Quyển 8 - Chương 451: Khinh Vũ nam lai!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:34

"Lấy bản thân cường đại ý niệm khóa một việc. Để cho chuyện này ở trong nháy mắt, tất cả tiền căn hậu quả cũng ở trước mặt mình tái diễn lại một lần!" Sở Dương thản nhiên nói: "Ta không dám cam đoan Thiên Thư Thần Công có được năng lực đặc thù này hay không nhưng ta cho là, mọi việc do mình cuối cùng quyết định, hay là mình tận mắt muốn nhìn một chút kết quả... Như vậy mới tốt! Hoặc là như vậy mới không làm mình thất vọng " Thư Cuồng trầm mặc một lúc lâu, nói: "Cần thụ giáo!" Sở Dương nói lời nói này đối với Thư Cuồng sự ảnh hưởng không thể nghi ngờ là rất lớn; lớn đến mức Thư Cuồng tự mình cũng không thể hiểu được. Thư Cuồng tự vấn lòng đã biết cả đời, căn bản là bất cứ chuyện gì cũng có dấu vết bị điều khiển, bao gồm từ việc bị phục kích, chạy trốn, sau đó báo thù, thậm chí cho tới bây giờ cũng có một loại cảm giác bị nắm mũi dẫn đi. Rốt cuộc là từ khi nào thì cuộc sống của mình bắt đầu biến thành cái bộ dáng này đây? Thư Cuồng nghĩ đi nghĩ lại, không ngừng suy tư rốt cục không nhịn được đem cái vấn đề này khiêm tốn hỏi. Sở Dương suy nghĩ kỹ hồi lâu, sau nhiều lần châm chước thì nói: "Ta cũng không biết có đúng hay không nhưng có một loại cảm giác." " cảm giác gì ? Ngươi nói cụ thể một chút đi" Thư Cuồng vội hỏi. "Ngươi ban đầu mới vừa tu luyện Thiên Thư Thần Công có phải là tiến cảnh rất nhanh hay không ? Vượt xa tu hành gi khác !" Sở Dương hỏi. "Đúng." "Khi đó ta không để ý mình có chuyên tâm hay không mà chỉ một lòng cầu tiến mạnh?" "Có phải là cứ như vậy một đường tinh tiến đến một cái cảnh giới rất cao thì lại đột nhiên ngưng bước? Sau đó ngươi bắt đầu lấy vợ?" "đúng vậy nhưng cái này có vấn đề gì đây?" Thư Cuồng rất kỳ quái hỏi. "vấn đề gì hả? vấn đề lớn ấy chứ." Sở Dương cười cười, nói: "Đây cũng là một chỗ xấu của việc học nhiều..." Thư Cuồng nghiêm mặt nói: "Xin lắng tai nghe." "Dĩ nhiên, ta cũng không phải là nói học nhiều thì nhất định là chuyên xấu mà chỉ nói là, đi học quá nhiều xem quá tạp mà bởi vì đạo lý bên trong sách thường thường là trái ngược lẫn nhau. Tỷ như hành động của 1 người ở trong quyển sách này được cho phép nhưng ở trong một quyển sách khác lại sẽ bị công kích... Đủ loại, vô số tư tưởng tập trung đến cùng nhau bất tri bất giác hướng dẫn ngươi." "Cho nên ý nghĩ của ngươi, ở rất nhiều lúc, thậm chí là bất cứ lúc nào cũng sẽ nghiêng ngả khó có thể định được." "Cử chỉ của ngươi có một nói dễ hình dung là: Trượng nghĩa đa phần là người ít học, phụ lòng phần lớn là người đọc sách. Vì sao vậy?" Sở Dương có chút giọng mỉa mai nói: "Đám người ít học thì tư tưởng không có mấy, chủ yếu là cơ bắp mà thôi nên ngươi tốt với ta, ta dĩ nhiên là sẽ đối tốt với ngươi; ngươi có thể vì ta giết người, ta liền có thể vì ngươi bán mạng, đơn giản như thế mà thôi." "Đây là một loại tình cảm thật nhất, trực tiếp nhất. Mặc dù bị vô số người mắng là ngu trung nhưng không thể không thừa nhận, loại nghĩa khí cùng tình cảm này đáng để cảm động, ngươi có thể không thừa nhận nhưng không cách nào phủ nhận." "Mà tại sao nói người đọc sách phụ lòng? Người đọc sách vì sao lại phụ lòng? Thật ra thì trong mắt của ta, nếu nói người đọc sách phụ lòng cũng ít nhiều có chút võ đoán. Bởi vì ngươi đi học nhiều thì một cách tự nhiên là hiểu được việc cân nhắc được mất; mọi việc vốn nên cân nhắc nhưng cũng sợ nhất việc cân nhắc bởi vì chỉ cần một khi có sự cân nhắc, như vậy đi về phía trước cũng có lý do mà mà lui về sau cũng có trăm ngàn lý do." "Một người cứu mạng của ngươi, đối với ngươi có ân cứu mạng, mà có một ngày người này bị hãm hại mà chết, ngươi có nên báo thù hay không đây? Mà ngươi có thể báo thù hay không ?" "Hoặc là phản ứng đầu tiên của ngươi là muốn báo thù, đây vốn là chuyên theo lý thường phải làm, làm người phải làm nhưng sau khi cẩn thận 'Cân nhắc" một lúc sau ngươi sẽ có cảm giác nếu báo thù ngươi sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái, có ngay cả ngươi cũng phải bồi mạng vào. Mà ngươi còn có con cái, chết không được. Mà ngươi còn có kiều thể xinh đẹp, chết không được, mà ngươi còn có cao đường song thân, chết không được; mà ngươi còn có tiền đồ thật tốt, thật lòng chết đi không được, nếu như dùng một cái đạo lý tương đối đường hoàng thì đó chính là sính huyết khí nhất thời, bậc trí giả không làm..." "Phàm loại trí giả này thường thường tâm tư vì ân nhân của ngươi báo thù sẽ dần không còn một mống . Cho nên ngươi lại bắt đầu nghĩ khác: Ta không thể báo thù như vậy, vô ích, ta lại càng có hại, ta sẽ lựa chọn dùng những phương thức khác để báo thù tỷ như khi ta làm quan nhất phương, vừa lúc trông nom đến khu vực này ta liền làm sao làm sao... Tỷ như ta sẽ chiểu cố tốt cho cha mẹ hắn vợ con hắn, không để cho bọn họ bị ủy khuất... Có phải như vậy hay không?" "phải lưu tấm thân hữu dụng để làm vô cùng chuyện." Thư Cuồng mê võng nói: "Nói như vậy cũng cũng có lý, vòng quanh báo ân cũng là báo ân, sính nhất thời huyết khí thật có thể tạo thành bi kịch lớn hơn nữa " Sở Dương nhàn nhạt cười nói: "Cho nên ta nói tính cách của ngươi cũng như vậy, ta muốn nói cho ngươi, chỉ cần ngươi đi lên con đường vong ân phụ nghĩa thì đó chính là cả đời vong ân phụ nghĩa!" "Chờ ngươi làm quan rồi, đến khu vực này rồi thì tự nhiên muốn giải oan nhưng ngươi lại phát hiện ra người ngươi muốn nhằm vào kia đối với ngươi tại khu vực này rất trọng yếu, hơn nữa thế lực cực kỳ khổng lồ, mặt trên còn có người, còn đối với ngươi cực kỳ nịnh bợ nịnh nọt... Cho dù là chuyên rất khó, chỉ cần có người này hiệp trợ thì rất nhanh có thể làm tốt. Ngươi một khi giết hắn rồi chẳng khác nào ... Đúng! mà lúc này dù sao ân nhân bằng hữu của ngươi đã chết mười mấy năm rồi! Tình cảm cũng không phải nhạt đi rồi... Lúc này, ngươi sẽ làm sao?" "Lúc bừng hữu vừa mới chết ngươi phẫn hận muốn điên lên mà vẫn không thể báo thù được, sau đó mấy chục năm lại còn có thể sính nhất thời huyết khí chi dũng sao?" "Mọi việc sợ nhất, chính là cứ cân nhắc được mất như vậy mà quên mất sơ tâm." "Cân nhắc tới cân nhắc đi, nhân gian tất cả tốt đẹp tình cảm cũng bị chôn vùi không còn một mống!" "Cho nên, đi học nhiều cố nhiên không phải là chuyện xấu, nhưng chỉ cần là trong sách có đạo lý thì cũng sẽ bị nó ảnh hưởng, đó mới là chuyện xấu!" "Mà ngươi vừa vặn chính là ở vào giai đoạn như vậy." "Vừa bắt đầu ngươi không biết Thiên Thư Thần Công khó khăn cỡ nào mà cứ như vậy buồn bực một lòng một dạ tu luyện, tự nhiên là có thể dũng mãnh tinh tiến, tiến triển cực nhanh. Nhưng sau khi đến trình độ nhất định rồi, ngươi mới phát hiện ra con đường phía trước thật sự quá nhiều, thật sự là quá mức bao hàm toàn diện, cái này ngược lại làm ngươi sinh ra lòng sợ hãi cùng lười biếng." "Đây mới là lý do làm tu vi của ngươi giẫm chân tại chỗ!" Sở Dương lạnh lùng nói: "phụ lòng phần lớn là người đọc sách. Thư Vương, ngươi hiện tại chính là một người phụ lòng, thê thiếp của ngươi bị hại, ngươi cũng muốn báo thù nhưng không giữ được bản tâm, không tự mình xuất lực đi kiểm chứng để tìm ra hung phạm, chẳng qua là người khác nói là ai ngươi liền đem người đó giết chết... Ngươi cho rằng ngươi giết chết được 'Hung thủ này là xong việc rồi sao?" "Nếu ta nói, toàn bộ thiên hạ này đều là cừu nhân của ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đem toàn bộ giết chết sao?" " mù quáng báo thù như vậy cùng cừu hận của ngươi có quan hệ như thế nào!" "Giết đúng thì tốt, nếu là giết lầm thì ngươi chỉ vì các nàng dưới cửu tuyền mà tái tạo sát nghiệt!" Thư Cuồng cả người đầy mồ hôi, tu vi cao cấp Thánh Nhân tầng thứ vững chắc mà vào thời khắc này đ sụp đổ, tan thành mây khói. Theo việc Thiên Binh Các đòi người càng ngày càng thấy oanh oanh liệt liệt, cao thủ các nơi Yêu Hoàng Thiên đến đây trong một đoạn thời gian càng tụ càng nhiều. Mà loại hiện tượng này cả thảy kéo dài hơn hai tháng rồi mới từ từ giảm bớt. Người tụ tập nhiều nên nơi ở tự nhiên cũng càng nhiều. Từ từ, phụ cận Lạc Hoa thành trong vòng ba nghìn dặm cũng biến thành địa bàn của Thiên Binh Các. Phạm vi ba nghìn dặm chu vi này được người đời sau xưng là: "Thiên Phạt chi địa " ! Bởi vì, nơi này cơ hồ ngày ngày cũng là sấm sét vang dội, cơ hồ mỗi một ngày đều có người đột phá tự thân hạn chế. Tần suất đột phá dày đặc, kể từ sau cuộc chiến Thiên ma thì cả Cửu Trọng Thiên Khuyết không còn có nơi nào tương tự như vậy nữa. Dĩ nhiên, nơi này cường độ huấn luyện cũng làm cho người ta nhớ tới mà đau đến mức không muốn sống, nghĩ lại như cơn ác mộng. Đã từng có một vị bách chiến lão binh sau khi Thiên ma chiến trường chấm dứt, khi được hỏi về cuộc sống tại Thiên Binh Các thì vẫn không nhịn được mà cả người phát run, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi mà nói ra một câu như vậy: "Ta thà ràng tiếp tục ở tại Vực Ngoại Thiên ma trên chiến trường chiến đấu một vạn năm chứ... Cũng không muốn trở lại cái địa phương quỷ quái kia thêm một ngày nào nữa! Thiên ma Ma Vực coi là cái gì chứ, cái địa phương quỷ quái kia mới thật sự là Ma Vực!" Cho nên, những lời này bị nghĩ rộng ra mà trở thành danh ngôn: "Vực ngoại đồ ma chiến vạn năm, không bằng ngự tọa huấn một ngày!" Khi những lời này được lộ ra, tất cả các chiến sĩ ở Thiên Binh Các ai nấy rơi lệ đầy mặt suy nghĩ: Thật sự là quá con mẹ nó... Nói đúng suy nghĩ trong lòng ta rồi! y fA Đem suy nghĩ trong lòng ta vốn muốn nói ra mà rồi lại không dám nói ra, thật thống khoái! BỊ thuộc hạ của Sở Ngự Tọa huấn luyện, cuộc sống đâu còn là cuộc sống nữa! Nếu không phải cuối cùng đồ ma cuộc chiến đột nhiên bộc phát thì mọi người suýt nữa bị sự ngược đãi này làm cho phát điên. . Dĩ nhiên đó là chuyên sau này. Tu vi đại thành Mạc Khinh Vũ một đường nam lai, cảnh tượng quanh co khúc khuỷu nhưng nàng chỉ 1 lòng bay đi không rảnh chú ý đến cái gì khác. Lúc đó. Cửu Trọng Thiên Khuyết trời rét đậm, trời giáng bão tuyết. Mấy vạn dặm đầy tuyết trắng, nơi nơi giang hà sông núi cũng là ngân quang lấp lóe. Mạc Khinh Vũ một thân hồng y, cứ như vậy từ trong tuyết trắng chợt lóe lên giống như một đóa mây đỏ phiêu dật bay đi. Mái tóc như mây, cái nơ con bướm trên đỉnh đầu giương cánh như muốn bay, trên khuôn mặt trắng như tuyết như ngọc nhỏ nhắn kia vẻ đỏ ửng thủy chung chưa từng tản đi, đó là sự rung động khi sắp gặp mặt người yêu. Thân thể yểu điệu, dáng vẻ thướt tha mềm mại, dịu dàng mãnh khảnh eo thon nhỏ đeo đai lưng màu hồng. Tuyệt đại giai nhân một đường đi về phía nam, tự nhiên dọc đường cũng có thật nhiều sắc lang cản đường ngăn trở, hoặc cợt nhả, hoặc mạnh mẽ cướp đoạt, hoặc sử dụng Quỷ Vực thủ đoạn Mạc Khinh Vũ một đường cười dài đến, cười dài mà đi; đối với người vì si mê mình thì chỉ hơi trừng phạt, nếu gặp gỡ những kẻ quấn quít chặt lấy hoặc là sử dụng hạ lưu chiêu số. Vậy thì thật tốt, Mạc Khinh Vũ trực tiếp xuất đao, Tinh Mộng Khinh Vũ Đao, lại xuất hiện ở cối trần. Một đao xuất thủ, ánh sao rực rỡ nhẹ nhàng khiêu vũ nhưng nhất thời làm cho bao nhiêu người hóa thành tàn hồn dưới đao! Cứ như thế Mạc Khinh Vũ đi tới, lúc này đã vượt qua Vụ Giang. "Nghe nói nơi đây Lạc Hoa thành cũng chỉ có bảy ngày lộ trình... Lấy cước trình của ta chỉ cần thêm chút sức nữa thì trong vòng ba ngày nhất định có thể đến được." Mạc Khinh Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì đường đi đã gần đến điểm cuối rồi. Liền vào lúc này, trong lúc bất chợt nghe thấy trên bầu trời có âm thanh giống như thiên băng địa liệt vậy rồi ngay sau đó liền phát hiện ra hai đạo cầu vồng kịch liệt chợt lóe lên và ngay sau đó biến mất không thấy gì nữa. "Thật là kỳ quái, lúc này cũng là trời đông giá rét, trên không trung rõ ràng là đầy bão tuyết... Nơi này làm còn có thể xuất hiện cầu hồng đây..." Mạc Khinh Vũ nhíu lại đôi mi thanh tú, không giải thích được nói thầm một tiếng. Nàng trước mắt mặc dù tu vi đã cực cao nhưng đối trình độ của cao tầng đỉnh Thánh Nhân thì vẫn không hiểu rõ lắm. Ngày đó tu vi tăng lên rồi liền khẩn cấp đi ra ngoài du lịch giang hồ, tự nhiên là càng chưa từng nghe nói qua. Trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng việc lên đường lúc này là quan trọng hơn cho nên lại bỏ đi, tuy nhiên đại để đi ra mấy trăm dặm lộ trình thì lại ngoài ý muốn nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt tò bên trong khu rừng truyền đến. " có người thương?" Mạc Khinh Vư^trù trừ một chút, thầm nghĩ nói: "thiên hàn địa đống như thế này người bị thương cũng quá đáng thương đi." Mạc Khinh Vũ thiên tính thiện lương, nhất niệm đến đây bèn chuyển hướng theo tiếng đi đến. Mạc Khinh Vũ tiến vào rừng rậm thì thấy một cái đầu người đang từ dưới mặt tuyết khó khăn nhô lên. Trong đại địa trắng như tuyết trong lúc bất chợt nhô ra một cái đầu người đen thui... Mạc Khinh Vũ nhất thời sợ hết hồn. Vô luận tu vi cao thâm như thế nào thì Mạc Khinh Vũ vẫn chỉ là một cô bé, nay ngoài ý muốn nhìn thấy tình hình này làm sao cũng là quá sợ hãi... Nhìn chăm chú lại thì, người này đầu tựa như vẫn còn gắn với thân thể chẳng qua là phần dưới bất động, mắt thấy kia hai tay cũng cứng ngắc, nếu không có ai cứu thì chỉ sợ sẽ phải chết. Mạc Khinh Vũ phách vỗ ngực, lẩm bẩm nói: "Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ràng là một con quỷ, nguyên lai là nửa người nửa quỷ..." Người này dưới mắt đã đến trình độ như vậy, cùng nửa người nửa quỷ có cái gì khác nhau? Chỉ bất quá, Mạc Khinh Vũ tiểu cô nãi nãi nếu không ra tay thì người kia chỉ sợ cũng rất nhanh biến thành quỷ. Mạc Khinh Vũ cẩn thận từng li từng tí đi tới vỗ vỗ mặt người nọ nói: "Ta nói, ngươi có khỏe không?" Người nọ nguyên vốn đã hôn mê rồi, nay bị vỗ mặt thì tự thân phòng vệ bản năng giật mình nhất thời tỉnh dậy, vừa mở mắt hai đạo nhăn quang sắc bén bắn ra xen lẫn vô cùng vô tận tôn nghiêm nói: "Ngươi... Ngươi đám đánh vào mặt ta?" Theo những lời này, một cỗ khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm hùng hồn lao ra! Chẳng qua là khí thế kia hoàn toàn không tương xứng chính là... Mới vừa nói xong câu đó, người kia đầu liền nghiêng một cái rồi lại hôn mê bất tỉnh và khí thế kia cũng trong nháy mắt tan thành mây khói. Mạc Khinh Vũ thấy thể thì ngẩn ra, thật cũng không là bởi vì khí thế kia mà là buồn bực, ngươi nói thằng này cũng đã thảm đạm đến mức này rồi lại còn không quan tâm đến tánh mạng của mình, ngược lại còn lo đến mặt mũi của mình. Ngươi sắp chết rồi, vì cứu ngươi mà vỗ mặt của ngươi thì có làm sao? Hơn nữa... Kia cũng không phải là 'Đánh' a, ta là đang cứu tỉnh ngươi mà. Mạc Khinh Vũ đối với việc người xa lạ này hơi có mấy phần vô lễ thì không vui cau mày nhìn chốc lát rồi lại phát hiện ra gia hỏa này dường như tay chân rét run, bất cứ lúc nào có thể đi đời nhà ma, rốt cục vẫn động lòng trắc ẩn mà vung ngọc thủ lên. Trên mặt đất "Phanh" một tiếng rồi bùn đất đóng băng nổ tung, thân thể người này từ trong đất bùn thoáng cái bay ra ngoài, chẳng qua là cả vẫn như cũ là vô lực, trong nháy mắt tê liệt ngã xuống mặt tuyết mà không nhúc nhích. Mạc Khinh Vũ trước tiên đưa tay dò xét dò động mạch chủ, xác nhận còn có sinh khí thì lúc này mới đưa tay án mạch, án mạch một hồi lâu thì không khỏi le lưỡi nói: "Đả thương thành cái bộ dáng này mà còn có thể sống được, theo ta được biết thì cũng chỉ có Nhuế Bất Thông mới có thể làm được, dường như ngay cả Sở Dương cũng không được..." Trăm mạch toàn bộ hủy, đan điền bị nghiền nát, ngũ tạng tất cả đều đầy vết rách, bất cứ lúc nào đều có thể phát triển đến mức chia năm xẻ bảy. Mặc dù là cái bộ dáng này nhưng trong cơ thể vẫn có một loại lực lượng thần diệu cường đại nỗ lực bảo vệ tâm mạch, bảo toàn sinh cơ, không để cho bản thể tức thì hồn phi phách tán. Đây quả thực là sinh mệnh kỳ tích hoặc là nói là phúc lợi của cao thâm tu hành giả! Trừ phi là tu hành giả có tu vi cực kỳ cao thâm ra, người khác tuyệt không có khả năng dưới tình huống như thế mà vẫn còn hơi thở được. "Đáng tiếc là Cửu Trọng Đan toàn bộ cũng dùng hết rồi, không có thủ đoạn chữa thương dựng sào thấy bóng nào... Lúc này chỉ có thể chọn dùng một loại thủ đoạn, hơn nữa cũng sẽ không chữa được bệnh." Mạc Khinh Vũ do dự chốc lát rồi cuối cùng lấy từ trong ngực ra một cái bình ngọc nho nhỏ, mở ra miệng bình, bên trong là ba viên hoàn thuốc trắng như tuyết tản ra nồng nặc mùi thơm ngát. Mạc Khinh Vũ đưa tay sờ miệng người này nhưng cậy không ra; cái này thì dê nói, nàng tự nhiên là lại tát một cái lên mặt. Ba ! hiệu quả rõ ràng là dựng sào thấy bóng! Người mười phần đã chết không sai biệt lắm chín phần lại mở mắt, hắn tức sùi bọt mép, giận tím mặt nói: "Ngươi... Ngươi vừa đánh vào mặt ta..." Mạc Khinh Vũ chỉ chờ hắn há mồm là đem ba viên hoàn thuốc kia toàn bộ nhét vào. Người này cũng dứt khoát, mới nói xong câu đó thì hai mắt vừa trợn trắng và tức thì hôn mê bất tỉnh. "Thật là đặc sắc a." Mạc Khinh Vũ thở dài nói: "Mạng cũng không muốn, chỉ để ý mặt, chẳng lẽ đây chính là chết vì sĩ diện trong truyền thuyết... ừ, so với Đàm Đàm kia thì c cũng có chút giống nhau." Mạc Khinh Vũ cho ra ba viên thuốc kia là đại không tầm thường, đó chính là độc môn chữa thương thánh dược của Hồng Trần Như Mộng Hiên, Hồng Trần Hồi Thiên Đan. Hồng Trần Hồi Thiên Đan chính là thuốc hay cứu mạng hàng thứ nhất của Hồng Trần Như Mộng Hiên, mặc dù thuốc này công hiệu còn lâu mới có thể so với Cửu Trọng Đan nhưng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết mà nói cũng được xếp hạng vào tuyệt phẩm chữa thương thánh dược. Thánh dược này coi như là Thánh Nhân cao cấp tầm thường cũng chưa chắc đã có thể có được, Mạc Khinh Vũ dùng một chút chính là ba viên, quả nhiên đại thủ bút! Mà chính là bởi vì thoáng cái vận dụng ba viên nên trạng huống của người này tức thì có chuyển biến tốt đẹp, hơi thở so với trước rõ ràng tráng kiện hơn; mặc dù vẫn còn rơi vào hôn mê bất tỉnh nhưng cái mạng nhỏ nhất định là được bảo vệ rồi. Mạc Khinh Vũ đứng lên, nhíu mày. "Ta lần này xuống núi có 2 lọ Hồi thiên đan, hiện tại một lọ đã hết... Vốn định lập tức là có thể nhìn thấy Sở Dương, cũng không cần dùng đến Hồi Thiên Đan..." "Hơn nữa... Cứu người này một mạng vốn là chuyên tốt, nhưng chỗ này trước sau không có phòng tro, để người này nằm ở chỗ này, nếu không an trí thỏa đáng sợ ràng nữa chờ một lát nữa sẽ chết mất, nhưng với trạng huống này làm sao đem hắn mang đi đây?" Mạc Khinh Vũ cắn đầu ngón tay nghĩ nửa ngày, mình là một đại cô nương vô luận là ôm hay đeo cũng là không thỏa đáng. Mặc dù gia hỏa này thoạt nhìn đã rất lớn tuổi nhưng cũng là không được. Thủy chung vẫn là nam nhân... Nghĩ nửa ngày, Mạc Khinh Vũ vỗ tay một cái nói: "Có rồi." Soạt soạt mấy tiếng, Mạc Khinh Vũ chém xuống mấy nhánh cây rồi tiện tay làm thành một cái xe trượt tuyết' "Cái chủ ý này chính xác." Mạc Khinh Vũ từ trong không gian giới chỉ lấy ra đệm chăn trải lên xe rồi đem người này đặt lên, vừa đắp chăn cho hắn vừa lẩm bẩm nói: "Ta đây có thể tùy thân mang theo hai bộ chăn đệm, đã cho ngươi dùng một bộ, ngươi cũng nên kiên nhẫn một chút đi... Ngàn vạn đừng chết rét, chờ đến địa phương nhiều người ta sẽ thuê xe ngựa cho ngươi..." Nói xong lấy tay khẽ kéo, nhất thời phía sau Tuyết Trần tung bay, một cái hồng y mạn diệu thân ảnh một đường kéo xe trượt tuyết cứ như vậy cuồn cuộn lao đi. Một cái thân ảnh nho nhỏ kéo xe trượt tuyết; tình cảnh này khá quái dị. Mà càng quái dị là siêu cấp đơn sơ xe trượt tuyết này dường như tiện tay đụng vào là có thể rời ra mà lại ở trên mặt tuyết nhanh như điện chớp đi tới! Nếu có người thấy được sợ ràng ngay cả con ngươi cũng rơi xuống đất! Mạc Khinh Vũ một đường đi về phía trước nhưng đi được bất quá vài chục dặm lộ trình thì trong lúc bất chợt dừng bước lại, ảo não vạn phần nói: "Thật là xui, sao nơi này lại có thêm một tên nữa?" Quả nhiên ở ven đường có một người áo đen ngà chỏng vó nằm đó không nhúc nhích, hồi lâu mới nhìn thấy trong miệng mũi toát ra một chút xíu bạch khí... Chứng minh đây là một người sống. Mạc Khinh Vũ buồn rầu nhìn một chút nói: "Ai, lúc trước đã cứu một, nay sao lại có thêm người nữa đây?" Dịch bước tiến lên nhìn một chút, người này cũng là người bị thương nặng mà đang hấp hối. Đưa tay án mạch vừa nhìn, trình độ bị thương của người này so với người nọ lại không sai biệt lắm, đồng dạng là trăm mạch đều phế, đan điền tan vỡ, thần hồn tan, ngũ tạng nơi nơi cũng là vết rách, bất cứ lúc nào cũng sẽ đi đời nhà ma. Ngoài ra, giống nhau là cùng có một cổ lực lượng cường đại bảo vệ tâm mạch, gắn bó sinh cơ. "Cái này làm sao giống như là cố ý hành hạ muốn lấy đi của ta sáu viên Hồi thiên đan đây, ông trời già, ngươi không phải là đang đùa ta chứ." Mạc Khinh Vũ ai oán nói. Không nói thêm Mạc Khinh Vũ đưa tay đi nắm cằm người này chuẩn bị đưa thuốc vào nhưng làm cho người ta buồn bực chính là, người này lại cũng không há mồm, không hợp tác. Mạc Khinh Vũ nhíu nhíu mày, nhớ tới biện pháp lúc trước thì phất tay 1 cái. Bốp ! Tiếng bạt tai vang lên. Người này chợt tỉnh dậy, một đôi mắt trừng trừng nói: "Ngươi... Ngươi lại dám đánh mặt ta! !", nói xong, nghiêng cái đầu mà hôn mê bất tỉnh. Có một chút khe hở là tốt rồi, Mạc Khinh Vũ đã đem thuốc thuận lợi nhét vào. Nghiêng đầu nhìn 2 người đàng hoàng ngủ mê man trên xe trượt tuyết mà thầm nghĩ nói: "hai đứa này giống như là thân huynh đệ vậy... Cái gì cũng không để ý, chỉ lo mặt mũi, chết vì sĩ diện, thật là quỷ dị a..."