Khúc Bình lên tiếng hỏi như vậy làm mấy người thiếu niên, thiếu nữ ở phía sau liền cười phá lên. Mọi người đều biết mười vị trí đệ tử đứng đầu danh bảng của Thiên Ngoại Lâu đều do người của Bát Phong chiếm giữ. Đại đệ tử của Tử Trúc Viên là Thạch Thiên Sơn cũng chỉ xếp ở hạng thứ mười ba. Còn hai vị trí kia là do đệ tử khác trong số bảy trăm đệ tử còn lại nắm giữ.
Dường như vị trí đệ nhất đã bị đảo ngược.
Sở Dương và Đàm Đàm hiện giờ căn bản vẫn là người tầm thường, vậy mà lại khiêu chiến với Khúc Bình - một trong hai mươi người nổi danh nhất? Xếp hạng của song phương chênh lệch hơn cả bảy trăm lần, đúng là mèo liếm mũi hổ, quả thực là muốn chết!
Sở Dương chỉ cười cười, tiếng cười nghe rất bình thường nhưng hết sức lạnh lẽo. Giờ vốn là mùa hạ, thời tiết thì nóng bức nhưng tiếng cười của Sở Dương lại như một trận gió rét ngưng tụ từ đỉnh Tuyết Sơn thổi xuống, khiến cho người người cảm thấy cả thân thể lạnh buốt.
Sở Dương ánh mắt trở nên băng giá, chậm rãi nói:
"Uy nghiêm của Tử Trúc Viên không phải hạng người như ngươi có thể mạo phạm. Quy củ của Thiên Ngoại Lâu càng không để một đám người các ngươi phá hủy. Khúc Bình, hôm nay đây ta mượn ngươi lập uy vậy!"
Trước sau gì cũng phải giẫm lên những người này để bước lên vị trí đệ nhất đại đệ tử! Nếu đã như vậy, thì hãy bắt đầu ngay hôm nay đi!
Trận chiến hôm nay chính là trận chiến đầu tiên ta quật khởi tại Thiên Ngoại Lâu!
Sở Dương ta từ trước đến nay đều đứng ở đầu gió đỉnh sóng, sẵn sàng nghênh tiếp khiêu chiến của người khác. Sau khi sống lại, mặc dù đang ở dưới tầng lớp thấp nhất, nhưng ta đây một thân khí khái, vẫn giữ nguyên vẻ hào hùng như trước. Đứng cao ắt tránh không khỏi gió lạnh!
Một Võ Đồ tam cấp, tu vi thấp kém cư nhiên lại dùng cao thủ Võ Sĩ nhị cấp lập uy? Chuyện này không cần phải thắc mắc, đúng là một chuyện cười. Đám người phía sau Khúc Bình lập tức cười vang, ánh mắt nhìn Sở Dương như đang nhìn một kẻ ngu ngốc đần độn.
"Rác rưởi, ngươi còn muốn lập uy? Mà lại còn muốn mượn Khúc sư huynh làm bàn đạp? Đầu ngươi bị nóng sốt à?
"Tiểu tử này bị điên rồi..."...
"Khúc sư đệ, vậy thì ngươi cùng Sở Dương so đấu một trận đi."
Dẫn đầu đội ngũ và chưa vội xuất thủ, Lưu Vân Viêm nhìn chằm chằm vào mắt Sở Dương, chậm rãi nói:
"Không nên khinh địch."
Tu vi của hắn cao hơn Khúc Bình một bậc, lực cảm ứng tinh thần càng nhạy bén hơn nhiều. Lúc Sở Dương mới bước ra, vẫn cười nói ôn hòa nên hắn không hề cảm giác được gì cả. Nhưng bây giờ khí thế cả người Sở Dương biến đổi, Lưu Vân Viêm đột nhiên cảm thấy có một luồng áp lực dày đặc và lạnh lẽo đập vào mặt.
Lưu Vân Viêm vừa rồi trong lòng còn đang xem thường thì lúc này giống hệt như tuyết vụn gặp ánh nắng nóng bỏng, trong phúc chốc tan biến không thấy tăm hơi. Giờ khắc này đây, khi hắn nhìn thấy nhãn thần của Sở Dương thì quả thực có chút kinh sợ.
Bốn chữ 'không thể khinh địch' của Lưu Vân Viêm vừa thoát ra khỏi miệng làm cho những tiếng cười xung quanh đột nhiên biến mất.
Biểu hiện này cho thấy, đối với cuộc so tài giữa Khúc Bình với Sở Dương, Lưu Vân Viêm không mấy lạc quan với Khúc Bình!
Lưu Vân Viêm chính là một nhân vật bài danh trong nhóm mười người dẫn đầu. Mặc dù là ở vị trí cuối nhưng thực lực của hắn lại không hề tầm thường, là Võ Sĩ tứ cấp! Người như vậy tất nhiên sẽ có năng lực phân biệt nặng nhẹ!
Khúc Bình tuy chỉ là Võ Sĩ nhị cấp, nhưng đối với Võ Đồ tam cấp như Sở Dương thì vẫn cách xa một trời một vực.
Võ Sĩ đối Võ Đồ, rõ là tinh anh đối phế vật...
Chẳng lẽ trận chiến này còn có gì đáng lo lắng hay sao?
Sở Dương bình tĩnh cười nhẹ, tiếng lên trước một bước, rồi nói:
"Khúc Bình, ra tay đi."
Khúc Bình rống lớn một tiếng, đột nhiên vung quyền đánh tới! Động tác nhanh nhẹn tựa như con báo đang săn mồi. Hắn thấy Sở Dương không xuất binh khí ra, hắn tự nhiên cũng không tiện xuất kiếm trước.
Sở Dương chuẩn bị chuyển động thì đột nhiên ánh mắt chợt lóe. Vào giờ khắc này, hắn trong lòng dâng lên một cảm giác bị người khác rình rập, tựa hồ nhất cử nhất động của mình đều có người trong bóng tối chăm chú theo dõi.
Đây chính là linh giác (giác quan linh hoạt) vượt bậc mà hắn ở kiếp trước dốc sức cả đời bồi dưỡng được. Loại linh giác này không biết đã bao nhiêu lần giúp hắn tránh khỏi kiếp nạn sinh tử. Hôm nay đây, loại cảm giác này lại dâng lên.
Có điều hắn không cảm ứng ra sát khí của người trong bóng tối. Xem ra người này không hề có ác ý...
Sở Dương trong lòng vừa động, đối với thân phận người trong bóng tối đã có vài phần đoán ra, liền thầm nghĩ: "Một khi đã được ông trời ban cho cơ hội tốt, vậy thì để ta cho các ngươi một chút vui mừng lẫn sợ hãi vậy."
Hắn cũng không cần xem xét chung quanh, sắc mặt không biến đổi, triển khai bộ pháp đón lấy sự tấn công của Khúc Bình.
Động tác này rõ ràng rất bình thường, nhưng trong mắt mọi người xung quanh vẫn có gì đó quái dị không thể nói thành lời. Phần trên cơ thể của Sở Dương không di chuyển, nhưng thân hình thì như đã xông thẳng về phía trước. Về phần Khúc Bình, hắn lại phát hiện bản thân dù xông tới mấy trượng, vậy mà vẫn không chạm được vạt áo của Sở Dương.
Trong mắt của bất kỳ người nào có mặt ở đó, rõ ràng thân mình Sở Dương đã công kích về phía trước, nhưng hắn thực tế lui lại về phía sau!
Thoạt nhìn hắn chính cống đang trong trạng thái tiến công, nhưng hành động cơ bản của hắn lại là tránh né!
Ở phía dưới, hai chân hắn vẫn duy trì tư thế vượt lên đi nhanh về phía trước, chuyển động linh hoạt...
Hiện tượng quỷ dị này đảo ngược toàn bộ nhận thức của mọi người.
Trong rừng trúc, Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên há to miệng, khi sắp kêu lên thành tiếng thì liền tỉnh ngộ, bất chợt ngậm miệng lại khiến hai hàm răng đánh vào nhau vang lên một tiếng cành cạch. Mạnh Siêu Nhiên cảm thấy hai bên má của mình có chút đau nhức...
Nhưng Mạnh Siêu Nhiên vẫn chưa hoàn toàn bừng tỉnh, hai mắt trợn tròn quay sang nhìn vào giữa sân, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ khi chứng kiến động tác của Sở Dương lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi.
Cùng lúc đó, bên trong một khu rừng khác cũng truyền ra hai tiếng thanh âm lạnh lẽo tương phản. Thanh âm vang dội như vậy, gần như đem không gian xung quanh thân thể bọn họ biến trở thành một mảng chân không.
Động tác tránh né của Sở Dương khiến ba người đang quan sát trong bóng tối khiếp sợ đến cực hạn!
Ba người không chút chớp mắt nhìn theo động tác của Sở Dương, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hỉ nóng bỏng!
Tích tuyết vân đoạn, kinh hồng tại thiên, nhược tiến nhược thối, nhược vãng nhược hoàn! (Tuyết đọng trong mây, kinh động đến trời, như tiến như lui, như còn như mất!)
Bộ pháp này mọi người ở đây đều rất quen thuộc. Kinh Hồng Vân Tuyết bộ của Thiên Ngoại Lâu. Đệ tử của mỗi thế hệ đều đã tu luyện, ai ai cũng biết, ngay cả người hầu nấu nước làm tạp dịch cũng có thể đi vài bước.
Nhưng chưa từng có bất cứ người nào có thể thật sự đạt được hiệu quả như Sở Dương bây giờ.
Kinh Hồng Vân Tuyết bộ chính là do tổ sư sáng lập Thiên Ngoại Lâu sáng tạo. Năm đó, vị tổ sư này lên trên một đỉnh núi, chủ yếu là để nghỉ ngơi, đắm mình trong ánh nắng mặt trời ấm áp ở vào mùa đông. Nhưng trong lúc nằm xuống thì phát hiện một áng mây trắng lơ lửng trên bầu trời, mà màu sắc của tuyết đọng trên mặt đất cũng bắn lên không trung do ánh mặt trời phản xạ.
Ánh sáng của tuyết hòa lẫn với sắc màu của mây biến ảo khôn lường. Trên bầu trời không có gió, nhưng mây vẫn như đang trôi dạt về phía trước, lại như trôi về phía sau, lúc thì như tan ra, lúc thì như ngưng tụ lại, căn bản đoán không ra được là đang tiến tới hay bay lui. Nhưng lúc coi lại thì ánh mây này đã vô tình bay xa.
Vị sư tổ này có chút đốn ngộ, vậy là vùi đầu suy nghĩ rồi hai năm sau, sáng tạo ra một bộ pháp mệnh danh là "Kinh Hồng Vân Tuyết bộ" để kỷ niệm ngày trước thiên địa đã cho mình linh cảm.
Bộ pháp này của vị sư tổ hoành hành thiên hạ, phối hợp kiếm chiêu, chưa bại một lần. Thậm chí kẻ thù có công lực cao hơn hắn nhiều vẫn không tài nào thương hại đến hắn.
Tiếc là người đời sau bất luận là như thế nào cũng không học được Kinh Hồng Vân Tuyết bộ này. Dù có phối hợp với nội lực độc môn để khổ tu vẫn không đạt được hiệu quả ngày trước của vị sư tổ. Giờ không có thể dùng nó để tấn công kẻ địch, cũng không thể tự bảo vệ mình, nên ngược lại nó trở thành một môn công phu vô bổ nhất môn phái.
Luyện thì không có tác dụng, mà bỏ thì tiếc.
Tất cả mọi người cứ tưởng vị sư tổ sáng lập môn phái lầm lẫn, hoặc là đã không có để lại bí quyết chân chính. Chuyện này đã trở thành sự tiếc nuối lớn nhất của Thiên Ngoại Lâu.
Nhưng không ngờ mấy trăm năm sau, sự thần kỳ của bộ pháp này lại xuất hiện trên người Sở Dương.
Làm sao hắn lại sử dụng được như vậy?
Khúc Bình điên cuồng tiến công, mà ngay cả góc áo của Sở Dương cũng chạm không tới, nên càng đánh trong lòng hắn càng phẫn nộ mất bình tĩnh.
Bản thân hắn là Võ Sĩ nhị cấp, thế nhưng đánh không lại một Võ Đồ tam cấp? Sư huynh đệ đồng môn đang ở một bên theo dõi, làm sao có thể mất mặt được?
Khúc Bình hơi thở suy thoái, vừa có ý định rút kiếm, nhưng tay còn chưa kịp nắm lấy chuôi kiếm thì trước mặt đột nhiên có một bóng người nhoáng lên và Sở Dương đã đến ở ngay trước mặt. Khúc Bình kinh hãi, chưa kịp né tránh thì chợt nghe một tiếng "bịch" vang lên, trên mũi hắn đã trúng ngay một quyền!
Tức khắc, máu mũi chảy dài, chiếc mũi đau nhức làm tác động đến tuyến nước mắt, khiến cho nước mắt cũng chảy ra.
"Ngoan, đừng khóc, đây là vì tốt cho ngươi thôi."
Sở Dương hòa nhã khuyên giải, an ủi nhưng xuống tay không chút lưu tình, thân hình như cá lội chợt nhoáng lên, sau hai tiếng "bang bang" tiếp theo, hắn lại đánh trúng một phát vào vành mắt trái phải của Khúc Bình.
Tức thì, một con gấu trúc mới mẻ nóng hổi vừa mới ra lò.