Quyển 8 - Chương 477: Tâm Vương trả thù

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:35

Nguyên Thiên Hạn đâu chỉ là thất vọng ! Quả thực là ngũ tạng đều đang bị thiêu đốt! Tâm Vương trước khi chiến đấu đã hủy diệt đi độc môn Thất Khiếu Linh Lung Tâm của hắn chẳng khác gì là đem tất cả tự thân tu vi từ lúc sanh ra đến nay, tất cả năng lượng, tất cả linh hồn, tất cả tinh thần lực, tất cả ý thức lực, toàn bộ hóa thành năng lượng thuần túy nhất! Tu vi của hắn, vào giờ khắc này, chẳng khác gì là trống rỗng tăng thêm gấp ba! Tất cả toàn bộ cùng hóa thành năng lượng cho trận chiến này! Điều này cũng cũng còn thôi, mấu chốt là chỉ cần chiến đấu kết thúc, vô luận thắng bại, cả người linh hồn nguyên linh Tâm Vương toàn bộ cũng sẽ tùy theo mà biến mất! Một điểm dấu vết cũng sẽ không tồn tại trên thế giới này nữa! Càng thêm sẽ không có bất kỳ điểm năng lượng nào bị địch nhân thôn phê! Một đời Vương giả, tu vi từ lúc sanh ra đến nay sẽ được hy sinh chỉ vì trận chiến này! Nguyên Thiên Hạn kêu to một tiếng phi thân đánh tới, sát cơ bốn phía! Hiện tại người hắn thống hận nhất đã không còn là Thư Vương mà là Tâm Vương, Tâm Vô Ngân! Hắn cơ hồ đem toàn bộ hi vọng của mình dưới mắt mình nhìn chăm chú triệt triệt để hoàn toàn phá hủy đi! Ở trong nhận thức của Nguyên Thiên Hạn, việc Tâm Vương nói với Thư Cuồng và Họa Vương "Hai vị huynh đệ, các ngươi cũng nên lên đường đi!" những lời này, chính là nói bảo Thư Cuồng Họa Vương cũng hy sinh như Tam Vương kia, cũng bảo bọn họ tự bạo nguyên linh cho Tâm Vương thôn phê để cùng mình, quyết chiến. Mà đây không thể nghi ngờ là việc Nguyên Thiên Hạn tuyệt đối không có thể dung được. Đã biết lần luyện công này chẳng những tu vi không tiến, ngược lại bởi vì bị Thư Cuồng xâm lấn mà thừa nhận sau nguyên linh nổ tung, còn hao tổn rất nhiều sinh mệnh tiềm lực mà cường thế hủy diệt thân thể tứ Vương. Đừng xem giờ phút này Ma uy hiển hách, chỉ đợi một thời ba khắc sau, tu vi của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, nguyên linh của mấy Vương kia chính là thứ tốt nhất để hắn bổ sung năng lượng, không ngờ Tâm Vương cùng Tam Vương lại quyết tuyệt như thế, quyết định thật nhanh và đã hoàn toàn chặt mất hy vọng của hắn. Lần này Thư Cuồng và Họa Vương đã là hy vọng cuối cùng mà Nguyên Thiên Hạn ký thác vào nên vô luận như thế nào hắn cũng không thể để lại bị Tâm Vương tính toán nữa, lần này hắn tức thì triển khai công kích, tuyệt không để cho Tâm Vương có thêm cơ hội thôn phệ! Đối mặt với Nguyên Thiên Hạn như cuồng phong sét đánh công tới, Tâm Vương hoàn toàn không né tránh, không có chút nào hoa giả nào trực tiếp chính diện vọt tới, khi hắn xông qua khóe mắt dư quang nhìn thoáng qua hai huynh đệ kia! Thư Vương, Họa Vương! Huynh đệ, ngàn vạn lần bảo trọng, vĩnh biệt! Hắn căn bản không thể nói cái gì nữa, có lẽ chỉ cần nói thêm một câu thì như vậy tất cả mưu đồ cũng sẽ lập tức lộ ra ánh sáng! Về phần Nguyên Thiên Hạn suy nghĩ như thế nào cũng không quan trọng nữa, hắn càng thông suốt mà công kích mình thì hai huynh đệ kia sẽ chạy trốn tương đối dễ dàng hơn một điểm! Mà tất cả cảm xúc, tất cả lời chúc phúc, tất cả hy vọng cũng trong một cái dư quang này biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn! Về phần những thứ khác, hắn cũng đành chịu vậy. Tâm Vương Tâm Vô Ngân đã cùng Nguyên Thiên Hạn chính diện đụng thẳng vào nhau! Tâm Vương đột nhiên phát ra một tiếng cười thảm, ngâm nga nói nói: "Bổn vương thẹn với Tử Tiêu Thiên Đe! Bổn vương thẹn với Tử Tiêu Thiên! Hận không sớm đi Tử Tiêu, sóng vai anh hùng chiến Thiên Ma!" "Tử Hào, hôm nay đánh một trận xem như Bổn vương vì ngươi bồi tội!" Công kích của Nguyên Thiên Hạn giống như cuồng phong bạo vũ xen lẫn lực lượng hủy diệt điên cuồng đánh lên thân thể Tâm Vương. Tuy nhiên Tâm Vương sắc mặt trầm tĩnh, tất cả lực lượng vọt ra, không đánh trả cũng không ngăn cản mà chỉ sử dụng tu vi của mình đem Nguyên Thiên Hạn tận lực cuốn lấy, gắt gao cuốn lấy! "Các ngươi nếu như còn không đi, năm người chúng ta chết không nhắm mắt!" Đây là lời cuối cùng của Tâm Vương lưu lại! Sau đó, chỉ thấy hoàn toàn không có dấu hiệu "Oanh " một tiếng nổ tung! Một tiếng nổ này quả nhiên là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần hào! Tâm Vương làm ra vẻ quyết tử chiến, ra vẻ vô hạn kiên quyết báo thù nhưng tới cuối cùng lại căn bản không có cùng Nguyên Thiên Hạn phát sinh đòn đánh nào! Hay dồn tất cả thực lực cường đại nhất có thể mà dứt khoát và kiên quyết tự bạo nổ tung! Bởi vì Tâm Vương rõ ràng biết, coi như là Tam Vương nguyên linh quán thâu vào thì mình như cũ vẫn không phải là đối thủ của Nguyên Thiên Hạn! Qua hơn trăm vạn năm hiểu rõ, vị Mặc Vân Thiên Đế này cường đại hơn xa bọn hắn! Cuối cùng kết quả là mình vẫn chiến tử, như vậy không bằng tại lúc chính mình mạnh nhất trực tiếp tự nổ tung, như thế mới có thể tạo cho Nguyên Thiên Hạn sự đả kích lớn nhất! Vào lúc này tự bạo, uy lực đủ sức để làm cho Nguyên Thiên Hạn bị thương nặng, hơn nữa, chủ yếu nhất, mấu chốt nhất chính là... một đòn nổ tung này có thể hoàn toàn xé rách Ma Vương Lĩnh Vực! Chỉ cần Ma Vương Lĩnh Vực có lổ hổng, Nguyên Thiên Hạn trọng thương, như vậy Thư Họa song vương có được cơ hội chạy đi rồi! Để cho Thư Họa song vương chạy đi, cũng là tâm nguyện cuối cùng của Tâm Vương vào giờ phút này! Chỉ thấy Thư Họa hai người thất thanh khóc rống nói nói: "Đại ca!" Bọn hắn biết tâm nguyện của đại ca ! Cũng biết sự băn khoăn của đại ca. Thân phận của Nguyên Thiên Hạn nhất định phải công bố ra! Nếu không, có nhất thiên chỉ để lại là thiên ma như vậy, đợi đến khi chân chính quyết chiến Thiên Ma... Cửu Trọng Thiên Khuyết thế tất sẽ thất bại thảm hại! Đây không thể nghi ngờ là trọng đại trách nhiệm cần có người đi làm ! Hơn nữa đại ca còn nói qua: Các ngươi không đi, năm người chúng ta chết không nhắm mắt! Năm người! Trong chuyện này bao gồm Kỳ Vương chết ở Yêu Hoàng Thiên, còn có nơi đây Tâm Vương, hồn Vương, Hoa Vương, Lực Vương! Ngay cả tâm như chết rồi nhưng làm sao có thể để cho huynh đệ chết không nhắm mắt! Đại ca các ngươi đi thong thả, chờ tiểu đệ hoàn thành chuyện này, tàn sát hết Thiên Ma thì ngày đó sẽ tới cùng các ngươi đoàn tụ! Song Vương tim như bị đao cắt, đau đến mức không muốn sống nhưng lại kêu to phi thân lên, liều mạng thừa nhận lực lượng cường đại dị thường đánh sâu vào, vào cùng một thời gian đồng thời bộc phát ra tự thân tất cả lực lượng, liều mạng theo lực lượng xung kích này oanh kích lên Ma Vương Lĩnh Vực! Oanh! Ma Vương Lĩnh Vực lúc trước không thể phá vỡ Thiên nay liền bạo liệt ra! Tập hợp tất cả lực lượng của Nguyên Thiên Hạn, tất cả tu vi của Tâm Vương trong nháy mắt bộc phát ra, còn có tất cả lực lượng của Thư Vương và Họa Vương từ lúc sanh ra đến nay nên Thiên Ma Vương Lĩnh Vực vốn được xưng là vô kiên bất tồi trong thiên hạ nay đã bị phá! Phá tan thành mây khói! Sức nổ từ dưới đất xuất phát điên cuồng tịch quyển ra! Chỉ trong nháy mắt nó đã đột nhiên liên lụy đến cả Mặc Vân Thiên hoàng thành! Oanh! Cả Mặc Vân Thiên hoàng cung lại trực tiếp bay lên giữa không trung, ở trên không trung trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, hóa thành phấn vụn! Sức nổ như vậy cơ hồ tương đương với Tuyết Lệ Hàn cùng Nguyên Thiên Hạn, hai đại Thiên Khuyết Đế Quân cùng nhau tự bạo! Một tòa hoàng thành nho nhỏ làm sao có thể chống lại được! Căn cơ trăm vạn năm của Nguyên Thiên Hạn, tất cả thê thiếp hoàng phi con cái ở trong hoàng cung không có chút lực phản kháng nào, đang ở trong mơ mơ màng màng hóa thành bùn máu! Trên không trung, tựa hồ vẫn còn khuôn mặt võ vàng của Tâm Vương hiện lên. Trong con ngươi tựa hồ một lần cuối cùng quét qua tràng diện này rồi mới chợt lóe lên mà biến mất. Đây hết thảy vốn là do Tâm Vương tính toán tốt; ngươi giết cả nhà ta, giết cả nhà huynh đệ của ta, hôm nay, ta ngay cả giết không được ngươi nhưng cũng muốn cả nhà ngươi chôn cùng, để ngươi cũng thưởng thức một chút tư vị cả nhà bị diệt hết. Ở trong vụ nổ tung này, tất cả Ma tôn tử của ngươi đừng mơ tưởng có một ai có thể sống sót được ! Sở Dương chỉ giết một đứa con của ngươi, Tâm Vô Ngân ta diệt cả nhà ngươi! Nguyên Thiên Hạn, ngươi sau này... Cũng đừng mơ tưởng sống khá giả! Ngươi mặc dù hại cả đời ta nhưng từ đó về sau, ở trong cả đời ngươi, chỉ cần ngươi chưa chết, đừng mơ tưởng có một khắc nào quên được ta! Ta là Tâm Vương, Tâm Vô Ngân! Thư Vương Họa Vương điên cuồng gào thét, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi mang theo mảnh nội tạng ở trên không trung chợt lóe lên mà tức thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi! Một mảnh khói bụi tràn ngập không trung nhưng trong đó có vài giọt nước mắt lặng yên không một tiếng động từ phía trên nhỏ xuống. Đó là nước mắt của Thư Vương, nước mắt của Họa Vương! Một tiếng thét dài tức giận chí cực vang lên rồi Nguyên Thiên Hạn vết thương chồng chất từ dưới một mảnh phế tích phóng lên cao! Tâm Vương tự bạo mặc dù gần trong gang tấc, nhưng đúng là vẫn còn chưa thể lấy được mạng Nguyên Thiên Hạn ! Nhưng vị Mặc Vân Thiên Đế này hôm nay cũng không còn được bộ dạng thong dong tiêu sái nữa mà trở nên dữ tợn đáng sợ , trở nên chật vật không chịu nổi! Giờ phút này hắn so sánh với một tên khất cái còn muốn không bằng! Cả người tứ chi gảy lìa, huyết nhục mơ hồ, rất nhiều xương cốt trắng hếu lộ ra ngoài. Cánh tay gây một cái, nơi bả vai còn một đoạn gân còn đang co duỗi, chân cũng bị chặt đứt một cái, lỗ mũi đã không còn, mắt cũng ít đi một cái. Phần bộ dáng này nếu để cho người quen thuộc với hắn thấy được thì tuyệt đối không thể tin được, đây chính là vị nhất phương thiên địa chúa tể ! "Phi!" Nguyên Thiên Hạn vừa nghiêng đầu, phun ra một hàm răng mà nghiến răng nghiến lợi nói nói: "Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!" Vừa lẩm bẩm nói hắn vừa căm hận tức giận mắng, vừa tự thân toát ra nồng nặc ma khí. Thiên Ma Trùng Sinh Đại Pháp! Hiện tại Nguyên Thiên Hạn thậm chí đã không có thời gian đi mắng chửi người hoặc là đi thăm dò nhìn xem tổn thất của mình như thế nào nữa. Hắn hiện tại chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất vội vàng khôi phục lại ! Nếu qua 1 thời gian nhất định, coi như là Thiên Ma Trùng Sinh Đại Pháp cũng không khỏi phục được thân thể của mình. Đây dù sao cũng là một vị Thánh Nhân đỉnh cường giả tự bạo đả kích! Bám theo là 1 loại cừu hận niệm lực mãnh liệt tới cực điểm đủ để một vị cao thủ cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thân mình tàn tật, vô kể khả thi ! Ngay cả là Nguyên Thiên Hạn cũng không dám có chút chậm trễ nào. Trong một trận hắc vụ dày nhộn nhạo. Một hồi lâu sau, hắc vụ từ từ phiêu tán, chỉ thấy thanh âm của Nguyên Thiên Hạn lẩm bẩm nói nói: "Công dã tràng... Chết tiệt Tâm Vô Ngân!" Trải qua trận này, tu vi của Nguyên Thiên Hạn cả thảy bị đánh rớt tám phần! Hiện tại, hắn mặc dù lợi dụng Thiên Ma Trùng Sinh Đại Pháp làm cho tứ chi mọc lại nhưng tu vi hao tổn thì ngay cả hắn với loại cấp bậc này cũng muốn chịu không nổi. Muốn khôi phục như cũ nếu không có một năm nửa năm, căn bản tuyệt đối là không thể, thậm chí cho dù khôi phục được thì cũng không thể nào toàn diện khôi phục được, lúc trước liên tiếp đả kích đã làm tổn thương bổn nguyên của hắn. Mà một năm nửa năm thời gian cũng đầy đủ để cho Thư Vương cùng Họa Vương truyền đi tin tức kia ra ngoài, hơn nữa ở Cửu Trọng Thiên Khuyết dẫn phát trận sóng gió ngập trời! "Thật đáng chết!" Nguyên Thiên Hạn lần nữa mắng một câu, không biết hắn rốt cuộc là đang chửi người nào, là mắng Thư Cuồng, Họa Vương hay là Tâm Vương. Cho tới giờ khắc này Nguyên Thiên Hạn mới có thời gian xem một chút hoàn cảnh chung quanh của mình, nhưng vừa nhìn Nguyên Thiên Hạn tức thì sửng sốt, ngơ ngác sững sờ! Ở trước mặt hắn nơi nào còn có cái gì hoàng cung nữa? Nơi này chỉ là một tấm nơi so sánh với phế tích còn muốn thê thảm hơn! So sánh với ổ chó còn không bàng! Đập vào mắt có thể thấy được cũng là huyết nhục, mùi máu tươi gay mũi từng đợt xông vào mũi, Nguyên Thiên Hạn ngơ ngác một chút rồi mới trong lúc bất chợt phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết chưa từng có! "hoàng cung của ta!" "hoàng hậu của ta!" "Con trai của ta!" "Gia nhân của ta!" Nguyên Thiên Hạn tức giận ngửa mặt lên trời rống giận! Sử dụng thần thức khổng lồ của Thánh Nhân đỉnh cường giả cực tốc tìm tồi, Nguyên Thiên Hạn trong nháy mắt phát hiện ra sự thật, đó chính là tất cả những ai mình quan tâm... Hiện tại nửa điểm cũng tìm tồi không ra ! Hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào! Kết quả như thế, cũng chỉ có thể tỏ rõ một loại khả năng: Đã chết! Toàn bộ đều bị đòn tự bạo vừa rồi mà thần hồn câu diệt! Nguyên Thiên Hạn cả người lạnh như băng! Thì ra Tâm Vô Ngân... Đả kích ta dĩ nhiên là ở chỗ này! Ta từng làm cho bọn họ cửa nát nhà tan, nhưng hôm nay, hắn liều mạng tán thân cùng thần hồn cũng muốn làm cho ta nếm thử tư vị này sao? Nguyên Thiên Hạn tức giận mắng to lên. Trong dĩ vãng ta diệt người thân của ngươi mà như ý khuây khoả, hôm nay tất cả ai có quan hệ huyết thống tới ta đều chết sạch rồi, vô cùng đau đớn! Sưu sưu... Phương xa, có vô số bóng người đang lao đến. "Bệ hạ! Bệ hạ ngài không có sao chứ..." Người tới chính là rất nhiều thủ vệ ngoài hoàng thành, lần này chuyên phát sinh quá mức ngoài dự đoán của mọi người mà quá trình này lại cực kỳ ngắn ngủi, bọn họ có tu vi tương đối nên cho tới giờ khắc này mới chạy tới được. Về phần thủ vệ quân bên trong hoàng thành, bất kể có bao nhiêu thì cũng không quản những người này tu vi ra sao nữa, giờ phút này cũng đều đã biến thành người chết rồi! Cả hoàng cung giờ phút này tựa như một cái bãi tha ma! Trong một vụ nổ kinh thiên động địa kia, mọi người trong hoàng thành đều không ngoại lệ, toàn bộ chết oan chết uổng, thậm chí phía ngoài còn có thật nhiều người bị liên lụy nữa... , Bước đầu tính ra, ít nhất có năm mươi vạn người ở trong vụ nổ này chết oan chết uổng, chung đi cửu tuyền! Phía ngoài vẫn lục tục không ngừng truyền đến tiếng vang, đại địa cũng theo đó mà chấn động. Cũng là do vụ nổ mới vừa rồi khiển cho quanh Mặc Vân Thiên hoàng thành trong vòng gần nghìn dặm đồng thời xảy ra động đất. Cơ hồ là tất cả các ngọn núi đều đồng loạt xảy xuất hiện hiện tượng núi lở cùng sơn thể hạ thấp xuống! Phóng mắt nhìn đi, trong chu vi mấy ngàn dặm quanh đó nơi nơi đều là một mảnh lũ lụt! Nguyên Thiên Hạn hít một hơi thật sâu, trong mắt bắn sát khí bén nhọn chưa từng có rồi phất tay một cái quát lên nói nói: "gọi Thừa tướng tới đây..." Bắt đầu, tiễu trừ phản nghịch!" Nói tới đây, hắn vẫn cảm thấy trong lòng có một ngụm tức giận khó bình mà càng ngày càng nghiêm trọng, rốt cục không nhịn được tàn bạo rống to một tiếng nói nói: "Giết giết giết! Hết thảy giết chết! Giết chết! Thanh âm này giống như sét đánh vừa vang lên đã làm cho động đất núi lở rung chuyển càng thêm kịch liệt... , Trong mắt Nguyên Thiên Hạn rốt cục đã hiện ra vẻ đau thương. Cho dù Nguyên Thiên Hạn bản thân chính là thiên ma, đối với người khác có thể làm được chuyên lãnh huyết vô tình... Nhưng đối với người nhà hắn há có thể vô tình? Nếu quả thật là vô tình, lúc trước há lại sẽ chỉ vì nhi tử mà bỏ ra khí lực lớn như thế nhàm vào Sở Dương, hôm nay, những người hắn quan tâm nhất cơ hồ đều bị Tâm Vương một đòn nổ tung mà tru diệt cửu tộc! Dĩ vãng chỉ có Nguyên Thiên Hạn hắn diệt cửu tộc người ta, hôm nay, Nguyên Thiên Hạn hắn lại bị người diệt cửu tộc! Thiên Đạo Luân Hồi, quả báo khó ngờ, ai nói Thương Thiên không có mắt? ! Ai nói Thiên số là không có bằng chứng? ! "Giết!" Nguyên Thiên Hạn đỏ mắt, lần nữa tàn bạo hét lớn một tiếng! Mộc Thiên Lan đang ở trong phủ giống như nhàn nhà đi chơi uống rượu, chẳng qua là chân mày thủy chung vẫn nhíu chặt lại. Hắn có cảm giác có chuyên gì không tốt muốn phát sinh! Đây là trực giác của cao tầng thứ tu giả, loại cảm giác này chỉ có cao thâm tu hành giả mới có dự cảm được. Loại đặc thù linh giác này nói cho hắn biết, có chuyên đáng sợ nào đó sắp sửa phát sinh hoặc là đã phát sinh, loại cảm giác huyền diệu khó giải thích này thường thường không lời nào có thể hình dung được nhưng lại rất chân thật, ứng nghiệm như thần. Đáng tiếc là linh giác này lại không ai có thể chưởng khống được, cho tới bây giờ chỉ có nó đánh thức ngươi chứ ngươi không có khả năng chủ động sử dụng nó! Mộc Thiên Lan đang suy tư châm chước, đến tột cùng là cái gì xảy ra hay hoặc giả là nơi nào có thể có cái gì không đúng. Trong lúc bất chợt hắn cảm giác được một cỗ nguy cơ cường đại dị thường phá không lao thẳng đến, phần nguy cơ này so với linh giác lúc trước càng thêm chân thật. Mộc Thiên Lan thất kinh, xem ra tất nhiên sẽ có biến cố rất trọng đại phát sinh, Thánh Nhân đỉnh tầng thứ mạnh mẽ tu vi lập tức toàn lực phát động để bảo vệ cả tòa nhà, nhưng ngay sau đó thân thể hắn nhoáng một cái, cả người đã đứng ở trên nóc phòng tràn thần thức ra để để xem xét địch nhân nơi nào đến lại tới Mặc Vân Thiên thủ đô gây sự... , Trong lúc bất chợt hắn chỉ cảm thấy dưới đất chấn động một trận rồi ngay sau đó một trận khí tức đủ hủy thiên diệt địa kinh khủng từ phía hoàng cung lao tới. Tâm chí xưa nay kiên nghị mà Mộc Thiên Lan giờ khắc này cơ hồ là hồn vía đều thăng thiên mà lại một lần nữa toàn lực vận chuyển tu vi chống lại cổ lực lượng đột nhiên xuất hiện này... , Tuy nhiên... Oanh! Cả phủ nguyên soái từ mặt đất nhảy lên ít nhất một trượng! Sau đó "Oanh" một tiếng thẳng rơi xuống, phần lớn phòng ốc, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy! Trong phủ nơi nơi cũng là thanh âm sợ hãi kêu than, cuối cùng được Mộc Thiên Lan bảo vệ mà không có xuất hiện thương vong nhưng cho dù là như vậy, vẫn như cũ làm cho Mộc Thiên Lan chấn động không dứt! Không thể không kinh ngạc được, bên mình có hai tuyệt thế cao thủ hợp lực bảo vệ! Trừ mình ra còn có 1 bóng đen! Đội hình như vậy lại còn kháng cự không được một lớp chấn động này ! Phải biết rằng đây bất quá chẳng qua là dư ba tò trung tâm khuếch tán ra mà thôi! Đây rốt cuộc là tình huống nào, tại sao có thể có cao thủ mạnh mẽ như thế ở Mặc Vân Thiên thủ đô giao chiến? Chuyện xảy ra như vậy mà ta như thế nào lại đột nhiên không biết? Còn có nữa là, nơi xung đột phát sinh lại là hoàng cung bên kia truyền tới... Hoàng cung! Mộc Thiên Lan trong lòng đột nhiên vừa nhảy lên, cảm giác bất an rừng rực muốn triển khai thân pháp đi đến hoàng cung. Đột nhiên đúng lúc này, một đạo thanh âm thê lương chí cực xé gió trong nháy mắt từ xa tiến lại; chỉ nghe thanh âm này cùng với tiếng xé gió phi hành này, Mộc Thiên Lan đã biết, hai cao thủ đang tới này là hai cái siêu cấp cao thủ! Bóng đen quỷ mị chợt lóe lên xuất hiện ở bên cạnh hắn, trên mặt lộ ra vẻ thận trọng. Cường địch hiện thân! Tối nay Mặc Vân Thiên, nhất định sắp sửa long trời lở đất rồi! Bất quá trong nháy mắt, bóng đen vừa xuất hiện ở cạnh Mộc Thiên Lan, mới vừa vặn đứng lại, còn chưa kịp mở miệng hỏi cái gì thì đối diện hai đạo nhân ảnh kia đã cực tốc xuất hiện ở trước mặt Mộc Thiên Lan! Mộc Thiên Lan chăm chú nhìn kỹ người tới rồi mới chánh thức thất kinh, trơn mắt hốc mồm! Thư Vương! Họa Vương! Là 2 thiếp thân hộ vệ của Nguyên Thiên Hạn ! Còn có nữa chính là, hai người này trạng huống thật không tốt, Thư Họa song vương mặt như giấy vàng, cả người đâm máu, tuy nhiên toàn thân tràn đầy sát khí, cơ hồ muốn xung phá thiên không vang dội ba nghìn dặm! "Các ngươi... Các ngươi đây là tại sao? Hoàng cung tại sao?" Mộc Thiên Lan vội vàng hỏi nói nói: "Bệ hạ hiện tại thế nào?" Rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì thảm thiết như thế mà có thể làm cho Song Vương bị đả thương thành bộ dáng như vậy? Mới vừa rồi phương hướng hoàng cung xuất hiện biến cố kinh khủng đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, giờ phút này cận vệ bên cạnh Nguyên Thiên Hạn lại xuất hiện ở nơi đây, hai đại hộ vệ tu vi tuyệt đỉnh thân chịu trọng thương, hết thảy mọi chuyên đều biểu hiện là Mặc Vân Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn bên kia xảy ra biến cố khổng lồ rồi. "Nguyên Thiên Hạn là Vực Ngoại Thiên Ma!" Thư Vương đột nhiên xuất hiện và câu nói đầu tiên thật sự là quá ngoài dự đoán của mọi người, làm cho Mộc Thiên Lan đầu giống như bị đại thiết chùy hung hãn đập trăm ngàn cái, hắn không khỏi đầu váng mắt hoa thân thể cũng lay động mấy cái. Cái này có thể sao? Điều này sao có thể? ! "Nguyên Thiên Hạn, Mặc Vân Thiên Đế là Vực Ngoại Thiên Ma!" Họa Vương vừa nói chuyện vừa hộc máu, ánh mắt vô hạn bi phân, trầm trầm nói nói: "Tâm Vương, đại ca của ta cũng đã xong rồi, cũng chết ở trong tay Nguyên Thiên Hạn, ma đầu kia..." "Mộc soái! Ngươi cần bảo trọng hơn." Họa Vương bi thương nói nói: "Sau này còn gặp lại!" Thư Vương khẩu khí cùng Họa Vương giống nhau bi thương nói nói: "Mộc soái, ngàn vạn lần cẩn thận đừng dính Ma Vương độc thủ, chúng ta gặp lại trong đồ ma cuộc chiến!" Lời còn chưa dứt, hai đạo thân ảnh đã phóng lên cao, dung đưa rồi hóa thành hai đạo cầu vồng trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi! Sau mấy câu nói hai người lập tức rời đi! Mộc Thiên Lan, chính là Mặc Vân Thiên quân đội đệ nhất nhân, vạn nhất bị Nguyên Thiên Hạn đổi trắng thay đen, xảo ngôn đầu độc, tất nhiên di họa sâu xa. Cho nên hai người sau khi thoát khỏi hoàng cung, mặc dù biết rõ thời gian cấp bách vẫn không có trực tiếp rời đi mà chạy thẳng tới chỗ Mộc Thiên Lan để cảnh báo! Chỉ cần Mộc Thiên Lan biết được tin tức này rồi, vô luận hắn giờ phút này tin tưởng hay không cũng không trọng yếu, chỉ cần hắn có một chút điểm hoài nghi, vậy là đủ rồi! Mộc Thiên Lan giờ phút này còn chưa hết rung động, hắn chỉ cảm thấy trong ý nghĩ đều là một mảnh hỗn độn. Đối với việc hai người rời đi quên mất ngăn trở hoặc là nói lời từ biệt. Thiên Đế bệ hạ... Hẳn là Vực Ngoại Thiên Ma? Này... "Mộc soái, người xem chuyện này là thật hay giả?" Bóng đen trầm trầm hỏi. "Chuyện này... Chỉ sợ... Có tám phần là thật!" Mộc Thiên Lan thủy chung là người tâm trí trầm ổn kiên nghị nên nhanh chóng tỉnh táo lại, trong ánh mắt phát ra hàn mang u u nói nói: "Cửu Đế Nhất Hậu đều có lai lịch truyền thừa, chỉ có Mặc Vân Thiên Đế ngang trời mà ra, trước đó thủy chung không có ai biết được lai lịch của hắn... Mặc dù sau này hắn đã từng giải thích, lý lịch cũng không chê vào đâu được nhưng như thế đột nhiên xuất hiện 1 tuyệt thế cao thủ như thế đều khiến mọi người nghi ngờ!" "Nhưng lúc ấy Thánh Quân bệ hạ nói không có vấn đề, cho nên cũng là như thế mà kết liễu... ," "Hơn nữa, Thư Họa song vương thân là người thừa kể văn minh của Cửu Trọng Thiên Khuyết chắc là không biết nói dối, càng không khả năng tại bực đại sự này nói láo, chuyện này tất nhiên là thật không thể nghi ngờ." Mộc Thiên Lan nhìn về phía hoàng cung nơi xa, phía trên có 1 đám mây hình nấm vọt lên mà trong mắt tràn đầy vẻ sầu lo lẩm bẩm nói nói: "Bóng đen, ngươi ở đây, ta muốn đi đến hoàng cung bên kia xem một chút."