Quyển 1 - Chương 9: Cửu Kiếp tổng cương chân chính

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:04

Bên trong Kim Huyết Huyền Sâm chính là dịch thể của nó. Tuổi thọ của củ sâm càng cao thì càng dịch thể càng nhiều và hiệu quả càng tốt. Cũng chỉ có dịch thể của loại sâm này mới thật sự có tác dụng tốt nhất. Nếu như đào bới không có cách thức, sơ ý để vỏ của nó bị xước một chút thì dịch thể bên trong sẽ chảy ra hết trong nháy mắt, đến lúc đó cho dù có nuốt sống nguyên củ sâm này vào bụng thì cũng chỉ là ăn một cái rễ cây bình thường mà thôi. Sau khi đứng trên vách đá một hồi, đợi cho hô hấp điều hòa trở lại, Sở Dương liền bỏ Kim Huyết Huyền Sâm vào trong miệng rồi dùng răng nhẹ nhàng cắn xuyên lớp vỏ bên ngoài. Tức khắc, một dòng dịch thể thanh mát mà cay xè trôi xuống cổ họng hắn. Chất lỏng này có màu hoàng kim, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Danh tiếng của Kim Huyết Huyền Sâm chính là bắt nguồn từ đây, từ kim huyết! Dịch thể của Kim Huyết Huyền Sâm vừa vào trong cơ thể liền tự động từ từ chảy vào các kinh mạch toàn thân. Ngay lúc này, kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm trong đan điền hắn đột nhiên phát ra một cảm giác hưng phấn, dao động dữ dội rồi lập tức hóa thành một đạo thiểm điện, cư nhiên lao ra khỏi đan điền, nhanh chóng đón nhận dịch thể và còn truyền ra một cảm giác mừng rỡ vui sướng... Dịch thể của sâm còn chưa kịp bị kinh mạch hấp thu đã hóa thành một luồng ánh sáng, toàn bộ đều bị Cửu Kiếp Kiếm hút sạch! Sở Dương cảm giác được Cửu Kiếp Kiếm như vừa phát ra một tiếng "Ợ..." thỏa mãn rồi mới từ từ quay trở lại đan điền. Nó tạo cho người ta một cảm giác như vừa mới tản bộ xong sau khi cơm nước no nê, rung đùi đắc ý, là dáng vẻ của sự đầy đủ. Mặc dù vẫn đang đứng trên vách núi, nhưng Sở Dương cũng phải bật cười. Cái tên này cũng giống người quá a? Lập tức, kim quang chợt lóe lên trên thân kiếm ảm đạm, nhưng so với lần trước thì lần này nó sáng hơn rất nhiều. Hào quang nhanh chóng biến mất, rồi từ chỗ chuôi của cây kiếm hư ảo kia toát ra một đạo khí lưu lạnh lẽo màu ám kim, chỉ trong phút chốc đã tiến vào kinh mạch toàn thân của Sở Dương. Sở Dương trợn mắt nhìn kim quang chớp lóe lên bên ngoài da thịt mình, sau đó lại biến mất. Kinh mạch toàn thân Sở Dương phình ra khiến hắn chẳng khác nào một con cóc, sau đó lại co lại, rồi lại tiếp tục phình ra lên lần nữa... Hắn lúc này giống như một quả bóng, bị người thổi hơi vào, rồi xì hơi ra, rồi lại thổi hơi vào... Liên tục chín lần như vậy, cuối cùng cảm giác này mới tan biến. Dược lực của dịch thể từ Kim Huyết Huyền Sâm sau khi thông qua Cửu Kiếp Kiếm được cải tạo, rốt cục đã hoàn toàn dung hợp vào trong kinh mạch của Sở Dương. Sở Dương rõ ràng cảm nhận được công lực của mình tuy không gia tăng, nhưng tốc độ vận hành trong cơ thể thì lại nhanh hơn rất nhiều, và tầng hào quang linh hoạt màu kim sắc trong kinh mạch của mình đang từ từ biết mất, dung hợp với lớp bên trong của kinh mạch... Thử vận động kinh mạch, hắn cảm giác được kinh mạch của mình bây giờ đã cực kỳ mềm dẻo và co dãn, giống như quả bóng cao su đánh không bể, điều này khiến Sở Dương vui mừng khôn xiết! Thu hoạch lần này đã tạo nên một nền tảng vững chắc cho cuộc sống cả đời của hắn! Thu hoạch thật sự quá lớn... Tuy rằng công lực không gia tăng, nhưng đã mở thông một đường lớn đến các kinh mạch! Nếu nói kinh mạch của người khác là một cái ao nhỏ, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, kinh mạch của hắn trong chớp mắt đã trở thành một cái giếng sâu. Đây là sự khác biệt về bản chất! Với nền tảng như vậy, Sở Dương có thể thăng cấp thẳng đến Vũ Tông mà không cần phải lo lắng vấn đề về công suất lẫn độ bền của kinh mạch nữa. Hắn còn không có thời gian để kinh ngạc liền đã cảm giác được Cửu Kiếp Kiếm bên trong đan điền đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, huy hoàng khiến Sở Dương cảm giác như thân thể trở nên trong suốt. Ngay sau đó, hắn cảm thấy đan điền đau đớn, ánh hào quang tức khắc biến mất vô tung vô ảnh, nhưng Sở Dương biết được có một điều bí ẩn đang xảy ra... Tâm trí của hắn đột nhiên xuất hiện vài câu từ: "Thiên đạo vô tình, vạn vật giai hủy; Thiên đạo hữu tình, vạn vật giai sinh. Kiếm đạo vô tình, đồ lục thiên hạ; kiếm đạo hữu tình, tâm niệm thương sinh. Hữu tình vô tình, tại hồ nhất tâm. Cửu kiếp cửu trọng, vô tình hồ, hữu tình dã. Hữu tình hồ, vô tình dã; Lịch kinh thương hải, khán thấu thế tình, hữu tình tức thị vô tình, vô tình tức thị hữu tình; hữu tình vô tình, thâm xử tiện thị thiên đạo. Hữu nhân thế, tiện hữu vũ đạo, hữu vũ đạo, tấn thiên đạo, đáo đầu tiện thị siết thoát. Thế tục nhân gian, thiên đạo chi bí, tẫn tại kỳ trung, thất tình lục dục, thiên đạo chi thủy ..." (Dịch nghĩa: Thiên đạo vô tình, vạn vật đều hủy, thiên đạo hữu tình, vạn vật đều sinh. Kiếm đạo vô tình, tàn sát thiên hạ, kiếm đạo hữu tình, cứu vớt chúng sinh. Hữu tình hay vô tình, đều do tâm niệm. Cửu kiếp cửu trọng, vốn vô tình mà cũng hữu tình, tưởng hữu tình mà lại vô tình. Trải qua bể dâu, nhìn thấu sự đời, hữu tình tức là vô tình, vô tình tức là hữu tình; Dù hữu tình hay vô tình, đi đến tận cùng chính là thiên đạo. Có nhân thế, ắt có võ đạo, có võ đạo sẽ tiến đến thiên đạo, cuối cùng sẽ được siêu thoát. Tại thế tục nhân gian, bí mật của thiên đạo, tất cả đều trong đó, thất tình lục dục chỉ là điểm bắt đầu của thiên đạo... ) Toàn thân Sở Dương run lên dữ dội, nội tâm kích động mãnh liệt, chóng mặt hoa mắt, suýt chút nữa là té xuống từ trên thạch bích. May mắn là không có ai chứng kiến cảnh Sở Dương cả người run rẩy trên vách núi, gần như không thể tự không chế được. Ở kiếp trước, con đường tu luyện gặp nhiều gian nan, rốt cuộc Sở Dương đã dùng tà môn công pháp để xúc tiến (đi đường tắt đó mà), lấy chém giết nhập kiếm đạo, nhưng vẫn thủy chung không hiểu được, lại càng đừng nhắc tới cái gì gọi là đỉnh phong của võ đạo. Bây giờ, rốt cục Sở Dương đã biết được bản thân mình sai lầm ở chỗ nào rồi. Thì ra là ở kiếp trước, cả đời mình luôn tu luyện kiếm đạo, dĩ nhiên là đã sai lầm! Hoàn toàn sai lầm! Đây mới thật sự là tổng cương tâm pháp của Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiên! Vô tình hay hữu tình đều do lòng người cả. Lòng người vô tình thì kiếm đạo vô tình, còn trong lòng hữu tình thì kiếm đạo sẽ hữu tình! Tu luyện đến tận cùng thì đó chính là thiên đạo! Kiếp trước, trong lòng mình rõ ràng là hữu tình, nhưng cứ đoạn tình, diệt tình, vậy thì làm sao có thể thành công được? Một tổng cương nhưng lại có hai con đường. Một đường thành thánh, đường còn lại thành ma! Tu luyện theo hướng nào đều phát xuất từ trong trong tâm a... "Khinh Vũ, là lỗi tại ta! Ngay từ đầu ta đã đi sai đường, vì thế mà dẫn đến bi kịch suốt đời của chúng ta!" Sở Dương ngẩng mặt lên trời, trong lòng đau đớn không gì diễn tả... Cửu Kiếp Kiếm ơi là Cửu Kiếp Kiếm, ngươi đúng là đang trêu đùa ta a. Làm cho ta vì một công pháp sai lầm mà hủy hết một đời, rồi sau khi hủy diệt thì lại cho ta sống lại thật sự! Ta nên hận ngươi? Hay là nên cảm tạ ngươi đây... ? Trong lúc Sở Dương đang kích động, hắn không phát hiện ra nơi mũi kiếm của thanh Cửu Kiếp Kiếm hư ảo trong đan điền có một vài điểm màu đen, nhỏ đến mức không nhìn thấy nhưng chúng thật sự hiện hữu! ***** Mặt trời vừa mọc thì bên ngoài Tử Trúc Viên đã thấy có hai người đang đi tới. Họ là một thiếu niên và một thiếu nữ, hai người đều mặc áo bào trắng, tay áo bồng bềnh trong gió, đi giữa rừng trúc tím ngắt lại càng lộ ra vẻ xuất trần. Người thiếu niên này mày kiếm, ánh mắt sáng ngời, trông rất anh tuấn tiêu sái nhưng trên mặt lại toát ra ngạo khí kiên cường bất khuất. Người thiếu nữ khoản chừng mười bảy - mười tám tuổi, mặt mũi như tranh, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người cao gầy, gương mặt điềm tĩnh làm cho người nhìn thấy chỉ có thể dùng hai chữ mà hình dung: "ôn nhu", thậm chí dù chưa biết tính cách ngày thường của nàng như thế nào, cũng sẽ có ấn tượng như vậy. Nhìn như nhu nhược nhưng lại hiên ngang oai hùng; nhìn như kiên cường dũng cảm nhưng lại cho người ta cảm giác dịu dàng thùy mị như nước. "Đệ tử Lý Kiếm Ngân của Tỏa Vân Phong cùng Ô Thiến Thiến của Tụ Vân Phong, phụng mệnh sư phụ đến cầu kiến Mạnh sư thúc, phiền các sư huynh vào trong thông báo giùm một tiếng." Thiếu niên áo trắng lên tiếng, thanh âm của hắn truyền ra xa xa, vang vọng mà không tiêu tán, cho thấy nội công thâm hậu vô cùng. Tỏa Vân Phong chính là ngọn núi đứng hàng thứ hai trong thập đại đệ tử, có mối quan hệ khăng khít với Tụ Vân phong. Bên trong Tử Trúc Viên vắng vẻ, không một người trả lời. Lúc này, Thạch Thiên Sơn đang tu luyện ở sâu trong Tử Trúc Lâm nên mới không thể nghe thấy động tĩnh bên này. Mà Mạnh Nhiên thì không biết là đã đi đâu, đương nhiên là không có ai ở đây nghênh tiếp. Thiếu niên áo trắng Lý Kiếm Ngân cất tiếng một lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời, điều này khiến hắn nhíu mày, bất mãn nói: "Cả Tử Trúc Viên này còn chưa thức dậy hay sao? Ngay cả một tiếng thở cũng không có?" Người thiếu nữ nghe hắn nói như vậy thì nhíu mày, nhẹ giọng: "Lý sư huynh hãy ăn nói cẩn thận. Nơi này là Tử Trúc Lâm, chớ để người nghe thấy sẽ khiến Mạnh sư thúc không vui." "Mạnh sư thúc? Ha ha..." Người thiếu niên cười lỗ mãng, nhưng cũng hạ giọng nói: "Vị Mạnh sư thúc này, nghe nói dù có người cưỡi trên đầu ông ta, ông ta cũng không nổi giận... Người thiếu can đảm như vậy, huynh thật sự nghĩ không ra năm đó ông ta làm cách nào lại đạt được vị trí trong thập đại đệ tử!" Người thiếu nữ hoảng sợ, vội vàng nhắc nhở: "Lý sư huynh, trước khi đến đây phụ thân đã dặn dò như thế nào? Người bảo chúng ta phải vạn phần cẩn thận khi nói chuyện, huynh tại sao lại..." Nàng còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh từ ở phía sau mình. Sau đó là một thanh âm lạnh buốt truyền lại: "Sư phụ ta năm đó làm sao mà đạt được vị trí trong thập đại đệ tử không cần ngươi nhọc lòng hỏi, ngươi còn chưa có tư cách đó! Ngược lại, ta muốn hỏi một tên cuồng vọng không để trưởng bối vào mắt như ngươi, làm cách nào mà có thể trở thành đệ tử của Tỏa Vân Phong? Nhà ngươi có nhiều tiền? Hay là ngươi có một người cha tốt?" Thanh âm lạnh như băng, khẩu khí bên trong lời truy vấn sắc bén vô cùng, khiến cho người nghe phải giật mình. Thanh âm này là từ phía sau hai người truyền đến. Cả hai người đều cả kinh, vội vàng xoay người lại thì thấy có một thiếu niên toàn thân đầy bụi bặm, thoạt nhìn có chút dơ bẩn nhưng ánh mắt lại sắc bén, lạnh lùng nhìn họ. Người thiếu niên này có vóc dáng cao gầy, mày kiếm, môi mỏng, vừa nhìn như không anh tuấn lắm, nhưng càng nhìn càng thú vị. Đôi môi hắn mím lại, hình thành một đường cong rũ xuống, thoạt nhìn làm cho người khác có cảm giác cao ngạo khó gần gũi, đồng thời mang theo một chút mùi vị hung hãn tàn khốc. Lúc này, ánh mắt hắn như hai thanh kiếm sắc bén phát động ở bên trong, hung hãn tách nhập làm cho người khác không dám nhìn vào. Người đó đúng là Sở Dương!