"Đệ chỉ mới thấy được cái lợi, nhưng chưa nhìn tới cái hại. Trước khi môn phái được thanh lý hoàn toàn thì nội gian quá nhiều, vạn nhất để lộ ra ngoài thì không phải chỉ có chúng ta mới có thể tu luyện, mà chỉ sợ tuyệt kỹ này sẽ quay ngược trở thành lợi khí để địch nhân đối phó với chúng ta nữa."
Ô Vân Lương thản nhiên nói:
"Cho nên tới trước khi hết thảy kết thúc thì trăm triệu lần không được tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa đệ tốt nhất nên vì hắn mà chuẩn bị một loại bộ pháp tốt mẽ chuyên dùng để đánh lạc hướng địch nhân a..."
"Phải."
Mạnh Siêu Nhiên trong lòng hiểu rõ, Ô Vân Lương nếu đã nói ra miệng những lời này thì chứng tỏ rằng tình thế của Thiên Ngoại Lâu hiện giờ hẳn nghiêm trọng tới cực điểm. Đây cũng chứng minh rằng suy đoán trước kia của bản thân hắn vẫn có chút quá lạc quan rồi.
Dùng để đánh lạc hướng, đánh lạc hướng ai đây? Hiện người bên ngoài cũng chưa ai biết, biết được cũng chỉ có mấy gã đệ tử của Nhị sư huynh. Vậy mà còn muốn đánh lạc hướng thì...
"Còn nữa, Thất âm tuyệt thần chưởng của Sở Dương... là như thế nào mà luyện ra được âm cực hàn khí? Chuyện này cũng khiến cho người ta kinh ngạc. Thế nhưng không nên để cho hắn khó xử."
Ô Vân Lương trầm tư, chậm rãi nói: "Chờ hắn có được tu vi nhất định thì sẽ để cho hắn vào Thất âm hội tụ chi địa, tăng lên tu vi!"
"Người đệ tử này của đệ mặc dù tài năng ngút trời nhưng hiện tại công lực vẫn còn quá thấp, tạm thời không nên sử dụng đến. Đệ cần xác định rõ trong lòng."
Mạnh Siêu Nhiên đáp ứng một tiếng, như có điều suy nghĩ.
"Mạnh sư đệ, ta lúc trước vốn có kế hoạch, xem ra học trò của đệ là Thạch Thiên Sơn tâm cơ thâm trầm, hẳn là một lựa chọn thích hợp. Thế nhưng bây giờ lại xem ra Thạch Thiên Sơn thật sự là không thể trọng dụng rồi. Nhưng Sở Dương...", Ô Vân Lương cười cười: "Ta có thể trọng dụng."
"Trọng dụng?"
Mạnh Siêu Nhiên đuôi lông mày nảy lên, ánh mắt thoáng cái bỗng trở nên sắc bén .
"Hiện ở Thiết Vân thì chúng ta cũng không có chút căn cơ nào. Môn phái cần có người tiến vào trong Thiết Vân để âm thầm bén rễ." Ô Vân Lương trầm giọng nói: "Nhìn biểu hiện hôm nay của Sở Dương thì không hề nghi ngờ rằng hắn chính là một lựa chọn thích hợp. Phái hắn đi làm ám kỳ, thế nào?"
Mạnh Siêu Nhiên sửng sốt một chút, hồi lâu không nói gì. Sau mới nói:
"Đây không nghi ngờ là một cơ hội cực tốt, nhưng cũng đồng thời cũng là con đường cực kỳ nguy hiểm. Những quốc gia như Thiết Vân đều cao thủ nhiều như mây, một khi bị phát hiện thì chính là tai hoạ ngập đầu. Sở Dương hắn dù sao cũng còn quá trẻ tuổi, chuyện này mong đại sư huynh suy nghĩ cho thật kỹ..."
"Không trải qua mưa gió, sao có thể thành tài đây?" Ô Vân Lương nói: "Luôn sống trong lằn ranh sinh tử, vùng vẫy trong nguy hiểm cực độ mới có thể trở thành nhân vật phong vân một cõi. Hơn nữa ta xin đảm bảo với đệ rằng, đệ tử khác có thể bại lộ, nhưng Sở Dương chắc chắn sẽ không bại lộ được!"
Ô Vân Lương nói xong thì đánh mắt cho Khổng Kinh Phong một cái, hai người hướng Mạnh Siêu Nhiên cáo từ rời đi.
Hai thân ảnh từ từ biến mất trong tầm mắt. Mạnh Siêu Nhiên buồn bã đứng ở trước Tử Trúc Viên, thân ảnh thoạt nhìn có chút trầm trọng.
Mạnh Siêu Nhiên thở dài một hơi, ánh mắt lo âu lẩm bẩm ngao ngán nói:
"Đại sư huynh, có một số việc... cũng không phải chỉ bằng lực lượng một môn phái như Thiên Ngoại Lâu có thể hoàn thành. Hai nước giao tranh, chỉ là một Thiên Ngoại Lâu nho nhỏ... có thể làm cái gì đây? Bí quá hoá liều vốn là hành động bất đắc dĩ, đem hết hy vọng đặt vào một cửa lại càng là tối kỵ... chỉ một chút vô ý chính là tan xương nát thịt... Cũng không nên khéo quá hóa vụng mới tốt a, Thiên Ngoại Lâu... hiện tại đã không chịu nổi rung chuyển lớn như vậy rồi..."
Mạnh Siêu Nhiên mơ hồ cảm thấy, thế giới này đang nhấc lên một dòng nước xoáy khổng lồ, mà Thiên Ngoại Lâu thì chính đang ở ngay giữa trung tâm vòng xoáy lớn này, lúc nào cũng có thể rước họa diệt vong...
Mà tràng nước xoáy này lại hết lần này tới lần khác do chính bản thân Thiên Ngoại Lâu cũng đang ra sức thêm dầu vào lửa, thậm chí là dốc hết sức làm vậy... ... ...
Hạ Tam Thiên trải dài mấy vạn dặm, ở trung tâm có ba quốc gia hình thành thế chân vạc. Ngoài hơn nữa thì đã rời xa phạm vi đấu tranh rồi.
Trong ba quốc gia này thì Đại Triệu đế quốc không hổ với danh xưng đế quốc, có diện tích lãnh thổ rộng lớn nhất. Thực lực quốc gia khổng lồ, đời sống của dân chúng cũng tương đối ấm no, hùng bá nhất phương, hơn nữa còn đang từng bước mở mang ra bờ cõi ra bốn chung quanh. Mơ hồ có xu thế nhất thống thiên hạ.
Mà hai quốc gia khác chính là Thiết Vân quốc cùng Vô Cực quốc. Hai quốc gia này mặc dù thực lực cũng có thể coi là hùng hậu, nhưng nếu so sánh với Đại Triệu thì phải kém sắc nhiều lắm. Mà bọn họ cũng chính là miếng mồi mà hiện Đại Triệu thèm muốn nhất.
Thời gian gần đây thì những cuộc tranh giành ranh giới nổ ra liên tục ở biên cảnh của ba nước.
Lúc này, nơi đô thành của Thiết Vân quốc - Thiết Vân thành, đang có bốn người cưỡi ngựa bộ dáng phong trần mệt mỏi dừng trước cổng thành. Một trung niên, hai thanh niên cùng với một thiếu nữ mang mặt nạ đen bằng lụa.
Trên thân bốn người đều có vết máu.
Bọn họ liếc nhìn nhau một lượt, người trung niên thở ra một hơi thật dài nói:
"Cuối cùng cũng tới. Thiến Thiến, con sao rồi?"
Trong lời nói toát ra ý tứ tựa như vừa trút được gánh nặng.
"Con không sao." Ô Thiến Thiến trong mắt lộ ra nét mệt mỏi, lắc đầu trả lời.
"Lần này đi ra ngoài, một đường bị chặn đánh cũng thật sự quá nhiều một chút đi. Hành tung của chúng ta vốn cực kỳ bí ẩn, thật sự không xảy ra chuyện như vậy mới phải. Có chút bất thường rồi."
Người trung niên này chính là người đứng đầu ngọn núi thứ chín trong Thiên Ngoại Lâu - Đạp Vân Phong Bạo Cuồng Lôi.
Bạo, đây là một cái họ tương đối hiếm thấy.
Bạo Cuồng Lôi chính là nhân vật tương đối có dũng có mưu trong đám đệ tử đồng bối với Ô Vân Lương, làm việc chững chạc, dám đánh dám liều, xử sự tỉ mỉ đến mức giọt nước cũng không để lọt, tính cách của hắn cùng cái họ Bạo hoàn toàn không phù hợp cho lắm.
"Bất kể như thế nào thì cuối cùng cũng đã đến." Ô Thiến Thiến cười cười.
Bốn người liếc nhau một lượt, có một số việc ngầm hiểu là đủ... trong môn phái nhất định có nội gian! Hơn nữa, sợ rằng thân phận của nội gian còn không thấp!
"Vào thành thôi."
Bạo Cuồng Lôi Thần sắc buồn bã, nhưng sau đó phấn chấn tinh thần vung tay lên.
Đoàn người vào trong thành, ngoặt trái rẽ phải vài vòng thì đến trước một tòa phủ đệ rộng lớn khí khái, trên cửa treo tấm biển được làm toàn bằng bạch ngân, khảm ba chữ cái hoàng kim rạng rỡ bắt mắt - Thiên Thu phủ.
Thiên Thu phủ, chính là phủ của thái tử Thiết Vân quốc! Thái tử điện hạ của Thiết Vân quốc chính ở nơi này.
Sau khi thông báo danh tính, bốn người tiến vào Thiên Thu phủ, dưới sự hướng dẫn của kẻ dưới mà đi tới đại sảnh.
Giữa sảnh đặt một cái ghế ngồi khá tiện nghi, một thiếu niên phong thái như ngọc, thân mang áo vàng mềm nhẹ đang tùy ý tựa người trên ghế, trong tay cầm một quyển sách đọc chăm chú. Lông mày hắn dài tới tận tóc mai, mặt như quan ngọc, đầu mang một cái vương miện tử ngọc nổi bật giữa mái tóc đen nhánh.
Thiếu niên này có nhìn qua hơi gầy gò, thoáng chút yếu đuối, thậm chí mang lại vài nét cảm giác nhu nhược cho người đối diện... nhưng nếu để ý kỹ thì cổ tay cầm sách của hắn tuy hơi thoáng thong thả nhưng lại cũng cực kỳ ổn định.
Khuôn mặt tràn đầy hơi thở nhu hòa, thoạt nhìn rất điềm tĩnh, rất an tâm, thậm chí rất nhu nhược tới mức khiến cho người ta không tự chủ được muốn đi che chở... nhưng một khi đến gần hắn sẽ cảm giác được thiếu niên nhu nhược điềm tĩnh này mặc dù chỉ đang ngồi thì cũng đã mang lại cho người đối diện cảm giác thấy như đang đứng trước trăng sáng cao vời, cao không thể với!
Tựa hồ quyền sanh sát khắp thiên hạ đều nằm trong đôi tay thon gầy nhưng vững vàng này vậy!
Nghe kẻ dưới thông báo xong, thiếu niên này để quyển sách trên tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bốn người, trên mặt lộ ra một loại nụ cười tựa gió xuân xua tan băng tuyết, hòa hoãn nói:
"Bốn vị cực khổ lặn lội đường xa tới làm khách, mời ngồi."
Bạo Cuồng Lôi liền ôm quyền nói:
"Đa tạ thái tử ban cho ngồi." rồi mang theo ba người Ô Thiến Thiến ngồi xuống một bên.
Thiếu niên này chính là thái tử điện hạ Thiết Vân quốc - Thiết Bổ Thiên.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn xẹt qua trên thân bốn người, đột nhiên khẽ mỉm cười, lông mày dài nhướn lên, vô hình trung lộ ra một cổ sát khí tiêu điều, thản nhiên nói:
"Xem ra các vị đi đường không được thoải mái cho lắm nhỉ?"
"Không sai, một đường đánh giết, từng bước hung hiểm."
Bạo Cuồng Lôi bình ổn ngồi trả lời. Bọn họ là người trong môn phái vốn không thuộc về triều đình, nói chuyện với thái tử một nước cũng không cần tham bái và các lễ tiết khác.
Thế nhưng Tuyết Dạ Mộng cùng Tần Mộ Thương ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
"Ha ha... Xem ra có người đã âm thầm hành động rồi."
Thiết Bổ Thiên nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt của hắn theo tiếng cười mà từ từ khẽ nhíu lại, chắp tay đứng lên chầm chậm nói:
"Thế nhưng xin bốn vị yên tâm, chuyện như vậy ta bảo đảm ở trong Thiết Vân quốc này sẽ không phát sinh lại, dù chỉ một lần!"
Hắn mặc dù thân hình gầy yếu, vóc dáng cũng không coi là rất cao, nhưng vừa chắp tay mà đứng thì lông mày thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo quét ngang lộ ra một cổ khí độ nghiêm nghị quân lâm thiên hạ! Tựa hồ chỉ cần thẳng lưng đứng dậy là sẽ đem cả cũng trời cao đất rộng đạp ở dưới chân!
Bạo Cuồng Lôi trong lòng chấn động, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ quyết định của đại sư huynh rồi. Chỉ cần nhìn khí độ của vị thái tử Thiết Vân quốc này vừa đứng thẳng liền có thể khẳng định - hắn tuyệt đối là một đời hùng kiệt!