Quyển 8 - Chương 473: Thù năm đó thù, hận năm đó!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:35

Nguyên Thiên Hạn lần đầu tiên cảm thấy quả ngọt do Thư Họa kết hợp mang lại! Hiện tại mặc dù vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu nhưng hắn cũng đã cảm giác được tất cả tu vi của mình, bao gồm tinh thần lực, bao gồm linh hồn Lực, bao gồm linh lực, bao gồm... tất cả cái gì có thể tăng lên, toàn bộ đều tăng lên, đều đang điên cuồng tăng lên! Toàn bộ phương vị, toàn tâm không có khác biệt cực hạn đề cao! Nguyên Thiên Hạn trong lòng mừng rỡ muốn phát điên, phấn chấn không thôi! Nếu là lấy tốc độ kinh người như vậy tăng lên, như vậy, sau khi chuyện lần này kết thúc mỹ mãn, mình tuyệt đối có thể nắm chặt vượt qua Tuyết Lệ Hàn! Thậm chí, cho dù so sánh với Thánh Quân cũng chưa chắc đã thua kém cái gì! Thật không nghĩ tới, lần này cũng chỉ là chết một Kỳ Vương nhưng đổi lấy Thư Cuồng Họa Vương chân thành thành toàn, cuối cùng đạt được ích lợi khó được... Thư Cuồng tinh thần lực và linh hồn Lực dường như trường Giang nước lớn điên cuồng vọt tới, đột nhiên gào to nói: "Bệ hạ, ngàn vạn lần chớ để phân tâm... Kính xin ngài hoàn toàn buông lỏng tinh thần lực, giờ phút này chính là lúc khẩn yếu quan đầu, chớ khiến cho thất bại trong gang tấc!" Nguyên Thiên Hạn trong lòng thầm xấu hổ. Mình cũng là tu hành đại hành gia, tại bực thời khắc này lại còn muốn phân tâm ngoại vụ, không mau luyện công, còn phải để Thư Cuồng nhắc nhở... Vạn nhất nếu hai người này hối hận, sau này không muốn hỗ trợ nữa thì cơ hội trời ban này lãng phí... Nguyên Thiên Hạn vội toàn diện buông ra, toàn tâm cực hạn dung nhập vào. Thư Cuồng lấy tư thế không có chút nào giữ lại đem tinh thần lực và linh hồn Lực của mình liên tục không ngừng đưa vào khu vực giao hòa của ba người... Vừa mặt thiết chú ý đến tình huống tinh thần lực dung hợp. Hắn biết, mình chỉ có một lần cơ hội! Hiện tại tinh thần lực của ba người đã sắp hoàn toàn dung làm một thể! Mà mình cũng chỉ vào lúc đó mới có thể hoàn toàn chiếm cứ được vị trí chủ đạo! Nhưng muốn thực hiện được này điểm thì cần phải có một cái điều kiện tiên quyết: Đó chính là Nguyên Thiên Hạn không có giữ lại chút nào, tín nhiệm mà hoàn toàn mở rộng nội tâm! Cho nên hắn hao hết tâm tư, thậm chí không tiếc hao tổn căn cơ thì mới có thể chế tạo ra một cái cơ hội như vậy. Ở trong quá trình, Nguyên Thiên Hạn chỉ cần muốn tăng lên, nhất định ph kải giao cho mình quyền chủ khống thế cục! Mà một khi đi đến trình độ kia, mình cố nhiên sẽ hao tổn rất nhiều tự thân tu vi, nhưng có thể chân chính xâm nhập vào nội tâm của Nguyên Thiên Hạn và biết được thứ mình muốn biết... Hết thảy mọi chuyện! Khi Thư Cuồng làm ra cái quyết định này đã hoàn toàn tuyệt tất cả đường lui của mình! Nếu như là chuyên năm đó cũng không phải là Nguyên Thiên Hạn làm, tất cả cũng là do mình ngộ phán thì sau khi hắn làm như vậy rồi cũng tuyệt đối không còn mặt mũi nào sống nữa! Thậm chí, sẽ bị Nguyên Thiên Hạn thẹn quá hóa giận mà chém giết! Nhưng nếu là Nguyên Thiên Hạn làm... Như vậy, hiện tại chuyên bây giờ đều có ý nghĩa! Thư Cuồng trong lòng cũng thấp thỏm. Đây là một tràng đánh bạc mà mình sẽ thua! Bất kể chân tướng như thế nào, mình cũng là người thua! Nhưng... Lợi ích duy nhất chính là; một người chết hiểu được hơn là một người chết không rõ nguyên do! Thư Cuồng tình nguyện là người chết rất rõ ràng! Qua chốc lát sau, tinh thần lực của ba người rốt cục đã trọn vẹn dung hợp vào chung một chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có hắn, cùng nhau hòa hợp một chỗ. Đây cũng là lần đầu tiên trong trăm vạn năm qua, Nguyên Thiên Hạn đem nội tâm của mình hoàn toàn buông ra! Chỉ vì dã tâm của hắn: làm nhân vật đứng đầu Cửu Trọng Thiên! Mặc dù Nguyên Thiên Hạn cũng có băn khoăn, nhưng đã đến lúc này rồi thì hắn cũng nhất Tuy nhiên vào lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh... Họa Vương trong mắt phát ra vẻ sầu lo mãnh liệt, thậm chí thiếu chút nữa đã làm cho lĩnh vực của mình mạnh mẽ triệt tiêu. Thư Cuồng nhạy cảm phát hiện ra điểm này, hắn đột nhiên quát lên một tiếng điên cuồng nói: "Vạn pháp đồng nguyên! Vạn pháp Quy Nhất!" Tất cả tinh thần lực, trong lúc bất chợt như trăm sông hợp thành biển hướng vào giữa tập trung! Nguyên Thiên Hạn cảm giác được lực lượng của mình tức thì ở vào một loại trạng thái cấp tốc bành trướng! Tốc độ của loại bành trướng này thậm chí vượt xa dự trù của hắn mà không khỏi mừng rỡ trong lòng. Đột nhiên mà vừa lúc này, tai họa sát nách xuất hiện... Thư Cuồng chợt phun ra tới một ngụm máu tươi, rên rỉ nói: "Chuyên năm đó, chuyên năm đó, kiều thể yêu thiếp tại sao chết? thù năm đó thù, Vạn Tượng bao quát ngươi có thể có? Hận năm đó, hận năm đó, người nào giết người bên gối của ta? Đường năm đó, đường năm đó, hôm nay máng xối vạch ra!" "Nghịch!" Thư Cuồng gào to một tiếng! Nguyên Thiên Hạn giờ phút này tinh thần hoàn toàn đắm chìm ở trong quá trình tu vi cực tốc tăng lên, căn bản cũng không biết giờ phút này Thư Cuồng đã thay đổi ước nguyện ban đầu; hắn hoàn toàn mở rộng tâm linh và tinh thần lực của mình, ở trong vạn pháp Đại Đạo rong chơi... Hấp thu, tăng lên... Cứ như thế tuần hoàn... Đợi đến khi hắn rốt cục cảm giác được có cái gì không đúng... thì Thư Cuồng giờ phút này đã thuận lợi tiếp quản được tinh thần của ba người. Ở trong lúc bất tri bất giác, lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào tư hải của Nguyên Thiên Hạn... Nguyên Thiên Hạn là cường giả bực này, ngay cả là cam tâm tình nguyện buông ra phòng tuyển tinh thần, buông ra tâm linh phòng tuyển; ngay cả là hoàn toàn không có phòng bị và bị người thoáng cái khống chế được... Nhưng, thời gian này vẫn sẽ chỉ là thời gian vô cùng ngắn ngủi. Nhiều lắm là chỉ có trong nháy mắt. Trong nháy mắt sau đó, hắn theo bản năng phản kích sẽ tạo thành một loại cắn trả kinh khủng... Tránh thoát khỏi sự khống chế! Dĩ nhiên, cái này còn chủ yếu là bởi vì tu vi của Thư Cuồng dù sao Cũng kém xa không bằng Nguyên Thiên Hạn! Cho nên Thư Cuồng cũng chỉ có thời gian trong nháy mắt nhưng đối với Thư Cuồng mà nói, thời gian trong nháy mắt này cũng đã đủ rồi! Bởi vì, vào giờ khắc này, tất cả trí nhớ của Nguyên Thiên Hạn chẳng khác nào là trí nhớ của hắn! Thư Cuồng có thể xem hết thảy! Bao gồm... Những điều tuyệt đối không thể bị biết được... Hết thấy bí mật! Nhưng Thư Cuồng cũng trăm triệu lần không nghĩ tới cái mình sẽ thấy được! Hắn đã từng nghĩ đến nhiều loại chân tướng mình có thể thấy được nhưng khi hắn nhìn thấy cái này thì quá rung động đi. Quá trình rất đơn giản, rất đơn thuần Thư Cuồng trong lòng hoài nghi cái gì, hắn phải đi nhìn cái gì; mà hắn cũng đích xác là thấy được cái hắn muốn nhìn qua. Đầu tiên là một hình ảnh, ở trong một mảnh hắc khí dày đặc có mấy người đang thương lượng cái gì. Một người trong đó trên mặt tràn đầy hoa văn dữ tợn, cũng không phải là người Thư Cuồng quen biết nhưng từ thanh âm thì cái thanh âm này chính là chủ nhân của Nguyên Thiên Hạn. "Tu vi của ta đã đi đến một cái bình cảnh, nhất định phải mượn nội tình của Cửu Trọng Thiên Khuyết để tiến thêm một bước nữa nhưng... Cái gì mới là nội tình của Cửu Trọng Thiên Khuyết?" Có một người áo đen hắc hắc cười quái dị nói: "điều này rất đơn giản, nếu nói nội tình cái thứ nhất nên nghĩ đến không ngoài chính là truyền thừa văn hóa của Cửu Trọng Thiên Khuyết." "Truyền thừa văn hóa? Có đạo lý! Nhưng phải làm như thế nào đây? !" Nguyên Thiên Hạn nghe vậy thì rõ ràng ánh mắt sáng ngời nói. "Có thể như thế như thế..." "Nhưng bọn hắn sao có thể đáp ứng?" "Có thể như vậy..." "Nhưng bởi như vậy, hy sinh chỉ sợ có chút quá lớn sao..." "sao lại hy sinh người chúng ta chứ, chúng ta có thể thiết kế bố cục, cuối cùng vu oan giá hoạ, như thế có lợi hơn cho chúng ta..." " thao tác cụ thể thì có thể như thế như thế, kể từ đó, còn sợ người nọ không khăng khăng một mực không..." Sau đó, Thư Cuồng thấy được 1 màn làm hắn muốn đứt ruột kia. Nơi đây quen thuộc, đời đời kiếp kiếp cũng khó quên được, trong núi rừng đó, mình cùng kiều thể yêu thiếp đang một đường cười vui đi đến. Mà ở chỗ này có hơn mười tên đại cao thủ ở vị trí bất đồng mai phục... Nơi nơi đều là một mảnh sát khí ngất trời! Nhìn đến đây, Thư Cuồng cơ hồ muốn phun ra 1 búng máu. Nhìn đám Yến Yến bên kia đang nói cười mà cơ hồ muốn rống to lên tiếng! Phía trước có địch nhân a! Tránh đi a... Nhưng, đây hết thảy cũng chỉ là trí nhớ mà thôi. Vận mệnh đã sớm định, mà chuyên cũng đã phát sinh rồi! Hết thảy cũng là quá khứ mà thôi! Cũng không người nào có thể thay đổi được nữa ! Nhìn yêu thiếp cứ như vậy từng người từng người bỏ mình, mình trước tiên bị phục kích... tim Thư Cuồng như bị đao cắt! Mà khi những người đó xuất thủ, ở 1 địa phương khác xa xôi có một người áo đen đang mỉm cười nhìn hết thảy. Đó là Nguyên Thiên Hạn! Nhưng ngay sau đó, hắn thấy vợ mình mang theo mình một đường chạy trốn, mà Nguyên Thiên Hạn ở phía sau không nhanh không chậm đi theo; một đường truy sát nhưng đều là không nhanh không chậm... Ái thể rốt cục bỏ mình. Mình cũng thân trầm đáy nước. Đợi đến khi mình lần nữa đi ra thì lại rất là 'Đúng dịp" gặp được Nguyên Thiên Hạn! Hắn vì mình dốc lòng chữa thương, đối với mình hư hàn vấn noãn, hơn nữa còn nhiều lần cùng nhau uống rượu, cùng mình trường đàm... Cùng nhau thổn thức, cùng nhau mắng to... Khi đó, mình thật sự coi hắn là ân nhân, tri kỷ! Đến khi hắn rốt cục cùng mình kết nghĩa huynh đệ, hơn nữa còn lời thề son sắt trợ giúp mình báo thù, mình lúc đó đã là đối với hắn trung thành cảnh cảnh, không chút hoài nghi nào... "Ha hả a..." Thư Cuồng cười thảm, trong miệng phun ra bọt máu. Rốt cục chân tướng rõ ràng. Thì ra chân tướng là như thế. Hết thảy cũng là do Nguyên Thiên Hạn bày ra, vì muốn lợi dụng mình phụ trợ hắn luyện công. Mà mình cũng là thật ngu như heo, dựa theo kế hoạch của hắn, mình đã vì cừu nhân lớn nhất mà làm trâu làm ngựa, bị người ta lợi dụng vượt qua trăm vạn năm tháng! Thậm chí còn đắc chí! Thậm chí còn cảm kích không thôi! Trên đời này, tin tưởng chuyên cực kỳ hoang đường cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi! Nếu ở Cửu Trọng Thiên Khuyết bình chọn ra đệ nhất thiên hạ ngu ngốc, như vậy hắn tuyệt sẽ vô địch! Trí nhớ từng tờ từng tờ dần dần bay qua. Sau đó hắn thấy được Nguyên Thiên Hạn trợ giúp mình từng bước từng bước tìm được người gọi là 'Cừu nhân" thứnhất, thật sự là thật. Thư Cuồng nhìn ra được, người nọ trên mặt cũng rất kinh ngạc! Xem ra người này cũng là bị lừa gạt! Nguyên Thiên Hạn tự mình thi triển sưu hồn, người nọ khai ra những người khác; sau đó lại bị Nguyên Thiên Hạn một cái tát chụp chết. Nhưng những người bị cung khai ra lại không có ai ban đầu chân chính tham dự vào hành động kia. Hiển nhiên, Nguyên Thiên Hạn trong quá trình sưu hồn, trong một sát na tinh thần người kia hỏng mất, hắn đã tiến hành xảo diệu thao túng! Sau đó mình cùng Nguyên Thiên Hạn một đường 'Báo thù. , đem nhiều vô tội cao thủ nhất nhất giết chết... Mà những hung thủ thật sự kia dọc theo đường đi... 'Trợ giúp mình báo thù, những người đó, mình còn đối với bọn họ cảm động đến rơi nước mắt! Cũng là sau này mình đi tới Mặc Vân Thiên, trợ giúp Nguyên Thiên Hạn trèo lên trên để ýị... Những người này cũng thành thần tử cùng mình xưng huynh gọi đệ! Không trách được những người đó có đôi khi nhìn thấy mình, nụ cười trên mặt lại trở nên có chút quái dị! Thư Cuồng ngũ tạng như bị thiêu đốt! Nếu mình là những người đó, chỉ sợ cũng có cảm giác quái dị đi: Ta giết lão bà ngươi, giết yêu thiếp của ngươi, giết sạch người trọng yếu nhất của ngươi nhưng ngươi bây giờ còn cảm động như vậy... Ha ha, còn muốn luôn mồm thành khẩn vạn phần cảm tạ ta! Cõi đời này, chẳng lẽ còn có chuyện nào so sánh với cái này thoải mái hơn sao? Một Thánh Nhân đỉnh phong cường giả, cứ như vậy cả đời bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay... Thư Cuồng cảm giác mình muốn qua đời! Ta làm sao lại ngu như vậy, làm sao bị người đùa bỡn, còn là bị một nhóm người đùa bỡn... Nguyên Thiên Hạn tinh thần ba động đột nhiên mãnh liệt, hiển nhiên cắn trả sắp xảy ra! Vừa rồi Họa Vương trên mặt đã lộ ra vẻ lo lắng; ở trong quá trình này, tinh thần lực của hắn phối hợp cùng Thư Cuồng nhau áp chế Nguyên Thiên Hạn, thậm chí hắn mới là chủ lực áp chế còn Thư Cuồng phân tâm đi điều tra trí nhớ của Nguyên Thiên Hạn. Tâm thần hắn ba động thật lớn, nếu chỉ dựa vào Thư Cuồng thì sự cắn trả sớm đã tới rồi, tuy nhiên cho tới bây giờ cũng đã đi đến cực hạn rồi! Thư Cuồng trấn tĩnh lại mà tiếp tục hướng về chỗ sâu nhất trong trí nhớ đi tới. Sau đó hắn thấy được một mảnh hắc ám! Nơi nơi đều là một đám sinh vật kỳ quái! Mỗi người trên mặt đều có hình xăm! Thư Cuồng áp chế không nổi nữa mà trong lòng khiếp sợ thất thanh bật lên kinh hô nói: "Thiên ma! ? Vực Ngoại Thiên Ma? !" Liền vào lúc này, Nguyên Thiên Hạn đột nhiên phát ra một tiếng gầm dữ dội, thanh âm tràn đầy tức giận cùng kinh ngạc! Phía sau Họa Vương tức thì phát ra một tiếng kêu đau đớn, thất khiếu chợt phun ra máu tươi! Mà thất khiếu của Nguyên Thiên Hạn cũng ngay sau đó chợt phun ra rất nhiều máu nhưng máu này lại đen như mực! Hoàn toàn là máu màu đen nhánh! Nguyên Thiên Hạn bản thân tu vi hơn xa hai người, cho dù hai người hợp lực cũng không bàng nhưng hiện tại tinh thần của hắn đã bị Thư Cuồng toàn bộ chưởng khống, vội vàng lui trở về mà cướp đoạt lại quyền chưởng khống sau đó mới đi phản kích. Sự biến hóa này quá nóng vội làm cho chính hắn cũng bị tương đối trầm trọng! Nhưng hắn không thể không gấp! Không dám không vội! Thư Cuồng hiện tại đã nắm giữ tất cả bí mật của hắn, bao gồm cả cái bí mật lớn nhất kia, là bí mật tuyệt không có thể bị người biết được làm Nguyên Thiên Hạn phẫn hận và lại càng sợ hãi. Hiện tại hắn sớm đã lòng như lửa đốt, trình độ cấp bách đã nói là ngũ tạng đều bị đốt, sợ hãi vạn phần cũng tuyệt không nói quá! Thiên ma thân phận! Nguyên Thiên Hạn chính là Vực Ngoại Thiên Ma! Đây chính là bí mật lớn nhất của hắn! Tin tức kia một khi bị thiên hạ biết được, tất cả cố gắng trăm vạn năm qua của hắn ở trong nháy mắt bị hủy hoại, tất cả đều tan thành mây khói! Tất cả mưu đồ cũng sẽ trôi theo nước chảy! Cái này khẩn cấp như thế sao có thể không cấp được ! Cho tới nay, Thư Cuồng vẫn đều tận tâm phụ trợ hắn luyện công, quá trình này đã dài đến trăm vạn năm rồi! Lại có ai nghĩ, sau trăm vạn năm trung thành cảnh cảnh, trong lúc bất chợt tai hoạ sát nách? Phản lại mình. Ngay cả là Nguyên Thiên Hạn đa mưu túc trí, tính toán tường tận cũng chưa từng nghĩ đến! Cho nên hắn cơ hồ chính là không phòng bị bước chân vào cái bẫy rập này! Nhưng đợi đến khi hắn phát hiện ra mình bị khống chế thì đã chậm rồi, bí mật này bị hiểu rõ đã thành định cục! Không nghi ngờ chút nào, Thư Cuồng nhất định là đã xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của hắn, hiểu rõ tất cả bí mật lớn nhỏ của hắn Cho nên Nguyên Thiên Hạn cơ hồ chính là liều mạng chợt bộc phát ra tất cả lực lượng! Thà rằng cũng không cần lần cự đại thu hoạch này nữa mà phải nhanh chóng thoát thân đi ra ngoài! Vì cái gì, chính là để hết sức nhanh tránh thoát sự khống chế của Thư Cuồng! "Oanh" một tiếng, trong mật thất trong giây lát xảy ra một vụ nổ dị thường kịch liệt! Vụ nổ này dị thường là không một tiếng động bởi vì thứ nổ bung chính là tinh thần năng lượng tinh thuần nhất cùng với tâm linh năng lượng! Ba người cơ hồ đồng thời hét thảm một tiếng, cả khí tràng đột nhiên nổ bung, ba người bay ra ba phương hướng khác nhau nhưng sau đó lại cùng một thời gian đồng thời nhào trở về! Ba cùng đầy sát tâm sát ý sát cơ đồng thời đánh ra sát chiêu! Nguyên Thiên Hạn khóe miệng chảy máu, thất khiếu ra máu, một đôi tròng mắt đã biến thành màu đen. Một thân sát khí nồng nặc không ngừng mà ào ra bên ngoài, đó chính là Thiên ma hắc khí! Hắn muốn giết chết Thư Cuồng, nhất định phải giết chết hắn! Thư Cuồng không thể khống chế bởi vì hắn đã nắm giữ được bí mật lớn nhất của mình! Thư Cuồng khống chế, Nguyên Thiên Hạn sống khó an! Giờ phút này Thư Cuồng cũng là thất khiếu chảy máu nhào trở về để giết chết Nguyên Thiên Hạn! Báo đại thù! Thù thê thiếp trăm vạn năm, Thư Cuồng chưa từng quên! Trăm vạn năm cừu hận, trăm vạn năm bị lừa gạt, trăm vạn năm vô cùng nhục nhã! Hết thảy đã làm cho Thư Cuồng hoàn toàn mất đi lý trí! Trong lòng chỉ có nhất niệm là giết chết Nguyên Thiên Hạn là thủ phạm. Ai có thể cam tâm bị lừa gạt trăm vạn năm như vậy ? Trăm vạn năm a! Nhớ tới trong một trăm vạn năm qua mình quả thực như một siêu cấp ngu ngốc vậy, vì cừu địch ra rồi, vì cừu địch bán mạng, hơn nữa, còn thông suốt tận tâm lực giúp cừu địch luyện công, cứ như vậy còn đối với cừu nhân cảm ân đái đức, khắc sâu trong lòng. Điều này đối với một vị siêu cấp cao thủ mà nói, loại nhục nhà này quả thực là đã vượt qua tất cả cực hạn! Không nghi ngờ chút nào, giờ phút này Thư Cuồng đã liều cái mạng già rồi! Vô luận như thế nào hắn cũng phải giết chết Nguyên Thiên Hạn! Mà Họa Vương sau khi bị nổ tung giải khai thì đồng thời lại liều mạng trở về! Vì huynh đệ của mình: Thư Cuồng tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Nguyên Thiên Hạn! Nếu là Thư Cuồng chết đi, như vậy cũng chỉ có thể đem thù oán này vĩnh chôn dưới đáy biển. Không có hiểu Thư Cuồng hơn Họa Vương về chênh lệch giữa Nguyên Thiên Hạn cùng Thư Cuồng, cũng không có ai hiểu Thư Cuồng hơn Họa Vương về cừu hận chấp nhất của hắn ! Kể từ lần đó, Thư Cuồng chẳng khác gì là đã hủy hết tiền đồ rồi! Ba người liều mạng xông lên mà trở về! Ba người bị mãnh liệt nổ tung thế nhưng lại xông lên mà lần nữa đè ép trở lại! Trong không trung không ngừng phát ra thanh âm nổ tung. Thậm chí có vô số khe không gian hé ra! Gian mật thất này vốn là rất nhỏ! Ba người bọn họ cũng là đỉnh phong cường giả, chỉ bất quá trong nháy mắt, có lẽ còn không đến trong nháy mắt bọn họ cũng đã đẩy lực lượng nổ tung quay trở lại. Rầm rầm rầm... Ba người đồng thời xuất thủ! Thư Cuồng tàn bạo cầm lấy Phán Quan Bút, Họa Vương cầm trong tay Tiêu Dao Phiến; hai người bọn họ trong lòng sớm đã có chuẩn bị giấu diếm binh khí đánh cược một lần. Hiện tại cũng chỉ có Nguyên Thiên Hạn là tay không quyền mà thôi! Nhưng, Nguyên Thiên Hạn đối với cục diện trước mắt cũng không sợ chút nào; quyền trái vung thẳng, một quyền oanh lên Phán Quan Bút của Thư Cuồng, hữu quyền thì đồng thời đối chiến với Tiêu Dao Phiến của Họa Vương! l Lại là một tiếng nổ kịch liệt nữa! Thư Cuồng cùng Họa Vương đồng thời lảo đảo lui về phía sau. Liều mạng như thế, lực mạnh thì thắng, lực yếu thì bại, hoàn toàn không có hoa giả, cao thấp lập phán! Nguyên Thiên Hạn tái phát ra một tiếng thét dài, ở trong kình khí như núi chợt vọt tới trước, một tay hóa thành Cái Thiên chưởng ảnh hung hãn đập xuốngỉnh đầu Thư Cuồng. Giờ này khắc này, không chuyên nào trọng yếu hơn việc đánh chết Thư Cuồng! Đầy trời chưởng ảnh phô thiên cái địa đến, nhưng đó chỉ là che dấu chi chiêu, chân chính sát chiêu lại là ở dưới chân. Chân Nguyên Thiên Hạn quỷ dị vừa động rồi một cái chân hoàn toàn không có dấu hiệu bỗng nhiên mạnh mẽ duôi dài, vượt qua thời gian cũng không gian hạn chế hung hãn một cước đá vào tiểu phúc Thư Cuồng. Thư Cuồng kêu thảm một tiếng, thân thể tức thì quay cuồng lui về phía sau, tuy nhiên trong tay hai Phán Quan Bút dĩ nhiên đã hung hãn đâm vào trên bắp chân Nguyên Thiên Hạn. Nguyên Thiên Hạn một chân bị thương nhưng không thu chân lại, ngược lại chân còn lại lại như trước vô ảnh vô tung xuất hiện, một cước đá vào ngực Thư Cuồng! Nhưng ngay sau đó, lại là một tay hung hãn đánh tới, ý muốn giết ngay Thư Cuồng! Tuy nhiên một đạo thân ảnh như quỷ mị chợt lóe lên, là Họa Vương liều mạng lao đến, hai tay chợt giơ lên gắt gao chống lại bàn tay khổng lồ của Nguyên Thiên Hạn và nổi giận gầm lên một tiếng nói: "Ngươi còn không mau đi? !" Lời này là nói với Thư Cuồng. Một câu nói vừa mới ra khỏi miệng thì trong miệng mũi đồng thời tóe ra đại lượng máu tươi. Cái tay này chính là Nguyên Thiên Hạn thi triển ra độc môn tuyệt học Địa Ngục chi Thủ! Lúc trước hai chân Nguyên Thiên Hạn mặc dù đá trúng mục tiểu thư Cuồng, đã đả thương nặng Thư Cuồng nhưng chưa có thể hoàn toàn phá hủy được toàn bộ chiến lực của Thư Cuồng. Một chiêu Địa Ngục chi Thủ này mới là quyết tuyệt sát chiêu! Một kích kia thực là đã vận dụng toàn lực, chính là sát chiêu mạnh nhất của Nguyên Thiên Hạn ! Họa Vương lúc trước tinh thần thân thể tâm linh ba chỗ bị thương, chiến lực đã giảm mạnh, giờ phút này còn muốn đón đỡ sát chiêu mạnh nhất của tnh củng là không đủ lực, mới chỉ vừa tiếp xúc đã bị trọng thương nhưng hắn vẫn gắt gao nỗ lực chống đỡ. Mãi cho đến lúc này, sức nổ cường đại dị thường vừa rồi mới rốt cục khuếch tán được ra ngoài, cả mật thất oanh một tiếng, cả bay lên trời! Nguyên Thiên Hạn phi thân trở lui, thẳng xông ra khỏi cửa! Hắn vào thời khắc này bỏ qua cơ hội giết chết Thư Cuồng và Họa Vương, ngược lại xông ra cửa! Tại sao vậy? Tại sao thì Thư Cuồng cùng Họa Vương trong nháy mắt đã sáng tỏ, há mồm muốn kêu nhưng trong miệng lại cuồng phun máu tươi, thân thể bởi vì lực lượng nổ tung mà liên tục ngã xuống, vẻ mặt lo lắng vạn phần, muốn kêu ra tiếng cảnh báo nhưng cái gì cũng không nói ra được ! Cả 2 chỉ có thể phát ra một tiếng kêu rên bị đè nén, lúc này mới đem thanh âm liều mạng lên tiếng nói: "Cẩn thận a..." Nhưng Nguyên Thiên Hạn đã đi đến lối ra rồi! Cường giả như Nguyên Thiên Hạn, thân pháp tốc độ cực nhanh, so với tiếng cảnh báo kia còn nhanh hơn rất nhiều! Bảy đại hộ vệ đồng khí liên chi, qua trăm vạn năm tháng sinh tử, tình cảm đã sâu đến mức đồng sanh cộng tử rồi! Nếu không thể trước tiên giết chết Thư Cuồng, như vậy, lần này tứ đại hộ vệ ở bên ngoài sẽ biến thành lực lượng đủ để uy hiếp được Nguyên Thiên Hạn! Thừa dịp hiện tại đám người bên ngoài còn chưa biết gì, đối với mình trung thành cảnh cảnh mau sớm tru diệt đi! Đây chính là suy nghĩ của Nguyên Thiên Hạn giờ phút này! Bởi vì, nếu mình cùng Thư Cuồng và Họa Vương sinh tử đánh giết, vô luận mình có lý do gì, bọn họ cũng tuyệt sẽ không giúp đỡ mình! Chỉ nhìn lần này Họa Vương thông suốt liều mạng trợ giúp Thư Cuồng đối phó với mình là có thể nhìn ra được! Giờ phút này Nguyên Thiên Hạn từ đáy lòng không bao giờ... Còn tồn tại bất kỳ may mắn sự may mắn nào nữa! I Không thể bỏ qua cho bất kỳ ai có thể tiết lộ bí mật của mình! Trên thực tế, sau khi phát hiện ra Thư Cuồng xâm nhập nội tâm của hắn và hiểu rõ nhất đại bí mật của hắn thì Nguyên Thiên Hạn đã hạ quyết tâm, tuyệt không cho phép Thất Tinh hộ vệ còn sống! Bọn họ toàn bộ đều phải chết!