"Lần đó uống rượu ở Lăng gia, kỳ thật chính là vì giải quyết việc này, hóa giải ân oán. Trong trí nhớ của ngươi là Lan Bất Hối và Trần nghênh Phong đánh nhau, nhưng thực chất lại là lấy cớ bức bách Lăng Mộ Dương tỏ thái độ. Nhưng Lăng Mộ Dương lại đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Từ đó huynh đệ như người dưng nước lã."
Tiêu Thần Vũ nói: "Trên thực tế, cửu đại gia tộc chân chính quyết liệt, cũng chính là lần đó!"
"Chẳng trách... Chẳng trách..." Lệ Xuân Ba thì thào tự nói, cười khổ không một thanh âm. Đột nhiên ngẩng cổ, dốc cạn liệt tửu, lau miệng, hung hãn nói: "Các ngươi có từng nghĩ qua... Các ngươi lựa chọn như vậy, làm sao đối diện phụ bối chúng ta - những huynh đệ tửng sinh tử chi giao? Làm sao đối diện với đại bá? Các ngươi..."
Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói: "Khi đó, thế cục đại lục đã tươi sáng, chín khôi địa bàn lớn đang ở trước mắt, chờ chia cắt. Đối diện với lợi ích khổng lồ như thế, còn ai có tâm tình đi lo tình nghĩa! Đối diện với lợi ích khổng lồ, tất cả những thứ khác đều không quan trọng."
"Ta chửi con mẹ các ngươi..." Lệ Xuân Ba bi phẫn, chửi lớn được nửa câu, rồi lại thu trở lại, đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Đừng mắng ta!" Tiêu Thần Vũ: "Ta không tham dự, từ đầu tới cuối không hề tham dự."
"Nhưng ngươi cũng không ngăn cản!" Lệ Xuân Ba lớn tiếng, nói: "Về sau thì sao?"
Trong mắt Tiêu Thần Vũ lộ ra vẻ tức giận, nói: " Sau đó, Lăng Mộ Dương bị mọi người liên thủ bức bách, rốt cuộc không chịu được áp lực, sau khi kéo dài mấy chục năm, nói Quân Uy đã chết."
"Nhưng sự thực lại không phải như thế. Lúc đó Quân Uy tuổi còn nhỏ, nhưng đã nhớ rõ tất cả. Sau khi lớn lên, thoát ly Lăng gia, bước chân vào giang hồ, lấy tên giả là Cừu Vạn Trượng! Nhưng chẳng biết tại sao lại bị người ta biết được thân phận thực, bị vây công, cuối cùng hạ lạc không rõ." Tiêu Thần Vũ chậm rãi nói.
Lệ Xuân Ba phẫn nộ đánh ra một chưởng, bên cạnh, một ngọn núi cách đây mấy trăm trượng, phanh một tiếng vỡ vụn. Đá vụn bụi mù ngập tràn tứ phía, thiên địa biến sắc. Lệ Xuân Ba lạnh lùng nói: "Chính là Tàn Hoa Sắc Ma - Cừu Vạn Trượng khi trước? Các ngươi giết thì giết, vì sao còn đổ lên đầu hắn tội danh xấu xa như thế?"
"Hắn không phải sắc ma, cho tới bây giờ cũng không phải!" Tiêu Thần Vũ sử lại: "Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn, lịch sử cho tới bây giờ đều do kẻ thắng viết. Cho nên hắn là như vậy."
"Các ngươi làm chuyện thật tốt! Các ngươi thật giỏi!" Lệ Xuân Ba nghiến răng ken két: "Thật đúng là... quang minh chính đại! Không để bản thân có một vết nhơ. Nếu đại bá biết mình lại có một đám hậu bối sạch sẽ không tỳ vết như các ngươi, không biết sẽ vui mừng cỡ nào!"
Một câu này rõ ràng là nói mát, nhưng Tiêu Thần Vũ vẫn không hề phản khác, lịch sử là lịch sử, sự thật là sự thật.
"Từ đó về sau, chỉ cần giang hồ xuất hiện họ Quân, các ngươi liền thi nhau đuổi giết, cũng là bởi vì như thế nhỉ?"
"Đừng nói hai chữ 'các ngươi'." Tiêu Thần Vũ nói chuyện này từ đầu tới cuối đều không có Tiêu gia tham dự!"
"Nhưng từ đầu tới cuối, họ Tiêu vẫn cảm kích chuyện này!" Lệ Xuân Ba lạnh lùng nói: "Hơn nữa còn một mực giả câm giả điếc!"
Tiêu Thần Vũ im lặng không nói, thật lâu sau mới lên tiếng: "Quân Uy chưa chết, bởi vì sau rất nhiều năm, trên giang hồ còn có truyền nhân của hắn xuất hiện. Nhưng những người... Đều không có ngoại lệ, bị mấy đại gia tộc đuổi giết."
"Trước đó, Lăng Mộ Dương tới tìm ta, không nói gì cả, chỉ dập đầu lạy ta ba cái, quay đầu mà đi."
"Bắt đầu từ đó, ta bắt đầu bí mật điều động nhân thủ, bảo hộ một tia huyết mạch của Quân thúc thúc, cùng Lăng Mộ Dương liên thủ. Đây là ta làm."
"Càng về sau, thời gian trôi qua càng dài, đuổi giết dần dần phải nhạt. Mà hậu nhân của Quân thúc thúc, cũng được Lăng Mộ Dương đưa tới Trung Tam thiên."
"Sự tình là như thế."
"Một khi đã vậy, vị thủ lĩnh Ám Trúc Trung Tam Thiên kia - Quân Tích Trúc kia, các ngươi sao không hạ thủ đi? Nàng không phải cũng mang họ Quân sao?" Lệ Xuân Ba có chút trào phúng, cười nhạt.
"Bởi vì Ninh Thiên Nhai nhúng tay rồi! Khi đó Ninh Thiên Nhai xuất quan, bảo vệ huyết mạch Quân gia. Hơn nữa... bọn họ cũng thủy chung không thể xác định, đó có phải là hậu nhân Quân gia lúc trước hay không. Thế là dứt khoát bán thể diện cho Ninh Thiên Nhai. Hơn nữa, Thượng Tam Thiên cũng không còn họ Quân tồn tại, cũng không cần lo lắng bị uy hiếp." Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói.
"Ta hiểu." Khẩu khí Lệ Xuân Ba lộ ra thất vọng, trên mặt hắn không hề che giấy bộ dáng nản lòng thoái chí chút nào, nói: "Ta thật sự hiểu rồi."
"Ta hiểu được, tình nghĩa sâu hơn nữa, cũng không thể ngăn được lợi ích!" Lệ Xuân Ba đau đớn nói: "Đối với các ngươi mà nói! Tình nghĩa hay gì đó, đều không quan trọng!"
Tiêu Thần Vũ cầm lấy một cái đùi gà, cắn một cái, nói: "Xuân Ba, chúng ta có thể không nói chuyện này nữa không?"
Lệ Xuân Ba suy sụp nói: "Ngươi phải tin rằng, ta càng không muốn nói. Ta chỉ muốn biết, vì sao? Phụ bối chúng ta đều là giao tình sinh tử, vì sao đến thế hệ chúng ta, lại trở nên vô tình như thế?"
Tiêu Thần Vũ trầm mặc một chút, nói: "Phụ bối chúng ta cùng nhau xuất sinh nhập tử, rừng đao biển lửa. Tình nghĩa của bọn họ, là sinh tử chi giao. Đó là thật! Cho nên bọn họ vĩnh viễn không bao giờ có lỗi với nhau."
"Đến thế hệ chúng ta. Thứ nhất, phụ bối mất tích quá sớm, chúng ta không bị ảnh hưởng quá sâu. Thứ hai, chúng cănản chưa từng trải qua sinh tử với nhau, không cùng trải qua nhiều mạo hiểm như vậy. Vốn không có cái gọi là chân tình!"
"Khi đó, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là một đám đệ tử thế gia tụ hợp, vui chơi mà thôi. Chỉ là bạn chơi từ nhỏ. Không hơn."
"Chờ đến khi chúng ta bắt đầu khai sáng sự nghiệp, đương nhiên phải dốc sức, phải lưu lạc, phải trải qua nhiều lần gian nguy... Nhưng lúc đó chúng ta là thủ lĩnh, mỗi người chúng ta đều có một đám thủ hạ... Cho dù trải qua sinh tử, cũng là cùng những người đó. Chứ không phải là huynh đệ chúng ta."
"Tình cảm của chúng ta không được khảo nghiệm. Rất tầm thường."
"Khi đối diện với lợi ích, có vị dao động, cũng rất bình thường." Tiêu Thần Vũ nói như thế: "Nếu như phải giết cả nhà Quân thúc thúc, trong lòng mới an tâm, vậy bọn họ sẽ làm. Không có gì lạ cả."
Lệ Xuân Ba nở nụ cười có chút bi thương: "Thì ra giết chết thúc thúc của mình, trong lòng sẽ an tâm..."
Tiêu Thần Vũ nở một nụ cười kỳ quái, nói: "Xuân Ba, nếu nói như vậy, một trong cửu kiếp hiện giờ cũng là ở Lệ gia các ngươi, ngươi cũng cảm thấy trong lòng an tâm nhỉ?"
Lệ Xuân Ba bỗng nhiên ngẩng đầu: "Nhị ca, lời này của ngươi là ý gì?"
Tiêu Thần Vũ nặng nề nói: "Theo lịch sử nói, một khi vượt qua đại kiếp nạn này, Lệ gia sẽ chân chính có hi vọng. Ta chân thành hi vọng ngươi có thể vượt qua! Thật đó!"
Lệ Xuân Ba cười tự giễu: "Thì ra là thế."
Tiêu Thần Vũ lạnh nhạt nói: "Huynh đệ, sau này nói chuyện, chớ đặt mình vào vị trí thánh nhân! Kẻ bị người cười, vị tất không thể cười!"
Lệ Xuân Ba cười ha ha, cười đến chảy ra nước mắt.
Tiêu Thần Vũ vẫn duy trì nụ cười, uy nghiêm túc mục dị thường.
Tất cả mọi chuyện đều đã nói, băn khoăn vạn năm cũng được giải bỏ.
Tiêu Thần Vũ vượt trên vạn người, chí tôn cửu phẩm đỉnh phong đã trở lại.
Lệ Xuân Ba cười như điên, Tiêu Thần Vũ mỉm cười, trong lòng hai người đều đang thở dài, nhưng một tia ôn nhu trong mắt hai người, đều đang dần dần biến mất.
Kỳ thật trong lòng hai người đều rõ ràng, theo chuyện năm đó bị vạch trần, một đường nói tới bây giờ, mấy câu cuối cùng vừa kết thúc, tình nghĩa vạn năm, đã không còn sót lại chút nào!
Từ nay về sau, chính là ngươi chết ta sống, không phải ngươi chết thì là ta vong!
Ta và ngươi, không còn là huynh đệ. Huynh đệ thì sao, huynh đệ cũng giết. thế thôi!
Tiêu Thần Vũ bắc thượng, chuyến này động thân cũng biểu lộ thái độ của mình. Hôm nay đoàn tụ lần cuối, đó là hạ xuống một dấu chấm kết cho tình huynh đệ cả đời.
Nhưng hai chung quy vẫn không thể chia tay trong vui vẻ.
Huynh đệ vạn năm tuế nguyệt, ân oán dây dưa tới hôm nay. Trước trận sinh tử tuống một chén, rượu còn chưa cạn đã quyết liệt!
Đối với lời Tiêu Thần Vũ nói, Lệ Xuân Ba không hề giải thích. Nếu như Tiêu Thần Vũ nói ra những lời này từ nửa canh giờ trước. Lệ Xuân Ba tuyệt đối sẽ liều mạng giải thích, cho thấy nỗi lòng của mình.
Nhưng hiện tại đã không cần thiết, bởi vì hoàn toàn vô nghĩa thôi.
Ngươi nói ta vì cửu kiếp, nhưng ngươi có biết, trước khi trận chiến này, ta cũng hoàn toàn thất vọng lạnh lòng với gia tộc của mình? Ngươi có biết, trong toàn bộ cuộc chiến, ta cho tới bây giờ vẫn chưa xuất thủ một lần?
Ngươi có biết, vì các ngươi, vì tình nghĩa huynh đệ vạn năm trước, chỉ cần các ngươi thương lượng với ta, ta thà giải tán Lệ thị gia tộc đổi lấy hòa bình? Ích lợi đối với ta mà nói, mới là thứ không quan trọng.
Các ngươi có biết, ta đã sớm muốn buông bỏ?
Ta coi trọng nhất, duy chỉ có huynh đệ thôi!
Khóe miệng Lệ Xuân Ba nở nụ cười cay đắng, nhưng đến một chữ cũng không nói ra.
Ta không hề đứng ở vị trí thánh nhân. Ta chỉ đứng ở vị trí một con người mà thôi. Chỉ thế thôi.
Cầm vò rượu, Lệ Xuân Ba đột nhiên cảm thấy rượu ngon thơm nồng, đột nhiên lại trở nên khó uống như vậy. Nhẹ giọng nói: "Nhị ca, mọi người dù sao cũng từng là huynh đệ. Dứt khoát nói hết tất cả ra đi. Sau ngày hôm nay, huynh đệ như ngươi dưng. Nếu nhị ca đích thân tới Tây Bắc rồi, cũng chẳng tỏ tất cả đại cục đã định. Vậy tiểu đệ cũng chỉ có thể hết sức chi toàn một phen cùng nhị ca thôi."
Tiêu Thần Vũ im lặng gật đầu: "Cũng đúng thôi. vì gia tộc sinh tử tồn vong, ngươi nên như thế, mọi người giống nhau thôi."
Lệ Xuân Ba khẽ lắc đầu: "Không giống. Trước khi nhị ca tới đây. . Ta chưa bao giờ nhúng tay, một lần cũng không..."
Tiêu Thần Vũ sửng sốt, bỗng nghiên ngẩng đầu, nhìn vị huynh đệ cũ của mình mà kinh ngạc dị thường. Tựa hồ khó tin tưởng lời huynh đệ mình nói.
Lệ Xuân Ba khẽ ngoảnh mặt sang một bên, gật gật đầu.
Tiêu Thần Vũ chậm rãi đứng lên, khoanh tay cất bước, đi tới bên vách núi, nhìn tuyết địa trắng toát, nặng nề nói: "Mười vạn năm, Tây Bắc đã đổi chủ mấy lần rồi?"
Lệ Xuân Ba cũng khoanh tay, đứng bên cạnh hắn, thản nhiên nói: "Tang thương vạn thế, Đông Nam thủy chung vẫn họ Tiêu?"
Hai câu hỏi, hai dấu hỏi chấm. Đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường.
Chỉ sóng vai mà đứng.
Đại tuyết vẫn rơi, che trời mù đất, chẳng mấy chốc, trên thân thể hai người đã đóng một lớp tuyết thật dày.
Với tu vi hai người mà nói, bông tuyết rơi xuống người, chỉ sợ còn chưa kịp tiếp xúc, đã biến thành hư ảo. Mà giờ khắc này, lại giống như bám trên hai bức tượng vậy. Chẳng mấy chốc nơi đây lại có thêm hai bức tượng giống nhau như đúc.
"Rượu rất ngon, chân tuyết kê cũng rất tuyệt." Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói: "Hynh đệ, ta phải đi rồi." Khi tiếng nói vẫn còn vang vọng, một pho người tuyết đột nhiên tan rã, Lớp tuyết thật dày trong nháy mắt đã hóa khí.
Theo pho người tuyết đầu tiên biến mất, pho thứ hai cũng lập tức biến mất. Thân hình Lệ Xuân Ba khẽ lay động, trong miệng ho nhẹ, tiếp đó dùng sức phun. Mt hơi rượu nồng đậm cực điểm từ trong miệng hắn lao ra, bắn đi như một mũi tên cực tốc, xuyên phá tuyết rơi giữa không trung, mang theo tiếng gió gào thét, đâm thẳng vào thạch bích đối diện.
Oanh một tiếng, ngọn núi đối diện không ngờ xuất hiện một cái động, thông từ trước ra sau.
Lệ Xuân Ba nhìn cái động kia, không mở miệng nói một lời.
"Bảo trọng! Đây là thật." Tiêu Thần Vũ cũng nhìn cái động kia, ánh mắt có trầm ngưng, tiếp đó tung người bay lên, tốc độ di chuyển cũng không phải quá mau, phảng phất như lưu luyến nơi này, phảng phất như chỉ cần nán lại một chút thôi cũng được.
"Bảo trọng! Cũng là thật!" Lệ Xuân Ba bay đi về phía ngược lại. Tốc độ cũng không nhanh. Hai người một trái một phải, đều dùng một tốc độ thong thả cực độ, rời đi. Nhưng bọn họ đều không hề quay đầu lại.
Lần này chia tay, lần sau gặp sẽ phải phân sinh tử!
Cho dù tốc độ có chậm thế nào đi nữa, hai người cuối cùng vẫn mỗi người một ngả. Thân ảnh dần dần biến mất trong gió tuyết mờ mịt.
Trên mặt đất còn dư lại sáu vò rượu ngàn năm chưa hề mở nắp. Nằm giữa băng thiên tuyết địa này, im lặng không một tiếng động, giống như lưu lại làm bằng chứng cho cuộc gặp gỡ giữa hai huynh đệ.
Khi mọi thanh âm đều đã biến mất, đột nhiên từ phương hướng mà Tiêu Thần Vũ bỏ đi, truyền đến một đạo kình khí mềm mại, xoay tròn trên mặt đất, nhẹ nhàng nhấc sáu vò rượu lên, tựa hồ là muốn lấy rượu đi...
Cùng lúc đó, từ phương hướng Lệ Xuân Ba rời đi, cũng có một đạo kình khí mềm mại phá không đến, cũng cuốn lấy sáu vò rượu, tựa hồ cũng muốn thu đi chỗ rượu này...
Hai cỗ kình khí vừa tiếp xúc, chủ nhân song phương lập tức hiểu được ý tức đối phương.
Hai người không hẹn mà cùng thu tay lại, tựa hồ muốn để rượu lại cho đối phương, còn mình thì buông bỏ.
Nhưng, hành động của hai người lại trùng hợp tới khó tin, vậy mà hoàn toàn giống nhau. Hai đạo kinh khí cùng thu lại, sáu vò rượu đang lơ lửng trên không trung mười trượng đột nhiên mất đi điểm tựa, cùng nhau rơi xuống.
Ba ba ba mấy tiếng, cả sáu vò rượu đều bể nát!
Trong vò rượu này, rượu thơm đỏ sẫm bắn văng tung tóe khắp nơi, thấm vào mặt đất. Không còn lưu lại nửa giọt.
Bổn ý hai người đều là muốn bảo tồn mấy hũ rượu này. Nhưng hai người lại đồng loạt thu tay, cuối cùng hủy diệt đi mấy vò rượu cuối cùng này.
Hai phương hướng, hai người cùng dừng chân, ngửa mặt lên trời thở dài.
Trên mặt hai người đều lộ vẻ mất mát.
Im lặng thật lâu.
Rượu ngon tỏa hương, phiêu tán tứ phía, cuối cùng biến thành vô vị. Dịch rượu trên mặt tuyết giống như máu tươi, dần dần thấm vào tuyết, chỉ để lại một màu huyết sắc.
Vật chứng kiến cuộc hội ngộ của huynh đệ cuối cùng cũng không còn. Vì sao? Thiên ý ư? Có ai biết rõ ràng?
Trong lòng mỗi người đều dâng lên một cảm giác đau đớn.
Đúng là không còn gì nữa rồi.
Giờ khắc này, trong lòng hai người đều hiện ra một câu này.
Thật lâu sau, Tiêu Thần Vũ thở dài một tiếng nặng nề, phóng người lên, thân pháp lập tức triển khai, hoàn toàn biến mất trong gió tuyết đầy trời.
Bên kia, Lệ Xuân Ba lại dừng bước, lẳng lẳng đứng mấy khắc, phảng phất như muốn quay đầu lại, nhưng chung quy vẫn không thể. Chỉ khẽ lắc lắc đầu, hai giọt nước mặt trong suốt rơi trên tuyết, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời cười ha ha.
"Ha ha ha. . ha ha ha..." Lệ Xuân Ba ngửa mặt lên trời thét dài: "Hết thảy đều không còn! Không còn gì hết! Thứ ta giữ vững một vạn năm qua, thì ra đã bị vứt bỏ từ vạn năm trước. Hết thảy đều giống như một cái rắm! Một cái rắm! Cái rắm cũng không bằng!"
Hắn điên cuồng hét lên giống như muốn phát tiết, hít vào một hơi như khóc như than. Cuối cùng cất bước mà đi. Một đường cười lớn thê lương, rung động thiên địa. Thiên sơn vạn hạp cùng nhau ầm ầm vong lại, lại lộ ra kiên quyết không gì sánh kịp.
Thân hình Tiêu Thần Vũ đang bay đi, đột nhiên dưng lại, thần sắc ảm đạm quay đầu. Nghe tiếng cười thê lương vô hạn quen thuộc, nhưng bây giờ lại có chút xa lạ, dần dần đi xa, ngây người không nói, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, tung người bay đi.
Hai người giống như hai đường thẳng, cuối cũng không hề tương giao, đều biến mất vào thiên địa.
Mỗi người đều rõ ràng!
Hôm nay từ biệt, ngày sau gặp lại, đã là sinh tử đối đầu!
Ngươi phải bảo trọng, chớ nên lưỡng nan.
Ta cũng vậy!...
Chiến cuộc giữa phe liên quân và Lệ gia đã tới thời khắc khẩn trương.
Cái loại khẩn trương đến mức có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cho dù là Sở Dương vẫn thờ ơ lạnh nhạt, vẫn có thể cảm nhận được, loại áp lực khổng lồ giống như núi sập kia!
Phe liên quân, trừ viện quân của Lăng gia và chấp pháp giả đến nay còn chưa tới ra, viện binh của mấy đại gia tộc khác cũng đã đến đông đủ. Thanh thế so với trước kia ước chừng phải mạnh mẽ hơn gấp đôi!
Mà càng quan trọng, Đệ Ngũ Khinh Nhu đang chậm rãi thu nạp, chỉnh biên đội ngũ liên quân này. Có thể nhìn ra được, quyết chiến đã ở ngay trước mắt.
Trong khoảng thời gian này, chiến đấu vẫn diễn ra không ngừng. Lệ Đông Hải cùng Lệ Tuyệt, Lệ Bạt Thiên sóng vai chiến đấu. Mỗi một lần chiến đấu, đều thụ thương chồng chất, mỗi một lần đều là cửu tử nhất sinh, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đối với điều này, Mạc Thiên Cơ cũng chẳng quan tâm. cũng chỉ phụ trách trị thương cho hắn, về phần những cái khác, một mực mặc kệ.
Sắc mặt Lệ Hùng Đồ càng ngày càng khó coi, ánh mắt cũng càng lúc càng u ám.
Lần một lần hai còn dễ nói, nhưng... gần như lần nào mình cũng gặp phải tình huống bất ngờ như vậy. Chẳng lẽ là ngoài ý muốn thật sao?
Nhưng đối với tất cả điều này, Lệ Hùng Đồ cũng không có biện pháp ứng đối nào.
Đám người Mạc Thiên Cơ hoàn toàn chẳng thèm quan tâm tới chuyện này, cuối cũng chỉ trị liệu cho hắn, giúp hắn khôi phục. mà dám người Lệ Vô Ba cũng hoàn toàn không có ý, chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Còn đám người Lệ Tuyệt Lệ Bạt Thiên lại càng ngày càng không kiêng nể gì, làm tới làm lui, thậm chí còn trắng trợn và không từ thủ đoạn ngáng chân Lệ Hùng Đồ, bố trí bẫy rập.
Khi đại quân rút lui, luôn luôn vô tình hữu ý đẩy Lệ Hùng Đồ thương thế thế chồng chất một cái, khiến hắn rớt lại phía sau, cho đảm nhiệm ngươi đoạn hậu.
Cùng nhau xung phong hãm trận, chờ đến khi xông vào giữa trận địch, Lệ Hùng Đồ thường thường lại đột nhiên phát hiện, mình chỉ là người cô độc, thiên quân vạn mã, đều là địch của ta!
Người khác đều có chân thành hợp tác, cứu viện lẫn nhau, chỉ có mình là một người đối diện một đám địch nhân. Ít nhất là một đám. tất cả mọi người đang chém giết đẫm máu, mắt nhìn xung quanh, tai nghe bát phương, nhưng các đồng đội đến ngay cả khóe mắt cũng không nhìn đến mình, phảng phất như mình là tồn tại vô hình vậy.
Nếu không phải Lệ Hùng Đồ căn cơ vững chắc, tu vi thâm hậu, năng lực chịu đòn mạnh, chịu thương lại càng xuất sắc, thì cho tới bây giờ, hắn đã phải chết ba bốn mươi lần rồi!
Tâm Lệ Hùng Đồ, đang dần dần lạnh đi!
Hắn không phải kẻ ngốc!
"Vì cái gì?" Hắn rốt cuộc không nhịn được, hỏi Mạc Thiên Cơ.
Hắn chỉ có thể hỏi Mạc Thiên Cơ, có lẽ còn có thể thu được đáp án, bởi vì Mạc Thiên Cơ khinh thường, không thèm lừa hắn. Hỏi người khác, cũng chỉ có thể rước lấy nhục mà thôi.
"Vì sao? Không tại sao cả. Lý do không phải đều rõ ràng rồi sao?" Mạc Thiên Cơ nói: "Bởi vì ngươi đã mất đi giá trị lợi dụng. Hiện tại chính là thời điểm ngươi hồi báo bọn hắn. Bất kể ngươi dùng phương pháp gì hồi báo, đó đều là đương nhiên, đều không quá phận, đến một điểm cũng không !"
Lệ Hùng Đồ phẫn nộ nói: "Chỉ là, chuyện hồi báo phải để ta làm chứ. Ta chủ động, nguyện ý mới là hồi báo. Hãm hại như thế, chẳng lẽ cũng là hồi báo?" Mạc Thiên Cơ chẳng thèm để tâm: "Đương nhiên xem như hồi báo! Chủ động nguyện ý? Ngươi nói ra lời này, chỉ có thể chứng tỏ, ngươi quá ngây thôi!"
Mỗi một lần, Mộng Hoan Hoan nhìn thấy toàn thân Lệ Hùng Đồ đều là vết thương, đều đau lòng tới rơi lệ, không chỉ từng một lần quỳ xuống trước mặt Mạc Thiên Cơ, cầu xin đường cho Lệ Hùng Đồ tái chiến nữa.
Nếu như đã biết rõ bọn họ đang lợi dụng ngươi, thậm chí là hại ngươi, vì sao ngươi còn ngu xuẩn, cố chấp ra ngoài liều mạng như thế?
Mộng Hoan Hoan khuyên giải, còn Mạc Thiên Cơ, Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông lại thờ ơ lạnh nhạt.
Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông nhiều lần không nhịn được, muốn lao ra, nhưng luôn bị Mạc Thiên Cơ mạnh mẽ cản lại! Vì việc này, hai người liên tục mấy ngày trời không nói chuyện với Mạc Thiên Vân.
Thật qua chưa thấy qua kẻ nào nhẫn tâm như ngươi. Anh hùng hán tử như thế, bị người ta lập kế hãm hại như thế, ngươi không chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà còn muốn trợ giúp, bỏ đá xuống tiếng?
Mạc Thiên Cơ vẫn đang nhìn, hắn đang nhìn Lệ Hùng Đồ. Dưới đả kích như vậy, rốt cuộc hắn sẽ có lựa chọn gì? Đối với lựa chọn của Lệ Hùng Đồ, Mạc Thiên Cơ rất chờ mong, thật sự rất chờ mong.
"Ta muốn chiến! Tiếp tục chiến!"
Lệ Hùng Đồ thản nhiên nói.
"Bọn họ đang hại ta, ta biết! Ban đầu, vì sao bọn họ cứu ta, ta hiện tại cũng đã biết. Cho tới bây giờ, bọn họ đang suy nghĩ điều gì, ta cũng biết. Ta ở nơi này, chỉ có một đường chết, ta hoàn toàn biết!"
Lệ Hùng Đồ mang theo phẫn nộ đau đớn, nặng nề nói: "Nhưng bọn họ chung quy vẫn cứu mạng ta! Cho ta bao nhiêu tài nguyên, từng coi ta là hi vọng... Bất kể ý định ban đầu là gì, bất kể tâm tính ra sao, bất kể ý đồ thế nào... bọn họ chung quy vẫn có ân với ta. Chỉ thế thôi."
"Cho dù bọn họ có đê tiện hơn nữa, lại có mục đích, nhưng ân tình với ta là sự thật. Vô luận thế nào cũng phải hồi báo."
"Ta muốn vì Lệ gia mà chiến một trăm trận! Bây giờ là trận chiến thứ 67! Còn ba mươi ba lần nữa."
"Cuối cùng chết trận, đó là mệnh của ta. Cuối cùng sống sót, là vạn của ta!"
"Ta không phải chiến đấu vì Lệ gia, Ta đang chiến đáu vì chính mình, chiến đấu vì tâm ta!"
Lệ Hùng Đồ ngẩng đầu lên: "Vì con đường đỉnh phong của ta không có áy náy, vì con đường đỉnh phong không có hối hận!"
Mạc Thiên Cơ thở dài một hơi thật sâu. Không biết trong tiếng thở dài của hắn bao hàm rốt cuộc là vui mừng, yên tâm hay là thưởng thức, thậm chí là một... ý tứ nào khác. Lựa chọn của Lệ Hùng Đồ, có thể nói đều nằm trong dự liệu của hắn.
Về phần rung động, cũng là như thế.
Lệ Hùng Đồ cho tới bây giờ vẫn có tinh cách như thế. Mạc Thiên Cơ hoàn toàn hiểu rõ, thậm chí là rất thưởng thức. NHưng cái này không đại biểu Mạc Thiên Cơ liền đồng tình. Ngược lại, Mạc Thiên Cơ còn hi vọng Lệ Hùng Đồ có thể biến báo một chút. Người ta bên kia sắp chén tận giết tuyệt ngươi. Đủ loại âm mưu dương mưu đều sử dụng, còn thiếu điều rút đao giết người ngay trước mặt mà thôi. Không ngờ ngươi vẫn muốn vì người ta chiến một trăm trận, báo đáp!
Ý nhiệm trong đầu như vậy, quả thực khiến người ta buồn bực.
Cơ trí như Mạc Thiên Cơ, đối với ý nghĩ như vậy có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận.
Cuối cùng nên nói Lệ Hùng Đồ là ngay thẳng, hay là... quá ngu xuẩn đây?
Bản thân Mạc Thiên Cơ cũng không nói nên lời. Hắn rất muốn hung hãn khinh bỉ Lệ Hùng Đồ, khinh bỉ cái não chết của hắn, hoàn toàn không có ý nghĩ biến báo. Nhưng nghĩ là một chuyện không ủng hộ là một chuyện, khi muốn thật sự khinh bỉ, lại phát hiện, mình đến một chút khinh bỉ cũng không sinh ra nổi. Thậm chí còn có chút thưởng thức, bội phục, thậm chí là kính trọng.