Giờ phút này Sở Dương đã né sang bên cạnh, căn bản là không ảnh hưởng đến kỵ sĩ của Lý gia đi lại nhưng một cái roi ngựa này vẫn như cũ dã man không nói đạo lý bay tới.
Sở Dương ngẩn ra rồi nghiêng đầu né qua, tiếng gió rít lên rồi cái rồi kia từ sát gương mặt xẹt qua, dĩ nhiên là trong rồi quán chú rất nhiều nguyên khí!
Một cái roi ngựa này dĩ nhiên là có lòng muốn đẩy người ta vào chỗ chết! Sở Dương trong lòng nhất thời lửa giận vạn trượng!
Đây cũng chính là ta, nếu đổi lại là người bình thường thì chẳng phải là đã bị một cái roi ngựa này đánh chết rồi sao?
Lão tử kể từ khi đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, có phải là tốt tính quá rồi hay không? Ngay cả thằng chaTam chú Tứ nào cũng dám động thủ cùng lão tử? !
Còn có...
Sở Dương tâm niệm như điện thiểm rồi trở tay một trảo đã chính xác túm được cây roi ngựa, hắn vừa dùng lực vừa gào to nói: "Cút xuống cho ta!"
"Vù" một tiếng, tên võ sĩ kia cả người từ trên lưng ngựa phi lên rồi không tự chủ được bị luồng đại lực của Sở Dương lôi lên, giống như đằng vân giá vũ bay tới.
Mắt thấy bay đến trước mặt, Sở Dương giơ chân phải lên hung hãn một cước đạp lên.
Một cước này đạp vào ngực hắn.
Phốc!
Vị kỵ sĩ này vừa mới bay tới lại bị thể đại lực này đạp vào ngực, cả người lần nữa bay ngược ra ngoài. Một tiếng kêu thảm, một ngụm máu tươi phun ra khiển đường phố dưới ánh bình minh thành màu huyết hồng đầy trời. Răng rắc răng rắc mấy tiếng, trước ngực hắn tất cả xương sườn đều bị Sở Dương một cước chặt đứt!
"Phốc " một tiếng, cả người hắn thể đi không ngừng, cuối cùng trực tiếp đụng phải bức tường đối diện, sau khi rơi xuống đất thì đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự! Trong miệng bọt máu sùng sục, mắt thấy đã là thở ra nhiều, thở vào thì ít, cách cái chết không xa.
Sở Dương nén giận đá ra một cước, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết đây là lần đầu tiên hắn xuất thủ mà trực tiếp chọc tới Lý gia là một trong tam đại gia tộc của Tử Hà thành!
Một cước một mạng!
"Hô -"
"Dừng lại!"
Một tiếng hiệu lệnh, đám nhân mã Lý gia vốn đã vọt đi được mấy trượng thì dị biến đột nhiên xuất hiện, mọi người vội vàng thắng ngựa đứng lại quay đầu lại xem. Nhưng ngay sau đó ai nấy đều nét mặt giận dữ nhìn tên kỵ sĩ nằm quay đơ trên mặt đất kia rồi lại nhìn vào Sở Dương, người người đều là lệ khí dâng lên.
Lại có người dám ở Tử Hà thành hành hung người của Lý gia? Hơn nữa dường như còn đánh chết! ?
Dám đánh chết Lý gia kỵ sĩ là cận vệ của Lý Minh Nguyệt công tử? ! Đây quả thực là sự khiêu khích không thể tha thứ được !
Trong mắt đám người Lý gia đầy lửa giận, mọi người giục ngựa lao đến vây quanh Sở Dương, đám ngựa phát ra tiếng thở phì phì trong mũi trong một cỗ khí thế trầm ngưng tràn đầy sát cơ căng thẳng.
Một người phi thân xuống ngựa đi đến chỗ kỵ sĩ kia, đưa tay sờ một cái nhưng ngay sau đó sắc mặt ảm nhiên lắc đầu nói: "Hết thuốc chữa rồi".
Hết thuốc chữa rồi?
Mọi người nguyên vốn đã đầy lửa giận khó có thể ức chế giờ phút này lại càng thêm hừng hực thiêu đốt.
Tuy nhiên, không chờ bọn hắn quát hỏi, Sở Dương đã động thân tiến lên vẻ mặt tức giận thanh âm âm lãnh nói: "Một đám vô liêm sỉ! Mắt bị mù rồi hả? Không thấy được trên đường có người sao? Các ngươi cưỡi ngựa chạy đi như vậy có phải là nhanh muốn đi tìm chết hay không! ? Một đám hỗn trướng!"
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ta muốn định mà địch không nghỉ, nếu chuyện đã nhất định không thể tránh khỏi, mầm tai vạ đã nhấc lên thì các ngươi nên để ta chủ động ra tay!
Nếu đã gây chuyện thì sẽ không sợ đem chuyện náo đại lên.
Nếu đã quyết định muốn ở Tử Hà thành này đặt chân cũng không ngại ra tay. Tai bay vạ gió cũng không sao, cứ theo thuận thế, từ Lý gia này bắt đầu lập uy đi!
Sở Dương nhanh chóng làm rõ ý nghĩ rồi quyết định dẫn đầu đi làm khó dễ.
Đối mặt với phản ứng quá khích của Sở Dương, đối diện một đám người Lý gia ngược lại ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời mịt mờ có chút không biết làm sao!
Sở dĩ bọn chúng có phản ứng như thế cũng là bởi vì Lý gia ở Tử Hà thành hoành hành nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đã quen xưng vương xưng bá rồi, coi như là một số gia tộc thực lực còn hơi ở trên Lý gia như Kim gia nếu không cần thiết cũng không dám đối xử với người Lý gia như vậy.
Hôm nay chuyện thật sự đã vượt ra khỏi dự đoán của Đám người Lý gia, chúng chưa từng thấy ai to gan lớn mật như vậy. Đem người đánh chết còn không nói, lại còn muốn gióng trống khua chiêng hưng sư vấn tội?
Chẳng lẽ là muốn làm phản sao? !
"Hảo khẩu khí, hảo ương ngạnh, ngươi dám làm như thế thì sẽ vì cử chỉ này của ngươi mà trả giá thật sự nhiều!" Lý Minh Nguyệt lạnh lùng âm hiểm nhìn Sở Dương, ánh mắt tựa như một loại rắn độc không tiếp tục nói nhảm nữa mà trực tiếp hạ lệnh nói: "Động thủ, bất kể hắn là ai, có lai lịch gì, hôm nay ta cũng muốn hắn chết!"
Hắn giục ngựa lui một bước rồi phất tay ý bảo nói: "Giết hắn đi!"
Theo tình hình chung mà nói, người thể gia gặp phải loại chuyện này, nhất là gặp phải kẻ cường thế như Sở Dương thì đều trước tiên phải quanh co mắng chửi nhau vài câu sau đó mới bắt đầu đánh.
Mà cái gọi là quanh co thật sự ra chính là khẩu chiến. Trước khi động thủ hả giận trên đầu lưỡi sau đó đánh nhau cũng là sảng khoái, về điểm này thì bất kể là cao thủ hay là người bình thường đều có thói quen theo bản năng. Trừ phi là sát thủ hay thích khách...
Nhưng, hiện tại hai bên rõ ràng là không có ý đồ về phương diện này nên trực tiếp bỏ đi một bước này. Hiện tại hai bên đầy hỏa khí, không cần mắng chiến cũng đã giận đến mức sắp nổ tung rồi.
Sở Dương hôm nay thật sự là vô tội , bị tai họa nên lửa giận trong lòng vạn trượng, không thể ức chế. Về phần đám người Lý gia lại càng thêm tức giận nổ tung, Lý gia chúng ta đụng tới là do ngươi xui xẻo đáng đời nhưng ngươi dám đánh người của chúng ta chính là ngươi không đúng! Hơn nữa ngươi còn đánh chết người của chúng ta, đánh chết không nói, ngươi còn kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ còn không nên chết? !
Lý Minh Nguyệt vừa nói một câu, bên Lý gia kia đã có bốn năm tên tức thì từ trên lưng ngựa phi thân lên mà tàn bạo đánh tới, trong đó có hai người ở giữa không trung tay run lên để lộ ra binh khí, ánh đao lóe sáng tà tà chém tới.
Nhìn thể công này, nếu như chém trúng chỉ sợ Sở Dương sẽ dưới một đao kia phân thành bốn cánh hoa !
Sở Dương trong ánh mắt như băng như tuyết. Đám người này đâu cần nói cái gì đạo lý nữa?
Giờ khắc này, sát khí của Độc Kiếm Võ Tôn kiếp trước vốn bị hắn đè nén đã lâu, thậm chí kể từ khi sống lại tới nay vẫn cố ý áp chế trong lúc bất chợt mãnh liệt mà mênh mông từ đáy lòng trào ra.
Trong phút chốc sát khí di thiên!
Kiếp trước mình chẳng phải chính mình vẫn gặp phải loại việc này sao? Vẫn luôn ở trong giang hồ bôn ba giãy giụa nhưng đến cuối cùng lại rơi vào một cái kết cục chết thảm! Kiếp này nhất quyết không thể để rơi vào vết xe đổ nữa.
Đối với đám người như vậy. Chỉ có giết!
Sở Dương trong lòng sát ý đại thịnh, sau một tiếng thét dài thân thể lăng không bay lên đón nhận ánh đao. Hắn thậm chí không thèm xuất động Cửu Kiếp Kiếm , ngay cả ý nghĩ cũng không có.
Đối mặt với đám tiểu lâu la nhiều lắm chỉ là Huyền cấp hay Linh cấp, căn bản là không cần vận dụng đến Cửu Kiếp Kiếm! Nếu ngay cả đối phó với đám này cũng phải xuất động đến Cửu Kiếp Kiếm thì chính là tiết độc Cửu Kiếp Kiếm rồi!
Sở Dương thân thể nhất phiêu, thân thể vọt lên cao nửa trượng, hai chân ở trên không trung ưu nhã tách ra rồi như hạ xuống đỉnh núi lớn, hai mũi chân đồng thời chính xác hạ xuống trên đỉnh đầu hai người trước mặt rồi dùng sức ấn xuống.
Cùng lúc đó, hai ống tay áo mở ra, ống tay áo run lên mà đón đỡ hai cây đao đang đến kia!
Răng rắc, hai cái thanh âm quái dị cơ hồ đồng thời vang lên, hai người bị Sở Dương giẫm lên đầu kia vừa muốn dùng sức phản kích thì lại cảm giác được trên đỉnh đầu áp lực vào giờ khắc này đột nhiên gia tăng thêm nghìn vạn lần!
Sau một khắc, hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên bởi vì cổ hai người bọn họ đột nhiên biến mất.
Sở Dương giẫm đầu của bọn hắn, trong nháy mắt phát lực hẳn là đã đem cổ hai người bọn họ giẫm lún vào trong lồng ngực! Thân thể Sở Dương thuận thể tung lên, xương ngực xương vai và cột sống hai người đồng thời nát bấy.
Hai cái đầu kia tuy đã rơi xuống ngang hông mà vẫn ương ngạnh đứng thẳng nhưng xương đùi và bắp chân bởi vì chịu cự lực mà răng rắc rồi nát bấy và tiếp tục chảy xuống dưới đất, cuối cùng rơi trên mặt đất!
Đợi đến khi Sở Dương hạ xuống mặt đất thì hai người kia đã biến thành hai vũng bánh thịt, cả đầu cả đuôi thành bánh thịt.
Trên mặt đất đại lượng máu tươi như suối phun ra, nó không ngừng hướng ra bốn phía phụt đi, ngoài xa hơn mười trượng, hai bên tường nhà giống như là mới được vẽ nên đóa đóa hoa mai nở rộ.
Như thế họa sỹ sử dụng hết thuốc màu đỏ thầm nên lấy máu tươi của bản thân làm mực mà vẽ nên thần kỹ mưa máu hoa mai.
ười còn lại thấy tình hình này thì hoảng sợ kinh hãi, gan muốn vỡ ra, đúng lúc này hai cây đao của họ đồng thời chém vào tay Sở Dương nhưng ngoài ý muốn là chỉ phát ra mấy tiếng "Đương đương" như thanh âm kim thiết giao kích. Tay Sở Dương tựa như là do kim khí cứng rắn nhất chế tạo thành, hoàn toàn không bị thương tổn gì.
Sau mấy tiếng đương đương, hai thanh cương đao đã bị bẻ gãy, ngay cả hổ khẩu cũng bị rách tả tơi, nội tạng bị thương, khóe miệng rỉ ra máu tươi. Hai người hoảng sợ lui về sau.
Sở Dương hừ lạnh một tiếng nói: "Lên rồi lại còn muốn lui sao!"
Thân thể hắn lại một lần nữa bay lên, hai cái tay một tả một hữu túm được cổ áo hai người rồi thuận tay cùng đập vào giữa!
Bốp !
Đỉnh đầu hai người ầm ầm đụng vào nhau rồi liền giống như là hai quả dưa hấu chín va mạnh vào nhau mà đồng thời bạo liệt ra.
Vạn đóa hoa đào mở, màu hồng khác thưởng! Thấy đại lượng Huyết Thủy phun ra chung quanh tung toé thì Sở Dương vội phi thân lui ra.
Ra ngoài năm trượng thì hắn đứng lại tuy nhiên một thân áo đen vẫn trơn bóng, ngay cả một giọt máu tươi cũng không có dính vào. Hắn lẳng lặng đứng đó, thậm chí cũng không ngẩng đầu và không nói một lời.
Mà ánh bình minh vừa mới rọi xuống đường cái, lúc này không khí đã khôi phục lại sự yên tĩnh hoặc giả là bị tiến vào một loại trạng thái tĩnh mịch. Đám người Lý Minh Nguyệt dù mắt đã nhìn thấy đủ loại tình huống nhưng ai nấy đều há to miệng mà lại không thể phát ra thanh âm nào. Chúng sợ hãi vạn phần nhìn đống huyết nhục hỗn độn trên mặt đất trước mặt mà chỉ có cảm giác duy nhất là trái tim mình vào giờ khắc này phảng phất như đã ngưng đập.
Bốn người mới vừa rồi còn cùng mình vừa nói vừa cười sinh long hoạt hổ, sao chỉ trong nháy mắt công phu đã biến thành bốn cái thi thể hình dáng thê thảm thể này.
Những gì mới trải qua vừa rồi nói thì dài còn quá trình thật sự diễn ra thì cũng chỉ trong giây lát mà thôi, cơ hồ chính là hai bên vừa động thì tức thì đã kết thúc.
Nhưng điều làm cho người ta cực kỳ ngạc nhiên chính là, động tác của Sở Dương liên tiếp tuy nhanh mà vẫn để cho bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng. Trong tiết tấu vừa mau vừa chậm rãi đánh giết thậm chí còn có một loại cảm giác 'Ưu nhã mà chậm chạp' rất quái dị!
Lý Minh Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vũng máu trước mắt rồi còn có Sở Dương một thân áo đen giống như là thấy được một con ác ma từ trong viên cổ địa ngục đột nhiên nhô ra!
Giờ khắc này, ngay cả chiến mã cũng không dám phát ra âm thanh. Sở Dương rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt sắc bén vạn phần nhìn chín người còn lại trước mặt mà tàn khốc cười cười nói: "Hoàng Tuyền lộ thì xa, Quỷ Môn Quan thì mở, chư vị còn không lên đường thì đợi đến khi nào? Chớ để trì hoãn canh giờ, làm một cô hồn dã quỷ sẽ không tốt! Cùng lên đường đi, thứ cho ta không tiễn xa được!"
"Nhân cấp đỉnh cao thủ!" Ở bên người Lý Minh Nguyệt, một vị cận vệ rốt cục hoảng sợ nhận ra được sự thật sự theo bản năng hô ra một câu.
Bọn họ những người này cũng là dân bản xứ sinh trưởng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, đối với đặc điểm biểu hiện cấp bậc tự nhiên là so với Sở Dương thì càng thêm rõ ràng hơn. Sở Dương mới vừa mới động thủ khí cơ dẫn dắt mà quanh thân mơ hồ xuất hiện hơi thở như có như không.
Đây cũng là dấu hiệu hắn sắp đột phá Nhân cấp đỉnh mà đạt tới Địa cấp tầng thứ!
Nếu đến Địa cấp tầng thứ thì quanh thân hơi thở sẽ lột xác thành một loại màu vàng nhàn nhạt, đến Địa cấp trung phẩm lại là màu vàng sậm, về phần đến Địa vị thượng phẩm sẽ biến thành màu vàng sáng dị thường tôn quý!
Mấy người nói gì cũng sẽ không nghĩ tới, rạng sáng phóng ngựa đi nhanh lại vô tình chọc tới một đại cao thủ đã đạt đến Nhân cấp đỉnh, hơn nữa đại cao thủ này xuất thủ còn tàn nhẫn như thế!
Cái này đối với Tử Hà thành vùng biên duyên này mà nói, thật sự là... một loại chuyện quá ngoài ý muốn.
Coi như là cường thế như Lý gia, hùng cứ Tử Hà thành nhiều năm như vậy, cùng Kim gia, Ngô gia chia thể ba chân vạc nhưng trong nhà tổng cộng cũng không có được mấy Nhân vị đỉnh cao thủ, trừ hai vị lão tổ tông chính là Địa cấp tầng thứ ra, còn mấy vị khác đều là Nhân cấp cao thủ, những người khác thì đa số là Huyền cấp và Linh cấp tầng thứ thôi.
"Nhân cấp đỉnh!" Sở Dương cười lạnh nói: "Nhãn lực chính xác! Chỉ tiếc, phần này nhãn lực cũng chỉ có thể vùi vào hoàng thổ mà thôi!"
Đột nhiên thân hình mạnh mẽ vọt lên.
Thân thể theo động tác kịch liệt ở trên không trung tuôn ra một trận âm thanh nổ tung rồi ngay sau đó xuất hiện tàn ảnh liên tiếp, trong nháy mắt đã đến trước ngựa mấy người.
"Ơ". Vị kỵ sĩ nhãn lực rất không tệ kia cũng chỉ kịp nói ra một chữ rồi đã bị Sở Dương cho một cái tát đánh rớt xuống ngựa nhưng ngay sau đó lại thêm một quyền một cước nữa ra.
Sở Dương sát tâm đã lên thì không bao giờ có thể ngăn chặn được nữa.
"Dừng tay! Mau dừng tay!" Lý Minh Nguyệt quát to một tiếng, trên mặt hoảng loạn giọng the thé nói: "Ta chính là hậu nhân chính thống của Lý gia! Ngươi còn dám tiến lên một bước, ta ta... Ta sẽ diệt cửu tộc nhà ngươi!"
"Ha ha... Chỉ bằng vào Lý gia các ngươi mà cũng dám lớn lối như vậy sao? Ngươi có tư cách này hả? Có bản lãnh này không! ?" Sở Dương lớn tiếng cười to rồi chợt một quyền nữa đem một gã hộ vệ đánh cho xương ngực đứt đoạn, một chân khác thì đá tung một vị hộ vệ đá khác bay lên giữa không trung.
Mắt thấy hai người này cũng không sống nổi nữa. sắc trời từ từ trong trẻo, giờ phút này trên đường cái đã dần dần có người đi đường, phương xa có người đầu vừa ngó nhìn lại thì lại lập tức rụt vào. Nhưng ngay sau đó lại thò mặt ra xem, loài người lòng hiểu kỳ vốn là khởi điểm của rất nhiều sự kiện.
Hai bên đường, các cánh cửa sổ đã sớm mở hé ra rồi vô số đôi mắt len lén nhìn xuống quan sát.
Làm cho mọi người thấy kinh ngạc là người Lý gia lúc này cơ hồ là ai nấy trong mắt cũng chỉ có sự phẫn hận và vô vọng.
Tam đại gia tộc chiếm cứ Tử Hà thành, những năm này tội nghiệt đã sớm như núi! Mắt thấy lúc này người Lý gia rốt cục đụng phải gốc rạ cứng rắn thì thật sự là đại khoái nhân tâm!
Theo Sở Dương không ngừng đại khai sát giới, thủ đoạn độc ác vô tình, bên cạnh Lý Minh Nguyệt hộ vệ cũng chỉ còn lại có hai người cuối cùng.
Ba người bộ dạng rất nhất trí, đều là sắc mặt trắng bệch vô sắc.
Đột nhiên...
"Giết hắn đi! Giết hắn đi!". Hai bên nhà dân đột nhiên có mấy người vọt ra điên cuồng kêu to với khuôn mặt phân hận.
Người này cước bộ phù phiếm, rõ ràng chỉ là người bình thường mà thôi. Sở Dương thấy thể thì không khỏi ngẩn người. Đây là cái tình huống gì chứ? !
Hiện tại khắp nơi đầy máu tanh, nếu là có cao cấp võ giả xông lại thì thật sự cũng không có gì làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn nhưng hết lần này tới lần khác người lao ra lại chỉ là một người bình thường mà lại là một tiểu tử mới hơn hai mươi tuổi.
Trên mặt hắn còn có mấy vết thương ngang dọc, những vết thương này làm cho khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ khó nói lên lời.
"Van cầu ngươi đó! Giết Lý Minh Nguyệt kia đi! Giết hắn đi! Cầu xin ngài đó!" Người này khàn cả giọng kêu to rồi đột nhiên từ rất xa hướng về Sở Dương quỳ xuống, phốc phốc phốc cuống quít dập đầu, trước sau bất quá chốc lát mà đầu đã đầy máu.
Sở Dương vào giờ khắc này rõ ràng nghe được hai bên đường thật sự có nhiều rất nhiều cúi đầu thở dài một tiếng. Lý Minh Nguyệt thấy người này lao ra thì trong mắt trở nên càng sợ hãi nhưng cũng có chút oán độc.
Tuy nhiên hắn vẫn biết hiện tại chân chính nên làm cái gì, thừa dịp Sở Dương sững sờ hắn đột nhiên nháy mắt ra dấu rồi dẫn đầu nhóm tàn quân Lý gia ba người cùng nhau phi thân lên muốn chạy khỏi nơi này.
Gì thì gì chứ cái mạng nhỏ của mình mới là trọng yếu, chỉ có giữ được tánh mạng thì mới có tư cách nói đến tương lai!
Chỉ cần có mạng rời đi, về đến gia tộc triệu tập cao thủ đến là có thể báo thù rồi, cho dù người này đã đạt đến Nhân cấp đỉnh thì như thế nào, giống như trước có thể chém thành thịt vụn.
Về phần kẻ đột nhiên lao ra này... Lý Minh Nguyệt vào giờ khắc này đã quyết định. Sau khi trở về, liền lập tức bắt thằng này về, một ngày hành hạ ba lần, hành hạ suốt mười năm để cho nó sống không được, muốn chết không xong!
"Đi hả?" Sở Dương cười hắc hắc nói: "Các ngươi đi được sao? Hoàng Tuyền Môn đã mở rộng, trốn tránh là vô nghĩa!" rồi đột nhiên quát lên nói: "Trở lại cho ta!"
Ba sợi dây thừng bỗng nhiên xuất hiện rồi như Nộ Long vọt ra. Trong thoáng chốc mỗi sợi trói một người rồi từ trên không trung kéo xuống hung hãn quật ngã trên mặt đất!
"Wow!" Lý Minh Nguyệt đầu tiên bi thảm kêu một tiếng rồi trong miệng máu tươi điên cuồng bắn ra.
Một cái ném này đối với Lý Minh Nguyệt công tử từ nhỏ sống an nhàn sung sướng mà nói là tuyệt đối không nhẹ.
Dân quan chiến ở hai bên đường lại có hai người không ngừng than thở. Phiền toái, cái này thật sự đúng là phiền toái rồi...
Sở Dương đã sớm phát hiện ra hai người này khác với người khác nhưng thủy chung vẫn không để ý cho lắm. Lúc này tiểu tử không ngừng dập đầu kia lại đứng lên rồi điên cuồng chạy tới mà lần nữa quỳ xuống trước mặt Sở Dương và lại không được dập đầu, trên trán máu tươi lại ào ra mà nó cũng không để ý.
"Không nên dập đầu nữa, ngươi là ai? Muốn thể nào đây?" Sở Dương cả người sát khí còn chưa tản đi hỏi.
"Đại nhân, đại nhân, ta tên là Vương Tam Ngưu, ta thật sự là có thiên đại oan khuất". Vương Tam Ngưu khóc rống lên thất thanh nói: "Cầu xin đại nhân diệt cỏ tận gốc!"
Lúc này hai bên đường đã có nhiều người đang lén lén lút lút quan sát. Nếu là ở Cửu Trọng Thiên đại lục, người bình thường thấy tình huống như thế thì chín thành là sẽ trốn đi rất xa vì sợ rước họa vào thân, nhưng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này lại dám vây xem như vậy...
Đối với lá gan của mấy người bình thường này, Sở Dương cũng nhịn không được nữa tỏ vẻ kinh ngạc.
Vương Tam Ngưu ở một bên khóc rống tức giận mắng mà nói ra hết oan khuất của mình. Bên cạnh cũng có tiếng người bàn luận xôn xao. Chỉ trong chốc lát Sở Dương đã biết rõ ràng câu chuyện từ đầu đến cuối.
Trong lòng mới phát tiết tức giận nhưng còn chưa hoàn toàn hồi phục, nghe xong lại có một cỗ sát khí khác trong nháy mắt xông thẳng lên.
Vương Tam Ngưu vốn là một người rất bình thường với cuộc sống rất bình thản và một gia đình hạnh phúc. Phụ thân của hắn thì mẫu thân cũng chỉ là người bình thường, dường dục ba đứa bé. Bởi vì cha mẹ không biết chữ cho nên đặt tên cho hài tử rất đơn giản là Đại Ngưu, Nhị Ngưu và Tam Ngưu.
Cái gia đình này mặc dù sinh kế khó khăn nhưng cha mẹ đồng tâm hiệp lực cuối cùng cũng có thể đem ba đứa bé này nuôi lớn lên. Đại Ngưu cùng Nhị Ngưu đều đã cưới vợ và có cuộc sống riêng của mình tạm ổn; con trai thứ ba là Tam Ngưu bé nhất, cũng là Tam huynh đệ nên ngày thường được chiều chuộng nhất, hơn nữa còn có một đôi tay có khí lực mạnh. Đối với người bình thường mà nói, có thể có được một đôi tay có khí lực mạnh có ý nghĩa là sinh kế tương lai được đảm bảo hơn.
Tam Ngưu thuở nhỏ cùng cô bé gái hàng xóm là Hương Hương là thanh mai trúc mã, hơn nữa sớm đã định hôn sự rồi nhưng mầm tai vạ cũng vì vậy mà xuất hiện.
Không ai nghĩ đến, Hương Hương lớn lên lại trổ mã thành một mỹ nhân dị thường xuất sắc, tuy không phải là nghiêng nước nghiêng thành nhưng rất có duyên. Hai nhà đã định cuối năm thành thân, Tam Ngưu nghĩ đến mình sắp sửa thành gia lập nghiệp, hơn nữa thê tử tương lai lại là người mình yêu thích thuở nhỏ thì thật sự hưng phấn ngủ không yên.
Cũng chính là ngày đó, hôn kỳ đã gần đến, Hương Hương cùng mẫu thân của nàng đi mua đồ, là chuẩn bị đồ cưới.
Nhân sinh đại sự há có thể là trò đùa? Ngay cả nhà không giàu có thì cũng phải mua sắm một chút cho nên Hương Hương mặc dù từ thuở nhỏ ít xuất đầu lộ diện nhưng cũng rốt cục ngày đó cũng đi ra ngoài.
Mà lần đi ra ngoài này ngoài ý muốn nàng tao ngộ Lý Minh Nguyệt. Lý Minh Nguyệt vừa thấy sắc tâm đã nổi lên. lập tức phái người hỏi thăm được nơi ở của nàng, sau đó thường xuyên tới cửa tỏ ý muốn nạp Hương Hương thành tiểu thiếp phòng thứ mười sáu.
Nhưng thứ nhất hai nhà đã sớm định hôn sự, thứ hai sao lại nhẫn tâm gả nữ nhi cho một kẻ hư hỏng chứ cho nên cha mẹ Hương Hương cũng không đồng ý mà dùng lời nói nhẹ nhàng tạ tuyệt, hơn nữa còn nói rõ là mấy ngày nữa hai nhà sẽ thành thân, thân gia là ai vv... Chờ một chút, nếu đổi lại là người khác thì cứ như vậy mà thôi.
Tuy nhiên Lý Minh Nguyệt nghe nói xong thì lập tức phái người đem Vương Tam Ngưu rạch cho trên mặt mười lăm mười sáu vết đao.
Ngươi thích tiểu tử này hả? Ta sẽ biến hắn thành một con quỷ xem ngươi còn thích nữa hay không nhưng Hương Hương cũng là liệt nữ, bất ly bất khí, quyết tâm không phải là Tam Ngưu thì không lấy làm chồng.
Lý Minh Nguyệt mắt thấy hai bên hôn kỳ đến gần rốt cục hung tính nổi lên suất lĩnh ác nô vọt vào trong nhà Hương Hương mạnh mẽ cướp người. Cha mẹ nàng tiến lên ngăn trở liền bị ác nô đánh cho thành trọng thương.
Hai nhà vốn là hàng xóm, nghe được thân gia gặp chuyện không may, cả nhà Vương Tam Ngưu vội vàng tới hỗ trợ, thấy Lý Minh Nguyệt lôi kéo Hương Hương đi thì lại bị Hương Hương điên cuồng cắn một cái mà thốt nhiên nổi giận. Lý Minh Nguyệt đem cả nhà Vương Tam Ngưu cùng Hương Hương toàn, bộ giết sạch sẽ!
Cũng chỉ có Vương Tam Ngưu may mắn sống sót nhưng không phải là Vương Tam Ngưu mạng lớn mà là Lý Minh Nguyệt cố ý như vậy.
Lý công tử cho là mình mất hứng là bởi vì tiểu tử này gây nên cho nên muốn kéo dài mạng sống cho hắn mà từ từ hành hạ.
Dám đối nghịch ta sao? Ta liền ở trước mặt ngươi giết cha mẹ ngươi, giết ca ca ngươi chị dâu ngươi, giết nhạc phụ nhạc mâu ngươi, cướp đi lão bà của ngươi! Ngươi có thể như thế nào chứ?
Ngươi có thể làm gì được ta chứ. Ngươi bất quá là một người bình thường có thể làm gì ta chứ? Chính là ta muốn ngươi ngày ngày rơi vào sự hành hạ vì thống khổ hối hận vô lực phản kháng!
Trong một đêm, Vương Tam Ngưu liền từ kẻ sắp đến hạnh phúc thiên đường đột nhiên rơi vào vô biên địa ngục vực sâu! Hơn nữa còn muốn tiếp tục rơi xuống, tựa hồ trận khổ nạn này vĩnh viễn không có đến cuối cùng, vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
Mà Lý Minh Nguyệt sau lần đó đã thành thói quen vô lại , lớn lối phóng ngựa chạy như điên trên đường. Liền để cho ngươi nhìn xem, ta chính là kiêu ngạo như vậy đó, là như thế đó mà không làm gì được.
Sự hành hạ về tinh thần này thật sự là làm cho không người nào có thể thừa nhận được!
Bị tai họa này Vương Tam Ngưu đã khẩn cầu các cửa, mặc dù Tử Hà thành pháp chế sâm nghiêm, nhưng... Nếu nói sâm nghiêm cũng bất quá là tương đối mà thôi, đối với Lý gia là ác bá một phương đã hùng bá Tử Hà thành gần ngàn năm, đại gia tộc như thế coi như là quan phủ địa phương cũng không có thể vì Vương Tam Ngưu mà lấy lại công đạo được.
Hắn mỗi một lần đi kiện đều không có kết quả mà còn bị Lý Minh Nguyệt dẫn người đánh cho một trận!
Vương Tam Ngưu đau đến mức không muốn sống nữa, nhất là ở nghe nói Hương Hương ở bị bắt vào Lý phủ được bất quá bảy ngày thì nhảy xuống giếng ở trong phủ tự vận. Cả người hắn càng thêm hỏng mất
Sở dĩ hắn khống chế chính là cố gắng hy vọng một ngày kia có thể thấy Lý Minh Nguyệt nhận quả báo! Mặc dù biết rõ hy vọng này rất xa vời nhưng vẫn là một điểm mong chờ thủy chung bất diệt!
Vương Tam Ngưu kéo dài hơi tàn. trong lòng niệm tưởng duy nhất chỉ có như thế. Vô luận như thế nào cũng phải nhìn được cảnh Lý Minh Nguyệt chết ở trước mặt mình!
Nhưng nếu Lý Minh Nguyệt chết rồi thì Vương Tam Ngưu cũng sẽ không còn động lực để sống sót nữa.
Sau khi từ trong miệng Vương Tam Ngưu nghe được sự kiện hung tàn khó có thể tin như vậy và từ miệng người vây xem nghị luận đã sớm chứng thực chuyện này. Sở Dương đột nhiên cảm giác được lồng ngực của mình quả thực muốn nổ tung. Trong thiên hạ lại vẫn có chuyện này sao!
Sở Dương vốn đang tính toán muốn giữ lại Lý Minh Nguyệt để có chỗ dùng nhưng giờ phút này xem ra. Vô luận như thế nào cũng phải giết chết nó rồi!
Không giết thì không thể làm người dân hết căm phẫn, không giết thì không còn thiên lý nữa!
Giờ phút này Lý Minh Nguyệt nằm trên mặt đất không ngừng bi thảm kêu gào, xương cốt đau đớn làm cho hắn như đánh mất thần trí rồi, vừa bi thảm vừa chửi ầm lên nhưng sau một khắc, hắn rùng mình một cái.
Bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm thấy, một cỗ sát khí ngưng tụ gần như thành thực chất đang hướng về phía mình ép tới. Cỗ sát khí này bị cực độ đè nén làm cho hắn không dám khóc gọi nữa mà cũng không dám phát ra tiếng động gì nữa. Đối phương hiển nhiên là thật sự muốn giết mình rồi!
"Vương Tam Ngưu! Ngươi đứng lên!" Sở Dương thản nhiên nói nhưng ngay sau đó hắc bào phiêu động đi thẳng về phía trước nói: "Trợn to con mắt của ngươi mà nhìn, người đang làm, trời đang nhìn! Không phải là không muốn báo thù mà là chưa tới lúc, lúc này vừa đến lúc rồi, lập tức báo thù! Giờ phút này chính là lúc Lý Minh Nguyệt báo ứng! Hiện tại, ngươi có thể cảm thấy an ủi vì thân nhân ngươi trên trời có linh thiêng chứng kiến hôm nay, ta sẽ vì các ngươi mà đòi lại công đạo!"
"Đa tạ ân nhân! Đa tạ ân nhân!" Vương Tam Ngưu cuống quít dập đầu rồi cất tiếng khóc lớn, đem oan khuất tức giận, cừu hận trong lòng tận tình phát tiết ra ngoài.
Mắt thấy Sở Dương cả người sát khí dần dần tiến tới gần, Lý Minh Nguyệt lạnh run. Giờ phút này hắn thật sự không hoài nghi là người trước mắt này sẽ nương tay.
Người trong nhà... Làm sao còn chưa tới? Mau lại đây nhanh, mau lại đây cứu ta !
"Sở thần y, chậm đã!" Một cái thanh âm bất đắc dĩ và tức giận truyền đến.
Tuy nhiên cước bộ Sở Dương không ngừng chút nào.
Chà chà chà.
Ba người hạ xuống ở trước mặt hắn, chặn đường đi của Sở Dương.
"Sở thần y! Bình tĩnh đã!" Người tới bất đắc dĩ nói.
"Ngươi là ai?" Sở Dương ánh mắt híp híp hỏi.
Sở Dương trong nháy mắt đã nhận ra người trước mắt là ai, chẳng qua là giả bộ hồ đồ mà thôi. Người này, chính là kẻ mấy đêm qua mang theo bệnh nhân tới cho mình trị liệu kia.
Những người khác thì thật sự không biết thân phận mình, càng sẽ không gọi mình là Sở thần y. Cũng chỉ có thằng này mới có thể gọi như vậy vì hắn ngày ngày chờ đợi ở chung quanh Nam Nhân Đường.
"Mấy ngày qua vào buổi tối, tại hạ hôm nào cũng được gặp Sở thần y mà". Người tới khổ sở cười cười nói: "Thỉnh Sở huynh ngàn vạn nghĩ lại. Lý Minh Nguyệt này mặc dù không chuyện ác nào không làm, chết không có gì đáng tiếc nhưng... Nếu Sở huynh giết hắn đi thì sẽ có đại phiền toái đó".