Quyển 8 - Chương 140: Tại sao là ngươi?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:15

Sở Dương thanh âm rất thấp nhưng người ở chỗ này có tu vi như thế nào chứ? Cho dù có thấp hơn một ngàn lần nữa thì tất cả vẫn nghe được rõ ràng! Tất cả đều ôm suy nghĩ giống nhau nên trong lòng cùng vừa động rồi ngay sau đó lo lắng nhìn nhau, sau khi biết lại có nhiều người có cùng ý như mình thì không khỏi hô to hỏng bét. Mặc dù lúc trước khi phát hiện ra hai gã thiên tài thiếu niên kia tất cả mọi người đều kỳ vọng là chỉ mình mắt tinh, tuệ nhãn biết anh tài nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy, ngươi có tuệ nhãn, người khác lại không có sao?! Hiện tại sói nhiều thịt ít, chân chính lúng túng đây. Hải Dươ Ba quắc mắt đứng lên lớn tiếng nói: "Lăng Tiêu Môn đại trưởng lão Hải Dương Ba mời Sở tiểu huynh đệ ra nói chuyện, ý Sở tiểu huynh như thế nào?". Hải Dương Ba này ra mặt, những trung tiểu tông môn phái khác nhất thời ảm nhiên than thở mà hành quân lặng lẽ. Đã có quái vật lớn như vậy ra tay, mình còn tranh giành làm cái gì? Dám tranh giành sao?! Dĩ nhiên cũng vẫn có một số Đại tông phái không chịu buông tha ngay, vẫn rối rít lên tiếng thỉnh cầu. Chúng ta quả thật không bằng Lăng Tiêu Môn ngươi nhưng chúng ta cũng không yếu. Rồi hãy nói, điều kiện chúng ta ưng thuận chưa chắc đã kém Lăng Tiêu Môn ngươi. "Hồng Trần Như Mộng Hiên Thương Khung Linh sơn nhất phiến tuyết cùng Hải trưởng lão đồng thời muốn trò chuyên với Sở huynh đệ, không biết ý Sở huynh đệ như thế nào?". Nếu hai bên đã quyết định liên minh, Tuyết tiên tử tự nhiên muốn giúp Hải Dương Ba một tay. Huống chi nàng còn muốn biết rõ ràng về thân phận của Sở Dương nên làm sao cũng muốn ra mặt. Tuyết tiên tử này vừa ra mặt, những đại tông môn khác rối rít hành quân lặng lẽ không dám lỗ mãng nữa. Nếu như riêng chỉ có Hải Dương Ba thì mọi người còn có một chút lòng tin là có thể tranh giành được nhưng nay Hồng Trần Như Mộng Hiên cũng đã ra tay, lại còn cho thấy lập trường muốn liên thủ cùng Lăng Tiêu môn thì đám người kia nào còn điểm hy vọng nào nữa. Mọi người mặc dù không cam lòng nhưng cũng đành nén giận. Đồng thời chống lại hai đại cự đầu quyết không phải là chuyện nói cười! Sở Dương trong lòng cười nở hoa nói: "Cho mời hai vị tiền bối vào hậu đường gặp nhau". Hết thảy đều do mình nắm giữ, hết thảy đều như kế hoạch, hết thảy thích hợp! "Sở thần y quả nhiên là thần thông quảng đại, mới vừa Phá Toái Hư Không đi lên tổng cộng không được mấy ngày mà đã ở Tử Hà thành xây dựng được một phần gia nghiệp lớn, hơn nữa còn được thành chủ đại nhân ưu ái. Hôm nay vừa biến hóa nhanh chóng, đã biến thành chủ nhân Thiên Binh Phách Mại Đường lần đầu tiên đấu giá giao dịch, sáng tạo ra một cái kỷ lục kinh người. Bảo vật quý dị càng thêm làm cho người ta phải mở mắt, cái này tin tưởng cho dù không phải là vô tiền khoáng hậu nhưng cũng đã đủ để ngạo thị đương đại". Hải Dương Ba sắc mặt hòa ái, vẻ mặt tươi cười tán tụng mấy câu nhưng đã vạch rõ lai lịch của Sở Dương. Cái này tự nhiên chẳng có gì lạ, lấy địa vị và thế lực của Hải Dương Ba muốn thăm dò rõ ràng lai lịch của Sở Dương thật sự là dễ dàng, thậm chí không cần hắn nói chuyện, chỉ cần một cái ánh mắt là tự nhiên đã có người đem toàn bộ điều tra rõ ràng, cuối cùng tập hợp đưa đến tay hắn. "Đối với một người mới đến Thiên Khuyết mà đã có thể có được thành tựu như thế, lão hũ trong bụng cực kỳ bội phục. Bất quá, lão hũ có một việc không giải thích được, hy vọng tiểu huynh đệ vì lão hũ mà giải thích nghi hoặc". Hải Dương Ba vuốt râu mép thản nhiên nói: "Theo đạo lý mà nói, trận đấu giá này tuyệt không nên nên rơi vào tay tiểu huynh đệ ngươi". Sâu trong hốc mắt Hải Dương Ba, phong duệ quang mang lấp lóe bắn ra mà thản nhiên nói: "Tại Cửu Trọng Thiên Khuyết, Phách Mại Đường đủ tư cách cũng không ít: trong vòng ngàn dặm quanh Tử Hà thành này cũng có thể tìm được không dưới trăm nhà... Vì sao hết lần này tới lần khác lại là ngươi? Mà ngươi... Trước kia thậm chí còn chưa từng làm đấu giá!". Sở Dương ngẩn ra Hải đại trưởng lão này sắc mặt thay đổi cũng quá nhanh chóng đi, một câu trước còn đang khen ngợi mình niên khinh hữu vi thì một câu sau đã biến thành chất vấn! Tuy nhiên những lời này cũng rất có đạo lý. Cho dù thần bí nhân kia không tiện tự ra mặt, muốn phó thác chuyện gì nhưng nói đến việc lựa chọn thì cho dù nhiều hơn một vạn lần nữa cũng không tới phiên Sở Dương, tuy nhiên mấy món đồ thiên đại hảo sự như vậy hết lần này tới lần khác lại rơi vào trong tay của hắn? Nguyên nhân bên trong là ở đâu? Sở Dương tự hỏi nếu đổi lại là mình thì cũng muốn hỏi, hơn nữa cũng sẽ thẳng thắn đặt ra câu hỏi như vậy! Hỏi như thế, không những nhắm thẳng vào chỗ mấu chốt của vấn đề, hơn nữa cố tinh không cho Sở Dương suy tư tìm ra đáp án, phải chính diện trả lời, cứ như vậy, cơ hội có được đáp án chính xác tự nhiên cũng là cao nhất, cho dù không phải là đáp án hoàn toàn chân thực thì cũng là gần nhất! Lúc này Tuyết tiên tử một đôi mắt đẹp cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Sở Dương, hiển nhiên cũng đang đợi đáp án về vấn đề này. Tại sao lại là ngươi? Tại sao là ta? Giờ phút này, cái vấn đề này tự nhiên không thể không trả lời. Tuy nhiên, cái vấn đề này lại không dễ trả lời! Bởi vì một khi trả lời không tốt, chuyện Sở Dương bịa lúc trước có nguy cơ toàn bộ bị phủ định, thậm chí là còn có nguy cơ lớn lao phủ xuống! "Chuyện này... Đúng là có ẩn tình khác". Sở Dương trong lòng thoáng nghĩ nói: "Hải trưởng lão hỏi quá thẳng thắn đi, ta thực ra cũng đã định nói rồi, đến cùng thì tất cả mọi người đều là người Đông Hoàng Thiên, lần đấu giá này kì thực là có người ủy thác, muốn từ đó châm kíp nổ". "Có người ủy thác? Kíp nổ xâu kim?". Hải Dương Ba mỉm cười nói: "Vậy người nọ là ai? Hiện tại ở nơi nào? Lão hũ ở chỗ này rửa tai lắng nghe. "Hải lão, Tuyết tiên tử, chuyện kế tiếp ta muốn kể có thể tương đối vượt quá lẽ thường, nhưng đó là tao ngộ tại hạ tự mình gặp gỡ, vô luận hai vị có tin tưởng hay không thì sự thật là như thế! Ta nói trước như vậy, hy vọng nhị vị không lấy làm phiền lòng!". Sở Dương rất thành khẩn nói. "Tiểu huynh đệ cứ thành thực mà nói, hai người ta tất nhiên tin tưởng tiểu huynh đệ sẽ không thêu dệt mà mạnh miệng lường gạt bọn ta! Nghĩ đến lão hũ cùng Tuyết tiên tử đã có vô số năm tháng ma luyện, dù sao cũng sẽ phân biệt được thiệt giả hư thật!". Hải trưởng lão trầm giọng nói, trong thanh âm đã ẩn hiện lành lạnh ý. "Chuyện là như vậy... Đoạn thời gian trước, chỗ này của ta, từ phía trên rơi xuống một bệnh nhân, thật đúng là từ phía trên té xuống một người". Sở Dương làm ra một bộ có mấy phần lúng túng chỉ chỉ lên không trung nói. Tuyết tiên tử cùng Hải Dương Ba liếc nhau một cái rồi cũng gật đầu. Từ phía trên rơi xuống bệnh nhân, chuyện này tới cố nhiên rất đột ngột, người biết được ít tới cực điểm nhưng cũng không phải là hoàn toàn không ai biết, mà hai người này chính là đã sớm biết được chỗ Sở Dương đã từng phát sinh qua một cái quái sự như vậy. Trên thực tế, phàm là chuyện xảy ra ở Tử Hà thành trong vòng một năm qua, bất kỳ điểm cổ quái nào cũng đã bị lưỡng đại tông môn này thu thập đủ toàn bộ, sự kiện Trấn hồn Thạch lúc này, bất kỳ một điểm dấu vết nào đều có thể có chỗ dùng lớn lao, tin tình báo tự nhiên được xếp hạng tại vị trí thứ nhất. Cho nên chuyện người trên không trung rụng xuống, loại chuyện này người bình thường nghe tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi nhưng lọt vào tai hai người kia thì lại là chuyện đương nhiên. "Vãn bối đối với y thuật hơi có chút tâm đắc, căn cứ vào nhân tâm của thầy thuốc mà toàn lực cứu may mắn đã cứu được vị bệnh nhân này, vị bệnh nhân này sau khi ở đây an dưỡng một khoảng thời gian, thân thể dần dần khỏi hẳn và giới thiệu cho ta khoản mua bán này Sở Dương nói làm cho người ta một loại cảm giác vi diệu nhưng có một chút khẳng định là vị bệnh nhân này tuyệt đối không phải là người bình thường! Hải Dương Ba sắc mặt nghiêm túc nhẹ nhàng hỏi nói: "Xin hỏi bệnh nhân này là người phương nào đây? Hiện tại đang ở nơi nào?". Sở Dương nhíu mày nói: "Trên thực tế ta cũng không biết thân phận của hắn, cho đến lúc hắn rời đi cũng chưa từng nói tới". Vừa nói đến đây, hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng rồi, hắn trước khi đi có để lại cho ta một khối ngọc bội". "Ngọc bội ư?". Hải Dương Ba và Tuyết tiên tử đồng thời hỏi. "Đúng". Sở Dương sờ tay vào ngực, nói: "Ta không rõ ràng lắm thân phận của hắn, bất quá ngọc bội kia cũng là thứ hết sức tinh xảo". Lời còn chưa dứt tay đã vươn ra. Ở trong lòng bàn tay của hắn có thêm một khối ngọc bội, khối ngọc bội này toàn thân trong suốt bích lục, nhìn qua rất là khả ái. Ngọc bội của Ngôn Như Sơn, kể từ khi cho Sở Dương cũng chưa từng sử dụng đến. Giờ phút này vừa lúc bị hắn lấy ra để xé da hổ kiêu ngạo. Hải Dương Ba đưa tay cầm lấy chỉ thấy ngoài mặt ngọc bội có điêu khắc hai cái chữ to: "Thệ ước!". "Thệ ước!". Tuyết tiên tử thở ra một hơi rồi cùng Hải Dương Ba, hai người vẻ mặt ngưng trọng. Sau lưng Ngọc bội chính là tám chữ: "Quân tử thệ ước, lập thân chi bản!". Phía trên lại có năm cái chữ nhỏ một lời nặng như núi! Phía dưới cùng lại là một cái ký hiệu cơ hồ phân biệt không ra được, rất là mơ hồ. Tuy nhiên nhưng thấy cái đặc thù ký hiệu kia, Hải Dương Ba, Tuyết tiên tử sắc mặt hai người trong nháy mắt thay đổi. Rất hiển nhiên, sau khi thấy được 5 chữ 'Một lời nặng như núi" này cùng cái ký hiệu kia, hai người đã biết bệnh nhân này là ai rồi và thân phận vừa ra sao! Nguyên lai là hắn! Dĩ nhiên là hắn! Nhưng là vị Thệ Ước Tư đệ nhất Đại tướng này làm sao bị trọng thương? Lại còn từ phía trên rớt xuống nữa mà vị trí rơi lại quá xa, tận Tử Hà thành... Hải Dương Ba cùng Tuyết tiên tử hai mặt nhìn nhau, cũng đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, trăm mối vẫn không có cách giải. Nói về tu vi, hai người đều cao hơn Ngôn Như Sơn, lấy Tuyết tiên tử mà nói, thậm chí còn cao hơn không chỉ một bậc. Hai người không chỉ có địa vị hiển hách ở tông môn của mình, thậm chí coi như là ở cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng có thể sắp xếp vào những nhân vật cao cấp. Tuy nhiên Ngôn Như Sơn là người phía chính phủ! Lấy Văn thành chủ Tử Hà thành mà nói, hắn mặc dù cũng là người phía chính phủ, bình thường hai người Hải trưởng lão cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi nhưng thực sự không coi hắn ra gì, nếu quả thật có chuyện quan trọng thì tuyệt đối sẽ hoàn toàn không nhìn đến. Nhưng nếu đối tượng là Ngôn Như Sơn thì lại hoàn toàn khác, hoàn toàn là hai việc khác nhau. Bởi vì Ngôn Như Sơn ngoại trừ là người phía chính phủ ra thì còn là đệ nhất Đại tướng chủ quản Thệ Ước Tư. Loại thân phận này rất khác. Ngôn Như Sơn chỉ cần một câu nói, khi cần thiết tuyệt đối có thể truyền vào tai Đông Hoàng bệ hạ. Điều này có thể nghiêm trọng rồi! Điều này cũng đủ để làm cho hai người cẩn trọng hơn trăm ngàn lần! Trăm triệu lần không nghĩ tới, hẳn là Ngôn Như Sơn ra mặt giới thiệu cho Sở Dương thần bí khách nhân kia? Như vậy có thể nói người này thật ra là người phía chính phủ? Hai người nghĩ tới đây mà trong lòng nhất thời nổi lên mấy phần tư vị quái dị. Khi ở trong Phách Mại Đường mọi người đang nói chuyện thì phía ngoài cũng có chuyện phát sinh. Sau khi dựa vào thủ đoạn vô lại thuận lợi lấy được Tử Tinh Ngọc Tủy, 3 người Thiết Huyết mình cũng không dừng lại mà lựa chọn lập tức rời đi. Vì lấy được một khối Tử Tinh Ngọc Tủy này, Thiết Huyết mình ở trong phòng đấu giá này có thể nói là đã biến thành con chuột qua phố, thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Những siêu cấp tông môn kia hiện tại không xuất thủ nhưng không có nghĩa là sau khi đấu giá chấm dứt sẽ không ra tay! Một khi xuất thủ chính là mình chịu không nổi. Cho nên cổ Tâm Vũ tính trước tiên rời khỏi nơi này đã. Cuộc đấu giá vẫn còn dư ba vật phẩm, vẫn đang hấp dẫn mọi người tạo cho Cổ Tâm Vũ cơ hội thoát thân. Trên thực tế cổ Tâm Vũ mới vừa rồi xuất thủ đối với Sở Dương, lúc ban đầu tính toán là muốn đánh Sở Dương cho dù khống chế thì chỉ sợ cũng phải trọng thương, nhưng khi xuất thủ cổ Tâm Vũ lại thay đổi chú ý. Nếu Sở Dương bị trọng thương, trận đấu giá này phải tức thì gián đoạn, khi đó mình có thể thật sự đi không được nữa, cho nên mới lâm trận thu lực, chỉ làm cho Sở Dương bị nội thương không nặng lắm. Vô luận tính toán như thế nào, kế hoạch có thay đổi như thế nào thì Tử Tinh Ngọc Tủy này nhất định phải đưa trở về đã. Nếu đại mình chủ có thể sử dụng một khối Tử Tinh Ngọc Tủy này phá được bình chướng Phá Thiên Nhân cấp đỉnh, như vậy toàn thân thực lực của Thiết Huyết mình có thể lên được một bậc thang mới, nói cách khác sau này không cần phải e ngại nhiều nữa! Tuy nhiên đúng như cổ Tâm Vũ nghĩ, kế hoạch quả nhiên biến hóa rất mau! Hắn mới vừa vặn đi đến một chỗ quẹo, kế tiếp chính là trở lại Kim gia đường thì một đạo thanh sắc thân ảnh đột nhiên xuất hiện toàn bộ không một tiếng động hiện ra trước mặt hắn. "Đã muốn đi rồi sao?". Người này râu mép tung bay, mỉm cười nhìn hắn nói: "Sợ hả?". Trên nóc nhà, 1 con Tiểu Bạch Miêu đang lặng lẽ ép thân thể xuống. Ta thấy người này dường như rất cường đại meo meo, Hổ gia hiện tại tu vi còn chưa toàn bộ hồi phục, dường như còn chưa phải là đối thủ của người này! "Các hạ là người nào?". Cổ Tâm Vũ cảnh giác hỏi, từ kinh nghiệm chiến trận hắn mặc dù không thể khám phá ra sâu cạn của đối thủ nhưng trực giác đã nói cho hắn biết, người trước mắt này thực lực cực kỳ cường đại. "Ừ ta là ai ngươi còn chưa xứng hỏi. Ngươi chỉ cần biết ta đối với ngươi rất không vừa mắt, còn nữa ta đối với Tử Tinh Ngọc Tủy kia rất thích!". Lão giả áo xanh tay áo bồng bềnh tự nhiên nói ra. Người này vừa giải thích xong trong nháy mắt 2 bên đã đối lập với nhau, không thể tiếp tục hòa hoãn được nữa! "Ngươi thích hả?". Cổ Tâm Vũ trong ánh mắt nhô ra tia sáng lạnh lẽo nói: "Người thích khối ngọc tủy này nhiều lắm, ngươi thích thì đã sao? Tử Tinh Ngọc Tủy ở chỗ này, xem ngươi có bản lãnh lấy được đi hay không!". Cổ Tâm Vũ trong nháy mắt đã đem tự thân tu vi thúc dục ép tới đỉnh phong, nếu nhất định không có cách nào giải quyết hòa bình được thì không thể làm gì khác hơn là sử dụng võ lực để giải quyết! Lão giả áo xanh bề ngoài đồng ý gật đầu rồi đột nhiên nói: "Những lời này nói thật sự là rất có đạo lý". Đột nhiên thân thể lão nhích lên, một bàn tay bình tĩnh vươn ra phía trước, nhìn cái giá thế này thì lại là muốn túm vào cổ cổ Tâm Vũ. Cổ Tâm Vũ cơ hồ bật cười con hàng này không phải là muốn chết sao? Thủ đoạn như vậy mà cũng đòi lấy được ngọc tủy, mình đã đánh giá người trước mắt quá cao rồi, cũng thế mà thôi! Tuy nhiên ý nghĩ này mới vừa vặn hiện lên thì ngay sau đó hắn đã vô cùng hoảng sợ mà ngay cả 2 tên đồng bạn bên cạnh hắn cũng kinh hãi muốn chết! Bởi vì ba người bọn họ đồng thời phát hiện ra ngay khi lão giả kia xuất thủ, tất cả không gian quanh đó bỗng nhiên biến thành nghiêm mật như tường đồng vách sắt vậy. Ba người muốn động mà cũng không thể động. Thậm chí ngay cả nháy mắt mấy cái cũng làm không được! Cả 3 cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay phải trước mặt kia lấy một loại tốc độ thật chậm, thật chậm, chậm tới cực điểm, một điểm vươn đến, sau đó dễ dàng túm được cổ cổ Tâm Vũ. Ngay sau đó cả người cổ Tâm Vũ bị người nọ một tay xách lên, hai chân lơ lửng cách mặt đất, lúc này cổ Tâm Vũ giống như là một con cá bị phơi khô vậy. Lão giả áo xanh một tay giơ cổ Tâm Vũ lên thở dài nói: "nói thật là ta thật lòng không muốn cướp bóc của ngươi, cho nên hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, ngươi đem Tử Tinh Ngọc Tủy tặng cho ta. Chuyên cướp bóc lão phu không muốn làm, nhưng nếu người khác cam tâm tình nguyện tặng cho ta thì lại là chuyện khác". Cổ Tâm Vũ bi phẫn trừng mắt 2 chân trên không trung đá đạp lung tung nhưng vẫn không làm được gì. Như vậy còn nói là không phải cướp bóc sao? Cam tâm tình nguyện đưa? Quá vô sỉ đi, lời nói này có trình độ vô sỉ thật sự là Đăng Phong tạo cực rồi! "Ngươi nguyện ý tặng hả? Tại sao lại không nói gì đây? Là ngầm đồng ý sao?". Lão giả áo xanh hòa ái dễ gần hỏi, lão vừa nói vừa buông lỏng khống chế đối với ba người. Cổ Tâm Vũ hai chân lần nữa đạp lên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, mới vừa rồi hít thở không thông làm cho hắn cơ hồ hỏng mất. Nhưng trải qua thời gian dài dưỡng thành hung tính, cái này cũng là thâm căn cố đế, hắn nheo mắt mắng nói: "Đưa con mẹ ngươi à, ngươi coi đây là vật gì". Nhưng nói còn chưa dứt lời thì lão giả kia lại đưa tay lên, lần nữa dễ dàng túm cổ hắn. Ngay sau đó ba ba ba bành bạch... Một trận bạt tai cấp như cuồng phong như mưa rào liên tiếp vang lên. Đầu cổ Tâm Vũ theo đó lắc qua lắc lại rất có vận luật, thanh thúy dễ nghe. Sau đó, lão giả kia buông hắn xuống, một cái tay vặn chặt cổ của hắn mà dùng lực! Răng rắc! Cổ Tâm Vũ rõ ràng phát hiện ra mặt của mình đã hướng ra phía sau. Đầu đã xoay tròn ít nhất 180 độ! Cổ Tâm Vũ đã làm được điều mà tuyệt đại đa số mọi người trên thế giới làm không được: bởi vì hắn chân chính, chính diện nhìn thấy được lưng của mình, thậm chí có thể rõ ràng thấy được cái mông của mình! "Hiện tại ngươi nguyện ý tặng chưa?". Lão giả áo xanh nhẹ giọng nói: "Ta là người rất hiểu pháp luật, lại càng là người tuân thủ pháp luật, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng vi phạm luật, ta chưa bao giờ ăn trộm hay cướp đoạt, thật đó". Cổ Tâm Vũ cơ hồ muốn khóc lên. Đây là cái tình huống gì chứ?! Làm sao lại gặp phải một tên biến thái như vậy đây? Đây rốt cuộc là người nào? Đầu của mình còn hướng về phía sau đây... Di? Đầu của ta rõ ràng bị vắt hướng ra sau, ta làm sao còn chưa chết đây? "Yên tâm đi, ngươi tạm thời còn chưa chết được, ta làm sao dám tùy tiện giết người chứ?". Lão giả áo xanh vạn phần hài hòa nói: "Uy, ta hỏi ngươi đó ngươi nhanh trả lời đi, ta lớn tuổi rồi, tính nhẫn nại không được tốt lắm". Cổ Tâm Vũ rốt cục hoàn toàn hỏng mất nói: "Ta ta ta... ta đưa". Lão giả áo xanh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thật hả? Là thật tâm sao? Không nên miễn cưỡng nhé!". Cổ Tâm Vũ gật đầu lia lịa nói: "Thật mà! Thật lòng mà! Không miễn cưỡng đâu, một chút cũng không miễn cưỡng!". Hắn ngạc nhiên phát hiện ra, đầu của mình đã bị vặn trực tiếp xoay ngược lại và lại còn có thể gật đầu! Cái này thật sự là... kỳ tích... : "Ừ, ý của ngươi có phải là ngươi cam tâm tình nguyện tặng hay không? Là như vậy sao?". Lão giả áo xanh sầu lo nói: "Ta thật không muốn ngươi có nửa điểm miễn cưỡng nào đâu, thật lòng hả!". Cổ Tâm Vũ rơi lệ, gặp phải người như thế, không khóc cũng không được. Ngươi đem ta chế trụ, làm cho ta không thể động được trước đánh cho một trận, lại đem cổ trực tiếp vặn ngược, sau đó nói không muốn miễn cưỡng ta... , Chuyện này sao lại đặc sắc như vậy chứ! Lão đại, không nên chơi như vậy! "Ta... là ta cam tâm tình nguyện đưa mà, thật lòng mà", cổ Tâm Vũ chảy nước mắt nói. "Ai, nếu là cam tâm tình nguyện thì sao ngươi lại khóc? Chẳng lẽ là cảm động sao?". Lão giả áo xanh bất mãn nói: "Ngươi nói xem, ngươi người lớn như thế rồi mà một chút việc cũng làm không xong, ngay cả cười lấy lòng một cái cũng không được sao?". Cổ Tâm Vũ vội vàng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nói: "Ta thật sự là cam tâm tình nguyện đưa cho ngươi". "Nụ cười này không hợp cách! Lão phu rất để ý đó! Lão phu không thu nhận!". Lão giả áo xanh nghiêm túc nói. Cổ Tâm Vũ rất muốn chết. Ngươi chính là tới cướp bóc, lại còn nói một câu lão phu không thu! Lão đầu cả giận nói: "Ngươi làm vậy làm cho ta trong lòng rất không được tự nhiên. Thật giống như ta bắt buộc ngươi đưa vậy". Ngươi mau điều chỉnh nụ cười đi, cười thân thiết hơn một chút, hòa ái một chút, ấm áp một chút, ôn tình... à ôn tình thì không cần". "Ta" Cái Cổ Tâm Vũ muốn làm nhất bây giờ đúng là lên tiếng gào khóc một phen. Dưới tình huống này ta con mẹ nó dễ dàng thân thiết ấm áp hòa ái được sao chứ? Con mẹ nó ngươi muốn đùa chết ta sao? "À ta đã quên, ngươi vẫn còn hướng về sau đây". Lão giả nhàn nhạt vừa nói. Răng rắc! Cổ của Cổ Tâm Vũ lại bị vặn một chút, lại quay về trước, khôi phục lại như bình thường. Vẫn không đúng không phải là khôi phục lại như bình thường bởi vì mới vừa rồi vặn ra sau là vặn theo chiều kim đồng hồ, hiện tại vặn lại cũng vặn theo chiều đó, như vậy là đầu cổ Tâm Vũ đã bị vặn một vòng, là vặn 360 độ. Sau khi trở lại tư thế vốn có là tư thế mà không phải vị trí. Hiện tại cổ Cổ Tâm Vũ đã trông như cái bánh quai chèo . "Nhanh lên một chút, dựa theo yêu cầu của ta nói mà cười đi, sau đó tỏ vẻ rất thành khẩn, rất là cam tâm tình nguyện mà tặng, đừng lãng phí thời gian của ta nữa, các ngươi cho là ai cũng rảnh rỗi như các ngươi sao? Nhanh lên!". Lão giả áo xanh bất mãn quát lớn. Cổ Tâm Vũ nhắm hai mắt lại, cố nén ý muốn lên tiếng khóc lớn trong lòng miễn cưỡng nổi lên một chút tâm tình, sau đó ở trên bộ mặt sưng như heo nặn ra nụ cười nịnh hót giống như chó Nhật nói: "Tiền bối Tử Tinh Ngọc Tủy này ta thành tâm thành ý đưa cho ngài. Đây là một điểm tâm ý nhỏ thôi, không đượ kính ý cho lắm, vạn mong tiền bối ngàn vạn lần không nên ghét bỏ". Lão giả áo xanh sẵng giọng nói: "Tại sao không có cam tâm tình nguyện? Chẳng lẽ ta bắt buộc ngươi sao? Nói nhấn mạnh hơn nữa mấy chứ cam tâm tình nguyện này, ta cũng không phải là cướp bóc của ngươi". Cổ Tâm Vũ đã hoàn toàn hỏng mất, một lần nữa lại bày ra một cái khuôn mặt nịnh hót tươi cười, cúi đầu khom lưng nói: "Tiền bối, Tử Tinh Ngọc Tủy này là do ta cam tâm tình nguyện đưa cho lão nhân gia ngài". "Ừ, lúc này mới được!". Lão giả áo xanh hài lòng từ trong tay cổ Tâm Vũ nhận lấy Tử Tinh Ngọc Tủy rồi xoay người muốn đi nhưng lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi, ngươi có cảm giác là ta bắt nạt ngươi hay không!?". Cổ Tâm Vũ chảy nước mắt nói: "Không phải! Tuyệt đối không phải là như vậy!". "Ừ, ta đây cũng không muốn bức bách ngươi?". "Tuyệt đối không có! Tuyệt đối không có mà!".