Quyển 8 - Chương 301-303: Hai đại quái vật lần đầu tiên chạm mặt!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:25

"Đây mới là danh phù kỳ thực mò kim đáy biển..." Thiếu niên áo Trắng ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Cũng không biết Tử muội muội bên kia hôm nay thế nào... Ai, ngày đó ta mặc dù là không được phê chuẩn đi vào, nhưng, bao nhiêu cũng đã nhích tới thêm được gần ba mươi bước... Chính là đại thời cơ thừa thắng xông lên, hết lần này tới lần khác trong lúc mấu chốt này lại bị mâu hậu triệu hồi, rồi lại cho ta một cái nhiệm vụ không giải thích được như vậy..." "Cái này thật sự là làm người khác khó chịu! Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc con lão nhân gia ngài đi tìm con dâu cho ngài chứ" "Nghĩ không thông a nghĩ không thông." Ở bên cạnh hắn, đi theo là hai lão giả võ vàng, một đường nghe thiếu niên áo trắng càu nhàu, hai lão giả kia đều mặt nặng như chỉ không nói một lời. Nếu tiểu tử này là con cháu nhà mình... Chỉ bằng vào cái nói nhiều suốt một ngàn dặm đường kia đã bị bóp chết từ lâu... Thật sự là làm cho trong lỗ tai lão phu có thêm mấy cái kén... Nhưng thần phận của tiểu tử này... thế so sánh với người yếu hơn, đành chịu đựng thôi. "Hồ thúc thúc, cho đến lúc này chúng ta đã tìm qua mấy thành rồi?" Thiếu niên áo trắng quay đầu hỏi. "Khụ, chín cái rồi." Vị Hồ thúc thúc này trả lời. Trong lòng lão bất đắc dĩ. Ta không phải họ Hồ... Ta là họ Cao có được hay không? Ngươi không thể bởi vì ta là Hồ Tộc mà ngươi gọi ta là Hồ thúc thúc a... Lão tử đời này đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, ngay cả việc dùng tên giả cũng chưa từng, già rồi già rồi lại để cho một tên hài tử đuôi ngắn sửa lại họ cho ta, không biết mẫu thần hắn tên gì đây? ! Không đúng không đúng, cũng không dám nói mẫu thần hắn, nói sai nói sai! "Đã chín cái rồi... Cũng đều là tương đối an tĩnh thành thị... Ta không rõ, nhân vật trâu bò như vậy làm sao sẽ chọn sống ở nơi an tĩnh đây?" Thiếu niên áo trắng lại bắt đầu lẩm bẩm nói: "Ta phán đoán hắn hẳn là ở đô thành, hay hoặc giả là ở tại một địa phương có thể phát sinh chuyện kinh thiên động địa mới đúng..." "Điều này ta làm sao tìm được đây? Thật muốn mạng ta mà!" Hai lão giả mặt như chỉ tiếp tục trầm mặc không nói. Vị thái tử gia này chính là một kẻ nghiện nói. Cũng khó trách, lúc trước ở trên giường nằm mấy ngàn năm, thần trí thanh tĩnh mà không cách nào mở miệng nói chuyện được, thoáng cái tình lại thì biến thành một kẻ liên thiên suốt ngày, đây cũng có thể là chuyện có thể hiểu được. Nhưng vấn đề là... người phải nghe là hai người chúng ta. Sự hành hạ này thật là không ngừng không nghi... Ngươi la cứu mạng sao? Chúng ta còn chưa hô cứu mạng đây! Ngươi nói một câu Hàn Lập tức là có thể căn cứ vào câu nói không có chút ý nghĩa nào đó phần tích hai canh giờ. Dọc theo con đường này hai người đã quyết định chú ý: trừ phi cần thiết, tuyệt đối không cùng hắn nói chuyện! "Hồ thúc thúc, phía trước là thành gì?" Thiếu niên áo trắng rất có hứng thú hỏi. "Cô Trúc thành." Hồ thúc thúc lời ít mà ý nhiều, có thể nói ít được một chữ thì tuyệt không nói nhiều hơn một chữ!. "Đúng. Đi qua Cô Trúc thành, xa hơn về phía nam một chút chính là Lạc Hoa thành? Cách đó không xa, ngươi nói chúng ta bất kể tìm được hay không thì sẽ ở Cô Trúc thành đặt chân có được hay không?" Thái tử gia hăng hái bừng bừng, một bộ rất hăng hái nói. "Cái này..." Hai lão mặt lộ vẻ khó xử. Yêu Hậu giao nhiệm vụ, người dưới liều mạng đi làm, chuyện trịnh trọng như vậy hiện tại cư nhiên bị ngươi làm cho trở nên chuyện sao cũng được... Thật sự không biết nên làm sao bây giờ. Nếu thật sự gặp chuyện không may, ngươi là Yêu Hậu nhi tử, cho dù chịu phạt cũng bất quá chính là làm làm bộ dáng, nhưng chúng ta đây? !, "Hồ thúc thúc... Ngươi nhìn, nơi này không phải là cách Lạc Hoa thành rất gần sao?" Thái tử gia vẻ mặt cầu khẩn nói: "Mặc dù mẫu hậu lúc trước có minh xác quy định là ta không thể đi Lạc Hoa thành nhưng ta ở Cô Trúc thành thì không sao chứ? Dù sao cũng là hai cái địa phương bất đồng!" "Khi nhàn rỗi lúc không có chuyện gì làm, chúng ta cũng vẫn có thể tùy ý đi bộ có đúng hay không?" "Nói không chừng đi qua một đoạn là có thể gặp được Tử cô nương rồi? Ta tự tin giữa chúng ta vẫn rất có duyên phận!" "Nói không chừng nếu đột nhiên gặp được lại có thể làm cho Tử cô nương hiểu được đây chính là duyên phận? Duyên phận thuộc về hai chúng ta." "Nói không chừng liền từ đó trong trái tim có ta?" "Ta đây không thể từ bỏ cơ hội?" "Kết quả là có thể ôm mỹ nhân về rồi?"i Thái tử gia nước bọt văng khắp nơi. mơ màng, nghĩ giống như chuyện này đã trở thành sự thật rồi. Hai lão giả khuôn mặt đen xỉ đồng thời cúi đầu không nói gì mà trong lòng khóc thét: Thương Thiên a, đại địa a, cứu mạng a, thái tử gia điên rồi... Đến hôm nay mới được ba ngày. Nếu như hắn xa cách Tử cô nương trăm ngày, ngàn ngày... Thần ơi. Thái tử đã mê gái hết thuốc chữa rồi... "Mã thúc thúc, phiền ngài giới thiệu cho ta một chút về Cô Trúc thành này." Thái tử gia rốt cục thay đổi đề tài nói. "Ta không phải họ Mã." Mã thúc thúc nghiêm mặt nói: "Thái tử gia, thuộc hạ họ Thu, quả thật không phải họ Mã." "Ta biết, ta nghe mẫu hậu nói rồi, ngài ra đời vào mùa thu cho nên họ Thu, nhưng ngài là Mã tộc cũng không sai? Hơn nữa, thời gian ngài ra đời đâu có thể lựa chọn được, chỉ cần ngài ra đời hơi muộn hơn mấy tháng thì ngài phải là họ Đông đúng không? Nhưng xuất thần của ngài, chủng tộc của ngài thì không cách nào thay đổi được có đúng hay không?" Thái tử gia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Ngài nói, ta gọi ngài là Mã thúc thúc có cái gì không đúng? Chính là quá đúng đi, quần anh tụ hội a." Mã thúc thúc vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn phản biện mà không có từ. Đối mặt với một vị thái tử gia vô lý như vậy, coi như là người có tài khẩu chiến trong thiên hạ cũng chỉ có thể á khẩu không trả lời được. Thấy vị "Hồ" thúc thúc kia đồng tình nhìn hẳn, Mã thúc thúc giơ tay đầu hàng nói: "Được rồi, sau này ngươi gọi ta là Mã thúc thúc cũng được." Nếu không đồng ý, vi thái tử gia này lập tức bắt đầu lải nhải, không bằng mình nên thừa nhận mình là Mã thúc thúc là được. Đây chính là một quá trình dài dòng và tàn khốc, quả thực so sánh với bị cực hình còn thảm hơn. Nếu cuối cùng vẫn tránh không được thì nên tiếp nhận, hãy để cho lỗ tai của mình ít bị hành hạ đi. "Vậy thì mời ngài nói cho ta một chút về Cô Trúc thành nàỵ đi..." Thái tử gia hăng hái dạt dào nói: "Nhất là những chuyện cũ đặc sắc, sau này nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ cũng dễ ăn nói với mẫu hậu, chứng minh ta thật sự đã nỗ lực, cũng không phải là hoàn toàn không có cố gắng..." Hai người đồng thời cười ngất: ngươi nỗ lực? Ngươi nơi nào nỗ lực? Ngươi đang giày xéo cái từ "Cố gắng" này đó! Kể từ khi đi theo vị thái tử gia 'Không ôm chí lớn, đem lời Yêu Hậu ra lệnh như gió thoảng bên tai ném đi, hai vị Yêu Tộc siêu cấp cao thủ này đã hoàn toàn đau khổ. Dường như không nén giận cũng không được, đi theo một vị cực đoan cực phẩm thái tử gia như vậy, ngay cả ngươi là một vị Thánh Nhân thì cũng có thể làm được gì? Cho nên ba người hành trình chợt chậm lại, một đường lảo đảo tiến vào Cô Trúc thành. Tựa như một vị công tử hãng hái bừng bừng mang theo hai tên hành khất đi xin ăn vậy. Trong lòng hai người đều bi phẫn: trời ạ, muốn làm cho ta chết sao... Một đường không có việc gì cũng thì thôi, còn phải thừa nhận một kẻ nghiện nói; nghiện nói cũng thì thôi, lại còn bị sửa lại họ tên... Trong thành đi dạo hồi lâu, thái tử gia lấy cớ đi xem thần dân và quan sát phong thổ ! Hai đại cao thủ nghĩ: đây không phải là nhiệm vụ của ngi! Nhiệm vụ của ngài là đi tìm kiếm Sở Dương mà a a a... Một hồi lâu sau, thái tử gia thể nghiệm và quan sát đủ rồi: khi hắn đùa giỡn một vị cô nương bị cô ta chỉ vào lỗ mũi tức giận mắng to thì mới ngượng ngùng quyết định đi tìm một cái khách sạn ở cửa Bắc mà nghỉ lại. "Người nơi này không đáng yêu!" Thái tử gia nói. Hai đại cao thủ chỉ cảm thấy đau đầu: ngươi làm trõ trước mặt trượng phu người ta, người ta đi cùng vợ... người ta không có tại chỗ đánh ngươi nhừ tử đây là do nhìn thấy chúng ta người đông thể mạnh... Thái tử gia đại nhân đi du lịch nhất định phải ăn ở nơi hào hoa nhất xa xỉ nhất. Không chọn cái tốt nhất mà chỉ chọn cái đắt tiền nhất, tuy cái đắt tiền nhất chưa chắc đã tốt nhất nhưng nhất định không phải là quá kém! Hôm nay mặc dù thái tử không phải là đi du lịch mà đi làm nhiệm vụ nhưng thần phận thái tử gia không thể ném đi, không thể vứt đi. "Cho căn phòng tốt nhất!" Thái tử gia đột nhiên và như rất đương nhiên nhìn tiểu nhị trong khách sạn nói: "Phòng tốt nhất của các ngươi nơi này có phải có chữ thiên và số 1 kia không." Tiểu nhị mặt lộ vẻ khó khăn nói: "Vị khách quan kia đã bao phòng rồi. Phòng ngài chỉ định kia hôm nay đã có người ở rồi, người xem..." "Ách?" Thái tử gia nghe vậy thì ngẩn ra, còn chưa kịp nói chuyện thì bên cạnh Mã thúc thúc một đường nén một bụng lửa giận, lúc này đã đè nén không được mà mở miệng nói: "Bảo người bên trong cút đi! Lập tức thu thập đi ra ngoài, để cho công tử chúng ta vào ở." Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy có người đem thanh âm sử ở đầu lưỡi khinh phiêu phiêu nói: "Ôi uy. Thế nào? Người ta dang ở trong khách sạn lại còn muốn đem người ta đuổi ra để cho các ngươi vào ở ? Còn nói giang hồ đạo nghĩa nữa hay không. Nhân gian công lý đâu rồi? Sách sách sách, Yêu Hoàng Thiên quả nhiên là Yêu Hoàng Thiên, bổn đại gia lần này được kiến thức rồi... Trâu bò a trâu bò, thật con mẹ nó quá trâu bỏ đi, không nghĩ tới trên cõi đời này còn có người so sánh với lão tử còn trâu bò hơn!" Người này mở miệng một tiếng liền 'Lão tử'. Hoàn toàn không có che dấu vẻ khiêu khích. Hơn nữa còn để lộ ra giọng điệu đầy lưu manh. Ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, sau một khắc đều ngơ ngác một chút. Chỉ thấy có một người đang đứng ở trên lầu, hai tay ôm trước ngực, mắt chém xéo nhìn về bên này. Diễn xuất còn chưa tính, chỉ từ giọng nói là có thể thấy được người này tất nhiên chính là hạng lưu manh nên có diễn xuất kiểu này cũng chẳng có gì lạ, chân chính tương đối ngoài dự đoán của mọi người là giọng nói rất đặc thù, thật sự là người này có chút "Quái dị". Chỉ thấy người này một mắt lớn, một mắt nhỏ, một mắt tròn trịa, một mắt hình tam giác. Một cái lỗ tai cong ra phía trước, một cái lỗ tai quặt ra sau, cả khuôn mặt giống như là bị Tạo hóa sau khi tạo ra hắn thì ngoan hung đánh lên đó một quyền. Sau đó lại lung tung vuốt vuốt sửa sang lại, mặc dù vẫn còn miễn cưỡng có thể nhìn ra được bộ dáng con người nhưng thật lòng là có chút miên cường. Thậm chí hai hàng lông mày kia cũng kỳ quái. Còn có nữa, thanh âm người này cũng cực kỳ cổ quái, giống như là trong đêm tối có 1 đám sói loạnô gào thét, trong đó còn trộn lẫn giọng của một đám vịt càng cạc nữa. Thái tử gia rõ ràng là bị "Dung nhan" của người này làm cho kinh sợ, hắn có chút hoảng sợ thất thanh hỏi nói: "Ngươi là quái vật gì?" Người nọ đi xuống thang lầu, hơi ngửa đầu, lỗ mũi hướng lên trời, nhẹ nhàng hất một ngụm bay ra 1 đám lông mùi, sau đó lại lắc đầu tóc,"Chà" một tiếng, đem đầu tóc rối bù vung vẩy. "Ta hiện tại đang cư ngụ ở phòng chữ thiên số một kia!" Người này xéo mắt nói: "Nói cách khác, ta chính là các người các ngươi muốn đuổi ra kia!" Vừa nói, cả người lại cong lại một chút, cong chân duỗi cái mông nói: "Ta có phải là rất tuấn tú hay không ? Mới vừa rồi ngươi nhìn ta như vậy, có phải là do bị dung nhan của ta làm cho rung động hay không? !" Thái tử gia trừng tròng mắt, đột nhiên cảm giác trong Mặc dù ta đúng là bị "Dung nhan" của ngươi làm cho rung động nhưng đạo lý bên trong thì lại khác nhau quá xa, căn bản trống đánh xuôi, kèn thôi ngược, thiên soa địa viễn! Thần là Yêu Tộc thái tử gia, đại để cũng có thể được coi là nhân vật kiến thức rộng rãi, hơn nữa, ở cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, Yêu Tộc hình thù kỳ quái tuyệt đối là chuyện bình thưởng nhưng coi như là như thế thì cũng tuyệt đối không nghĩ tới, trên cõi đời này sẽ có người đặc sắc như vậy ! Hơn nằm mơ cũng không nghĩ ra câu "Ta có phải là rất tuấn tú hay không ? Mới vừa rồi ngươi nhìn ta như vậy, có phải là do bị dung nhan của ta làm cho rung động hay không? !" lại là từ trong miệng quái vật này nói ra. Ngươi đức hạnh này cũng không biết xấu hổ hỏi ta đạo nghĩa ở đâu ? Công lý ở đâu ? Sau khi sợ run một hồi lâu sau, thái tử gia đột nhiên giận tím mặt, trong phút chốc lại quên mất chuyện tranh giành phòng ốc mà vô hạn tức giận trỏ tay hét lớn nói: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nói lời này, ngươi có còn điểm lương tâm nào hay không ! Ngươi hỏi cái này, ngươi cũng thấy vô lý sao? !" Nhất ngôn ký xuất, Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc đang muốn nổi giận xuất thủ nhưng nghe thấy được câu này thì cười ngất! Đối phương hỏi không thể nghi ngờ là vượt quá lẽ thưởng, nhưng thái tử gia trả lời dường như càng thêm là kỳ lạ! Đúng là xuất quỷ nhập thần! Xung đột vốn chuẩn bị lập tức xảy ra, nay lại bị một câu nói làm chệch đi... Hơn nữa lời nói của 2 bên chẳng liên quan gì đến nhau. Dĩ nhiên cũng do căn phòng này đã bị người cổ quái kia giành mất rồi, chuyện thẹn quá hóa giận cũng không lạ... Quái nhân kia nghe xong nói những lời này, trong lúc bất chợt dường như vô cùng đắc chí nói: "Tiểu tử ngươi biết lão bà của ta sao?" Thái tử gia nhất thời lại u u mê mê theo bản năng gãi gãi đầu, hỏi nói: "Ta biết lão bà của ngươi sao?" mà trong lòng thầm nghĩ người này chẳng lẽ là bị bệnh thần kinh? Người này mặt mày hớn hở, hai hàng lông mày giống như là hai con giun ở trên mặt bỏ qua bò lại, nhìn kinh người vô cùng, hắn ha ha cười một tiếng, cất cao giọng nói: "Năm đó lão bà của ta vừa thấy được ta, câu nói đầu tiên cũng là câu như vậy, ngươi mới vừa rồi nói những lời này lại để cho ta một lần nữa cảm nhận được hương vị tình yêu, cám ơn a..." " hương vị tình yêu..." Thái tử gia như bị sét đánh không kềm chế được run lên. Ta làm ngươi cảm nhận được hương vị tình yêu? Trời ạ... "Nhớ năm đó, tiểu bì nương kia làm ta mất bao công phu, nghĩ lại mà vẫn thổn thức không dứt..." Quái nhân kia có chút nhớ lại nói. Gia hỏa này nói xong lại xụ mặt như lâm vào chuyện cũ xa xưa. Càng kỳ quái hơn chính là, thái tử gia lại chợt có cảm giác đồng bệnh tương liên, nhớ tới việc mình đuổi theo nữ tử kia gian khổ như thế nào mà vẫn không được, không nhịn được hắn gật đầu lia lịa, tràn đầy đồng cảm nói: "đúng vậy... Cái việc theo đuổi nữ nhân này thật quá khó khăn, chỉ cần có thể là người cười cuối cùng, trả giá bất kỳ như thế nào cũng đáng..." "Nữ nhân kia nữ nhân kia..." Quái nhân kia trên mặt có chút ít hoài niệm ảm đạm hao tổn tinh thần lẩm bẩm nói. "Nữ nhân kia nữ nhân..." Thái tử gia thở dài thở ngắn, thật lòng chán nản nói. Trong lúc nhất thời, Hồ thúc thúc cùng Mãthúc thúc nhìn nhau ngạc nhiên. Wv Hai người này không phải là sắp tranh giành phòng ở sao? Dưới tình huống bình thưởng chính là một người muốn vào, 1 người không ra, hai người đánh nhau, nếu không xảy ra án mạng thì ít nhất cũng là bể đầu chảy máu mới đúng a? Hiện tại làm sao lại thành tri kỷ tương đắc hàn huyên vậy? Đây là tình huống nào? Tại sao lại có thể như vậy đây? ! Lại thấy hai người này đông nhất cú tây nhất cú, ngươi 1 câu ta một câu, mọi người dường như cũng không rõ đối phương rốt cuộc là nói cái gì nhưng lại cảm giác được lời đối phương nói ra vô cùng phù hợp với tao ngộ của mình, càng nói càng sôi động, càng nói càng hận gặp nhau muộn quá. "Huynh đệ! Mọi người gặp lần đầu đã quen thân, ta mời ngươi uống rượu, ngươi phải cho ta mặt mũi!" Thái tử gia hào sảng vung tay lên nói. "Cái mặt mũi này nhất định là không thể cho!" Quái nhân kia trừng mắt hào sảng vung tay lên nói: "Trừ phi là ta mời!" "Ha ha ha hảo hảo tốt..." Hai người cười ha ha, tiếp theo, quái nhân kia cười lớn đi tới, cứ như vậy một tay bá vai thái tử gia, một bộ như hảo huynh đệ mà thái tử gia lại cũng không có phòng bị, cứ như vậy để đối phương kéo lên trên lầu, hai người vai áp vai, nói năng khí thế ngất trời tìm bàn ngồi xuống. Tiếp theo hai người lại bắt đầu vỗ bàn, bắt đầu hô to gọi nhỏ, muốn gọi rượu và món ăn. "Tiểu nhị! Cho rượu lên! rượu ngon đó!" Quái nhân kia vô bàn quát. "Tiểu nhị, mang thức ăn lên, món ăn ngon đó!" Thái tử gia vỗ bàn nói. "Mau lên chút ít! Không nên chậm trễ!" Quái nhân ngẩng cổ kêu to. "Dám lề mề ta hủy đi khách sạn của các ngươi!" Thái tử gia hung thần ác sát kêu. "Mau lên chút ít! Như vậy là không hiếu chuyện!" Hai người cùng nhau rống to. Tựa như hai tên lưu manh vậy. Hồ thúc thúc cùng Mãthúc thúc đồng thời cảm giác được con ngươi của mình như muốn rơi trên mặt đất. Ta x! Cái này cũng xảy ra sao! Cái này là tình huống nào đây? ! Hai người như tượng gỗ đi tới, nhìn 2 người ngồi đối diện đang mặt mày hớn hở bàn luận về cái gì kia rồi như người máy ngồi xuống, hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Dưới sự thúc giục, tửu điếm nào dám chậm trễ? Không lâu sau, rượu và thức ăn đã dâng lên đủ. Chỉ thấy hai người kia cao hứng bừng bừng, nước bọt văng tung tóe khắp nơi. Nâng ly cạn chén nhưng sau đó tình huống lại thay đổi. Chỉ biến thành quái nhân kia nói còn thái tử gia tĩnh tâm rửa tai lắng nghe. "... Kết quả là, ta liền đem quái vật kia giết đi, lấy ra Linh Thú hạch đưa cho nàng; ha ha ha, trái tim ngầm hứa hẹn... Sau đó, ca ca nàng không đồng ý chuyện của chúng ta, ta giận dữ, ngươi dám can thiệp vào chuyện vợ chồng ta sao, sao được, ta liền..." Quái nhân kia nói đến mức nước miếng tung bay, hăng hái, không ai bì nổi, lớn lối vô cùng. Thái tử gia khuôn mặt hâm mộ nhìn lên, khuôn mặt hâm mộ nghe như nuốt từng lời. Bởi vì người ta cuối cùng đã theo đuổi thành công mà. Về điểm này so với mình thì mạnh hơn rất nhiều, rất nhiều ! "Nữ nhân kia..." Quái nhân kia cảm thấy đối phương đang sùng bái hâm mộ mình, còn thấy cả sự ghen tỵ và đố kỵ thì càng thêm dương dương tự đắc nói: "... Lão bà của ta sao, mới đầu thoạt nhìn thấy ta thì chính là rất hung bạo, nhưng càng về sau, khi đã rơi vào trong tay ta rồi thì lại trở nên nhu tình như nước, dì nhiên, nhu tình như nước này chỉ đối với một mình ta thôi, ha ha Aha Hmm..." Thái tử gia nâng bầu rượu, ân cần rót rượu, vẻ mặt khâm phục nói: "Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục, uống rượu uống rượu." "Ha ha ha..." Quái nhân kia cười cười, trong lúc bất chợt nhướng mí mắt, nói: "Ai, ta dường như quên một chuyện rất trọng yếu..." Ba người đồng thời nhìn hắn. Hồ thúc thúc cùng Mãthúc thúc đồng thời trong lòng khẩn trương: Chẳng lẽ thằng này lúc này lại nhớ tới việc tranh giành gian phòng rồi? Lại thấy người này vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Mọi người gặp lần đầu đã quen thân, ta lại đã quên hỏi, huynh đệ ngươi gọi tên gì? Tuy nói tương giao vì tâm, tên họ bất quá chỉ là danh hiệu, bất quá vẫn nên biết tên tuổi nhau mới phải !" Thái tử gia giống như trước vỗ đầu một cái nói: "Đúng đúng, tiểu đệ lắng nghe nhân huynh đại bàn mà mê mẩn, thật sự là thất lễ chí cực, còn không có thình giáo tổn tính đại danh của nhân huynh? !" Hai người lại đồng loạt ngượng ngùng cười lên, dường như đều có chút không được ý tứ, động tác thống nhất, đều võ đầu bứt tóc, vừa ngượng ngùng cười cười. Phốc phốc! Bên cạnh hai vị siêu cấp cao thủ kia đồng thời bò lăn ra cười ngất. Mẹ nó, trên cõi đời này lại còn có được 2 tên đặc sắc bực này, kể vai lâu như vậy, uống rượu chừng mười cân, thần mặt nói chuyện lâu như vậy, hiện tại mới nhớ tới việc hỏi tên đối phương, hơn nữa còn là cả hai tên... Chẳng lẽ đây chính là sự tích trong truyền thuyết, không phải là người một nhà không vào cửa một nhà hay ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người đặc sắc bực này vốn không nhiều, nay lại còn có thể có được hai tên. Hơn nữa còn có được duyên ngồi cùng một cái bàn. Thật sự là... Kỳ ngộ a kỳ ngộ. Hai đại cao thủ trong lòng vô hạn thổn thức nghĩ. Hai chúng ta lại có thể được chứng kiến trận gặp mặt này cùng thật là tam sinh hữu hạnh! "Tiểu đệ tên là Yêu Ninh Ninh, xin hỏi huynh trưởng đại danh là gì!" Thái tử gia thẳng thắn đem tên chân thực của mình báo ra ngoài, hai vị cao thủ kia thậm chí không còn kịp ngăn cản nữa. Thái tử gia của ta ơi, cái tên "Yêu Ninh Ninh" này là đại danh của Yêu Hoàng Thiên thái tử, cả Yêu Hoàng Thiên người nào lại không biết? Nếu là người bình thưởng hoặc là có lẽ không biết, nhưng thằng này một thần hơi thở mạnh mẽ, hiển nhiên là người trong giang hồ, há có thể không biết tên thái tử? Một khi biết ngài là người nào rồi, còn không thể ra sức lôi kéo làm quen, nhìn sự sùng bái của thái tử đối với thằng kia thì xem ra ngài khó cưỡng được. Tuy nhiên ngoài ý muốn là quái nhân kia ha ha cười một tiếng, mặt mày hớn hở nói: "Diêu Ninh Ninh? Là một cô gái họ 'Diệu' sao? Huynh đệ, ta không thể không nói, danh tự này các ngươi có điểm không thích hợp, nghe tựa như tên nha đầu kia, quá ấy đi." rồi lại bắt đầu xoi mói. Hai đại cao thủ nhìn nhau ngạc nhiên: Cực phẩm này lại không biết đây là tên thái tử sao? "Ai nói không phải đây?" Thái tử gia vỗ đùi, một bộ gặp được tri kỷh kêu lên nói: "Ta cũng cảm giác được như vậy nhưng mẹ ta không để cho ta đổi, ta muốn thay đổi danh tự, kết quả là bị mẹ ta mắng cho một trận, còn đánh cho nữa, ngươi cũng không biết đó, ai, 1 lời khó nói hết..." "Mẹ của ngươi thật là lợi hại, ngươi còn có mẹ quản giáo..." Quái nhân kia vô cùng có chút hâm mộ nói. Hai vị Yêu Tộc cao thủ mắt mùi trợn tròn liếc mắt nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng cúi đầu, vẻ mặt im lặng uống trà. Đặc sắc! Tuyệt đối là siêu cấp đặc sắc! Mẹ của ngươi thật là lợi hại? Ai, mẹ hắn là Yêu Hậu! Đường đường nhất đại Yêu Hậu có thể không lợi hại sao? "Ai, cứ nhắc tới tên là ta lại muốn khóc" Yêu Ninh Ninh thở dài thở ngắn nói: "Mẹ ta cùng nhiều trưởng bối đều không gọi ta là Ninh Ninh, mặc dù Ninh Ninh quá nữ hóa nhưng so sánh với 'Nhị Ninh' thì còn dễ nghe hơn." Thái tử gia khóc không ra nước mắt nói: "Có thể là bọn hắn cùng gọi ta là Nhị Ninh... Bọn họ đều nói ta rất hai ... Ngươi nói, ta là gay sao? Ngươi nói đi, ta là gay sao? Thật sự là không thể nói lý..." Đối diện, quái nhân tràn đầy đồng cảm nói: "Mặc dù thoạt nhìn ngươi có chút gay, nhưng kỳ thật ngươi cũng không phải là gay! Ta có thể bảo đảm!" Thái tử gia cảm kích rơi nước mắt, lại có chút ít nghẹn ngào nói: "Ngươi thật là một người tốt... Cõi đời này chỉ có ngươi nhìn ra được ta không phải gay..." Hai đại cao thủ cúi đầu, khuôn mặt đen xì nghĩ: đó là bởi vì hắn cũng là dân gay! Ai, trên đời này, 2 đại cực phẩm nhất tụ tập cùng một chỗ thảo luận về gay hay không gay... Còn có cái gì đặc sắc hơn không? "Bất quá ta không phải là họ Diêu như ngươi nói kia..." Thái tử gia Yêu Ninh Ninh mới vừa nói ra thì đã bị Hồ thúc thúc bên cạnh thúc một cái mà vội vàng tỉnh ngộ đổi lời nói: "Đúng đúng... Chính là ngươi nói cái Diêu kia..." "Ngươi người này nói chuyện làm sao lại bừa bãi như vậy, điểm này cũng không hay đây, lão gia chúng ta sẽ phải lời ra như gió, nhất ngôn cửu đỉnh, nói năng có khí phách!" Quái nhân kia bất mãn nhìn hắn nói. Thái tử gia khuôn mặt cười làm lành, tự giác đuối lý nói: "Đa tạ huynh đài chỉ điểm, xin hỏi huynh đài tổn tính đại danh như thế nào ?" Quái nhân kia ho khan một tiếng, rất là một bộ không ai bì nổi ngẩng đầu lên nói: "Muốn biết tên họ của ta sao, đây chính là thật là đại danh đỉnhđinh, như sấm bên tai, hạo nguyệt đương không!" Yêu Ninh Ninh vẻ mặt nóng bỏng nói: "Đây là khẳng định rồi, mặc dù trước kia chưa từng thấy huynh đệ ngươi, nhưng chỉ bằng vào phần kiên thức này cũng biết ngươi không phải là kẻ đầu đường xó chợ rồi. Đại danh huynh đài ta khẳng định là đã nghe nói qua rồi, đây là không thể nghi ngờ." "khẳng định! Tên của ta đã từng chấn động cả Cửu Trọng Thiên!" Quái nhân kia tràn đầy tự tin nói: "Huynh đệ, ca ca nhắc nhở ngươi một câu, ngươi nên ngồi cho vừng vàng, đợi khi nghe đến tên của ta đừng bị hù dọa gục xuống!" Yêu Ninh Ninh theo bản năng ưỡn ngực nói: "Ngươi nói đi, ta chuẩn bị sẵnsàng rồi, có tâm tư chuẩn bị rồi, cho dù kinh ngạc cũng không bị hù dọa gục xuống đâu." Hồ thúc thúc cùng Mãthúc thúc cùng một thời gian nghiêng đầu đi, không muốn nhẫn tâm nhìn nữa! Thật sự là tình hình trước mắt quá mức thê thảm đến mức không nỡ nhìn ! Tên này có gì chứ! ? Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, nhân vật chân chính đứng đầu cũng chỉ có mấy người mà thôi! Gia hỏa này chẳng lẽ còn có thể so sánh với Cửu Đế Nhất Hậu sao? Lại dám xưng đã từng chấn động cả Cửu Trọng Thiên Khuyết? ! Đây rõ ràng chính là bốc phét, tự nâng giá trị con người, nhưng thái tử làm sao lại hết lòng tin theo đây? Người ta còn chưa nói, hắn đã bãi mình xa mã tỏ vẻ tin tưởng! "Huynh đệ ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên là Đàm Đàm! Đàm Đàm chính là ta! Ta chính là Đàm Đàm!" Quái nhân kia không thể nghi ngờ chính là Đàm Đàm, hếch lô mùi nói: "Có phải đã sớm nghe nói qua hay không ? Như sấm bên tai, hạo nguyệt đương không sao!" Đàm Đàm kể từ khi đi lên, vẫn gian khổ luyện công, ra sức cướp bóc, tông cộng cũng không kết giao được mấy người băng hữu, khó được như hôm nay phát hiện ra một kẻ đối với mình lại kính nể như vậy... Thậm chí còn có một chút coi mình là thần tượng... Đàm Đàm là lần đầu tiên nhìn thấy người có thể cùng mình chân tâm thật ý nói chuyện, là "Người tốt." Trong lòng kích động mà không nhịn được nhiều lời. Kết quả vừa nhìn thằng này lại cứ như vậy bị mình chém gió làm cho hôn mê... người này thật sự là quá ít thấy, không chém gió một chút thì thật sự là có chút phải xin lỗi lòng hư vinh của mình. Bình thưởng khi ở cùng đám Sở Dương, nói không được mấy câu cả đám kia đã bịt lấy lỗ tai bỏ đi... Vẫn là gia hỏa trước mắt này tốt, lại không có chạy... Đàm Đàm nói những thứ này cũng không coi là quá không hợp thói thưởng, Ở Cửu Trọng Thiên kia, trừ Sở Dương ra, tu vi của hắn đúng là ít người thẹo kịp, bao gồm Trừ Thiên Nhai, Vù Tuyệt Thành cũng chưa chắc có thể thắng được hắn. Có thể nói, tại Cửu Trọng Thiên trong Top 3 về võ lực nhất định là có tên của hắn, đúng là đại nhân vật đã từng chấn động Cửu Trọng Thiên! Bất quá nơi này thủy chung không phải là Cửu Trọng Thiên, mà là Cửu Trọng Thiên Khuyết, cho nên, tự nhiên và dĩ nhiên khẳng định cũng chưa có ai biết đến Đàm Đàm ! Mà mặt khác thái tử gia Yêu Ninh Ninh tình huống cũng là như thế, từ tâm bé hắn đã bị cường bức luyện công, không có tiếp xúc với giang hồ, vừa đi ra ngoài gặp được Từ Tà Tình mà giật nảy mình mà muốn thu vào hậu cung, nhưng sau đó lại bị người dẫn tới một chỗ hiểm ác, bị đánh lén mà nằm ở trên giường mấy ngàn năm. Sau khi đi ra lập tức bất khuất đi tán gái, cả đời này cũng không có băng hữu nào... Rồi hãy nói hắn địa vị quá cao, người khác cũng không dám tùy tiện cùng hắn kết làm bằng hữu, hôm nay gặp được Đàm Đàm, vẫn là bình sanh lần đầu tiên cùng người khác nói chuyện thần mặt như vậy... Cho nên nhất thời rượu gặp tri kỷ ngàn chén không say mà hiện tại, thái tử gia ngây ngân cả người. "Ách..." Yêu Ninh Ninh trên mặt có chút ít mở mịt. Nói thật, mỗ thái tử mới vừa rồi đã làm tốt công tác chuẩn bị, chuẩn bị khi nghe được danh tiếng "Cao nhân" huynh sẽ tỏ vẻ chấn động, cái gì 'Nghe ưtiếng đã lâu đại danh như sấm bên tai hôm nay vừa thấy tam sinh hữu hạnh' các loại câu nói đã lên đến cổ họng rồi. Chỉ cần đối phương vừa nói ra tên, phàm là người mình có một chút H ấn tượng thì sẽ thao thao bất tuyệt nói ra. Nhưng... Nhưng danh tự này làm sao lại lại xa lạ như vậy đây? Dường như chưa từng nghe nói qua? ! Chẳng lẽ là mình quá mức cô lậu quả văn, ít đi lại trên giang hồ nên mới không biết đến một vị đại nhân vật danh động thiên hạ như vậy ? ! Quay đầu nhìn hai vị Yêu Tộc cao thủ, hai người không hẹn mà cùng lắc đầu. Cao thủ có thể danh chấn cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, mình vạn lần không có lý do gì mà không biết. Nhưng Đàm Đàm này... Rốt cuộc là nhân sĩ phương nào đây? "Làm sao? Chẳng lẽ ngươi cũng chưa nghe nói qua ta sao? Ngươi cũng quá cô lậu quả văn đi." Đàm Đàm mất hứng nhìn Yêu Ninh Ninh có chút nhụt chí nói. Lão tử khó được một lần lộ ra lá bài tẩy cho người ta nhìn, lại gặp được một kẻ không biết xem hàng. Nhất thời cảm giác ý tứ hàm xúc đần độn và trên mặt không nhịn được tỏ vẻ tự ái. Yêu Ninh Ninh vẻ mặt không tốt nói: "Cái này, đại khái là tiểu đệ thưởng xuyên Ở nhà, ít đi lại giang hồ thế cho nên cô lậu quả văn..." "Đúng rồi, vừa nhìn ngươi đã biết chính là người không có kiến thức." Đàm Đàm dè bỉu, dùng giọng mùi nói: "Xem ngươi đi ra ngoài lại còn mang theo hộ vệ cùng đã biết, ngươi không có giang hồ lịch duyệt, nam tử hán đại trượng phu đi lại thiên hạ phải tự mình đi! Khoái ý ân cừu! Tựa như ta đây! Mới sống tiêu sái, sống khuây khoả!" "Ra cửa còn mang hộ vệ, tựa như là tiểu hài tử ra cửa mang bảo mẫu vậy, bị ước thúc bó buộc vô cùng, là sợ hãi sao..." Đàm Đàm quơ đầu nói: "Hừm hừ... Nói ngươi là sợ hãi còn là nhẹ, có chút lời không nói không được, rồi nói hai ta gặp lần đầu đã quen thân, ta cũng muốn ngươi như vậy nhưng không nói lại có chút ít xấu lôi với lương tâm của ta, nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn nên nói ra dù rất muốn lưu cho ngươi chút mặt mũi. Vì người ta không biết tên hắn, trong nháy mắt liền từ huynh đệ biến thành tên thỏ đế. Bên cạnh hai đại cao thủ trố mắt: ngươi này còn dám nói thái tử gia bọn ta là thỏ đế sao? Lại còn mặt dày nói: ta không muốn nói ngươi là thỏ đế... Lại còn... muốn lưu cho ngươi chút mặt mũi? ! Mặt mũi này lưu tại nơi nào rồi? Yêu Ninh Ninh trong nháy mắt đỏ mặt tía tai, thở phì phò, 2 con mắt trợn trừng. Hai đại cao thủ trong lòng vui mừng: thái tử gia rốt cục đã nổi giận rồi. Ai, cùng đúng vậy, đổi lại là người khác Nếu bị người nào đó chỉ vào lô mùi mắng là thỏ đế thì ai cùng chịu không được a. Thái tử gia nổi giận coi như là đương nhiên. Hai người cũng chuẩn bị kỳ càng, chỉ chỞ thái tử gia phát tác, sẽ đem thằng này đánh chết. Lại thấy thái tử đỏ bừng cả khuôn mặt thở hổn hển mấy hơi thở rồi đột nhiên quay đau nhìn về phía hai người mình đại phát tức giận nói: "Đã sớm nói với các ngươi không nên đi theo ta mà! Ngươi nhìn xem, ngươi xem một chút đi, ta bị người ta xem thưởng rồi... Cũng là bởi vì các ngươi mà ta Ở trong mắt bằng hữu thành tên thô đế rồi..." Vừa nói vừa ra vẻ ủy khuất chí cực! Nếu không phải các ngươi đi theo ta, ta có thể thành thỏ đế sao? Hai Đại Yêu tộc nguyên lão cao thủ như bị sét đánh, trừng mắt nhìn thái tử gia, trong lúc nhất thời đầu óc mơ hồ. Ngài thật là... Ngài tức giận lại là vì cái này sao? Làm sao đây... "Nhìn cái gì vậy! Ta nói với 2 ngươi đó, sau này cùng đừng có đi theo ta nữa!" Yêu Ninh Ninh nổi giận đùng đùng lớn tiếng nói: "Ta cùng muốn một thần một mình, nghìn vạn dậm tự mình lưu lạc giang hồ, sướng ý chí tận tình ân cừu!" Trong nháy mắt, hai vị Yêu Tộc cao thủ kia đưa mắt nhìn Đàm Đàm, ánh mắt cơ hồ sẽ đem hắn nuốt sống! Vô cùng muốn lập tức sẽ đem xú quỷ trước mắt này bóp chết! Xem một chút ngươi, tên khốn này đã gây ra đại họa gì rồi! Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? ! "Đúng! Như vậy mới thống khoái!" Đàm Đàm lớn tiếng trầm trồ khen ngợi nói: "Một thần một mình, đối mặt giang hồ hiểm ác! Sinh tử một cái chớp mắt liền đánh giết, Thiên Sơn Vạn Thủy bôn ba, nhìn tẫn thiên hạ hưng suy, thưởng thức mỹ nữ khắp thiên hạ, giết hết người có thể giết, xem cảnh sắc thập đại thiên địa, kết ngũ hồ tứ hải bằng hữu, chẳng phải thật vui sướng sao?" Đàm Đàm ngửa mặt lên trời thét dài nói: "Nhân sinh như thế này, chẳng phải thật vui sướng sao?" Yêu Ninh Ninh trong lòng nhất thời nhiệt huyết sôi trào, cùng thét dài một tiếng, chỉ cảm thấy khí thế hào hùng đầy ngực, tựa hồ như mình đã phóng ngựa khắp giang hồ, mà đạp thiên hạ, không nhịn được chợt đứng lên, quát nói: "Chính xác! xông xáo giang hồ như vậy, tận tình du lịch như vậy chẳng phải thật vui sướng sao!" "Ta quyết định rồi, ta muốn một thần một mình xông xáo giang hồ! Ta muốn thành lập một cái bất hủ công lao sự nghiệp, ta muốn tên ta lưu truyền vạn năm! Ta muốn ở trong núi thây trong biến máu tùy ý xung phong liêu chết, ở trong sinh tử Luân Hồi khuây khoả rong chơi, ở trong yêu hận tình cừu ngang nhiên quật khởi, ở trong Đao Sơn kiếm ảnh qua lai!" Yêu Ninh Ninh lên tiếng hô to, kích động không thôi. Hiện tại, ánh mắt của hai vị Yêu Tộc cao thủ nhìn Đàm Đàm càng ngày càng bất thiện, hận không thẻ đem gia hỏa này lăng tri toái quả. Thái tử gia có thần phận gì, cư nhiên bị ngươi sử dụng mấy câu nói làm cho nảy ra ý muốn lăn lộn giang hồ vứt mạng chém giết... "Tốt! Nói thật hay!" Đàm Đàm lớn tiếng quát nói: "Đây mới là chuyên anh hùng nam nhi nên làm, thế gian mỹ nữ lại có ai không thích nam nhi hán tử như vậy đây!" Yêu Ninh Ninh vừa nghe được câu này thì ánh mắt sáng lên nói: Tốt! Ta quyết định rồi!" "Ta ủng hộ ngươi!" Đàm Đàm vỗ tay ủng hộ nói: "Đây mới là thiết huyết nam nhi, anh hùng bôn sắc!"