"Lý huynh, lúc ấy Đệ Ngũ tướng gia thỏa thuận với ngài cũng không phải như thế a." Hắc y nhân cầm đầu cười hắc hắc nói: "Chúng ta ủng hộ ngài hạ bệ Ô Vân Lương, thanh trừ đối lập, một tay che trời ở Thiên Ngoại lâu, song song đó trở thành cung phụng môn phái của triều đình, môn hạ đệ tử của Lý huynh còn có thể vào triều làm quan, làm rạng rỡ tổ tông, Tướng gia sẽ tận lực đỡ đầu!"
Hắn cười cười trầm thấp: "Chỗ tốt lớn như vậy, chỉ sợ ngay cả Hiên Viên minh chủ của Thiên Đạo liên minh cũng sẽ cực kỳ động tâm! Mà ngài lại cho rằng chỉ cung cấp một hai cái tình báo như vậy là đã có thể đổi lấy vô số vinh hoa phú quý cả một đời hay sao?"
Lý Kình Tùng giận dữ, phẫn nộ trầm gằn từng tiếng: "Đến cả tính mạng một nhà ta đều ở trong tay các ngươi, còn nói cái gì vinh hoa phú quý chứ?"
Người nọ lạnh nhạt nói: "Nhưng Lý huynh, đồ vật ngài muốn . . . Ha ha ha, hẳn ngài cũng biết vật kia quí hiếm tới mức nào chứ!"
Lý Kình Tùng tức giận hừ một tiếng nói: "Cùng lắm thì ta đi kinh thành tìm Đệ Ngũ tướng gia. Đem công việc ở chỗ này quẳng lại là cùng chứ gì." Khẩu khí dị thường quyết tuyệt.
Hắc y nhân nọ thoáng trầm ngâm một lát, rốt cục hạ giọng nói: "Thật ra, Lý huynh... quả không dám dấu diếm. Ngài muốn Thủy tinh linh chi ngàn năm... thật sự quá khó tìm rồi. Tướng gia cũng đã phái mười tám đội nhân mã tìm kiếm khắp nơi, một khi tìm được chắc chắn sẽ lập tức đưa tới cho ngài ."
Hắn cười cười nói: "Tướng gia biết rõ rằng bây giờ ngài lo lắng nhất chính là vấn đề này a! Lý huynh, ngài thật đúng là một gã đa tình nha... bất quá loại Thiên Địa kỳ bảo như thế này cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Lý huynh nếu không có kiên nhẫn cũng đành chịu thôi vậy."
Lý Kình Tùng hừ một tiếng, phẫn nộ mà nói: "Ta có thể đợi, một trăm năm ta cũng có thể đợi được như thường. Nhưng phu nhân ta lại đợi không được, nàng đang chờ thứ này để cứu mạng!"
"Đương nhiên đương nhiên, cho nên Đệ Ngũ tướng gia mặc dù không thể để cho chúng ta mang tới Thủy tinh linh chi ngàn năm nhưng lại đưa cho chúng ta mang đến Tam sinh đan." Hắc y nhân cười hì hì nói: "Ba quả!"
Lý Kình Tùng bỗng ngẩng đầu: "Thật sao?"
Không chỉ hắn mà ngay cả Sở Dương đang ở một bên nghe lén cũng khẽ rung động trong lòng. Tam sinh đan! Thủy tinh linh chi ngàn năm! Đây đều là những thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, Lý Kình Tùng cần làm gì chứ?
Tam sinh đan cũng không phải là đan dược mà là một loại trái cây kỳ lạ. Loại cây này lần thứ nhất chỉ nẩy mầm rút cành rồi qua mười năm sẽ héo rũ, qua tiếp hai mươi năm lại một lần nữa nẩy mầm rút cành, phát triển thêm năm mươi năm mới thành một gốc cây nhỏ, lại lần nữa héo rũ, mục nát rồi qua tiếp năm mươi năm về sau sẽ lần thứ ba nẩy mầm rồi hai trăm năm thành cây, nở ra hoa thì hoa sẽ có kịch độc, sau đó kết ra được loại trái cây này - chính là Tam sinh đan!
Trái cây thành thục rồi sẽ có kích thước cỡ quả nho, còn cây thì sẽ lập tức héo rũ, từ đó về sau cũng không còn nảy nở được nữa.
Ba lần sinh trưởng, 330 năm mới kết trái một lần. Sự trân quý của loại trái cây này đã có thể rõ ràng thấy được, mà hiệu quả của nó càng đáng quý, cắt bệnh trầm kha, liệu bệnh nan y, trị trọng thương, bồi nguyên khí, tăng thọ nguyên!
Về phần Thủy tinh linh chi ngàn năm thì lại trực tiếp chính là thứ trong trong truyền thuyết... đứng trong thiên hạ chín đại kỳ dược! Công hiệu cụ thể nghe nói có thể cứu người, sinh thịt mọc xương vân vân... còn hiệu quả cụ thể thì chính Sở Dương cũng không biết.
Nhưng hai chủng kỳ dược này đều cùng chữa bệnh có quan hệ. Chẳng lẽ, vợ Lý Kình Tùng đang mang bệnh?
Vị Đệ Ngũ tướng gia này thế mà hào phóng tới vậy, một lần liền lấy ra những ba quả Tam sinh đan cho Lý Kình Tùng!
"Ba quả Tam sinh đan, đã đủ bảo vệ phu nhân ba năm vô sự rồi!"
Trong tay Hắc y nhân nọ bỗng xuất hiện một cái cái hộp ngọc: "Đệ Ngũ tướng gia để cho tiểu đệ nhắn với ngài, nếu ba năm sau vẫn tìm không ra Thủy tinh linh chi, Tướng gia cũng nhất định sẽ dùng cách khác để đền bù tổn thất cho ngài!"
Hắn cao giọng hơn nói: "Đệ Ngũ tướng gia đã phân phó rõ ràng cho ta rằng, ngàn vạn lần không được lừa gạt ngài trong chuyện này! Tướng gia nói, đôi bên chúng ta tuy là cộng đồng hợp tác đều vì lợi ích đôi bên nhưng thẳng thắn thành khẩn với nhau mới là yếu tố tiên quyết! Đây là chính miệng Tướng gia đã nói."
Lý Kình Tùng cúi đầu xuống, trầm mặc một hồi trầm giọng nói: "Đa tạ Tướng gia thẳng thắn thành khẩn, Lý Kình Tùng đã hiểu!"
Lúc nói câu đó hắn cúi đầu, sắc trời lại lờ mờ tối nên nhìn không ra biểu tình trên khuôn mặt... nhưng Sở Dương ở sau tảng đá lớn lại cười lạnh một tiếng trong lòng. Vị Đệ Ngũ tướng gia này nói thì nghe hay lắm, nhưng chỉ với một câu "Đến cả tính mạng một nhà ta đều ở trong tay các ngươi, còn nói cái gì vinh hoa phú quý đây?" của Lý Kình Tùng thì những lời này lại trở thành thối hoắc.
Lý Kình Tùng cố nhiên là ăn cây táo rào cây sung, nhưng hắn làm chuyện này cũng không phải cam tâm tình nguyện mà chính là bị uy hiếp ở trình độ nhất định.
Kẻ uy hiếp mình cùng chính mình nói thành tín? Nếu Lý Kình Tùng thật sự tin tưởng thì quả thật hắn chính là đệ nhất thiên hạ về mặt ngu xuẩn rồi!
"Tam sinh đan, cực kỳ trân quý. Nếu ngài muốn bảo quản tốt thì bình thường cứ để lại trong hộp ngọc này, không đến lúc thật cần thiết thì cũng không nên mở ra... nên biết cứ mỗi một lần mở thì thiên địa linh khí trong Tam sinh đan sẽ giảm đi một phần rồi."
Hắc y nhân kia trịnh trọng dặn dò xong lại nói: "Chuyện về Thiết Vân lần này, huynh đệ chúng ta cần mau chóng báo cáo nhanh cho Đệ Ngũ tướng gia. Tướng gia sau khi biết rõ chắc hẳn sẽ có an bài. Lý huynh, như vậy chúng ta xin cáo từ!"
Lý Kình Tùng cũng ôm quyền nói: "Không tiễn..." rồi đem hộp ngọc cẩn thận cất vào trong ngực áo.
Ba Hắc y nhân đã đi xa, Lý Kình Tùng vẫn còn đứng tại chỗ thật lâu, trầm thấp thở dài một tiếng rồi đem theo hộp ngọc quay trở về. Chớp mắt mấy cái là thân hình hắn đã biến mất tại trong bóng tối.
Sở Dương vẫn y nguyên không nhúc nhích náu thân ở sau tảng đá lớn, giữ nhịp hô hấp không thay đổi chút nào.
Quả nhiên, tiếng gió lại vang lên, thân hình Lý Kình Tùng lại xuất hiện ở giữa sân, dạo qua một vòng bốn phía chung quanh, tới khi xác định không có người nghe lén thì hắn mới tung thân vút không lao đi.
"Cuối cùng cũng đi", trong nội tâm Sở Dương thở dài một hơi, hắn biết rõ bí mật hôm nay chính mình nghe lén được này tuyệt đối là liên quan mật thiết tới sinh tử tồn vong của Thiên Ngoại lâu, cực kỳ quan trọng! Một khi mình bị phát hiện thì muốn giữ mạng chỉ sợ là khó như lên trời!
Không thể không cẩn thận!
Ai cũng không tưởng nổi, nội gian trong Thiên Ngoại lâu lại có thể là nhân vật số hai trong toàn bộ môn phái, quyền cao chức trọng - Lý Kính Tùng!
Sở Dương đang muốn đứng dậy hoạt động tay chân cơ hồ đã cứng ngắc một chút thì đột nhiên toàn thân căng ra, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Nơi vốn là chỗ bốn người nói chuyện không ngờ đã vô thanh vô tức xuất hiện một Hắc y nhân ảnh!
Da đầu Sở Dương có chút tê dại, bởi vì không ngờ hắn hoàn toàn không phát hiện được người này xuất hiện lúc nào!
Người này một thân hắc y, dáng người cao to, đứng bất động thật lâu giữa sân... một lát sau, đột nhiên thở dài sâu một tiếng rồi thản nhiên nói: "Sở Dương, ngươi đi ra đi!"
Sở Dương lập tức tóc gáy dựng ngược, hành tung của mình xem ra người này đã thấy rõ hết, hơn nữa hắn còn nhận ra chính mình!
Lúc này muốn trốn chỉ sợ đã không kịp, hơn nữa trong khẩu khí người này tựa hồ không có ác ý, Sở Dương quyết đoán đứng thẳng dậy, từng bước một đi ra phía trước.
"Ngươi đã nghe toàn bộ chứ?" Người nọ chắp hai tay sau lưng, đưa lưng về phía Sở Dương thong dong hỏi.
"Phải, ngươi cũng đã nghe được toàn bộ sao? Hơn nữa sợ rằng so với ta còn nghe được tinh tường hơn chứ nhỉ?" Sở Dương nhàn nhạt cười cười, híp mắt hỏi ngược lại một câu.
Người nọ phát ra một tiếng tiếng cười trầm thấp, chậm rãi quay người lại. Lúc này thời gian tối nhất đã qua, sắc trời dần dần sáng tỏ, ánh nắng sớm phía chân trời đang yếu ớt chiếu rọi ngay vào khuôn mặt người này. Râu ba chòm đen nhánh phiêu lãng thả xuống trước ngực, gương mặt ngay ngắn nghiêm nghị, khí thế không giận tự uy...
Sở Dương thấy được thì không khỏi càng thêm chấn động, ngạc nhiên tới cơ hồ nói không ra lời.
Người này, không ngờ lại là Thiên Ngoại Lâu tông chủ - Ô Vân Lương!
Hắn tại sao lại ở chỗ này? Nếu hắn đã ở chỗ này, vậy thì khẳng định là cũng đã biết rõ mưu đồ của Lý Kình Tùng... vì sao không ngăn cản?
Trong nhất thời, Sở Dương trong nội tâm dấy lên một mảng nghi ngờ... chỉ cảm thấy càng nghĩ càng mê man khó hiểu, kể cả hắn vốn đã hai kiếp làm người vậy mà cũng không thể hiểu rõ đầu dây mối nhợ nhằng nhịt trong chuyện này.
"Đi theo ta." Ô Vân Lương nhìn sắc trời đang dần sáng, đột nhiên khẽ vươn tay túm chặt lấy ống tay áo Sở Dương rồi lôi kéo hắn một đường chạy vội, rẽ đông ngoặt tây để cuối cùng chạy vào một khe núi cách Tử Trúc Viên không xa.
Khe núi này tuy không phải rất vắng vẻ nhưng cũng khá trống trải hoang vu. Bởi vì bên trong không có cái gì ra hồn cho nên đám người Sở Dương bình thường cũng căn bản là chả thèm tới làm gì cả.
Nơi đây trên vách núi có một chỗ đã sụp xuống vừa vặn hình thành một cái thạch động tự nhiên, chiều sâu không đến hai trượng.
"Vào đi." Ô Vân Lương đi vào trước.
************