Quyển 1 - Chương 18: Thân thế bí ẩn

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:05

"Ta không xử lý là vì đây là bản lãnh của Thạch Thiên Sơn. Hai người các ngươi đúng là đần độn, có giải thích cũng vô dụng." Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói tiếp: "Nham hiểm giả dối, khẩu Phật tâm xà. Mặc dù là hèn hạ bỉ ổi, nhưng đó cũng là bản lãnh, hơn nữa đó cũng là điều kiện cần thiết để thành công trong khi hành tẩu giang hồ. Thạch Thiên Sơn làm việc vẫn chưa đủ kín đáo, nên mới bị ngươi phát hiện." Dừng một chút, Mạnh Siêu Nhiên lại nói: "Thạch Thiên Sơn vẫn là lừa dối chưa đến nơi đến chốn a." Sở Dương yên lặng đi sau lưng hắn một hồi, rồi nhẹ nhàng nói: "Con hiểu rồi." Mạnh Siêu Nhiên không quay đầu lại, chân vẫn chậm rãi bước, giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Nếu ngươi không phát hiện ra thì ta vẫn sẽ dung túng Thạch Thiên Sơn cho đến lúc hắn không cần ta dung túng nữa. Đệ tử của ta mặc dù chỉ có ba sư huynh đệ các ngươi, nhưng đây vẫn là giang hồ! Sống hay chết là chuyện của các ngươi, tự mình lựa chọn!" Lúc nói đến những lời 'Sống hay chết là do tự các ngươi chọn lựa', nét mặt của Mạnh Siêu Nhiên vẫn không biến đổi, có điều thanh âm bỗng nhiên trở nên nặng nề. Câu nói này thoạt nghe như có vẻ vô tình, nhưng lại khiến Sở Dương thở dài thật sâu. Sư phụ chỉ là người chỉ đường dẫn lối, con đường trước mắt thủy chung vẫn do mình tự đi. Nhìn Mạnh Siêu Nhiên lúc này có vẻ như vô tình, nhưng thật ra ông rất muốn các đệ tử tự mình trải nghiệm tìm hiểu giang hồ, cho dù có hơi muộn một chút, nhưng so với các đệ tử của nơi khác thì vẫn sớm hơn một bước. Mà tự mình lãnh ngộ ra so với việc để người khác chỉ dạy có sự khác biệt hoàn toàn. Mặc dù điều này hơi tàn nhẫn, nhưng là chuyện sớm muộn gì cũng phải trải qua. Sớm một chút liền có thể nắm chắc mạng sống mình thêm một phần! Điều này là do hắn ở kiếp trước, sau khi môn phái bị hủy diệt, mới từ từ cảm nhận ra được sự khổ tâm của sư phụ! "Các ngươi cứ tiếp tục ngu ngốc như vậy, sau này khi xuất đạo, sớm hay muộn cũng sẽ chết trong tay người khác. Nếu là vậy, ta sẽ không kỳ vọng gì nơi các ngươi. Đừng trách sư phụ nhẫn tâm bởi điều Thiên Ngoại Lâu chúng ta cần là cường giả, chứ không phải là kẻ ngu ngốc. "Thạch Thiên Sơn thâm hiểm xảo trá, ra tay ác độc, không phải người tốt gì." Lúc Mạnh Siêu Nhiên đứng lại, Sở Dương mới phát hiện họ đã đi đến vách đá phía sau núi, rồi chỉ nghe Mạnh Siêu Nhiên nói: "Nhưng Thạch Thiên Sơn lại làm được việc, tư chất cũng tốt, vì vậy ta mới dung túng hắn, dùng hắn để áp chế các ngươi. Các ngươi trước đó biểu hiện hết sức bình thường, quá ư tầm thường và thật thà chất phát. Thành tựu càng nhỏ thì cơ hội sống sót càng lớn, ngay cả lúc bị người khi dễ thì cuối cùng vẫn có thể sống sót được. Ta chỉ muốn đệ tử ta được sống, còn các ngươi chọn con đường nào thì việc đó ta không quản. Mọi sự do trời định, nếu không phải ngươi đột nhiên vạch ra mấu chốt, ta cũng sẽ không nói gì với ngươi. Ta có thể là một sư phụ đủ tư cách hoặc là chưa xứng đáng, nhưng kể từ lần đầu tiên Thạch Thiên Sơn lừa gạt các ngươi mà các ngươi không phát giác ra, ngược lại còn cảm kích hắn, ta đã thay các ngươi quyết định con đường của mình." Hắn quay đầu lại, nhìn thật sâu vào trong mắt của Sở Dương: "Mãi cho đến ngày đó, ngày mà ngươi bắt đầu đưa ra sự thăm dò đối với ta." "Con hiểu!" Tuy lời của Mạnh Siêu Nhiên lãnh đạm vô tình, nhưng Sở Dương lại vô cùng cảm kích. Nếu như mình cùng Đàm Đàm hai người cứ ngu muội làm tới, vạch trần bộ mặt thật của Thạch Thiên Sơn, thì lúc đó cuộc sống của hai người sẽ ngày càng khó khăn. "Mấy ngày nay, ta mặc dù tuyên bố là bế quan, nhưng vẫn âm thầm quan sát các ngươi." Mạnh Siêu Nhiên thở dài, cười lớn một tiếng: "Lúc này ta mới phát hiện ra, Mạnh Siêu Nhiên ta thật sự lại nhìn lầm một lần nữa. Sở Dương ngươi thật đã làm cho ta bất ngờ, cho nên ta mới thay đổi nguyện vọng ban đầu." Sở Dương cảm thấy rất xấu hổ. Chẳng phải mình khiến sư phụ nhìn nhầm gì, mà chỉ là vì kiếp trước mình quả thật đã hành động ngu xuẩn... Có điều sư phụ nói 'Lại nhìn lầm một lần nữa' là hơi khó hiểu. Bên trong những lời này tựa hồ như ẩn chứa một ý nghĩa thâm sâu nào đó, hoặc là lúc trước ông ấy thật sự đã nhìn lầm quá một lần? "Bất quá, tính cách của ngươi cần phải thay đổi." Mạnh Siêu Nhiêu suy tư một hồi, rồi nặng nề nói tiếp: "Người trong giang hồ, chém giết là điều không thể tránh khỏi, nhưng trong buổi nói chuyện hôm nay, ngươi lại mang sát tính quá nặng. Ngươi bây giờ đã biết cố gắng, thành tựu của ngày sau chỉ sợ không kém hơn ta. Sở dĩ ta lo lắng... Nếu có một ngày ngươi tìm được cha mẹ ruột đã bỏ rơi ngươi thì... Vì vậy hôm nay ta mới cùng ngươi nói chuyện." "Ha ha ..." Sở Dương cười lạnh lùng, trong mắt lộ ra hận ý mãnh liệt. Là người của hai thế giới, đây chính là tâm ma lớn nhất trong lòng hắn! Sở Dương là một đứa trẻ mồ côi, nói cách khác chính là một đứa trẻ bị bỏ rơi! Lúc Mạnh Siêu Nhiên nhặt được hắn là lúc hắn đang nằm trong tã bọc. Giữa một mùa đông khắc nghiệt, bị người ném vào một cái miếu hoang phế. Sau khi Sở Dương biết được chuyện này, trong lòng hắn tràn ngập căm phẫn không thể đè nén! Các ngươi đã sinh ra ta, thì tại sao lại đem ta vứt bỏ? Dù mang ta cho một gia đình bần tiện thì cũng giúp ta có thể sống tiếp, nhưng các ngươi lại đem ta ném ở cửa miếu hoang vào một đêm đông giá rét như vậy! Cho dù đem ném vào trong miếu hoang, thì vẫn tốt hơn nhiều so với ở ngoài miếu chứ? Ít nhất ta cũng có thể kéo dài thêm được vài hơi thở! Họ rõ ràng muốn ta chết mà, chỉ có điều họ không đành lòng tự tay giết đi đứa nhỏ do mình sinh ra, nên mới chọn cách tự dối gạt lòng mình như vậy. Nhưng một đứa nhỏ chưa tròn một tuổi... Nếu không phải gặp được người hảo tâm, không phải chỉ còn con đường chết sao? Trong thiên hạ sao lại có thứ cha mẹ tàn nhẫn như vậy? Nhìn trên mặt Sở Dương tràn đầy thù hận, Mạnh Siêu Nhiên thở dài: "Sư phụ khuyên ngươi ba câu, ngươi phải nhớ kỹ trong lòng: thứ nhất, không có họ ngươi vẫn còn sống. Thứ hai, thiên hạ không có cha mẹ nào không thương con! Thứ ba, thiên đạo luân thường, tánh mạng của ngươi dù sao cũng là do cha mẹ ngươi ban cho." "Sư phụ dạy bảo đúng lắm." Sở Dương bình tĩnh nói. Mạnh Siêu Nhiên thầm than trong lòng, biết Sở Dương nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ sợ gút mắc trong lòng hắn không cách nào cởi mở được. Hắn nói 'Sư phụ dạy bảo đúng lắm' chứ không phải nói "Đệ tử đã ghi nhớ" là có thể nhận ra. Nhắc tới cũng khó trách Sở Dương, trong tám trăm đệ tử Thiên Ngoại Lâu, cô nhi không phải là ít, chẳng qua đa số là vì cha mẹ đều qua đời, còn thật sự bị cha mẹ vứt bỏ thì chỉ có hai người: Sở Dương và Đàm Đàm. Cái cảm giác bị người ta vứt bỏ, hơn nữa lại là chính cha mẹ ruột mình vứt bỏ đúng là thê lương không thể tả xiết. Theo thời gian, nỗi đau đó sẽ lớn dần và khắc sâu vào lòng hắn, cuối cùng là biến thành sự thù hằn phẫn nộ. Hơn nữa, Sở Dương là một người có lòng tự trọng rất cao! Tích cách quái gở của Sở Dương xuất hiện sau khi hắn đã hiểu được sự đời. Kể từ lần biết rõ thân thể của mình, hắn vẫn trầm mặc ít nói, dần dà rồi trở thành bộ dáng như bây giờ. Hận thù trong lòng hắn đã tích lũy từ mười sáu năm nay! Mạnh Siêu Nhiên lại thở dài, thương tiếc nhìn người đệ tử này của mình. Trên sắc mặt bình tĩnh của Sở Dương, Mạnh Siêu Nhiên có thể cảm nhận được một cỗ nộ hỏa mãnh liệt mênh mông pha lẫn bi thương. Một khi nộ hỏa đó bị bốc cháy, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng sẽ bị đốt thành tro bụi! Mạnh Siêu Nhiên chỉ biết sự phẫn nộ này của Sở Dương đã được tích trữ mười sáu năm, nhưng nói sao cũng không ngờ tới, sự phẫn nộ của hắn không đơn giản chỉ có mười sáu năm, mà là do hai đời tích lũy mà có... "Công pháp của bản môn ngươi đã biết hết, quyền cước đao kiếm cũng đều hiểu rõ. Ngoại trừ một số công pháp chính yếu của Thiên Ngoại Lâu, ngươi đã được học tất cả." Mạnh Siêu Nhiên nhẹ giọng nói: "Sau này phải do ngươi tự mình làm chủ. Những công phu chính yếu còn lại của Thiên Ngoại Lâu chỉ có thể truyền thụ cho thập đại đệ tử. Hết thảy... phải trông vào chính bản thân ngươi." "Vâng." Sở Dương gật gật đầu. Chỗ hai người đang đứng là trên một đỉnh núi. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng từ phương Đông toả ra, rồi vầng thái dương đột nhiên ló diện từ phía chân trời. Mạnh Siêu Nhiên nheo nheo mắt, chăm chú nhìn về phương Đông, trong ánh mắt tựa hồ như nhuộm đẫm vô số ráng màu hoa mỹ, phát ra ánh sáng không bút mực diễn tả được, chậm rãi ngưng tụ thành một luồng ánh sáng chói mắt! Sắc trời rực rỡ! Sở Dương đột nhiên cảm thấy bóng lưng của sư phụ Mạnh Siêu Nhiên giờ phút này thật hiu quạnh và cô độc! Mặt trời bắt đầu ló dạng, ánh sáng xuyên qua mây và chiếu vào Mạnh Siêu Nhiên, tạo thành một cái bóng thật dài in giữa núi rừng. Thật lâu sau, Mạnh Siêu Nhiên trầm giọng nói: "Sở Dương, ngươi là đứa nhỏ đầu tiên ta nhặt mang về. Khi ta ôm lấy ngươi trong đêm bão tuyết đó, ta liền biết sẽ xuất hiện một thảm kịch của loài người. Khi đó, ta từng nghĩ tới việc... đem ngươi ném bỏ! Ta không muốn dính vào vòng nhân quả này..." Sở Dương thân thể chấn động, ngẩng phắt đầu nhìn bóng lưng của Mạnh Siêu Nhiền, miệng mấp máy nhưng vẫn không nói gì. "Nhưng có một vật làm cho ta thay đổi tâm ý." Mạnh Siêu Nhiêu đưa lưng về phía Sở Dương, duỗi thẳng tay, nắm tay dần dần buông lỏng để lộ ra một miếng ngọc bội nhỏ bằng đầu ngón tay.