Quyển 2 - Chương 31: Đột phá

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:06

Sở Dương tay mắt lanh lẹ, nhanh hơn Mạnh Siêu Nhiên đem một chưởng vỗ vào ngực Thạch Thiên Sơn. Chỉ nghe ba một tiếng, xương ngực Thạch Thiên Sơn đã vỡ vụn, thân thể giật nảy lên một cái, hai mắt trợn trừng, rồi từ tai mũi họng ùng ục trào ra từng tảng bọt máu. Chỉ qua vài hơi thở thì cả thân hình hắn mềm oặt xuống, không còn hô hấp chút nào nữa. "Ân?" Mạnh Siêu Nhiên nhìn Sở Dương, rồi như lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn nên không kìm được mà thở dài một tiếng. "Sư phụ, vẫn nên để đệ tử ra tay thì hơn. Lâu nay hắn vẫn thường ức hiếp chúng con, nhân dịp này con cũng muốn trút giận một cái cho thoải mái a." Sở Dương bình thản nói. Mạnh Siêu Nhiên nhìn hắn một cái thật sâu rồi đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rốt cục lặng lẽ bước đi ra ngoài. Nếu tự tay giết chết người đệ tử mà chính mình một tay nuôi dạy tám năm trời thì với tính cách của Mạnh Siêu Nhiên hẳn sẽ canh cánh mãi trong lòng chuyện này. Nhưng nếu là Sở Dương xuống tay thì lại khác hẳn, tuy rằng vẫn là chết ở trước mặt hắn nhưng chung quy lại vẫn không phải là tự mình xuống tay, nên cái loại cảm giác đó sẽ nhạt hơn rất nhiều. Tâm ý Sở Dương, Mạnh Siêu Nhiên sao có thể không rõ chứ? Sở Dương cũng thở dài, nhìn lại thi thể Thạch Thiên Sơn, nhịn không được oán hận nói: "Chết dễ dàng như vậy... thật thoải mái cho ngươi rồi." Lời này không phải nói ngoa, nếu Mạnh Siêu Nhiên không đột nhiên lại đây thì bằng vào thủ đoạn của Sở Dương, cộng thêm sự căm hận tích lũy qua hai đời của hắn, chắc chắn sẽ khiến cho Thạch Thiên Sơn muốn sống cũng không nổi. Sở Dương cũng rốt cục hiểu được vì sao Mạnh Siêu Nhiên lại đặt cho mình cái tên là Sở Dương. Thứ nhất hẳn là do cái chữ "Sở" trên ngọc bội kia, hai nữa thì lại là bởi vì chữ "Sơ" trong Dạ Sơ Thần. Sở Dương, ý còn không phải là ánh nắng buổi sáng sớm sao? Mà "Sơ Thần", chẳng phải là cùng tên mình hàm ý không sai biệt lắm? Mà "Đàm" trong Đàm Đàm, phải chăng là mang ý "Phù dung sớm nở tối tàn"? Đây là Mạnh Siêu Nhiên đang cảm thán tình yêu ngắn ngủi của mình sao? Sở Dương đột nhiên hiểu ra, trong lòng sư phụ mình mang đau khổ cỡ nào. Nhân sinh chuyện khó chịu nhất chính là "Sinh ly Tử biệt". Mà trong bốn chữ đó thì việc "Sinh ly" được xếp nằm ở phía trước đã nói trắng ra rằng "Sinh ly" so với "Tử biệt" càng khó chịu hơn nhiều. "Tử biệt" vốn chỉ khó chịu nhất thời. Mà "Sinh ly" thì lại day dứt cả đời. Chỉ cần người còn sống thì cái phần day dứt này vẫn sẽ khắc sâu trong lòng để tra tấn con người ta vĩnh viễn không ngừng nghỉ! "Dạ Sơ Thần..." Sở Dương lẳng lặng nhớ kỹ, ngưng thần chăm chú nhìn theo hướng Mạnh Siêu Nhiên đi ra, trong lòng thầm nhủ: "Sư phụ, con đã nhớ kỹ cái tên này." Quay đầu nhìn lại cái xác chết mắt mũi trợn ngược của Thạch Thiên Sơn, sau hồi lâu im lặng thì dần dần trong lòng Sở Dương cũng nổi lên một cỗ cảm xúc phức tạp. Hắn rốt cục rõ ràng cảm nhận được một cách sâu sắc: chính mình, đã thật sự cải biến quỹ tích nhân sinh của một số người! Kiếp trước Thạch Thiên Sơn vốn sẽ sống đến bốn năm sau, vậy mà bản thân mới sống lại không đến một tháng thì hắn đã chết dưới tay của mình... Sở Dương trầm mặc một hồi, dùng chăn bông bọc lại cỗ thi thể, chậm rãi tiêu sái mang ra ngoài. Sau khi xử lý xong trở về thì hắn lại ngoài ý muốn phát hiện rằng, trong đoạn thời gian này thì Đàm Đàm đã có thể làm một bàn đồ ăn mới, cũng đã bày ra trên bàn, nóng hôi hổi. Lại càng ngoài ý muốn chính là, Mạnh Siêu Nhiên cũng không có biến mất mà đang lẳng lặng ngồi ở thủ vị, tựa hồ như chờ mình. Hết thảy đều giống hệt như mọi ngày. Đàm Đàm thấy Sở Dương tiến vào, lông mi run lên hai cái, hai tay xoa xoa, có chút không bình tĩnh hỏi: "Kia... Đại sư huynh... à, Thạch Thiên Sơn hắn... ?" "Đã chết. Bị ta giết." Sở Dương nói thản nhiên, sau đó ngồi xuống. Đàm Đàm ừ một tiếng, gục đầu xuống, đột nhiên cảm giác đói của hắn đã hoàn toàn bay đi đâu mất. Vừa rồi hắn đã nghe được mấy câu Thạch Thiên Sơn nói, trong lòng cũng cảm thấy rằng Thạch Thiên Sơn chết còn chưa hết tội, có điều không biết tại sao mà trong lòng vẫn có một cảm giác mất mát tự nhiên xuất hiện. Dù sao đã nhiều năm ở chung như vậy, mà Đàm Đàm thì vốn trước đó cũng không phát hiện được bộ mặt thật của Thạch Thiên Sơn. Mạnh Siêu Nhiên trầm mặc một chút, cầm đũa lên nói: "Ăn cơm." Ánh mắt yên tĩnh, tựa hồ chuyện khi nãy chưa bao giờ phát sinh quá, mà Tử Trúc Lâm cũng chưa từng có Thạch Thiên Sơn vậy. Ba người trầm mặc. Không khí tĩnh mịch, nặng nề đến cực điểm. Sở Dương cũng không nói gì thêm, sư phụ Mạnh Siêu Nhiên thì căn bản không cần an ủi cái gì, mặc dù kể cả sư phụ có chút cảm giác đau lòng tiếc nuối thì cũng chỉ không tới vài ngày là cũng có thể tự mình điều chỉnh. Chỉ có điều lúc Thạch Thiên Sơn giãy chết nói lên mấy câu oán hận thì đã gợi lên vết thương lòng của Mạnh Siêu Nhiên, nỗi đau này chỉ sợ sẽ còn day dứt liên tục thời gian thật dài... Mạnh Siêu Nhiên ăn xong, thấy Sở Dương lại cũng có thể như hổ đói ăn no nê, không nhịn được nhíu lông mày nói : "Sở Dương, đây hẳn là lần đầu tiên ngươi giết người? Ta nhớ rõ, trước đây ngươi ngay cả một con gà cũng chưa từng giết qua mà?" Sở Dương ngẩn ra, nói : "Phải... !" Lúc này hắn mới ý thức được sau khi giết người xong, mình biểu hiện quá mức bình tĩnh. Ở trong mắt loại người từng trải như Mạnh Siêu Nhiên thì không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ lạ lùng. Chỉ cần là võ giả, kể cả những loại ma đầu tội ác chồng chất cỡ nào thì ở lần đầu tiên giết người, hắn cũng sẽ phải có chút khác thường. Vậy mà hiện tại Sở Dương lần đầu tiên giết người, lại còn là giết một người Đại sư huynh đã sớm chiều chung sống tám năm, vậy mà có thể ăn cơm ngon lành như chưa có gì xảy ra... ! Sao có thể không khiến người khác kỳ quái? "Tâm trí của ngươi cứng cỏi phi thường, tựa như một gã sát thủ trời sinh vậy." Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên cười cười nói, xong đột nhiên nhớ tới đề nghị nọ của Ô Vân Lương, trong lòng cũng chợt nhận thấy rằng việc để cho Sở Dương đi làm nhiệm vụ nguy hiểm kia cũng không phải là quá khắt khe nữa rồi. Sự bình tĩnh tới mức này, bình tĩnh tới mức thậm chí có thể gọi là lãnh khốc, nếu đi làm việc kia hẳn sẽ tuyệt đối không hở ra dấu vết. Có điều Mạnh Siêu Nhiên vẫn còn có chút lo lắng cho hắn nên tâm tình rất mâu thuẫn. Đó là kỳ ngộ, mà đồng dạng cũng là một con đường cửu tử nhất sinh! "Sát thủ trời sinh..." Sở Dương trong lòng cười khổ một tiếng, thầm nghĩ mặc dù kiếp nầy là lần đầu tiên giết người, có điều đời trước ta cũng đã siêu độ mấy vạn vong hồn, còn gọi là lạnh lùng được sao? Lòng ta sớm đã chết lặng! Giết một người, kỳ thật quả đúng là không khiến mình xúc động hơn giết một con gà a... "Thạch Thiên Sơn chết chưa hết tội, đệ tử giết hắn là thiên kinh địa nghĩa, không hề có chút áp lực, hơn nữa còn rất thích." Sở Dương đành trả lời. Mạnh Siêu Nhiên nhìn hắn, đột nhiên hơi hơi nở nụ cười, nói : "Tốt lắm!" Liền không nói gì thêm. Chớp mắt ba ngày đã qua! Tối đó, Sở Dương một mình ngồi ở chỗ sâu trong Tử Trúc Lâm, cảm ứng thiên địa khí cơ, hắn dự cảm được hôm nay hẳn mình sẽ có thể đột phá Võ sĩ! Từ ngày đó giết Thạch Thiên Sơn, lệ khí (lệ trong hung lệ) chôn sâu trong lòng bị gợi ra, Sở Dương vẫn cảm thấy khí hải nơi đan điền cũng dao động mạnh mẽ, tựa hồ có một loại cảm xúc khát máu đang dần thức tỉnh, giãy giụa rít gào. Đây là sự thô bạo ăn sâu vào trong linh hồn do kiếp trước tu luyện vô tình kiếm đạo tạo ra, Sở Dương hao khá nhiều công phu mới áp chế được loại cảm xúc này để tiếp tục bình tâm tu luyện. Ngay khi đó thì chân khí nguyên lực trong cơ thể hắn đột nhiên cuồn cuộn trào lên. Mơ hồ như đang cố gắng để đột phá cái gông cùm xiềng xích nào đó! Sở Dương híp mắt, cẩn thận thao tác luồng khí xoáy trong cơ thể qua lại săn sóc cẩn thận đan điền, lúc này Cửu Kiếp kiếm nho nhỏ tựa hồ trở thành một cái trung tâm, luồng khí xoáy ở đan điền quay chung quanh Cửu Kiếp kiếm qua lại đầy đủ chín vòng rồi tựa như tia chớp phá không lao ra khỏi đan điền, vọt vào kinh mạch, bằng khí thế lôi đình vạn quân mà trào theo khắp các đường kinh mạch! Từng bước hùng hậu vọt đi, luồng khí xoáy sau khi đi đủ chín vòng trong kinh mạch thì đã trở thành một cỗ thủy triều mênh mông cuồn cuộn. Sở Dương tâm niệm vừa động, dòng thủy triều này đã quẫy thoát khỏi đường chảy của Võ đồ, ngang ngược hung hăng xông vọt lên, đổ ập vào tấm đê chắn tới cảnh giới Võ sĩ! Oanh! Sở Dương chỉ cảm thấy bên trong thân thể của mình đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang tựa sấm rền, thân thể kịch liệt run rẩy, chỉ nghe phù một tiếng thì trong miệng hắn đã phun ra một búng máu tươi, từ lỗ mũi cũng phun ra hai đạo tơ máu; sắc mặt đỏ như gấc chín. Lúc này chân khí mênh mông cuồn cuộn tựa thủy triều cũng đã phá tan đê chắn, cuồn cuộn chảy trên các đường kinh mạch mới. Sở Dương tỉ mỉ khống chế chân khí, vốn sau khi đột phá thì lần đầu vận hành công lực ở các đường kinh mạch mới nhất định phải cực kỳ cẩn thận, bằng không sẽ có tổn thương. Mà loại tổn thương này trong tương lai có thể sẽ vô hình hạn chế thành tựu của người luyện võ! Cẩn thận tựa như đi qua cầu độc mộc, tới khi dẫn được luồng chân khí đi qua một vòng kinh mạch thì cả người Sở Dương đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn vẫn không chút lơi lỏng mà tiếp tục vận hành. Một vòng, hai vòng... Chín vòng tuần hoàn! Tuần hoàn xong, Sở Dương hộc mạnh ra một hơi, chỉ cảm thấy cả người đã không có tới nửa điểm lực lượng, rồi lại cảm giác thoải mái như cả thân thể đang được đầm mình ở trong nước ấm. Ngụm khí mà hắn phun ra kia mặc dù hiện đang trong đêm khuya trời tối thế nhưng cũng hiện ra sắc đen bóng, lóe lên một cái rồi lập tức phiêu tán trong không trung. Ở một nơi bí ẩn trong Tử Trúc Lâm, Mạnh Siêu Nhiên thân hình đứng thẳng tắp, trên người vương đầy sương đêm, đang hết sức chăm chú hộ pháp cho đệ tử. Ở thời khắc Sở Dương đột phá thành công, Mạnh Siêu Nhiên cũng nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi thật dài, rốt cục thành công! Sở Dương ở trên con đường tu hành đã lại tiến thêm một bước. "Tẩy kinh!?" Mạnh Siêu Nhiên sửng sốt thốt lên khi nhìn thấy Sở Dương phun ra một ngụm khí tối đen bóng quỷ dị nọ, ánh mắt không tự chủ được trừng lớn, bật thốt lên kinh hô ra tiếng, đây... đây là tạp chất trong kinh mạch!