Bởi vì trong thời gian này, sư phụ được tông phái ban cho một viên Xuân Thu Đan. Xuân Thu Đan, ý nghĩa như tên, ai dùng nó có thể tăng thêm một năm công lực tinh luyện.
Đó là ban thưởng cho sư phụ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của tông phái. Hắn nhớ sư phụ đã từng nói, người có dùng thêm loại đan dược đó thì cũng không có tác dụng gì, cho nên người định ban cho một người trong ba sư huynh đệ hắn.
Xuân Thu đan này là một nỗi đau thương trong lòng Sở Dương. Cái loại đan dược này ở Thượng Tam Thiên cho dù ném đi cũng không có ai nhặt, thế mà nó lại trở thành lý do để Đại sư huynh hãm hại hai huynhđệ hắn.
Hắn nhớ lại kiếp trước thì viên Xuân Thu đan này rốt cuộc cũng rơi vào tay Đại sư huynh...
Mãi cho đến khi Đàm Đàm đột ngột chết đi, trong một lần Sở Dương đi bái tế vô tình nhìn thấy Đại sư huynh đã ở đó, hơn nữa lại nói chuyện với ngôi mộ Đàm Đàm bị hắn nghe được. Lúc đó, hắn mới nhận ra vị Đại sư huynh mà hắn và Đàm Đàm luôn tôn kính không ngờ lại là một ngươi đê tiện như thế.
Nghĩ tới đó, trong lòng Sở Dương chợt thở dài. Kiếp trước, hắn và Đàm Đàm thật là ngốc a...
Thạch Thiên Sơn năm nay hai mươi bốn tuổi, có dáng người gầy nhom nhưng trông rất có lực. Bình thường, vị Đại sư huynh này đối xử với Sở Dương và Đàm Đàm vô cùng tốt, cơ hồ còn thân hơn cả anh ruột của tụi hắn.
Nhưng thật không thể ngờ, tất cả những chuyện đó đều là giả dối. Hắn từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng Sở Dương và Đàm Đàm. Sự giả tạo thường ngày của hắn chỉ là để hắn có thể loại bỏ hai người để hắn có thể độc chiếm tài nguyên tu luyện của sư môn.
Sở Dương cũng biết rõ nguyên nhân vì sao Thạch Thiên Sơn phải làm như vậy. Hắn dùng trăm phương ngàn kế như vậy chỉ vì hắn muốn tiến vào nội môn Thiên Ngoại Lâu, đạt được tư cách đệ tử nội môn. Thạch Thiên Sơn muốn tiến vào đó, nhất định có thể trổ hết tài năng trong một lần đại hội của đệ tử tông phái, thẳng tiến đến trận cuối cùng.
Đây cũng là thủ đoạn mà các đời Thiên Ngoại Lâu dùng để khích lệ các đệ tử vươn lên.
Cho nên, dù viên Xuân Thu đan này chỉ có tăng thêm một năm công lực tinh luyện, nhưng đối với những đệ tử còn trẻ mà nói thì một năm công lực tinh luyện lại đủ để tiến nhanh, bỏ lại sư huynh đệ đồng cấp ở phía sau một khoảng khá xa.
Kiếp trước, Thạch Thiên Sơn quả thật đã thành công. Từ thân phận ngoại môn đệ tử hiện tại, hắn đã từng bước đi lên, cuối cùng cũng tiến vào được nội môn, có tư cách tranh vị trí Đại sư huynh cả tông phái.
Nhưng bốn năm sau, Thiên Ngoại Lâu không biết vì nguyên nhân gì lại đột nhiên bị các đại môn phái liên thủ tiểu trừ, chỉ trong một đêm đã bị tan thành tro bụi.
Lúc đó, Sở Dương bị trọng thương nên hôn mê, lại bị tầng tầng lớp lớp thi thể đè lên trên, đợi cho hắn tỉnh lại thì cũng đã ba ngày sau.
Khi đó, Thiên Ngoại Lâu khắp nơi lửa cháy rừng rực, cháy mãi mà chưa tắt. Chủ lâu của Thiên Ngoại Lâu sau ba ngày liên tục bị thiêu đốt, rốt cuộc cũng bị đổ sập, suýt chút nữa còn đè cả Sở Dương lúc này không thể nhúc nhích được.
Nhưng sau khi sụp đổ, ở sâu trong mặt đất lại lộ ra một đoạn mũi kiếm lấp lóe, giống như đang hấp dẫn ma quỷ vậy.
Đó chính là đoạn mũi kiếm đầu tiên của Cửu Kiếp kiếm.
Sở Dương giống như gặp được số đỏ, chiếm được mũi Cửu Kiếp kiếm, từ đó hắn mới bắt đầu quật khởi đi lên, mà khi đó hắn cũng đã hai mươi tuổi.
Mà cái nơi sụp đổ kia, theo trí nhớ của Sở Dương hiện tại chính là nơi Thất Âm hội tụ của Thiên Ngoại Lâu. Đó là nơi mà Thạch Thiên Sơn nằm mơ cũng muốn tiến vào.
Khóe miệng Sở Dương hiện lên nụ cười, lẩm bẩm:
"Thạch Thiên Sơn, nơi Thất Âm hội tụ đó kiếp này chỉ có thể là của ta!"
Nếu như đã trọng sinh về trước thời điểm đó bốn năm, thì sao ta có thể để thời gian đó lãng phí được chứ? Ta nhất định phải sớm lấy được Cửu Kiếp kiếm. Mà muốn lấy được Cửu Kiếp kiếm thì nhất định phải tiến vào nội môn, đạt được tư cách Đại sư huynh, sau đó tiến vào Thất Âm. Ngoại trừ cách đó ra cũng không còn biện pháp nào khác.
"Ngươi nói gì thế?"
Thanh âm của Sở Dương cực nhỏ, Đàm Đàm căn bản không nghe được gì, chỉ thấy môi hắn hơi động mà thôi nên không khỏi hỏi lại.
"Ta nói... Bầu trời hôm nay thật xanh! Mặt đất thật là dày! Đám trúc tím ngoài kia thật đẹp! Những bông hoa kia lại thật thơm! Còn bộ dáng của Đàm Đàm ngươi lại vô cùng tiêu sái!... Ha ha ha ha..."
Sở Dương đột nhiên nhảy dựng lên, cất tiếng cười to, tiếng cười réo rắt truyền đi rất xa. Trong khoảnh khắc này, trong lòng Sở Dương tràn đầy phấn khởi. Toàn bộ những tiếc nuối ở kiếp trước sẽ dùng kiếp này để đền bù lại.
Khinh Vũ, hãy chờ ta! Kiếp này, ta sẽ không để cho nàng phải thất vọng! Ta muốn cho nàng biết, nàng đẹp hơn kiếm nhiều! Ta muốn nàng biết rằng nàng là người xinh đẹp nhất trên cõi đời này! Nàng là người đẹp nhất!
Đàm Đàm, hảo huynh đệ! Ta sẽ không để ngươi phải chết lần nữa đâu!
Mạc Thiên Cơ, ngươi cứ chờ đấy!
Ngọn núi Thiên Đạo, Sở Dương ta phải leo lên tới!
"Hắc hắc, ta tiêu sái thì quả đúng thật nhưng trời, đất, trúc tím... thì có gì đẹp chứ. Ngươi bị điên àh!"
Đàm Đàm nhướng mày, một bên hướng lên trời, một bên đâm xuống đất, khẽ nói.
"Sở Dương, Đàm Đàm, các ngươi đều ở trong này sao?"
Theo sau tràng cười sang sảng, một thanh niên áo xanh đang ở ngoài rừng trúc đi vào. Hắn có dáng người còm nhom, khuôn mặt gầy gò, da đen, đôi mắt không lớn nhưng lại rất có thần.
Thạch Thiên Sơn!
Sở Dương quay đầu nhìn lại, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang cười ôn hòa kia, hắn nhìn thấy rất rõ ở sâu trong ánh mắt của Thạch Thiên Sơn hiện lên vẻ thất vọng và phiền muộn. Đó là hắn nhìn thấy Sở Dương bình an vô sự mà sinh ra phiền muộn.
"Chết tiệt, sao hắn lại không chết chứ?"
Nhưng lập tức Thạch Thiên Sơn lộ ra vẻ mặt đầy giận dữ, quát:
"Các người làm gì vậy? Sở Dương, đầu của ngươi bị gì thế? Ta không phải đã sớm nói với các ngươi, trong lúc sư huynh đệ luyện bàn võ công thì điểm đến là dừng mà. Sao lại dùng khí lực lớn như vậy? Đàm Đàm, ngươi định đánh chết Sở Dương à?"
Đàm Đàm có chút sợ hãi nhìn Thạch Thiên Sơn, vẻ mặt đầy hổ thẹn, há miệng thở dốc, ấp a ấp úng nói:
"Đại sư huynh, là... là lỗi của đệ... Vẻ anh tuấn tiêu sái của đệ khiến cho Sở Dương phải khiếp sợ, hắn... hắn ngây người ra...
Sở Dương cũng im lặng, không biết nói gì.
"Các ngươi, các ngươi... Thật sự không thể để cho ta bớt lo mà."
Thạch Thiên Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên thở dài:
"Các ngươi lúc nào mới có thể để cho ta với sư phụ yên tâm đây, lớn như vậy rồi mà cứ như con nít ấy..."
Hắn nói xong liền bước nhanh tới, trên mặt hiện lển vẻ thân thiết. Trong lúc đi tới, hắn đã xé toạc một mảnh vải trên áo, đi tới trước mặt Sở Dương, vẻ mặt đầy thương tiếc:
"Có đau lắm không? Ngồi yên để ta băng bó cho ngươi. Mấy ngày tới đừng có chạy loạn, miễn cho miệng vết thương lâu lành."
Hắn tỉ mỉ dùng vạt áo của mình lau khô vết máu, sau đó băng bó lại, hết sức nhẹ nhàng, cuối cùng mới yên tâm nhìn lại, thở phào nói:
"Ài, nếu như sư phụ nhìn thấy, người lại trách ta không chiếu cố tốt hai sư đệ các ngươi đấy..."
Hắn vừa thở dài vừa lắc đầu nói.
"Đại sư huynh... Chúng ta sai rồi..."
Đàm Đàm khó khăn nói.
"Thật xin lỗi. Sau này khi đánh nhau với hắn, ta chừa cái mặt là được..."
"Ngươi có gì mà xin lỗi ta? Ai, vết thương lớn như vậy nếu như ở trên người ngươi, ngươi có đau không?"
Thạch Thiên Sơn cả giận nói:
"Người ngươi nên xin lỗi là Sở Dương sư đệ kia kìa!"
Đối với tính tự sướng của Đàm Đàm, trong con ngươi Thạch Thiên Sơn lộ ra vẻ xem thường. Xấu như bát quái mà lại có thể tự luyến tới mức đó sao? Thật là không thể tưởng tượng được.
Trong lúc hắn nói chuyện, mỗi một câu đều khiến cho người nghe cảm thấy đó là những lời tự đáy lòng. Hơn nữa, ánh mắt lại không có chút lùi bước, nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương khiến cho người khác chỉ nhìn sơ qua đều nghĩ hắn luôn quang minh lỗi lạc, tất cả những cử chỉ đều xuất phát từ chân tâm.
"Dạ, dạ!"
Đàm Đàm liên tục gật đầu, vẻ mặt đầy áy náy hổ thẹn. Dưới những chất vấn tràn đầy thân thiết của Đại sư huynh, hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, bắt đắc dĩ sờ sờ khuôn mặt, cảm thán một cách buồn bã, cảm giác mình anh tuấn tiêu sái như vậy lại làm ra cái việc kinh thiên động địa, hại nước hại dân như vậy thì thật là không thể tha thứ.
Trong lòng Sở Dương cũng phải thở dài, Thạch Thiên Sơn này bất luận là động tác, nét mặt hay giọng điệu đều chân thành tha thiết như vậy, không hề có chút sơ hở nào. Nếu như mình không phải trọng sinh quay về thì tuyệt đối cũng sẽ bị hắn lừa gạt rồi.
Chẳng trách người này ở kiếp trước lại có thể từ một đệ tử ngoại môn bộc lộ tài năng, thẳng tiến một đường đi lên, cuối cùng có thể cạnh tranh vị trí Đại sư huynh.
Nếu như Thiên Ngoại Lâu không bị diệt, Sở Dương có thể khẳng định rằng cuối cùng thì vị trí Đại sư huynh nội môn tuyệt đối sẽ rơi vào tay Thạch Thiên Sơn thôi!
Bản lãnh mà ở trước mặt là một bộ dáng, ở sau lưng lại là một người khác như thế này thì thật sự khó ai có được. Quả thực là không thể chê vào đâu được. Người khác vĩnh viễn không biết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Chẳng trách mà kiếp trước, sau khi hắn tiến vào nội môn, chỉ trong một thời gian cực ngắn lại chiếm được tâm hồn thiếu nữ của Ô Thiến Thiến, nữ nhi của tông chủ Ô Vân Lương. Ô Thiến Thiến Thiến được xưng là đệ nhất mỹ nữ ở Thiên Ngoại Lâu thì người theo đuổi sao có thể ít được chứ? Nhưng Thạch Thiên Sơn không có tướng mạo xuất chúng lại âm thầm bắt được tâm hồn thiếu nữ của vị thiên chi kiêu nữ này. Khi việc này được truyền ra ngoài, cả Thiên Ngoại Lâu đều hết sức kinh ngạc. Nhưng bây giờ Sở Dương lại biết rằng tất cả chuyện này nhất định không phải là quá bất ngờ. Thạch Thiên Sơn hoàn toàn có thể làm được chuyện đó.
Bất quá ở kiếp này, Thạch Thiên Sơn muốn tiếp tục làm được như vậy thì sẽ vô cùng khó khăn. Bởi, ở trước mặt hắn còn có Sở Dương ta đây. Toàn bộ âm mưu của hắn ở trước mặt ta đều là thùng rỗng kêu to mà thôi.
"Đi, theo ta trở về mà dưỡng thương cho tốt."
Thạch Thiên Sơn ân cần đỡ Sở Dương.
Sở Dương khẽ cười, ngay lúc muốn bước đi chợt ngẩn ra. Ở trong đan điền của mình lại xuất hiện cảm giác đói bụng vô cùng, hoặc có thể nói là một cảm giác vô cùng cấp bách.
Sở Dương nhất thời giật mình! Đây là chuyện gì thế này? Đói bụng ư? Đây là cảm giác đói bụng sao? Hay là do trong bụng khó chịu nhỉ? Sao trong đan điền lại sinh ra cảm giác đói bụng thế này?
Cảm giác đó giống như thủy triều ùa tới, trong đan điền lúc này giống như đang mở ra vậy. Với định lực của Sở Dương mà cũng hoàn toàn không thể chịu đựng được. Sở Dương thật sự không chịu nổi, tập trung tinh thần vận công lực nội thị để xem thử có chuyện gì, nhưng vừa nhìn thì hắn suýt chút nữa kinh hô lên.
Ở bên trong đan điền của hắn lại xuất hiện bóng dáng hư ảo của một tiểu kiếm, màu sắc ảm đạm, dài cỡ chừng một đầu ngón tay, ở trên thân kiếm có thể thìn thấy rõ tám vết nứt.
Hình dạng của thanh kiếm có chút kỳ lạ, nhưng đối với Sở Dương thì nó lại vô cùng quen thuộc. Tuy rằng đã tàn phế nhưng cái bóng hư ảo đó vô hình trung lại tản ra tia khí phách thôn thiên phệ địa (cắn trời nuốt đất).
Đây không phải là Cửu Kiếp Kiếm ư? Sao nó lại ở trong đan điền của mình chứ?
Trong lúc nhất thời, Sở Dương trợn mắt há mồm, thần mình lung lay hai cái, thiếu chút nữa bị khiếp sợ mà ngã xuống đất.