Khúc Bình suýt chút nữa thì tức giận đến mức phải hôn mê bất tỉnh.
Công lực đối phương rõ ràng là không bằng mình! Nếu hắn có công lực ngang với mình thì ba quyền vừa rồi đã sớm cho mình đo ván rồi. Ba quyền đó của đối phương rõ ràng là đã dùng toàn lực nhưng mình chỉ bị chút tổn thương ngoài da mà thôi.
Điều đó đã chứng minh công lực của đối phương quả thật còn kém mình rất xa!
Thế nhưng mình lại liên tiếp chịu thiệt. Đó là đạo lý gì vậy trời?
Khúc Bình vô cùng phẫn nộ, lại thêm câu nói kia của đối phương giống như đang dỗ con nít vậy, mà bản thân mình quả thực là đang chảy nước mắt, càng khiến cho hắn xấu hổ và tức giận đến độ chỉ muốn chết đi cho xong.
Hắn gầm lên, cùng với đó là tiếng "Choang" vang lên, thanh âm chứng tỏ kiếm đã ra khỏi vỏ. Trong tiếng gió vù vù, hắn vừa ra tay đã dùng ngay sát chiêu.
Lưu Vân Viêm thầm kêu "Không tốt!". Hắn mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng với tình hình trước mắt, bộ pháp của Sở Dương rất tinh diệu mà trong lòng Khúc Bình lại đang rối loạn nên tuyệt đối không phải là đối thủ của đối phương. Hơn nữa việc hắn xuất kiếm ra vô tình đã đẩy mình vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm!
Hắn không xuất kiếm thì đối phương cũng không xuất kiếm. Như vậy cùng lắm là ăn mấy quyền mấy cước mà thôi, chưa kể công lực của hắn lại cao hơn đối phương rất nhiều, dù ăn thêm mấy cái nữa cũng hoàn toàn không bị thương tích gì đáng ngại, cũng không xảy ra chuyện gì lớn cả.
Nhưng lúc này, hắn xuất kiếm như vậy đã giúp cho đối phương có lý do để xuất kiếm! Đến lúc đó, sự việc đã không phải là chỉ ăn mấy quyền mấy cước đơn giản như vậy nữa rồi...
Ngân quang lóe lên, kiếm ảnh đan xen trùng trùng, sắc mặt Khúc Bình trở nên xám xịt, trong mắt lóe lên sát khí, xông tới một cách điên cuồng.
Trong mắt Sở Dương đột nhiên lộ ra một tia sát cơ!
Ngươi mặc dù không phải là người tốt, cũng đã đánh Thạch Thiên Sơn một trận khiến lòng ta vô cùng sảng khoái, tâm tình rất tốt. Vốn cũng không muốn làm quá với ngươi, thế nhưng ngươi lại muốn giết ta ư?
Đây là ngươi muốn chết!
Sở Dương vẫn dùng tay không, không ngừng di chuyển né tránh trong rừng kiếm. Kiếm của Khúc Bình như bao trùm khắp nơi nhưng ngay cả chéo áo của hắn cũng chưa chạm đến được. Sát ý lạnh thấu xương trên người hắn lại càng lúc càng nồng đậm...
Khúc Bình rống lên một tiếng, đột nhiên tung thân nhảy lên, kiếm hoa lấp lánh từ không trung nhanh chóng rơi xuống. Thiên Hà Đảo Huyền! Đây là một trong những sát chiêu có uy lực khá lớn trong kiếm pháp của Thiên Ngoại Lâu. Chỉ khi tiến vào hàng ngũ Vũ Sĩ mới có tư cách tu luyện bộ kiếm pháp này!
Sở Dương hừ lạnh, đột nhiên không lùi mà tiến, thân thể nhỏ bé dán sát mặt đất vọt ra ngoài.
Đây chính là sơ hở chí mạng của chiêu Thiên Hà Đảo Huyền này, bởi khi xuất chiêu thân thể phải nhảy lên nên bên dưới sẽ xuất hiện khoảng trống, hơn nữa khoảng trống này rất lớn.
Khúc Bình vừa xuất chiêu thì trước mặt đã không còn bóng dáng của đối phương, trong lòng hắn thầm kêu không ổn, chỉ mới nghĩ tới đó thì đột nhiên phía sau đã vang lên một thanh âm rất nhỏ.
Đó là thanh âm gì vậy?
Trong khi hắn còn chưa biết sau lưng có chuyện gì thì kiếm quang đã chợt lóe, xung quanh liền vang lên tiếng kinh hô!
Sở Dương nãy giờ vẫn chưa xuất kiếm, nhưng tại thời điểm chí mạng này, hắn lại xuất kiếm!
Trong khi Khúc Bình còn đang nghi hoặc thì sau lưng chợt truyền đến cảm giác đau đớn, ngay sau đó, đùi trái, đùi phải, vai trái, vai phải đồng thời truyền tới cảm giác đau đớn!
Khúc Bình hét to lên, rớt thẳng từ không trung xuống.
Giữa lưng, vai trái, vai phải, đùi trái, đùi phải, năm chỗ đồng thời máu phun xối xả!
Ngoại trừ giữa lưng chỉ bị thương một chút ngoài da, bốn nơi còn lại đều xuất hiện lỗ thủng từ sau ra trước!
Cả không gian trở nên lặng ngắt như tờ!
Một chiêu này của Sở Dương mọi người đều nhận ra, đó chỉ là một chiêu Phản Thủ Nhất Kiếm Ngũ Đóa Mai rất bình thường, nó chính là kiếm pháp nhập môn của Thiên Ngoại Lâu, hoàn toàn không có gì đặc biệt, cho đệ tử tu luyện để cường kiện thân thể, đặt nền móng cho sau này.
Nhưng vấn đề là thời điểm xuất ra một kiếm này quá chuẩn xác. Khi Khúc Bình nhảy lên, thế như lôi đình vạn quân đánh xuống, Sở Dương liền lách ra ngay phía sau hắn, cũng không cần quay đầu nhìn lại, xuất ra Phản Thủ Nhất Kiếm Ngũ Đóa Mai giống như đang luyện kiếm vậy, điểm rơi của mỗi kiếm chuẩn xác như đồ hình trong sách!
Thân pháp tinh diệu của Sở Dương đã chiếm được tiên cơ. Hơn nữa động tác lại nhanh nhẹn, hắn xuất kiếm càng như vô thanh vô tức, trường kiếm ma sát với vỏ cũng chỉ phát ra tiếng vang rất nhỏ. Khúc Bình cũng không hề nghĩ rằng thanh âm đó lại là tiếng kiếm xuất ra khỏi vỏ! Hơn nữa, khi đó toàn bộ tinh thần cùng trọng tâm của hắn đều đang tập trung ở trước mắt, làm sao nghĩ đến chỉ trong sát na địch nhân lại xuất hiện ở sau lưng chứ?
Khúc Bình rống to lên, liều mạng xoay người ném trường kiếm đi. Hiện tại hắn đã không còn muốn thủ thắng nữa, chỉ muốn đồng quy vu tận mà thôi. Trường kiếm như lưu quang, chợt lóe lên, nhưng không có bắn trúng mục tiêu, mà lại bay thẳng vào trong Tử Trúc Lâm.
Mọi người ở đây không ai biết được trường kiếm đã bay đi đâu. Nhưng Khổng Kinh Phong đang thoải mái ở trong Tử Trúc Lâm xem náo nhiệt, đồng thời toàn bộ tinh thần đang tập trung suy nghĩ về Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ của Sở Dương, cho nên chưa kịp phản ứng, trường kiếm đã chợt bay đến trước người.
Chỉ nghe một tiếng "xoẹt" vang lên, trường kiếm đã xuyên thẳng qua trường bào của Khổng Kinh Phong, cắm trên mặt đất. Khổng Kinh Phong trợn mắt há mồm nhìn xuống, thấy phân nửa thân kiếm đang lấp lánh ngay dưới khố quần, hắn không khỏi hít một hơi lãnh khí, con ngươi cũng suýt nữa rớt xuống, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong phút chốc sau lưng cũng truyền đến một cảm giác lạnh như băng...
Trường kiếm cắm ngay ở giữa chân, cách chỗ yếu hại của nam nhân không tới một ngón tay, ngay cả nội khố cũng bị đâm thủng, một vật trong đũng quần hắn đang liều mạng co lại thành một cục nhưng vẫn cảm nhận được hàn khí dày đặc trên trường kiếm...
Sắc mặt Khổng Kinh Phong trắng bệch, không nhịn được thấp giọng nói một câu:
- Cái này... Cái này quả thật là ông trời phù hộ mà...
Thân thể Sở Dương lắc lư trước mũi kiếm, toàn lực vận dụng Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ nhanh chóng tiếp cận Khúc Bình, tay phải đột nhiên hiện lên một mảng sương mù âm hàn mờ mịt, mang theo hàn khí thấu xương nhanh như chớp vỗ vào lưng Khúc Bình!
- Phanh!
Một chưởng vô cùng mạnh mẽ!
Một kích vừa đắc thủ, hắn liền xoay người, thân hình nhanh chóng lui lại cách xa ba trượng.
Lúc hắn đánh ra một chưởng này, ba người đang đứng trong Tử Trúc Lâm đều nhìn thấy rõ ràng hàn khí toát ra trên bàn tay Sở Dương. Họ đồng thời mở to hai mắt mà nhìn, miệng há hốc, suýt nữa không nhịn được mà hô lên.
"Phốc!"
Khúc Bình như một quả bóng cao su bay lên giữa không trung, sau đó như một cục thịt nhão rơi trên mặt đất, kêu lên thảm thiết, cực độ đau đớn khiến thân thể trở nên co rút lại, quằn quại trên mặt đất, mồ hôi toát ra như tắm.
Khi hắn còn đang ở trên không trung thì máu tươi vẫn đang phun tung tóe, nhưng vừa ngã xuống thì trên thân thể hắn chợt xuất hiện một tầng sương trắng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bao phủ toàn thân. Một cỗ hàn khí khó hiểu đem vết thương của hắn ngưng kết lại, khiến máu không chảy ra nữa.
Khúc Bình quằn quại trên mặt đất, bộ dáng thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn. Bọn người Lưu Vân Viêm đều trở nên ngốc trệ, có cảm giác như đang nằm mơ vậy. Không ai có thể ngờ, Sở Dương xuất kiếm lại tàn nhẫn đến thế!
Một chưởng kia thì không nói, nhưng một kiếm trước đó chẳng khác nào là trực tiếp phế bỏ Khúc Bình!
Trên mặt Sở Dương thầm hiện lên một nụ cười. Xuất kiếm đúng là do bất đắc dĩ nhưng Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ cùng một chưởng kia đương nhiên có dụng ý khác. Bộ pháp kia dùng để né tránh Khúc Bình, nhưng cũng âm thầm cho người khác nhìn thấy. Mà mục đích của một chưởng kia, khí âm hàn ẩn chứa trong đó chính là nhắm vào... Thất Âm Hội Tụ Chi Địa!
Thất Âm Tuyệt Thần Chưởng! Đó chính là bí mật bất truyền của Thiên Ngoại Lâu, cũng là bộ công pháp có uy lực lớn nhất! Nguyên nhân lớn nhất mà các đời chưởng môn đệ tử đều tiến vào Thất Âm Hối Tụ Chi Địa chính là lợi dụng khí âm hàn cực độ ở đó để tu luyện Thất Âm Tuyệt Thần chưởng!
Sở Dương đánh ra một chưởng này, cũng không phải để công kích Khúc Bình, bởi lúc đó Khúc Bình đã mất đi năng lực chống đỡ rồi, vậy hắn đánh thêm một chưởng là có dụng ý gì? Nguyên nhân thực sự là nói cho người đang âm thầm quan sát: "Ta so với người khác thì đã đi trước một bước rồi!"
Về phần tại sao lại đi trước một bước... Sở Dương tin tưởng vấn đề này sư phụ mình Mạnh Siêu Nhiên sẽ chùi đít cho mình. Điểm này hắn có lòng tin tuyệt đối.
- Sở Dương, ngươi thật ngoan độc!
Lưu Vân Viêm nhìn Khúc Bình đang thống khổ trên mặt đất, ánh mắt hơi co lại một chút, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Sở Dương, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi lại dám hạ độc thủ như vậy với sư huynh đệ đồng môn ư!
Sở Dương bĩu môi, trường kiếm nghiêng sang, một giọt máu trên mũi kiếm chậm rãi rơi xuống.
Theo hướng mũi kiếm của hắn nhìn lại, chính là Thạch Thiên Sơn đang bất tỉnh nhân sự!
Mọi người nhất thời im lặng.
Khúc Bình là sư huynh đệ đồng môn, chẳng lẽ Thạch Thiên Sơn không phải? Chính bọn hắn đã hạ độc thủ trước, đánh Thạch Thiên Sơn thê thảm như vậy, có vết xe đổ ở ngay trước mắt, bọn hắn có tư cách gì đi trách Sở Dương ra tay độc ác chứ?
Sở Dương cười một cách lạnh lùng, nói:
"Thứ nhất, các ngươi đến Tử Trúc Viên gây chuyện mà không được sự đồng ý của sư môn; thứ hai, các ngươi đánh người của Tử Trúc Viên chúng ta trước; thứ ba... trước đó mọi người đã nói rõ ràng rồi, ta chỉ giúp đỡ chiếu cố sư huynh chút thôi, các vị không phải quên nhanh thế chứ?"
Giúp đỡ... Chiếu cố?
Nhìn Khúc Bình huyết nhục mơ hồ, dường như đã mất đi nửa cái mạng, tất cả mọi người đều không tự chủ được rùng mình. Giúp đỡ... Giúp như thế này sao?