Quyển 1 - Chương 19: Tử tinh ngọc tủy

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:05

Ngọc bội này toàn thân màu tím, giống như màu tím của đường chân trời vào lúc bình minh vậy! Nó làm cho người ta có cảm giác rằng loại màu tím kỳ dị kia không thuộc về chốn nhân gian. Thời khắc miếng ngọc bội xuất hiện trên tay của Mạnh Siêu Nhiên, bởi vì được tiếp xúc với ánh mặt trời nên nó tỏa ra muôn ngàn ánh hào quang vô cùng rực rỡ, dường như toàn bộ màu tím trong thiên địa đều tập trung về đây! Đây quả nhiên là một miếng ngọc quý! Chỉ cần liếc sơ qua miếng ngọc, Sở Dương đã có thể kết luận như vậy. Kiếp trước hắn bôn ba khắp thiên hạ, đã được xem qua không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo, cũng từng trông thấy vô số ngọc thạch cực phẩm, nhưng để có thể đem so sánh với miếng ngọc nho nhỏ trước mắt kia thì thật sự là không có mấy loại. Mạnh Siêu Nhiên khẽ nói: "Miếng ngọc này chính là Tử Tinh ngọc tủy. Mặc dù trông nó có phần nhỏ bé, nhưng lại là một khối ngọc tủy cực kỳ nguyên vẹn. Loại Tử Tinh ngọc tủy này vạn năm khó gặp. Phải một vạn khối ngọc thạch tốt nhất mới có thể sánh được với nó về mặt giá trị! Trải qua vạn năm kết tinh trong mỏ Tử Tinh ngọc, mới có khả năng xuất hiện một khối ngọc tủy!" Mạnh Siêu Nhiên xoay người lại: "Khối Tử Tinh ngọc tủy này vốn là vô giá! Lúc ta nhặt được con, khối ngọc tủy này được đeo trên cổ của con." Ánh mắt của hắn giống như luồng điện cứ nhìn xoáy vào khuôn mặt của Sở Dương, khiến cho Sở Dương có cảm giác khuôn mặt mình dường như đang bị đốt cháy. Yết hầu của Sở Dương khẽ giật giật, đột nhiên cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc. Hắn đưa tay tiếp nhận khối Tử Tinh ngọc có giá trị liên thành này, đôi tay vốn khá rắn rỏi của hắn bỗng có chút run rẩy. Khối ngọc này chính là tín vật để xác minh thân phận của mình sao? Mạnh Siêu Nhiên chậm rãi nói: "Ở giữa khối ngọc có khắc một chữ Sở. Bề mặt của ngọc tủy không hề có chút tì vết, nhưng bên trong lại hiện ra một chữ như vậy, tu vi như thế, sư phục có thúc ngựa đuổi theo cũng tuyệt đối không làm được! Chữ Sở này hoặc là tên của con, cũng có thể là họ của con." Mạnh Siêu Nhiên khẽ thở dài: "Khi ta ôm con ra khỏi chỗ đó rồi leo lên đỉnh núi, sắc trời bỗng trở nên trong trẻo, đúng lúc đêm tối qua đi, phương Đông mặt trời đang dần xuất hiện..." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Cũng giống như lúc này! Mặt trời vừa lên, giống như tình cảm chân thành cả đời của ta, nên ta liền đặt tên cho con là Sở Dương!" Tiếng nói của Mạnh Siêu Nhiên có chút khô chát, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng dường như có một cỗ nhiệt huyết đang bất chợt dâng trào. "Ta hy vọng con không phụ cái tên Sở Dương, cũng như không phụ khối Tử Tinh ngọc tủy này." Mạnh Siêu Nhiên hít một hơi thật sâu, tâm tình đã bình ổn trở lại: "Thân thế của con chắc cũng không bình thường. Nếu như con cứ biểu hiện bình thường như thời gian trước thì ta sẽ không giao khối ngọc tủy này cho con đâu! Nhưng kỳ thật lại ta hy vọng con cứ bình thường cả đời như vậy." Mạnh Siêu Nhiên nói khẽ: "Ta hy vọng con được trải qua những tháng ngày bình yên." Hắn không quay đầu lại, nhưng trong đôi mắt lại chứa chan tình cảm, giống như một người cha ngậm đắng nuốt cay, chỉ hy vọng con mình bình an chứ không mong hy vọng đại phú, đại quý xa vời gì. Bởi vì đại phú, đại quý thường tỷ lệ thuận với nguy hiểm. Không cha mẹ nào lại muốn con cái của mình phải đương đầu với nguy hiểm. Sở Dương lẳng lặng lắng nghe, không nói chen vào. Thế nhưng trong lòng hắn lại đang nổi lên phong ba bão táp. Những lời Mạnh Siêu Nhiên vừa nói đã làm cho Sở Dương suy nghĩ miên man. Thoạt nghe, đó chỉ là tường thuật một chút về thân thế của Sở Dương mà thôi, nhưng Sở Dương lại nghe được từ trong những lời nói kia có ẩn chứa quá nhiều tin tức. Từ khối Tử Tinh ngọc có giá trị liên thành, trên đời hiếm gặp. Bên trong có khắc chữ, nhưng bề mặt lại không hề hư tổn. Tử Tinh ngọc vốn dĩ khó bị thương tổn bởi đao kiếm cũng như chân khí nguyên lực, cho dù là Thánh tộc có Thánh lực trời ban cũng không cách nào làm tổn thương được nó, mà đây lại là Tử Tinh ngọc tủy, hiển nhiên là cứng hơn rất nhiều. Cho dù là Võ Tôn, cũng khó lòng khắc được chữ lên nó, huống hồ gì bề mặt của nó hoàn toàn không bị tổn hại, mà lại có chữ ở bên trong. Chẳng lẽ, một vị Hoàng giả nào đó đã khắc chữ này? Hoặc một ai đó có tu vi cao hơn? Một trân vật hiếm thấy trên đời như vậy lại tìm thấy trên cổ của một đứa bé còn bọc trong tã lót, mà tại sao lại vứt bỏ đứa bé đi? Trong chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì? Thân thế của mình giống như bị che phủ bởi một màn sương mù trùng trùng điệp điệp... Nếu muốn làm tan màn sương mù này thì thực lực của mình chắc cũng phải tương đương như vậy, mà chữ này đã được người nào đó khắc từ mười sáu năm trước, vậy thì hiện tại người đó có thể đã có tu vi Hoàng giả hoặc cao hơn... Sở Dương cắn nhẹ bờ môi, ánh mắt trấn định. Khả năng là bản thân mình không hề bị vứt bỏ. Trong chuyện này chắc phải có nguyên nhân gì đó. Suy nghĩ này chẳng khác nào ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tảng băng lo lắng giá băng trong lòng hắn, làm cho tâm tình hắn dần bình ổn trở lại. Bàn tay hắm chậm rãi nắm lại, đem khối Tử Tinh ngọc tủy giữ khư khư trong tay. Ngọc tủy mềm nhẵn và lạnh như băng, nhưng dưới sự kích động của Sở Dương, chân lực trong cơ thể hắn tự động lưu chuyển, khi tiếp xúc với ngọc tủy thì đột nhiên từ đó tỏa ra một luồng khí lưu ấm áp lạ kỳ, luồng khí lưu này từ lòng bàn tay tiến vào kinh mạch, khiến cho toàn thân Sở Dương trở nên ấm áp... Bao mệt nhọc vì sớm tối tu luyện bỗng chốc tiêu tan! Sở Dương chấn động tâm can, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Siêu Nhiên. "Cảm giác của con không sai." Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười: "Khối Tử Tinh ngọc tủy này có thể giúp khôi phục lại công lực với tốc độ nhanh nhất. Có thể nó còn có những công năng khác nữa, con hãy cất giữ cẩn thận! Tuy nhiên, con không nên quá ỷ lại vào nó." "Vâng!" Trong mắt Sở Dương ngập tràn cảm kích, có bảo vật như thế trên người, quả thực có thể luyện công cả ngày cả đêm, công lực tiến cảnh hiển nhiên là tiến triển cực nhanh. Khối ngọc này bất luận rơi vào tay người nào, có lẽ cũng sẽ giữ làm của riêng mình. Chỉ cần mạnh Siêu Nhiên không đem việc này nói ra thì cả đời Sở Dương cũng sẽ không biết. Cho dù có đem để trước mặt hắn, hắn cũng không biết đây là vật dùng để xác minh thân phận chính mình. Nhưng Mạnh Siêu Nhiên lại yên lặng gìn giữ suốt mười sáu năm, rồi hôm nay lại để cho vật hoàn cố chủ. Phần nhân tình này của Mạnh Siêu Nhiên, trên đời hiếm gặp. Đối với Sở Dương, phần tâm ý này của Mạnh Siêu Nhiên còn trân quý hơn khối Tử Tinh ngọc tủy kia nhiều lắm! Mạnh Siêu Nhiên nói không nên quá ỷ lại vào khối ngọc, Sở Dương cũng minh bạch. Bởi vì, nếu như không có cảm giác mệt nhọc, cơ thể cũng sẽ không có khả năng tiếp nhận cực hạn. Mà võ giả chỉ có khi cảm giác được cực hạn rồi lại phá tan thì mới có thể đột phá cảnh giới hiện tại. Mạnh Siêu Nhiên chậm rãi nói: "Căn cứ vào khối ngọc bội này thì có thể thấy, thân thế của con nếu không phải đại phú đại quý thì cũng là thiên ngoại thế gia! Trước khi thực lực của con phát triển đầy đủ thì không nên dây vào chuyện này, nó mang đến họa sát thân cho con đó! Nếu chẳng may gặp phải tình trạng kia, chỉ sợ toàn bộ Thiên Ngoại Lâu cũng không thể cứu được mạng của con! Con hãy nhớ lấy!" "Vâng! Con xin ghi nhớ." Sở Dương nghiêm túc đồng ý. Từ lúc nhìn thấy khối Tử Tinh ngọc tủy này, trong lòng hắn sớm đã có cảm giác này rồi. "Còn nữa, tâm nguyện lớn nhất trong đời của sư phụ là phát dương quang đại Thiên Ngoại Lâu! Bảo vệ Thiên Ngoại Lâu!" Mạnh Siêu Nhiên bùi ngùi nói: "Con đã có tâm nguyện trở thành một cường giả, vậy hãy giúp ta bảo vệ Thiên Ngoại Lâu cho tốt!" "Vâng." Sở Dương gật đầu đáp ứng. Người khác thì không biết rõ chứ còn hắn thì biết khá rõ ràng về việc bốn năm sau Thiên Ngoại Lâu sẽ gặp đại kiếp đại nạn khó tránh khỏi. Bản thân hắn hôm nay đây gật đầu chấp nhận có nghĩa là hắn đã đem cái gánh nặng đó tự đặt lên vai của chính mình. Hiện tại, lấy tu vi kém cỏi của mình, nếu muốn gánh vác việc này, e rằng cho dù có cố gắng gấp trăm ngàn lần so với người khác, thì cũng chưa chắc làm được. Nhưng dù sao chăng nữa, thì mình cũng đã có mục tiêu thứ nhất trong đời! Đó chính là Thiên Ngoại Lâu! Một khi Thiên Ngoại Lâu vượt qua được đại kiếp nạn thì mình sẽ một thân một kiếp tung hoành thiên hạ, đi tìm Cửu Kiếp Kiếm cũng như Mạc Khinh Vũ, đồng thời làm sáng tỏ thân thế của mình. Mục tiêu của Sở Dương sau khi trọng sinh khá là đơn giản: Mạc Khinh Vũ và Cửu Kiếp Kiếm. Tìm được Mạc Khinh Vũ sẽ trọn đời yêu thương. Tìm được Cửu Kiếp Kiếm sẽ tiến vào đỉnh phong. Thân thế mơ hồ, kiếp trước hắn không biết chuyện về Tử Tinh ngọc tủy, cũng không hy vọng làm sáng tỏ được thân thế... Còn tình cảm hắn dành cho môn phái cũng khá là lạnh nhạt. Thế nhưng ở kiếp này, cả hai chuyện này đều đã đến cùng lúc. "Tại sao hôm nay sư phụ lại nói với đệ tử những lời này?" Sở Dương trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp: "Trước đây sư phụ lại chưa hề đệ cập tới." Mạnh Siêu Nhiên nở nụ cười, khoan thai nhìn xa xa về phía chân trời, nơi có những đám mây màu hồng như đã được nhuộm bằng màu máu tươi, thản nhiên nói: "Đệ tử Thiên Ngoại Lâu ta rất nhiều, nhưng mỗi người luyện kiếm hay luyện công chỉ đơn giản là để luyện tập, cũng chỉ như vậy mà thôi." Hắn ngưng nói, ngưng một thời gian dài, rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Mà ta hôm nay nhìn thấy ngươi luyện tập, là để bước ra giang hồ!" Sở Dương giữ im lặng, không nói gì. Mạnh Siêu Nhiên hướng về phía mặt trời ló dạng nơi chân trời xa mà thở dài. Tiếng thở này dài thườn thượt tựa hồ đã đè nén trong lòng mấy chục năm rồi. Ánh mắt hắn nhìn mặt trời, thần sắc kỳ quái giống như đang tưởng nhớ, nhưng cũng có vẻ như đau đớn hoặc mất mát... Nói tóm lại, thần sắc rất phức tạp như đang đắm chìm bên trong một giấc mộng, không thể tự thoát ra ngoài được. Sở Dương trầm mặc một hồi, rốt cục thấp giọng hỏi: "Sư phụ vừa mới nói, thủ hộ Thiên Ngoại Lâu chẳng qua chỉ là một trong những tâm nguyện lớn nhất của sư phụ. Nhưng không biết sư phụ còn có tâm nguyện gì khác? Nếu đệ tử cơ duyên xảo hợp, tất nhiên sẽ cùng sư phụ hoàn thành." Khi nghe hắn hỏi như vậy, thân thể Mạnh Siêu Nhiên run lên như bị điện giật, sắc mặt đột nhiên tái hẳn giống như khơi lại trong lòng một chuyện cũ đau đớn thê lương mà bấy lâu nay đã chôn kín. Hắn vẫn ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt chất chứa đầy bi thương, hoang mang, nhưng vẫn không nói một lời nào tựa hồ đã biến thành tượng đá. Thật lâu sau mới như đang nằm mơ, cúi đầu nói: "Gió mưa không tẩy xóa được vết thương lòng, tang thương không thể hủy tình thương; từ cổ chí kim không ai xem nhẹ, có ly biệt mới thấy trống vắng, hoang vu..." Thanh âm rất thấp, giống như đang thì thầm, nói mớ, mà cũng như những tiếng rên rỉ nỉ non. Đây là một loại dồn nén sắp bùng nổ đến nơi, nhưng chỉ có thể than thở trong tuyệt vọng, cô đơn bất tận. Lúc thanh âm này rót vào trong tai, Sở Dương cảm thấy sư phụ đem cõi lòng tan vỡ, phiêu linh của bản thân tỏ bày trong hai mươi mấy từ ngắn ngủi này... Cái cảm giác này làm cho Sở Dương đột nhiên nhớ về kiếp trước, mình ở trận chiến tại Phong Lôi đài, khoảnh khắc vô vọng, không còn lối thoát, nhớ tới thời điểm Mạc Khinh Vũ buồn bã, cõi lòng tan nát. Tình huống của Mạnh Siêu Nhiêu bây giờ cũng chẳng khác mình lúc trước bao nhiêu, tâm can gần như đã chết. Chẳng lẽ sư phụ cũng đã từng trải qua một lần hối tiếc của đời người hay sao? Chắc cũng là do chuyện này mà đã khiến cho sư phụ thay đổi, đối với mọi thứ đều không để ý, đối với mọi chuyện đều không để trong lòng a?