Quyển 7 - Chương 862: Tìm hiểu tin tức!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:38:58

Duy nhất có thể xác nhận một điểm, Thạch gia diệt môn, là mới phát sinh, bởi vì không có bất cứ dấu hiệu thi thể hư thối nào. Từ điểm này mà nói, Thạch gia bị đồ sát, có khi còn diễn ra trước cả Lệ gia. Chuyện này có thể nói là một châm chọc khổng lồ. Những người xuất chiến nhìn cảnh tượng diệt tộc này mà sụy sụp, tuyệt vọng, điên cuồng. Cuối cùng cũng có mấy người tâm tính trầm ổn, trước tiên truyền tin tức kinh người này ra ngoài. Thạch gia bị diệt, tin tức này chỉ đám người mình biết, hung thủ đơn thuần là nhằm vào Thạch gia, hay là còn mục đích khác, tóm lại cứ nhanh chóng thông cáo thiên hạ tin tức này mới là đúng đNn... Khi đám người Sở Dương nhận được tin tức kinh nhân này, kỳ thật cũng vừa vặn ra khỏi địa giới Tây Bắc không lâu, đi tới một tiểu trấn! Mọi người một đường kiêm trình, cho dù tu vi cao thâm, cũng không mệt nhọc gì, nhưng vẫn phải lấp đầy cái bụng. Đoàn người đang muốn tìm một tửu lâu ăn cơm, cúng tế ngũ tạng miếu một phen, lại nghe được nghị luận xôn xao. Lại nói vận khí Mạc Thiên Cơ đúng là không tốt, dưới chân chả hiểu đi thế nào vấp ngay tảng đá, lại bị tin tức này khiến cho kinh hãi mất tập trung, kết quả là vô ếch một cái thật đau! Mạc Thiên Cơ tung hoành một đời, đúng là lần đầu tiên có tư thế chó ăn cứt thế này, mất hết mặt mũi trước mặt đám huynh đệ. Kỳ thật từ khi rời khỏi Tây Bắc, Sở Dương đã phát hiện, tên gia hỏa Mạc Thiên Cơ này thường xuyên mất hồn mất vía, có lẽ phải nói là hồn du thiên ngoại, thật sự không giống với vẻ cơ trí thâm trầm hàng ngày. Nhưng tuyệt đối thật không ngờ tới con hàng này thất hồn lạc phách tới mức này, vội vàng chạy tới nâng lên. Khuôn mặt Mạc Thiên Cơ đỏ bừng, quả vô ếch này quả thật là lấy ngũ hồ tứ hải cũng khó rửa sạch xấu hổ được. "Thiên Cơ, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?" Đối với điều này, Sở Dương thật có chút ù ù cạc cạc. Tin tức này không thể nghi ngờ rất chấn động, nhưng cũng không đến mức khiến Mạc Thiên Cơ chấn động thành bộ dạng như vậy chứ? "Không việc gì, không việc gì, vừa rồi thất thần suy nghĩ một số việc, thật ra không có chuyện gì, yên tâm yên tâm." Trên gương mặt tuấn tú của Mạc Thiên Cơ thoáng hiện sắc đỏ, cười ha ha hai tiếng, ý đồ lấp liếm đi. Mạc Khinh Vũ kỳ quái vạn phần nhìn nhị ca mình, nhíu đôi mi thanh tú lại, nói đến hiểu Mạc Thiên Cơ, không ai hơn được Mạc Khinh Vũ sở hữu trí nhớ cả hai kiếp, ngay cả Sở Dương cũng không bằng. Hôm nay Mạc Thiên Cơ thật sự quá bất thường rồi, thậm chí còn có một vẻ không rành thế tình như tiểu tử đầu chưa mọc tóc. "Mạc Thiên Cơ, không phải ngươi phát xuân chứ? Cửu kiếp trí nang trong truyền thuyết không ngờ cũng phát xuân, kỳ lạ nha!" Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch túm được cơ hội, ôm bụng cười lớn. "Cút ngay cho ta!" Mạc Thiên Cơ mặt đỏ tía tai, tức giận mắng một tiếng, vội vàng chạy lên lầu. Thạch gia bị diệt, đại sự như vậy, mọi người nhanh chóng tìm hiểu. Mà tòa tửu lâu này long xà hỗn tạp, đúng là nơi tuyệt hảo để hỏi thăm tin tức. Mọi người đang nóng vội, cũng không lựa chọn nhiều, dứt khoát chọn một cái bàn lớn giữa đại sảnh. Lúc đó, cái bàn này đã có mười mấy người đang ngồi, Sở Dương vung tay lên, Kỷ nhị gia lập tức khí phách hừng hực hiên ngang đi tới, đập một chưởng lên bàn. Người bàn này xem ra cũng là người trong giang hồ, không cam lòng chịu yếu thế, giận dữ quát một tiếng: "Ngươi làm gì đấy? Muốn tìm phiền toái sao?" Kỷ Mặc hừ một tiếng, ba một phát, đập mười khối tử tinh lên bàn, sau đó lại ba một tiếng mười khối tử tinh, sau đó lại ba một tiếng... Đám người chiếm cứ cái bàn im lặng, cả đám hô hấp dồn dập nhìn tử tinh trước mắt! Đây đều là tử tinh đó, bảo bối đó... Trước kia còn chưa thấy qua bao giờ, thật không ngờ lần này lại có thể nhìn thấy nhiều như vậy. Nếu như là của ta... thì... Đột nhiên xuất hiện một đống lớn như vậy, thật quá chấn động rồi! Kỷ nhị gia ước chừng lấy ra một trăm khối tử tinh, dùng đầy ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: "Gia không muốn tìm phiền toái, chỉ muốn thống khoái nói chuyện. chỉ cần nhường bàn này cho chúng ta, một trăm khối tử tinh này chính là của các ngươi! Thống khoái chứ? Nói xong lại ba một tiếng, ra vẻ không cẩn thận bóp nát một khối tử tinh trên bàn, ai nha một tiếng: "Hỏng rồi, gia hơi mạnh tay một chút, không cẩn thận làm hỏng một khối rồi, chỉ còn 99 khối này thôi, các ngươi có ý kiến gì không? Nhanh nói thống khoái đi..." Mọi người làm sao còn dám có ý kiến? Một trăm khối tử tinh, hiện tại chỉ còn 99 khối, nhưng cho dù là 99 khối, vẫn là một khoản tài phú khổng lồ đó. Nhường lại cái bàn này quá có lời, có đồ ngu mới không làm, căn bản là tài phú trên trời rơi xuống. Huống chi tên gia hỏa giống như sắp bạo phát này lại là siêu cấp cao thủ ngay cả tử tinh cũng có thể bóp nát... Tử tinh tính chất đặc dị, hơn nữa bên trong còn chứa đựng một lượng lớn thiên địa nguyên khí. Trước khi hấp thu xong thiên địa linh khí, gần như không thể hủy hoại. Ít nhất võ giả hoàng cấp bình thường quyết không có bổn sự này. Mà thanh niên dáng vẻ lưu manh trước mắt, không ngờ chỉ dùng hai ngón tay cũng bóp nát, điều này có nghĩa là gì... Tu vi thế nào mới làm được chuyện này? Đừng nói cho chúng ta tử tinh, cho dù không cho, thậm chí bắt chúng ta cho hắn, chúng ta cũng phải ngoan ngoãn làm theo. Nếu như không nghe hắn, chiếm cyứ không đi thì... mẹ ơi, mấy người này hoàn toàn không dám tưởng tượng tiếp nữa. Giống hậu quả này thật là đáng sợ, ác mộng, ác mộng đó. Mấy người kia sợ tới cả người run rẩy, vội vàng đứng lên, không dám thu tử tinh, lại sợ chọc giận vị thanh niên này, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, ân cần lau dọn toàn bộ cái bàn một lần, sạch sẽ vô cùng. "Lau cả ghế nữa. Đúng rồi, mang mấy cái ghế kia lại đây, không có nhãn lực gì cả!" Kỷ nhị gia vênh mặt hất hàm sai bảo, cơ hội như thế không nhiều lắm, hơn nữa đối với Kỷ nhị gia mà nói, bình thường bàn ghế đều là hắn dọn. Ai bảo thực lực hắn thấp nhất trong đám huynh đệ, không bắt hắn làm thì bắt ai. Nhưng người kia bi ai tới đỏ bừng cả mặt, không dám nói thêm hai lời, lưu lại mấy người tiếp tục lau mấy cái ghế một lượt. Mấy người còn lại thì nhanh chóng khiêng mấy cái ghế tới, xêp vào cho đủ sổ. Sau khi tất cả nghiêm chỉnh sạch sẽ rồi mới vội vàng lủi ra ngoài giống như được đại xá. "Đám người nhát gan các ngươi, nhị gia ta còn chưa đuổi các ngươi! Chạy cái gì?" Kỷ Mặc cả giận nói: "Ngồi xuống bên cạnh, cùng nhau ăn cơm không phải xong sao? Hơn nữa, nhị gia còn có một số việc muốn hỏi các ngươi. Trả lời cho tốt, sẽ có phần thường cho các ngươi!" Mười mấy người kia ngẩn ngơ, vội vàng nói: "Dạ dạ da, tiểu nhân biết gì nói lấy, không dám giấu giếm điều gì." Nhanh chóng ngồi quây quanh một cái bàn nhỏ bên cạnh. Cái bàn này tối đa cũng chỉ có thể ngồi năm sáu người là hết, hiện giờ đột nhiên có mười mấy người chen nhau vào, đúng là chật chội không chịu nổi. Sở Dương không khỏi lắc dầu, cùng các huynh đệ ngồi xuống. Trong tửu lâu, mọi người cũng nhìn ra được, mười hai nam nữ thanh niên trước mắt này, nam thì anh tuấn đẹp trai, cơ thể tráng kiện, nữ thì mi mục như vẽ, quốc sắc thiên hương, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường, chỉ cần nhìn dáng vẻ nhà giàu mới nổi chỉ sợ không dọa người của đối phương là thấy được. Mọi người kiêng kỵ trong lòng, ngay cả thanh âm ăn uống cũng tận lực giảm xuống rất nhiều, thanh âm nói chuyện cũng gần như không nghe được nữa. Nhân vật như vậy bình thường đều rất có lai lịch, khó chọc vào, cho nên tốt nhất là đừng chủ động chọc vào hắn. "Ta nói này, nhanh đem tất cả đồ ăn chiêu bài nổi tiếng của điếm các ngươi ra đây... Đưa hết lên! Nhanh!" Kỷ nhị gia vung tay lên: "Đại gia ta có là tiền! Nếu ăn ngon uống tốt, nhất định sẽ có trọng thường!" Móc một đống tử tinh từ trong người ra, Kỷ Mặc cảm thấy mình hiện tại đúng là loại nhà giàu mới nổi. Một khi đã vậy, đương nhiên phải có khí độ nhà giàu mới nổi. Đám thực khách xung quanh nhìn Kỷ nhị gia huvênh hoang, tất cả đều thầm nghĩ, quả nhiên, gia hỏa này đoán chừng là loại tôi tớ quản gia, nếu không thể nào lại đi chung với đám đệ tử thế gian này, cái này cũng đúng thôi, đệ tử thế gian xuất hành, làm sao lại không mang theo mấy tên quản gia tôi tớ phụ trách giao tiếp với người thường chứ. Tuy tên gia hỏa này thực lực kinh người, nhưng hành động vô tình đã sớm bại lộ điểm này... Cao hơn nữa cũng chính là quản gia rồi. Coi bộ dáng hắn lúc này, khiến người buồn nôn. nếu như là quản gia nhà ta, ta đã sớm đuổi thẳng cổ rồi... không thể chịu nổi... Nếu Kỷ nhị gia biết mình trong suy nghĩ người ta đã biến thành loại quản gia tôi tớ, chỉ sợ sẽ lập tức ngất luôn đương trường! Sở Dương ngồi xuống, nhăn mặt nhíu mày, đứng lên nói: "Mọi người lăn lộn giang hồ, gặp nhau tức là hữu duyên, mọi người không cần bận tâm chúng ta, muốn nói gì cứ nói, muốn ăn cứ ăn, muốn uống cứ uống. Ha ha, chúng ta vào tửu lâu không phải là để ăn uống cao hứng sao? ha ha, nói lại, mới buổi sáng tại hạ đã đột ngột tới quấy rầy nhã hứng của mọi người. Như vậy đi, tất cả thức ăn buổi sáng nay, đều tính cho ta đi! Ta mời khách!" Không khí lập tức trở nên náo nhiệt. "Đa tạ công tử!" "Vị công tử này thật phóng khoáng!" "Người tốt nha..." Mọi người thầm nghĩ trong lòng, đây mới là khí độ đại gia, loại nhà giàu mới nổi làm sao có thể sánh bằng. Vị công tử này không ngờ lại dùng một vị quản qua như vậy, thật bôi nhọ phong độ vị công tử này nha... Kỷ nhị gia hừ hừ, rất là khó chịu. Vừa rồi mình ra vẻ nhà giàu mới nổi, nhưng đối diện với diễn xuất của Sở Dương, thật sự quá ảm đạm thất sắc rồi. Nhị gia khó khăn lắm mới huênh hoang được một hồi, còn chưa đã nghiền, thật buồn bực mà. Hơn nữa Sở Dương diễn xuất còn được người ta khen ngợi, không chút hiềm nghi nhà giàu mới nổi. "Cái này chẳng lẽ đều do ăn ở sao?" La Khắc Địch rung đùi đắc ý. "Vừa rồi nghe được chư vị đang đàm luận chuyện Thạch gia bị diệt tộc... Nhưng mấy người tại hạ đúng là không biết gì cả, rất là tò mò. Thạch gia chính là một trong cửu đại gia tộc Thượng Tam Thiên, có thể nói là một trong nhữngôn phiệt đỉnh cấp hiện tại, làm sao lại bị diệt? Từ đầu tới cuối là như thế nào, không biết vị huynh đệ nào có thể giải thích nghi hoặc cho ta?" Sở Dương tao nhã mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay, một đống tử tinh lập tức xuất hiện trên bàn. Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng ý tứ trong giọng điệu đã rất rõ ràng, ai có thể nói rõ, vậy chỗ tử tinh này chính là của kẻ đó. Hành động này lập tức khiến tất cả nhốn nháo. "Ta biết!" Một người đứng lên. "Ta biết tin tức chân thực!" "Tuyệt đối không ai biết rõ hơn ta... Thạch gia bị diệt, ta đã ở hiện trường! Tuyệt đối vừa từ hiện trường trở về!" Một người kêu lên, thần tình tham lam. Sở Dương nhíu mày, vung tay lên, ba một tiếng, tên gia hỏa vừa kêu gào to nhất, nói " ta vừa ở hiện trường" lập tức miệng phun máu tươi, cả người bay ra ngoài cửa sổ, bùm một tiếng rơi xuống đường, sau đó từ bên ngoài mới truyền đến một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ bi thảm. "Vừa rồi tại hạ có thể chưa nói rõ ràng, ta muốn biết chính là tin tức thật, không hi vọng nghe kẻ nào nói dối, dù sao thời gian của tại hạ cũng rất quý giá." Sở Dương mỉm cười, tựa hồ người vừa xuất thủ không phải là hắn: "Tử tinh thì ai chẳng thích, nhưng ta có thể xuất ra nhiều tử tinh như vậy để hỏi tin tức này. Thứ nhất, ta có. Thứ hai: Ta coi trọng tin tức này." "Từ Thạch gia tới nơi này, cho dù là chí tôn cũng phải mất ít nhất mười ngày. Ta vừa rồi chỉ thử một chưởng, vốn tưởng rằng cao thủ thâm tàng bất lộ thế nào, không ngờ lại chịu nổi một kích như thế. Gia hỏa này nhiều nhất cũng chỉ có tu vi vương giả, không ngờ dám khoác lác không biết ngượng trước mắt ta! Hành vi như thế, lưu lại một mạng cho hắn đã là khai ân rồi. Vừa rồi ta còn chưa nói rõ quy củ của ta, nhưng lần này sẽ không có lí do này nữa. Nếu như có kẻ dám ăn nói lung tung, khoác lác lừa dối ta, vậy hắn cũng khôngcần sống trên đời này nữa. Lời của ta, chư vị ở đây đều nghe rõ ràng rồi chứ? Hiện tại, ai biết rõ chuyện Thạch gia bị diệt từ đầu tới cuối, mời tiến lên nói chuyện." Sở Dương cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong tửu lâu đều câm như hến, lập tức trầm mặc xuống. Tiền tại động nhân tâm không phải giả, nhưng phải có mạng mới hưởng được. Nếu cứ tham lam, chẳng những không lấy được lợi ích mà còn phải bồi cả mạng nhỏ của mình vào. Sau một hồi im lặng, một trung niên nhân đứng dậy, thanh âm cung kính nói: "Vị công tử này muốn biết điều gì. Có lẽ tại hạ có biết một số tin tức hữu dụng. Nếu công tử muốn, ta sẽ nói hết tất cả những gì ta biết. Đương nhiên, nếu công tử cho rằng tin tức của ta vô dụng, cũng không cần tặng tử tinh cho ta." Sở Dương ngưng thần nhìn hắn một hồi, nói: "Một khi đã vậy thì xin mời ngồi xuống, chậm rãi nói!" "Đa tạ!" Trung niên nhân cảm tạ một tiếng, dứt khoát đi tới. "Mọi người tiếp tục ăn uống đi. Lời ta nói vừa rồi vẫn có hiệu lực. Hôm nay ta mời khách." Sở Dương chắp tay mời bốn phía. Không khí vốn nặng nề trong tửu lâu dần dần trở nên náo nhiệt trở lại. Dù sao không tốn tiền lại có thể uống rượu ăn ngon, vẫn là tiện nghi rồi. Có tiện nghi... Cho dù nơi này có hung hiểm thì chiếm tiện nghi trước rồi nói sau. "Sự tình rốt cuộc như thế nào, kỳ thật vẫn chưa xác thực được. Bởi vì tin tức này truyền ra ngoài mới chỉ được hai ngày thời gian mà thôi." Trung niên nhân kia nói: "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Đào Phong, trên giang hồ có ngoại hiệu là "Bao Đả Thính" (người giỏi săn tin), đối với thu thập tin tức có chút thủ đoạn. Ta quy nạp tổng kết toàn bộ tin tức lại, cuối cùng đưa ra được một vài kết luận, tuy vị tất đã hoàn toàn đúng, nhưng tự tin tại thời điểm hiện giờ, đã là tin tức toàn diện nhất rồi." Sở Dương gật dầu, nghe hắn nói tiếp. Chúng huynh đệ cả đám đều dỏng lỗ tai lên nghe ngóng. Dù sao Thạch gia chính là một trong cửu đại gia tộc Thượng Tam Thiên, cứ như vậy bị diệt một cách vô thanh vô tức, chuyện này thật sự quá ly kỳ, hơn nữa cũng quá trọng đại rồi. Lan gia bị diệt là bởi vì nhân vật trọng yếu trong gia tộc đều bỏ mình, chiến lực chủ thể không còn, không còn là thế gia tối cường nữa, cho nên mới bị xóa tên khỏi cửu đại gia tộc. Chứ gia quyến cũng chưa bị họa tới. Còn Lệ gia, cũng trải qua một năm dài chiến đấu kịch liệt, nam đinh có chiến lực cường đại đều chết sạch, nhưng nữ quyến bọn họ không sao cả, còn có rất nhiều tử tôn hậu bối tư chất không tầm thường may mắn thoát nạn... Nhưng Thạch gia chỉ trong một đêm, lại bị diệt sạch không còn một người, thậm chí chó gà không tha, sinh linh chết sạch! Đây quả thực là chuyện khiến người ta không dám tin, thật sự quá ly kỳ, thật sự quá quỷ dị. "Hai ngày trước, từ Thạch gia đột nhiên truyền ra tin tức đ47;u tiên, nói Thạch gia toàn gia bị diệt. Ban đầu tin tức này chỉ có thượng tầng các đại thế gia biết. Nhưng tin tức này quả thực khiến người ta quá mức chấn động, dần dần truyền ra ngoài. Trên giang hồ phong thanh nổi lên, càng truyền càng rộng, phiên bản cũng càng lúc càng nhiều. Ta đã tập hợp một chút, tạm thời có thể xác nhận một số điểm." Đào Phong nói: "Thứ nhất, Thạch gia quả thật đã không còn, trừ một bộ phận nhỏ viễn chinh ra, thế gian không còn cao thủ Thạch gia. Thứ hai, Thạch gia toàn gia chó gà không còn, sinh linh chết sạch, một chút sinh cơ cũng không tồn tại. Bị diệt có thể nói là triệt để." Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ nhìn nhau, khi đó đám người mình còn đang bôn ba trên băng tuyết hoang nguyên. Nhưng tính toán một chút, hai ngày trước hẳn cũng chính là lúc đám người Thạch gia vừa về tới nhà. Xem ra chuyện này, phát sinh trước khi đám người tham gia liên quân của Thạch gia trở về. "Tiếp đó, lại lục tục có tin tức truyền ra, mấy tin tức này cũng là do đám người Thạch gia chinh chiến trở về truyền ra. Bọn họ kính nhờ các đại thế lực xuất viện thủ, đồng thời cung cấp một chút manh mối. Chủ yếu là đề cập tới tình huống thi thể người thạch gia. Nghe nói những người chết, toàn thân đều biến thành màu đen, tựa hồ trúng độc mà chết, nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận một phen, lại không có nửa điểm dấu hiệu trúng độc, tất cả thi thể đều như vậy, kỳ dị cực điểm!" Hắn nói tới đây, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ lại liếc mắt nhìn nhau, ngưng trọng hẳn lên. "Ngoài ra, sau khi cẩn thận kiểm tra thực hư, lại có một chút phát hiện, đó chính là biểu hiện trên mặt của mọi người tùy theo tu vi mà bất đồng. tất cả người có tu vi dưới thánh cấp đều nở một nụ cười trên mặt, tựa hồ đang mơ một giấc mộng đẹp thì đột nhiên mất mạng. Nhưng quần áo trên người bọn họ đều rất chỉnh tề, vô số người cùng nhau bỏ mình, trên mặt chỉ nở một nụ cười, có thể nói là vô cùng quỷ dị." "Mà võ giả trên thánh cấp, trên mặt lại mang theo vẻ sợ hãi, có một số người đồng tử nở rộng. Loại tử trạng này cho thấy, trước khi chết bọn họ đã bị chấn động rất lớn." "Còn võ giả chí tôn trở lên, biểu tình tất cả bọn họ đều là vẻ mặt phẫn nộ và khủng hoảng. Chỉ có một số ít võ giả chí tôn lục phẩm trở lên, mới có chút dấu vết chiến đấu trên người, có nặng có nhẹ bất đồng." "Thạch gia toàn gia trên dưới, cộng cả già trẻ tổng cộng bốn mươi vạn năm ngàn sáu trăm tám mươi bốn người, trừ sơ đại lão tổ Thạch Bào Hao không biết tung tích ra, những người khác đều được xác nhận chết toàn bộ. Theo thời gian mà tính, Thạch gia bị diệt còn trước cả Lệ gia!" "Thậm chí không chỉ có một mình Thạch gia, tất cả gia tộc phụ thuộc xung quanh Thạch gia, chỉ cần nằm trong bán kính ngàn dặm tính từ đại bản doanh Thạch gia, bao gồm cả người thường, toàn bộ chó gà không còn, sinh linh tuyệt diệt!" "Trong biến cố lần này, người chết tuyệt đối không chỉ có bốn mươi vạn người Lệ gia, ít nhất cũng phải có trăm vạn dân chúng chết theo. Đây đã là suy đoán bảo thủ nhất!" Đào Phong nói xong, đám người Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, trong khoảnh khắc, yên tĩnh không một tiếng động. "Vị công tử này, tất cả những gì tại hạ biết, chỉ có như vậy thôi." Đào Phong nói. "Không có suy đoán về người hạ thủ?" Sở Dương hỏi. "Có, nhưng những suy đoán đó chỉ là đồn đãi, căn bản không có nửa điểm căn cứ. Cho dù ta cũng không tin, cho nên ta không dám nói." Đào Phong thành thật nói. "Ừm, không tệ. Đào tiên sinh đem tử tinh đi thôi." Sở Dương nhíu mày, có chút không yên lòng. "Không dám." "Cái gì mà dám với không dám. Bảo ngươi lấy thì ngươi lấy." Kỷ Mặc trợn trừng mắt, cầm tử tinh ném vào lòng hắn. "Ách... Vậy, đa tạ quản gia! Tại hạ cáo từ!" Sở Dương ôm tư tinh trong lòng, đi xuống tửu lâu, chỉ trong nháy mắt dã biến mất vào trong đám đông. Chẳng biết là đi đâu. Nhiều người như vậy đều thấy hắn cầm tử tinh rời đi, hắn lại đơn độc một mình, tu vi cũng không phải xuất chúng cỡ nào, nếu như còn ở lại chỗ này, chỉ sợ khoảng cách tới cái chết cũng không còn xa nữa... "quản gia? Ta ta xxxx... ta lại biến thành nô tài?" quản gia há không phải gia nô? Kỷ Mặc trợn mắt há hốc miệng, sửng sốt hồi lâu, đột nhiên phẫn nộ rít gào: "Ta có chỗ nào giống quản gia! Ta... ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta!" Cho dù tất cả mọi người đang tâm sự nặng nề, cũng không nhịn được mà ôm bụng cười lớn. Không bao lâu sau, rượu và thức ăn dâng lên, mọi người vùi đầu ăn uống, không có chút không khí vui vẻ nào nữa. tất cả đều tâm sự nặng nề. ăn xong, Sở Dương mới ném hai khối tử tinh tính tiền, đám người rời không tửu lâu, không dừng lại một khắc. "Thiên Cơ, ngươi nghĩ tới điều gì?" Sở Dương nhíu mày hỏi. Mặc dù hắn đã sớm mơ hồ đoán được đáp án, nhưng vẫn không hi vọng suy đoán của mình trở thành sự thật, mong Mạc Thiên Cơ có thể đưa ra một đáp án khác, bởi vì hắn suy đoán của hắn thật sự quá nghiêm trọng. "Xem ra ngươi cũng nghĩ tới rồi. Ngươi nghĩ tới chính là đáp án ta nghĩ tới. Không có gì khác biệt." Mạc Thiên Cơ thở dài, dựa theo tình huống bây giờ mà phán đoán, cũng chỉ có một loại khả năng... Đó chính là Thiên ma xuất thủ, tàn sát tất cả sinh linh, sinh cơ không còn." Sở Dương tâm sự nặng nề gật đầu: "Quả nhiên! Trừ vực ngoại thiên ma ra, không ai có thể diệt sạch sinh cơ trong một sớm một chiều như thế! Cho dù Pháp Tôn có Thiên ma khí, cũng không thể cường đại tới mức này." "Thành thật mà nói, trước đây ta đã tận lực đánh giá cao năng lực của vực ngoại thiên ma, nhưng thật sự không ngờ tới, vực ngoại thiên ma lại cường đại như vậy. Tin tưởng cho dù Vũ Tuyệt Thành dốc hết thủ đoạn, cũng không thể tạo thành chiến quả thế này." Mạc Thiên Cơ hít một hơi. Sở Dương thở dài: "Hai người căn bản không thể nào so sánh. vực ngoại thiên ma vốn là tồn tại trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, không phải sinh mệnh thuộc địa giới Cửu Trọng Thiên đại lục, có thể công thủ với người Cửu Trọng Thiên Khuyết, đối với vị diện thấp hơn một tầng như chúng ta, đương nhiên lại càng không thể chống đỡ!" "Trăm vạn dân chúng! Một đêm chết sạch!" Thanh âm Sở Dương trầm trọng tới cực điểm: "Chớ nói một Vũ Tuyệt Thành, cho dù là mươi Vũ Tuyệt Thành toàn lực xuất thủ cũng không làm được. Thậm chí cho dù Tử Tà Tình tới đây, cũng chưa chắc thành công!" . "Sự đáng sợ của vực ngoại thiên ma có thể thấy được." Hai người nói chuyện tuy kiêng dè ngoại nhân, nhưng các huynh đệ vẫn có thể nghe thấy được. Nhất thời, mọi người đều cảm thấy trong lòng nặng nề giống như đeo chỉ, dị thường trầm lắng. "Thực lực! Vẫn là chênh lệch thực lực!" Sở Dương trầm trọng nói: "tất cả mấu chốt vẫn bị quyết định bởi thực lực! Mọi người cũng nghe được rồi, đối diện với Thiên ma, cũng chỉ có chí tôn lục phẩm trở lên mới có thể để lại dấu vết chống cự, phản kích, . Nói cách khác, chỉ có chí tôn lục phẩm trở nên mới có tư cách đối kháng! Hơn nữa cũng chỉ có một chút tư cách, bởi vì bọn họ phản kháng cũng chỉ có chết mà thôi!"