Quỷ dị nhất chính là, căn bản không biết mình trúng độc từ khi nào.
Đây mới là chuyện khiến người ta nghẹn khuất và buồn bực nhất!
Sở Dương mừng rỡ kéo dài thời gian, cười nói: "Đêm qua, khi ở tửu lâu, các ngươi đã trúng độc. bất quá khi đó, thứ các ngươi trúng chỉ là độc tâm của loại hỗn độc này thôi. Nếu không được dẫn phát, độc tâm này, cho dù tồn tại trong cơ thể cho tới khi các ngươi chết, cũng sẽ không có nguy hại gì."
"Cho nên, các ngươi không thể phát hiện. Mà độc lại ở trên thân Cửu Kiếp kiếm chủ. Khi Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện cho các ngươi xem, ta đã dẫn phát độc vụ phát tán." Sở Dương cười nhạt: "Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng, Cửu Kiếp kiếm chủ ta đây lại ngây thơ như vậy? Không ngờ chỉ đem Cửu Kiếp kiếm ra để khoe mẽ một phen?"
"Hôm nay ta tới đây, các ngươi ngửi được mùi thơm, cũng không có độc tính gì, cho nên các ngươi lại càng không thể hoài nghi. Nhưng loại mùi thơm này, cũng chính là thứ kích dẫn độc tâm. Chỉ cần ngửi được mùi thơm này, độc tâm trong cơ thể các ngươi sẽ phát tác nháy mắt, trong vô thanh vô tức."
Lan Tâm Họa cùng Lan Nhược mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Lan Tâm Họa hoảng sợ phát hiện, mình chẳng những không thể bức độc tính ra, mà ngược lại, tu vi còn sót lại còn biến mất thêm một thành!
"Đây là thứ độc gì?" Lan Tâm Họa khàn gọng hỏi.
"Ta biết ngươi đang bức độc ra, nhưng ta cho ngươi thời gian." Sở Dương cười lạnh: "Bởi vì độc này, ngươi căn bản bức không ra! Đây chính là Tiên thiên chi độc!"
Tiên thiên chi độc!
Bốn chữ vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Lan Tâm Họa thảm biến.
Một tiếng quát lớn, Lan Thành Phong cả người bay lên, mãnh liệt nhào về phía Sở Dương: "Cho dù chết, ta cũng phải lôi ngươi chôn cùng!"
Sở Dương cầm kiếm lui về phía sau, mỉm cười: "Cửu Kiếp kiếm chủ, Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang!"
Đột nhiên, trong gian phòng này, một điểm hàn quang đột nhiên xuất hiện, giống như một ngôi sao trời lấp lánh giữa đêm lạnh, trong nháy mắt đã bị đông cứng, giống như một điểm ăng lạnh u tĩnh.
Nhưng một điểm băng lạnh u tĩnh này lại lập tức bạo liệt thành quang mang rực rỡ đầy trời!
Ầm ầm tràn ra!
Sở Dương đang toàn lực xuất thủ, không chút lưu tình!
Lan Thành Phong kêu thảm một tiếng, thân hình liên tục trúng kiếm, trong nháy mắt đã bị trăm ngàn kiếm đâm vào người. Đang nhào tới giữa không trung thì đã bị biến thành một đống thịt vụn.
Trước tiên hắn đã trúng độc, sau lại kéo dài thời gian, tu vi trong cơ thể đã không còn tới nửa thành, trong lòng lại bi phẫn tuyệt vọng, tâm hoảng ý loạn, không ngờ vừa nhào tới đã chết oan chết uổng!
Nhất đại chí ton tam phẩm, cứ chết uất ức như thế!
Hàn quang chợt lóe, một thanh kiếm đâm tới cổ họng Sở Dương nhanh như một tia chớp!
Sở Dương hoành kiếm đón đỡ, thân hình chấn động!
Lan Tâm Họa không hổ là chí tôn lục phẩm, lúc này tu vi trong cơ thể tuyệt dối không cao hơn hai thành, hơn nữa còn đang cấp tốc tan biến. Nhưng một kiếm này vẫn khiến cho Sở Dương cảm thấy khó chịu đựng nổi.
Lục phẩm chí tôn vượt qua ranh giới tiên phàm, quả nhiên không phải tầm thường!
Sở Dương ngưng thần chăm chú, toàn lực ứng phó.
Lan Nhược cả người hư thoát, nằm xụi lơ trên ghế, hiện tại ngay cả nói cũng không nói nổi.
Lan Tâm Họa liên tiếp mười kiếm, Sở Dương đều đón đỡ không hề né tránh, không hề kỹ xảo! Liên tục va chạm, thất khiếu Sở Dương đã chảy máu, ngũ tạng sai lệch.
Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh, đã dùng tới viên thứ hai.
Nhưng Sở Dương vẫn không tránh né.
Bởi vì chỉ có ngạnh kháng như vậy, mới có thể khiến độc tính trong cơ thể Lan Tâm Họa phát tác nhanh hơn! Nếu là loạn chiến, tuy Lan Tâm Họa hiện tại đã trúng độc rất nặng, nhưng nếu hắn muốn đi, mình vẫn ngăn không được!
Lục phẩm chí tôn đã vượt qua ranh giới tiên phàm, cho dù tu vi chỉ còn lại hai thành, cũng tuyệt đối không phải một vị kiếm thành cửu phẩm đỉnh phong như Sở Dương có thể địch nổi!
Sở Dương kêu lên một tiếng đau đớn, cuồng phun ra một ngụm máu tươi, đột nhiên trường kiếm vừa chuyển, thân hình đảo bước, chém một kiếm mãnh liệt xuống đầu Lan Nhược!
Lan Tâm Họa giận dữ: "Dừng tay!"
Hắn vẫn một mực ngừng thở, không để cho mình hô hấp, thậm chí nay cả mắng chửi người cũng không mắng. Chỉ sợ mình vừa thở ra một hơi, tu vi còn tan biến nhanh hơn!
Nhưng hiện tại Sở Dương muốn giết Lan Nhược, rốt cuộc cũng khiến hắn không nhịn được!
Đây chính là đệ nhất thuận vị thừa kế giả của gia tộc!
Gầm lên giận dữ, lắc mình xông tới, một kiếm đánh lui Sở Dương. Sở Dương xoay người lui ra ngoài, oa một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Lan Tâm Họa vừa mới mở miệng, lại vội vàng ngậm chặt lại, tiếp đó cảm giác được tốc độc tu vi tan biến trong cơ thể lại tăng lên! Khiến hắn sợ tới mức thần hồn bất phụ thể!
"Ừm, đúng rồi đấy... khụ khụ..." Sở Dương ho ra hai ngụm máu, lại ném vào miệng mình một viên Cửu Trọng đan bản khônghoàn chỉnh: "Loại độc dược này, ta đặt tên là "Khai Khẩu tiểu! Ngươi vừa mở miệng, địch nhân liền cười!"
Lan Tâm Họa dùng một ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn hắn, lại im lặng không dám há mồm nói câu nào! Trong lòng đang tính toán tới kế sách thoát thân.
Chỉ kỳ quái đãm hỗn đản bên goài, thế nào còn không xông vào?
Trong phòng ầm ĩ như vậy, người bên ngoài đương nhiên nghe được, nhưng Lan Nhược lúc trước đã nói: Đây là lão đại ta! Về sau nhìn thấy hắn cũng giống như nhìn thấy ta!
Hơn nữa, trước khi Sở Dương tiến vào, còn nói một câu: Phải bàn bạc chuyện gì đó!
Bàn bạc mà không muốn cho bọn hắn biết thì đó nhất định là địa bí mật rồi. tất cả mọi người đều là người từng trải, ai còn không rõ?
Cho nên, mặc dù trong phòng như trời long đất lở, nhưng tuyền ra ngoài cũng chỉ khiến bọn họ hoài nghi: Rốt cuộc là truyện trọng yếu gì? Chẳng lẽ là truyền thụ võ công? Hay là đang luận bàn?
Trong lòng mọi người bất an, nhưng ai cũng không dám tiến vào.
Lan Tâm Họa lúc này lại cảm thấy tu vi mình rớt xuống thành một thành, chỉ sợ nếu bây giờ mở miệng ra, ngay cả một thành này cũng biến mất, cho nên hắn sống chết cũng không dám mở miệng.
Hắn xem như đã nhìn ra, vị Cửu Kiếp kiếm chủ trước mắt này, tuyệt đối là một yêu nghiệt.
Hắn rõ ràng chỉ có tu vi kiếm thánh cửu phẩm đỉnh phong, nhưng lại có thể phát huy thực lực tương đương với chí tôn nhị phẩm. Hơn nữa, đối phương còn có Cửu Trọng đan lấy ra dùng không hết.
Một khắc trước mới đánh hắn trọng thương, nhưng ngay lập tức hắn đã có thể khôi phục trở lại! Lại sinh long hoạt hổ, mà tu vi của mình lại không ngừng hao tổn, không ngừng xói mòn...
Trận này đánh thế nào đây?
Sở Dương cười hắc hắc, quát: "Lan lão, ngươi lai xem một kiếm! Đây là kiếm thứ hai trong Cửu Kiếp kiếm! Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!"
Một đọa quang trụ lăng không như trường long bay vụt tới!
Đám người bên ngoài lập tức thở phào một hơi: Quả nhiên là đang luận bàn.
Thanh âm bang bang vang lên không ngừng.
Cái này cũng coi như làm khó Sở ngự tọa, muốn tung kình khí tấn công đối phương, không ngờ vẫn bận tâm, không dám khiến căn phòng sụp xuống... May mà lúc trước Cố Độc Hành kiến tạo nơi này khá chắc chắn.
Mà trong lòng Lan Tâm Họa lại hỗn loạn, không ngờ quên mất không phá tan căn phòng, để người bên ngoài có thể xông vào.
Một chiêu Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương này của Sở Dương quả thực rất hung hãn!
Oanh một tiếng, hai người cùng lui về phía sau, sau một chiêu này, không ngờ thực lực lại ngang nhau!
Trong lòng Sở Dương đại định, quát: "Cửu Kiếp kiếm, đệ tam chiêu! Thâm Mai Bất Cải Lăng Duệ chí! Xin Lanão chỉ giáo! Chiêu thứ tư, Nhất Tụ Phong Vân Tiện Thị Hoàng! Xin chỉ giáo!"
Kiếm quang bạo liệt!
Lan Tâm Họa kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui về phía sau.
Sở Dương đã cười dài xông tới: "Lan lão, Cửu Kiếp kiếm, Huyên Hách Thiên Cổ Nhất Kiếm Phong! Hô Khiếu Phong Vân Các Tây Đông!"
Hai chiêu lại tới!
Lan Tâm Họa hét lớn mộ tiếng, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, một tay túm lấy Lan Nhược, hai chân phát lực, từ trong kiếm quang mạnh mẽ xông lên không trung, rắc một tiếng, kiếm của hắn vốn sứt mẻ lỗ chỗ, hiện giờ rốt cuộc cũng gẫy làm hai đoạn!
Trên người lập tức trúng ba kiếm, máu tươi cuồng phun.
Tu vi của hắn rốt cuộc cũng suy yếu đến mức không thể kháng cự Cửu Kiếp kiếm của Sở Dương nữa rồi!
Nhưng hắn rốt cuộc ầm một tiếng, phá tan nóc nhà, mang theo Lan Nhược bay ra ngoài, một đường máu tươi tán loạn như mưa, lạnh lùng hét lớn: "Cùng lên! Giết chết hắn!"
Mọi người bền ngoài lúc này mới kịp phản ứng: Ta fuck! Thì ra là đánh thật!"
Lập tức đều hành động.
Một đạo kiếm quang theo sát ngay sau Lan Tâm Họa, Sở Dương cười ha ha: "Lan lão, xem mảnh thứ năm của ta hợp nhất!" Cửu Kiếp kiếm quang mang mãnh liệt, lóe sáng, trong nháy mắt, tựa như ở trên không Thiên Binh các xuất hiện một vầng thái dương thứ hai!
Quang mang rực rỡ chói mắt, chiếu rọi thiên địa!
Lập tức, Cửu Kiếp kiếm hóa thành một đạo kim long dài mấy chục trượng, to năm sáu trượng, lao về phía Lan Tâm Họa nhanh như một viên lưu tình!
Kiếm cương!
Sở Dương lần đầu tiên sử dụng kiếm cương thôi động Cửu Kiếp kiếm chiêu!
Tu vi Lan Tâm Họa đã không còn tới nửa thành! Giờ phút này, đã tới thời điểm có thể một kích tất sát. Cho nên Sở Dương dốc hết toàn lực xuất thủ, không hề lưu thủ nữa!
Phía dưới, bảy người giận dữ hét lên, bảy đạo quang mang cùng bay vụt về phía trước!
Nhưng đã muộn!
Trong tiếng cười lớn, kiếm quang kim long của Sở Dương đã bao phủ hoàn toàn hai người Lan Tâm Họa và Lan Nhược.
Lan Nhược hét lớn: "Sở Dương! Thân phận của ngươi ở Lan gia chúng ta căn bản không phải bí mật gì! Cho dù ngươi giết ta thì sao? Một khi thông đạo Cửu Trọng Thiên mở ra, ngươi cùng nữ nhân của ngươi, hài tử của ngươi, không ai có thể sống sót! Chúng ta có thể thương lượng..."
Chết tới nơi rồi, nhưng Lan Nhược vẫn cố gắng vùng vẫy! Hắn rất tin, đây chính là cố kỵ lớn nhất của Sở Dương!
"Một khi đã vậy, ta đây liền tiên hạ thủ vị cường. tiêu diệt Lan thị gia tộc đầu tiên!" Trong mắt Sở Dương lóe lên sát khí, kiếm quang căn bản không dừng: "Uy hiếp ta? Cả đời lão tử ghét nhất là bị uy hiếp!"
Kiếm quang tung hoành, phập một tiếng vang nhỏ, giống như chọc phá hai quả khí cầu. Lan Tâm Họa cùng Lan Nhược đang bay trên không trung, đột nhiên hóa thành một đám huyết vũ.
Sở Dương cuồng phun ra hai ngụm máu tươi, khẽ vươn tay bắt lấy Huyền Dương ngọc từ trên không trung rơi xuống, thê thảm cười: "ảnh Tử! Ta báo thù cho các ngươi rồi! Chỉ hi vọng phu thê các ngươi có thể an nghỉ dưới hoàng tuyền!"
Kiêm quang không loạn, quay đầu lao xuống: "Hôm nay, cho các ngươi chân chính kiến thức sự lợi hại của Cửu Kiếp kiếm!"
Trong đám người của Lan gia tới đây lần này, Sở Dương cố kỵ nhất chính là vị lục phẩm chí tôn này.
Hiện giờ Lan Tâm Họa đã chết, Sở Dương không còn lo lắng gì nữa.
Ba vị chí tôn khác đã chết oan chết uổng, còn lại, cao nhất cũng chỉ là thánh cấp cửu phẩm. Nhưng đối với kiếm thánh cửu phẩm Sở diêm vương trước mắt mà nói, những người này căn bản không thể tạo thành uy hiếp.
Kiếm quang gào thét mà tới, giết tới tan tác tứ phía!
Đây là lần đầu tiên Sở Dương sử dụng Cửu Kiếp kiếm pháp say sưa thoải mái như vậy kể tử lúc sống lại! Loại cảm giác này thật sự sảng khoái!
Hơn nữa, trong đó còn có lực lượng của kiếm cương, càng khiến Sở Dương có một loại cảm giác dễ dàng sai sử!
Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.
Từng cái từng cái đầu lâu mang theo vẻ ảo não của đám cao thủ Lan gia rơi xuống mặt đất.
Gia tộc lần này thật sự thất sách, thật vất vả mới tìm được Cửu Kiếp kiếm chủ, không nghĩ tới lại dẫn tới một sát tinh kinh khủng như thế, quả thực là dẫn soi vào nhà. không
Sở Dương lảo đảo đáp xuống đất, Cửu Kiếp kiếm đặt lên cổ Phong Kỳ Lương.
Lan gia lần này, tổng cộng có mười lăm người tới, hiện giờ còn sống, cũng chỉ còn lại một vị tổng quản đại nội này!
"Thất nương, ngươi muốn chết? Hay là muốn sống?" Sở Dương nhe răng cười, vẻ mặt hòa ái dễ gần nhìn Phong tổng quản
Phong Kỳ Lương đã hồn phi phách tán, hơn nữa đầu choáng tâm váng, hoàn toàn hỗn loạn.
Vừa rồi tất cả mọi người xông lên, chỉ có hắn xông tới một nửa, đã thụt lại phía sau.
Trong lòng thất hồn lạc phách.
Đây là chuyện gì? Mình dẫn tới một người, chính mình dẫn người này tới, khiến đồng bọn của mình bị giết sạch không còn một tên!
Ngay cả lục phẩm chí tôn cũng chết rồi.
Cho tới bây giờ, Phong tổng quản vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Trời ạ, nếu quả thật là đang nằm mơ vậy hãy khiến ta tỉnh lại đi. Những người này tuy bình thường vẫn khinh thường ta... Bất quá, dù sao tất cả mọi người vẫn cùng một trận tuyến mà.
Giờ phút này, vừa nghe được một câu " ngươi muốn sống hay muốn chết" Phong Kỳ Lương nhịn không được muốn khóc: Vô nghĩa! Chỉ cần có thể sống, ai lại muốn chết?
Thần sắc của hắn đều rơi hết vào trong mắt Sở Dương, trong lòng càng khẳng định: Xem ra ta đoán không sai!
"Nào, Thất nương, chúng ta nói chuyện." Sở Dương kéo tay Phong Kỳ Lương, hướng về phía căn phòng bên cạnh mà đi tới.
Tùy tiện vung mấy kiếm, toàn bộ phòng ốc và sân viện đều bị lật tung lên, đem tất cả vết máu và thi thể mai táng ở phía dưới.
"Thất nương, ta biết ngươi không thích cái tên này." Sở Dương ra hiệu cho Phong Kỳ Lương ngồi xuống đối diện: "Hơn nữa, ta còn biết, tuy ngươi là người của Lan gia, hơn nữa có tu vi thánh cấp tứ phẩm, nhưng ngươi cũng không hề vui vẻ. Hơn nữa còn rất cô độc, rất phẫn nộ. Ta nghĩ, chuyện ngươi trời sinh không thể giao hợp khiến ngươi gặp phải không ít khốn nhiễu?"
Phong Kỳ Lương vốn đang chấn kinh, sắc mặt trắng bệch, vừa nghe như vậy, khuôn mặt đột nhiên lại đỏ bừng. Run rẩy cả nửa ngày, mới tức giận nói: "Ngươi muốn giết thì cứ giết, hà cớ gì lại lấy thân thể tàn tật của người khác ra làm trò cười?"
Hắn trở thành tổng quản đại nội, khi đảm nhiệm chức vụ này, hết thảy đều rất tự nhiên. Bởi vì, đó chung quy cũng không phải là mình.
Giờ phút này khôi phục lại thân phận, lại cực kỳ không tiếp nhận nổi những lời như vậy.
"Ta không hề nói giỡn với ngươi." Sở Dương ôn hòa nói: "Hơn nữa, cũng không chỉ có ngươi mà hết thảy những người tàn tật, đều có thể bị những kẻ chuyện bắt nạt kẻ yếu, hay là tất cả những kẻ nông cạn khinh thị, thậm chí là vũ nhục."
"Ngươi chính là một trong số đó."
"Lan gia mặc dù là một đại thế gia, nhưng trong đó, người như vậy có rất nhiều. Cho nên ta có thể kế luận, cuộc sống của ngươi trong Lan gia cũng không thoải mái." Sở Dương nói: "Cho nên, ta mới không giết ngươi, hơn nữa còn nói chuyện với ngươi."
Phong Kỳ Lương cười hắc hắc: "Ta sống thoải mái hay không... ngươi biết được?" Tuy nói như vậy, nhưng thần sắc trong mắt lại không kìm nổi mà lộ ra một tia bi thường.
Sở Dương thở dài: "Ta tưởng tượng được."
Phong Kỳ Lương thất kinh, cảm xúc chậm rãi ổn định trở lại, hắn cũng là một vị cao thủ, đương nhiên có thể cảm nhận được, ánh mắt và khẩu khí Sở Dương, kể cả là cảm xúc, bên trong thật sự không có ý cười nhạo mình, trong lòng không khỏi chậm rãi ổn định lại.
"Cũng được, trước khi chết, tìm Cửu Kiếp kiếm chủ ngươi kể khổ cũng tốt." Phong Kỳ Lương cười tự giễu, nói: "Thế gian này, có thể kể khổ ngay trước mặt Cửu Kiếp kiếm chủ, ta coi như là trước nay chưa từng có rồi, coi như đáng kiêu ngạo."
Sở Dương mỉm cười: "Ta đang nghe đây."
"Ta không phải trời sinh như vậy!" Phong Kỳ Lương cười thảm: "Là năm tám tuổi, lúc đó... bị gia chủ hiện tại... ha ha... khi đó ta là thư đồng của hắn. Có đôi khi cũng làm loạn... Còn nhỏ, không hiểu chuyện, có một lần chọc tới hắn, thế là hắn thiến ta... hắc hắc...
"Tuy được cứu trị đúng lúc. Bất quá, từ đó về sau..." Phong Kỳ Lương cười cười: "Khi đó tuổi còn nhỏ, cũng không cảm thấy làm sao. Bất quá, tới năm mười ba tuổi... Hắc hắc, hắc hắc..."
"Gần như tất cả những người nhìn thấy ta, nhất là bạn cùng lửa, đều nhạo báng ta... Cứ như vậy cho tới khi hai mươi tuổi, ta mới biết rằng, nếu ngươi là một nam nhân, nhưng lại không thể làm một nam nhân chân chính, cái cảm giác đó so với chết còn thống khổ hơn! Nhất là, tất cả mọi người biết ngươi là nam nhân, lại cũng không phải nam nhân... Cái loại cảm giác này, thật sự là... thiên đao vạn quả so ra cũng kém loại tư vị này."
Hắn cũng không nói rõ mình bị kỳ thị thế nào, cũng không nói rõ người ta vũ nhục như thế nào, nhưng hắn nói đơn giản như vậy, cũng khiến Sở Dương có một loại cảm giác bị áp bức cực độ.
Có thể cảm nhận được, Phong Kỳ Lương bao nhiêu năm qua cực khổ và bất đắc dĩ thế nào.
"Chỉ là nghe nói... Chỉ cần tu luyện tới chí tôn lục phẩm vượt qua ranh giới tiên phàm là có thể cải tạo nhục thân, tái sinh chân tay đứt đoạn." Phong Kỳ Lương chua xót nói: "Cho nên ta vẫn một mực khắc khổ tu luyện... Chỉ cần có thể đạt tới chí tôn lục phẩm, đến lúc đó... ta không cần phải chứng minh với người trong thiên hạ cái gì. Về phần cái gì mà thê thiếp thành đàn, ta càng không quan tam. Ta chỉ muốn mình có thể nói một câu, Phong Kỳ Lương ta, cũng là nam nhân! Vậy là đủ rồi!"
"Bất quá... Tình cảnh đã phát triển tới mức này, sinh tử không do mình. Kiếm chủ đại ngươi nói là được."
Phong Kỳ Lương cười tự giễu: "Câu chuyện vừa kể cho kiếm chủ đại nhân, cũng là tất cả những lời muốn nói trong lòng ta. Đã đủ để khiến ta cảm tạ rồi."
Sở Dương hít sâu một hơi, nói: "Ngươi có thể khống chế."
"Lan gia sẽ không bỏ qua cho ta." Phong Kỳ Lương cười ảm đạm: "Lan Nhược cũng chết rồi, ta còn sống, chính là tội lớn!"
Sở Dương cũng không để ý tới hắn, nói thẳng: "Hơn nữa, thương thế của ngươi... Cũng chưa chắc phải đạt tới chí tôn lục phẩm, chỉ cần ngươi có thể đột phá chí tôn nhất phẩm, có năng lực hấp dẫn thiên địa sinh cơ, ta sẽ có thể trị khỏi cho ngươi, cho ngươi làm một nam nhân!"
Cả người Phong Kỳ Lương đột nhiên căng cứng.
Hắn sững sờ, ngẩn người nhìn Sở Dương: "Lời này là thật sao?"
Sở Dương nghiêm túc gật đầu: "Với tu vi của ngươi, ngươi nên biết, trên đời này có một thứ tên là Sinh Mệnh chi tuyền! Cũng nên biết, trên người Cửu Kiếp kiếm chủ có Cửu Trọng đan!"
"Chỉ cần đến lúc đó, có ta ở đây, ta sẽ có thể trị khỏi cho ngươi! Khiến ngươi khôi phục lại hùng phong nam nhân!" Sở Dương khẽ gật đầu: "Ta cảm thấy, ngươi nên tin tưởng ta."
"Nhưng vì sao ngươi muốn giúp ta?" Phong Kỳ Lương cảnh giác nói: "Ta và ngươi vốn là cừu địch, nhiều chí tôn như vậy, ngươi tiện tay cũng giết hết, vì sao lại nói điều kiện ưu đãi với một thánh cấp tứ phẩm như ta?"
Cửu Trọng đan của Cửu Kiếp kiếm chủ phối hợp với Sinh Mệnh chi tuyền có thể chữa khỏi thương tật khó nói của mình, điểm này Phong Kỳ Lương đã từng nghe cung phụg dược cốc nói. Nhưng chưa bao giờ hi vọng tới điều xa xôi này...
Cửu Kiếp kiếm chủ như thần long, Sinh Mệnh chi tuyền lại càng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng xuất hiện bao giờ!
Hiện giờ, Sở Dương lại đứng rõ rõ ràng ràng trước mặt mình, càng khiến tim hắn đập thình thịch.
"Bởi vì ngươi có cừu oán với Lan gia!" Sở Dương thản nhiên nói: "Đây là lý do trọng yếu nhất, hơn nữa, ta cần có một cao thủ, ẩn mình trong hoàng cung Thiết Vân, bảo hộ nữ nhân của ta."
"Ngươi nên biết, ta không thể ở nơi này lâu."
Phong Kỳ Lương khẽ cười: "Ngươi cứ tín nhiệm ta như vậy? Ngươi không sợ, một khi ngươi đi rồi, ta sẽ giết nữ nhân của ngươi?"
"Không sợ." Sở Dương khẽ cười nhạt: "Bởi vì căn bệnh khó nói của ngươi, đương kim thế gian, chỉ mình ta trị được!"
"Hơn nữa, lần này cho dù ta không giết ngươi, cũng không giúp ngươi, ngươi cũng không thể sống nổi nữa. Ngươi muốn sống để hoàn thành tâm nguyện, đồng thời trở về Lan gia kiêu ngạo, cũng chỉ có một con đường hợp tác với ta!"
Nghe tới "trở về Lan gia kiêu ngạo", trong mắt Phong Kỳ Lương đột nhiên lóe lên một tia tinh mang chói mắt.
"Cuối cùng, ta cũng nói cho ngươi biết... Chí tôn lục phẩm có thể cải tạo nhục thân, nhưng đó chỉ là thương thế đối với ngươi sau này. tỷ như chân tay bị cụt, liều mạng hao tổn tu vi thì có thể phục hồi... Nhưng cũng không phải loại thương tật cũ từ nhỏ của ngươi có thể khôi phục!"
"Cuối cùng nên làm thế nào, ngươi nên suy nghĩ một chút. Ta ra ngoài thu thập một chút." Sở Dương nói xong liền đi ra ngoài, chỉ để lại Phong Kỳ Lương một mình trong phòng.
Bên ngoài tuy đã bị vùi lấp, nhưng dấu vết vẫn còn, Sở Dương phải xử lý sạch sẽ.
Hơn nữa, ảnh Tử đã không còn, Thiết Bổ Thiên ở đây căn bản không có một vị cao thủ nào hộ giá, vương tọa võ tôn bình thường, đối với với người của Hạ Tam Thiên thì dư dả, nhưng muốn ứng phó với người của Lan gia, thì còn lâu mới đủ!
Tuy rằng Cửu Trọng Thiên hiện tại còn bị phong bế, nhưng khi mình lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, thông đạo sẽ tự động mở ra.
Đến lúc đó, mình vị tất đã xuống Hạ Tam Thiên trước được Lan gian, bởi vì khi đó, thiên địa dị tượng, mình còn đang phải tham ngộ, căn bản không thể tự chủ.
Đợi đến khi mình xuống dưới, dù thế nào, nhanh nhất cũng phải cần nửa tháng thời gian.
Lan gia ở phía Nam, muốn phái người xuống dưới này, lại chỉ cần mất trên dưới mười ngày thời gian. Nếu như là lập tức xuống, ít nhất so với Sở Dương cũng phải sớm hơn năm ngày thời gian.
Sở Dương hiện tại cần chính là một người đáng tin cậy, chống đỡ trong khoảng thời gian này.
Đương nhiên, Lan gia có tới hay không thì còn chưa biết được. Có thể xuống Hạ Tam Thiên trước Sở Dương hay không, ai cũng không thể nói chính xác. Nhưng Sở Dương cũng không dám mạo hiểm.
Dù sao ở nơi này hiện tại, cũng chính là đệ nhất thừa kế giả của Lan gia.
Mà người của Lan gia xuống Hạ Tam Thiên, khả năng vô cùng lớn.
Mà Phong Kỳ Lương lại thỏa mãn điều kiện của Sở Dương. Đến lúc đó, nếu người của Lan gia tới tra xét, bất kể là ai, dưới tình huống chi còn lại Phong Kỳ Lương, trước tiên đều phải tìm Phong Kỳ Lương để hỏi thăm tình huống.
Phong Kỳ Lương có thể kéo dài năm ngày thời gian, cho dù tình huống xấu nhất, với tu vi thánh cấp của Phong Kỳ Lương, bảo hộ Thiết Bổ Thiên đào tẩu, hẳn là vẫn có không ít nắm chắc.
Chờ đến khi hắn thu thập xong, Phong Kỳ Lương cũng từ trong phòng đi ra.
"Ta đáp ứng ngươi!"
Sở Dương ngừng tay, nghiêng đầu nhìn một hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười: "Thất nương, ngươi sẽ biết, lựa chọn của ngươi sáng suốt cỡ nào!"
Phong Kỳ Lương đỏ mặt lên.
Bởi vì hắn có thể nghe ra được, Sở Dương gọi hắn là thất nương chính là một loại trêu chọc, nhưng hiện tại, đó lại là một khẩu khí nói giỡn giữa những người bằng hữu.
"Ta thực không thích cái tên này!" Phong Kỳ Lương buồn bực nói: "Ta hi vọng ngươi gọi tên đầy đủ của ta. Phong Kỳ Lương."
"Ta biết rồi, thất nương. Thất nương, sau này ta nhất định sẽ gọi tên đầy đủ của ngươi!" Sở Dương cười tủm tỉm nói.
Phong Kỳ Lương mặt nổi đầy gân xanh.