Quyển 7 - Chương 472: Nhất dạng kích động lưỡng dạng tình.
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Phong Lăng Thiên Hạ03-07-2023 11:38:34
Sự nhiệt tình của Sở Dương so với Thiết Bổ Thiên thì lớn hơn nhiều. Thiết Bổ Thiên nào có thể ngăn cản? Không ngờ bị hắn kéo một đường lảo đảo đi tới.
Đi được bảy tám bước, Thiết Bổ Thiên đột nhiên giãy ra khỏi tay Sở Dương, đứng bất động ở đó.
Sở Dương kinh ngạc quay đầu nhìn lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thiết Bổ Thiên đứng ở đó, thân hình có chút run rẩy, nhìn Sở Dương, thấp giọng hỏi: "Sở huynh, có phải ngươi... Đã biết chuyện gì đúng không?"
Sở Dương buồn bực nói: "Ta thì biết chuyện gì? Ngươi nói về phương diện nào?"
Ánh mắt Thiết Bổ Thiên sắc bén nhìn sắc mặt Sở Dương, thật lâu sau mới nói: "Lần này ngươi đột nhiên tới đây, khiến ta cảm thấy rất kỳ quái."
Sở Dương như cười như không nói: "Kỳ quái? Kỳ quái thế nào?"
Thiết Bổ Thiên muốn nói lại thôi, nói: "Đây là một loại cảm giác, kỳ quái không nói nên lời."
Sở Dương cười haha: "Ta nói ngươi đó, rõ ràng là một đại nam nhân, không ngờ còn cảm giác cảm dung cái gì... Đúng là... ha ha ha..."
Thiết Bổ Thiên trong lòng thả lỏng, nhìn bộ dáng vui vẻ của Sở Dương, cũng khẽ nở một nụ cười.
"Thiết huynh, làm quân vương thống trị thiên hạ, mặt nam lưng bắc, cảm giác thế nào?" Sở Dương nheo mắt lại nói: "Nắm giữ tất cả trong tay, rất thích thú phải không?"
Thiết Bổ Thiên mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, cũng thở dài một hơi thật sâu.
Ánh mắt Sở Dương chợt lóe, hỏi dò: "Ngươi mệt mỏi sao?"
Thiết Bổ Thiên lại cúi đầu, thở dài, cuối cùng nói: "Mệt? Thích? Ha ha, Sở huynh có điều không biết. Quân vương, thoạt nhìn quang mang vạn trượng, nhưng kỳ thật lại quá buồn tẻ, không thú vị nhất. Hơn nữa còn phải lao tâm lao lực, tất cả mọi chuyện đều rơi vào một người. Thực là một lời khó nói hết."
Ánh mắt Sở Dương lại lóe sáng, nói: "Mệt mỏi như vậy sao? Không thú vị như vậy sao?"
Ánh mắt Thiết Bổ Thiên nặng nề, nói: "Khi ta còn là hoàng tử, còn có người nói cười với ta mỗi ngày, cũng có mấy người coi như thân cận. Đến khi ta thành Thái tử, lại ít đi rồi, nhưng vẫn có có mấy bằng hữu dám đối diện thẳng với ta, nói với ta những lời thật tình, nhưng khi ta trở thành hoàng đế..."
Nàng cười khổ một tiếng: "Ngươi biết không? Ngày nào ta cũng phải đối mặt với những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp nhất thiên hạ. Ngày nào cũng phải vắt hết trí óc, cảm nhận xem đó là lời nói thật hay là lời giả dối. cái tư vị này thật khó mà miêu tả được."
Sở Dương ngẩn người ra: "Kẻ lừa đảo?"
"Không sai." Thiết Bổ Thiên chậm rãi gật đầu, thản nhiên nói: "Trên kim điện, tất cả văn võ bá quan, bất kể là người nào, tuyệt đối đều là kẻ lừa đảo nhất lưu! Mỗi ngày ta đều phải đối mặt với nhiều kẻ lừa đảo như vậy. Mỗi một ngày, những kẻ lừa đảo đó đều cố gắng bịa ra những lời nói dối khác nhau, cố gắng lừa bịp ta. Trước mắt thì nịnh nọt, lừa dối, nhưng sau lưng thì lại ôm mục đích riêng. Nếu là vì việc công thì còn dễ nói, trong lòng ta còn thoải mái một chút, nhưng tuyệt đại đa số, đều là vì việc tư. Cả đám nhìn bề ngoài có vẻ chính khí, nhưng xoay người đi chỗ khác, tên nào tên nấy đều bẩn thỉu không chịu nổi."
"Thân là thần tử, không lúc nào không phải suy đoán thượng ý, nhưng là quân chủ, cũng không lúc nào không phải suy đoán... Đám thần tử. Mấy trăm người suy đoán một người dễ dàng, nhưng một người phải suy đoán mấy trăm người, muốn nhìn thấu triệt, lại khó khăn vô cùng."
Thiết Bổ Thiên thở dài một hơi: "Sở huynh không phải là người ngoài, ta nói một câu thật lòng: Mấy trăm quan viên trên kim điện, nếu thật sự điều tra, điều tra tới cùng... Cả kim điện này, trừ trẫm ra, số người có thể đứng trên điện mà đầu không rơi xuống đất... tuyệt đối không quá năm!"
Sở Dương lần này thật sự có chút khiếp sợ: "Nhiều như vậy?"
Thiết Bổ Thiên mệt mỏi gật đầu, cười khổ: "Thiết Vân quốc mỗi ngày đều chống hủ nát, mỗi ngày đều trừng trị tham quan, nhưng vị quân vương ta đây mỗi ngày đều phải làm bạn với tham quan, thương nghị đại sự quốc gia tới tham quan, để cho tham quan đi chấp hành chính sách pháp luật quốc gia... Sở huynh, đây có phải là quá châm chọc hay không?"
Sở Dương im lặng.
"Có người nói: Ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền! Lại có người nói: Ba năm thanh tri phủ, mười vạn tuyết hoa ngân. Còn có người nói: Một người đắc đạo, gà chó lên trời. Lại có người nói: Đến một ngày quyền trong tay, cừu báo cừu oán báo oán. Cũng có người nói: Hà cớ gì mười năm gian khổ trong một căn nhà có bốn bức tường. Chẳng phải chỉ vì đề tên băng vàng, vinh hoa phú quý sao?"
Thiết Bổ Thiên cười khổ: "Người đọc sách đều ôm mục đích như vậy mà đọc sách. Một khi trở thành quan viên thì sẽ ra sao đây? Cái này thật là nghĩ cũng không dám nghĩ! Nhưng ta lại phải đối diện với nó mỗi ngày!"
"Sở huynh, ngươi nói ta mệt mỏi hay là khoái hoạt đây?" Thiết Bổ Thiên khẽ cười nói.
Sở Dương khẽ than nhẹ: "Ta thực sự không biết nói cái gì nữa."
Thiết Bổ Thiên cười ha ha, nói: "Tỷ như trên kim điện, nếu chỉ có tham quan thì cũng thôi, Nhưng cả đám lại lập bè kết đảng, công kích lẫn nhau, bỏ đá xuống giếng, chỉ cây sung mắng cây hòe. Ai nấy cũng chỉ nhăm nhe ngáng chân nhau, tính kế lẫn nhau..."
"Mà vị hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng ta đây, chính là vũ khí lợi hại nhất là đám văn võ bá quan kia có thể lợi dụng!" Thiết Bổ Thiên cười nói: "Kỳ thật, quân vương ở trong mắt thần tử, cũng không phải là người, mà chỉ là một thanh kiếm, là một loại quyền lực tuyệt đối. Ai lợi dụng tốt, kẻ đó có thể thăng quan phát tài, hơn nữa còn có thể giết chết kẻ mình không ưa! Cho nên, tất cả mọi người đều cố gắng hết sức lợi dụng quân vương!"
"Nhưng trên mặt vẫn treo một cái mặt nạ trung quân ái quốc vô cùng!"!"
Thiết Bổ Thiên có chút mệt mỏi nhìn Sở Dương: "Ta còn tốt. Nếu cho vị Sở ngự tọa ngươi ngồi lên vị trí này. với cái loại tính cách trong mắt không chấp nhân một hạt cát như ngươi, chỉ sợ chẳng tới mấy ngày, quan viên trên kim điện đã bị người giết sạch rồi."
Sở Dương cười ha hả, gật đầu: "Chuyện này, đúng là rất có thể."
Thiết Bổ Thiên nói: "Từ trước tới nay, minh quân ít, hôn quân nhiều. Nhưng mỗi một vị minh quân, đều khổ không thể tả. Sở dĩ có hôn quân, thứ nhất là bởi vì thời niên thiếu của bọn họ bị trói buộc quá nặng, nhưng nguyên nhân lớn nhất lại là vì những kẻ trên kim điện. Ai muốn ngày nào cũng phải đối diện với những kẻ lừa đảo khiến người ta ghê tởm kia chứ?"
"Mỗi một vị quân vương, cho dù sau này có trở nên vô cùng mê muội ngu ngốc, nhưng khi mới đăng cơ, ai mà không muốn làm một vị minh quân chứ. Điểm này, không cần nghi ngờ! Đại đa số hôn quân, đều là người tính tình trung dung... Mà người trung dung, thì không thể nào làm được hoàng đế."
Thiết Bổ Thiên thản nhiên nói, lại thở dài một tiếng.
"Không sai." Sở Dương đồng ý nói: "Tỷ như kỹ nữ, mỗi một vị kỹ nữ, cũng đều từng là hảo nữ tử thanh bạch..."
Sắc mặt Thiết Bổ Thiên lập tức đen lại.
Nhất thời chỉ hận không thể đá cho hắn một cước.
Đang đàm luyện quốc gia đại sự nghiêm túc như vậy, chủ đề trầm trọng như vậy, tâm cảnh ảm đạm như thế, không ngờ ngươi xoạt một cái đã bưng kỹ nữ lên rồi?
Quả thực là muốn nhẫn cũng không thể nhẫn!
"Khoảng thời gian này, Sở ngự tọa ở bên ngoài cũng lãng tích hoa tùng phong hoa tuyết nguyệt chứ?" Thiết Bổ Thiên cười cười: "Nghe ngự tọa nói chuyện, giống như rất quen thuộc nha."
Thiết Bổ Thiên mỉm cười vô cùng thân thiết, rất có giống như muốn nói "tất cả đều là nam nhân, ta hiểu mà." Nhưng Sở Dương nghe vào trong lỗ tai, lại cảm thấy sống lưng xoạt một cái đã bốc lên khí lạnh, nổi hết cả da gà.
Nhất là câu "Rất quen thuộc nha" quả thực là có một lại cảm giác muốn chết người.
"Ở trước mặt Thiết huynh, ta cũng không sợ mất mặt." Sở Dương ho khan một tiếng, làm ra bộ dáng thành vật vô cùng: "Không dối gạt bệ hạ, hổ thẹn! Trừ thời điểm được vị Tiểu Điềm Điểm kia dùng phương thức đó giải độc, tại hạ cho tới bây giờ vẫn một mực là đồng tử kê!"
Trái tim Thiết Bổ Thiên lập tức thoáng dừng lại một nhịp. Nghe được câu " Tiểu Điềm Điềm dùng phương thức đó giải độc", cả người không nhịn được lại nóng bừng lên.
Ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy miệng đắng luõi khô, hoa mày tróng mặt, cố gắng lắm mới bình ổn được tâm tình, cười khan nói: "Nói như vậy, Sở ngự tọa không ngờ vẫn thủ thân như ngọc?"
Sở Dương ho khan một tiếng, nói: "Đúng, vẫn một thân một mình."
Thiết Bổ Thiên cười khan hai tiếng, không nhắc lại chuyện này nữa. Kỳ thực hiện giờ cũng không biết nói gì cho phải. Nhưng vô hình trung, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
"Thật sự là bứt rứt tới khó chịu mà."
Đột nhiên, Sở Dương lại thở dài một tiếng, Thiết Bổ Thiên lập tức đỏ mặt tía tai.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã tới tầm cung. Sở Dương hữu tình vô ý nói: "Bệ hạ, cái vị hoàng đế này... Cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Không bằng cùng một hai vị tri kỷ, tiêu ngạo sơn hà, du lịch thiên hạ, vô âu vô lo, tiêu sái cả đời."
Trong mắt Thiết Bổ Thiên lộ ra vẻ mê man, nhưng lại lắc đầu cười khổ: "Sở huynh nói thì dễ dàng, nhưng làm thì khó biết bao. Mấy chục ức lê dân kia làm sao có thể vứt bỏ đây? Đây là cơ nghiệp tổ tông, mấy chục đời phấn đấu, trăm ngàn năm lý tưởng... Ha ha, cũng giống như ngúi lớn đè trong lòng ta vậy."
Nàng trầm mặc một hồi, rốt cuộc thở dài: "Ném không được, ném không nổi a... Nếu như thật sự bỏ đi. Đời này lương tâm có thể an tĩnh sao?"
Sở Dương nặng nề thở dài, lần này thì thật sự im lặng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn cho tới bây giờ vẫn không nói thẳng ra. Nhất đại quân chủ! Người thừa kế duy nhất!
Thiên hạ sinh linh, cơ nghiệp tổ tông, lê dân khổ sở, chiến loạn phân tranh, đều cần tới một vị cái thế minh quân Thiết Bổ Thiên này!
Nếu như muốn dẫn nàng đi... Không nói Thiết Bổ Thiên có nguyện ý hay không, mà cả thiên hạ này cũng không đồng ý. Làm sao bây giờ?
Mình có vũ lực tuyệt đối, nhưng tuy mình có thể giết ngàn người vạn người, nhưng chẳng lẽ có thể giết được mấy chục ức người hay sao?
Một khi không có minh quân trấn áp, dã tâm người trong thiên hạ có bao nhiêu chứ? Tu vi mình dù cao tới đâu, nhưng cũng không thể ngăn chặn được dã tâm và dục vọng nảy sinh trong nhân tâm giống như cỏ dại.
Đến lúc đó, cả thiên hạ sẽ bị tàn phá bởi chiến tranh, khói lửa khắp nơi, đại chiến liên miên. Chẳng lẽ chỉ bởi vì bản thân mà không thèm lý gì tới thiên hạ?
Nhưng nếu như mình cố kỵ những điều này, chẳng lẽ lại để mẫu tử bọn họ ở lại Hạ Tam Thiên sao? Còn mình thì oai phong một cõi Thượng Tam Thiên, tiêu dao khoái hoạt?
Mình còn là người sao?
Một đường tiến vào tầm cung, sắc mặt Thiết Bổ Thiên càng lúc càng đỏ, tìm đạp càng lúc càng gấp, tâm tình càng ngày càng bối rối.
Hão hữu khi trước muốn gặp hài tử, mình làm sao có thể từ chối? Về tình về lý đều không thể.
Nhưng vừa nhìn thấy, Sở Dương hắn liệu có thể nhận ra hay không? Có thể hoài nghi hay không?
Nhưng tới nước này, đã như tên lên dây.
Sở Dương cũng rất kích động, tim đập càng lúc càng nhanh, sắc mặt càng lúc càng đỏ, hai mắt gần như tỏa ra quang mang, nhất thời hô hấp dồn dập.
Hai tử của mình!
Nhi tử của ta!
Trước cung nữ hành lễ, hai người một trước một sau, mang theo một loại tâm tình kích động khác nhau, tiến vào.
Vượt ra ngoài dự liệu, bên trong không hề có thanh âm tiểu hài tử chơi đùa, mà rất im lặng.
Cung nữ nhẹ nhàng bước ra, nói: "Thái tử đang ngủ."
Sở Dương ngạc nhiên: "Đúng giờ như vậy?"
Phải biết rằng, lúc này mới chỉ là giữa trưa mà thôi, thái dương còn đang ở chính đỉnh chính ngọ, không lệch một phân, chỉ có người sống cực kỳ quy luật, hạn chế phi thường nghiêm khắc, hơn nữa còn có thói quen ngủ trưa, mới có thể ngủ vào thời điểm này.
"Tiểu Dương Dương ngủ luôn rất đúng giờ." Thiết Bổ Thiên kiêu ngạo mỉm cười: "Sở huynh, ngươi biết không? Đứa bé này, hồi nhỏ đã gần như không hề tiểu ra giường, ngoan ngoãn vô cùng. Đến giờ ăn là ăn, đến giờ ngủ là ngủ, rất im lặng, rất thông minh, hài tử rất ngoan."
Trên mặt Thiết Bổ Thiên, không che giấu vẻ kiêu ngạo chút nào.
"Ặc..." Sở Dương gãi gãi đầu: "Ta vào xem."
"Đang ngủ, nhìn cái gì?" Thiết Bổ Thiên có chút không vui: "Thời gian còn dài mà, ngươi đánh thức nó thì làm sao?"
Sở Dương hắc hắc: "Ta nhẹ nhàng vào xem thôi mà."
Trước vẻ cực kỳ không tình nguyện của Thiết Bổ Thiên, Sở Dương rón rén bước ra, nhìn tư thế cứ như là kẻ trộm vậy.
Chỉ thấy ở trong một chiếc giường lớn, một thân ảnh nho nhỏ đang ngủ say, trên người đắp một chiếc chăn, hai tay để ngay ngắn trong chăn, thân hình nhỏ nhắn, có vẻ rất an tĩnh, rất trầm ổn, lại có một loại cảm giác không màng danh lợi.
Một mùi thơm sữa đặt biệt của tiểu hài tử truyền tới.
Sở Dương rón rén đi tới, chỉ thấy đứa nhỏ này khuôn mặt đoan chính, làn da mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận, cái mũi thẳng tắp, ánh mắt khép hờ, lông mi cũng rất dài, tựa như trên mí mắt có hai chiếc quạt siêu nhỏ vậy.
Hô hấp vừng vàng, hiển nhiên đã ngủ rất sâu rồi.
Sở Dương lập tức kích động trong lòng, chỉ cảm thấy một xúc động dâng lên trong lòng, suýt chút nữa thì chảy ra nước mắt. Hắn khom người đứng trước giường, không hề nhúc nhích. Tham lan nhìn.
Không sai!
Đây là hài tử của mình! Không nói diện mạo giống mình tới chín phần, mà ngay cả thần vận cũng giống mình y như đúc... Một cảm giác huyết nhục tương liên cứ như vậy tuôn trào trong lòng, khiến cho lòng mình say mê.
Ngay trong một ánh mắt đầu tiên, Sở Dương phát hiện, mình đã không muốn rời đi nữa rồi.
Có một nỗi xúc động muốn ôm tiểu tử kia vào trong lòng, hung hãn thơm một cái, cất tiếng cười lớn. Hơn nữa trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn vô hạn, không còn ước muốn gì nữa.
Giờ khắc này, Sở Dương quả thực muốn ngửa mặt lên trời hét dài, ngửa mặt lên trời cười dài!
Vô quan nhất thân khinh, hữu tử vạn sự túc. ( Không quan tước tâm tình thoải mái, có con không cầu gì nữa )
Đây là quan niệm rất bình thường nông gia. Nhưng hiện tại, Sở Dương cảm thấy những lời này thật sự là cực kỳ có đạo lý!
"Thật là đáng yêu..."
"Thật là xinh xắn..."
"Thật là ngoan..."
Sờ ngự tọa thì thào lẩm bẩm trong miệng.
Thiết Bổ Thiên có chút sốt ruột, con hàng này có một khuynh hướng ánh mắt chạm vào là không dứt được ra... Không ổn rồi... Nhưng nàng len lén kéo ống tay áo Sở Dương mấy lần, không ngờ Sở Dương căn bản không hề phát hiện...
Rốt cuộc cũng dùng sức...
"Ngươi làm gì vậy?" Sở Dương không hài lòng quay đầu lại, nhíu mày thấp giọng quát hỏi: "Ta nhìn một chút cũng không được sao?"
Thiết Bổ Thiên có chút không nói gì, nhỏ giọng trả lời: "Ngươi nhìn cả nửa canh giờ rồi!"
Sở Dương ngượng ngùng đứng lên, lưu luyến nhìn thêm cái nữa, nói: "Đã nửa canh giờ rồi cơ à?"
"Đi ra ngoài nó chuyện, đừng đánh thức nó." Thiết Bổ Thiên kéo tay áo hắn đi ra ngoài. Sở Dương bị nàng kéo đi, đành rón rén nhẹ nhàng ra ngoài. Ra bên ngoài, vào thư phòng, đóng cửa lại, Thiết Bổ Thiên mới thở phào một hơi.
Sở Dương nhìn Thiết Bổ Thiên, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa tức giận!
Mẹ nó, hài tử của ta! Không ngờ nhìn một chút đã bị kéo ra ngoài. Nữ nhân này ngày nào cùng ở với nó... Bám riết lấy!
Sở Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng thực bức bội.
Trước kia, hắn vẫn cân nhắc tránh nhiệm, lưng mang thiên hạ sinh linh, vân vân. .
Nhưng hiện tại, đã vứt hết ra sau đầu rồi.
Nhất là sau khi gặp được nhi tử. Loại tâm tình này lại càng không thể nào khống chế được.
"Thật sự là đáng yêu!" Sở ngự tọa miệng khô khốc, vơ lấy chén trà trong thư phòng Thiết Bổ Thiên, ực ực hai hơi hết sạch, lau miệng. Thanh âm có chút dồn dập hỏi: "Nó tên là gì?"
"Thiết Dương." Thiết Bổ Thiên trong lòng cũng không yên: "Lấy nghĩa, cây dương chọc trời như thiết, cao ngất thẳng tắp, ngạo thị thế gian!"
"Thiết Dương... Thiết Dương..." Sở Dương lặp đi lặp lại, cảm thấy không thích hợp, trong lòng có chút không thoải mái. Nếu tiểu tử này nhận tổ quy tông, sửa thành họ Sở, vậy chẳng phải Sở Dương sao?"
Đây chẳng phải là trùng tên lão tử rồi?
Sở Dương có chút tắt tiếng, mình với lão tử mình kết bái, đã chuyện hài hước nhất thế gian rồi, không nghĩ tới lại tới phiên mình, lại cùng nhi tử trùng tên?
"À, Thiết Dương, tên rất hay." Sở ngự tọa vuốt vuốt mũi, nói trái với lương tâm: "Có nhũ danh không?"
"Nhũ danh là Tiểu Dương Dương." Thiết Bổ Thiên cười cười: "Về phần lấy tên chữ, thì phải chờ tới năm mười sáu tuổi mới có."
"ừm, không tệ. Tiểu Dương Dương." Sở Dương cười cười khổng rõ tư vị là gì nữa. Nhũ danh lão tử đã là Dương Dương, sư phụ năm đó thường xuyên gọi ta là Tiểu Dương Dương, hiện tại nhi tử ta không ngờ không chỉ chiếm lấy đại danh của ta, mà còn đạo luôn nhũ danh của ta...
Đại danh nhũ danh, toàn bộ đều trùng!
Chuyện này không thể để thế được.
"Hình như trùng tên với ta mà." Sở Dương nghĩ mấy lần vấn đề này trong lòng, rốt cuộc không nhịn được, vẫn nói ra.
"Trùng tên hả?" Thiết Bổ Thiên trợn trừng mắt, nói: "Không thể nào, hắn thọ Thiết, ngươi họ Sở, làm sao trùng tên được?"
Sở Dương tâm tự nặng nề đặt chén trà xuống, thở ra một hơi thật dài.
Trái tim Thiết Bổ Thiên khê nhảy thót lên, nói: "Sở huynh vì sao thở dài?"
Thần sắc Sở Dương buồn bã: "Thiết huynh, không phải ngươi từng hỏi ta, vì sao lại đột nhiên tới Hạ Tam Thiên sao? Lúc đó ta nói, thật ra không phải. Kỳ thật, lần này ta tới Hạ Tam Thiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là tìm Thiết huynh ngươi hỗ trợ."
Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, nói: "Hỗ trợ?"
"Đúng!" Sở Dương nghiêm túc nói: "Chuyện này, trong thiên hạ, cũng chỉ có Thiết huynh ngươi mới có thể giúp được ta thôi."
Thiết Bổ Thiên thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng không khỏi trầm trọng, nói: "Sở huynh cứ nói. Chỉ cần ta có thể giúp được, cho dù dốc hết lực lượng một nước cũng không từ chối!"
Sở Dương thở dài một hơi, nói: "Còn nhớ ngày đó ly biệt, Thiết huynh từng nói qua một câu: Giang hồ hiểm ác, phải cẩn thận! Sở Dương ta tự nhận cẩn thận, cũng đủ cơ trí, nhưng ở Thượng Tam Thiên, vẫn trúng kế của người ta."
Thần sắc Thiết Bổ Thiên căng thẳng: "Trúng kế người ta? Làm sao vậy? Ngươi bị thương?"
"Bị thương thì không có, nhưng trúng độc rồi." Sở Dương thở dài: "Thiết huynh, ngươi nhìn ta bây giờ rất khỏe mạnh phải không? Nhưng kỳ thật là ta dùng linh dược, áp chế độc tính xuống, nhưng đây dù sao cũng không phải là phương pháp lâu dài. Một khi phát tác thì toàn thân hóa mủ mà chết."
Nói xong, Sở Dương lấy ra một chiếc hồ lô Sinh Linh tuyền thủy, nói: "Đây chính là thứ ta dùng để áp chế độc tính. Cũng chỉ còn lại một chút này thôi, chỉ đủ áp chế một tháng thời gian nữa..."
Sở Dương buồn bã, có chút bi tráng nhìn Thiết Bổ Thiên: "Nếu Thiết huynh không cứu ta, một tháng sau, ta và ngươi, đã là âm dương xa cách. Thiết huynh ngươi xem, cánh tay của ta đã có biến hóa rồi."
Nói xong sắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay, chỉ thấy ở trên bắp tay, rõ ràng có một vùng xanh đen, tựa như đang hư thối vậy.
Sắc mặt Thiết Bổ Thiên lập tức đại biến: "Ngươi trúng độc gì? Không ngờ lại bá đạo như vậy?" Vừa tức vừa vội: "Trúng độc, ngươi còn uống rượu với ta làm gì?"
Sở Dương thả ống tay áo xuống, mỉm cười: "Độc có thể không trị, nhưng hảo huynh đệ gặp mặt, rượu thì vẫn phải uống."
Thiết Bổ Thiên giận dữ, nói: "Bớt nói nhảm đi! Nói mau, ngươi trúng độc gì? Cần ta giúp ngươi thế nào?"
Thiết Bổ Thiên hiện giờ thật sự nóng nãy rồi. Trong mắt gần như muốn phun ra lửa.
"Loại chất độc này, Thiết huynh cùng từng gặp qua rồi, cho nên sau khi biết bị trúng độc, ta liền lập tức bỏ qua tất cả, toàn lực chạy như điên xuống dưới này." Sở Dương chộp lấy tay Thiết Bổ Thiên: "Thiết huynh, ngươi nhất định phải cứu ta!"
"Yên tâm!" Thiết Bổ Thiên phát thệ lập tức: "Chỉ cần ta có thể làm, nhất định sẽ cứu ngươi!"
"Quần áo không bằng mới, người không bằng cũ a." Sở Dương than thở một tiếng:
"Vẫn là Thiết huynh ngươi là bằng hữu chí cốt!"
"Rốt cuộc ngươi có nói hay không?" Thiết Bổ Thiên gấp đến đột nhảy dựng lên.
"Ta trúng độc!" Hai mắt Sở Dương sáng ngời, nhìn vị nữ đế vương này, nhẹ giọng nói:
"Ta trúng xuân độc!"
"Xuân độc?!" Thiết Bổ Thiên nghẹn họng trân trối
"Nói rõ ra , chính là loại xuân độc mà ta từng trúng ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch." Khóe
Miệng Sở Dương nhếch lên, lộ ra một nụ cười: "Xuân độc Cấu Giao!"
"A!" Thiết Bổ Thiên kêu lên một tiếng sợ hãi, ngây ra như phỗng.
Giờ khắc này, cả người nàng đều run lên kịch liệt!
Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng xác định, Sở Dương đã sớm biết chuyện hôm đó! Hôm nay tới, chính là muốn ngả bài với mình!
Hoàng đế bệ hạ vô cùng xấu hổ, nhưng Sở Dương hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, đến lúc này vẫn nắm chặt lấy tay nàng, dùng sức lay lay: "Thiết huynh, ngươi nhất định có thể giải loại độc này!"
"bí mật lớn nhất mà Thiết Bổ Thiên giấu dưới đáy lòng đột nhiên bị bóc trần, hơn nữa còn bị đương sự tìm tới tận cửa, vừa tức vừa thẹn vừa quẫn bách, cả người sớm đã nóng bừng, dùng sức giãy ra, cả giận nói: "Ngươi buông! Buông ra..."
Đến đến thời điểm này rồi, nếu như Sở Dương buông ra... thì hắn thật sự không còn là Sở Dương nữa rồi, trực tiếp gọi là Sở Xuẩn Trư đi cho rồi. Chỉ thấy hắn nắm riết lấy tay Thiết Bổ Thiên, quyết tâm không buông, miệng nài nỉ không ngừng: "Thiết huynh, ngươi cứu ta đi... Ta trúng độc, rất nghiêm trọng..."
Thiết Bổ Thiên cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt như muốn vùi vào trong áo: "Ngươi chết luôn đi! Buông ra! Ngươi..."
Mơ hồ có thể thấy được, cổ nàng cũng đỏ lên, hai cánh tay cũng hồng nhuận trong suốt giống như mã não. Quá bất ngờ, quá nhanh chóng, cơ trí của hoàng đế bệ hạ đã sớm bay lên chín tầng mây, bây giờ trong đầu chỉ là trống rỗng!
Bàn tay Sở Dương đột nhiên phát lực, kéo thân thể nàng vào trong lòng mình, miệng không ngừng lảm nhảm: "Thiết huynh, Thiết huynh, ngươi đã cứu ta một lần, giải độc cho ta một lần rồi. Lần này chắc chắn sẽ càng thêm thuần thục, mau giải độc cho ta đi... Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn thấy ta chết..."
Hắn bi phẫn nói: "Ta tốt xấu gì cũng từng đổ máu vì Thiết Vân, vì thiên hạ sinh mà đánh giặc, vì Thiết Vân đế quốc mà lập công lão hãn mà, vì bệ hạ ngươi mà cúc cung tận tụy... Bệ hạ, Thiết huynh, hỏng rồi! Độc phát tác..."
Thiết Bổ Thiên liều chết kháng cự, nhưng hiện giờ thần trí mê loạn, xấu hổ vô cùng, đã không thể tự hỏi, muốn giận giữ mắng mỏ, muốn cố gắng phản kháng, hơn nữa trong bụng cũng có vô số lí do, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói lên lời, toàn bộ đều bị bối rối nhấn chìm.
Chỉ co hai tay trước người, chống lên lồng ngực Sở Dương, thở hồng hộc: "Ngươi ngươi ngươi... ngươi buông ra... ngươi buông ra... buông ra..."
Sở Dương nói: "Buông ra ngươi thì dễ, nhưng độc trong người ta thì sao đây?"
Sở ngự tọa ngoài miệng thì chầy cối, nhưng trong lòng lại thích thú vô cùng, thật nhìn không ra cô nàng này lại mềm mại như vậy, thoạt nhìn chẳng khác gì nam nhân bình thường, nhưng vừa tiếp xúc thân thể một cái mới phát hiện, thật sự là 'người không thể đánh giá bề ngoài'.
Chỉ là, cái thứ hùng vĩ như vậy, giấu đi thế nào nhỉ?
Sở Dương đảo mắt mấy lần, phát hiện vẫn là phẳng lỳ. Trong lòng không khỏi buồn bực, xem ra có thứ gì đó gây ảnh hưởng tới thị giác rồi.
Rốt cuộc là thứ gì nhỉ?
Trong lòng Sở Dương cực kỳ buồn bực, đang định hỏi kiếm linh thì đột nhiên nhớ ra, từ khi mình tiến vào thông đạo, kiếm linh cùng bãi công rồi...
Lại quan sát tìm kiếm một hồi, vẫn không phát hiện chỗ nào ảnh hưởng tới thị giác... Trong lòng Sở Dương cực kỳ buồn bực.
"Buông ra!" Thiết Bổ Thiện ra sức giẫy dụa.
"Ta trúng độc!" Sở Dương nghiêm mặt, da mặt dày không thể dày hơn: "Ôm như vậy có thể giảm bớt một chút." Nhưng trong lòng lại thầm khịt mũi khinh thường lời mình nói. Giảm bớt một chút? Chỉ thấy ôm xong, độc tính càng lúc càng lợi hại...
"Độc cái đầu ngươi! Tên hỗn đản nhà ngươi!" Thiết Bổ Thiên ngượng tới cực điểm, hung hãn phát lực, từ trong lồng ngực Sở Dương thoát ra, thở hổn hển.
Ngoài cửa, một thanh âm dè dặt vang lên: "Bệ hạ... bệ hạ,
Sở Dương khoanh tay như cười như không nhìn nàng
Thiết Bổ Thiên dậm chân một cái, áp chế bối rối trong lòng, cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh, quát: "Các ngươi không cần vào đây. Lui ra hết đi."
Nghĩ tới mình bị tên hỗn đản này khi dễ, nếu như lọt vào mắt người khác thì hoàng đế bệ hạ nàng đúng không là còn mặt mũi đi gặp người khác nữa rồi. Dùng hình tượng nam nhân, lại ôm ấp với một nam nhân khác...
Ặc, nghĩ một chút đã khiến Thiết Bổ Thiên lạnh cả người.
Nhưng nàng vừa mới phát mệnh lệnh, lập tức cảm thấy hối hận. Mọi người đi rồi, chẳng phải tiện nghi cho tên hỗn đản này sao?
Nhưng bên ngoài dạ ran một tiếng, bọn thị vệ cung nữ thái giám đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Thiết Bổ Thiên thở dốc từng hơi từng hơi, chống tay lên bàn, con mắt đảo loạn, muốn khiến tâm tình mình hoàn toàn bình phục lại. Đồng thời trong lòng cũng cấp tốc suy nghĩ đối sách.
Nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Nhưng nghĩ cả nửa ngày, lại cảm thấy trong lòng càng lúc càng loạn, căn bản không có nửa điểm bình tĩnh...
Bình thường, cho dù núi có sập xuống nàng cũng không thay đổi sắc mặt, cơ trí bình tĩnh cho dù có tinh toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng có thể xếp hàng thượng hạng, nhưng hiện tại đối mặt với người mình một mực tình thâm, lại vô kế khả thi rồi.
Sở Dương cũng không còn gấp gáp như vừa nãy, ngược lại còn an an ổn ổn lui ra phía sau hai bước, khoanh tay trước ngực, ung dung ngồi xuống.
"Ngươi đã sớm biết rồi, có phải không?" Thiết Bổ Thiên hung hãn chất vấn. Sắc mặt nàng vẫn rất đỏ, nhưng nhờ khối ngọc thần kỳ che giấu, cuối cùng vẫn chưa tính là quá mức chật vật.
"Biết cái gì?" Thần tình Sở Dương buồn bực, hỏi ngược lại một câu.
"Lại còn giả bộ hồ đồ!" Thiết Bổ Thiên dậm mạnh chân một cái, bi phẫn nổi giận gầm lên. Hiện tại không có ai ở bên cạnh, hoàng đế bệ hạ lại lập tức trở nên hung mãnh.
"À, à, ngươi nói chuyện ta trúng độc?" Sở Dương bừng tỉnh đại ngộc: "Ta thật sự trúng độc rồi..."
"Ta sẽ không giải!" Thiết Bổ Thiên đỏ mặt tía tai, quát lớn một tiếng, giận dữ nói: "Ta là nam nhân! Tại sao có thể giải độc cho ngươi!"
"Ngươi nghĩ ngươi giải được độc cho ta à?" Sở Dương vắt chéo chân, vênh mặt ngồi: "Ta biết ngươi là nam nhân, ừm, nam... nhân! Nhưng ta cũng đâu có nói ngươi giải! Ngươi gọi Tiểu Điềm Điềm ra đây, ta để Tiểu Điềm Điềm giải. Tiểu Điềm Điềm từng làm rồi, có kinh nghiệm, ta yên tâm."
Thiết Bổ Thiên lập tức xấu hổ vô cùng, tức giận mắng: "Hỗn đản!"
"Nếu ngươi không gọi Tiểu Điềm Điềm ra, vậy ngươi tới giải đi!" Sở Dương ngoắc ngoắc hai ngón tay: "Hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi biến thành nữ giải độc cho ta. Thứ hai, ngươi đểiểu Điềm Điềm giải độc cho ta! Độc nhất định phải giải, không cần thương lượng!"
Thiết Bổ Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn tên vô sỉ này.
Nàng đi đâu tìm Tiểu Điềm Điềm bây giờ? Thiết Bổ Thiên, Tiểu Điềm Điềm, vốn là một người! Tên gia hỏa này rõ ràng đã biết tất cả rồi, không ngờ vẫn làm bộ khoan hồng độ lượng, cho mình hai lựa chọn...
Cái này thì lựa chọn sao đây?
Ta nhổ!
Thiết Bổ Thiên tức giận tới thân thể mềm mại run lên, nói: "Nói, nghiêm chỉnh mà nói, ngươi, ngươi làm sao lại biết được?"
"Ta muốn biết, đương nhiên sẽ biết." Sở Dương thu hồi dáng vẻ cười cợt, sắc mặt trở nên trịnh trọng, ánh mắt sáng ngời nhìn Thiết Bổ Thiên.
Thiết Bổ Thiên bị hắn nhìn tới tâm hoảng ý loạn, cúi đầu.
"Ta vẫn rất kỳ quái! Ngay từ lúc đầu gặp ngươi, ngươi chỉ là một nam nhân." Sở Dương có chút buồn bực, không giải thích được nói: "Cho ta tới bây nhìn ngươi, ngươi vẫn là nam nhân. Nhưng ngươi rõ ràng lại là một nữ nhân. Làm sao ngươi làm được?"
Thiết Bổ Thiên cắn môi, oán hận nói: "Ai cần ngươi quản!"
"Trước kia có bắt ta cũng chẳng quản, nhưng bây giờ, ta mặc kệ cũng không được rồi." Sở Dương kéo dài giọng: "Phải không Thiết huynh..."
"Câm miệng!" Một tiếng Thiết huynh lại khiến Thiết Bổ Thiên xấu hổ không thôi. Trước kia không bị nhìn thấu thân phận, hai tiếng Thiết huynh này nàng nghe rất bình thường, nhưng hiện tại, nghe thế nào cũng cảm thấy không bình thường.
"Nói cho ta biết nguyên nhân." Sở Dương nghiêm túc nói.
Thiết Bổ Thiên im lặng không nói.
Sở Dương thở dài một tiếng: "Ngày đó huy kiếm trường thiên, qiyết chiến thương sơn, thắng bại đã định, ta liền rời đi. Vốn tưởng rằng, ta đi lần này chính là vô âu vô lo, làm sao nghĩ tới, ta lại thiếu nợ nhiều như vậy."
"Ngươi không muốn cho ta biết, sợ tăng thêm gánh nặng cho ta: Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, nếu ta cả đời này chẳng hay biết... ta chẳng phải chẳng bằng heo chó?"
Sở Dương đứng lên, chậm rãi đi lại, thanh âm nhẹ nhàng, nói: "Lúc đó ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch, Tiểu Điềm Điềm không tiếc trong sạch cứu ta, chính là ngươi?"
Thiết Bổ Thiên ngây ngẩn đứng đó, chỉ cảm thấy trước mắt mông lung ánh nước, cả người vô lực, nghe vậy không tự chủ được nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu Điềm Điềm... là nhũ danh của ngươi?" Sở Dương nhẹ giọng nói.
Thiết Bổ Thiên lại cắn môi, khẽ gật đầu.
"Để Tiểu Điềm Điềm hiện thân đi." Sở Dương đặt tay lên hai bả vai nàng, hơi thở ấm áp, tựa hồ muốn hòa tan Thiết Bổ Thiên, nhẹ giọng nói: "Cho ta gặp ân nhân cứu mạng của ta."
Thiết Bổ Thiên cố gắng giẫy dụa, nói: "Ngươi đã gặp rồi."
"Không, ta chưa từng gặp." Sở Dương thản nhiên nói: "Hoàng đế bệ hạ ngươi, ta nhìn chán rồi, hiện tại ta muốn gặp Tiểu Điềm Điềm."
Thiết Bổ Thiên chi lắc đầu.
Sở Dương hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, nếu ngươi không muốn cho ta gặp Tiểu Điềm Điềm, ta liền lột sạch ngươi xem xem! Xem đến khi hoàng đế bệ hạ bị lột sạch quần áo, trần như nhộng, có phải là một nam nhân hay không."
Nói xong cánh tay liền phát lực, xoạt một tiếng.
Hoàng bào của Thiết Bổ Thiên lập tức bị hắn xé ra một khe hờ!
"Chậm đã!" Thiết Bổ Thiên lập tức luống cuống, biết tên gia hỏa tuyệt đối nói được là làm được, vội vàng túm chặt lấy cổ áo, e thẹn nói: "Ta cho ngươi biết là được chứ gì."
"Nói mau." Sờ ngự tọa dương dương đắc ý, rất có bộ dáng vênh váo tự đắc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại khoái cảm cưỡng đoạt dân nữ.
Thiết Bổ Thiên cắn môi nói: "Trên người ta mang theo một khối ngọc..."
"Một khối ngọc?" Sở Dương nghi hoặc nhìn Thiết Bổ Thiên.
"Một khối ngọc." Nói xong liền tháo Thiên Cơ Nan Biện Huyễn ảnh ngọc trên cổ xuống, cầm trong tay, còn mình thì cúi gằm đầu xuống.
Nhưng điều này cùng trực tiếp khiến cho Sở ngự tọa ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy vị hoàng đế bệ hạ ung dung cao quý trước mặt này, sau khi gỡ khối ngọc kia xuống, lại đột nhiên biến thành một giai nhân thanh tú yếu đuối!
Trừ vương miện trên đầu ra, nhưng bây giờ nhìn lại, cho dù là người mù, cũng tuyệt đối sẽ không nói: Trước mặt chính là một nam nhân!
Một vầng quang mạc mờ mịt lóe lên, vòng ngực vốn phẳng lỳ, đột nhiên cao ngất, mà cái eo vốn nhìn qua cực kỳ nam tính, lại cấp tốc co lại, biến thành thon thả uyển chuyển.
Dáng người dong dỏng cao, có lôi có lõm. Một mùi hương nữ nhân lập tức tràn ngập.
Mặt như trăng tròn, làn da mềm mại, mặc dù cúi gằm mặt nhưng đôi môi anh đào này, cái mũi thanh tú này, hàng mi thật dài này, hình dáng này, lại rồ ràng là một vị tuyệt thế giai nhân khuynh nước khuynh thành!
Một tuyệt sắc giai nhân mặc y phục hoàng đế, quần áo lại không chỉnh tề như vậy, e thẹn xấu hổ đứng trước mặt mình.
Sở Dương ngây dại, thì thào lẩm bẩm: "Quả nhiên là nữ nhi. . ! Còn xinh đẹp như vậy... Bổn thiếu gia ... Khụ khụ..."
"Ngươi... ngươi nhìn đủ chưa?" Thiết Bổ Thiên nổi giận nói, nói xong liền giơ khối ngọc lên, định đeo trở lại.
Sở Dương vội vàng xoạt một tiếng, đã đoạt lấy khối ngọc kia, ngay sau đó, bàn tay vừa lật, đã vất vảo trong Cửu Kiếp không gian. Muốn biến trở về sao? Ngươi nghĩ thật dễ nha! Bổn đại gia còn xem chưa đủ đâu!
Thiết Bổ Thiên lập tức giận dữ: "Trả lại cho ta."
Nhìn thấy Sở Dương điều chỉnh sắc mặt, cung kính vái mình một cái.
Thiết Bổ Thiên lập tức cả kinh: "Ngươi làm gì vậy?" Vội vàng lắc mình né tránh.
Sở Dương nghiêm mặt nói: "Đây là cảm tạ ngươi. Đa tạ cô nương, trong thời khắc nguy cấp, không tiếc trinh tiết nữ nhi, ứu ta một mạng! n này đức này, khó thể báo đáp! Đó là thứ nhất!"
Thiết Bổ Thiên có chút choáng váng: Mới là thứ nhất? Chẳng lẽ còn thứ hai thứ ba?
Chỉ nghe Sở Dương nói: "Thứ hai, đó là cảm tạ ngươi đã sinh cho ta hài tử, để Sở gia ta có hậu đại. Thứ ba... Một mình ngươi nuôi nấng hài tử quá khổ cực, tư vị trong lòng, ta cũng không hiểu được bao nhiêu, nhưng vẫn phải cảm tạ ngươi."
Thiết Bổ Thiên lập tức đỏ mặt tía tai, dậm chân nói: "Ai cần ngươi cảm tạ!"
Sở Dương nghiêm chỉnh nói: "Đại ân đại đức của cô nương đối với ta, thật sự không biết nên báo đáp thế nào cho phải! Càng nghĩ, càng bó tay không có biện pháp. Đành phải lấy thân này báo đáp đại ân cô nương!"
Đây là lần đầu tiên trong đời Thiết Bổ Thiên bại lộ thân phận nữ nhi trước ánh mắt người khác. Đang xấu hổ không biết nên thích ứng thế nào, vừa nghe thấy lời này, lập tức đỏ thẫm cả mặt, cả giận nói: "Miệng chó không mọc được ngà voi."
"Trong miệng chó có mọc ra được ngà voi hay không, điểm này chúng ta sẽ tranh luận sau."
Sở Dương ưỡn thẳng người, nói: "Về ân tình, ta đã nói xong rồi. Kế tiếp, chúng ta sẽ tính nợ."
Thiết Bổ Thiên ngạc nhiên nói: "Tính nợ? Tính nợ cái gì?"
Sở Dương hung tợn nói: "Hừ! Lúc đó ngươi làm chuyện này, làm xong rồi không ngờ còn giấu diếm không nói cho ta. Sự trong sạch của ta đã bị hủy trong tay ngươi. Đây là cái thứ nhất. Ngươi mang thai, ta thân là... à à... là người khiến ngươi mang thai, không ngờ lại không nói với ta, cái này là cái thứ hai! Ngươi sinh ra hài tử, hài tử đó là của ta... Không ngờ không nói cho ta, cái này là cái thứ ba! Hài tử lớn lên, ngươi không ngờ không cho nó nhận tổ quy tông, cái này là cái thứ tư!"
Thiết Bổ Thiên nghe mà vừa xấu hổ vừa thẹn thùng vừa cực kỳ tức giận: Đây là cái thứ ngụy biện gì?
Tên gia hỏa này không ngờ dám há miệng nói sự trong sạch của hắn bị hủy trong tay ta... Không biết xấu hổ tới nước này, đúng thật là tuyệt thế thiên hạ rồi.
Chỉ nghe Sở Dương nói: "Mấy tội đó đều phải phạt! Bây giờ chấp hành gia pháp!"
"Gia pháp ?" Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, mình chính là thiên hạ chi chủ, tên gia hỏa này không ngờ dám chấp hành gia pháp với mình?
Gia pháp gì?
Tiếp đó chỉ thấy tên gia hỏa trước mắt này mạnh mẽ tiến lên, mình còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn xốc lên vai, thiên địa đảo lộn, tiếp đó tay phải vung lên, ba một tiếng giòn tan!
Thiết Bổ Thiên a một tiếng, mắt hạnh trợn lên, cái mông mềm mại của mình đã bị Sở Dương dùng sức đánh một cái!
Chỉ nghe Sở Dương nói: "Vô pháp vô thiên như thế, không tuân nữ tắc, không trừng trị bây giờ, sau này còn không lật cả trời lên sao?"
Cái mông tôn quý của hoàng đế bệ hạ lại bị đánh một cái thật vang!
Thiết Bổ Thiên lại la lớn một tiếng sợ hãi. Đau thì cũng không đau, nhưng bị người ta đánh đòn trong tư thế này, thì đúng là lần đầu tiên trong đời!
Chưa nói tới thân phận của Thiết Bổ Thiên chính là nhất đại quân vương, bình thường ai dám đánh vào mông nàng?
Nhưng hiện tại, không chỉ bị đánh, mà còn là sau khi khôi phục diện mạo thực sự xong, bị người ta dùng loại phương thức xấu hổ này đánh... Thiết Bổ Thiên nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng không thể chấp nhận được, nổi giận hét lớn: "Thả ta xuống!"
Nhưng một tay Sở Dương lại giữ chặt nàng lại, trầm trọng giống như một ngọn núi lớn, khiến cho nàng căn bản không có nửa điểm khả năng giãy giụa. Tay phải thì đánh từng cái từng cái một, không lưu tình chút nào.
Thiết Bổ Thiên mặt đỏ tía tai!
Nghe thanh âm ba ba, cảm thụ cảm giác đau đớn, Thiết Bổ Thiên đầu tiên là cuồng nộ, nổi giận, giãy giụa, sau đó lực lượng giãy giụa chậm rãi yếu đi. Khuôn mặt cũng càng lúc càng đỏ, hàm răng cắn chặt đôi môi hồng nhuận, cố gắng không cho mình kêu thành tiếng.
Sở Dương cũng nổi nóng, lúc đầu còn đánh mạnh một chút, về sau thì lại không đánh mạnh nữa. Ngược lại còn có chút hưởng thụ, nhưng miệng thì đương nhiên vẫn hung thần ác sát quát hỏi: "Ngươi có biết sai chưa?"
Thiết Bổ Thiên cắn răng không nói lời nào.
"Ba!"
Vẫn như cũ không có câu trả lời.
"Ba!"
Sở Dương không nhanh không chậm vung tay đánh, trong lòng đột nhiên có một cảm xúc kỳ quái vang lên, tâm tình càng lúc càng kích động.
"Ngươi rốt cuộc vẫn không nhận tội?" Sở Dương nhếch miệng.
"Đừng... Đừng đánh nữa. , ta ta ta. , ta biết sai rồi..." Liên tục đánh hơn mười cái, Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa rồi.
Không phải bởi vì nguyên nhân nghiêm hình tra tấn, mà là bởi vì sau mấy cái đầu, Sở Dương căn bản không hề dùng lực nữa rồi, quả thực phải nói là vuốt ve mới đúng...
Đối với Thiết Bổ Thiên mà nói, đây bình sinh là lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân trong khoảng cách gần như vậy. Lần trước ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch, tuy từng... nhưng lúc đó tâm hoảng ý loạn, căn bản không có nhớ cái gì cả, cho dù có thì cũng chỉ là đau đớn, lo lắng... nghĩ lại mà sợ hãi.
Lần này, mới chính thức bị nam nhân ôm trong lòng, trong lúc nhất thời cả người mềm nhũn ra.
"Ngươi biết sai rồi?" Sở Dương trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn vỗ thêm mấy cái: "Vậy ngươi sai ở chỗ nào?"
Thiết Bổ Thiên sắp xấu hổ tới muốn chết, cũng sắp tức tới chết, con hàng này, vẫn còn chưa thôi: "Ngươi thả ta ra trước, ta nói."
Nói chuyện đã thở hồng hộc.
Không nghĩ trả lời nàng lại là một cái đánh: "Không được! Cứ như vậy mà nói!"
Thiết Bổ Thiên thiệt tình muốn ngất xỉu cho rồi, vạn bất đắc dĩ, đành xuống giọng năn nỉ: "Sở huynh..."
"Hả?" Sở Dương hừ lạnh một tiếng.
"Sở Dương..." Thiết Bổ Thiên vội vàng sửa lại, năn nỉ nói: "Sở Dương... ngươi ngươi ngươi... ngươi cho ta chút thể diện đi."
"Ba!" Trả lời nàng đương nhiên là một cái đánh vào mông. Sở Dương càng lúc càng vênh váo, được thế không chịu tha người: "Nhi tử cũng đã sinh rồi, vậy mà còn dám nói cái gì mà thể diện với ta... Đáng đánh."
Nhưng Sở Dương đánh đi đánh lại, tâm lý cũng chậm rãi xuất hiện biến hóa. Càng đánh càng cảm thấy thật là đàn hồi, thật là mềm mại, to lớn, căng tròn... Vị đồng tử kê Sở Dương đã đói khát mấy năm nay, bây giờ đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết dâng lên mênh mông.
Nghiêm khắc mà, Sở Dương cũng giống với Thiết Bổ Thiên, kiếp này đều là sơ ca.
Khác nhau là ở chỗ, tuy lần trước Thiết Bổ Thiên quên gần hết, cũng không dám nghĩ lại, nhưng dù sao cũng có thể nhớ một số thứ, nhưng Sở Dương lại cái gì cũng không biết đã u u mê mê mất đi lần đầu tiên.
Hiện giờ đã biết mình không ngờ đã bỏ lỡ... Cái... Chuyện trọng yếu như vậy, Sở Dương làm sao có thể từ bỏ ý đồ!
Điều này đối với nam nhân mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã! Hiện giờ, tên đầu sỏ gây ra chuyện này đã ở ngay trước mắt.
Tay Sở Dương, trong bất tri bất giác đã dọc theo vạt áo, trượt vào...
Cả người Thiết Bổ Thiên run lên, đột nhiên không biết lấy đâu ra khí lực, không ngờ giãy thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, lập tức lui ra ngoài, nhưng không, gờ dùng lực quá mạnh, suýt chút nữa ngồi phệt mông xuống đất.
Sở Dương đưa mắt nhìn tới, lập tức nuốt nước bọt ứng ực.
Chỉ thấy giai nhân trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai tán loạn, ngay cả vương miện trên đỉnh đầu cũng lệch đi, từng lọn từng lọn tóc xõa tung, theo bộ ngực và hơi thở hồn hển mà không ngừng rung động...
"Thật đẹp." Sở Dương thì thào nói.
Thiết Bổ Thiên đẹp, không giống với Ô Thiến Thiến, cũng không giống với Mạc Khinh Vũ, càng không giống Tử Tà Tình.
Đây là một loại vẻ đẹp thanh lịch, cao quý, uy nghiêm, hơn nữa dáng vẻ vạn phương, phong hoa tuyệt đại! Mỗi một nụ cười nhíu mày, đều toát lên một vẻ tôn quý không thể xâm phạm!
Tựa hồ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng là khinh nhờn nàng.
Nhưng loại vẻ đẹp này trong mắt Sở Dương, chẳng khác nào khiến hắn bỗng không tăng thêm mấy phần khoái cảm chinh phục. bởi vì, chính một tiểu mỹ nhân như tiên tử nữ thần này, đã vì mình mà sinh ra nhi tử!
Vậy còn cố kỵ cái gì nữa?
Sở Dương nhào tới như sói đói.
"Chậm đã!" Thiết Bổ Thiên lui về phía sau hai bước, quát lớn một tiếng, đột nhiên lật tay lấy ra một cây chủy thủ, kê ngang cổ: "Ngươi... Nếu ngươi tới đây, ta liền chết cho ngươi xem!"
Sở Dương lập tức ngây dại.
Trong phút chốc choáng váng, đây là cái gì vậy?
Nhi tử cũng sinh rồi, như thế nào còn...
Tuy chùy thủy trong tay Thiết Bổ Thiên, hắn chi khẽ vươn tay một cái là có thể đoạt được mà không thương hại tới Thiết Bổ Thiên nửa điểm, nhưng hắn vẫn lựa chọn lui về phía sau hai bước.
Thiết Bổ Thiên một tay cầm chùy thủy, trong mắt lộ ra một vẻ thả lỏng, thở dốc dồn dập.
Thật lâu sau, hô hấp mới vừng vàng trở lại.
Sau đó nàng liền đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình, chậm rãi bước đi, đi tới bước bàn, sau đó nói: "Ngồi đi!"
Khuôn mặt nàng vẫn đỏ như trước, nhưng thanh âm bình tĩnh uy nghiêm, không ngờ không cho phép kháng cự. Ánh mắt tuy vẫn có chút mê loạn như trước, nhưng cũng đã khôi phục lại hào quang cơ trí vốn có.
"Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện." Thiết Bổ Thiên bình tĩnh nói.
Sở Dương có chút không hiểu ra làm sao, ngồi xuống, dè dặt hỏi: "Ngươi... ngươi làm sao vậy? Chúng ta nói. , nói chuyện gì?"
Trên mặt Thiết Bổ Thiên nở một nụ cười, nói: "Hôm nay chúng ta nói, không nói chuyện quốc gia đại sự, không nói chuyện lê dân bách tính, chỉ là nói chuyện, ngươi và ta."
"Ta và ngươi?" Sở Dương nhíu mày.
"Đúng, ngươi và ta." Thiết Bổ Thiên bình tĩnh mỉm cười, nói: "Sở Dương, từ nhỏ ta đã gặp biến cố. Thân nhân đều qua đời. Nữ giả nam làm Thái tử, cho tới bây giờ, nguyên nhân bên trong, ngươi cũng hiểu được. Bây giờ, ta cũng không nói nhiều nữa."
Sở Dương cười khổ, quả thực, trải qua chuyện hôm nay, đối với đủ loại khó hiểu của Thiết Vân quốc trước kia, đủ loại hành vi của Thiết Thế Thành, đều có giải thích. Nếu mình còn không hiểu ra nữa, thì đúng là bị lừa đá vào đầu rồi.
"Chính như ngươi biết, ta thích ngươi! Ta toàn tâm toàn ý thích ngươi!" Ánh mắt Thiết Bổ Thiên uy nghiêm mà tú lệ nhìn Sở Dương, nói tới tình cảm của mình, vị đế vương này không hề có vẻ xấu hổ như nữ nhân, thẳng thắn : "Ngươi có lẽ không biết, tại sao ta thích ngươi, hiện tại ta nói cho ngươi nghe! Ngươi biết không? Khi ngươi tới Thiết Vân, đó là thời khắc toàn bộ Thiết Vân gian nan nhất!"
"Thiết Vân khi đó, hoàn toàn không có nửa điểm hi vọng! Ngay cả hoàng thúc Thiết Long Thành cùng nói... Thiết Vân, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành công tích của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Mà điều chúng ta phải làm, chính là kéo dài thời gian, có thể chống đỡ tới khi nào thì hay tới đó."
"Khi đó, mỗi ngày ta đều phải giãy giụa, mỗi ngày đều tuyệt vọng. Mấy ngày liền không ngủ được một lần. Cho dù đang ngủ, cũng lập tức gặp ác mộng giật mình bừng tỉnh. Nhưng vô số người đang nhìn vào ta, nếu ta suy sụp, Thiết Vân sẽ xong thật rồi. Ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng không còn. Ta chỉ thật gắng gượng khiến cho mình trấn định, biểu hiện ra vẻ anh minh, bày mưu tính kế, thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay."
"Bề ngoài tuy ta đều trấn định vô cùng, nhưng trong nội tâm lại sợ hãi và bất lực. Không một ai biết, cũng không một ai cảm nhận được. Toàn bộ Thiết Vân quốc, gánh nặng mấy ức lê dân, hi vọng đời đời, đều đặt lên người một nữ tử yếu đuối như ta!"
Trong mắt Thiết Bổ Thiên chậm rãi chảy xuống hai giọt lệ: "Nhưng Thiết Vân từ trên xuống dưới, từ quan viên tới dân chúng, đến thương nhân, thậm chí cho dù là tên khất cái, kỹ nữ, đều có thám tử của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhiều vô số kể! Ta biết rất rõ, nhưng thật sự không có sức lực, cũng không có cách nào. Phía nam có ngàn vạn đại quân của Đệ Ngũ Khinh Nhu như hổ rình mồi. Kim Mã Kỵ Sỹ đường gối giáo chờ trời sáng, phương bắc có lang sói thảo nguyên xuôi nam bất cứ lúc nào. Trong Thiết Vân chỉ có hỗn loạn, phụ hoàng bệnh nặng nguy trong sớm tối..."
"Ngươi không biết áp lực của ta lớn thế nào đâu!" Thiết Bổ Thiên thống khổ nói: "Khi đó, ta đã vô số lần muốn tự sát, chấ dứt kiếp sống thống khổ này! Ngươi biết không?"
"Tuy ta thân là Thái tử, người thừa kế duy nhất của Thiết Vân quốc, nhưng ta vẫn là nữ nhân! Ta cần có một chỗ dựa, nhưng khi đó, không ai có thể làm chỗ dựa cho ta. Ta ngược lại còn trở thành chỗ dựa của mọi người!"
"Khi đó ta muốn chết, ngươi biết không? Ngươi biết không?" Thiết Bổ Thiên đột nhiên khăn cổ hét lên, theo âm thanh vang lên, nước mắt trên mặt cũng chậm rãi rơi xuống...