Thấy Sở Dương bất chợt trở nên nghiêm túc như thế, Đàm Đàm mặc dù có chút không rõ ý tứ của hắn nhưng vẫn gật đầu lia lịa.
Sở Dương khẽ mỉm cười, cùng Đàm Đàm khiêng Thạch Thiên Sơn lên, đi về phía viện phủ.
Thạch Thiên Sơn vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, nên đối với diễn biến sau này không biết gì cả. Hắn cũng không biết sau trận chiến này, mình đã thành danh trong hàng đệ tử của Thiên Ngoại Lâu.
Đám người Lưu Vân Viêm sau khi trở về, lập tức đem tin tức truyền bá rộng rãi: Thạch Thiên Sơn thâm tàng bất lộ, chính là đại kình địch của nhóm mười đệ tử đứng đầu.
Sở Dương thân là sư đệ mà có thể chiến thắng Khúc Bình, vậy Thạch Thiên Sơn là sư huynh còn khủng khiếp ra sao?
Chỉ cần nhìn thương thế của Khúc Bình là các đại đệ tử của Bát Phong liền lập tức đem Thạch Thiên Sơn liệt vào hàng ngũ nhân vật nguy hiểm.
Thạch Thiên Sơn trong cơn hôn mê tuyệt đối không nghĩ tới bản thân lại vô tình trở thành đại nhân vật của Thiên Ngoại Lâu. Từ đó có thể thấy thế sự vốn không có gì là đoán được, con người thành danh là do tao ngộ nhất thời, không cách nào biết trước...
Trực giác của Sở Dương đã nhạy cảm nhận thấy trong rừng trúc có người quan sát cuộc chiến của hắn. Mặc dù hắn không biết đến tột cùng đó là ai, chỉ có thể xác định là nhân vật cao tầng của Thiên Ngoại Lâu.
Cho nên Sở Dương mới nói vài câu điên cuồng với Đàm Đàm, ý tứ mặc dù là răn đe Đàm Đàm nhưng cũng chính là để cho ba người kia nghe.
Thiên Ngoại Lâu nếu chỉ dựa vào đám người vô dụng để chống đỡ sẽ không phát triển nổi. Chỉ có Sở Dương ta mới có thể làm được chuyện ấy.
Nếu muốn đoạt lấy vị trí Đại đệ tử tiến vào Thất âm hội tụ chi địa, tiếp nhận Cửu Kiếp Kiếm thì nhất cử nhất động của hắn phải được những nhân vật cao tầng biết. Bằng không, hắn chỉ có thể chờ đợi bốn năm sau, chờ đến lúc Thiên Ngoại Lâu bị diệt phái mới có khả năng chiếm được. Như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
Nếu công khai tiến vào tầm mắt của cao tầng Thiên Ngoại Lâu, như vậy cũng coi như là tiến vào tầng lớp trung tâm. Lúc đó chỉ cần công khai tuyên bố "Việc chấn hưng Thiên Ngoại Lâu, cứ giao hết cho ta!"
Cuồng ngạo! Ừ thì cuồng ngạo một lần xem sao?
Sau khi Sở Dương và Đàm Đàm đi thật lâu, trong rừng trúc mới từ từ lộ ra động tĩnh. Trong màu trúc tím bát ngát chợt xuất hiện ba bóng người, cả ba đều mang vẻ trầm tư trong ánh mắt.
Mấy câu nói cuối cùng kia của Sở Dương, tựa hồ là có ý tứ chỉ điểm.
Mạnh Siêu Nhiên thân hình vừa động đã vô thanh vô tức đến trước mặt hai người, mỉm cười nói:
"Đại sư huynh, Thất sư huynh, hai người hạ cố tới thăm Tử Trúc Viên làm đệ thất kinh không ít nha!"
Hai người kia chính là tông chủ Thiên Ngoại Lâu - Ô Vân Lương và người đứng đầu Mộng Vân Phong trong Cửu Phong - Khổng Kinh Phong. Chỉ bất quá Khổng Kinh Phong lúc này sắc mặt lại hơi trắng bệch, nơi đũng quần của hắn có một cái lỗ thủng đang vi vu tiếng gió, khiến cho chủ nhân Mộng Vân Phong phải kẹp chặt hai chân lại, thoạt nhìn tư thế có chút quái dị...
"Chân chính thất kinh nên là chúng ta mới đúng!"
Ô Vân Lương hừ một tiếng nói:
"Tiểu sư đệ, một mình ngươi ẩn tàng cũng không sao, nhưng dạy dỗ được một tên đệ tử kinh tài tuyệt diễm như thế cũng không nói với ta một tiếng là sao? Mới vừa rồi ta suýt nữa là bị đồ đệ của ngươi dọa khiếp!"
Khổng Kinh Phong gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý đối với Ô Vân Lương:
"Nhất là ta đây này, bị dọa suýt nữa là sun cả tiểu Kinh Phong lại!"
Những lời này thật là có chút ý tứ u oán...
Biểu hiện của Sở Dương vừa rồi, vô luận là điểm nào cũng đủ để cho hai vị cao thủ Thiên Ngoại Lâu ngạc nhiên, thậm chí là kinh chấn!
Nào là thân pháp Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ hư ảo, nào là một kiếm tuyệt sát xuất quỷ nhập thần, lại thêm xử trí tĩnh táo, năng lực nắm bắt thời cơ đã làm cho hai đại nhân vật hết sức quan trọng của Thiên Ngoại Lâu kinh ngạc tới cực điểm.
Hai người tự vấn lòng, nếu là mình cùng cấp công lực với Sở Dương, hôm nay rơi vào tình cảnh như vậy, cũng không thể cử trọng nhược khinh bằng Sở Dương được.
Người đệ tử này của Mạnh Siêu Nhiên quả nhiên là bản lãnh!
Mạnh Siêu Nhiên cười khổ nói:
"Các huynh mới chỉ kinh ngạc mà muốn té ngã thôi, ngay cả tiểu đệ đây cũng sắp rớt hàm răng xuống đất rồi. Các huynh xem đi, mắt đệ vẫn đỏ au đây này, không cách nào tin được đệ tử của mình lại xuất hiện một tên quái vật như thế..."
Hắn vừa nói vừa lộ vẻ buồn bực trên mặt...
Ô Vân Lương và Khổng Kinh Phong cũng nở nụ cười, nhưng ngay sau đó Khổng Kinh Phong đột nhiên cả kinh, hiểu ra ý tứ của Mạnh Siêu Nhiên:
"Đệ nói như vậy... Chẳng lẽ cho rằng công phu của tiểu tử kia không phải là do ngươi dạy dỗ?"
Mạnh Siêu Nhiên đảo đảo mắt, muốn phủ nhận nhưng rốt cục vẫn phải chán nản thở dài:
"Tuy rằng là ta dạy, nhưng đến cả ta cũng..."
Hai người lúc này mới sợ hãi dựng tóc gáy.
Nếu cũng đã dạy nhưng sư phụ lại không luyện thành trong khi đồ đệ thành công, vậy chỉ có một giải thích duy nhất: "Thiên phú! Thiên phú không ai sánh kịp!"
Ô Vân Lương vốn tưởng rằng Mạnh Siêu Nhiên đã nắm giữ phương pháp tu luyện Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ, trong lòng đang lòng tràn đầy vui mừng. Nay nghe Mạnh Siêu Nhiên nói như vậy liền nhất thời ngơ ngẩn, một lúc lâu mới cười méo xệch, nói:
"Chẳng lẽ Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ kia là do..."
Mạnh Siêu Nhiên rất dứt khoát gật đầu:
"Bản thân ta không luyện thành công..."
Ô Vân Lương, Khổng Kinh Phong hai người đồng thời ngơ ngẩn!
"Chẳng lẽ là hắn tự mình lĩnh ngộ?" Ô Vân Lương vân vê râu mép, kích động nói!
"Ta cũng không biết!"
Mạnh Siêu Nhiên thở dài, nói tiếp: "Thế nhưng đồ đệ ta đây thông minh tuyệt đỉnh, tự mình hắn lĩnh ngộ ra cũng chưa biết chừng!"
Hai người đồng thời khiếp sợ đến câm lặng. Mạnh Siêu Nhiên buông tay, nhún nhún vai, làm một động tác tỏ vẻ "Ông đây chịu chết về vấn đề đó!"
Ba người bọn họ bình thường trước mặt các đệ tử đều rất nghiêm túc, nhưng sau lưng lại thoải mái hơn nhiều.
"Bất kể là như thế nào, trong ba người đệ tử của ngươi..."
Ô Vân Lương trầm ngâm một hồi, mới nói:
"Cũng thật sự là phòi ra một tên nhân tài..."
Vừa nói, hắn vừa cười khổ:
"Lấy tu vi của tên tiểu tử này, tuyệt đối sẽ không nhận ra chúng ta nhìn lén, nhưng mấy câu nói cuối cùng kia của hắn lại có ý nhắn nhủ tới bọn ta. Ta đang điên đầu vì chuyện đó đây..."
"Một tên thiên tài sinh ra, một tên phế vật cũng lộ diện!" Mạnh Siêu Nhiên nói những lời này với vẻ mặt vô cùng quái dị.
Hắn cố nhiên không thích Thạch Thiên Sơn, nhưng chỉ là không thích phương thức làm việc của hắn.
Trong lòng Mạnh Siêu Nhiên đang rất thất vọng về Thạch Thiên Sơn. Đường đường chính chính chiến thắng địch nhân mới là vương đạo, âm mưu quỷ kế tuy không phải là không đạt được mục đích nhưng lại khác nhau hoàn toàn về bản chất!
Thạch Thiên Sơn có thể xông pha giang hồ bằng âm mưu cũng chưa biết chừng!
Hôm nay, rõ ràng là Thạch Thiên Sơn có thể đánh một trận, nhưng hắn lại chấp nhận no đòn chứ không hoàn thủ! Điều đó đã làm một chút hi vọng cuối cùng của Mạnh Siêu Nhiên đối với hắn tan biến hoàn toàn.
Anh hùng có thể nhịn nhục, nhưng chết nhát thì vĩnh viễn không thể trở thành cường giả!
"Phế vật? Ngươi nói Thạch Thiên Sơn sao?"
Trong mắt Ô Vân Lương mơ hồ có một nét lạnh lùng vụt qua. Xem ra trong mắt tông chủ Thiên Ngoại Lâu, ấn tượng về Thạch Thiên Sơn rất là không tốt.
Mạnh Siêu Nhiên chỉ nhẹ than thở.
"Cửu Phong - Nhất Viên của Thiên Ngoại Lâu chúng ta có đến gần tám trăm đệ tử, môn hạ của ai cũng có vài tên như thế? Tiểu sư đệ không cần canh cánh trong lòng! Sóng lớn mới đào được cát dưới sâu! Tài trí bình thường hoặc là phế vật rồi cũng sẽ hóa thành một đống xương khô mà thôi!"
Ô Vân Lương ánh mắt thâm trầm, chậm rãi nói:
"Môn hạ của sư đệ có được Sở Dương là quá đủ để đền bù tất cả tiếc nuối. Tên tiểu tử Sở Dương này thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc quyết đoán, suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, hơn nữa lại đột phá trong tu luyện, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ và khẳng khái... Thật sự là một nhân tài khó được, không đơn giản a..."
Khổng Kinh Phong cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hôm nay, hai người bọn họ đến đây quan sát, mục đích đầu tiên là xem các đệ tử của Lý Kính Tùng tỏ thái độ ra sao, nhưng quan trọng nhất là muốn quan sát cái hố đã làm Lý Kiếm Ngâm gãy chân. Cuối cùng là để xem có phải Thiên Ngoại Lâu đã sinh ra một tên có tâm tư thủ đoạn siêu đẳng, cũng chính là nhân tài mà họ đang tìm kiếm?
Hai người bọn họ sau khi nghe Ô Thiến Thiến hồi báo, trong lòng đã hoài nghi Sở Dương giả trư ăn thịt hổ, bằng không tại sao lại có chuyện ngẫu nhiên đến như thế? Chỉ có điều một tên đệ tử đời thứ tám mà có ánh mắt nhạy cảm và kinh nghiệm phong phú như vậy lại khiến bọn họ khó tin trong lòng.
Cho nên mới đến đây xem xét!
Nhưng hôm nay nhìn thấy Sở Dương đối phó với Khúc Bình, hai người liền biết mình không cần xem xét lại nữa, tuyệt đối là do hắn gây ra. Người gọi là Sở Dương này tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm.
Tình trạng hiện tại của Thiên Ngoại Lâu vốn nội ưu ngoại loạn, thật sự rất cần nhân tài, nhất là nhân tài trong lớp trẻ. Cho nên Ô Vân Lương rất coi trọng đối với Sở Dương.
Điều Sở Dương mong muốn chính là sự coi trọng này! Bằng không hắn cũng chẳng hơi đâu hao công tốn sức như vậy để làm cái gì!