Quyển 8 - Chương 613: Sưu hồn

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:45

Trên một mảnh tuyết, Yêu Hậu nhìn 1 thi thể cẩn thận kiểm tra lại vết thương, sau đó theo đi xuống dưới, nhìn một chút quá trình thi thể bò lần mà trong lúc bất chợt ngửa mặt lên trời thở dài. "Hảo hán tử!" Yêu Tâm Nhi hướng về phía thi hài cúi người hành lễ, mặt sắc mặt ngưng trọng, nói: "Không hổ là bộ hạ của Tử Hào!" Sau đó, Yêu Hậu dứt khoát đem cả tòa núi lật lần mà phát hiện ra một cỗ thi thể khác. Nàng vừa tiến hành cẩn thận sưu tầm, trên mặt mang theo nồng đậm kính ý. "Chỉ có hai người." "Không còn người khác." "Tử Hào cận vệ, hẳn là cuối cùng chết ở Mặc Vân Thiên?" Yêu Hậu cau mày nói: "Không được, ta muốn đi tìm Nguyên Thiên Hạn hỏi một chút. Nếu là Nguyên Thiên Hạn giở trò quỷ, ta đây phải thay Tử Hào đòi về một phần công đạo!" Sau đó, nàng đem hai người hài cốt cẩn thận thu vào, thở dài nói: "Trung hồn nghĩa cốt, tại sao có thể lưu ở bên ngoài như vậy... nên đem bọn ngươi đi Tử Tiêu Thiên an táng... Cùng bệ hạ của các ngươi chôn cùng một chỗ đi..." "Khi còn sống làm hộ vệ, sau khi chết làm trung hồn." Yêu Hậu bạch y bồng bềnh, phi thân rời đi. Một mảnh Tuyết Sơn này lại khôi phục lại sự yên tĩnh. Hình ảnh rốt cục gián đoạn. Hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy "Bành bạch" hai tiếng, Tuyết Lệ Hàn nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt rơi xuống dưới chân. Một lúc lâu sau, Tuyết Lệ Hàn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, nước mắt cuồn cuộn mà rơi rồi hắn thống khổ thấp giọng nói: "Huynh đệ..." Thân thể Tuyết Lệ Hận l từ trước đến giờ vốn cao ngất rốt cục khẽ cong lại, đỉnh đầu cũng cúi xuống, chậm rãi ngồi dư đất, trên mặt mồ hôi đầm đìa cùng nước mắt xen lẫn một chỗ, làm cho trên mặt của hắn có chút loang lổ. Mới vừa rồi một phen động thủ ngay cả là Tuyết Lệ Hàn tu vi như vậy cũng muốn không chịu nổi, mặc dù liên tiếp phục dụng đại lượng Đông Hoàng tửu bổ sung nhưng giờ phút này vẫn không sai biệt lắm đến mức đèn cạn dầu rồi. Thời gian nghịch lưu trăm vạn năm xem xét chân tướng, cái này là việc khổng lồ như thế nào. Tuyết Lệ Hàn lấy lực lượng một người, mạnh mẽ nghịch lưu trăm vạn năm thời gian, hành động như vậy nếu quả thật nói ra, tuyệt đối đủ để kinh hãi toàn bộ thiên hạ bao gồm Cửu Đế Nhất Hậu, Duy Ngã Thánh Quân! Giờ phút này tối trọng yếu chính là hắn đã hao tổn đến cực hạn thể lực. Tuyết Thất đứng ở phía sau đại ca của mình tinh thần đề phòng hộ vệ cho hắn. Mặc dù bình thường mạnh miệng như thế nào nhưng vào giờ khắc này nếu là có người muốn thừa dịp Tuyết Lệ Hàn suy yếu gây bất lợi cho hắn, Tuyết Thất tuyệt đối sẽ không keo kiệt liều cái mạng! Lấy mệnh bảo đảm cho đại ca an toàn. Yêu Hậu phát hiện di cốt mà đi tìm Nguyên Thiên Hạn. Mà những người khác ở chỗ này tra không ra. về phần Yêu Hậu sau khi tìm được Nguyên Thiên Hạn thì xảy ra chuyên gì thì mọi người cũng không biết. Nhưng, Yêu Hậu cùng Nguyên Thiên Hạn dù sao không có đánh nhau cho nên... Tất nhiên là Nguyên Thiên Hạn lời ngon tiếng ngọt che dấu được rồi... Đêm đã khuya. Tử Tà Tình bắt một con tuyết Linh dương bắt đầu đốt lửa nướng. Sở Dương cũng từ trong không gian lấy ra rất nhiều lương khô. Lại qua hồi lâu, cho đến lúc trăng lần cao, Tuyết Lệ Hàn rốt cục hồi phục xong, trên mặt mặc dù như cũ có chút tái nhợt nhưng khí độ đã tái hiện, mở mắt câu nói đầu tiên là thở dài nói: "Thì ra hết thảy cũng là âm mưu!" Thậm chí ngay cả chuyện thiên ma xâm lấn Thánh Quân cũng biết trước, như vậy còn có cái chuyên gì vị Vân Thượng Nhân kia làm không được? Không thể lợi dụng được ? Đối với cái chuyện này, Sở Dương trầm mặc hồi lâu, cảm giác mình không nên nói cái gì... Dù sao, người ta thủy chung có một tầng quan hệ thân thích, mặc dù Vân Thượng Nhân cũng không biết mình thật ra là muội phu của Tuyết Lệ Hàn nhưng Tuyết Lệ Hàn bản thân lại biết a. Nhưng nín thật lâu, Sở Dương rốt cục vẫn phải tàn bạo nói một câu nói: "Dựa theo đạo lý mà nói, chuyện này ta không nên nói gì, nhưng ta nhịn không được... vị muội phu kia của ngươi thật là quá đáng!" "Thuần túy đó túy chính là một thằng khốn kiếp, phi, nói hắn là thằng khốn kiếp cũng là vũ nhục công mâu vương bát!" Sở Dương cả giận nói: "Hắn chính là một tên không bằng cầm thú, đệ nhất khốn kiếp trên đời này! Chính là muội phu của ngươi !" Tuyết Lệ Hàn vẻ mặt quấn quýt, Tuyết Thất giống như trước vẻ mặt quấn quýt nói: "Ta nói huynh đệ lời này của ngươi không đúng... Chúng ta lúc nào thừa nhận đó là muội phu của chúng ta rồi?" Sở Dương nói: "Hai ngươi không thừa nhận là có thể thoát khỏi liên hệ sao? Tên khốn kia cùng muội muội ngươi thành thân, không phải là muội phu ngươi vậy là cái gì?" Tuyết Thất nhảy lên nói: "Mẹ đứa nào thừa nhận phu nhân tên khốn kia là muội muội của ta rồi? Con mẹ nó, trên đời này có ca ca nào, mẹ đứa nào nguyện ý thừa nhận có một người muội muội như vậy ? ! Ta chửi con mẹ nóv chứ..." Tuyết Lệ Hàn vỗ một cái lần trên đầu hắn nói: "Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!" "Ách... Ta không nên mắng như vậy..." Tuyết Thất bị đánh ngã xuống đất che đầu sám hối, ngoài miệng vẫn không nhàn rỗi, quả nhiên đặc sắc. Tuyết Lệ Hàn thở dài nhưng bây giờ vừa thực không phải lúc cùng hắn tức giận. "Chuyện năm đó ta vẫn tìm kiếm, đến giờ này ngày này, trên căn bản hiểu rõ trong nhất thời nữa khắc..." Tuyết Lệ Hàn ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Ngày đó ta cùng Tử Hào liên thủ, cũng chính là bởi vì điểm này mà tạo thành họa sát thân cho hắn!" Sở Dương cười khổ một tiếng nói: "Hoặc là, người Thánh Quân thật chính là muốn đối phó, cũng không chỉ Tử Hào, mà là toàn bộ các ngươi hay hoặc giả là 1 trong các ngươi, bất kỳ ai. Ngươi cùng Tử Hào chỉ cần là đồng thời tồn tại, hắn chính là ăn không ngon, ngủ không yên! Bởi vì trừ bọn ngươi liên thủ ra, ở trên cõi đời này, tin tưởng không còn có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp được tánh mạng của hắn." "Đúng vậy a, chỉ cần chúng ta hai người bị diệt trừ một, hắn có thể từ đó vô tư rồi." Tuyết Lệ Hàn trên mặt lộ ra sự châm chọc cười, nhàn nhạt nói: "Vân Thượng Nhân ánh mắt... vẫn còn quá nông cạn." Hắn đang nhớ lại người sáng tạo ra Cửu Kiếp Kiếm kia. Nếu nói là cao sơn ngưỡng chỉ, vô luận là bản thân vẫn hay là Tử Hào căn bản cũng không đủ nhìn, chỉ có người nọ, mới thật sự là vô thượng cường giả! Lấy việc Vân Thượng Nhân đố kị người tài mà nói, nếu hắn biết được có người kia tồn tại, chẳngph phải có thể tìm đem hủy diệt đi, hắn há có thể cam tâm? Nhưng... Như hắn dám thật có hành động thì người bị hủy diệt cũng chỉ có thể là Vân Thượng Nhân mà thôi. Bất kể Vân Thượng Nhân âm độc như thế nào, nham hiểm xảo trá như thế nào thì ở trước thực lực tuyệt đối cũng tuyệt đối sẽ không có kết cục thứ hai. Có lẽ người ta chỉ cần động động đâu ngón tay là có thể điểm toái Cửu Trọng Thiên Khuyết mười vạn lần! Tuyết Lệ Hàn vừa thở dài một hơi: Nếu là Vân Thượng Nhân sớm biết có tồn tại như vậy, nói vậy Tử Hào cũng sẽ khống chế... sau khi chứng kiến loài người cường tráng, đám con kiến còn làm loạn đánh nhau có ý gì? Coi như là đệ nhất thiên hạ con kiến, là vô địch thiên hạ, Duy Ngã Độc Tôn, nói cho cùng như cũ chẳng qua là một con kiến mà thôi... Sở Dương trong lòng suy nghĩ rồi lại liên hệ đến một chuyện khác: Mình và một đám huynh đệ của mình hiện tại cũng đã có năng lực tương đối, một khi hợp chung một chỗ, dường như cũng đã đầy đủ khả năng làm Cửu Trọng Thiên Khuyết phiên giang đảo hải. Sợ ràng không được bao lâu sau sẽ tái diễn cục diện như của Tuyết Lệ Hàn cùng Tử Hào, thậm chí còn hơn lúc trước: Một mình một người hoặc mấy người hoặc là còn không phải là đối thủ của Thánh Quân nhưng nếu tất cả mọi người cùng ở chung một chỗ, đó cũng là đủ vốn để dồn Vân Thượng Nhân phải liều mạng! Lấy tính cách của Vân Thượng Nhân tuyệt không cho phép có bất kỳ ai đủ khả năng uy hiếp được hắn, đến lúc đó chỉ cần hắn biết được sự tồn tại của đám huynh đệ mình thì nhất định sẽ xuất thủ! Không riêng gì xuất động võ lực, thậm chí còn lợi dụng đủ loại thủ đoạn, đem mình và huynh đệ của mình làm suy yếu bớt đến mức không thể uy hiếp được hắn mới có thể yên tâm. "Xem ra chúng ta cũng phải cẩn thận." Sở Dương trầm tư, chậm rãi nói ra những lời này. Tuyết Lệ Hàn nghe vậy ngẩn ra, nhưng ngay sau đó khổ sở cười nói: "Đúng vậy a, các ngươi những người kia cũng quả thật phải cẩn thận... Bằng không, sẽ dẫm vào vết xe đổ của ta cùng Tử Hào..." Sở Dương thận trọng gật đầu, chậm rãi nói: "Ta sẽ không cho hắn cơ hội này." Kì thực Sở Dương nghĩ đến cũng là chậm rồi vì sợ ràng còn không đợi ta nghĩ đến, Mạc Thiên Cơ đã nghĩ tới rồi. Thật ra thì nếu chỉ bàn về thủ đoạn làm việc mà nói, Mạc Thiên Cơ cùng Vân Thượng Nhân cơ hồ chính là giống nhau, mặc dù Mạc Thiên Cơ sẽ không bỉ ổi giống Vân Thượng Nhân nhưng khi đối phó địch nhân, Mạc Thiên Cơ đồng dạng là cực đoan, đồng dạng không chừa thủ đoạn nào. Cho nên nếu là bỏ qua vấn đề lập trường thì Vân Thượng Nhân cùng Mạc Thiên Cơ thật sự là cùng 1 loại người, 2 bên chỉ sợ sẽ có tiếng nói chung! Mọi người ăn cơm vừa nghỉ ngơi một hồi, Tuyết Lệ Hàn hoàn toàn khôi phục tinh thần nhưng ngay sau đó lại triển khai một hạng công việc khác là Sưu hồn. Sưu tầm trung hồn trăm vạn năm trước. Mặc dù biết rõ cơ hội xa vời, nhưng Tuyết Lệ Hàn từ nhiều năm trước tới nay vẫn như thế, chỉ cần là thuộc hạ chết trận của Tử Tiêu Thiên Đế Tuyết Lệ Hàn sẽ tiến hành sưu hồn. Đáng tiếc chính là, trăm vạn năm qua hắn chưa bao giờ sưu tầm được tàn hồn của bất cứ người nào. "Nơi đây chính là nơi chiến đấu, Nguyên Thiên Hạn hôm nay đã chết, cấm chế lúc trước hắn bày ra đã mất đi hiệu lực. Hơn nữa, nếu ban đầu anh linh lưu lại oán khí nồng hậu như thế, đã chết mà thân thể vẫn còn có thể chống đỡ mà bò lần, tin tưởng là làm sao cũng có thể có một chút tàn hồn lưu lại..." Tuyết Lệ Hàn nói như thế. Sở Dương không nói gì. Thật ra thì người người cũng hiểu, ngay cả ban đầu Nguyên Thiên Hạn không có đem thần hồn hai gã Thất Tinh hộ vệ này hủy diệt đi nhưng trải qua trăm vạn năm gió tuyết ma luyện, khẳng định sớm có cái gì cũng không thừa nhận nổi. Tuyết Lệ Hàn hôm nay chẳng qua là làm việc vô dụng mà thôi. Điểm này, ngay cả hắn là Đông Hoàng, Thiên Khuyết cường giả đều biết nhưng cũng tuyệt đối không thể lục soát được anh linh nữa. Nhưng, nhưng không có bất kỳ người nào ngăn cản. Bởi vì, cái này chủ yếu chính là một phần tâm ý. Tuyết Lệ Hàn sử dụng cường đại linh hồn Lực lượng cuồn cuộn tràn ra tìm tồi suốt một đêm, nhưng cuối cùng kết quả giống như mọi người phỏng đoán, không thu hoạch được gì, Tuyết Lệ Hàn ngửa mặt lên trời thở dài, ai thán Thiên Đạo không hữu anh linh. Cho đến lúc gần bình minh lúc, đột nhiên trong một mảnh hắc ám có một đạo thanh âm thanh nhã nói: "Không biết Đông Hoàng bệ hạ đêm khuya ở chỗ này chiêu hồn, phí nhiều công sức như vậy làm gì ?" Thanh âm này rất là thanh nhã bình thản, nhưng lại tựa hồ như là trống rỗng xuất hiện vậy, trước đó, ngay cả là Sở Dương cũng không cảm giác được một chút khác thường nào. Tuyết Thất trên mặt cũng tràn đầy vẻ ngoài ý muốn. Hắn mặc dù đối với chủ nhân thanh âm kia có điều phát hiện nhưng người này có thể tới gần như vậy, không thể nghi ngờ vẫn là ngoài ý muốn. Cao thủ! Đỉnh cao thủ! Sở Dương trong lòng đã có định luận như vậy. Hơn nữa, có thể cùng Đông Hoàng nói như vậy, giọng nói mặc dù cũng coi như là tôn kính, nhưng người đến là cao thủ trong cao thủ thì điểm này không thể nghi ngờ! Nhưng Tuyết Lệ Hàn thật giống như là sớm đã biết người này đến vậy, cũng không thấy kinh dị một chút nào mà khẽ cười nói: "Ta cũng biết không thể gạt được các ngươi... Hiền phu phụ tu vi tiến triển quả nhiên là nhanh chóng, trước sau ngắn ngủi thời gian đã đến bực tầng thứ này. Quả nhiên là thật đáng mừng." Trong bóng tối, hai đạo nhân ảnh giống như gió cực tốc bay tới hạ xuống ở trước mặt mọi người, mỉm cười nói: "Đông Hoàng bệ hạ quá khen." Sở Dương nhìn lại, chỉ thấy hai người kia một lông mày dài như tóc mai, anh tuấn tiêu sái, người còn lại vóc người yểu điệu, lại là một mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng qua là hai hàng lông mày như kiếm, anh tư táp sảng. Không biết tại sao, Sở Dương đối với 2 người vừa tới sinh ra một tia cảm giác quen thuộc. Tựa hồ, mình đã từng thấy hai người này rồi vậy. Điều này làm cho Sở Dương trong lòng có chút buồn bực, người như vậy ta chỉ cần là gặp qua tuyệt đối sẽ không quên mất. Chẳng lẽ là ảo giác? ! Nếu không phải là ảo giác, ta rốt cuộc đã gặp qua hai người này ở đâu? Tuyết Thất giống như chợt hiểu ra đầu tiên là hừ hừ sau đó lại cười cười mà mở miệng nói: "Các ngươi, hai người chính là chủ quản Đại thiên âm hồn thập phương thế giới dưới lòng đất của Cửu Trọng Thiên Khuyết chúng ta sao?" Nhận, nếu nói chủ quản thập phương thế giới dưới lòng đất, nhìn như phong quang vô hạn, kì thực... Tóm lại ở nơi này như Cửu Trọng Thiên Khuyết giới, nhưng bây giờ lại là chỗ yếu nhất, nhiều nhất chỉ là người quản lý một chút ít du hồn thôi, như thế nào có thể nói là đứng đầu nhất phương thế giới." Tuyết Thất nghe vậy cười ha ha, gật đầu lia lịa, hiển nhiên là đối với lời này của trung niên nhân rất là đồng ý. Trung niên nhân này nói không thể nghi ngờ rất trực tiếp, dị thường thẳng thắn, quả thật, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này, mấy tiểu thế giới thuộc hạ còn có thể mạnh một chút, người bình thường sau khi chết tuyệt đại đa số đều có thể lưu lại một ti hồn phách, Vãng Sinh Luân hơi... Nhưng Cửu Trọng Thiên Khuyết thức sự quá thượng võ, cao thủ lại cực kỳ nhiều. Võ đấu chết yểu, vì để tránh hậu hoạn, cừu gia thường thường sử dụng phương pháp hủy diệt linh hồn, đem một tia hồn phách cuối cùng hoàn toàn hủy diệt đi, kết thúc nhân quả. thế giới dưới lòng đất vô năng can thiệp. Mặc dù so sánh giữa võ giả cùng người bình thường thì vẫn là người bình thường nhiều han nhiều, nhưng đó là lấy nhân khẩu cả Cửu Trọng Thiên Khuyết rạ đếm thì lộ ra vẻ tầm thường. Trên thực tế, thường thường cường giả chiến đấu, trong phạm vi trăm dặm tất cả người hồn phách bình thường ở trong nháy mắt biến mất Vân Diệt, lúc đó mất đi cơ hội chuyển thể! Người bình thường sau khi tuổi thọ chấm dứt, hồn phách trải qua thập phương thế giới dưới đất sẽ hoàn toàn mất đi linh trí khi còn sống và chuyển thể đầu thai. Tuy nhiên đối với tu giả, chỉ cần một thân tu vi vượt qua Thiên cấp, tự thân Nguyên Linh liền có khả năng siêu thoát, ngay cả là tuổi thọ chấm dứt cũng nhiều người có nếm thử việc đoạt xá kéo dài tánh mạng, cũng sẽ không xuống thập phương thế giới. Cho nên, người trông nom âm hồn này nhìn như phong quang vô hạn, quyền bính cực kỳ lớn nhưng số lượng hồn phách cường giả có được thật sự là rất ít. Ngay cả nói là người đứng đầu thập phương thế giới dưới đất nhưng nhiều nhất bất quá chính là người quản lý một cơ cấu khổng lồ mà thôi. Nhưng, ở trong thiên địa này nếu không có một chỗ như vậy, thật đúng là không được... Mạc Khinh Vũ cùng Tử Tà Tình đột nhiên biết được thân phận người trước mắt sắc mặt đều có chút thay đổi: Chủ quản âm hồn? ! Âm hồn, loại vật này đối với nữ nhân mà nói, luôn là đặc biệt kinh khủng. Ngay cả bản thân thực lực kinh người như thế nào thì vẫn là hoàn toàn không có ngoại lệ! Trung niên nhân kia ánh mắt nhìn về phía Kiếp Nạn Thần hồn trên không trung cười khổ nói: "nói thí dụ như, giống như cường giả hồn phách phía trên kia, ngay cả cho chúng ta đem thu vào thế giới dưới lòng đất thì vẫn có mạo hiểm thật lớn bởi vì... Đây chính là một cái Kiếp Nạn Thần hồn có thực lực lớn, đầy đủ để đem thập phương thế giới dưới đất làm cho long trời lở đất, thậm chí đột phá phong tỏa, tái nhập trầ thế cũng không phải là chuyên khó khăn lắm." Sở Dương cười nhạt nói: "Mặc dù cường giả lúc đường cùng hồn phách luôn không hoàn chỉnh hoặc là hoàn toàn bị hủy diệt, nhưng từ mặt khác mà nói, cũng có thể nói là cường giả vì theo đuổi tự thân không ngừng trở nên mạnh mẽ mà phải giao ra giá cao. Một đời người mới ra đời, hoặc là kiếp trước là người yếu, nhưng theo thời gian, rất nhiều người yếu ban đầu cuối cùng tfở thành cường giả..." "Mà cường giả, vĩnh viễn cũng là từ trong người yếu mà ra đời" "Mặc dù những cường giả này thật ra thì cũng không biết kiếp trước mình hình dáng ra sao đức hạnh thê thảm như thế nào... Ha hả..." Tuyết Thất cũng là ha ha cười một tiếng. Nữ nhân phong thái yểu điệu kia thản nhiên cười, nói: "lời này nói có lý. bởi vì... Chỉ cần là vẫn chưa đủ đạt tới cái loại tầng thứ cường giả vĩnh hàng bất diệt thì thủy chung vẫn không thể được gọi là chân chính cường giả." Tuyết Lệ Hàn cười khổ nói: "Nếu nói vĩnh hằng bất diệt..." Hắn thở dài một hơi nói: "nói dễ vậy sao." "Quả thật." tuyệt sắc nữ nhân kia thừa nhận nói: "trước mắt mà nói, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết thật sự còn chưa có xuất hiện qua cường giả như vậy." Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: "Thật ra thì là giống nhau, cường giả đến trình độ nhất định linh hồn cũng đã trưởng thành lớn mạnh, nhưng nếu thân thể bị hủy diệt, linh hồn lại bị tước nhược đến trình độ nhất định thì thật không bàng tự bạo, xong hết mọi chuyện... Cũng trở thành tàn hồn, tiếp nhận người khác quản chế... Đây cũng là sự kiêu ngạo thuộc về cường giả..." "Hoặc là cũng có thể nói là nhát gan." Sở Dương lẳng lặng nói. Trung niên nhân kia nhìn Sở Dương, ánh mắt ôn hòa, nhẹ nhàng nói: "Cửu Kiếp Kiếm chủ các hạ, vợ chồng chúng ta đối với ngài rất cảm kích." Vừa nói, hai người đồng thời nhẹ nhàng khom lưng, thi lễ với Sở Dương một cái. Sở Dương tâm niệm thay đổi thật nhanh liền hiểu ra nói: "Các ngươi là Thần Phong, Lưu Vân hai vị chí Tôn?" Hắn rốt cuộc hiểu rõ đối phương làm cho mình có cái loại cảm giác quen thuộc là vì sao, ở Cửu Trọng Thiên đại lục, trên bờ Vong Mệnh Hồ ở Trung Tam Thiên có tượng hai vị chí Tôn. Sở Dương đến nay còn nhớ rõ, ban đầu hai tượng đá kia còn tản mát ra cái loại khí thế quân lâm thiên hạ đồng thời cũng hiểu được, hai người này vì sao phải hướng về bản thân tạ ơn: Bởi vì, Vũ Tuyệt Thành. Vũ Tuyệt Thành chính là hậu nhân của vợ chồng này, cũng là huyết mạch cuối cùng mà hai vị cường giả lưu ở nhân gian, đạo thống truyền thừa cuối cùng. Mà bản thân bởi vì thân phận Cửu Kiếp Kiếm chủ, bởi vì một chút dây dưa sâu xa nhưng giải khai cho Vũ Tuyệt Thành tử kết trong lòng; làm cho Vũ Tuyệt Thành có được dũng khí, có được mục tiêu sống sót... "Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến." Sở Dương rất tôn kính nói: "Hai vị tiền bối quá khách khí rồi." Vừa nhắc tới Vũ Tuyệt Thành, Sở Dương không tự chủ được liên tưởng tới việc Sở Nhạc Nhi đi tìm sư phụ, còn có Mạc Thiên Cơ đi cùng nữa... Còn có... Những tiền bối Cửu Kiếp ở trên vực ngoại chiến trường chiến đấu thiên ma kia nữa. Sở Dương vô ý thức thở dài, một cái động niệm nhớ lại rất nhiều, trong lúc nhất thời không biết trong lòng rốt cuộc là có tư vị gì. Rất nhiều Cửu Kiếp tiền bối, lực phá thiên hạn, du ngoạn sơn thuỷ, là nhân vật trong truyền thuyết ở Cửu Trọng Thiên Khuyết nhưng chỉ vì diệt sạch Ma hoạn mà lưu lạc thiên nhai, không mấy người biết đến. Trong khi đó ở cao tầng thứ Cửu Trọng Thiên Khuyết có thật nhiều người làm cho người ta không chịu nổi, ngay cả đám nhất phương Thiên Đế cũng có thể là thiên ma hóa thân, thậm chí cái gọi là Thiên Khuyết đệ nhất nhân, bản chất chân thật cũng là như thế. Vũ Thần Phong là trung niên nam tử, hắn thâm ý sâu sắc nhìn Sở Dương, nhẹ giọng nói: "Đối với Sở Kiếm chủ hoặc là chẳng qua là tiện tay mà thôi, nhưng đối với hai người ta cũng là ân sâu trời cao đất rộng. Ta biết Sở Kiếm chủ làm người khẳng khái lỗi lạc, dũng cảm rộng lượng, Thi Ân không cầu báo, ngu phu phụ cũng không phải là người nói đâu đâu, chỉ có một lời muốn nói. Nếu Kiếm chủ ngày khác có thể trở về Trung Tam Thiên Vong Mệnh Hồ xem một chút." "ừ?" Sở Dương ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vũ Thần Phong. Vũ Thần Phong này nói thật sự đột ngột. Cửu Trọng Thiên cao thủ, dường như ít cao thủ phi thăng có thể trở về chỗ cũ, dĩ nhiên, trước mắt vợ chồng Vũ Thần Phong chính là ngoại lệ, nếu không cũng sẽ không có Vũ Tuyệt Thành. Tuy nhiên muốn trở lại Cửu Trọng Thiên hình như là vô cùng khó khăn, ngươi vừa nói như thế, ta biết ngươi có ý gì a! ? Sở Dương vốn muốn hỏi thêm một câu nhưng Vũ Thần Phong lại đã tức thì quay đầu đi nói với Tuyết Lệ Hàn cái gì đó. Đừng xem Vũ Thần Phong hiện nay vị trí lúng túng, nhưng nếu nói đơn thuần về thân phận của hắn mà nói thì còn muốn ở trên cả đám người Cửu Để Nhất Hậu, thậm chí đủ để cùng Duy Ngã Thánh Quân Vân Thượng Nhân ngang bàng. Hắn cùng với Tuyết Lệ Hàn trao đổi, Sở Dương về tỉnh về lý cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào! Lại thấy hai người này sắc mặt đều có^chút trầm trọng nhưng hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Cũng chỉ có Trần Lưu Vân bên cạnh một thân siêu phàm thoát tục phong hoa tuyệt đại khẽ về phía hắn cười một chút. Trong vẻ tươi cười tựa như có thâm ý. Nụ cười này cũng thật đẹp. Sở Dương ánh mắt nhìn Trần Lưu Vân mà trong lòng vẫn đau khổ suy tư: Trung Tam Thiên Vong Mệnh Hồ? Chẳng lẽ nơi này còn có món đồ gì... Hay họặc giả là ý tứ gì ? Đang suy nghĩ thì trong lúc bất chợt thắt lưng trái đột nhiên đau thấu xương, một kích kia tới thức sự quá đột ngột, Sở Dương kinh ngạc vì nơi đây lại có địch nhân đến, hơn nữa trong một tình huống quả thực không thể tưởng tượng nổi, tuy nhiên lúc này không ngờ hông bên phải cũng bị véo 1 cái. Sở Dương không thể kiềm chế được, kêu thảm một tiếng nhảy dựng lên, lại thấy người thi triển thủ đoạn độc ác là Tử Tà Tình cùng Mạc Khinh Vũ, hai vị giai nhân một tả một hữu, đứng ở bên cạnh hắn, hai bàn tay nhỏ bé đang dùng sức. Rất hiển nhiên chuyên Sở Dương nhìn Trần Lưu Vân quá mãnh liệt làm cho hai nàng ghen tức... Trong thiên hạ, người có thể vô thanh vô tức, hơi hợt làm cho Sở Dương bị thương nặng tuyệt không quá năm đầu ngón tay, không may chính là, nơi đây lại có hai người... Đối diện Trần Lưu Vân thấy thế không khỏi cười một tiếng, lịch duyệt như nàng sao có thể không biết hai nàng vì sao mà hạ thủ nên cười nói: "Sở Kiếm chủ... Có đôi khi nam nhân nhìn mỹ nữ sẽ có đại phiền toái..." Sở Dương trong miệng đau 'Tê tế mút lấy khí, gật đầu lia lịa, nỗ lực cười lớn nói: "Cực kỳ đúng..."