Quyển 1 - Chương 11: Ta là người bị hại, đúng không?
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Phong Lăng Thiên Hạ03-07-2023 11:37:04
Nhìn thấy vẻ mặt đang thất kinh của đối phương, trong lòng Lý Kiếm Ngâm cũng dần bình tĩnh lại. Hắn thầm nghĩ, tên này quả nhiên là một thằng phế vật, mình mới rút kiếm ra thôi mà đã bị dọa cho sợ vãi cả ra quần rồi!... Nghĩ như vậy, mọi phiền muộn trong lòng hắn bỗng dưng bay biến đâu mất, khí thế càng dâng cao hơn.
Ô Thiến Thiến đứng ở một bên, cái miệng nàng lúc này đang há to quên cả khép lại, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Cái tên Sở Dương này... ngươi cho dù vô dụng thì cũng không nên giành hết cái vô dụng vào người như thế chứ? Không dám ứng chiến thì thôi đi, có cần phải sợ đến thế không?
Thấy biểu hiện của hắn lúc trước, hình như cũng không phải là một tên chết nhát như thế chứ!
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra thì rất nhanh, đột nhiên Sở Dương quát to một tiếng:
- Cứu mạng a... !!!
Ngay sau đó hắn giống như bị dọa cho mềm nhũn người, té ngồi xuống đất.
Nhưng chính vào lúc đó, một chân của Lý Kiếm Ngâm bỗng đạp vào một cái hố hình thù kỳ lạ trên mặt đất. Mặt đất vốn đang rất bằng phẳng, nhưng không biết thế nào mà một cước của Lý Kiếm Ngâm vừa đạp lên liền xuất hiện ra một cái hố sâu.
Cái hố đó không hiểu sao lại vừa khít với bàn chân Lý Kiếm Ngâm, hắn vừa mới đạp xuống liền phát hiện ra nó rất sâu, hơn nữa bên dưới cũng rộng hơn nhiều so với cái miệng của nó.
Lý Kiếm Ngâm kêu thảm một tiếng. Hắn vốn đang toàn lực xông lên, thế xông tới quá mạnh, lại thêm bản thân đang đắc ý bừng bừng nên không đề phòng, trọng tâm đều đặt hết dưới chân. Dưới quán tính mạnh mẽ, hắn ngã bổ nhào cắm đầu xuống mặt đất.
"Rắc... !"
Cổ chân Lý Kiếm Ngâm đã gãy rời.
Với ánh mắt và kinh nghiệm xương máu của Sở Dương, hắn chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn ra được nhược điểm của công phu cùng với tính tìnhcủa Lý Kiếm Ngâm rồi. Cái bẫy hắn bố trí tuy đơn giản vô cùng, nhưng lại được sử dụng ở thời cơ tốt nhất. Nếu Lý Kiếm Ngâm mà thoát được... vậy thì hắn cũng không phải là Lý Kiếm Ngâm nữa rồi!
"Bụp. ."
Lý Kiếm Ngâm ngã cắm đầu xuống mặt đất, dùng một tư thế tiêu sái mà sấp mặt xuống dưới đũng quần của Sở Dương, trông đẹp mắt vô cùng.
Mà Sở Dương thì dường như bị dọa đến chết điếng nên hoảng hốt ngồi bịch xuống. Vì vậy, cái mông xương xẩu của hắn cứ như thế mà ngang nhiên ngồi thẳng lên cổ của Lý Kiếm Ngâm.
Lý Kiếm Ngâm buồn bực kêu lên một tiếng thảm thiết, miệng hắn há ta ra và cạp thẳng vào nền đất.
Con người khi há miệng ra kêu lên thì miệng mở ra rất lớn, mà Lý Kiếm Ngâm là thiếu gia được nuông chiều từ bé, chịu đau kém nên miệng há ra tự nhiên là còn lớn hơn nữa, cơ hồ ba mươi mấy cái răng đều lộ hết ra ngoài.
Nền đất ở đây cực kỳ rắn chắc, một khi ngậm vào miệng thì đoán chừng cả cổ họng cũng bị nhét đầy hơn phân nửa...
Sở Dương ngồi trên cổ Lý Kiếm Ngâm, ngẩng mặt lên trời kêu thảm thiết:
- A a a a... đau quá... Ngươi cắn nát cái mông của ta rồi...
Lý Kiếm Ngâm hiện giờ đã gần như là bán sống bán chết rồi. Đáng lẽ ra chính hắn phải là người kêu lên mới đúng, nhưng hắn còn chưa kịp phát ra âm thanh thì đã bị cái tên đang đè trên người giành mất quyền lợi.
Nếu dựa vào cường độ tiếng thảm thiết của âm thanh mà phán đoán độ nghiêm trọng của vết thương mà nói, thì vết thương của Sở Dương còn nghiêm trọng hơn Lý Kiếm Ngâm cả chục lần!
Ô Thiến Thiến ở một bên đầy khiếp sợ, đưa tay dụi dụi mắt mà không biết mình đang tỉnh hay mơi, đành phải tiếp tục dụi mắt thêm lần nữa...
Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, nàng còn chưa kịp có phản ứng gì thì mọi thứ đã kết thúc rồi. Chỉ là cho dù có nghĩ tới nát óc, nàng cũng không hiểu nổi tại sao nó lại có kết quả như vậy!
Một người ban nãy còn đang hùng hùng hổ hổ, khí thế bức người thì bây giờ đang nằm gục dưới đất, muốn rên rỉ cũng khó khăn. Một tên khác vừa ban nãy còn bị dọa cho sợ đến vãi cả phân ra, bây giờ lại đang đau đớn đến kêu la thảm thiết.
Cho dù Ô Thiến Thiến có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi. Chỉ thấy nàng lúc này đang há to cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình hết cỡ, mắt trợn tròn, ngón tay run run chỉ chỉ về hai người, miệng mấp máy không thốt nên câu.
Thật sự là không còn gì để nói... Sao tự nhiên mọi chuyện lại phát sinh ra như thế này chứ?
Mặt đất đang bằng phẳng sao lại tự nhiên xuất hiện một cái hố? Lý Kiếm Ngâm làm sao xui xẻo đạp thẳng vào cái hố đó? Cái hố này nếu nhìn kỹ thì cũng không sâu lắm, với năng lực của Lý sư đệ thì làm sao lại ngã xuống, mà hơn nữa lại còn chật vật đến như thế?
Vào lúc này, Sở Dương vừa kêu đau, vừa ôm lấy thắt lưng khó khăn đứng lên, trông chật vật vô cùng. Nhìn bộ dáng của hắn, xem ra là bị thương không nhẹ...
Vừa rồi ta có thấy hắn bị gì đâu? Ô Thiến Thiến tuy nghi hoặc, nhưng vẫn chạy tới kêu lên:
- Sở sư đệ, ngươi đừng cử động mạnh, để sư tỷ giúp ngươi.
Nàng còn chưa dứt lời, Sở Dương lại kêu lên một tiếng thảm thiết, tựa như vùng eo của hắn rất đau đến mức không thể chịu đựng nổi, căn bản không thể nào đứng lên được. Cái mông vừa mới nhấc lên cao của hắn lại một lần nữa ngồi mạnh xuống...
Lại ngồi trên cổ người ta... Ặc, lần này còn mạnh mẽ hơn.
Lý Kiếm Ngâm nằm bên dưới thật vất vả mới đợi được cái tên này nhấc cái mông lên. Hắn đang muốn ngẩng đầu lấy hơi một chút, chẳng ngờ vừa ngẩng đầu lên thì cái mông kia lại lần thứ hai hạ cánh khẩn cấp...
Phốc!
Thật là bi kịch! Lý Kiếm Ngâm vừa mới ngẩng đầu lên lại lần nữa bị dập sâu vào đất, ngay sau đó là một tràng tiếng "răng rắc..." vang lên...
May mà ở đây không có nhiều đá tảng lắm, nếu không kết quả của Lý Kiếm Ngâm sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Nhưng cho dù là như vậy thì cái xương mũi của hắn cũng đã bị vỡ rồi...
Ô Thiến Thiến vừa mới vươn tay ra, nhất thời lại lâm vào trạng thái hóa đá một lần nữa, toàn thân nàng vẫn bảo trì tư thế mà đứng im như trời trồng, trợn mắt há miệng há to... Thật đáng thương cho cô nàng, đầu óc càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Trên mặt đất, Sở Dương vẫn ngồi trên cổ người khác mà kêu cha khóc mẹ, vừa kêu đau vừa dùng sức nghiến nghiến cái mông, đem cái cổ của Lý Kiếm Ngâm dưới mông mình biến thành một cái bánh quai chèo.
Mà Lý Kiếm Ngâm ở bên dưới thì cả miệng ngập toàn đất, không nói ra tiếng, có muốn kêu lên cũng vô cùng khó khăn, chỉ phát ra được những tiếng rên rỉ ô. . ô... đầy thảm thương.
Chân phải của hắn bị sụp trong hố đến mắt cá chân, hợp với phần thân trên đang nằm dài trên mặt đất tạo thành một cái hình bình hành... Có thể nghĩ ra được lúc này hắn đang thống khổ đến mức nào!
Mắt cá chân hắn đang sưng phồng lên như một quả bóng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được... Mà một chân còn lại của hắn thì lúc này đang quẫy đạp loạn xạ, run rẩy, co rút liên tục...
Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Ô Thiến Thiến lúc này mới cấp tốc đi tới đỡ Sở Dương lên, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân run rẩy ướt đẫm mồ hôi, trong miệng oán giận mắng:
- Ô sư tỷ! Tỷ xem này, cái tên Lý Kiếm Ngâm này rất quá đáng a! Tông môn nghiêm cấm đệ tử đánh nhau, vậy mà hắn còn muốn cầm kiếm giết ta! Cái mạng nhỏ của ta vừa rồi, sống chết chính là phụ thuộc vào một ý niệm của hắn đấy!... May mà vận khí của đệ tốt... Ô sư tỷ, các người tới đây không phải là để giết đệ đấy chứ?
Nói xong, Sở Dương đột nhiên trở nên cảnh giác, giống như gặp đại địch vậy, dè chừng và sợ hãi nhìn Ô Thiến Thiến, gấp gáp nói:
- Ô sư tỷ, ta cũng chưa làm chuyện gì xấu, ngươi không thể như thế được! Lúc này đang là giữa ban ngày ban mặt đó...
Gương mặt xinh đẹp của Ô Thiến Thiến liền nhăn rúm lại...
Cái tên này ăn nói như thế, cứ như thể là sắp bị người ta giết đến nơi ấy...
- Sao lại như thế được? Chúng ta chỉ là phụng lệnh của phụ thân tới nhắn tin cho Mạnh sư thúc thôi, chính là mời lão nhân gia người qua, có chuyện cần thương lượng ấy mà... ! Ối... !
Ô Thiến Thiến vỗ vỗ trán, con ngươi đảo loạn, lúc này nàng mới nhớ ra mục đích lần này đến đây.
- Thế nhưng ta rất sợ a...
Sở Dương dựa vào người Ô Thiến Thiến, toàn thân hắn giống như bị dọa sợ cho nhũn ra, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa cả vào trên người con gái nhà người ta, miệng vẫn khóc lóc kêu:
- Ta. . Ta không quyền không thế, võ công cũng không cao, địa vị cũng chỉ là thuộc hạng thấp nhất rồi, nhưng Tụ Vân Phong cùng Tỏa Vân Phong các ngươi thì đệ tử lại đông đảo, vạn nhất nếu như... ta chọc phải chỗ nào thì chỉ sợ sẽ phải cuốn gói khỏi đây a...
- Sẽ không đâu.
Ô Thiến Thiến thoải mái đáp:
- Chuyện này không có gì đâu.
Tiểu cô nương đáng thương này còn chưa biết chuyện chân của Lý sư đệ nàng lúc này đã bị gãy, xương cốt dập nát hết cả, còn đang nằm trên mặt đất chờ nàng đi cứu...
- Vậy... Vạn nhất nếu như môn phái hỏi tội, Ô sư tỷ phải làm chủ cho ta a, vì công bằng mà làm chứng nhé!
Sở Dương tiếp tục kéo dài thời gian, hắn muốn Lý Kiếm Ngâm cảm thụ được đau đớn này lâu hơn, hắn tiếp tục cầu xin:
- Chuyện vừa rồi từ đầu đến cuối sư tỷ cũng đã nhìn thấy đấy! Cái tên Lý Kiếm Ngâm này đã nhục mạ sư phụ ta, đúng không? Sau đó lúc ta đi tới, hắn lại mắng ta là phế vật, đúng không? Đã thế sau đó hắn còn lại muốn so kiếm cùng ta nữa chứ, dù ta đã cam bái hạ phong không đánh cùng hắn, nhưng hắn lại còn muốn giết ta nữa, có đúng không? Hắn rút kiếm, mang theo sát khí đằng đằng chém ta, lại còn đuổi giết không tha nữa, có đúng không? Ta thiếu chút nữa là đã bị giết rồi, có đúng không?
Hắn liên tiếp hỏi dồn đúng không như vậy, trong giọng nói tuy rất đáng thương nhưng cũng tràn đầy ý tứ từng bước dẫn dắt. Ô Thiến Thiến tự nhiên nghe theo lời hắn nói mà bắt đầu nhớ lại. Nghĩ đến từng màn đã xảy ra, nàng không tự chủ được mà gật đầu liên tục. Những gì Sở Dương nói chính là thực sự đã xảy ra, không khác chút nào a. Trong lòng nàng không khỏi có chút bất mãn, nghĩ thầm:
"Cái tên Lý Kiếm Ngâm này vừa rồi thật sự đúng là quá đáng thật..."