Kiếm linh nhớ rõ lúc trước, Tuyết Lệ Hàn vì cẩn thận... Cho nên mới đặt nhiều tử tinh chi hồn như vậy ở nơi này. Sau đó còn từng tự diễu nói: "Nếu như là thánh quân đại nhân tạo căn cơ, cũng không biết là dùng hết hay không? Ha ha ha..."
Nhớ tới tiếng cười tự diễu của Tuyết Lệ Hàn lúc đó, cả người kiếm linh lại run lên.
Ngụ ý, kiếm linh há có thể không nghe ra: Cho dù là thánh quân đại nhân tạo căn cơ cũng không thể dùng nhiều tử tinh chi hồn như vậy! Bởi vì, đây là Cửu Trọng Thiên - vị diện hạ giới a. Hơn nữa còn là thử nghiệm tạo căn cơ trên thân thể phàm phu tục tử mà thôi!
Nhưng Sở Dương lại hấp thu sạch sẽ tất cả tử tinh, tử tinh tâm, tử tinh ngọc tủy, tử tinh chi hồn, sau đó vẫn còn chưa thỏa mãn!
Nói cách khác, còn thiếu rất nhiều hỏa hầu!
Nghĩ tới đây, đầu óc kiếm linh đã choáng váng rồi!
Vội vàng chạy tới: "Kiếm chủ đại nhân... Ngài phải ghi nhớ thật kỹ, chuyện hấp thu bao nhiêu tử tinh ở nơi này, tốt nhất là đừng nói cho ai biết! Nghiêm khắc giữ bí mật!"
Sở Dương nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Bởi vì nó sẽ đem tới họa sát thân cho ngài đó!" Kiếm linh hít một hơi lạnh nói: "Hơn nữa... Còn là họa sát thân không chết không thôi. Thậm chí toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục cũng có thể dễ dàng vì ngài mà tan thành mây khói đó!"...
Sở Dương lập tức nhảy dựng lên: "Nghiêm trọng như vậy?"
"Vô cùng nghiêm trọng là đằng khác!" Thần sắc kiếm linh rất nghiêm túc, khiến cho Sở Dương biết, hắn tuyệt đối không phải đang nói đùa, mà đang nói một chuyện thiên chân vạn xác!
Trong lòng Sở Dương nhanh chóng bình ổn lại, thản nhiên nói: "Là sợ có kẻ đố kị người tài?"
"đâu chỉ là vậy!" Kiếm linh cười khổ, nhưng loại chuyện này, nhất thời nửa khắc thật đúng là không nói rõ ràng được: "Sau này có thời gian, ta sẽ giải thích chi tiết cho ngài. bất quá... ngài tốt nhất là... ngay cả đế quân đại nhân cũng đừng nói cho hắn biết."
"Ngay cả Tuyết Lệ Hàn cũng không nói sao?" Trong lòng Sở Dương đã cảm thấy thú vị rồi. Kiếm linh chính là một tay Tuyết Lệ Hàn bồi dưỡng nên. Hiện giờ lại vì mình mà có xu hướng phản bội?
"Nếu như ngài nói cho hắn... Ngay cả đế quân đại nhân... Cũng có thể bị ngươi liên lụy mà thân vẫn đạo tiêu..." Kiếm linh lo lắng nói.
Vừa phun ra lập tức khiến cho Sở Dương tức tới lệch mũi: "Ta còn tưởng ngươi đang lo lắng cho ta. . Thật sự là tự mình đa tình!"
"Ta đương nhiên cũng lo lắng cho ngươi..." Kiếm linh có chút cẩn thận nói.
Mà loại thần thái này, trước kia chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn.
Bất quá Sở Dương cũng không để ý tới. Hắn không biết, giờ phút này, trong lòng kiếm linh đang điên cuồng kích động gào thét. Chẳng lẽ vị kiếm chủ đại nhân ta đi theo này, tương lai sẽ là một vị cường giả còn cường đại hơn cả thánh quân? !
A... Ta quá hạnh phúc rồi... Đây chẳng phải nói... Tương lai ta cũng có thể đạt tới cấp độ như đế quân sao...
Đúng vào lúc này, Sở Dương đột nhiên cảm giác thấy, từ trong đan điền của mình, từ trong Hồng Mông chân ti, đột nhiên cuồn cuộn tỏa ra một cỗ lực lượng ấm áp, tràn vào kinh mạch của mình.
Những nơi nó đi qua, tất cả kinh mạch lập tức xuất hiện biến hóa.
Đây tiên là trở nên cứng cỏi hơn, sau đó trở nên lấp lánh ánh tím, tiếp đó lại chầm chầm khuếch trương, rộng hơn. Lực lượng ấm áp đi tới chỗ nào, kinh mạch nới đó liền phát sinh biến hóa rõ ràng như thế.
Chỉ trong nháy mắt, đã chạy một vòng toàn thân Sở Dương.
Mà kinh mạch toàn thân Sở Dương vào giờ khắc này cũng xảy ra biến hóa về chất.
Nhưng thế vẫn còn chưa kết thúc. Trong đan điền lại xuất hiện một cỗ lực lượng ấm áp khác giống như vậy, lại khuếch trương kinh mạch của Sở Dương thêm một lần nữa.
Tựa hồ lần trước có chút phỏng đoán sai lầm, dùng sức quá ít, cố ý bù đắp lại một lần nữa.
Hắn biết đây là chuyện gì: Trước kia khi Sở Dương tạo dựng nền móng ở võ đạo cấp thấp, hắn đã từng ăn một cây Kim Huyết huyền sâm. Mãi cho tới giờ khắc này, tất cả công hiệu mới được khai thác tới mức độ lớn nhất.
Mà cỗ lực lượng này lần đầu tiên, tựa hồ đã không lưu y tới chuyện này, khiến cho... dùng sức không đủ!
Lập tức, một cỗ lực lượngn giống như sóng thần, theo trong Hồng Mông chân ti ồ ạt tràn ra, tiến vào kinh mạch Sở Dương. tất cả lúc trước, đều vì hiên tại mà chuẩn bị!
Đây mới là phúc lợi chân chính sau khi Cửu Kiếp kiếm chủ lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu! Cũng chính là thực lực của Cửu Kiếp kiếm chủ ở Cửu Trọng Thiên!
Sở Dương cảm thấy mình giống như rơi vào một chảo dầu, toàn thân đều nóng bừng lên.
Giờ khắc này, nhiệt lực, áp lực bà lực lượng bành trướng khiến cho hắn gần như phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng hắn cũng cảm giác được, tu vi của mình đang đề thăng lên với một tốc độ mãnh liệt!
Sau khi chui ra khỏi cái địa đạo chín ngàn dặm dưới Tây Bắc kia, Sở Dương mới vừa vặn tăng lên tới kiếm trung chíi tôn nhị phẩm sơ cấp. Nhưng hiện tại, cỗ lực lượng này chẳng qua vừa xuất hiện, đã khiến tu vi hắn đột phá sơ cấp, vững vàng bước vào cảnh giới trung cấp rồi!
Giống như sóng biển chầm chậm trong đại hải, nhìn qua cũng chẳng có bao nhiêu uy lực. Nhưng không nên quên, phía sau con sóng beiẻn chầm chậm đó còn có một đại hải làm chỗ dựa!
Nơi nó đi qua, tất cả sẽ bị nghiền nát!
Sở Dương nhẫn nhịn tất cả cảm giacs thống khổ trong cơ thể, cẩn thận cảm thụ cái cảm giác đề tăng tu vi lúc này. So với đề thăng tu vi trước kia, lần này lại hoàn toàn bất đồng!
Kiếm trung chí tôn nhị phẩm trung cấp trong nháy mắt đã đạt tới! Tiếp đó, sóng triều chầm chậm vẫn tiếp tục tiến lên, vẫn dùng tốc độ cố định, tràn về phía trước trực tiếp trùng kích cao cấp, đỉnh phong!
Sau nửa canh giờ, cả người Sở Dương chấn động kịch liệt, kêu lên đau đớn một tiếng, từ trong lỗ mũi phun ra hai đạo máu tươi.
Chính là bình cảnh của kiếm trung chí tôn tam phẩm, bị sóng triều trực tiếp dùng phương thức bá đạo nhất phá hủy hoàn toàn!
Lực lượng chậm rãi tràn vào kinh mạch mới tinh, đầu tiên là thay đổi, sau đó khuếch trương ra, sau đó là tiếp tục xông lên, xông tới tam phẩm sơ cấp, trung cấp...
Cho tới khi đạt tới tam phẩm kiếm trung chí tôn đỉnh phong, cỗ lực lượng này rốt cuộc mới dừng bước.
Cũng không phải là vô lực tiến lên, mà là... muốn lưu lại thời gian cho Sở Dương thể hội cảnh giới kiếm trung chí tôn tam phẩm.
"Thì ra đây trồi là Cửu Trọng Thiên thần công!" Sở Dương hít sâu một hơi. Đến bây giờ, hắn rốt cuộc mới ý thức được, cũng thừa nhận, bộ công pháp mà trong lòng mình cảm thấy rất bình thường không có gì lạ, hơn nữa chưa bao giờ phát huy tác dụng này, thật sự đúng là... Cửu Trọng Thiên đệ nhất công pháp!
Không, phải nói là: Cửu Trọng Thiên Khuyết đệ nhất công pháp!
Cứ như vậy trở thành kiếm trung chí tôn tam phẩm đỉnh phong, Sở Dương có chút cảm giác không thực, ngắm nghĩa hai tay mình, có chút hưng phấn.
Nhưng hắn không biết, ngại tại thời điểm hắn trở thành kiếm trung chí tôn tam phẩm đỉnh phong, cỗ lực lượng kia cũng chậm rãi thối lui...
Toàn bộ Cửu Trọng Thiên, đột nhiên xuất hiện thiên địa dị tượng khiến người ta khó tin tưởng nồi!
Dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, không trung vạn dặm quang đãng, đột nhiên gió nổi mây phun! Hiện tượng như vậy, ở Thượng Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Hạ Tam Thiên đều đồng thời xuất hiện!
Đám mây màu đen vô biên vô hạn, từ bốn phương tám hướng đột nhiên cuồn cuộn xuất hiện, ồ ạt tràn tới, dùng một tốc độ nhanh như điên chớp, tụ hợp lại trên bầu trời, đồng thời lao thẳng về phía trung tâm!
Tất cả những điều này, đều phát sinh trong vô thanh vô tức.
Nhưng tất cả những người nhìn thấy, lại tựa như nghe thấy tiếng trống trận từ viễn cổ. Lôi thần rít gào. Mây đen tứ phía tràn tới, che khuất bầu trời, giống hệt như một đội quân ma thần, đang xâm chiếm đại lục này!
Dần dần, từng khoảng từng khoảng trời trong xanh bị đồng hóa, biến thành tối đen như mực. Tựa như có vô tận tiên huyết đang ngưng tụ lại, biến thành hắc sắc, biến thành nhan sắc của mực.
Vô số sinh mệnh đang giãy giụa run rẩy, đang tru lên, không cam lòng bị thôn phệ...
Mọi người đều cảm nhận được áp lực!
Chỉ cảm thấy linh hồn mình cũng đang run rẩy, đang tuyệt vọng gào thét.
Khi khoảng trời xanh cuối cùng bị mây đen bao phủ hết, tất cả mọingười đều có một loại cảm giác kết thúc rồi, hoàn toàn mất hết hi vọng!
Toàn bộ thế gian, lâm vào một màu hắc ám.
Đưa tay không nhìn thấy năm ngón!
Nhưng tất cả mọi người đều biết, mây đen trên bầu trời vẫn chưa đình chỉ. Mây đen vẫn đang không ngừng hội tụ, áp xuống. Cái loại cảm giác tựa như thế giới tân diệt, cứ như vậy đè ép trái tim mọi người.
Đây là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ đại lục sắp tan vỡ sao?
Nhưng tất cả mọi người đều không dám động. Bởi vì hiện tại tất cả đều là hắc ám, căn bản không nhìn thấy cái gì. Ai cũng không biết, nếu như mình di động thì sẽ đụng phải cái gì.
Còn có một số người còn đang sợ tới mức không dám động, cũng không thể động. Hai chân run lẩy bẩy không ngừng!
Thiên uy vô tận a!
Vô tận hắc ám như vậy, vô tận tĩnh mịch như vậy, giằng co ước chừng một khắc đồng hồ liền.
Ngay khi tất cả mọi người đang tuyệt vọng, nghĩ thế giới từ này về sau sẽ biến thành hắc ám, Cửu Trọng Thiên đại lục rốt cuộc cũng tới thời điểm biến mất...
Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một đạo kim mang!
Đạo kim mang này vừa xuất hiện, lập tức khiến cho ánh mắt toàn bộ thiên hạ nhìn tới!
Kim mang rất nhỏ, chỉ có một đạo rất nhỏ, rất nhỏ.
Nhưng hiện tại, toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có một chút ánh sáng này thôi.
Không còn gì khác!
Trong bóng đêm vĩnh hằng, đột nhiên xuất hiện một điểm quang mang, có vô số người đột nhiên rơi lệ.
Tiếp đó, kim mang đột nhiên chớp động, ngay sau đó đã biến thành một thanh kiếm!
Đón gió nộ trưởng gấp vạn lần, sừng sững giữa thiên địa.
Toàn thân thanh kiếm chớp động kim mang, dài vạn trượng, rộng ngàn trượng, huy hoàng rực rỡ, uy vũ không ai sánh bằng! Giờ khắc này, chỉ bằng quang mang của bản thân nó, cũng chiếu sáng toàn bộ Cửu Trọng Thiên!
Tiếp đó, thanh kiếm này đột nhiên lay động, tựa hồ có một người khổng lồ vô hình. Một tay nắm lấy thanh kiếm này, hướng về mây đen đầy trời, bổ xuống một kiếm!
Một kiếm uy mãnh bá đạo xuất ra, xẹt qua giống như một đạo thiểm điện, bổ ra một khoảng trời quang!
Mây đen lộ ra một khe hở!
Tiếp đó, thanh kiếm này lại tiếp tục chém không ngừng nghỉ, cao thấp một kiếm tả hữu một kiếm, chém thẳng một kiếm...
Tựa như một người đang đối mặt với thần ma đầy trời, một mình chiến đấu hăng say.
Trên Cửu Trọng Thiên đại lục, vô số người đều ngẩng đầu quan sát, yên tĩnh, giống như tử vực. Giống như có vô số thường nhân, đang quan sát anh hùng chiến đấu!
Kim mang chớp động, mây đen nát thành từng mảnh tan biến, chậm rãi lui khỏi trung ương bầu trời, hướng về bốn phía mà tan tắc, biến mất vô tung!
Trên bầu trời lại một lần nữa khôi phục lại màu xanh thăm thẳm.
Thanh kiếm kia vắt ngang bầu trời, không gì bì nổi.
Trong im lặng tuyệt đối, khắp Cửu Trọng Thiên đột nhiên vang lên tiếng hoan hô chấn thiên! Tất cả mọi người đang nhảy nhót...
Kim kiếm trên không trung chợt lóe, biến mất không thấy đâu nữa. Cùng lúc đó, tất cả thông đạo trong Thượng Trung Hạ Tam THiên...
Đột nhiên mở rộng!
Trong thời khắc Cửu Trọng Thiên tối đen như mực.
Trung Tam thiên, đám huynh đệ Mạc Thiên Cơ đang tụ tập cùng một chỗ.
Thiên địa chợt trở nên hắc ám.
Trong bóng đêm quỷ dị, thanh âm Mạc Thiên Cơ thực chậm rãi vang lên: "Tới rồi!"
La Khắc Địch trố mắt ngây người, nói: "Cái gì tới rồi?"
Mạc Thiên Cơ không hổi đáp, chỉ hỏi: "Gia quyến của các ngươi, đều ẩn náu kỹ chưa?"
Đám người Cố Độc Hành, Ngạo Tà Vân cùng trả lời: "Đã thu xếp thỏa đáng! Chỉ chờ đợi hôm nay thôi."
Kỷ Mặc cùng Tạ Đan Quỳnh đều gật đầu. La Khắc Địch rốt cuộc cũng hiểu được, vội vàng gật đầu.
"Người của Đồng gia, cũng đã thu xếp xong xuôi. Hắc Ma của phụ thân Mặc Lệ Nhi đang ở cùng với người của Mạc gia chúng ta." Mạc Thiên Cơ hít thật sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Các vị huynh đệ, thời khắc gian nan nhất kiếp này, cũng là thời khắc quyết định tương lai, tới rồi!"
Các huynh đệ đều không nói gì, nhưng ánh mắt đều sáng rạng rỡ trong bóng đêm.
"Thiên hiện dị tượng, chứng minh đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu xuất hiện. Đoạn thứ sáu xuất hiện, đạo Cửu Trọng Thiên khai thông. Hôm nay chính là thời khắc chúng ta xông lên Thượng Tam Thiên!"
Trong thanh âm Mạc Thiên Cơ chậm rãi phiêu tán trong bóng đêm.
"Ta muốn biết các vị huynh đệ chuẩn bị thế nào rồi."
Mạc Thiên Cơ khẽ nói.
Thanh âm Cố Độc Hành vang lên: "Ta hiện tại là kiếm trung chí tôn, nhị phẩm đỉnh phong."
Ngạo Tà Vân: "Chí tôn nhị phẩm, đỉnh phong."
Tạ Đan Quỳnh: "Ta cũng vậy."
Kỷ Mặc, La Khắc Địch: "Cũng vậy."
Mạc Thiên Cơ cười cười: "Ta chỉ là nhất phẩm đỉnh phong... So với các ngươi lại kém hơn không ít..."
Mọi người cùng mỉm cười: "Sự lợi hại của ngươi không phải ở tu vi, nhất phẩm đỉnh phong cũng đủ rồi."
Kỷ Mặc cười hắc hắc: "Thiên Cơ, cho dù ngươi một điểm khí lực cũng không có, ngay cả ăn uống cũng phải có người tới uy cho ngươi, nhưng ngươi vẫn rất lợi hại, rất lợi hại." (uy này là tác giả chơi chữ, một nghĩa là cho ăn, mớm. Hai là nuôi súc vật. Ý chửi Mạc Thiên Cơ là súc vật)
Mạc Thiên Cơ bất đắc dĩ thở dài, đầu đầy gân xanh.
Mỗi một lần đối mặt với Kỷ Mặc và La Khắc Địch, Mạc Thiên Cơ đều bó tay không thôi. Hai khối bảo liêu này, tựa hồ lúc nào cũng có thể khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Ta một điểm khí lực cũng không có, ngay cả ăn uống cũng phải được uy?
Nói kiểu chó má gì vậy?
Mạc Thiên Cơ thật muốn tống một quyền vào mặt hắn.
Nén giận, Mạc Thiên Cơ nói: "Thực lực bây giờ, còn có chút không đủ. Cho nên..."
Kỷ Mặc chen miệng vào nói: "quản hắn có đủ hay không! Chỉ cần xông lên, sống chết đều chĩa chim lên trời!"
Mạc Thiên Cơ bạo phát cơn điên: "Lăn ra!"
Lời còn chưa dứt, thanh âm đánh đấm bùm bụp đã truyền tới. Chính là đám người Cố Độc Hành Ngạo Tà Vân thật sự không nhịn nổi tên hỗn đản Kỷ Mặc này nữa, đồng loạt xuất thủ công kích.
Tiếp đó, thanh âm tức giận mang theo oan khuất và đau đớn mãnh liệt truyền tới: "Kỷ Mặc nói, các ngươi đánh ta làm gì! Ta dễ bắt nạt lắm sao..." Đúng là thanh âm La Khắc Địch!
Thì ra Kỷ Mặc biết mình nhất định sẽ bị đánh, thừa dịp trời đất tối đen, vô thanh vô thức chuồn tới sau lưng La Khắc Địch, lên tiếng nói. Nói xong liền lập tức lủi mất.
Đám người Cố Độc Hành nghe tiếng mà xuất thủ. Chỉ có La Khắc Địch là oan uổng, trong phút chốc đã bị biến thành đầu heo!
"Đừng làm loạn nữa!" Mạc Thiên Cơ đau đầu tới cực điểm. Mấy tên hỗn đản này, quả thực khiến hắn cực kỳ bó tay.
"Nghe ta nói này!" Mạc Thiên Cơ thấp giọng quát, cơn giận bộc phát.
Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.
Trong một năm qua, Mạc Thiên Cơ đã dùng sự trí tuệ không gì sánh được cùng bộ não thời khắc nào cũng thanh tỉnh vô cùng của mình, chinh phục tất cả huynh đệ.
Giờ phút này, hắn nổi giận, lập tức khiến tất cả mọi người thành thật lại.
Chỉ có La Khắc Địch thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Chẳng lẽ ta bị đánh oan à..." Nhưng thanh âm nhỏ tới mức gần như không nghe thấy.
Mạc Thiên Cơ không để ý tới hắn: "Hiện tại, ta nói một chút chúng ta lên thế nào."
Kỷ Mặc thấp giọng than thở: "Còn có thể lên thế nào? Không phải là theo thông đạo mà lên? Chẳng lẽ còn có thể như lão đại, được khiêng lên đó? Hay là bỏ lên..."
Vốn đang lẩm bẩm, đột nhiên cười ha ha: "Ha ha ha... Ta nghĩ tới một câu La Khắc Địch thường xuyên nói: Ta một rắm bắn ngươi lên Cửu Trọng Thiên! Chẳng lẽ mấy người chúng ta cũng bị Tiểu Lang một rắm... Bắn lên... A! Tha mạng... !"
Lời còn chưa dứt, Kỷ Mặc lại một lần nữa nhận lấy hậu quả do lắm miệng. Lần này, mọi người đã nhắm chuẩn, năm người đồng loạt động thủ!
Hơn nữa, La Khắc Địch xuất thủ mạnh nhất, ngay cả Mạc Thiên Cơ cũng hung hãn lén đạp hai cước lên người con hàng này...
Rốt cuộc cũng thành thật rồi.
Trong lúc Kỷ Mặc đang rên rỉ, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vạn đạo kim quang. Một thanh kim sắc đại kiếm, chiếu sáng thương khung đại địa quan sơn vạn dặm!
Tiếp đó, thanh kiếm kia bắt đầu một trận chém giết uy vũ tuyệt luân, xua tan tất cả mây đen trên bầu trời!
Sáu huynh đệ đều quên cả làm loạn, cả đám kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt trần đầy vẻ kiêu ngạo!
Kiếm của lão đại!
Tiếp đó, một cơn chấn động từ trên trời truyền xuống. Một tin tức, từ trong tối tăm truyền tới trong lòng mọi người, không cần lên tiếng, cũng không cần hồi âm, ai cũng biết được một tin tức: Thông đạo Cửu Trọng Thiên đã khai mở.
"Mở ra rồi!" Sắc mặt Mạc Thiên Cơ trở nên nghiêm nghị: "Bây giờ, chúng ta nói chuyện nghiêm túc!"
Tất cả mọi người đều đứng thẳng tắp.
"Vẫn là chuyện cũ rích, nhai đi nhai lại. Chính là vấn đề đi lên thế nào. Vừa rồi Kỷ Mặc cũng nói rồi, đơn giản chỉ là theo thông đạo mà lên! Nhưng... Làm sao mớicó thể đi lên? Làm sao mới không bị hoài nghi?"
Ánh mắt sắc bén của Mạc Thiên Cơ đảo qua tất cả mọi người: "Lần trước lão đại trở về, đã nói rất rõ ràng! Cao thủ Thượng Tam Thiên nhiều như mây, với thực lực của chúng ta bây giờ, chí tôn nhị phẩm, nghe thì uy phong lắm rồi. Ở Trung Tam thiên cũng đủ để xưng vương xưng bá. Nhưng tới Thượng Tam Thiên rồi, cái rắm cũng không bằng!"
"Đoạn cửu kiếp thứ sáu, Cửu Trọng Thiên mở, cửu kiếp xuất thế, giết lên cửu thiên! Không chỉ chúng ta biết, mà người của cửu đại gia tộc cũng biết! Thận phận của chúng ta một khi bại lộ, nhất định sẽ chết không còn chỗ chôn!"
"Kỷ Mặc vừa nói đi lên như thế nào? Ta hiện tại hỏi ngươi, ngươi chuẩn bị đi lên như thế nào?" Mạc Thiên Cơ giận dữ hỏi một câu: "Dựa theo ý tưởng của ngươi, chưa kịp lên thì đã bị người ta lấy mạng rồi!"
Kỷ Mặc rút đầu lại, lẩm bẩm nói: "Coi như ta đánh rắm đi."
Mọi người muốn cười, nhưng không dám cười, chỉ có thể vất vả nín nhịn.
"Cho nên, thông đạo Cửu Trọng Thiên vừa mở, nhất định sẽ có người của cửu đại gia tộc trấn thủ! Chúng ta muốn lên đó, căn bản không thể nào vô thanh vô tức được! Nhưng chúng ta lại phải lên, hơn nữa, cònphải mượn những thông đạo này đi lên!"
Mạc Thiên Cơ nói: "Cho nên. . Bây giờ chúng ta phải vạch ra một kế hoạch nghiêm mật. không thể vội, không thể... Hết thảy đều phải nghe chỉ huy, vô luận sai lầm ở bước nào, cũng có thể khiến toàn bộ huynh đệ mất mạng!"
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn cảnh cáo Kỷ Mặc và La Khắc Địch.
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đều ngẩng cao hai cái đầu heo, giơ tay cam đoan: "Chúng ta tuyệt đối không làm loạn! Làm loạn ta là vương bát đản! Hết thảy đều nghe ngươi chỉ huy, ngươi bảo sao ta làm vậy!"
Đồng thanh nói, không ngờ còn rất vẫn vẻ! (Tất nhiên dịch ra thì hết vẫn rồi ) Mạc Thiên Cơ vô lực thở dài, nghĩ tới sau này còn phải ở với hai con hàng này mấy ngàn năm nữa... Ngay cả Mạc Thiên Cơ cũng có một cảm giác muốn đập đầu vào tường.
"Bây giờ chúng ta vạch kế hoạch hành động." Mạc Thiên Cơ hạ thấp thanh âm xuống nói: "Chúng ta phải... như thế... như thế..."
Trên một vùng băng tuyết hoang nguyên.
Một thân ảnh, toàn thân hắc y, tóc xõa ri tung, đứng ở trên mặt đất bằng phẳng. Nhưng khí thế thần thái của hắn lại giống như đang đứng trên Cửu Trọng Thiên, nhìn xuống nhân gian.
Một thân ảnh tráng kiện thướt tha dựa sát vào bên cạnh hắn, hai người đều nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Nhìn trời xanh vừa mới được giải cứu khỏi hắc ám.
"Thông đạo Cửu Trọng Thiên mở ra rồi." Hắc y nhân bị tóc che đi nửa mặt: "Ta phải trở về rồi. Đan Phượng, ngươi muốn đi theo cùng ta. Hay... ở lại chỗ này?"
Hai người này chính là Đàm Đàm và Đan Phượng.
Đàm Đàm giờ phút này còn có chút khí tức khinh cuồng của tuổi trẻ, trong thần thái cũng lưu lại tâm tính hoạt bát ngày xưa, nhưng tổng thể mà nói, khí chất cả người đã hoàn toàn thay đổi.
Vốn là một người buồn cười, nhanh nhẹn, hoạt bát hiếu động, nhưng bây giờ lại có thêm không ít trầm ổn, mấy phần tà dị như có như không!
Tạ Đan Quỳnh ôn nhu nói: "Ta là thê tử ngươi, đương nhiên phải đi theo ngươi. Người ta thường nói, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Nếu ta gả cho ngươi, tại sao có thể rời khỏi ngươi?"
Đàm Đàm cười hắc hắc: "Không sai, nếu ngươi không còn ở bên người, chờ đến một khắc ta chân chính dung hợp kia, ta còn thật lo lắng mình sẽ biến thành quái vật."
Tạ Đan Quỳnh cười dịu dàng, ôm chặt lấy cánh tay hắn, tràn ngập tin tưởng, nói: "Ngươi sẽ không biến thành quái vật!"
Dừng lại một chút, lại nói: "Cho dù biến thành quái vật thì ta cũng theo ngươi! Biến ngươi trở lại!"
Đàm Đàm nở một nụ cười vui vẻ, chỉ có nụ cười này mới lộ ra bản tính chân thật của hắn vẫn chưa biến mất, vẫn là Đàm Đàm khi xưa, nói: "Khí tức thánh tộc bốn phương tám hướng Trung Tam thiên, ta đều hấp thu toàn bộ rồi. tất cả lực lượng thánh tộc có thể giúp ta đề thăng, cũng đều ở trên người ta."
Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời, chậm rãi nói: "Hiện tại ta đã là cửu phẩm chí tôn. Không biết Sở Dương... thế nào? Là mấy phẩm?"
Tạ Đan Quỳnh mỉm cười nói: "Chờ đến khi người nhìn thấy hắn, ngươi sẽ rõ thôi!"
Đàm Đàm cười lớn: "Đi! Chúng ta lên đó!"
Tạ Đan Quỳnh nói: "Có cần chuẩn bị hay không? Bây giờ, cửu đại gia tộc nhất định đã khống chế thông đạo rồi!"
Đàm Đàm cười hắc hắc: "Bọn họ? Ở trước mặt ta, chỉ là trừng thối thôi!"
Trong tiếng cười lớn, một tay ôm lấy eo Tạ Đan Quỳnh, hai người vù một tiếng đã bay lên không trung. Lóe lên một cái liền biến mất không thấy tăm hơi. Ẩn ước chỉ thấy một tia chớp vô hình, phá vỡ phong tỏa không gian, hình thành một không gian hắc động ngắn ngủi, hướng về phía cửa ra vào thông đạo mà xông tới.
Chấp Pháp thành.
Pháp Tôn một thân hắc y đứng trên nơi cao nhất, nhìn bầu trời khỏi phục trong xanh, trầm tư.
"Cửu Trọng Thiên rốt cuộc vẫn mở ra! Cửu Kiếp kiếm chủ rốt cuộc vẫn lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu! Chẳng lẽ dây là thiên mệnh? Thật sự không thể nghịch chuyển?"
Pháp Tôn thì thào tự nói.
"Pháp Tôn đại nhân, Tây Bắc chấp pháp giả truyền tới tin tức, nói là chấp pháp phân đường vốn ở Tây Bắc, hiên tại không thể liên lạc được nơi nào. tất cả chấp pháp giả bí mật tiến vào Tây Bắc cũng như trâu đất xuống biển, không còn tin tức. Chấp pháp hình lại có bốn người trốn ra, bẩm báo, hình đường thủ tọa Lãng Nhất Lang, bị Lệ gia bao vây hãm hại ở Tây Bắc, chết oan chết uổng, thỉnh Pháp Tôn đại nhân định đoạt!"
"Lại có chuyện này!" Pháp Tôn giận tím mặt!