Quyển 8 - Chương 118: Ám sát!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:14

Hài tử là mẫn cảm nhất, bọn chúng có thể cảm nhận được người nào đối xử tốt với mình, về điểm này thì không cách nào làm bộ được! Từng đứa vây quanh bên người nàng, khuôn mặt ân cần cùng nhu mộ. Ở trên người Thiết Bổ Thiên, bọn chúng có thể thực sự cảm nhận được một loại tình cảm của mẫu thân. "Bọn nhỏ!". Thiết Bổ Thiên mang theo nước mắt, mỉm cười nói: "Các ngươi phải sống cho hảo hảo". Tất cả là một mảnh tĩnh lặng. Có 1 số cô nhi hài tử thuở nhỏ không có cha mẹ thậm chí vành mắt đã đỏ lên. "Ngàn vạn đừng kêu là a di, đây đại tẩu của các ngươi, là lão bà của ta". Sở Dương mỉm cười lớn tiếng giới thiệu nói: "Sau này có chuyện gì phải sẽ nghe cô này nói, nhớ chưa". "Nhớ rồi!". tất cả hài tử lớn tiếng la lên. "Đại tẩu thật xinh đẹp". Một cô bé mười mấy tuổi si ngốc nhìn Thiết Bổ Thiên, lẩm bẩm nói: "Ở trong mộng, mụ mụ của ta chính là như vậy đó". Thiết Bổ Thiên phụng bồi bọn nhỏ chơi đùa còn Sở Dương lặng lẽ đem Mai phu nhân gọi vào nói: "Đệ muội, ngươi đã thống kê xong theo lời ta dặn chưa?". "Ừ, đã thống kê ra rồi chúng ta hiện tại có 5. 475 tên hài tử, trong đó có tên tuổi tổng cộng không tới một ngàn người, số này có lẽ từ nhỏ đã có tên nhưng tuyệt đại đa số cũng đã quên mất... Cứ như vậy, không có cách nào tiếp tục tra ra được". Mai phu nhân nhìn những hài tử này, có chút đau lòng than thở nói: "Ghê tởm cho cái thế đạo này, rất nhiều người chết oan, vô tội mà chết nhưng hài tử có tội gì chứ? Chúng còn nhỏ như vậy mà đã phải gánh chịu nhân gian khổ nạn, đúng là Thiên Đạo bất nhân". Sở Dương trầm mặc thật lâu, nói: "Đây là chuyện thật sự không có biện pháp... Nhân sinh chính là giang hồ giang hồ từ cổ đến nay vốn là tràn đầy chém giết, tràn đầy tranh đấu, tràn đầy cạnh tranh... Người chết là chuyện nhất định không cách nào tránh khỏi". Mai phu nhân than thở, nói: "May nhờ có đại ca ngài người như vậy, những hài tử này mới có thể thay đổi được vận mệnh". Sở Dương trầm mặc một hồi lâu, nói: "Ta cũng chỉ có thể trông nom được một phần quá ít. Tuyệt đại đa số ta cũng là hữu tâm vô lực. Ta không phải là người vĩ đại!". Mai phu nhân than thở nói: "Không có tên thì thống nhất là cứ dựa theo họ Sở mà tên đi". Sở Dương nhẹ giọng nói: "lấy theo hệ... Phong Vũ Lôi Điện, Vụ Tuyết Sương Hàn, Nhật Nguyệt Tinh Thần, Sơn Xuyên Lĩnh Nhạc, Giang Hà Hồ Hải, Xuân Hạ Thu Đông, Mai Lan Trúc Cúc mà đặt tên". "Nhân số nhiều lắm, cho dù đem những cái tên thường dùng ra chỉ sợ cũng vẫn không đủ". Mai phu nhân nhíu mày nói. Sở Dương nói: "Cái này cũng dễ làm thôi. Có thể như vậy đi, Sở Hành Vân, Sở Thanh Vân, Sở Bạch Vân, Sở Tử Vân, Sở Mặc Vân... Đặt tên như thế là tận dụng được một chữ thành nhiều tên rồi. Ngoài ra còn chú ý đến nam hài và nữ hài tên các cô bé thì nên tận lực làm cho uyển chuyển một chút". "Như thế rất tốt!". Mai phu nhân ánh mắt sáng lên, nói: "Theo cái dạng này thì một trăm người có cùng tên nhưng sẽ không rối loạn". "Đúng". Sở Dương vuốt cằm nói. "Chú ý một điểm trong khoảng thời gian này tập trung đặt tên, mỗi người cũng phải quen thuộc với tên mới của mình và nhớ kỹ thân phận trong Thiên Binh Các... Bất luận kẻ nào không cho phép đi ra ngoài! Ngay cả tiền viện cùng hậu viện, một đám địa phương này cũng không được đi qua". "Được". "Một điểm tối trọng yếu nữa là ăn uống nhất định phải đủ chất. Những hài tử này, thân thể đã khôi phục được không sai biệt lắm, có thể hấp thu nhiều chất hơn nên không ngại chuẩn bị nhiều thêm chút ít. Còn món canh kia thì nhất định vẫn phải uống". "Được". "Nhất định phải chú ý, bất luận kẻ nào cũng không được đi ra ngoài! Chuyện này rất trọng yếu đó!!". Sở Dương lần nữa cường điệu vấn đề này nói. Mai phu nhân mặc dù không giải thích được nhưng vẫn nghiêm khắc đi đến thi hành. Sở Dương ngẩng đầu lên, khe khẽ thở dài. Thời gian không ngờ là không còn nhiều mà trong lòng không khỏi bắt đầu khởi động vô hạn ý không chịu từ bỏ. "Đây cũng là ta đã đả tri cột cho các ngươi hảo... Còn lại phải nhìn chính các ngươi thôi". Sở Dương nhẹ nhàng lẩm bẩm tự nói: "Chỉ mong các ngươi cũng có tranh khí, tùy mình đi sáng tạo tương lai của các ngươi". "Vì chính các ngươi mà cũng vì Thiên Binh Các!". Buổi tối hôm đó, Thiết Bổ Thiên rúc vào ngực Sở Dương nhẹ nhàng nhướng mày, tựa hồ có chuyện gì không giải thích được. "Gì thế?". "Có chút kỳ quái". Thiết Bổ Thiên nói: "Con chúng ta so sánh với đám hài tử kia nhỏ hơn không ít nhưng ta cuối cùng cảm giác được, hài tử của chúng ta so với bọn hắn thì thông minh hơn... Hơn nữa là thông minh hơn rất nhiều". Sở Dương đổ mồ hôi một chút. Đây còn phải nói sao? Ngay cả những hài tử này hiện tại đã được Sở Dương cải tạo tư chất mà thành kỳ tài ngút trời nhưng so với tiểu Thiết Dương là loại yêu nghiệt thì vẫn còn kém không ít, đơn thuần từ tâm chí đã lại càng như sai thiên cộng địa. Nếu quả thật là so sánh thì ngay cả Mạc Khinh Vũ tuy có Tiên Thiên Linh thế nhưng so với tiểu Thiết Dương cũng có điều không bằng, huống chi là những hài tử này bất quá là thông qua thiên tài địa bảo mà được cải tạo tư chất hậu thiên. "Đã muộn rồi... Ngủ đi". Sở Dương nhọn lông mày nhìn Thiết Bổ Thiên lộ ra một cái nụ cười thâm ý sâu sắc nói: "Bệ hạ, vi thần hầu hạ ngươi" rồi đôi tay đã chia binh làm hai đường chui vào núi cao khe sâu. Thiết Bổ Thiên nhất thời mặt đỏ tới mang tai, dưới một đôi ma thủ xâm nhập thở hồng hộc khuôn mặt ửng hồng nói: "Ngươi... Tùy ngươi nhưng ngươi tuyệt đối không thể làm ra những tư thế cổ quái kia nữa... Tư thế đó... Thật sự là... Mắc cỡ chết người". Sở Dương nhất thời trong lòng lửa nóng, nói: "Cụ thể là loại tư thế nào? Bệ hạ không nói rõ ràng, vi thần nào biết!". Hắn không khỏi bị một câu nói kia làm cho dục hỏa vạn trượng. Đang lúc muốn xách súng lên ngựa thì đột nhiên có dị thường động tịnh từ bên ngoài truyền đến, ở thời khắc mấu chốt này lại có dạ hành nhân tới! Một cỗ sát khí lành lạnh cũng xuyên cửa sổ mà vào. Lại có sát thủ tới! Khi Sở Dương đang hăng hái ngẩng cao thì đột nhiên gặp gỡ chuyện này nên sao không hừng hực giận dữ chứ! Một ngọn lửa giận muốn trực tiếp đốt cháy Cửu Trọng Thiên! Sở Dương lúc trước đã từng ảo tưởng quá, nếu có người tới ám sát mình, mình cho người tới bắt giữ, vừa đấm vừa xoa cộng thêm độc dược thì có lẽ còn có thể thu phục được thêm mấy hảo thủ... Mình ở trước mặt người khác thể hiện ra thực lực chính là Địa cấp tầng thứ, tuy có ngay mặt bác sát hai gã đồng dạng là Địa cấp cao thủ. Nếu kẻ tới ám sát mình so với Địa cấp cao thủ của Lý gia kia cao hơn 1 chút, có lẽ là Địa cấp cao cấp, có lẽ là Địa cấp đỉnh, vì cầu ổn thỏa, vô hạn gần đến Thiên cấp cao thủ cũng là có thể, mà người như vậy đối với mình căn bản là không tạo thành uy hiếp gì, hoàn toàn là như đưa đồ ăn đến mà thôi, có thể thu phục được. Đến 1 đám thu phục một đám. Vậy thì quá hạnh phúc rồi, hiện tại chỉ là thiếu người xuống tay thôi! Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là thử nghĩ xem thôi, thực tế làm sao có thể xuất hiện tình hình như vậy chứ. Tuy nhiên hiện tại cuối cùng mơ ước đã trở thành sự thật, rốt cục đã có người tới ám sát, vấn đề là lúc này Sở Dương lại triệt triệt để để quên mất ý định ban đầu của mình, hiện tại Sở Dương chỉ muốn giết người! Vốn là vô luận chuyện gì cũng sẽ không làm cho Sở Ngự Tọa tức giận như vậy nhưng hiện tại, giờ phút này, chính mình sắp bắt đầu 'Hầu hạ' nữ hoàng bệ hạ... vào thời khắc mấu chốt "Hắn" lại tới! Sở Ngự Tọa nổi giận gầm lên một tiếng, cởi bỏ chăn, chỉ kịp mặc vào một cái đại quần cộc rồi xông ra ngoài. trường thương thẳng tắp mơ hồ có thể thấy được! Thiết Bổ Thiên thấy vậy thì mặt đỏ tới mang tai, chỉ kịp nói một câu nói: "ngươi mặc quần áo vào". Nhưng Sở Dương cũng đã không còn bóng dáng, toàn bộ không có bận tâm việc thu quang đã lộ. Một đạo kiếm quang xuyên cửa sổ mà ra. Phía ngoài, 3 vị khách không mời đến đang ung dung đứng ở trong sân, ôm ngực quan sát chung quanh, một người trong đó rất có phong độ nói: "Sở thần y. Đám huynh đệ ba người chúng ta đêm khuya tới chơi. Còn chưa đi ra gặp". Lời còn chưa dứt, Sở thần y cởi trần đã hiện ra trước mặt bọn họ, trần trụi một đôi chân đầy lông, khuôn mặt đầy sát khí. "Sở thần y, ha hả, kính xin ngàn vạn lần tha lỗi, huynh đệ của ta cũng là vâng lệnh làm việc, muốn mượn đầu Sở thần y dùng một chút". Người này chính là 1 vị Thiên cấp cao thủ nên tự nhiên là chưa từng đem 1 người "Mới" đột phá tới Địa cấp để ở trong lòng, rất là ngang ngược nói, nhất phái hết thảy đều ở trong lòng bàn tay. Tuy nhiên một câu kia còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên kiếm quang lấy thế như Bôn Lôi lao tới trước mặt. Thiên cấp cao thủ này trăm triệu lần không nghĩ tới vị Sở thần y này cư nhiên dứt khoát như vậy, hỏi cũng không thèm hỏi trực tiếp xuống tay. Ta là Thiên cấp cao thủ, so sánh với ngươi là 1 Địa cấp sơ giai nho nhỏ không biết cao minh gấp bao nhiêu lần, không nói uể oải quỳ xuống cầu xin tha thứ cái gì đó nhưng nhiều nhất tối đa cũng chính là bỏ mạng chạy trốn chứ, làm sao cũng không nên động thủ trước? Trong lúc nhất thời ba người thậm chí có chút ít kinh ngạc: rốt cuộc người chúng ta tới ám sát, vị Sở thần y này hay là đang ở chỗ này mai phục chúng ta sao? Mấy người chúng ta còn muốn trò chuyện trước, làm sao vị bị ám sát này ngược lại không nói tiếng nào đã động thủ? Chẳng lẽ còn ngại mình bị chết không đủ nhanh, ngay cả cơ hội sống lâu hơn cũng bỏ qua. Thân thể hắn chợt lóe né sang một bên nói: "Chậm đã!". Sở Dương theo kiếm quang rơi xuống, trừng mắt nói: "Còn có việc gì?", trong giọng nói tràn đầy vẻ tức giận không nhịn được! Đây tuyệt đối là nói nhảm, người nào đang lúc chuẩn bị chiến đấu lại bị cắt đứt, khẳng định cũng không nhịn được! Ba người im lặng. Cho dù không có chuyện gì, ngươi cũng không cần phải dứt khoát như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ? Ba đại cao thủ chúng ta tới đây làm cái gì? Người nào phái chúng ta đến? Hơn nữa... Ngươi chỉ là một cái Địa cấp, dám cùng ba đại cao thủ của ta chiến đấu sao? "Sở thần y quả nhiên không phải phàm nhân". VỊ Thiên cấp cao thủ kia ha hả cười một tiếng, nói: "Bất quá ta rất kỳ quái, chẳng lẽ ngươi đối với việc chúng ta đến đây hoàn toàn không kỳ quái sao? Hay là nói việc chúng ta đến đây nằm trong dự liệu của ngươi rồi?!". "Quỷ mới biết được các ngươi muốn tới đây, các ngươi tới đây làm gì?". Sở Dương quả nhiên biết nghe lời phải nên hỏi. "Tới giết ngươi!". Người này rất có uy hiếp nói. "Nếu đúng vậy thì sao còn chưa động thủ? Chẳng lẽ ngươi tính toán sử dụng miệng giết ta sao?". Sở Dương mắng to nói: "Lão tử còn nghĩ đến việc đám các ngươi tới đây nói chuyện phiếm! Đêm hôm khuya khoắt lão tử không có hứng thú với đám ma cô các ngươi! Các ngươi biết không, có biết ba người các ngươi, đồ hỗn trướng làm hư chuyện tốt của lão tử!". Ba người nhất tề hóa đá! Chẳng lẽ thật là người này không biết không sợ hoặc là Sở thần y này căn bản là kẻ ngu?! Tử quan đã gần kể lại còn dám lớn lối như vậy! "Càn rỡ!". Một vị Địa cấp cao cấp cao thủ khác rốt cục không nhịn được quát lớn. Chúng ta đi giết ngươi là một chuyện, tuy nhiên ngươi bất quá là một Địa cấp sơ giai làm sao dám kiêu ngạo như vậy chứ! Cho dù vội vã đi đầu thai thì cũng không cần nóng nảy phá vỡ quy luật như vậy chứ! "Càn rỡ nãi nãi của ngươi ấy!". Sở Dương mắng to rồi không hề nói nhảm nữa, Cửu Kiếp Kiếm lăng không chợt lóe mà quát lên nói: "Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang!". Một chiêu này, ban đầu đã từng một kiếm miểu sát hơn mười vị cao thủ Lý gia, uy lực khổng lồ. Trong ba người này có hai người lúc ấy đã nhìn thấy nên tự nhiên biết trong đó lợi hại mà đồng thời nói: "Cẩn thận!". rồi ba người đồng thời nhảy lên xuất kích. Nếu thằng này như vậy không cảm thấy được thì nên sớm giết đi. Khi ngươi giết một con kiến hôi thì chiêu số thật sự không cần thiết, chúng ta đều hơn tiểu tử ngươi mà. Chẳng qua là Sở Dương cảm giác có phải là người bất trí sao, như thế nào lại tùy tiện lập lại chiêu cũ, trong miệng mặc dù kêu là 'Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang' trên thực tế lại ra 4 chiêu sắc bén khác của Cửu Kiếp Kiếm cùng ra! Trong lúc nhất thời một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, mọi người màng nhĩ đều bị thanh âm kiếm khí gào thét làm cho muốn rách ra. Ba người trong nháy mắt đã bị Hạo Nhiên kiếm khí bao phủ. "Phá!". Vị Thiên cấp cao thủ kia tràn đầy tự tin, tự giác cho là mình lấy Thiên cấp khả năng đi đối phó với một Địa cấp sơ giai nho nhỏ há có thể không phải là dễ như trở bàn tay sao. Hắn cầm trong tay trường kiếm, trực tiếp cậy mạnh một kiếm cứng rắn phách xuống! Ý muốn lấy mạnh hiếp yếu, lấy lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối mà phá chiêu! Trong nháy mắt, một đạo kiếm khí mạnh mẽ màu xanh hướng về phía kiếm khí của Sở Dương phát tán đầy trời thẳng tắp vọt tới. Hắn rất nắm chắc, một kiếm này tuyệt đối có thể làm cho đầy trời kiếm khí kia trong nháy mắt bị xua tan, hơn nữa có thể đem một kiếm của Sở Dương chém thành hai đoạn! Cho nên hắn cũng không để cho hai người kia xuất thủ: đối phó với tiểu bối như vậy, tự mình một người tiện tay là được... Thậm chí là sử dụng dao mổ trâu để giết gà. Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, há có thể ngoài ý muốn?! Tuy nhiên một kiếm kia kết quả lại làm cho hắn thất kinh. Kiếm khí của tSở Dương quả nhiên như hắn đoán bị phách mở ra nhưng là trong tay hắn, trường kiếm cũng đang đồng thời răng rắc gẫy thành bốn năm đoạn! Đây cũng là thần binh lợi khí làm bạn với mình nhiều năm rồi! Nếu không phải mình nhanh tay rút về thì chỉ sợ ngay cả cánh tay cầm kiếm cũng muốn biến thành thịt vụn rồi. Thiên cấp cao thủ thực lực cao cường, nhưng không phải là vạn binh không thể đả thương, đụng tới cái loại thần binh lợi khí chân chính vẫn sẽ bị thương mà chết! Nhưng ngay sau đó, kiếm khí lúc trước mới vừa vặn phân tán lại tán mà không diệt, ngược lại một lần nữa tụ lại và lấy uy thế Vạn Quân rơi xuống. Nhất thời khinh địch lại lọt vào hiểm cảnh nhưng Thiên cấp cao thủ chính là Thiên cấp cao thủ. Sau khi tỉnh ngộ lại, hắn nhanh chóng ứng biến lập tức vận khởi toàn thân tu vi. Một tầng lam quang nhàn nhạt lóe ra, công lực toàn thân như thủy triều điên cuồng vọt ra, toàn lực đến! Kiếm quang của Sở Dương mặc dù đã bao phủ quanh minh hết thảy và ngưng như thực chất nhưng khi tiếp xúc với cỗ lam quang này thì lại giống như là một kiếm chém vào trong biển rộng. Hơn nữa còn là loại nước biển có sức dính không tầm thường! Mỗi một lần chém xuống đều tiêu hao lực lượng cùng tốc độ nhất định mà trong thời gian này, đối phương đã sớm thong dong tránh ra rồi. Trong nháy mắt hắn đã chém ra hơn ba trăm kiếm! "Xoạt " một tiếng, vị Thiên cấp cao thủ này tung người nhảy ra sau, cùng lúc đó, Sở Dương cầm trường kiếm lui về phía sau. Sở Dương liên hoàn chém ra 356 kiếm nhưng chỉ có ba mươi kiếm cuối cùng mới miễn cưỡng hiệu quả, đánh cho đối phương thất linh bát lạc nhưng trên người kì thực lại không có nửa điểm vết thương. Tuy nhiên vị Thiên cấp cao thủ kia đến cuối cùng, hộ thể huyền công dần dần theo không kịp lẫn nhau, tiêu hao quá mức mà sợ hãi khiếp sợ thoát thân trở lui. Mà lúc này đây, vừa vặn cũng chính là lúc Sở Dương đem bốn chiêu kiểm kia toàn bộ dùng hết. Dưới hộ thể huyền công đặc dính của đối phương dưới, Một cỗ chân Nguyên cũng đã tiêu hao hết bảy tám thành nên đành lui về phía sau mà tên Thiên cấp cao thủ kia cũng lui về. Nếu không lui, tu vi của ta theo không kịp tiêu hao, ta liền chết dưới kiếm này. Vị Thiên cấp cao thủ kia cũng thở hào hển, hai mắt vô hạn hãi dị. Nếu không lui về, công lực của ta theo không kịp tiêu hao, chắc chắn chết ở dưới tay hắn! Sở Dương thở dốc, toàn lực từ trong Cửu Kiếp Không Gian hút lấy ra năng lượng mà khôi phục, trong lòng cũng là một mảnh hãi dị. Thiên cấp cao thủ, quả nhiên danh bất hư truyền. Đây là lần đầu tiên Sở Dương cùng Thiên cấp cao thủ chân chính giao thủ. Mặc dù đối phương vẫn ở vào thế hạ phong, thậm chí hoàn toàn không có lực đánh trả nhưng Sở Dương lại biết, cái này là do đối phương khinh địch mà thôi vừa lên tới đã bị mình chặt đứt trường kiếm rồi ngay sau hoàn toàn ở vào thế bị động ứng phó. Nếu như là đối phương thật sự cùng mình buông tay đánh cược một lần, thế bại sợ rằng vẫn thuộc về mình. Sở Dương hít một hơi thật sâu. Khi ta ở Cửu Trọng Thiên đại lục đã lấy tu vi nhất phẩm chí Tôn có thể chém chết nhị phẩm chí Tôn hay chiến tam phẩm chí Tôn. Nhưng ở chỗ này, ta lấy tu vi gần đến Địa cấp trung giai mà lại còn không phải là đối thủ của Thiên cấp sơ cấp? Chênh lệch trong này cơ hồ là gấp mấy lần Cửu Trọng Thiên đại lục! Nếu là thuần túy lấy tu vi mà nói, chỉ sợ là gấp bốn trở lên. Qua cái chênh lệch này có thể thấy, tại Cửu Trọng Thiên Khuyết giữa các giai vị mức độ chênh lệch so với Cửu Trọng Thiên đại lục thì gấp nhiều lần. Cũng không phải là đơn thuần chênh lệch giữa Địa cấp đến Thiên cấp! Người này vẫn chỉ là Thiên cấp sơ giai. Nếu Thiên cấp sơ giai cùng Thiên cấp trung giai và cao cấp so sánh với nhau thì hơn kém bao nhiêu? Cùng Thánh cấp so sánh thì như thế nào đây? Sở Dương trong lòng càng ngày càng cẩn thận lên. Cửu Trọng Thiên Khuyết quả nhiên không phải là chỗ bình thường. "Tiểu tử, cho dù không tệ, xác thực có mấy phần tiền vốn có thể lớn lối!". Vị Thiên cấp cao thủ kia rốt cục thở sâu một hơi, trong hai mắt phát ra lam quang rạng rỡ. Kiếm pháp của đối phương quả nhiên là quỷ dị, sắc bén tới cực điểm nếu không phải là mình tu vi cao, hộ thân cương khí vững, càng thêm bộc phát ra sinh mệnh tiềm lực, chỉ cần ứng phó không kịp thì chỉ sợ mới vừa rồi đã biến thành thịt vụn rồi! Một kẻ vừa mới đột phá Địa cấp tầng thứ lại có thể bức bách mình đến loại tình trạng này, điều này đối với vị Thiên cấp cao thủ này mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã! Sở Dương hít sâu một hơi, trong nháy mắt này đã có quyết định. Thông qua tự thân thần thức, Sở Dương biết Ngôn Như Sơn cùng Miêu Nị Nị giờ phút này cũng đã đến và đang ở trong bóng tối quan sát tranh đấu nơi này. Nhưng Sở Dương cũng không muốn để bọn họ xuất thủ. Đây là cuộc chiến đấu của mình, mặc dù đối phương là Thiên cấp cao thủ, bình thường cũng đã vượt ra khỏi phạm vi mình có thể đủ ứng phó nhưng ta hôm nay nhất định phải giết hắn! Dựa vào người khác coi gì là bản lãnh chứ? Địa cấp làm sao lại không thể đánh được Thiên cấp, người khác không thể không có nghĩa là Sở Dương ta không thể! Cửu Kiếp Kiếm chính là tới để sáng tạo ra Truyền Kỳ mà! Hóa không thể thành có thể, hôm nay truyền thuyết về Cửu Kiếp Kiếm chủ lại bắt đầu! Sở Dương ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Nếu đã sớm nói rõ là tới giết ta thì cũng đừng có nói cái gì nhiều lời nữa! Các ngươi cùng lên đi!". Hắn cầm trường kiếm mà đứng, ánh mắt bễ nghễ tung hoành. 'Cùng lên đi, bốn chữ này đối mặt với 3 ba vị đại cao thủ cao hơn mình nhiều nhưng không lo lắng mà lại nói năng đầy khí phách! Ba người sửng sốt hết sức thì Sở Dương kiếm quang chợt lóe rồi lại một lần nữa dẫn đầu phát động thế công! Trong khi kiếm quang lóe lên, quang mang màu vàng càng ngày càng rõ ràng nhất đem ba tên địch nhân này hết thảy bao phủ ở trong phạm vi công kích! Hành động này coi như triệt đầu triệt đuôi cực độ coi thường làm cho vị Thiên cấp cao thủ kia trực tiếp tức điên đến bể lồng ngực. Hai tay hắn nhất ra quát lên nói: "Không ai được xuất thủ, ta muốn một mình làm thịt hắn!". Đối mặt một Địa cấp sơ giai mao đầu tiểu tử, thân là Thiên cấp cường giả mình còn muốn cùng người khác liên thủ giáp công, chuyện này truyền ra ngoài mình cũng không cần ở trên giang hồ lăn lộn nữa. Vào lúc này, kiếm thế của Sở Dương đột nhiên thay đổi. Chiêu vừa rồi chính là chiêu thức kiếm tuệ. Khinh doanh như mộng mộng diệc phiêu, huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu (Tạm dịch: Nhẹ nhàng như mộng cùng bay, Huyết hải cốt sơn tung bay tráng lệ). Trước trọng đột xuất nhất cá khinh doanh, vũ yêu nhiêu (Tạm dịch: Mạnh mẽ xông ra, nhẹ nhàng mà xinh đẹp). Trong kiếm thế tràn ngập vẻ khinh linh mạn diệu mà cũng là nhịp nhàng và ăn khớp, kín đáo giọt nước không lọt nhưng vào giờ phút này lại đột ngột biến đổi, khí chất duệ biến biến thành hung thần lệ khí mười phần, đó là hai chiêu bá sát Kiếm pháp! Kiếm khí tựa như hai đạo thiểm điện đột nhiên chiếu sáng đêm đen. Để cho tất cả ai nhìn qua vào giờ khắc này trợn mắt như mù! Mới vừa rồi là kiếm tuệ chiêu, giờ phút này lại là kiếm phong thức "Hồ Khiếu Phong vân Các Tây Đông' cùng 'Nhật Nguyệt Vi Thân Lôi Tác Tướng, hai chiêu đồng thời phát ra. Rõ ràng là một người xuất kiếm nhưng lại thấy hai đạo kiếm quang chia nhau đồng tiến, cũng không phân chính phụ mà đồng thời tới. Dưới chân kinh hồng Vân Tuyết Bộ quỷ mị thi triển đi vòng qua tên Thiên cấp cao thủ đang toàn bộ tinh thần đề phòng kia. Thằng này ngoài miệng nói hay kì thực trong lòng thì nửa điểm cũng không dám khinh thường. Thận trọng tiến tới gần nhưng vừa lúc lại để cho Sở Dương dễ dàng đột phá, khẽ uốn mình đi qua. Tuy nhiên mục tiêu thực của hai kiếm này lại là hai người kia! Hai Địa cấp cao thủ đang quan chiến! Thiên cấp cao thủ kia bản thân thực lực chân chính hơn xa Sở Dương, không phải là một chiêu nửa thức có thể dễ dàng giải quyết được nhưng hai người kia lại chỉ là Địa cấp thực lực, mặc dù trên Sở Dương nhưng vẫn trong phạm vi Sở Dương có thể đánh lén được. Nếu đã tới thì một người cũng không cần đi nữa! Trước dễ dàng sau khó khăn, giải quyết biến số có thể ảnh hưởng trận chiến này xong sẽ toàn tâm một ý nhằm vào Thiên cấp cao thủ kia mới là ổn thỏa! " cao minh! Thật là chiến thuật cao minh!". Ngôn Như Sơn không nhịn được thở dài nói: "Một kiếm này biến hóa tuyệt đối ngoài dự liệu của mọi người, trong đó cũng ẩn chứa tiên cơ tâm chí liệu trước cùng với kiếm tráo cực kỳ tinh diệu. Một câu nói hữu ý như vô ý nhưng thật sự lại đánh trúng lòng người khiến cho ba người chủ động tách ra, một người tự mình lên. Mà đổi thành ngoài hai người kia coi như không phải chuyện của mình, trong lòng sự phòng bị hiện ra sơ hở. Nhưng vị Thiên cấp cao thủ này mặc dù nói tự mình làm nhưng bốn chiêu lúc trước kia đã làm cho hắn kinh hồn táng đảm, ngay sau đó lại nhìn thấy một kiếm rung động này nên một cách tự nhiên sẽ lựa chọn phòng thủ, hắn vẫn còn toàn tâm toàn ý phòng thủ mà toàn tâm toàn ý phòng thủ thì dĩ nhiên là thiếu sót khả năng phản kích. Sở Dương chính là thừa dịp điểm biến hóa vi diệu trong lòng này để tuyệt sát hai người kia! Hảo chiến lược!". Miêu Nị Nị hai mắt trợn tròn, nói: "Bất quá... Lần này chỉ sợ là cần phải liều mạng". Ngôn Như Sơn nói: "Đúng là như thế, trừ chiêu số liều mạng ra thì không còn có bất cứ cơ hội nào để có thể đem hai người kia một kiếm giết hết. Hơn nữa, hắn cũng chỉ có một cơ hội này mà thôi. Một cơ hội này nếu là không được thì chúng ta nhất định phải lập tức xuất thủ!". Nói tới đây thì trong sân Kiếm Thế của Sở Dương quả nhiên đã thay đổi trở nên âm trầm kinh khủng, như quỷ mỵ vậy và hoàn toàn muốn lấy mạng đổi mạng!