Trải qua hai người đột nhiên nói chêm chọc cười, trong lòng mọi người sự phiền muộn trong nháy mắt biến mất và tiếp tục lên đường.
Mạc Thiên Cơ đi tới cạnh Sở Dương, hai người sóng vai đi tới. Hiển nhiên, là muốn nói ra suy nghĩ của mình.
- Nếu như ta là Thánh Quân, ta lựa chọn chỗ nhất định phải tuyệt đối bí ẩn, sẽ không bị bất luận kẻ nào phát giác ra, như vậy nơi này nhất định không thể là bốn bề trống trải.
Mạc Thiên Cơ nói.
- Lý do đồng dạng, điểm này tốt nhất là thiết lập tại nơi ít ai lui tới, ít nhất cũng phải là cực kỳ hoang vu; nhưng thế còn chưa đủ, bởi vì dù hoang vu như thế nào cũng không ngăn được cao thủ. Cho nên, ta sẽ chọn một cái vị trí tương đối đặc thù. Đối mặt với đại lục thành thị có phải là... Một tòa núi cao trong mây.
- Mà tòa núi cao này nhất định là cấp cho người cảm giác cao tận trời, cái loại cảm giác này... Mà Thiên Càn Sơn, chính là phụ họa cho cái này.
- Tiếp theo còn có... Ta muốn đem căn cứ đặt ở trong rừng rậm kinh khủng, nơi này cần có Linh thú cực kỳ hung mãnh... Mà chút ít Linh thú này có thể làm cho người chùn bước. Nhưng đối với người ta mà nói lại không có giá trị lớn... Không dễ dàng bị mơ ước, không để ý nguy hiểm đến đây bắt.
- Ta muốn lựa chọn như vậy cũng sẽ không lựa chọn trong rừng rậm.
Mạc Thiên Cơ vừa nói, Sở Dương vừa gật đầu.
- Cho nên ta cho là... Thiên Càn Sơn cùng rừng rậm kinh khủng hẳn cũng chỉ là một cái ngụy trang mà thôi. Hoặc là nói... Chính là sự che chở thứ nhất.
- Ta muốn lựa chọn, muốn lựa chọn ở lưng Thiên Càn Sơn. Sau đó lại ở đỉnh núi thiết trí một mảnh ảo trận...
- Như thế mới có thể hoàn toàn ngăn cách.
- Đây mới là mặt ngăn cản với hướng Trung Cực Thiên đại lục; ngoài ra ta nếu thiết trí chỗ ở cơ mật như vậy, lối ra cùng cửa vào tuyệt đối sẽ không hơn hai cái. Thậm chí, ổn thỏa nhất an toàn nhất, chính là chỉ có một cửa ra vào!
Mạc Thiên Cơ nói xong, nhìn Sở Dương.
Sở Dương hoàn toàn hiểu, tỏ vẻ đồng ý gật đầu.
- Mà ở trong đó thứ chịu trách nhiệm che chở cho cái trụ sở này tin tưởng nhất định là một thế núi đặc thù! Tuyệt không thể cho cao thủ thông thường có thể nhận ra vào được, mà loại sơn thể tốt nhất là do thiên nhiên tạo, thứ hai là trận pháp gia thành, hơn phân nửa là thuộc về cái sau.
Mạc Thiên Cơ nói xong, lần nữa nhìn Sở Dương.
Sở Dương suy nghĩ một chút, nói:
- Đối với điểm này, ngươi suy nghĩ rất chu toàn, ta cũng không có cái gì có thể bổ sung.
Mạc Thiên Cơ gật đầu nói:
- Nếu quả thật là như thế, chuyện cũng dễ làm. Chỉ cần tìm được thủ đoạn gia cố sơn thể cụ thể, chúng ta có tỷ lệ rất lớn là có thể trong hũ bắt con ba ba, làm cho địch nhân mua dây buộc mình.
Sở Dương nói:
- Nhưng trước khi ở trong hũ bắt con ba ba, chúng ta nhất định phải tìm khắp chung quanh tất cả địa phương... Tìm ra lối ra vào bí mật có thể tồn tại, ngăn chặn hết thảy biến số có thể phát sinh.
Mạc Thiên Cơ gật đầu nói
- Đúng là
- Nói như vậy nói, công tác của chúng ta thật ra là tương đối lớn... Muốn địch nhân không phát giác ra mà lại phải ở bốn phương tám hướng tìm ra lối ra vào.
Sở Dương nói.
Mạc Thiên Cơ tiếp tục gật đầu nói:
- Quả thật, phải đem tất cả cửa ra vào tìm ra, tiến tới nghiêm khắc khống chế, xác định không có bỏ sót rồi mới có thể bắt đầu đại khai sát giới. Mà cửa ra vào, chỉ cần Nhạc Nhi trấn giữ ở chỗ đó, ừ, thậm chí có thể không cần ở, chỉ cần trước đó gieo độc tố là được rồi!
- Cho nên Nhạc Nhi vừa mới nói cái tuyệt đối lĩnh vực... Đó thật ra là không có cần thiết.
Mạc Thiên Cơ nhỏ giọng nói.
Sở Dương hàm chứa nụ cười nhìn hắn một cái nói:
- Vậy ngươi mới vừa rồi tại sao không nói a? Không muốn nói ta, ngươi nói cái lời này e rằng ngươi tự mình cũng sẽ không tin tưởng!
Mạc Thiên Cơ trên mặt da thịt kéo ra, thản nhiên nói:
- Tin tưởng nam nhân tốt nào cũng sẽ làm như vậy, ta làm sao có thể trước mặt mọi người làm Nhạc Nhi mất mặt mũi?
Sở Dương thú vị nhìn hắn.
Mạc Thiên Cơ một bộ lòng vô tư cùng hắn nhìn nhau, nhưng, một hồi lâu sau rốt cục sắc mặt đỏ lên, cả giận nói:
- Ngươi có ý gì a? Cần phải ép ta đem lời nói thật nói ra sao? muội muội ngươi tính tình ra sao ngươi còn không biết hả?
Sở Dương cười ha ha, lộ ra vẻ khoái ý vô cùng, có thể làm cho Mạc Thiên Cơ ăn nghẹn, quả là quá khó khăn rồi.
Sở Nhạc Nhi theo tiếng quay đầu hỏi nói:
- Đại ca ngươi đang cười cái gì đó ? Có phải là nghĩ được đối sách rồi hả!
Sở Dương nói:
- Không phải là như vậy, là Thiên Cơ đang hỏi ta có quan tâm đến ngươi...
Mới vừa nói tới đây, Mạc Thiên Cơ đã đưa lưng về phía Sở Nhạc Nhi nhìn Sở Dương tế mi lộng nhãn, vẻ mặt cầu khẩn, vẻ mặt rất thành khẩn.
Sở Nhạc Nhi cũng hứng thú nói:
- Hắn hỏi thăm ta cái gì a?
Mạc Thiên Cơ một bộ đợi chờ bị xét xử vậy, sắc mặt đã đến gần như cha me chết.
Sở Dương ho khan một tiếng, nói:
- Thiên Cơ đang hỏi ta, ngươi thích ăn nhất cái gì? Khẩu vị có nặng hay không? Còn có... Rau cỏ thịt ngon thì thích cái gì? Tại sao thích... Có cái nguyên nhân cụ thể gì không...
Sở Nhạc Nhi nét mặt tươi cười như hoa, sẵng giọng nói:
- Gia hỏa này chính là nhiều chuyện... Đại ca, ngươi nói như nào?
- Ta cứ như vậy nói với hắn a...
Sở Dương thuận mồm soạn bậy thông suốt nói.
Sở Nhạc Nhi như cũ hăng hái dạt dào nói:
- Vây hắn lại là nói như nào?
- Hắn nói...
Sở Dương một đầu khó hiểu.
- Vậy ngươi lại nói như nào?
Sở Nhạc Nhi hứng thú tiếp tục hỏi.
Sở Dương trong lòng la cứu mạng: Cái gì muội muội a, tha mạng a... Ai! Tại sao nữ nhân đều thích hỏi như thế:
- Hắn nói cái gì? Sau đó ngươi nói như nào? Ngươi nói xong hắn có phản ứng gì? Sau đó ngươi nói thế nào... Kết cục cuối cùng là cái gì? khó khăn nhất là: sau khi câu hỏi kết cục, còn muốn hỏi một câu: Sau đó thì sao?
Chờ Sở Dương đem chi tiết nói lại một lần, lại đã một thân mồ hôi, mồ hôi thấu trọng y, chật vật không chịu nổi.
Đại để chính là hậu quả cấu kết với nhau làm việc xấu!
Mỗ Diêm vương trong lòng rốt cục không nhịn được cảm thán: Nữ nhân a nữ nhân.
Mạc Thiên Cơ phe phẩy cây quạt mỉm cười, trong lòng thấy thoải mái không dứt.
Cuối cùng đem Sở Nhạc Nhi đuổi trở về trong một đám nữ nhân, Sở Dương hung thần ác sát cảnh cáo Mạc Thiên Cơ nói:
- Sau này đối với ta tôn kính chút ít, bằng không, ngươi sẽ mạnh khỏe đó!
Mạc Thiên Cơ cả giận nói:
- Ngươi có muội muội, chẳng lẽ ta cũng không có muội muội? Ngươi đối với ta phải tôn kính chút ít! Ngươi có người để tố cáo, chẳng lẽ ta không có sao?
Sở Dương chém xéo mắt, ha hả cười quái dị nói:
- Ngươi đương nhiên là có muội muội, nhưng ngươi nói nàng nghe sao? Muội muội của ta từ trước đến giờ coi lời nói của ta như thánh chỉ!
- Đồng nghiệp bất đồng mạng, người so với người tức chết người!
Mạc Thiên Cơ há mồm cứng lưỡi, trong phút chốc tự tin tan rã!
Ở một bên nghe trộm, Nhuế Bất Thông hắc hắc cười lạnh nói:
- Nếu nói chó cắn chó một miệng lông, không ngoài như vậy a.
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ đồng thời trợn mắt nhìn gia hỏa này !
Đoàn người ngày đêm kiên trình, cuối cùng đã tiến vào mục tiêu là rừng rậm kinh khủng.
Mỗi người cũng là hết sức cẩn thận, phàm là gặp phải Linh thú, có thể né tránh được thì hết sức né tránh, thật sự tránh không thoát thì thà rằng vài vị đỉnh Thánh Nhân đồng loạt ra tay hạ sát rồi xử lý sạch Linh thú đó, không lưu chút dấu vết nào.
Quỷ mới biết Linh thú này có phải được nuôi hay không ? Hoặc là gây ra động tĩnh gì để cho người trong sơn trang cảnh giác? Hết thảy lấy cẩn thận là hơn!
Đoạn đường này cẩn thận từng li từng tí, trông gà hoá cuốc, thật sự là khó có thể hình dung được. Bất quá bởi vì đã đến nơi, rời xa quản chế, tốc độ của mọi người ngược lại đã tăng lên rất nhiều lân.
Dĩ nhiên, nơi đây cũng vẫn có thể có nhãn tuyến, cho nên các vị Thánh Nhân cao thủ cũng là vô thanh vô tức tản ra thần thức của mình, bất kỳ một điểm gió thổi cỏ lay nào cũng không buông tha.
Một đường tiến vào rừng rậm kinh khủng, một đường hướng về nam, tựa như một mũi tên nhọn vô thanh vô tức bắn đi ra ngoài!
Rừng rậm kinh khủng quả nhiên danh phù kỳ thực.
Muốn nói nơi đây nguy hiểm nhiều kinh khủng, thế thì chưa chắc, ít nhất ở trong mắt đám người Sở Dương là như vậy, những cây trong rừng rậm rạp thì cũng có thể thấy được, kể từ khi đám người Sở Dương tiến vào, nếu không nhảy lên cây thì căn bản là nhìn không thấy tới trời xanh.
Quả nhiên là rậm rạp kinh khủng, danh bất hư truyền.
Đi vào rừng rậm rồi, một đường đi tới, không ngừng gặp gỡ vô số Linh thú quấy rầy. Ở nơi này Linh thú có được hoàn cảnh sinh tồn hài lòng, số lượng Linh thú nói là nhiều vô số kể cũng không quá đáng.
Hơn những thứ Linh Thú này thực lực tất cả đều là tương đối kinh khủng, mặc dù không thể làm cho đám người Sở Dương chân chính gặp sinh tử nguy cơ, nhưng muốn vô thanh vô tức đem giết chết, cũng không phải rất dễ dàng.
Xét thấy như vậy, Mạc Thiên Cơ báo cho mọi người, một khi gặp phải tình huống như thế, ngàn vạn lần không nên tiếc rẻ nhân lực, cố kỵ thân phận và vân vân, cho dù mọi người cùng nhau xuất thủ cũng phải làm để bảo đảm không để cho Linh thú trước khi bị chết kêu ra ngoài, nhất định phải đem Linh thú gặp gỡ tiêu diệt hết, vô thanh vô tức xử lý sạch, không thể phát ra nửa điểm động tĩnh nào.
Ai biết phụ cận có thể có địch nhân bí mật gì dò xét gì hay không? Dưới mắt cũng đi tới một bước, trongắ quá trình đến gần đại bản doanh Vạn Thánh chân Linh, bất kỳ một điểm lơ là sơ suất nào đều có thể làm cho chiến dịch sắp thành lại bại, tuyệt không thể hiện ra nửa điểm sơ hở.
Mọi người một đường đi vào, mười sáu người tạo thành đội ngũ ở trong rừng rậm nhanh chóng đi qua, thậm chí, ngay cả đám lá cây cũng không có thay đổi vị trí, trên mặt đất, cho dù là một gốc cỏ cũng không lây dính một chút tro bụi nào.
Ba ngày!
Trước sau suốt ba ngày thời gian!
Trước mặt mọi người, rốt cục thấy được Thiên Càn Sơn cao vút trong mây xuất hiện ở trước mắt, ngay cả ba vị Thất Tinh hộ vệ luôn luôn là lão luyện thành thục cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.