Quyển 4 - Chương 186:

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:20

Cũng chính trong đêm này, tại Tướng phủ Đại Triệu, sau khi đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài thì Đệ Ngũ Khinh Nhu đơn độc một mình trong bộ trường bào màu trắng chắp tay đứng giữa lương đình. Đôi mắt hắn nhìn bầu trời đêm đến xuất thần, lẳng lặng rất lâu không nói một lời. Thu rất lạnh! Gió nhẹ rít đầy trời như tiếng buồn ly biệt khó bỏ khó phân... Đệ Ngũ Khinh Nhu cứ đứng như vậy, bất động. Rất lâu sau, trong đêm khuya tĩnh mịch chợt vọng đến một tiếng thở dài. Đệ Ngũ Khinh Nhu thầm nhủ: "Huynh đệ, ngươi đi rồi sao?" Gió lạnh vẫn thổn thức, nức nở nhưng không đáp. Đệ Ngũ Khinh Nhu từ từ xoay người lại. Phía sau hắn đã được đặt một chiếc bàn chạm trổ tinh xảo nhưng chỉ bằng loại gỗ bình thường, các cạnh của nó đã mòn đi. Hiển nhiên, nó đã được chế tạo mấy chục năm ròng, bên trên bày sẵn sáu món ăn và một bầu rượu. Bốn chén rượu được xếp ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm bước đến ghế chủ tọa rồi ngồi xuống, nhấc bầu rượu tự rót cho mình một chén rồi nhìn nó đăm đăm. Một lúc sau mới đặt xuống trở lại. "Ta vẫn không tin, ngươi đã đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thì thào: "Thân phận của ngươi, tư chất của ngươi... bất kể có đối địch với ta cũng là một tư nguyên khổng lồ. Chỉ cần ngươi thân hoài bá nghiệp kiêu hùng, không ai có thể giết ngươi dễ dàng như vậy!" "Cho nên, ta vẫn nguyện xem như ngươi đang bị giam!" Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu cười khổ, nâng chén dốc ực một hơi cạn sạch. Trong khoảnh khắc nâng chén lên, một giọt nước như mưa bụi từ khóe mắt hắn đã nhỏ vào chén rượu. Đệ Ngũ Khinh Như nuốt sạch chén rượu trộn lẫn hương vị nước mắt nhớ thương, nhắm mắt lại lặng nghe dư âm chảy tràn trong tim phế. Sắc mặt đang tái nhợt của hắn bị hơi rượu bốc lên mãnh liệt khiến phải ửng đỏ lên nhưng vẫn không hề mở mắt, lại khẽ cúi đầu xuống rồi nhẹ giọng: "Nhưng không nghĩ được, đối mặt tranh bá thiên hạ cùng ta lại là một anh hùng khác!" Nói đến hai chữ "Anh hùng", thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu chợt gằn lại tuy vậy vẫn tràn đầy ý trào phúng. "Bá nghiệp thiên hạ ai làm chủ? Cửu Trọng Thiên, chỉ mỗi ta hùng! Giết sạch nhân gian hàng triệu triệu! Tướng là biển máu, lính là xương!" Đệ Ngũ Khinh Nhu cúi đầu ngâm nga rồi lại thủ thỉ: "Nhị đệ, đây là bài thơ đầu tiên ta viết. Nhớ thuở ban sơ đã chọc cho ngươi một cú nên thân!" "Trăm vạn tướng – quân công thành ngã! Cát vàng làm giáp phục thư sinh! Đưa mắt, cả gầm trời thống nhất! Tráng chí đời ta với huynh cùng!" Đệ Ngũ Khinh Nhu lại than: "Nghiệp bá thiên hạ chỉ kiêu hùng nên. Kiêu hùng một thuở sử anh hùng. Dưới trướng anh hùng binh trăm vạn, chiến khắp trời – đánh khắp đất phơi xương trắng cũng chỉ cuốn sạch vào tay vua mà thôi!" "Ý của ngươi là, anh hùng tuy làm soái, tuy làm tướng lại không thể làm vương! Vương giả, là kẻ kiêu hùng, là anh hùng được lưu danh sử sách. Trên dùng mưu, dưới bày kế; tài năng trăm trận chín tầng trời, bố cục toàn mặt đất, thân trở thành vương giả nắm bản đồ giang sơn! Ban đầu khi ngươi nói những câu này đã từng nghĩ đến mình sẽ chết trong tay một vị 'Anh hùng' hay không?" Đệ Ngũ Khinh Nhu cười sằng sặc, thanh âm run run như đang cười trong nỗi sợ hãi bao trùm. Hắn lại nâng chén dốc một hơi cạn sạch, nhưng ngay sau đó lại tự rót đầy rượu vào rồi nói với giọng run run: "Nhị đệ, lúc đầu ngươi từng nói rằng ngày ngươi đại công cáo thành sẽ dốc hết tình cùng vi huynh uống say một trận! Bởi trong cả đời mình, ngươi còn chưa thấy ta thực sự uống say bất biết lần nào! Hôm nay, vi huynh sẽ chìu lòng ngươi!" Hắn lại nâng chén rượu về phía bầu trời đêm xa thẳm lấp lánh sao kính lễ, rồi rút tay về uống một hơn cạn sạch. "Ngươi luôn miệng nói cuộc sống của ta quá mệt mỏi, quá dối trá nên không thể tận tình phóng túng sung sướng cả đời... Hôm nay, ta lập tức vứt hết để say cùng ngươi đây!" Tiếng gió thì thầm như khóc như than. Cỏ cây hoa cảnh bốn phía khẽ lay trong gió rồi trút lá lao xao, tựa như tiểu huynh đệ năm xưa còn đang tán chuyện phiếm với bản thân mình, vung tay chỉ điểm giang sơn! Vẫn coi tất cả tựa lông hồng! Vẫn tuổi trẻ khinh cuồng như vậy! Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu cười nhạt, một giọt nước mắt lại rơi xuống... Ở nơi đây, đơn độc một người trong đêm khuya vắng vẻ. Vị kiêu hùng cái thế dù đối mặt với vạn hiểm nguy vẫn điềm tĩnh rốt cuộc lại không thể khống chế tình cảm đích thực của bản thân nữa. "Tướng gia..." Một tiếng gọi khẽ vọng đến từ sau lưng. "Bố Sở, tới! Cùng hai huynh đệ ta uống cho say!" Đệ Ngũ Khinh Nhu không hề quay lại. Hắn biết vào lúc này trừ Hàn Bố Sở, bất luận kẻ nào cũng không dám léo hánh vào đây nửa bước. Nếu có, cũng chỉ đi vào con đường chết! Hàn Bố Sở ôm một vò rượu tà tà đi tới. Y mỉm cười: "Tướng gia, tối nay đặc biệt đến hầu người thật say!" "Tốt! Tốt!" Đệ Ngũ Khinh Nhu cười ha hả: "Ngồi!" "Bố Sở, đã bao nhiêu năm? Lúc bốn người chúng ta cùng uống rượu cũng dùng chính cái bàn này!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ tay mà nói: "Lúc ấy tâm tư ngươi kín đáo, vẫn khống chế tựu lượng của mình. Cứ uống một chén thì đều lấy móng tay vẽ một đường rồi đếm sạch. Ha ha ha... ngươi xem, ở chỗ này vẫn còn mấy vết rạch của ngươi này!" "Tướng gia!" Trong lòng Hàn Bố Sở chợt thấy cay cay. Cúi đầu nhìn xuống dấu vết cùng năm tháng mà máu nóng bắt đầu bốc lên: "Tướng gia còn giữ... cái bàn này... ?" "Đời như giấc mộng! Ngay cả khi tỉnh mộng cũng muốn để lại dấu vết!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ giọng: "Ngươi còn nhớ rõ không? Lúc ấy bên trái ngươi chính là Số Một, đối diện ngươi chính là Vân Hạc!" "Không sai!" "Khi ấy ngươi uống tám chén, lại vạch chín đường!" Đệ Ngũ Khinh Nhu cười hăng hắc, dường như lại nhớ đến năm xưa: "Vì thế Số Một mới bảo ngươi chơi gian, ngầm dùng mánh lới." "Ha ha..." Hàn Bố Sở cũng cười lớn, ánh mắt như đọng lại ở hư không và hồi ức ùa về: "Thoáng chốc... Ừm, đã mười mấy năm rồi... !!!" Hai người trầm mặc cạn hết mấy chén. Hiển nhiên, trong lòng Hàn Bố Sở đang có chuyện nhưng vẫn không dám nói trước mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu nên chẳng thể làm gì khác mà cứ phụng bồi hắn từng chén, từng chén một... "Nói đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cúi đầu nhìn Hàn Bố Sở. "Đầu tiên..." "Tướng gia, lần này... Khổng Vương tọa hành động như vậy có làm rối loạn kế hoạch của ngài không?" Hàn Bố Sở hỏi cực kì thận trọng. "Chuyện này, tất nhiên Khổng Thương Tâm đã lỗ mãng, nhưng có điều chính là do ta thất sách thôi. Vốn ta không nên phái Không Thương Tâm đến đó!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài thườn thượt: "Ta suy nghĩ về tính tình, cách cầm quyền binh, khả năng tính toán lợi ích và cân bằng về nhiều mặt nên mới phái Khổng Thương Tâm đi nhưng lại quên mất một điểm trọng yếu là: nhân tính!" "Nhân tính?" "Chính xác! Nhân tính!" Đệ Ngũ Khinh Nhu lại thở dài: "Người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Năm xưa, Khổng Thương Tâm bị truy sát khắp Trung Tam Thiên đến nỗi không còn chỗ đặt chân, chạy về Hạ Tam Thiên đã cửu tử nhất sinh vết thương chồng chất. Được huynh đệ Âm Vô Pháp cứu, đối với hắn thì chính là công ơn tái tạo! Mặc dù xưa nay hắn vốn điềm tĩnh nhưng có câu 'Kẻ sĩ chết vì tri kỉ', mà đó chính là nhiệt huyết giang hồ!" "Nhìn thấy thảm trạng của Âm Vô Pháp lại há có thể thờ ơ?" "Nhân tính, vốn là một thứ hết sức kì diệu. Trong một tình thế đặc thù, kẻ chết nhát có thể hóa thành dũng sĩ bất khuất, mà anh hùng cái thế vậy mà lại biến thành thứ chuột nhắt luôn lấm la lấm lét. Trong lúc nguy cấp, một kẻ lỗ mãng có thể nắm cả đại cục nhưng một đại trí giả lại có thể loạn vì một chuyện cỏn con, không bằng cả một đứa trẻ lên ba!" "Ta chỉ thoáng cân nhắc về chuyện này nhưng lại tính sót một phương diện trọng yếu." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười ha hả: "Tư duy này của đã đã hình thành thói quen qua những năm cầm quyền sinh sát, quan to lộc hậu. Chuyện gì cũng dùng lối nghĩ quan trường, đong đếm ích lợi được mất để tính toán. Chính là ta thất trách, chẳng phải do Khổng Thương Tâm sai lầm!" "Lần này dùng người không đúng, chính là một sai lầm lớn của Đệ Ngũ Khinh Nhu ta!" Vị Tướng gia lại nâng chén rượu rồi khẽ giọng: "Ngày sau, trên tất cả các phương diện ta cần phải... thận trọng!" "Ba câu tỉnh lòng ta! Tướng gia quả thật là dũng giả!" Hàn Bố Sở nói. Những lời này không hề mang ý bợ đít. Trước những kẻ mang quyền cao chức trọng như Đệ Ngũ Khinh Nhu, có mấy ai phân tích được bản thân sâu sắc đến như vậy? Hơn nữa, còn nhận sai trước mặt thủ hạ của mình? Tâm tư của Đệ Ngũ Khinh Nhu không hổ với địa vị của hắn! Mà hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, Đệ Ngũ Khinh Nhu như vậy... mới đáng sợ nhất! "Hơn nữa, hành động của Khổng Thương Tâm đã chứng minh một chuyện..." Đệ Ngũ Khinh Nhu nặng nề: "Chính là Số Một đã chết!" Nói đến đây, nhãn thần Đệ Ngũ Khinh Nhu toát lên vẻ đau thương tận xương cốt. Nó khiến hắn phải nhắm rịt mắt lại mà lòng chấn động liên hồi không ngớt. Hàn Bố Sở cũng trở nên trầm mặc. Tất cả mọi người đều là hạng thông minh, căn bản không cần phải giải thích thêm gì cả. "Khổng Vương tọa và Vân Hạc bên kia báo tin về..." Hàn Bố Sở muốn nói lại thôi. Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu đã phất tay cắt lời y. Lẳng lặng rót đầy chén nữa, Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nói về Sở Diêm Vương một chút đi!" Hàn Bố Sở hả miệng hít rẹt một hơi: "Kẻ này... Thật đúng là khó lường!" "Ừm, vậy để ta nói cho!" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười: "Bố Sở, tên Sở Diêm Vương này... Theo cách làm việc của hắn có thể nhận ra, chính là kì tài ngàn năm khó gặp! Hắn có được sự tính toán thận trọng của ngươi, cũng có tính trầm ổn cẩn mật của Vân Hạc, lại to gan lớn mật tựa Cao Thăng. Dường như còn một điểm nữa... Kế sách không kẽ hở!" Hàn Bố Sở lặng lặng ngồi nghe. Hắn thích nhất là được yên lặng nghe Đệ Ngũ Khinh Nhu phân tích về một người, từ đó chỉ ra ưu khuyết điểm của kẻ ấy và cả phương pháp đối phó. Đây chính là sự hưởng thụ của Hàn Bố Sở. "Trước tiên, Sở Diêm Vương gia nhập vào đoàn đội của Đỗ Thế Tình. Sau khi vào Thiết Vân thành lại tạo ra Thiên Binh Các làm điểm tựa mà nhảy vọt một phát làm chủ Bổ Thiên Các!" "Xét từ giai đoạn này, tuy Sở Diêm Vương còn trẻ tuổi nhưng vô cùng thận trọng, mỗi một bước đều có mục tiêu rõ ràng. Xuất thủ là trúng yếu điểm của người khác." Hiển nhiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản cóc hề tin Sở Diêm Vương là cao thủ Vương tọa như lời đồn đại. "Trước tiên hãy nói về bước đầu của hắn. Sở Dương thừa dịp Đỗ Thế Tình đang suy nghĩ về nhiều vấn đề trong đầu nên loạn trí, dựa vào chuyện Đỗ thế Tình trước nay đã cứu chữa cho bao nhiêu người nên không nhớ rõ. Mà khắp thế gian lại đầy rẫy bọn vong ân phụ nghĩa có ơn không báo, cho nên dù Đỗ Thế Tình là thầy thuốc nhưng vẫn khó tránh khỏi canh canh tâm lí ấy trong lòng. Hôm nay bất ngờ gặp được người đến báo ân, hẳn trong lòng Đỗ Thế Tình vui sướng thỏa mãn thế nào thì khỏi nói. Điều này có thể hiểu được! Hơn nữa trước đó Đỗ Thế Tình đến Thiết Vân vốn đã không tình nguyện, nên lúc đó chính là thời khắc mà tâm tình của y mềm yếu nhất! Vì vậy, kể từ khi Sở Dương nói chuyện báo ân trước mặt y thì bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn đã thành công viên mãn." "Bước đầu tiên này, điều Sở Dương lợi dụng chính là nhân tính!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói với vẻ sâu sắc. Hàn Bố Sở khẽ gật đầu. "Bước thứ hai, khi Đỗ thế Tình Tiến vào Thiết Vân, chỉ cần là kẻ sáng suốt đều biết đó là mưu lược của ta. Cho nên, quân đội Thiết Vân mới phái người giả cướp sát hại Đỗ thế Tình nhưng Sở Dương đã ra tay hóa giải mà hơn nữa, còn vạch trần thân phận đối phương giữ lại một đường sống. Đây là điểm then chốt! Các ngươi chỉ thấy chuyện này rất bình thương nên bỏ qua ý tứ thâm sâu tận bên trong." "Nếu không có một bước này, Thiên Binh Các của hắn chỉ có thể bị hủy mất!"