Sở Dương, Mạc Thiên Cơ, Mạc Khinh Vũ ba người dắt tay nhau đánh một kích, chỉ sợ còn hơn đám ba người Đồng Vô Thương liên thủ, phá vỡ Thánh Quân một kích tự nhiên không lạ.
Người khác có lẽ không có phòng bị, nhưng Sở Dương lại sớm ngờ tới, Thánh Quân nhất định sẽ có chiêu thức ấy.
Cho nên hắn thong dong ứng đối; mà Mạc Thiên Cơ từ trước đến nay cẩn thận, đã sớm phòng bị, Mạc Khinh Vũ còn lại là tâm thần cùng Sở
Dương tương thông, cũng đồng dạng có dự phòng.
Vân Thượng Nhân một kích vô luận như thế nào đều là đã định trước không cỏ khả năng đắc thủ!
- Quả nhiên huynh đệ tình thâm! Ha ha ha ha...
Thân thể Vân Thượng Nhân bay lên trời, hóa thành một mảnh mây trăng bay đi xa.
Sở Dương kinh vân chớp một kiếm lăng không bay đi, nhưng Vân Thượng Nhân đã đi xa!
Sở Dương lẳng lặng nói:
- Ngươi biết cái gì, ngươi ngay cả cái rắm đều không phải là...
Trên không trung đóa mây trắng kia hơi dừng lại một chút nhưng rốt cục đã đi xa. Chỉ là sự không cam lòng, thủy chung vẫn lưu lại trên không trung.
- Các ngươi làm sao biết hắn nhất định sẽ xuất thủ?
Kỷ Mặc không kịp xuất thủ, đã bị hù dọa đi ra một thân mồ hôi lạnh, nghĩ mà sợ; đối với việc đám người Sở Dương xuất thủ quả thực bội phục sát đất.
- Tiểu nhân hèn hạ đều là như vậy.
Mạc Thiên Cơ giải sầu cười mắng một câu nói:
- Ngươi cho là ai đều giống như ngươi sao!
Thánh Quân rời khỏi, nguy cơ đến tận đây rốt cục được giải trừ!
Đầu tiên là Cố Độc Hành rốt cục có thể thở dài một hơi, lực lượng vừa rồi mạnh mẽ điều động lập tức tán loạn. Hết thảy dị chủng linh khí hút vào
Vẫn chưa chân chính quy về thân mình, chỉ là cố chống đỡ Thánh Quân mà có thể lấy khí thế chống đỡ mà thôi!
Nhưng, nói đến động thủ, lại là chân chính có lòng không đủ lực. Cố Độc Hành còn đánh giá thấp thương thế của mình.
Sau khi bị Thánh Quân sử dụng thiên địa phép tắc làm cho thương tổn, hắn miễn cưỡng có thể khôi phục lại tình trạng hiện nay là do đã mượn
được lĩnh ngộ mới.
Nếu không có sự lĩnh ngộ đối với đại địa chi lực cùng nhu thủy chi lực, thời khắc này Cố Độc Hành, căn bản cũng không có tiền vốn, hơn phân
Nửa cùng như Bố Lưu Tình nằm ở trên mặt đất.
Thậm chí còn vừa rồi ở thời khắc tối hậu quan đầu, mạnh mẽ tồi cốc đối kháng Thánh Quân sát tâm, khiến cho thương thế nguyên bản rất trầm
Trọng càng thêm trầm trọng, bất quá bởi Cố Độc Hành tu vi cảnh giới lại có đột phá, nhất là bên người có Sở Dương, ... Thương thế chỉ cần thời
Gian có thể khỏi hẳn, hơn ngày khỏi hẳn sẽ thành chân chính đối thủ có sức uy hiếp trí mạng đối với Duy Ngã Thánh Quân Vân Thượng Nhân.
- Được rồi, còn có... Bố Lưu Tình... Hắn còn đang ở đáy hồ...
Cố Độc Hành giãy giụa nói:
- Cái... Nhanh a!
Một người khác lại là Tạ Đan Quỳnh, Quỳnh Hoa đại đế cười ha ha một tiếng rồi lại lập tức đột nhiên gào khóc nói:
- Tam đại hộ vệ của ta...
Nghe được Tạ Đan Quỳnh vốn là người luôn luôn ôn văn nhĩ nhà mỹ nam tử, lúc này lại không chút để ý tới tự thân hình tượng, Thiên đế uy nghiêm mà khóc thê thảm như vậy, trong lòng mọi người đều là một trận buồn bã...
- Ha hả... Ta trước đã chuẩn bị xong... Chờ lần này trở lại Mặc Vân thiên, ta liền an bài mấy vị hộ vệ an độ tuổi già... Sau đó, vì bọn họ mà xây
Dựng một gia đình, dài dòng hơn trăm vạn năm tháng, đối với bọn họ mà nói, thật sự là quá mệt mỏi rồi...
Tạ Đan Quỳnh khóc như đứa bé nói:
- Lời này nói còn văng vẳng bên tai... Bọn họ cũng đã mất...
Đám người Sở Dương tất cả đều lặng im không nói, trong lòng một mảnh trầm trọng.
Thực lực.
Có thực lực vẫn không đủ!
Nếu thực lực của mọi người có thể mạnh hơn một phần, như vậy, hôm nay coi như là cục diện đồng dạng, Thánh Quân cũng là tuyệt đối trốn
Không thoát...
Nếu thực lực đám người Đồng Vô Thương tiến hơn một bước, có lẽ không cần nhóm người mình cứu viện, liền có thể đối kháng Thánh Quân!
Sở Dương, Mạc Khinh Vũ, Cố Độc Hành, Đồng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi, Mạc Thiên Cơ, Tạ Đan Quỳnh, Sở Nhạc Nhi, Kỷ Mặc, La Khắc Địch...
Nơi đây tổng cộng đủ mười vị đỉnh phong cao thủ mạnh mẽ, lực lượng này nếu tiến hơn một bước, thực lực vạn toàn... Lại có thể không đấu lại
Một người Thánh Quân sao?
Thế nhưng hiện tại, lại chỉ có thể sợ ném chuột vỡ đồ, thậm chí là trơ mắt nhìn hắn thong dong dời đi.
Thánh Quân chạy trốn, giờ khắc này là khởi điểm, mọi người rõ ràng biết được, trận đại chiến thế tất gần đến! Lại cũng không cách nào tránh
Khỏi.
Hai bên đã xé rách da mặt, rõ ràng xa mã chiến trận, không còn có bất luận đường sống nữa
Tâm tình của mọi người đều rất trầm trọng.
Tuy rằng trận đại chiến này đến sớm đã ở trong lòng mọi người, nhưng thủy chung thật không ngờ lại sẽ thực sự nhanh như vậy.
Kỷ Mặc thẳng phi thân ra, dựa theo Cố Diệu Linh chỉ điểm mà đi tìm Bố Lưu Tình; mà La Khắc Địch thì đi thu thập thi thể hài cốt tam đại hộ vệ.
Nhìn huyết nhục thưa thớt cùng với... Vị Thất Tinh hộ vệ thân thể hoàn hảo nhưng chết còn nộ trừng hai mắt, râu tóc dựng đứng, mọi người trong
Lòng thật khó chịu không nói ra được.
Chết ở dưới tay Thánh Quân, hồn phách sớm đã thành bị thiên địa phép tắc chấn vỡ!
Mọi người đều có chút căm giận. Đối với việc cứ như vậy để Thánh Quân rời khỏi, thật không có chút không cam lòng. Tuy rằng mỗi người đều
Biết, nếu hôm nay trực tiếp đấu võ, tất nhiên sẽ kèm theo thương vong, thậm chí là hàng loạt thương vong, cái giá đó phe mình không trả nổi...
Nhưng, tổn thất ba vị đỉnh phong cao thủ, hung thủ lại tiêu dao mà đi, bên mình hết cách... thủy chung là chuyện rất biệt khuất.
Chúng ta từ lúc đi khỏi Cửu trọng thiên đại lục, có khi nào bị thua thiệt như vậy?
- Mọi người tỉnh táo, ngày hôm nay không thể đánh!
Mạc Thiên Cơ đối với sự tức giận bất bình của mọi người vội vàng trấn an, nhưng khẩu khí lại thật không dễ nói:
- Các ngươi mẹ kiếp ! Cũng biết đánh... Ngày hôm nay nếu như thật đánh nhau, không nói đến đám người Tạ Đan Quỳnh, Đồng Vô Thương cùng Cố Độc Hành hẳn phải chết không thể nghi ngờ, coi như là cuối cùng đem Thánh Quân giết đi... Cũng bất quá chỉ là chẳng khác nào giết một cái phân thân, hẳn tùy thời có thể lợi dụng Phân thân khác sống lại... Lại có ý nghĩa gì? Chúng ta có thể chịu được việc huynh đệ mất đi không?
Mạc Thiên Cơ sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên lúc trước Thiên Cơ phản phệ hậu quả còn chưa có triệt để tiêu trừ; tuy rằng có một đoạn thời gian
Ngắn ngủi ở trong Cửu kiếp không gian điều dưỡng, thương thế có khởi sắc, nhưng tổng thể mà nói, thân thể vẫn còn suy yếu.
Mà đối với cái kết quả giờ phút này, Mạc Thiên Cơ đã thập vạn phần thoả mãn, vạn phần may mắn rồi!
Thiên Cơ qua bói toán đã thấy được cái loại cục diện hẳn phải chết nay biến thành kết cục bây giờ, các huynh đệ tuy rằng mấy người trọng
Thương, nhưng tính mệnh đúng là vẫn còn không việc gì, đây đã là cực kỳ may mắn rồi.
Lần này sinh tử đại kiếp nạn, tuy rằng chúng huynh đệ không ngại, lại có ba vị Thất Tinh hộ vệ bởi vì vậy mà ngã xuống, Mạc Thiên Cơ đối với cái này cũng là cực kỳ đau đớn nhưng, nếu không phải ba người này dùng tánh mạng tranh thủ lấy một đường thời gian, sợ rằng đám người Tạ Đan Quỳnh chưa hẳn có thể chống đỡ được đến thời điểm nhóm người mình đi tới.
Giờ khắc, điều duy nhất nhóm người mình có thể vì bọn họ làm được, có lẽ cũng chỉ hứa hẹn mà thôi, vì bọn họ báo thù, triệt để giết Duy Ngã
Thánh Quân Vân Thượng Nhân, chỉ có như vậy mới có thể cảm thấy an ủi.
- Tìm được, tìm được rồi!
Kỷ Mặc hoan hô một tiếng, từ hồ nước phóng lên cao, trong lòng ôm một người.
Người nọ chính là Bố Lưu Tình vẫn còn đang hôn mê.
Bố Lưu Tình thương thế rất nặng, không kém Cố Độc Hành là mấy, cực độ tiêu hao sinh mệnh tiềm lực. Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, hắn không có như Cố Độc Hành bị Thánh Quân phép tắc lực gây thương tích, sau lại uống một viên Cửu trọng đan cùng nửa hồ Sinh mệnh chi tuyền.
Những thứ này tuy rằng còn chưa đủ để chuyển nguy thành an, nhưng bảo trụ một điểm nguyên khí cuối cùng, kéo dài sinh cơ thì vẫn đủ, hiện tại chống đỡ được đến khi hậu viện lớn tới, tính mệnh không sao rồi.
Thế nhưng bên này, đám người Tạ Đan Quỳnh cùng Đồng Vô Thương còn có Mặc Lệ Nhi ba người cũng là ngẹo đầu ngất đi rồi.
Bọn họ vốn vẫn không có ngất, cũng là bởi vì lo lắng. Nhưng bây giờ, đã không cần chống đỡ tiếp nữa. tất cả huynh đệ ở bên cạnh rồi thì rốt cục có thể yên tâm hôn mê...
Cố Độc Hành ngược lại so với bọn hắn mạnh hơn nữa, tuy rằng lực lượng hắn mạnh mẽ đề tụ được đang dần dần tán đi, hắn lại ngồi xuống vận
Công tự động điều trị thương thế, liệu phục công thể.
Mà trạng huống không ổn còn có một người Sở Dương thật sâu thở hổn hển mấy cái, chân kế tiếp không có đứng vững, đặt mông ngồi dưới
đất.
Sắc mặt chợt trở nên tái nhợt.
Đám người Mạc Thiên Cơ không biết, trước đó Sở Dương sở dĩ không có lựa chọn tức thời quyết chiến, còn có một tầng nguyên nhân trọng đại khác, chính là hắn bây giờ thực sự không thích hợp xuất thủ, nỗ lực xuất thủ kết quả chẳng những có thể sẽ tạo hành kết quả huynh đệ hao tổn,
Thậm chí khả năng toàn diện băng bàn, đại bại thua thiệt!
Cho nên Sở Dương thà rằng dùng ngôn ngữ đâm kích Thánh Quân rời khỏi!
Sở Dương trước đó liên tục trăm nghìn dặm cực hạn chạy đi, cơ hồ là một hơi thở phi hành, thể năng của hắn tiêu hao cũng đã đến cực hạn.
Thời khắc đối mặt Thánh Quân bất quá chỉ là mạnh mẽ giả vờ mà thôi, thậm chí vừa rồi nỗ lực xuất thủ chặn công kích của Thánh Quân lại còn bị
ít nội thương, chỉ là không dám bại lộ ra mà thôi. Hiện tại, nguy cơ đã qua, nhất thời cảm giác cũng nhịn không được.
Chỉ là Sở Dương còn tiếp tục mạnh chống, động đậy thân thể đến kiểm tra thân thể đám Cố Độc Hành, kiểm tra thương thế mấy người, xác định trạng huống.
- Độc Hành thân thể trạng huống hay nhất, cơ bản đã không có gì đáng ngại, hoàn toàn có thể tự động liệu phục...
Sở Dương lần này thật tâm có chút kinh ngạc, bởi vì bên trong cơ thể Cố Độc Hành rõ ràng có đến hai cổ lực lượng, Hơn nữa cả người đang tu luyện, dường như cũng đang phát sinh biến hóa phi thường kinh người.
Loại biến hóa này đối với Cố Độc Hành mà nói, tuyệt là thiên đại hảo sự.
Cho tới nay, Sở Dương đối với Cố Độc Hành vẫn sầu lo, bởi vì Cố Độc Hành tính cách như kiếm, quá lợi hại, quá kiên cường!
Trên thực tế, Sở Dương sớm đã hạ quyết tâm, lần này gặp mặt, nhất định phải nói với Cố Độc Hành chỗ thiếu hụt trong đó, cùng với phương
Pháp có thể thay đổi.
Nhưng hiện nay Cố Độc Hành tự động tìm hiểu được loại công pháp này, hiển nhiên càng phù hợp để áp dụng với Cố Độc Hành, so với Sở
Dương có thể chỉ điểm còn muốn xuất sắc hơn rất nhiều. Đến đây, Sở Dương rốt cục hoàn toàn yên tâm: Cố Độc Hành đã tìm được con đường
Thích hợp nhất với hắn.
- Độc Hành chỉ sợ không cần ta nhúng tay hỗ trợ.
Sở Dương rất vui mừng thở phào nhẹ nhõm nói:
- Chờ chính hắn dùng tân lĩnh ngộ triệt để tiêu trừ lực lượng Thiên Đạo quy tắc của Thánh Quân, sau đó hẳn có thể hoàn chỉnh, tiến hơn một bước. Loại tình huống này, dùng bản thân công lực liệu phục, tuy rằng thời gian hao tổn hơi dài nhưng chỗ tốt cũng là, càng nhiều hơn.