Làm sao có thể sẽ có chuyện như vậy!
Tất cả siêu cấp tông môn vì biến cố này mà kinh hãi khó hiểu, khó có thể giải thích!
Những thanh niên thiên tài kia càng buồn bực, bọn họ sở dĩ có thể tới được vị trí Thánh Vị như hôm nay đã tốn hao vô số thiên tài địa bảo, vô số sư môn tâm huyết, còn có bản thân từ nhỏ đã bắt đầu khắc khổ cố gắng, qua vô số gian khổ mới chiếm được thành tựu này, nhưng mà phần thành tựu cho rằng đáng tự ngạo này ở trước mặt tên kia căn bản không phải là cái gì!
Thực con mẹ nó đồ phá hoại!
Chính là vì không bình thường như vậy nên người tham dự hội nghị hôm nay mới có thể tiếp nhận kiểm tra và khá tôn trọng đấu giá hội!
Giờ phút này, mọi người mới được nhận một chút lễ mạo tối cơ bản nên cảm thấy thoải mái, hứng thú đợi và xì xào bàn tán, hoặc là châu đầu ghé tai nói chuyện, hoặc là cao giọng đàm tiếu, hoặc là nhìn chung quanh.
Chỉ có đám Hải Dương Ba, Tuyết Tiên Tử cùng Vân Trung Thiên và vài có ý đồ thì ánh mắt lại chăm chú nhìn vào những đứa bé này.
Thiên tài!
Không ngờ còn có thiên tài ?
Hơn nữa tất cả đều là thiên tài ?
Ba người này gần như muốn choáng váng.
Là tình huống gì ?
Ta trước kia đã đổi được nhiều thiên tài thiếu niên như vậy nhưng mà nơi này
Sao nơi này từng người người thiếu niên cũng đều là thiên tài!
Những hài tử này, không ngờ không có một người nào có căn cốt phàm tục, từng người đều có tư chất ngàn dặm mới tìm được một!
Ba người ánh mắt thoáng cái trợn to.
Nhưng, ánh mắt Vân Trung Thiên chính là cực độ tham lam; về phần Tuyết Tiên Tử cùng Hải Dương Ba lại có chút cười khổ, còn có chút buồn bã vô cớ.
Bản thân trước đó đã được một đám.
Mọi người nhà ai biết nhà nấy, có những thiên tài này môn phái muốn toàn bộ bồi dưỡng thành nhất phương chi hùng thì ngoại trừ cần thời gian ra còn phải tiêu hao hết sạch tài nguyên, tính ra hết hơn tám mươi phần trăm tư nguyên của tông môn, đây đã là cực hạn rồi.
Tình huống hiện tại, cho dù trông thấy mà thèm thì cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.
Vì, có miễn cưỡng thu nạp... Không chỉ làm chậm trễ người ta, hơn nữa cũng thêm một bước nữa kéo suy sụp thực lực của môn phái, hăng quá hoá dở. Được không bù mất!
Có thể nói, trong các siêu cấp môn phái, mỗi siêu cấp thiên tài ai nấy đều phải dùng vô số thiên tài địa bảo cùng tâm huyết đổ vào mà thành.
Từng người đều là một số thiên đại Tài Phú!
Làm sao có thể bồi dưỡng càng nhiểu được ?
Dĩ vãng là thiên tài khó cầu bây giờ lại là có lòng mà không đủ lực.
Bi ai a!
Mà Vân Trung Thiên giờ phút này lại cuồng hỉ: nếu có thể đem những hài tử này toàn bộ đều mang về, như vậy, Thiên Kiếm mình lực lượng, còn có, Trung Cực Thiên lực lượng, còn có... lực lượng gia tộc của mình...
Như vậy sẽ có một loại khuếch trương biến thái, cực độ bành trướng. Cấp tốc tăng trưởng!
Nhưng, người có ánh mắt tốt không chỉ có ba người này; tất cả có thể đến nơi đây, ai không phải là cao thủ trong các môn phái chứ ? Những người này, lại có người nào không phải là hạng người kiến thức rộng rãi?
Hữu ý vô ý tất cả đều chú ý tới những đứa bé này, vừa mới bắt đầu chỉ có cảm giác cả đám khuôn mặt thanh tú, rất là làm cho người ta yêu thích, nhưng sau đó thì cả đám liền thay đổi sắc mặt.
Đại sảnh đang ồn ào chợt yên tĩnh trở lại. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều có sự khiếp sợ khó nói nên lời: dưới gầm trời này. Khi nào đã xuất hiện nhiều thiên tài như vậy ! Cả đám mắt nhìn mà trong đều bốc lửa nóng.
Nếu...
Mọi người thèm nhỏ dãi nhìn bọn nhỏ khiến cả đám hài tử có chút sợ hãi: những lão gia hỏa này đều muốn cắn bọn ta sao ? Sao cả đám ánh mắt đều xanh mơn mởn như vậy ? Bọn họ muốn làm gì ? Không phải là muốn gây bất lợi cho chúng ta chứ!
Nếu không phải là những hài tử này trước kia đã từng lịch lãm rồi thì không chừng sẽ sợ phát khóc!
Lúc này tiếng đồng là rốt cuộc vang lên, bọn nhỏ thở phào một cái rồi nối đuôi nhau lui xuống.
Cả đám cao thủ các môn phái đều thèm chảy nước miếng, ánh mắt thèm thuồng đuổi theo những hài tử này rời đi mà thật lâu chưa từng thu hồi lại.
Mãi đến khi người chủ trì bán đấu giá đã đứng ở trên đài cao thì không ngờ là cũng không có ai phát giác ra.
" khái khái, chư vị! Chư vị!" trên đài, vị Phách mại sư cao thủ mới này có chút buồn bực: bản thân đây là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, sao mọi người cả đám đều mất hồn mất vía thể kia? Ta mới đúng là diễn viên, ta mới cần chú ý chứ.
Hắn đứng ở chỗ này như cọc gỗ vậy, phía dưới những người kia cả đám đầu cổ rút gân ôm quay đầu nhìn về hướng địa phương khác...
Đây con mẹ nó tình huống nào!?
Người chủ trì bán đấu giá giống như bị ho lao vậy ho khan nhiều lần, nhưng vẫn không thể khiến mọi người nhìn lại, hung ác nhẫn tâm hắn trực tiếp dùng đấu giá chùy " bang bang bang " đập ba cái, lúc này mới chấn động toàn trường.
Mọi người cuối cùng đem ánh mắt lưu luyến thu hồi lại nhưng vẫn có vài người hung hãn trừng mắt nhìn người chủ trì bán đấu giá kia vài lần, nếu người chủ trì bán đấu giá không phải là phàm lưu, có căn cơ thâm hậu trong người thì vài lần nhìn kia không chừng có thể đem người đó hù chết!
Ở đây tất cả mọi người gần như đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều cảm thấy trái tim nhảy nhảy bang bang và phải sử dụng lực lượng lớn mới khiến cho tâm thần của mình tập trung vào đấu giá hội.
Không phải là đám người này biểu hiện được quá mức không chịu nổi là do tu vi tâm thần kém mà chính bởi vì đám người này quá có nhãn lực, rất có kiến thức nên mới không chịu được như thế.
Vừa rồi ở trong mắt người bình thường nhiều lắm cũng chỉ tán thưởng chủ nhà bố trí được, người đẹp ý vui, vui vẻ thoải mái nhưng ở trong mắt những người có nhãn lực và rất có kiến thức kia cũng chỉ còn lại sự chấn động!
Quá chấn động, quá chấn mồ hôi đi!
Tại sao có thể có loại tình hình này xuất hiện, cái này cũng thật bất khả tư nghị a ?
Bình thường, mười năm trăm năm thậm chí ngàn năm cũng chưa chắc có thể thấy được thiên tài cấp thiếu niên, yêu nghiệt cấp thiếu niên, thậm chí nghịch Thiên cấp thiếu niên cùng tụ tập xuất hiện ở chỗ này?
Sở Dương đồ hỗn trướng kia, tên tạp chủng mắt bị mù kia không ngờ lại đem nhiều bảo bối tư chất xuất sắc như thế để đi chào hỏi khách khứa, thậm chí chính là làm tiếp tân, căn bản chính là giậm chân giận dữ, không sợ gặp báo ứng sao? Không sợ thiên lôi đánh xuống sao?
Hay là ta đang nằm mơ ? không thể nào lại thấy nhiều thiên tài như vậy tụ tập ?
Ai, cho dù là nằm mơ thì giấc mộng quá đẹp đi ?
Không, không phải là nằm mơ, cho dù là nằm mơ cũng không thể nào tất cả mọi người chúng ta cùng có một cái giấc mộng!
Đám hài tử kia... Ta là nhất định phải tìm được! Chỉ cần có thể tới tay, môn phái chúng ta sẽ chấn hưng. Không nói chơi!
Ai dám giành giật với ta, ta liền giết chết kẻ đó, cho dù là ai!
Bất kể một cái giá lớn nào!
Gần như mỗi người, trong lòng bắt đầu khởi động suy nghĩ điên cuồng như vậy.
Trên đài vị đấu giá sư kia đã bắt đầu giới thiệu về vật phần đấu giá lần này.
" chư vị, lần này phách phẩm so với trước đó còn muốn tốt hơn nhiều, đệ nhất kiện phách phẩm chính là một thanh Thiên Nhân cấp bảo đao! Cây đao này tùy thân xen lẫn nồng đậm ma sát khí! Chỉ cần chấp Đao nơi tay, tựa như oán linh cùng đến, quần quỷ đồng xuất. Trời sầu đất thảm, nơi đi qua, vạn vật không sinh!"
Cây đao đầu tiên này Sở Dương lấy được từ dưới Trấn hồn Thạch. Nói cách khác, giá thành sản phẩm bằng không! So với một số phách phẩm trước kia còn muốn rẻ hơn, tuyệt đối là không cần bỏ vốn ra.
Bây giờ tất cả những gì lấy được đều đã thành tài sản tư nhân của hắn! Những thứ hắn vốn đó tỷ như Cửu Đại Kỳ Dược... , Sở Dương lần này một kiện cũng không lấy ra, mặc dù sau khi có được Dược Linh, Cửu Đại Kỳ Dược đều đã biến thành tư nguyên có thể tái sinh. Chỉ là thời gian tái sinh hơi dài một chút nhưng vẫn tạm thời không nên lấy ra.
Nếu là có người dựa vào manh mối này tìm hiểu nguồn gốc của mình... Như vậy có thể rất không ổn. Trước đó tuy không quan tâm nhưng lúc này đây đã có đại địch. Hết thảy vẫn nên cẩn thận!
Sở dĩ có ý nghĩ như vậy là do còn có nguyên nhân trọng yếu khác, đêm qua Sở Dương khi điểm tính thu hoạch lúc này không ngờ rất kinh ngạc phát hiện ra: Có thiệt nhiều thứ tốt mà mình căn bản là không có chút ấn tượng nào. Vô cùng cao cấp chính là đỉnh cấp thiên tài địa bảo hoặc là thần binh lợi khí hay Bí tịch, bảo vật, vân vân, không ngờ cứ như vậy lăng không xuất hiện ở trong Cửu Kiếp Không Gian.
Cùng thứ mình lấy đ Xc trộn vào cùng một chỗ. Sở Dương trái lo phải nghĩ, muốn đau vỡ đầu đến cuối cùng cũng không có nghĩ ra những thứ này rốt cuộc là từ đâu chui ra. Bản thân rõ ràng không có thu qua nhưng mà làm sao lại cứ như vậy mà xuất hiện.
Hỏi Kiếm Linh, Kiếm Linh cũng không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống ?
Duy nhất có thể xác định là những vật này cùng thứ mình thu được gì đó trên cơ bản là đồng căn đồng nguyên, xen lẫn đồng dạng khí tức, có thể xác định chính là từ dưới Trấn hồn Thạch tới.
Đó chính là không phải là từ trên trời rớt xuống!
Nhưng rốt cuộc là do ai đưa tới ?
Khó hiểu.
Sở Dương không hiểu ra sao, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng niềm vui của hắn.
Hừ, nếu tới rồi, đó chính là của ta!
Ta đâu cần để ý làm sao ngươi tới. Dù sao ta sớm muộn sẽ biết.
Trước mắt việc cấp bách chính là đổi tiền!
Tử Hà tệ!
Càng nhiều càng tốt!
Còn có một Tử Hà Vương phủ chờ ta thu lưu, còn có một đổ ước chờ ta thu lợi!
Mặc dù đổ ước cùng Miêu Nị Nị thì phần tiền đặt cược kia hiện tại xem ra dường như đã không còn là chuyện xa xôi nhưng mà châu chấu có nhỏ đi nữa cũng vẫn có thịt...
Lần này trong phòng đấu giá, phía dưới đã triệt để lật trời! Tất cả mọi người trong lòng đều là từng đợt Kinh Đào Hãi Lãng, ba đào mãnh liệt, liên tiếp.
Đấu giá lần này đến cùng muốn làm gì, dùng nhiều thiên tài thiếu niên làm gã sai vặt, đệ nhất kiện đấu giá phẩm lại là một bảo đao Thiên Nhân Cấp! Hơn nữa, thuộc tính còn khủng bố như vậy!
Như vậy, sau này còn có thể có cái gì nữa? Muốn hù chết người sao ?
Có không ít đao khách, ánh mắt xám ngắt vội tính toán, không biết mình lần này mang Tử Hà tệ có đủ hay không, thần đao như vậy, nếu bỏ lỡ là hối hận cả đời, ta sao không mang thêm một ít Tử Hà tệ tới đây chứ!
Sau đó chính là một vòng điên cuồng đấu giá, dần dần đề cao giá cạnh tranh lên khiến Sở Dương triệt để cười lệch miệng.
Một cây đao này giá cuối cùng là chín mươi vạn Tử Hà tệ!
Cái giá thành giao này đại để bởi vì đây là đệ nhất kiện đấu giá phẩm, mọi người không biết phía sau còn có gì thứ tốt nên có ít nhiều giữ lại, người ra giá cơ bản đều là đao khách với đao khách, giá thành giao cũng không tính là xuất chúng nhưng cái giá cả này đã khiến Sở Diêm Vương rất hài lòng rồi!
Đây là không vốn mà gần trăm vạn lợi a!
Có lời! Quá có lời!
Tử Hà tệ ào ào nhập vào sổ sách, Sở Ngự tòa cười há miệng đến trẹo cả quai hàm, không thể ngậm lại được; thậm chí đều tạm thời quên mất cả nguy cơ khủng bố sắp đến.
Trước mắt tình huống rất rõ ràng, mỗi một kiện đấu giá đưa ra thì cự ly đến Tử Hà Vương phủ liền gần thêm một bước.
Vậy thì khoảng cách đến lúc giải phong Tử Tiêu tháp liền gần thêm một bước... Cửu Đại Kỳ Dược cũng càng gần thêm một bước a... Cửu Kiếp kiếm cũng càng gần một bước a... Oa ha ha ha.
Theo đệ nhất bảo đao oanh động xuất hiện, trong tràng cảm xúc của mọi người đã hoàn toàn bị phát ra rồi, cả đám hai mắt tỏa sáng chờ đợi. Có Đao thì sẽ có kiếm và có những vật khác nữa, ngay cả thiên tài địa bảo quy cách cao nhất nữa, hết thảy đều có thể...
Trận đấu giá hội này, triệt để thành cơ hội Sở Dương vơ vét của cải.
Nguyên bản hắn định tổ chức nhiều lần đấu giá nhưng bây giờ, Sở Dương đã dứt khoát liền làm một trận đi.
Người của Mặc Vân Thiên Đế phỏng chừng đã sắp tới rồi, mình đang ở nguy cơ sớm tối, nên tranh thủ thời gian.
Sở Dương không tiếc vốn gốc vơ vét của cải, tận lực gia tăng lực lượng của mình.
Cho nên, trận đấu giá hội này, Sở Dương trọn vẹn đấu giá hơn hai trăm vật bảo bối!
Về sau có nhiều thứ lấy ra, trực tiếp liền khiến người phía dưới kinh hô.
Mặc dù là những cao thủ tu vi cao thâm, tuổi đã rất lớn, các tiền bối cao thủ kia cũng mặt đỏ bừng như máu gà vậy.
Cuối cùng, khi Sở Dương làm công tác thống kê tiền thu vào thì Miêu Nị Nị ở một bên trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.
Lại là... Một triệu bảy trăm ngàn Tử Hà tệ!
Tiền mua sắm Tử Hà Vương phủ liền một lần như vậy gom góp đủ rồi, mà thật sự nhiều hơn khá nhiều.
Đổ ước này ta thua rồi...
Miêu Nị Nị cảm giác như trời phảng phất muốn sụp vậy...
Ngày đánh cuộc kết thúc rõ ràng còn xa như vậy, mình tại sao liền thua rồi?
Số tiền thái quá như vậy Sở Dương làm sao đã gom góp được rồi, hơn nữa còn có thể vượt hơn nhiều như vậy ?
Làm sao có thể ?
Làm sao có thể ?
Đây không thể nào đâu!
" thế nào ?" Sở Dương hừ hừ cười, mắt liếc thấy Miêu Nị Nị thì mặt dương dương tự đắc hỏi.
Miêu Nị Nị vẻ mặt quấn quýt, giận dữ nói " cái gì thế nào ? Ngươi bây giờ cũng chỉ là mới có tiền mà thôi, Tử Hà Vương phủ ngươi còn chưa mua được! Ngươi cho rằng ngươi liền thắng rồi sao? Có lẽ hai ngày nữa Vương phủ kia đã bị người khác mua đi rồi!"
Sở Dương khẽ gật đầu nói: " ngươi nói có đạo lý, ngược lại nhắc nhở ta, Lão Miêu, một hai ngày tới ta phải mau chóng làm thủ tục mua bán, khiến Tử Hà Vương phủ thành của họ Sở, như vậy mới an tâm, đúng không !"
Miêu Nị Nị như con vịt chết mạnh miệng, mặc dù biết mình đã thua 99% nhưng vẫn ngạnh cổ nói: " ngươi đi mua đi! Có thể mua được hãy tính, bản miêu trong nà mỏi mắt mong chờ!"
Miêu Nị Nị thật ra rất muốn nói, có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, Vương phủ kia đã bị trời giáng Lôi Hỏa thiêu cháy, ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao nhưng rốt cục không thể không biết xấu hổ nói ra miệng! Cho dù là con vịt sắp chết mạnh miệng cũng phải có hạn độ chứ!
Giờ phút này, đấu giá đã kết thúc mỹ mãn.
Phía dưới các đại môn phái gần như mỗi môn phái đều có thu hoạch!
Nhưng, trên cơ bản người mỗi một môn phái đều cơ bản đã biến thành nghèo rớt mông tơi rồi.
Trong túi áo đinh đương rung động, mỗi người cơ bản cũng chỉ đều còn lại rất ít tiền mà thôi. Miễn cưỡng đủ chi phí ăn uống. Từng người trong lòng đều cười khổ: nếu sự kiện Trấn hồn Thạch lúc này vẫn cứ như vậy, chẳng lẽ bọn lão phu còn phải chuyển nghề sang làm cường đạo để duy trì sinh kế sao?
Đấu giá chấm dứt, dựa theo tình huống bình thường, mọi người cũng nên cáo từ nhưng lần này, phía dưới không ai nhúc nhích.
Phía trên vị chủ trì bán đấu giá kia đã liên tục hô ba lần đấu giá chấm dứt, mọi người có thể tự do rời đi nhưng phía dưới chính là thờ ơ.
Đây đúng là kỳ quặc quái gở.
" chư vị, lần này đấu giá toàn bộ đã chấm dứt, các ngài còn không rời đi sao. .". Người chủ trì bán đấu giá triệt để bất đắc dĩ nói: " đến cùng còn có vấn đề gì... Chúng ta lúc này đây, đấu giá phẩm mọi người đã toàn bộ mua đi rồi, thật không còn nữa!"
" lão phu có việc yêu cầu gặp Sở trang chủ!" Ngũ Trường Hưu rốt cuộc vuốt cái đầu bóng lưỡng đầu tiên đứng lên nói.
Cái này làm gương cho mọi người, tất cả mọi người tức thời hành động, nếu tại lúc mấu chốt này bị người chiếm tiên cơ, bản thân khóc cũng không nổi!
" chúng ta muốn gặp Sở trang chủ!" mọi người cùng nhau yêu cầu.
Người chủ trì bán đấu giá nhíu mày nói: " cái này, ta phải đi thông báo, xem thử trang chủ có thời gian hay không đã".
" nhanh lên chút ít!" Ngũ Trường Hưu một cước đạp ở trên mặt ghế, có chút gấp khó dằn nổi nói.
Nếu không phải là có việc cầu người, Ngũ Trường Hưu thậm chí muốn trực tiếp đấu võ, ngươi là một đồ hỗn trướng, ta muốn gặp một Thánh Vị tiểu tử, không ngờ dám nói với lão tử là có thời gian hay không, ngươi cho rằng ngươi là ai a!
Tâm lý của Ngũ Trường Hưu cũng chính là tiếng lòng của mọi người tham dự đấu giá nhưng là không ai dám ngay mặt nói ra!
Thật không dám nói a, sợ đắc tội với người a,
Thực tế là sợ đắc tội Thánh Vị tiểu tử kia! Bây giờ đắc tội hắn, gần như chẳng khác nào là bản thân đào phần mộ tổ tiên của mình lên!
Trong một gian phòng khác. Miêu Nị Nị vẻ mặt bất thiện nói: "Sở Dương, ngươi thật sự có ý định đem những hài tử này toàn bộ bán đi sao?"
Sở Dương thật sâu nhíu mày nói: " đại ca! Cái này không quan hệ gì đến mua bán ?"
Miêu Nị Nị thốt nhiên nổi giận nói: " cho dù bản ý của ngươi là tốt, nhưng kết quả thủy chung là đem bọn họ đưa ra ngoài! Kết quả liền là như thế, không phải sao ?"
Phanh!
Sở Dương hung hãn đập bàn một cái, hạ thấp giọng giận dữ hét nói: " ngay bây giờ không đem bọn họ đưa ra ngoài, còn có thể thế nào đây, không đưa ra ngoài thì ta bảo hộ được bọn họ sao? Người của Mặc Vân Thiên Đế, mắt thấy đã tới rồi! Đối phương là lực lượng gì, chúng ta bên này là lực lượng gì, ngươi không biết sao? Lưu lại bọn họ để chôn cùng nhau sao?"
Miêu Nị Nị trố mắt mà chống đỡ nói: " ngươi... Ngươi xúc động như vậy làm cái gì ? Ngươi không phải là có phần thắng sao? Còn có đám người mới đầu nhập vào kia nữa, ngươi bây giờ thực lực cũng không coi là nhỏ, thật không có sức liều mạng sao?"
Sở Dương cả giận nói: " có cái rắm! Ta nói về chút ít cao đoan lực lượng kia căn bản chính là lừa gạt những người Mặc Vân Thiên kia thôi, ta vừa lên đây hai ta liền ở cùng một chỗ, ngươi lúc nào thấy được cái gì cao đoan sức mạnh không ?"
Miêu Nị Nị trợn mắt há hốc mồm nói: " ngươi... Ngươi hóa ra thật là tay không bắt giặc. .".
" mẹ ngươi!" Sở Dương hung hãn liếc hắn một cái nói: " ngươi miệng rộng, nếu ta nói rõ cho ngươi chúng ta đã có thể toàn bộ xong rồi. .".
" ách, a, áo. .". Miêu Nị Nị trực tiếp ngốc trệ.
Tuyệt đối không thể tưởng được, gia hỏa này cư nhiên lớn mật như thế. Không ngờ thật sự là hai bàn tay trắng... từ hai bàn tay trắng lăn lộn kiếm được phần gia nghiệp lớn như vậy. Hơn nữa bản thân liền ở bên cạnh hắn nhìn. Hơn nữa bản thân còn không hiểu rõ...
" cho nênnếu Mặc Vân Thiên đế thực sự đến, khi đó, trong Sở gia đại viện này, kể cả bản thân ta đều không nhất định có thể sống được! Khả năng chết đi không phải là cửu tử nhất sinh mà trực tiếp chính là thập tử vô sinh! Ngươi muốn những hài tử này ở đây thì làm sao bây giờ ? Cho dù bọn họ có tư chất thì chẳng lẽ Mặc Vân Thiên Đế sẽ quan tâm đến những cái này sao?"
" đến lúc đó ngọc thạch câu phần, ta có thể bảo vệ được ai ? Miễn cưỡng lưu lại bọn họ, chính là muốn hại chết bọn họ!"
Miêu Nị Nị cúi đầu, không nói.
" bây giờ cơ hội này chính là cơ hội tốt trời cho, cũng là cơ hội cuối cùng, vừa vặn đem bọn họ toàn bộ an toàn đưa ra ngoài! Hơn nữa có nhiều môn phái như vậy cùng vội vàng giương tay thèm muốn, đến chỗ đó chắc chắn sẽ không thiệt thòi cho bọn nó. Cơ hội bậc này không bắt lấy còn chờ cái gì, lần này Sở gia đại viện tất nhiên là không cách nào may mắn thoát khỏi, cho dù may mắn có thể toàn thân trở ra, chẳng lẽ lại mang theo bọn chúng đi khắp nơi lưu vong sao!? Bọn họ bây giờ ở lại chỗ chúng ta, bên cạnh của ta, chỉ chốc lát sau chính là càng gần hoàng tuyền thôi".
Miêu Nị Nị thở dài nói: " nhưng vừa nghĩ tới việc dùng bọn họ đi đổi lấy những vật tư kia... Ta luôn cảm giác trong lòng không thoải mái
Sở Dương cả giận nói: " vậy ngươi nói cho ta biết ta nên làm sao bây giờ ? Tặng không hả? Nếu ta thật sự muốn tặng không, những người kia thật sự sẽ yên tâm nhận lấy sao. Ta cùng bọn họ có cái giao tình gì không ? Tự nhiên đưa tặng người ta mấy ngàn thiên tài tu luyện nhi đồng ? Cho dù bọn họ vì thiên tư của những hài tử này mà nhận nhưng thứ tặng không gì đó là không đáng giá tiền nhất, ngươi muốn bọn họ sẽ dốc hết tài nguyên tài bồi những hài tử này sao? Ngươi chính là ngu ngốc!"
Miêu Nị Nị khẽ giật mình, đột nhiên một đầu mồ hôi nói: " những cái này... Ta thật không có nghĩ tới ".
" ngươi cũng chỉ nghĩ đến cao thượng! Thầm nghĩ ta làm như vậy rất hèn hạ!" Sở Dương hạ thấp giọng rít gào nói: " nhưng ngươi nghĩ tới chúng ta cùng một chỗ đồng cam cộng khổ đồng sinh cộng tử cố nhiên là một đoạn truyền thuyết, cũng rất ấm áp; nhưng, nếu vì vậy mà liên lụy khiến bọn nó chết hết, chẳng lẽ như vậy là cao thượng sao ? Bây giờ hết thảy đều là quá trình, ta muốn chính là kết quả! minh bạch chưa! Kết quả ấy!"
Miêu Nị Nị thống khổ thở dài.
" cho nên ta muốn một cái giá lớn! Muốn một cái giá lớn, một vật chỉ có phải trả giá lớn lao thì sau khi có được mới được chân chính coi trọng; không làm mà hưởng gì đó, cho dù bản thân trân quý như thế nào thì cũng chưa chắc sẽ được quý trọng!" Sở Dương cả giận nói: " nhất định phải khiến bọn họ được coi trọng!"
Miêu Nị Nị có chút mờ mịt nhìn lên hư không lẩm bẩm nói: " nhưng mà ta chính là không nỡ... Mặc dù biết rõ ngươi nói đều có đạo lý, cũng sớm biết như vậy là con đường duy nhất trước mắt có thể làm được nhưng ta không nỡ, ta thật lòng không nỡ!. .".
" ngươi không nỡ, cho nên ngươi liền tới tìm ta cố tình gây sự ?" Sở Dương dở khóc dở cười hỏi.
Miêu Nị Nị thở dài, khẽ gật đầu nói: " ân ".
Sở Dương hơi bị chán nản!
Tên hỗn đản này không đánh cho hẳn một trận thật sự không hết giận! Nói thật, Sở Dương đã sớm muốn đánh cho mỗ miêu một trận, trước kia là vì tu vi không đủ, đánh không lại, mấy ngày nay mặc dù tu vi đủ rồi lại không rảnh! ây giờ chính là một cái cơ hội tốt sao? !
Sở Diêm Vương đang muốn đứng lên đánh mỗ miêu để phát tiết buồn bực trong lòng thì đột nhiên ngoài cửa có người kêu lên nói: " trang chủ, người ở phía ngoài đều muốn gặp ngài ".
" gặp ta ?" Sở Dương đĩnh đạc khoát tay nói: " nói cho bọn họ, ta cần thành ý, hơn nữa ta mỗi lần chỉ tiếp kiến một người. Bảo bọn họ tự xếp hàng, ai trước ai sau bản thân bọn họ tự định ra, dù sao không nên quấy rầy ta
"Dạ". Bên ngoài người nọ giờ phút này tâm tình quỷ dị, nhiều cao thủ như vậy muốn gặp ngài, từng người đều là đại nhân vật, ngài mỗi lần chỉ gặp một ? Còn cái gì không cho quấy rầy, cái lời nói này nếu thật sự nói ra, ta có thể bị đánh thành bánh thịt tại chỗ hay không đây?
Lúc tin tức này truyền xuống, ban đầu dường như đích xác cũng tạo ra một hồi tao loạn. Nhưng, vượt quá dự đoán trước của vị quản sự kia chính là, người phía dưới sau một hồi tao loạn thì không ngờ lập tức tỏ vẻ tiếp nhận, lập tức đã có người kêu lên nói: " ta xếp đầu tiên! Ta có thành ý nhất!"