Quyển 1 - Chương 4: Bí mật của Cửu Kiếp kiếm!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:03

Loại cảm giác kì lạ kia lại trỗi dậy khiến Sở Dương cẩn thận dò xét một lần nữa. Quả nhiên không lâu sau, hắn nhận thấy tiếng kêu gọi đó được phát ra từ kiếm ảnh của Cửu Kiếp kiếm đang nằm ảm đạm trong đan điền. Hiện tại, kiếm ảnh Cửu Kiếp kiếm không khác gì một đứa trẻ bị bỏ đói, dùng hết sức kêu khóc đòi ăn. Mà Sở Dương lại đang toát mồ hôi lạnh, không hiểu vì sao cái cảm giác này lại sinh ra trong cơ thể mình! Khi Sở Dương vừa tiếp xúc với ý niệm của kiếm ảnh Cửu Kiếp kiếm, thì nó phát ra một chút ý thức kháng cự và tò mò đối với hắn, giống như một đứa trẻ đang nhìn hắn bằng một ánh mắt vừa vô tội, vừa khát vọng, vừa xa lạ, còn có cả sự chờ mong... Trong lòng Sở Dương chợt nổi lên một sự trìu mến, hắn nhẹ nhàng dùng ý niệm của mình ôm lấy nó. Lần này kiếm ảnh kia chỉ hơi kháng cự một chút, rồi sau đó tự động giải trừ sự phòng bị đối với hắn. Dưới sự tiếp xúc của ý niệm làm cho Sở Dương đã hiểu vì sao mà vật này lại có thể ở đây! Mà đây cũng không phải là Cửu Kiếp kiếm, nói một cách chính xác thì đây là kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm hoặc có thể gọi nó là kiếm ý! Hình như tại thời điểm mình đem Cửu Kiếp kiếm đâm vào tim, thi triển ra chiêu thức hủy diệt kia đã kích phát được kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm nhờ vào máu của mình? Mở ra bí mật lớn nhất trong Cửu Kiếp kiếm? Nhưng cho dù kích phát được kiếm hồn thì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến mình có thể trở về thời niên thiếu như thế này? Thức cuối cùng của Cửu Kiếp kiếm vốn là một chiêu thức cấm kị, chỉ dùng để chết chung với kẻ thù, hơn nữa phải tự giết chính mình trước, sau đó mới có thể giết địch! Để thi triển ra chiêu thức như vậy thì bản thân phải có một ý chí quyết đoán. Mà Sở Dương cũng không biết rằng điều đó chính là một trong những sự thần bí của Cửu Kiếp kiếm! Mấy đời chủ nhân của Cửu Kiếp kiếm chỉ chú trọng vào việc tu luyện kiếm đạo nên không một ai được Cửu Kiếp kiếm chấp nhận, bởi vì bọn họ đều hoàn toàn coi nó là một thanh kiếm bình thường! Vậy thì sẽ nhận lại được cái gì? Kiếm vốn là vô tình, chính vì thế nên hầu như mọi người sẽ lựa chọn kiếm đạo của bản thân là sự vô tình! Cho nên, những vị chủ nhân đời trước của Cửu Kiếp kiếm chẳng qua chỉ là nô lệ của kiếm mà thôi, không phải là một người sử dụng kiếm chân chính! Kể cả Sở Dương sống ở kiếp trước cũng như vậy Tuy nhiên lúc trước, khi Sở Dương dồn hết tâm huyết trong tim của mình đánh ra một chiêu cuối cùng, khiến vạn kiếp bị hủy diệt thì hắn đã hoàn toàn đánh thức được kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm, làm cho nó tiến vào trú ngụ bên trong đan điền của hắn. Mà đệ nhất thần vật của đại lục Cửu Trọng Thiên này từ thời khắc đó cũng đã tìm được chủ nhân chính thức của mình! Ngoại trừ Sở Dương thì những người chủ nhân trước đây của Cửu Kiếp kiếm không có một ai dám đánh ra chiêu thức cuối cùng ấy cả! Tận đến khi tuổi thọ của họ đã hết hoặc bị giết thì Cửu Kiếp kiếm sẽ tự động phân ra thành nhiều đoạn, rồi tỏa đi khắp mọi nơi trên đại lục Cửu Trọng Thiên. Sau đó, nó sẽ lẳng lặng chờ đợi vị chủ nhân có duyên với mình tìm ra, mong chờ vào một ngày kia vị chủ nhân đó có thể đưa nó lên đỉnh cao huy hoàng, mở ra số mệnh thần thánh chân chính của nó. Có thể nói, trừ người đã tạo ra Cửu Kiếp Kiếm thì hiện tại Sở Dương mới là vị chủ nhân đầu tiên của nó! Một chủ nhân thực sự của Cửu Kiếp kiếm mà không phải là một nô lệ của kiếm như trước. Điều này đúng là tìm được đường sống trong cõi chết. Bắt đầu từ giờ phút này Sở Dương đã biết rõ, con đường mà kiếp này mình phải đi hoàn toàn khác với kiếp trước! Lúc này, kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm đang khẩn thiết kêu gọi vị chủ nhân của nó khẩn cấp đi tìm các đoạn kiếm khác của Cửu Kiếp kiếm và thiên địa linh khí để tầm bổ cho nó! Mà nội tâm Sở Dương cũng dâng lên sự đáp ứng với những lời kêu gọi đó. Lập tức, ý niệm của hắn tiến vào trong đan điền, dùng toàn tâm toàn ý an ủi, thể hiện sự che chở với kiếm hồn này. Một lát sau, kiếm hồn này dường như đã cảm nhận được tâm tư của hắn nên nó dần dần bình tĩnh lại, tuy vẫn có chút không cam tâm nhưng nó cũng không phát ra tiếng kêu gọi quá mãnh liệt như trước nữa. Hiện tại, Kiếm hồn Cửu Kiếp kiếm giống như một đứa trẻ con không đòi được món đồ chơi yêu thích của mình nhưng cũng tỏ ra biết điều, không dám la hét ầm ĩ lên nữa. Chẳng qua nó vẫn phải hếch cái miệng ra, rồi khẽ rơm rớm nước mắt trông rất tủi thân mà nhìn chăm chăm vào cha mẹ mình. Kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm này đúng là một đứa nhỏ đáng yêu. Trong lòng Sở Dương chợt sinh ra cảm giác yêu thương với nó khiến hắn không khỏi xấu hổ. Nhanh chóng khống chế cảm giác đó, Sở Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn liền mở mắt ra thì lại nhìn thấy Thạch Thiên Sơn vẫn còn đang đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm vào hắn. Sở Dương có thể cảm nhận trong con ngươi của Thạch Thiên Sơn kia có một chút hưng phấn nhè nhẹ. Có lẽ là Thạch Thiên Sơn đang nghĩ rằng Sở Dương đột nhiên bất thường như vậy chính là do vết thương lại phát tác. Trông thấy Sở Dương mở mắt ra, nét hưng phấn trong ánh mắt Thạch Thiên Sơn chợt lóe lên rồi biến mất, hắn thân thiết hỏi: "Sở sư đệ, ngươi vừa bị sao thế?" "Không có gì. Chỉ là... vừa rồi đột nhiên cảm thấy buồn đánh rắm. Nhưng tại vì có đại sư huynh đang ở đây nên ta sợ huynh lại chê là không biết xấu hổ, nên phải cố mà nhịn lại." Sở Dương nhìn Thạch Thiên Sơn một cái đầy thâm ý, nói như thật. "Hả... !" Thạch Thiên Sơn hơi biến sắc mặt, ngượng ngùng nói: "Việc ấy... chắc hẳn là rất khó chịu nhỉ?" Trong lúc nhất thời, Thạch Thiên Sơn cũng không biết nên nói thế nào, bảo Sở Dương cứ phun ra hay là cố mà nhịn. Nhưng dường như câu nói nào cũng đều không thích hợp. Đàm Đàm ở một bên phì cười một tiếng, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp nên không dám cất tiếng cười to. Tuy nhiên, thanh âm của hắn vốn lại rất đặc biệt, chính vì thế mà tiếng cười này của hắn nghe như là vừa mới phóng ra một phát rắm vậy. Mà Thạch Thiên Sơn sau khi nghe thấy tiếng cười của Đàm Đàm thì ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa thì đã mửa luôn ra ngoài. Về phía Sở Dương lại đang cười thầm ở trong lòng, hắn có thể lờ mờ cảm thấy tính cách hiện tại của bản thân so với ở kiếp trước đã xảy ra một biến hóa gì đó khác biệt, mặc dù sự biến hóa này không lớn lắm. Nhưng mà, khi nghĩ đến tất cả những tiếc nuối của hắn ở kiếp trước, lúc này đã có cơ hội để bù đắp thì tâm trạng của hắn trở nên phấn chấn, bình thản hơn hẳn. Kiếp trước, mãi bốn năm sau hắn mới có được một mũi kiếm của Cửu Kiếp kiếm, hơn nữa trong thời gian lúc còn sống hắn cũng không biết bên trong Cửu Kiếp kiếm còn tồn tại một kiếm hồn! Từng bước từng bước trên con đường đi về phòng ở trong Tử Trúc Lâm, tư tưởng của Sở Dương dường như đã hoàn toàn lột xác. Căn phòng tồn tại trong trí nhớ của hắn kia rồi. Mỗi một bước đến gần căn phòng đó thì tâm tình của hắn lại càng rung động mãnh liệt hơn, sau đó một loại cảm ngộ từ từ dâng lên một cách chậm rãi trong lòng, đồng thời ý niệm của hắn cũng đã tràn ngập khát vọng. Trong phòng kia chính là vị sư phụ ở cả kiếp trước lẫn kiếp này của hắn! Một người mà suốt đời hắn tôn kính! Nếu như đã được trở về năm mười sáu tuổi, thì mặc kệ lý do vì sao hắn vẫn còn tồn tại trên đời này, hiện tại hắn đã không phải là Độc Kiếm Võ Tôn nữa rồi! Hắn bây giờ chỉ là một thiếu niên nhỏ bé tên là Sở Dương! Trước khi hắn trở nên mạnh mẽ, ở trên đại lục này có vô số người có thể giết chết hắn! Nếu như hắn còn nghĩ mình là cao thủ Võ Tôn vô địch của kiếp trước thì chắc chắn là hắn sẽ chết rất nhanh. Hắn thừa hiểu, với cảnh giới Võ Tôn tại Hạ Tam Thiên có thể sẽ hô mưa gọi gió cả một cõi, nhưng nếu lên tới Trung Tam Thiên thì chỉ thuộc hàng kha khá, lúc nào cũng phải cẩn thận. Mà so với Thượng Tam Thiên lại càng không tính là cái gì! Chỉ có quên đi tất cả vinh quang của kiếp trước, bắt đầu lại từ đầu, leo từng bước một lên tới đỉnh cao mới là cách đúng đắn! Như vậy, bước đầu tiên là phải trong thời gian ngắn nhất đạt được vị trí đại sư huynh trong đám nội môn đệ tử của Thiên Ngoại Lâu, tiến vào Thất Âm Tụ Địa để lấy được mũi kiếm đầu tiên của Cửu Kiếp Kiếm! Có thể tưởng tượng ra được, con đường mà cả cuộc đời này của hắn chuẩn bị bước đi tuyệt đối sẽ đặc sắc hơn nhiều so với kiếp trước! Tới Tử Trúc Viên, cả ba sư huynh đệ Sở Dương đồng thời dừng chân lại. Nhìn mấy gian phòng chỉ còn tồn tại trong ký ức này, trong mắt Sở Dương toát ra cảm xúc phức tạp. hắn chỉ cảm thấy cảm tình trong lòng dâng lên như thủy triều, trong nhất thời không thể áp chế xuống được!