Quyển 8 - Chương 192: Tiến vào phong ấn địa hạ

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:18

Thiết Bổ Thiên khẽ nói: "Cho nên nói, loại áp lực tâm lý này căn bản không phải một sự việc, hơn nữa bản thân nó cũng căn bản không phải là mua bán, đây chỉ là một quá trình, một phần của quá trình đầy đau xót". Sở Dương ngẩng đầu mỉm cười nói: "Ngươi nói là có chút đạo lý... Thiết Bổ Thiên không đợi hắn nói xong liền gắt giọng nói: "ta nói, đương nhiên là có đạo lý!". Sở Dương ha ha nở nụ cười, rốt cuộc hắn cảm giác được trong lòng thư thái hơn rất nhiều mà chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, bùi ngùi nói: "Hi vọng những hài tử này, từng người đều có thể thật vui vẻ... Ngoài cửa sổ có trăng mà trăng thật tròn trịa! Sở Dương lẩm bẩm nói: "Hôm nay đã đến mười lăm rồi sao?". Thiết Bổ Thiên chậm rãi đi đến sau lưng hắn, sóng vai nhìn ánh tră, nói: "Không biết... Dương nhi bây giờ đang làm gì? Có nhớ ta hay không? Có nhớ ngươi hay không... Sở Dương nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, hai người sóng vai dưới ánh trăng tinh thần cũng bay đi xa không biết bao nhiêu nghìn vạn dặm... Đã nửa đêm về sáng. Phong hàn lộ nặng. Sở Dương đang muốn cùng Thiết Bổ Thiên đi ngủ thì đột nhiên cảm giác trong đầu có một đạo tin tức truyền đến, là Kiếm Linh truyền tới. "Âm hàn tử khí toàn bộ đã tiêu tán rồi! dưới Trấn hồn Thạch, tùy thời có thể tiến vào!". Cái tin tức này khiến cho Sở Dương trong nháy mắt quên hết tất cả mọi chuyện trước mắt! Thần Nguyên chi Cảnh! Dưới Trấn hồn Thạch! Siêu cấp bảo tàng! Tiến vào?! "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta muốn đi ra ngoài 1 chút" Sở Dương không đợi Thiết Bổ Thiên trả lời mà lao qua cửa sổ, ở trên không trung vừa chuyển, trên mặt đã cải biến xong bộ dáng, ngay sau đó lại là một bước ngoặt rồi triệt để chui vào trong bóng đêm mịt mờ. Sau khi ở trong Tử Hà thành lượn vài vòng luẩn quẩn, từ mấy góc phố qua lại mấy lần, sau khi xác nhận không có người theo dõi. Sở Dương giống như một đám khói xanh bay tới Thương Mang Sơn! Sở Dương thi triển hết khinh thân công pháp, gần như toàn bộ không một tiếng động tiếp cận Thương Mang Sơn, chỉ là tuy đã đến dưới núi, mặc dù đã toàn lực nhưng vẫn bị người phát hiện ra. Cái này cũng không phải là tàng nặc thủ đoạn của Sở Dương không được, mà thật sự là không có cách gì. Trên Thương Mang Sơn người nhiều lắm. Gần như chính là rậm rạp chằng chịt, Địa cấp, Thiên cấp, Thánh cấp... Giống như tất cả cao thủ của đại lục đều tập trung ở đây. Cho dù có tàng nặc thủ đoạn cao minh hơn thì thủy chung vẫn cần có không gian bí mật thì mới có thể thi triển được mà giờ khắc này tại Thương Mang Sơn, không gian như vậy thật sự là không khuyết thiếu, không, cũng không thể dùng từ khuyết thiếu để hình dung mà căn bản là không có mới đúng! Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm xung quanh, nhìn chăm chú vào hết thảy hoàn cảnh quanh minh, bất luận một điểm gió thổi cỏ lay nào đều có thể sẽ đưa tới chú mục. Ân, trên mặt đất chính là tử địa, tuy là quyết tử hiểm địa mà lại thực sự có siêu cấp chỗ tốt, ta tuy không thể đi lên nhưng ngươi cũng khỏi nghĩ đến chuyên đi lên. Ta không chiếm được, vậy các ngươi cũng vậy. Người người cùng tâm. Tâm này cùng ý, trên Thương Mang Sơn lực lượng cảnh giới tuyệt đối có thể nói là thiên la địa võng nghiêm khắc nhất, thậm chí hơn xa bất cứ chỗ nào. Sở Dương tín niệm vừa chuyển thì đã từ trong hư không tiến vào trong Cửu Kiếp Không Gian, sau khi nghiêm mặt quan trắc, đám đông xem ra đối với Cửu Kiếp Không Gian là bất lực, được nghịch thiên bảo vật này hỗ trợ, theo Kiếm Linh kêu gọi, Sở Dương hướng về đỉnh núi dần dần bay tới, không đếm xỉa đến hết thảy người và vật cản trở. Trên đường đi, hắn không ngừng nghe được có người nói thầm. "Chuyện gì xảy ra thế này, sao ta cảm giác được có người đi qua nhưng căn bản là không thấy ai, ngay cả Quỷ ảnh cũng không thấy được? Đây là chuyện gì? Lão tử linh giác gần đây vẫn rất nhạy cảm, hôm nay làm sao vậy?". "Ngươi không phải là hoa mắt chứ? Đây công phu thần hồn nát thần tính hả, trông gà hoá cuốc cũng không riêng gì một mình ngươi... "Nhưng ta thật sự cảm thấy được chỉ là không thấy được... "Cảm thấy? Không thấy được? Bệnh tâm thần à... "ồ, vừa rồi có động tĩnh gì?". "Có động tĩnh gì hả? Ngươi đừng hù dọa người có được không? Trông coi ở đây tinh thần đã đủ khẩn trương rồi, ngươi còn ở chỗ này hù nhau hả... l' "Ta thật sự có cảm giác mà, lần này là thật... "Lần này là thật? Trước kia là giả hả, ngươi cảm giác cái con tiều ấy! Ốm chưa uống thuốc hả, nhanh đi về uống thuốc đi, cút!". Sở Dương một đường tiểu tâm cẩn thận, rốt cuộc lên đến đỉnh núi, rốt cục thở phào 1 hơi, đoạn đường này đúng là bộ bộ kinh tâm. Có không ít cao thủ tinh thần mẫn cảm thật đúng là đã phát giác ra dị thường ba động trong không khí. Mặc dù cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm nhưng Sở Dương đã biết: loại thủ đoạn này cũng không nhất định là vạn năng! Tiến vào Cửu Kiếp Không Gian cũng không phải là tránh được vạn vật, nếu thật sự có tuyệt đỉnh cao thủ thì vẫn có thể bị phát hiện ra. Thậm chí cũng không cần tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ cần là người có thiên phú Linh Giác hơn người chạm trán khi Cửu Kiếp Không Gian di động thì sẽ có cảm ứng. Loại cảm ứng này, người Linh Giác càng mạnh thì cảm ứng càng mãnh liệt, nếu đặt ở trên người những tuyệt đỉnh cao thủ kia, một khi cảm thấy không đúng liền phá toái hư không mà ra tay công kích, khi đó không phải là không thể tổn hại đến Cửu Kiếp Không Gian. Cửu Kiếp Không Gian có công dụng không thể nghi ngờ là nghịch thiên nhưng nó dù sao chỉ là một cái đặc thù không gian, lúc đối mặt với siêu cấp cao thủ thì vẫn có cực hạn. Cái công năng này sau này nên tận lực cẩn thận khi sử dụng. "Tối thiểu trước khi thực lực của ta tăng lên tới Thiên Nhân cấp thì tận lực không nên dùng Sở Dương thở dài ra một hơi. Đến Thiên Nhân cấp... Cửu Kiếp Không Gian có thể đi theo thăng cấp lên, đến lúc đó chắc không có vấn đề gì... Bây giờ đã có thể giấu diếm được Thánh cấp và Thiên Nhân cấp... Kiếm Linh cảm giác được Cửu Kiếp Không Gian đã đến, Nguyên Linh vô thanh vô tức bay ra tiến vào Cửu Kiếp Không Gian cùng Sở Dương tụ hợp. Lúc này đã là nửa đêm về sáng, vào lúc canh ba. "Bây giờ bên trong tình huống như thế nào? Xác định là không có bất kỳ nguy hiểm nào chứ?". Sở Dương dồn dập hỏi. "Bây giờ đã có thể tiến nhập, chỉ là... Kiếm Linh thanh âm có chút hưng phấn, có chút tim đập mạnh và loạn nhịp nói: "Trong đây có thể tồn tại tuyệt đại phong hiểm nhưng cơ hội cũng thật lớn! Dù sao, Kiếp Nạn Thần hồn vẫn chưa xuất hiện. Điểm này có chút khác thường "Thật lớn? Thật lớn là bao nhiêu, sáu thành, bảy thành, hay là tám phần cơ hội?!". Sở Dương hỏi. "Phỏng đoán thận trọng thì không sai biệt lắm là chín thành!". Kiếm Linh nói. "Chín thành? Phỏng đoán thận trọng chừng là chín thành, nếu phỏng đoán không thận trọng thì sao?". Sở Dương kinh ngạc nói. "Cơ hội gặp nguy cơ là 99 %! Kiếm Linh rung động nói. Kiếp Nạn Thần hồn chính là loại tồn tại khắc tinh của Kiếm Linh, trong lòng Kiếm Linh áp lực như núi lớn vậy. "Ta sẽ đi. Ngươi nói thẳng ra là nhất định sẽ tao ngộ nguy hiểm sao!". Sở Dương bị lời của Kiếm Linh làm cho có chút tức giận nói! "Kiếm chủ, trong này phong hiểm là rất lớn, nếu như không quá cần thiết. Ta thật sự đề nghị ngươi không nên tiến vào!". Kiếm Linh trầm giọng nói. "Phong hiểm rất lớn?". Sở Dương hít sâu một hơi, trong mắt lòe ra thần quang mãnh liệt quả quyết nói: "đi vào!". Sở Dương căn bản không ngờ tới, chỗ tốt như vậy, bản thân không ngờ còn có cơ hội tiến vào trước một bước! Nếu tiến vào, chẳng phải là ta cần gì ta cứ lấy? Cái gì thật sự cầm không được mới cho người khác? Chuyện tốt như vậy sao có thể buông tha được? Bất luận chuyện tốt nào tự nhiên đều có phong hiểm, cầu Phú Quý trong nguy hiểm. Đây vốn là đạo lý, không nguy cơ thì sao chuyển cơ! "Thật sự muốn vào hả?". Kiếm Linh không xác định hỏi: "Nếu Kiếp Nạn Thần hồn kia thật sự tồn tại... Chúng ta tiến vào, xác suất có thể toàn thân trở ra không cao, vạn nhất "Vạn nhất vạn nhất cái gì. Trên đời này có cái gì tiện nghi mà lại hoàn toàn tránh được phong hiểm?". Sở Dương thản nhiên nói: "nếu muốn có một phen thành tựu, có chút phong hiểm nhất định phải thừa nhận, từ khi ta xuất đạo đến nay, có lần nào mà không phải gánh vác phong hiểm lớn lao chứ?". Nếu đổi lại là lúc khác, Sở Dương tuyệt đối sẽ do dự nhưng bây giờ đối mặt với hai đại thiên địa áp bách. Sở Dương đã không còn con đường nào khác! Cho dù phải mạo hiểm nhưng đây cũng là một cơ hội tuyệt hảo! "Ngươi đã có chủ ý! Vậy ta sẽ xung phong!". Kiếm Linh cắn răng một cái nói: "Muốn đi vào cũng được nhưng ta phải đi phía trước!". Sở Dương hít một hơi thật sâu nói: "Ta là Kiếm chủ! Ta đi phía trước!". Kiếm Linh kiên quyết nói: "Nhưng nếu không có ngươi, chắc chắn cũng không còn ta trái lại, cho dù không còn ta thì ngươi vẫn còn tồn tại! Cho nên, ngài nếu không đồng ý lần này cho ta xung phong phía trước, như vậy lúc này chúng ta sẽ không tiến vào, cho dù là phải cãi lời Kiếm chủ ta cũng không vào!". Sở Dương khóe miệng co giật một chút, nói: "Tốt! Lần này ta nghe lời ngươi!". "Vậy thì tốt, chúng ta đi vào thôi". Kiếm Linh thân thể lóe lên mà ra khỏi Cửu Kiếp Không Gian. Sở Dương theo sát mà ra. Thanh kiếm kia chợt lóe lên, tự động rút lên, cách mặt đất năm thước, phía dưới lộ ra một cái động khẩu to bằng cái đầu người tối om, sâu không thấy đáy. Nhưng bên trong đã không còn loại âm hàn tử linh khí có thể ăn mòn vạn vật sinh linh! Giống như nơi này chỉ là một cái động khẩu trống không mà thôi! Sở Dương cùng Kiếm Linh thân thể lóe lên, toàn thân cốt cách ken két vang lên rồi cả người rút nhỏ lại 1 nửa, sưu một tiếng cấp tốc xuyên qua cửa động khẩu mà biến mất. Mà kiếm cương thì lại lần nữa hóa thành trường kiếm cắm xuống, một lần nữa phong chặn động khẩu. hết thảy lại khôi phục nguyên dạng! Dưới đỉnh núi, mọi người chỉ cảm thấy tựa hồ có cái gì lung lay nhoáng một cái, chợt lóe lên, mọi người vội vàng đứng dậy xem xét thì lại không phát hiện ra gì cả, chỉ có bóng đêm tối như mực mà thôi. Mặc dù giống như không có biến cố gì xảy ra nhưng cả đám vẫn hồ nghi bất định. "Cái chỗ này thật đúng là tà môn, giống như mỗi thời mỗi khắc đều có thứ gì cổ quái vậy... Nguyên bản lão tử từ nơi này đi qua nhiều lần, thực sự không cảm giác được ly kỳ như vậy, con mụ nó... Thật lòng có chút tâm kinh rồi". "Nói nhảm, nơi này có bao nhiêu người đã chết rồi? Chỉ sợ đã hơn mười vạn rồi trên giang hồ, cho dù 2 siêu cấp môn phái một hồi đại chiến thì có thể chết được bao nhiêu người? Không có điểm cổ quái mới lạ?". "Nói cũng đúng, bất quá luôn u ám, lạnh lẽo run sợ như vậy thật sự là làm cho lòng người bất an "Nói nhảm! Ai không sợ hãi? Cho dù là môn nhân của nhưng siêu cấp môn phái kia chỉ sợ cũng đang sợ hãi, huống chi ngươi, cái con tôm nhỏ này? Mau ngủ đi, thừa dịp còn chưa có chết... "phi! Mẹ ngươi, nói chuyện phi phui cái mồm! Chết? Ngươi chết chứ ta cũng sẽ khống chế... "Được rồi, được rồi, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết là được chứ gì? Hoàng Tuyền lộ thượng không cô đơn, Hoàng Tuyền lộ này có lẽ sẽ sớm tắc đường thôi, mấy ngày nay người chết chỉ sợ so với cả năm qua cũng không nhiều bằng... Sở Dương cùng Kiếm Linh tụt xuống cái động khẩu, hắn chỉ cảm thấy thân thể ở trong một cái thông đạo cực kỳ hẹp, bồng bềnh dung đưa 1 hồi rồi một cỗ thâm trầm hắc ám bao vây lấy hai người. Loại hắc ám này không giống với bóng đêm bên ngoài, chính là hoàn toàn tĩnh mịch và hắc ám. So với đêm tối còn muốn hắc ám hơn! Với tu vi của Sở Dương và hồn thể của Kiếm Linh tại trong lòng đất mà không ngờ là đưa tay ra lại không thấy nổi năm ngón. Liền chỉ cảm thấy được thân thể của mình không ngừng rơi xuống dưới, nhưng căn bản không biết là khi nào thì mới có thể đến đáy, thậm chí không biết mình đã rơi xuống được quãng đường dài bao nhiêu rồi. Cái hắc động này thật giống như là không có đáy vậy. Dưới loại tình huống này, nếu là người bình thường thì chỉ sợ đã sớm sụp đổ rồi. Nhưng Sở Dương lại nhắm mắt lại, cái gì cũng mặc kệ: nếu đã như thế đã đến nơi này, sợ, gấp đều không làm nên chuyện gì! Đã đến thì thì cứ an ổn, hết thảy thuận theo tự nhiên! Cũng không biết rơi được bao lâu thì dưới chân truyền đến một loại cảm giác rộng lớn, đó là một loại cảm ứng rất huyền diệu và một hồi gió mát cũng từ trong ống quần luồn qua. Sở Dương chậm rãi mở to mắt, khiến con mắt thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, hắn thình lình phát hiện ra, cái thông đạo nhỏ hẹp khôn cùng kia đã biến mất, bây giờ bản thân đang ở trong 1 cái vô tận hư không nào đó. Dưới chân chính là một mảnh bình nguyên nào đó. Giống như là có chút màu xanh biếc, rồi lại cũng không thể nhìn thấy rõ ràng nhưng theo quá trình rơi xuống, hắn chậm rãi thấy được nơi này là một ngọn núi, chuẩn xác một điểm nên nói là 1 nửa ngọn núi. Sở dĩ nói là nửa ngọn núi là vì trước mắt là một tòa cao phong chọc trời, bởi vì duyên cớ nào đó mà biến thành hai nửa. Mà bản thân chỗ mình đang rơi xuống đúng là 1 nửa bộ phận phía dưới. Nó nhìn giống như là một cái cây cọc gỗ thẳng tắp dựng thẳng ở đó, đương nhiên cây cọc gỗ này lại vô cùng tráng kiện. Giờ phút này từ trên cao rơi xuống với tốc độ cực nhanh. Bên tai tiếng gió sưu sưu vang lên, con mắt mặc dù đã nhìn được vật nhưng vì tốc độ hạ xuống quá nhanh nên gần như cái gì cũng thấy không rõ lắm, rồi lại rõ ràng có thể thấy được vô số sắc sáng đủ mọi màu rọi vào hai bên màng tai gần như muốn nứt ra. Sở Dương không dám chậm trễ, toàn lực vận chuyển Cửu Trọng Thiên thần công, cố gắng sử dụng bản thân tu vi mà ở bên ngoài thân hình thành một tầng bảo hộ, lúc này mới đem tốc độ giảm xuống mà rơi chậm lại một ít. Ngay sau đó, đã thấy mặt đất, bản thân cách mặt đất càng ngày càng gần. "Lần này phỏng chừng thảm rồi!". Sở Dương vừa nghĩ đến đây thì đáng tiếc là hiện tại ứng biến kiểu gì cũng không còn kịp rồi! "Phập phập!". Cả người Sở Dương trực tiếp rơi xuống mặt đất cứng rắn, mặc dù trước đó đã vận khởi Cửu Trọng Thiên thần công hộ thân nhưng hắn vẫn cảm giác được ngũ tạng lục phủ mãnh liệt chấn động một hồi, trong miệng một ngụm máu tươi gần như nghịch hầu mà ra. Mà trước hết là hai cái đùi chạm đất đã lún thật sâu vào trong thạch tầng. Với tình huống trước mắt Sở Dương không khỏi nhớ lại tình huống khi bản thân mới đi vào Cửu Trọng Thiên Khuyết, dường như cũng như thế này , cứ như vậy từ trong thiên không té xuống bây giờ không ngờ là lại lặp lại lần nữa. Đúng là kỳ diệu. Chỉ là loại cảm giác này mới vừa dâng lên thì hắn lại rõ ràng cảm giác được hai chân của mình dường như tiếp xúc với vật gì đó và một cơn đau đớn khó có thể chịu được tức thì truyền đến trong óc, cơn đau mãnh liệt và đột ngột xuất hiện này khiến Sở Dương gần như muốn ngửa mặt lên trời rống to! Quá đau! Thật sự là quá đau! Cúi đầu xem xét thì hắn thấy 2 chân mình, thậm chí là hơn phân nửa cái đùi đã lún sâu vào trong thạch tầng nhưng vào giờ khắc này giống như đã biến thành vô số mảnh nhỏ. Đây rốt cuộc là tảng đá gì? Chân của ta rắn như vậy, cho dù là cắm vào đá cũng sẽ không có nửa điểm không khỏe, sao hiện tại lại thống khổ như vậy? Sở Dương nén đau, toàn thân run rẩy, vận đủ tu vi, lúc này mới đem hai cái chân từ trong đá từng chút rút ra ngoài, ở trong quá trình rút, hắn đau đến mức toàn thân run rẩy, cắn chặt răng, cuối cùng đã không rên rỉ 1 tiếng. Cúi đầu xem xét thì thấy hai cái chân mặc dù còn chưa triệt để nát bấy nhưng cũng không khác gì lắm, hai chân đã biến thành rất giống cây gậy xương cốt " thuần túy trên bề mặt xương không có tý huyết nhục nào, ân, máu thì ở nửa đùi trên đang giống như con sông nhỏ ào ào không ngừng đổ xuống. "Ta... mẹ!". Sở Dương kinh kêu một tiếng rồi đem một bó to kim sang đặc chế đắp lên, máu tươi lập tức dừng lại một chút, sau đó tâm niệm thay đổi thật nhanh, phát hiện ra có điều không đúng, bây giờ cái khẩn yếu nhất chính là mau phục hồi " nhục bạch cốt ", nếu thật sự để thịt ở đùi mất đi thì 2 chân của mình sẽ triệt để bị phế đi, ngay sau đó, hai khỏa Cửu Trọng Đan đã nhai mau chóng tiến nhập trong cổ họng. "Mẹ kiếp, con mẹ nó đau quá! Lần trước từ trên không trung rơi xuống, cả người rơi không thể động đậy nhưng cuối cũng là người còn nguyên lành, lần này từ trên không trung rơi xuống, không ngờ trực tiếp biến thành tàn tật, muốn đùa chơi chết ta sao... May mắn là lão tử có Cửu Trọng Đan Sở Dương thì thào tức giận mắng. Trên mặt không ngừng run rẩy, thật lòng đau đến chết. Kiếm Linh ở một bên buồn cười. Kiếm Linh chính là thuần túy hồn thể nên căn bản không tồn tại vấn đề 'Ngã chết". Trên người tự nhiên là không có nửa điểm tổn thương. Cửu Trọng Đan quả nhiên thần diệu vô cùng, lại nhắc tới Cửu Trọng Đan có tác dụng chính thức là hoàn hồn và kéo dài tánh mạng, lưu thông máu, sinh cơ nhục, khởi tử hồi sinh, gân nhục bạch cốt, chớ nói chỉ là Sở Dương không tiếc vốn chơi ngay hai khỏa. Trơ mắt nhìn đùi mình, huyết nhục đang trọng sinh là một loại cảm giác cực kỳ kỳ diệu. Mà Sở Dương bây giờ đang thưởng thức hết thảy, một màn rất quỷ dị. Lúc này hắn thử đưa tay bóp nhẹ viên đá vụn mà vừa rồi hai cái chân hắn vừa cắm vào, rồi lại dùng sức vê một chút, đột nhiên hắn cảm thấy ngón tay đau nhức, con mẹ nó thật cổ quái, bản thân không ngờ vê không nát! Thật ra ngẫm lại cũng hợp tình lý, đá có thể đem bắp đùi của mình chấn nát có thể mềm được sao?! "Thật sự là tảng đá quá cứng! Độ cứng này chỉ sợ đã có thể so sánh với Cao Cấp Tinh Thần Thiết rồi!". Sở Dương hút một hơi lãnh khí, nhìn thoáng qua chân của mình nghĩ. Tảng đá cứng như vậy, chân của mình không ngờ đập vào... Sở Dương không nhịn được có điểm đắc chí. "Ta nói nơi này chính là Thần Nguyên chi Cảnh cũ Kiếm Linh nói: "Chỉ có linh sơn đã trải qua vô số tuế nguyệt, hấp dẫn vô số tinh thuần linh lực rèn luyện thì mới có thể có được độ cứng như vậy. Nói cách khác, nơi này trước khi bị hủy diệt chính là một siêu cấp môn phái, hơn nữa còn là loại thuộc về siêu cấp môn phái thuộc Top đầu lúc đó". "Thật sự ngưu như vậy sao?". Sở Dương kinh ngạc hỏi. "Có ngưu như vậy thậm chí so với ngươi nghĩ thì còn muốn ngưu hơn... siêu cấp môn phái như vậy, cao thủ tất nhiên như vân, đến cũng là ai có thể đem môn phái như vậy hoàn toàn diệt tuyệt thậm chí là triệt để phong ấn?". Kiếm Linh trong ánh mắt rõ ràng có một tia sợ hãi nói. "Để ý đến năm xưa chuyện cũ làm gì nữa, dù sao bây giờ nơi này chỉ có chúng ta thôi!". Sở Dương rốt cuộc đứng dậy, Cửu Trọng Đan hiệu quả thật là kinh người, trước sau bất quá công phu 1 chén trà, toàn bộ đã chữa trị xong, hắn giật mình như mộng, đạp mạnh hai cái chân, cười nói: "Loại trọng thương này mỗi một lần đều có cảm giác như đã chết qua một lần vậy bất quá mỗi một lần trải qua loại cảm giác này cũng sẽ mang đến một tầng cảm ngộ Kiếm Linh không tự chủ được hỏi: "Cảm ngộ? Điều này có thể có được cảm ngộ gì?". "Sinh tử thì sao chứ!". Sở Dương cười ha hả nói: "Đi thôi, đi các nơi xem thử, xem thử đây rốt cuộc là địa phương nào "Sinh tử thì sao?". Kiếm Linh không khỏi nhếch miệng, thầm nghĩ vừa rồi mặt của ngươi vặn vẹo như thây khô, bây giờ không ngờ còn dõng dạc... Da mặt của tên này hùng hậu đến mức chánh thức là 'Sinh tử không đổi", a... Nơi này, mặc dù là đang ở trong phong ấn, không thấy mặt trời, cũng không có ngôi sao nhưng vẫn rất sáng sủa. Giống như là thế giới bên ngoài vậy, chỉ là khá âm hàn. "Loại phong ấn này ít nhất là Thánh Nhân trình tự phong ấn! Kiếm chủ đại nhân Kiếm Linh thay đổi sắc mặt nói. "Thánh Nhân trình tự phong ấn?". Sở Dương trầm tư: "Ý ngươi là, cái siêu cấp môn phái này đắc tội một vị Thánh Nhân nên mới bị diệt?". "Đúng. hơn nữa còn không phải là Thánh Nhân bình thường!". Kiếm Linh nhìn bầu trời sáng mà trầm trọng nói: "Không sai biệt lắm thì rất có thể sánh vai với Cửu Đế Nhất Hậu!". "Cũng chỉ có loại Thánh Nhân cường giả cao nhất mới có thể đem cả thiên không cũng phong ấn lại! Càng đem Càn Khôn chi Lực nơi đây triệt để phong ấn ở trong đó!". Kiếm Linh thở ra 1 hơi nói: "Chỉ có như thế thì trong đây mới có thể duy trì được ánh sáng như vậy cái này vốn ở trong phong ấn tuyệt đối là không nên có". Sở Dương nói "Ta lại cảm thấy môn phái này mới chân chính là không phải phàm tục, lại để cho động đến Thánh Nhân trình tự đại cao thủ tự mình ra tay!". Đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên nói: "như thế mà nói, bên trong khẳng định là có rất nhiều thứ tốt... ở, đó là cái gì?". Kiếm Linh theo ngón tay Sở Dương nhìn lại mà không khỏi hút một hơi lãnh khí. Chỉ thấy ở phía đối diện, cũng có một ngọn núi. Khác biệt chính là ngọn núi kia không lớn lắm, cũng nhỏ hơn nhiều tuy nhiên đỉnh núi thì lại nhọn hoắt. Không như chỗ ngọn núi này chính là một mặt bằng. Mà khiến người chú mục nhất lại chân ngọn núi kia, dường như cũng đỉnh của ngọn núi Sở Dương đang đứng có mặt cắt ngang không sai biệt lắm, cho dù là về hình dáng hay là diện tích. "Ngọn núi kia giống như là nửa bộ phận trên của ngọn núi này, thực sự là vừa vặn a... Sở Dương nhíu mày, vô ý thức nói. Giờ phút này Sở Dương vừa nói ra câu này, kì thựclà đang nói đến 1 loại khả năng, chỉ là phần tâm tư này ngay cả bản thân hắn cũng chưa ý thức được. "Cái gì trùng hợp, cái gì giống như, vốn chính là như vậy!". Kiếm Linh ngồi xổm xuống, nhìn mặt đất trơn nhẵn mà thanh âm có chút run rẩy nói: "Kiếm chủ đại nhân, đây vốn là một ngọn núi! Chỉ có điều bị người một kiếm chặt đứt!". Sở Dương suy nghĩ một lát về độ cứng của ngọn núi này, suy nghĩ một chút nữa... Một kiếm chặt đứt?! Đúng là một kiếm chặt đứt?! Không khỏi trong lòng một cỗ lương khí thẳng thấu đi lên. Muốn nói đến phách sơn đoạn ngục, tu vi bậc này tại Cửu Trọng Thiên chỉ cần là tu vi ngoài chí Tôn lục tầng liền hoàn toàn có thể làm được, đối với Sở Dương hôm nay mà nói càng không coi vào đâu cả, nhưng mà với trọng lực của Cửu Trọng Thiên khuyết gấp 30 lần Cửu Trọng Thiên thì trình độ kiên cố của nham thạch cũng phải gia tăng ít nhất 30 lần, chớ nói chỉ là bên trong Thần Nguyên chi Cảnh nữa. Sở Dương vừa rồi đã tự mình thí nghiệm qua trình độ kiên cố của nham thạch, cho dù là Cửu Kiếp kiếm, sử dụng toàn bộ tu vi của mình tối đa cũng chỉ có thể khoét ra được 1 cái động nhỏ trên núi mà thôi. Mà ngọn núi này rất hiển nhiên là một tòa cao phong dị thường hùng vĩ và bao la! Thế mà ngày đó, dĩ nhiên là một kiếm chém thành hai đoạn!