Hai ngàn chín trăm năm mươi người!
Không lâu trước, mình mang theo một vạn tinh nhuệ nhân mã hạo hạo đãng đãng đi tới Đông Hoàng Thiên, hăng hái, lòng tin mười phần, hiện tại nhiệm vụ còn vẫn chưa xong mà mười thành nhân mã, cũng đã mất đi hơn bảy thành!
Đối mặt với tổn thất như vậy, Mộng Vô Nhai có một loại cảm giác khó có thể thừa nhận, khó có thể tiếp nhận được.
Hơn bảy nghìn tên cao thủ Thánh cấp đỉnh, thậm chí là Thiên Nhân cấp đã vẫn lạc!
Chỉ vì một tên Sở Dương!
Thậm chí, bây giờ còn không thể xác định được tên khôi họa thủ này đã chết hay chưa.
"Cho nhân thủ đi xem xét, sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể, coi như là huyết nhục tro cốt cũng phải xác nhận được người này sinh tử như thế nào!" Mộng Vô Nhai sắc mặt vô cùng khó coi nói.
"Dạ "
Một lúc sau, tất cả người Mặc Vân Thiên đứng trên một cái hố sâu khổng lồ mà nhất thời im lặng.
Nơi này chính là nơi mới vừa rồi khổng lồ lôi cầu kia rơi xuống, hiện tại ở chính giữa hố nước còn đang sùng sục nổi lên, mực nước đang kịch liệt tăng trưởng do nước ngầm và mưa to tầm tả mãnh liệt rót vào...
Bốn phía vô nhân tích.
Như vậy Sở Dương rốt cuộc là sống hay là đã chết đây? Rốt cuộc là hôi phi yên diệt không còn gì tồn tại hay là...
"Lục soát! Tìm kiếm kỹ vào! Không nên bỏ qua cho bất kỳ một điểm dấu vết! Ta muốn có đáp án!" Mộng Vô Nhai lần nữa hạ lệnh.
"Dạ."
Cùng lúc đó, cách chỗ đó không xa, đám người Ngôn Như Sơn tất cả cũng hạ xuống, nhìn thấy nơi này thì đồng dạng cả đám mắt mũi trợn tròn.
Sở Dương nếu đã chết, trận tử vong đuổi giết này dĩ nhiên đã kết thúc, nhưng Sở Dương nếu còn sống thì trận đuổi giết này cũng sẽ tiếp tục tiến hành.
Mộng Vô Nhai hiện tại cũng đang cầu nguyện: ông trời già, ngài nên mở mắt ra đi. Làm cho Sở Dương chết đi! Địch nhân như thế, thật sự là đáng sợ! Ta không còn khí lực theo hắn chơi nữa...
Có người hy vọng Sở Dương chết, có người hy vọng hắn còn sống, nhưng hiện tại Sở Dương, đến tột cùng đang ở nơi đâu đây?
Khi lôi cầu rơi xuống, Sở Dương cũng đã dừng bước. Trốn tránh không có ý nghĩa nữa, đối mặt với Thiên Phạt một kích cuối cùng, trốn tuyệt đối chạy không khỏi, chỉ có thừa nhận. Còn phải chính diện thừa nhận, thừa nhận được thì sống, không được sẽ chết. Chính là đơn giản như vậy.
Thời gian đó, Sở Dương đã hoàn toàn rời đi tầm mắt của Mộng Vô Nhai cùng với người Mặc Vân Thiên. Mộng Vô Nhai không dám đuôi theo, những người khác tự lo chưa xong, chính là đã trốn xa rồi. Chỉ cần chịu đựng qua được một kích cuối cùng này, hết thảy chính là khổ tân cam lai.
Nhưng là Thiên Phạt một kích cuối cùng trình độ kinh khủng nhưng vẫn ra ngoài dự liệu của Sở Dương.
Trong nháy mắt khổng lồ lôi cầu nện xuống, Sở Dương kêu lên nhất thanh, Cửu Kiếp Kiếm điênuồng lóe lên, Sở Dương giống như nổi điên, cực hạn huy vũ kiếm!
Đây tuyệt đối là một lần từ lúc chào đời tới nay Sở Dương vận dụng Cửu Kiếp Kiếm với tốc độ nhanh nhất, tần số huy vũ cao nhất!
Trong khoảnh khắc đó. Ngay cả Sở Dương cũng không biết, mình rốt cuộc đã xuất ra bao nhiêu kiếm, dù sao chính là tận sức lực xuất kiếm, hoàn toàn không có dừng lại. Trong lòng duy nhất ý niệm là:
Kiếm chém Thiên Lôi!,
Đây là một chiêu quyết tử, cũng là một chiêu phòng thủ đến cực hạn!
Cửu Tiêu Phong Vân Tề Tụ Hội. Ngã Vị Vong Thời Quân Vô Ưu!
Sở Dương tựa như là điên cuồng, Cửu Kiếp Kiếm lóe ra khí lành ngàn đạo. Ở trong thời gian ngắn ngủn này, một chiêu này đã được Sở Dương phản phục sử dụng ít nhất... Mười chín lần!
Trong khoảnh khắc đó, trong chín cái đan điền trong nháy mắt không còn lực lượng nữa, toàn bộ bởi vì xuất kiếm mà bị vét sạch! Còn có linh khí không ngừng tràn vào cọ rửa thân thể Sở Dương kia nữa, cũng ở trong khoảnh khắc đó bị rút đi chín lần.
Một đạo phòng tuyến võng kiếm cứ như vậy chắn trước lộ tuyến Thiên Phạt đánh tới!
Sở Dương tạo ra võng kiếm dày đặc với diện tích cả thảy đạt đến trăm trượng! Kiếm khí mãnh liệt mênh mông, liên miên không dứt, giống như là một tòa kiếm sơn có sinh mạng!
Sở Dương thì bản thân ẩn sau kiếm sơn này.
Oanh một tiếng, Thiên Phạt rơi xuống, hoàn toàn không có hoa hòe hoa sói đánh trúng võng kiếm!
Tầng tầng kiếm khí bị xé rách, chẳng qua là ở trong nháy mắt lôi điện đã đột phá được một nửa độ dày võng kiếm.
Sở Dương nổi giận gầm lên một tiếng, Kiếm Cương bí mật mang theo tự thân toàn bộ Tinh Khí Thần tuôn ra!
Nhưng ngay sau đó, chính là "Oanh" một tiếng nổ tung! Sở Dương cảm giác được tâm trí mình ầm ầm chấn động, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Một kiếm này, chống dở được cũng tốt, không ngăn được cũng tốt, mình đã làm hết sức rồi, còn lại tất cả đều giao cho thiên ý!
Thiên ý nếu thương xót ta thì ta sống, thiên ý nếu vứt bỏ ta, ta sẽ chết lập tức!
Như thế mà thôi!
Nếu lúc này có người đúng dịp đi tới cạnh nơi Thiên Phạt đánh ra một kích cuối cùng thì sẽ phát hiện thân thể Sở Dương giống như là cỏ non trong gió bị một cơn lốc cuồn cuộn nổi lên, bồng bềnh mà bay lên trời, trong chớp mắt hóa thành Thương Khung hồng mao, không biết phiêu đãng đi đâu.
Cũng không biết rốt cuộc đã bay đi bao xa. Càng không biết, Sở Dương sống hay chết.
Lấy tình trạng của Sở Dương hôm nay, còn đang lâm vào trong hôn mê, đợi đến khi gió ngừng thôi thì sẽ là một vật rơi tự do...
Chẳng lẽ Cửu Kiếp Kiếm chủ mạnh nhất Cửu Trọng Thiên, nhân vật trong truyền thuyết kia rốt cục lại bị ngã mà chết! ?
Loại chết kiểu này có thể quá khôi hài một điểm hay không đây, quá mất mặt đi, nhưng với tình thế trước mắt mà nói, dường như cũng nói không chừng là như vậy...
Nơi này là một tòa sơn cốc u tĩnh nho nhỏ.
Cuối sơn cốc có một cái nhà tranh nho nhỏ. Một Bạch y thiếu nữ khuôn mặt dịu dàng ôn nhu đang ở bên dòng suối múc nước, nàng dùng thùng gỗ múc lên một thùng rồi trút vào trong chậu gỗ, trong chậu gỗ có một đống y phục.
Sắc trời tối sầm cho thấy là trời muốn mưa.
Nơi xa mơ hồ có tiếng sấm vọng lại, cũng không biết địa phương nào lúc này đã bắt đầu mưa to rồi, chẳng qua là cơn mưa còn tạm thời chưa lan tới đây. Nhưng không khí trầm muộn cũng làm cho người ta có cảm giác bị đè nén.
Phía trước nhà tranh là một thanh niên khôi ngô đang nhắm mắt ngồi, toàn thân tràn đầy lam quang trong suốt.
Loại ánh sáng này màu sắc rất rõ ràng, đó là dấu hiệu Thiên cấp đỉnh tầng thứ, hiển nhiên người thanh niên này đang dốc lòng vận công. Một thanh kiếm bản to đang ở bên cạnh hắn, thanh kiếm này lại cũng như vóc người thanh niên này, tràn đầy hùng vĩ.
Một hồi lâu sau, người thanh niên này mở mắt,"Hô" một tiếng đứng dậy.
"Hôm nay thế nào, tiến triển được chứ?" Cô gái kia nháy mắt hỏi, trong giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm.
"Tiến triển rất thuận lợi, tin tưởng chỉ cần mấy ngày nữa là có thể đem dược hiệu ẩn nấp hấp thu sạch."
Thanh niên này khẽ cười cười, nói: " Cửu Trọng Thiên Khuyết này quả nhiên là địa phương tốt. Ta và ngươi lúc trước gặp gỡ đuổi giết, vốn tưởng rằng khó có được sinh cơ, không nghĩ rằng ở lúc sống chết trước mắt lại gặp được một cái đại tạo hóa như vậy, cho chúng ta chiếm được hãn thế kỳ dược này, quả nhiên là trong phúc có họa mà trong họa cũng có phúc. Tu vi của ta, trong hai tháng qua trước sau đã tăng lên mười mấy cấp bậc, mà dược hiệu còn không có hấp thu hoàn toàn, vẫn có không gian tiến bộ!"
"Đây là phúc khí của ngươi." Bạch y thiếu nữ hé miệng cười một tiếng nói.
"Là phúc khí của hai chúng ta." thanh niên kia đem thiếu nữ ôm ở trong ngực, sủng nịch nói.
Bạch y thiếu nữ mềm mại tựa vào ngực hắn, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
"Chờ ta đem dược lực hoàn toàn hấp thu, ta liền mang theo ngươi đi ra ngoài xông xáo giang hồ, tìm lại những lão đối thủ kia, tin tưởng bọn họ hẳn là cũng có tiến bộ tương đối rồi." thanh niên ha ha cười một tiếng, trên trán lộ ra một loại uy mãnh bá đạo nói: "Ta muốn để cho bọn họ nếm thử thực lực của ta bây giờ!"
Bạch y thiếu nữ tràn đầy tin cậy nói: "Bọn họ hiện tại khẳng định cũng không bằng ngươi!"
Thanh niên khôi ngô kia gật đầu, nói: "Điều này thì chưa chắc, ta nếu có thể có được kỳ ngộ như vậy, cơ duyên của bọn hắn cũng chưa chắc đã không bằng ta. Cho dù hiện tại gặp mặt đánh một trận, thắng bại chỉ sợ vẫn còn rất khó nói."
Trong miệng hắn vừa nói 'Thắng bại chỉ sợ rất khó nói', nhưng trên mặt lại rất tự tin! Tất cả đều là lòng tin tất thắng!
"Sau khi xong điều tâm nguyện kia, hai người chúng ta sẽ ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này thành lập cơ nghiệp thuộc về chúng ta, khai sáng tương lai!" Thanh niên khôi ngô thản nhiên nói: "Đặt chân nhất phương, kiếm thử thiên hạ!"
Bạch y thiếu nữ nhu uyển chuyển nói: "Cứ như ngươi nói đi, làm sao bây giờ, ngươi nói khẳng định là đúng rồi. Ta tất cả nghe theo ngươi, dù sao ngươi đi tới chỗ nào, ta liền đi theo ngươi tới chỗ đó."
Thanh niên khôi ngô thỏa mãn cười cười, nói: "Đúng, ta đi tới chỗ nào, ngươi sẽ đi với ta tới chỗ đó. Ngươi ở đâu, ta cũng sẽ ở đó."
Thiếu nữ ừ ừ, đuôi lông mày khóe mắt, tất cả đều là hạnh phúc thỏa mãn.
Liền tại lúc này, trong lúc bất chợt "Hưu" một tiếng, tựa hồ có đồ vật gì đó bay tới.
Thanh niên khôi ngô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại.
Đang lúc hắn ngẩng đầu lên, trong nháy mắt một nhân hình vật thể đã từ trên trời bay tới,"Oanh" một tiếng đập vào căn nhà tranh nho nhỏ kia.
Oanh*
Căn nhà tranh trong nháy mắt chia năm xẻ bảy,"Cạch" một tiếng, nhưng ngay sau đó là tiếng răng rắc...
Dường như trong túp lều có duy nhất một cái giường kia cũng bị cái hình người trời giáng kia đập nát.
Sau đó lại là oanh một tiếng, nhân hình nọ sau khi đánh nát nhà tranh, đập nát cái giường, dư lực chưa hết còn ở trên mặt đất đào ra một cái đại động mới coi như là kết thúc lần đụng chạm này.
Thanh niên khôi ngô cùng Bạch y thiếu nữ hai người cũng kinh ngạc há miệng ra. Bởi vì cái biến cố đột nhiên xuất hiện này làm họ quá kinh ngạc.
Đây là cái tình huống gì?
Làm sao có cái chuyện này?ướ
Cứ như vậy trơ mắt nhìn phòng ốc của mình, giường của mình biến thành mảnh nhỏ, hơn nữa trước đó hoàn toàn không có nửa điểm báo trước, cảm giác như vậy, thật là kỳ diệu chí cực.
Thời gian trong một cái nháy mắt, căn nhà trước mặt mình đã thành phế tích!
Phòng ốc của ta đắc tội với ngươi cái gì? Sao ngươi cứ như vậy đập phá...
Thanh niên khôi ngô bước nhanh đi lên trước nói: "Nhân hình nọ rốt cuộc là vật gì? Làm sao lại bá đạo như vậy, thoáng cái đem phòng ốc của ta làm hỏng..." Hắn đây cũng là người tài cao gan lớn, cũng không để ý cái gì, cứ như vậy vọt đi vào.
Bạch y thiếu nữ lo lắng cho hắn vội vàng đi vào theo.
Hai người tới cái hố to kia, chỗ vốn là phòng ốc của mình, hiện tại đã biến thành một cái hố sâu khoảng ba trượng.
Dưới đó lại có một người nằm sấp?
Đúng, dường như hẳn là một người.
Người này toàn thân tựa hồ cả đã biến thành than, có một số chỗ còn đang lượn lờ nổi lên từng sợi khói xanh nhè nhẹ. Giống như là một cỗ thi thể đã bị đặt ở trong lò hoả táng rồi lại trốn thoát ra, cái loại cảm giác này tràn đầy quỷ dị.
"Lại là một người, còn sống..." Thanh niên khôi ngô cau mày, không khỏi có một loại xem thế là đủ rồi nói: "Gia hỏa này cũng thật là ngưu, từ nơi xa như vậy bay tới, còn đem nhà ta toàn bộ phá hủy và nện xuống dưới đất, cả người bốc hơi nước mà lại còn có thể khống chế..."
Bạch y thiếu nữ tò mò nói: "Người này không có chết a?"
Thanh niên khôi ngô chậm rãi vuốt cằm nói: "Đúng, còn có mạch đập, sinh cơ chưa tuyệt." rồi nhíu mày trầm tư nói: "Xem ra thằng này nhất định là trêu chọc vào đại phiền toái gì."
"Ngươi nhìn người này có còn cứu được hay không ?..." Bạch y thiếu nữ lòng trắc ẩn nổi lên nói.
"Đúng, để ta xem xem." Thanh niên khôi ngô đáp ứng một tiếng, nhưng ngay sau đó nhảy xuống hố đất, đem cái người nằm đáy hố hôn mê bất tỉnh ôm ra ngoài, vừa lật người lại, đợi đến khi thấy được dung mạo người này thì không khỏi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại là sửng sốt, nhưng ngay sau đó thất kinh, há hốc mồm cứng lưỡi nói: "ông trời ạ? Làm sao có thể... Làm sao lại là hắn?"
Thanh niên khôi ngô kia nhận ra được người tới!
Là ai đây?
"Hắn?" Bạch y thiếu nữ buồn bực hỏi: "Hắn là ai vậy? Là người quen sao?"
Thanh niên khôi ngô không có trả lời, chẳng qua là đem người kia dè dặt ôm ra ngoài, sau đó luống cuống tay chân lấy chút ít cỏ khô, đơn giản trải thành một cái giường thô, đem người này đặt lên.
Ngay sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một bình thuốc, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng người này. Sau đó vận công giúp người này hấp thu dược lực mà ổn định tâm mạch, khiến cho sinh cơ không dứt, ngay sau đó mới bắt đầu cẩn thận xử lý mấy trăm vết thương trên thân người này.
Hắn vừa bận rộn vừa mở miệng nói: "Hoan Hoan, người này ngươi cũng biết mà, là cố giao của chúng ta đó, hắn có ân với ta và ngươi, rồi lại cũng là người đối lập với chúng ta."v
Bạch y thiếu nữ nhìn người trước mắt hôn mê bất tỉnh và lộ ra vẻ suy yếu, quả nhiên loáng thoáng cảm thấy có chút quen quen nên nói: "Cái người này cũng là từ Cửu Trọng Thiên đại lục lên sao? Nếu không há có thể nói là cố nhân!"
"Còn không phải sao." Thanh niên khôi ngô thâm trầm nhìn người trước mặt phức tạp, nói: "Người này, chính là lão đại của những đối thủ kia của chúng ta, Cửu Kiếp Kiếm chủ, Sở Dương!"
"A! ? là hắn hả?" Bạch y thiếu nữ bụm miệng nói.
Không trách Bạch y thiếu nữ kinh ngạc. Sở Dương, Cửu Kiếp Kiếm chủ, cái danh hiệu này đối với Cửu Trọng Thiên đại lục thật sự là quá nổi danh, trực tiếp chính là thần thoại và truyền kỳ.
Chẳng qua là đại nhân vật trong truyền thuyết này giờ này khắc này lại chật vật như vậy trước mắt hai người, thật lòng là làm tan đi cảm giác truyền thuyết!
"Có thể không phải là hắn, đưa cho ta thuốc nào. Người đã cứu mạng ta là hắn, cho ta thiên tài địa bảo, giúp ta vững chắc căn cơ là hắn. Cho chúng ta thuốc, để ngươi có thể theo ta cùng nhau phi thăng đi lên, cũng là hắn."
Thanh niên khôi ngô trong thanh âm có chút ít thổn thức nói. Khi nhìn vào người trước mắt này, một khắc kia tựa hồ có rất nhiều ký ức ào về. Trong lúc bất chợt lại là từng màn hiện ra tại trước mắt.
"Nhưng cũng chính bởi vì hắn, gia tộc ta ở Trung Tam Thiên bị diệt, trừ ta ra không người nào may mắn sống sót, cũng là bởi vì hắn, nhiều gia tộc ở Thượng Tam Thiên, bao gồm Lệ thị gia tộc cũng bị hủy diệt..." Thanh niên khôi ngô cười khổ một tiếng nói.
"Thật lòng là ân oán lẫn lộn."
" Ngươi có cứu hắn hay không đây?" Bạch y thiếu nữ có chút thấp thỏm hỏi.
"Làm sao có thể không cứu đây!" Thanh niên khôi ngô dũng cảm cười nói: "Lệ Hùng Đồ ta muốn đánh bại hắn, vậy cũng phải đợi thương thế hắn khôi phục, đường đường chính chính đánh một trận. Lợi dụng lúc người ta gập khó khăn, thấy chết mà không cứu, há có thể là Lệ Hùng Đồ ta!"
Thanh niên khôi ngô này chính là người ngày đó ở Cửu Trọng Thiên đại lục cùng Sở Dương có ân oán, là Lệ Hùng Đồ! Về phần Bạch y thiếu nữ này lại là vợ Lệ Hùng Đồ, đều đến từ cùng Cửu Trọng Thiên là Mộng Hoan Hoan.
Bạch y thiếu nữ Mộng Hoan Hoan an ủi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nói: "Nhưng nhìn như vậy, cừu nhân của hắn chỉ sợ rất lợi hại. Lấy lực của hai chúng ta chỉ sợ..."
Lệ Hùng Đồ hừ một tiếng, nói: "Địch nhân ngay cả cường đại thì như thế nào, cho dù đối phương là này một phương thiên địa Thiên Đế thì như thế nào, chẳng lẽ là có thể làm cho Lệ Hùng Đồ ta không để ý đến ân nghĩa sao ?"
Bạch y thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm nói: "Hùng Đồ, ta cũng biết, ngươi chính là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa!"
Lệ Hùng Đồ ha ha cười một tiếng nói: "Cái này tin tưởng là không người nào có thể phủ nhận! Ta là người giang hồ, người kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, người chém ta một đao, ta giết cả nhà ngươi ! Ân oán rõ ràng, mới là lẽ làm người. Nếu ân oán dây dưa, không thể rõ ràng, như vậy, chính là trước báo ân, sau báo oán!"
Nói tới đây, hắn lại nói: "Sở Dương bị thương thực không nhẹ, Hoan Hoan, ngươi tới giúp ta một tay, đem thuốc chương của ta lấy ra, ngoài ra, đem bảo bối của ta cũng lấy ra."
Hắn có chút khổ sở cười cười nói: "Sở Dương thằng này cũng thật là có tính toán, nói về những bảo bối này của ta, có hơn phân nửa đều là do hắn cấp cho ta năm đó, lúc này lại dùng trên người của hắn, chẳng lẽ nói thằng này năm đó mưu kế tốt lắm? Ta làm sao không sớm sử dụng đi chứ! Hối hận a, tiếc nuối a!"
Mộng Hoan Hoan dở khóc dở cười nói: "Ngươi nha, ai có thể tính dài như vậy đâu... Đầu gỗ!"
Lệ Hùng Đồ hắc hắc cười cười.
Không lâu lắm, ở hai vợ chồng cùng nhau ra tay, Sở Dương toàn thân chứa nhiều vết thương cũng được cẩn thận xử lý một lần. Hơn nữa cũng được băng bó.
Nếu Lệ Hùng Đồ băng bó đủ vết thương thì đoán chừng Sở Dương cũng sẽ bị bao thành một cái đại bánh chưng. Hơn nữa tuyệt đối là loại khó coi.
Nhưng có Mộng Hoan Hoan làm trợ thủ, mỗi vết thương đều được băng bó tỉ mỉ, nhẹ nhàng .
Tuyệt đối sẽ không làm cho Sở Dương bị đau mà thống khổ.
"Thằng này sinh mệnh lực vẫn còn, rất ương ngạnh." Lệ Hùng Đồ xem rồi nói: "Toàn thân xương cốt cơ hồ bị đánh gãy, trên người da thịt tất cả cũng sắp bị nướng thành tro bụi, thế mà vẫn còn sống, hơn nữa sinh cơ còn rất tràn đầy, thật sự là quái dị..."
Mộng Hoan Hoan hé miệng cười cười.
Mới vừa rồi xử lý vết thương cho Sở Dương, số lượng vết thương quá nhiều làm Lệ Hùng Đồ cùng Mộng Hoan Hoan cũng bị kinh ngạc.
Vết thương nho nhỏ có hơn bảy trăm cái.
Từ trên xuống dưới, cơ hồ cũng không có một điểm địa phượng nguyên lành nào! Thấy dày đặc vết thương như vậy, Lệ Hùng Đồ trầm mặc hồi lâu rốt cục vẫn phải nói một câu nói: "Không hổ là Cửu Kiếp Kiếm chủ trong truyền thuyết, vết thương nhiều như vậy, nếu là đổi thành ta, chỉ sợ chín cái mạng cũng chết rồi !"
Đột nhiên một cái thanh âm khàn giọng đột ngột vang lên nói :
"vết thương thế này... nếu là ngươi chín cái mạng cũng chết không còn... Cái này thật sự không phải là ngươi có thể chịu được, Lệ Hùng Đồ, ngươi nói có đúng hay không?"
Lệ Hùng Đồ cùng Mộng Hoan Hoan cũng lấy làm kinh hãi.
Người nói chuyện này dĩ nhiên là Sở Dương.
Lệ Hùng Đồ lúc trước khi nhìn qua thương thế của Sở Dương, nghiêm trọng như thế, kinh khủng như thế, trong dự đoán của hắn, ba ngày sau có thể mở mắt, mười ngày có thể nói chuyện đã tương đôi khá rồi.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới hiện tại Sở Dương thằng này cũng đã tỉnh táo lại rồi, không chỉ có thể nói chuyện, thậm chí còn nhận ra mình là người nào, thật sự là quá yêu nghiệt đi.
Lệ Hùng Đồ vội vàng quay đầu lại, lại thấy Sở Dương đã mở mắt, đang đang nhìn mình mắt lộ ra nụ cười nói: "Lệ Hùng Đồ, quả nhiên là tiểu tử ngươi, cái này thật là như giống như nằm mơ, thật không nghĩ tới, ta ở Cửu Trọng Thiên Khuyết gặp được người quen thứ nhất lại không phải là những huynh đệ của ta mà là ngươi."
Lệ Hùng Đồ ha ha cười lên nói: "Không hổ là Cửu Kiếp Kiếm chủ trong truyền thuyết, Cửu Trọng Thiên Thần Thoại truyền thuyết, bị đả thương nặng như vậy mà lại nhanh như vậy đã tỉnh lại, hơn nữa còn có thể giữ vững được thần trí thanh minh."
Lệ Hùng Đồ vừa nói đi tới, đặt mông ngồi ở bên giường.
Lệ Hùng Đồ miễn cưỡng chống tay lên giường lay động mà gián tiếp tác động đến vết thương của Sở Dương làm hắn nhe răng nhếch miệng nói: " mẹ mày! Ngươi làm gì thế, tên khốn này làm đau ta!"
Lệ Hùng Đồ cười ha ha.
Mộng Hoan Hoan tỉ mỉ xử lý vết thương của Sở Dương do Lệ Hùng Đồ vừa mới động vào làm rách ra mà vừa oán giận nói: "Hùng Đồ ngươi cũng thật là, ngươi đứng không được sao, không nên ngồi lên trên giường, ngươi là cố ý làm cho người ta khó chịu a..."
Lệ Hùng Đồ cười hắc hắc nói: "Tên khốn này, ta tân tân khổ khổ gần nửa ngày dựng lên phòng ốc đã bị hắn đập bể, ta không báo phục hắn thì sao có thể được... Để ta cực khổ vô công sao?"
Mộng Hoan Hoan vừa bực mình vừa buồn cười.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy, Lệ Hùng Đồ vốn luôn luôn như đầu gỗ, hơn nữa vĩnh viễn là uy vũ khí phách Lệ Hùng Đồ lại cũng sẽ có lúc quỷ quái như vậy.
Ngay cả ban đầu khi ở Lệ thị gia tộc cũng chưa từng thấy Lệ Hùng Đồ buông lỏng như vậy. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Sở Dương ân oán dây dưa này lại có thái độ thật khác thường.
Xem ra Sở Dương này cũng thật là có rất nhiều chỗ không tầm thường.
Nhưng ngay sau đó Mộng Hoan Hoan liền phát hiện ra một chuyện không thể tin được: kể từ khi Sở Dương tỉnh táo lại, trên người hắn số vết thương kia lại đang rất nhanh chóng khôi phục lại!
Ngay cả một số da thịt tan nát đã nhanh chóng tự hành khép lại.
Còn có nữa, trên người của hắn, có một cỗ cường đại chí cực tinh thuần linh khí tràn đầy phụ trợ chữa trị. Mà loại chừa trị này rất khác biệt. Trước sau trong thời gian cực ngắn, thân thể Sở Dương đã khôi phục lại không ít.
Mộng Hoan Hoan tự nhiên không biết, đây là Sở Dương đã vượt qua Thiên Phạt mà khống chế, Thương Thiên cho phúc lợi, cùng với Cửu Kiếp Không Gian của Sở Dương không-ngừng xuất ra linh khí cọ rửa thân thể, giờ phút này ai nhìn thấy tình huống như thế đều hãi dị.
"Sở huynh, đối phương rốt cuộc là ai? Lại có thể làm cho ngươi chật vật như vậy?" Lệ Hùng Đồ hỏi.
Sở Dương cười khổ một tiếng nói: "Lệ huynh, lời này của ngươi có chút không tốt, ta phải nhắc nhở ngươi một chút."