Quyển 1 - Chương 21: Hay là để ta giúp ngươi một tay?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:05

Mạnh Siêu Nhiên thân là sư phụ của Thạch Thiên Sơn nên sao có thể đứng nhìn trong trường hợp này được? Nhưng hiện tại, trong lòng hắn đang tràn ngập sự thất vọng. Mạnh Siêu Nhiên dạy đồ đệ luôn có nguyên tắc, đó là chuyện của mình phải tự giải quyết. Chừng nào ngươi không làm được, không còn cách nào nữa thì ta mới ra tay trợ giúp. Ngày hôm nay, nếu Thạch Thiên Sơn còn có chút khí khái nam nhi mà đứng ra đánh một trận với đối phương thì hắn sẽ ngay lập tức bảo vệ đệ tử của mình. Thậm chí dù có phải đánh thẳng đến Tỏa Vân Phong, Mạnh Siêu Nhiên cũng làm! Con của ngươi bị đánh thì có ngươi để dựa, chẳng lẽ đồ đệ ta lại không có chỗ dựa hay sao? Mạnh Siêu Nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng tất cả! Nhưng khi hắn thấy Thạch Thiên Sơn láu cá đến mức như thế, vì giữ lấy cái mạng mà thà bị đánh chứ không dám phản kháng. Như thế có khác nào không có huyết tính, không có chút ý chí nam nhi. Tâm cơ thâm trầm thì cũng làm được gì chứ? Nếu một ngày nào đó có cường địch tập kích, chẳng lẽ ngươi lại quỳ gối lạy lục hắn hay sao? Nhịn nhục cũng phải có mức độ của nó! Ta có thể ra mặt vì ngươi, nhưng ngươi phải làm sao để ta thấy đáng vì ngươi để ra mặt. Ta chỉ có thể che chở ngươi một lần nhưng không thể che chở ngươi cả đời. Hết thảy cần phải dựa vào bản thân ngươi gánh vác mọi chuyện. Đó chính là phương pháp dạy đồ đệ của Mạnh Siêu Nhiên, tuy rằng người ta thấy nó hơi thiếu tình người nhưng đó chính là phương pháp giúp đồ đệ sống sót trong chốn giang hồ. Nhiệt huyết và dũng khí! Tuy hai đức tính này thường bị người đời coi là hai loại tính cách bốc đồng của tuổi trẻ, cũng là nguyên nhân dẫn đến họa sát thân. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nếu không có hai đức tính này thì có tu luyện đến vạn năm cũng không thể trở thành cường giả. Huyết tính và dũng khí mặc dù coi như là khuyết điểm, nhưng muốn trở thành cường giả thì không thể thiếu hai điều này. Đối với tên đệ tử Thạch Thiên Sơn này, Mạnh Siêu Nhiên cảm thấy cực kỳ thất vọng, định không thèm can thiệp vào nữa... Trong Tử Trúc Lâm, đứng đối diện phía xa với Mạnh Siêu Nhiên là hai người có vẻ mặt thâm trầm, họ cũng đang nhìn màn hài kịch ở giữa sân. Hai người này chính là tông chủ Thiên Ngoại Lâu Ô Vân Lương và chủ nhân Mộng Vân Phong - Khổng Kinh Phong. Không hiểu vì sao bọn họ lại đến đây, hơn nữa còn thích thú đứng nhìn một đám tiểu bối đấu đá với nhau. Nếu Sở Dương mà thấy hai người, chắc hẳn sẽ vô cùng bất ngờ. Khi thấy Thạch Thiên Sơn toàn thân đầy đất cát và máu, nằm co quắp bất tỉnh trên mặt đất, Khúc Bình và Lưu Vân Viêm cảm thấy thật mất hứng liền dừng tay. Chúng vốn tưởng tên Thạch Thiên Sơn này lớn lối như thế, lại dám đánh cả Lý Kiếm Ngâm thì phen này chắc phải ác chiến một trận. Nào ngờ cả bọn hùng hổ kéo tới lại gặp phải một bao cát, không dám chống cự để người ta thích làm gì thì làm. Họ lại lo lắng nếu đánh quá tay thì lại gây án mạng, nên liền chuẩn bị bỏ đi. Ngay lúc bọn hắn quay người chuẩn bị rời đi thì một giọng nói chợt chậm rãi vang lên: - Ê, mấy người các ngươi cứ như vậy mà bỏ đi sao? Bọn Lưu Vân Viêm liền ngừng lại. Chỉ nghe thấy người nọ nói tiếp: - Khụ khụ, tám sư huynh đệ các ngươi đánh hội đồng một mình Thạch Thiên Sơn mà lại chịu nhiều thiệt thòi như vậy, nếu cứ thế mà bỏ đi thì có vẻ không đúng lắm nhỉ? Lưu Vân Viêm xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về người đang nói, âm lãnh thốt lên: - Ngươi có ý kiến gì à? Bảy người còn lại cũng xoay người nhìn về thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện kia mà trong lòng kinh ngạc không thôi. Lúc bọn hắn hành hạ Thạch Thiên Sơn thì tên kia không hề lên tiếng, bây giờ mọi chuyện xong xuôi hắn lại thò đầu ra! Lẽ nào cũng muốn bị đập một trận! Sở Dương nở nụ cười ôn hòa, nói: - Khúc sư huynh đến Tử Trúc Viên chúng ta mà lại bị thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng tiểu đệ cảm thấy thật áy náy. Khuôn mặt hắn trước nay luôn lạnh lùng, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt tươi cười thân thiết hiếm thấy khiến Đàm Đàm bên cạnh hắn phải há hốc miệng giống như gặp quỷ. "Trời ơi! Ta biết huynh ấy mấy chục năm rồi, tới hôm nay mới thấy được nụ cười của sư huynh, đời này sống thật không uổng công rồi!" Trong lòng Đàm Đàm trào dâng ngàn vạn cảm xúc khác nhau, đặc biệt là một tia xúc động như có như không. Còn đám người Lưu Vân Viêm thì lại cảm thấy rất khó chịu. Vừa rồi tám người bọn hắn hành hạ Thạch Thiên Sơn một trận thừa sống thiếu chết, nhưng ngoài miệng thì vẫn kêu gào như chính họ bị Thạch Thiên Sơn vùi dập cả tám người vậy. Sở Dương là người của Tử Trúc Viên, thế mà giờ đây lại hùa theo họ đổi trắng thay đen! Điều đó ngược lại khiến tám người càng thêm buồn bực trong lòng! Sở Dương đứng ra tất nhiên không phải là vì Thạch Thiên Sơn. Nếu như chuyện này xảy ra ở nơi khác, chắc chắn hắn sẽ thờ ơ coi như không thấy rồi phủi đít rời đi. Nhưng chuyện lại xảy ra ở Tử Trúc Viên, hắn không thể để đám người này thoải mái rời đi như vậy được! Ở đây chính là địa bàn của sư phụ, cũng chính là thể diện của người. Đệ tử Tỏa Vân Phong tới đánh đập đại đệ tử của Mạnh Siêu Nhiên ngay tại Tử Trúc Viên, sau đó lại điềm nhiên rời đi. Việc này nếu truyền ra bên ngoài thì thanh danh Mạnh Siêu Nhiên sẽ phải chịu đả kích cực lớn. Tuy hiện tại Mạnh Siêu Nhiên không hề để ý đến chuyện đó nhưng hắn không thể không quan tâm tới. Từ kiếp trước đến giờ, Mạnh Siêu Nhiên vẫn luôn là người mà Sở Dương tôn kính nhất. Thạch Thiên Sơn đã tự mình chịu đòn một trận y như sự sắp đặt của hắn, tiếp theo cũng là lúc Sở Dương hắn ra tay phản kích. Mấy tên kia dám tới Tử Trúc Viên đánh người, như vậy cũng nên chịu hậu quả thích đáng! Theo như hắn nhìn nhận, đây hoàn toàn là hai việc khác nhau. "Không biết ta làm thế này có tính là mượn đao giết người không nhỉ?" Sở Dương tự hỏi trong lòng, hắn cảm thấy bản thân có chút không được thành thực nên bất giác đưa tay sờ sờ mũi. Chắc là không phải đâu nhỉ, đúng là không phải mà! Tuy ta ném đá giấu tay thật, nhưng đám ngu ngốc này cũng chỉ là một đám con lừa mà thôi. Hơn nữa, mình có thể lợi dụng Thạch Thiên Sơn để ngăn chặn tai họa. Dù sao với tình hình hiện tại, mình nhất định phải nhanh chóng đạt được mũi kiếm của Cửu Kiếp Kiếm, lúc đó mới thực sự giẫm đạp mấy tên này dưới chân. Nếu sớm muộn gì cũng phải giẫm, vậy giẫm sớm một chút thì có sao chứ? - Rốt cuộc ngươi có ý gì? Lưu Vân Viêm ra dấu bảo các sư đệ dừng lại, ngạo nghễ nhìn Sở Dương. Thằng nhóc trước mặt tối đa cũng chỉ là Vũ giả cấp hai - cấp ba thì có thể có thủ đoạn gì chứ? Chẳng cần phải bận tâm! - Ý của ta là, ở đây là Tử Trúc Viên, không phải là Tỏa Vân Phong! Sở Dương mỉm cười ôn hòa, nhưng ánh mắt bén như dao. - Là Tử Trúc Viên thì làm sao? Lưu Vân Viêm hừ một tiếng. - Các ngươi là người của Tỏa Vân Phong, tuy cùng là đồng môn với nhau nhưng Tỏa Vân Phong là Tỏa Vân Phong, Tử Trúc Viên là Tử Trúc Viên. Sở Dương nhàn nhạt nói: - Các ngươi dám đi tới Tử Trúc Viên gây rối như vậy, các trưởng bối trong sư môn đã có ai cho phép chưa? - Gây rối gì chứ? Khúc Bình trừng mắt: - Chẳng qua chúng ta chỉ tới luận bàn với Thạch Thiên Sơn sư đệ một chút mà thôi. Không phải chuyện luận bàn với nhau trong trong môn phái cũng rất bình thường sao? - Đúng, chỉ luận bàn mà thôi! Mấy người còn lại đều lên tiếng, tuyệt đối không thể để mang hai chữ gây rối này được. - Luận bàn ư? Luật lệ của Thiên Ngoại Lâu có quy định, đồng môn luận bàn phải có trưởng bối trong môn phái giám sát. Xin hỏi trưởng bối của sư môn ở đâu? Sở Dương cười lạnh, tiếp tục nói: - Thiên Ngoại Lâu quy định đệ tử trong tông môn luận bàn là để khuyến khích đệ tử cố gắng nỗ lực, cần có trưởng bối chủ trì quan chiến, vậy xin hỏi trưởng bối ở đâu? Thiên Ngoại lâu còn quy định, nếu luận bàn trong môn phái mà không cùng một nhánh thì cần phải có khế ước, vậy xin hỏi khế ước ở đâu? - Ngươi... Khúc Bình nghẹn họng. Lần này bọn họ đến đây, sớm đã biết Mạnh Siêu Nhiên đang ở Tử Trúc Viên. Đến lúc đó, chỉ cần trình báo Mạnh Siêu Nhiên xin luận bàn một phen, như vậy thì tất cả mọi chuyền đều thuận lý thành chương. Hơn nữa, điều đó còn đem lại danh tiếng rất lớn cho Tỏa Vân Phong: "Các ngươi nhìn đi! Chúng ta tới với danh nghĩa luận bàn nhưng kỳ thực là để giúp sư đệ xả giận. Nơi luận bàn chính là ở Tử Trúc Viên, lại có trưởng bối trong sư môn đứng ngoài quan chiến chính là Mạnh sư thúc." Mọi việc đều tiến hành quang minh lỗi lạc, hoàn hảo không chút sai sót! Vậy nếu Lý Kiếm Ngâm phải ôm đầu máu mà trở về, lúc đó Tỏa Vân Phong không có phản ứng gì thì mới là chuyện lạ. Nhưng không ngờ họn họ tới đây chỉ thấy có ba người Sở Dương. Vậy nên bọn họ chỉ nói hai ba câu liền động thủ. Ai ngờ sau khi đánh xong, bên phía đối phương lại có người đứng ra đòi hỏi tất cả phải theo quy củ. Hôm nay không có trưởng bối ở đây, dù thế nào cũng không thể nói lại hắn được. - Nói bậy! Hôm nay chính Thạch Thiên Sơn chủ động khiêu khích đánh Khúc sư huynh ta trước. Khúc sư huynh vì tự vệ nên phải phản kích nên mới xảy chuyện như thế này. Ánh mắt một thiếu niên trong nhóm khẽ xoay tròn, nói rất ngang ngược. Sở Dương lạnh lùng nhìn hắn, nói: - Nếu như vậy, chắc Khúc sư huynh cũng bị thương không nhẹ hả? - Điều đó là đương nhiên! Mặt thiếu niên này đỏ lên, nhưng vẫn nói kiên quyết: - Xem này, bên sườn sư huynh bị thương, trước ngực cũng có vết thương, toàn thân trên đều có thương tích cả! - Ủa, vậy hôm nay không phải là luận bàn hả? Sở Dương hứng thú, nghiêng đầu: - Sao mặt ngươi đỏ thế, ngươi làm việc gì trái lương tâm hả? - Đương nhiên... đương nhiên không phải là luận bàn. Khúc Bình kiên trì, lắp bắp nói. Đám người bọn họ vừa rồi tám miệng một lời nói đây là luận bàn. Bây giờ dưới lời lẽ sắc bén của Sở Dương lập tức đổi ý thành không phải luận bàn rồi. - Vậy khi các ngươi trở về cũng nói lại như vậy sao? Sở Dương cười mỉm hỏi. - Điều đó là đương nhiên, làm người phải ngay thẳng. Sư môn đối với chúng ta ân trọng như núi, chúng ta làm sao có thể nói dối được. Mọi người đều thấy lúc Khúc Bình nói ra những lời này, trên mặt nhịn không được mà đỏ lên một chút. - Nhưng việc này không thích hợp cho lắm. Khúc sư huynh xem, nếu huynh chịu thiệt thòi lớn mà trên người lại không có một chút thương tích nào thì thật khó thuyết phục trưởng bối nhỉ? Sở Dương chân thành nói: - Khúc sư huynh, hay để ta giúp huynh nhé, huynh thấy có được không? - Ngươi giúp ta? Khóe mắt Khúc Bình co rút lại, nói: - Ngươi giúp ta cái gì? - Ta giúp huynh tạo ra vài vết thương trên người ấy. Sở Dương thành thành thật thật cười nói: - Khúc sư huynh, ta cũng vì lo cho huynh thôi! Huynh trở về nói với trưởng bối chuyện này, nhưng họ thấy trên người huynh không có vết thương nào lại nghĩ là huynh nói dối. Như vậy theo quy củ thì chắc chắn huynh sẽ bị phạt. Chi bằng để ta cứa cho huynh vài kiếm, đấm nhẹ mấy quyền, thêm mấy cước nhè nhẹ nữa, huynh xem như thế có ổn không? - Ha ha... Khúc Bình cười ha hả, đưa mắt khinh thường nhìn Sở Dương: - Ngươi chính là Sở Dương hả? Gần đây Lý sư đệ luôn dặn dò chúng ta rằng có thể đối phó Thạch Thiên Sơn nhưng nhất định phải lưu lại ngươi để hắn tự ra tay. Ha ha... , vậy nên bọn ta mới không động đến ngươi. Không ngờ hôm nay ngươi lại còn muốn giúp đỡ chúng ta? Hắc hắc... , bằng mớ công phu quèn của ngươi, vậy ngươi giúp chúng ta như thế nào đây? - Cũng phải thử mới biết! Sở Dương nói rất thân mật: - Nói không chừng Khúc sư huynh đột nhiên cảm thấy lời nói của ta đúng, đứng im bất động cho ta tạo vài vết thương. Như vậy không phải là rất thoải mái sao? Khúc Bình nở nụ người âm trầm, nói thong thả: - Tại Thiên Ngoại Lâu ta, trong Bát Phong có cả thảy bảy trăm chín mươi sáu đệ tử cả nam lẫn nữ, hằng năm đều có xếp hạng. Tuy Khúc Bình ta bất tài nhưng cũng được xếp hạng thứ mười chín. Xin hỏi Sở Dương ngươi xếp hạng thứ mấy vậy?