Quyển 7 - Chương 465: Ngươi quyết định hắn xứng đáng?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:38:33

- Hoang đường! Yêu Hậu nhếch miệng cười. gương mặt không mang theo chút biểu tình, thanh âm lạnh như băng. Tử Tà Tình vẫn quỳ ở đó. hàm răng cắn chặt môi. không nói một lời. - Ngươi cũng biết điểm tốt trên người ngươi? Yêu Hậu thản nhiên nói: - Tuy ngươi không phải là dân bản địa của Cửu Trọng Thiên Khuyết nhưng bản thân ngươi lại vốn là Tử điêu nhất tộc trong núi. Trong lúc vô tình, nhận được thánh nhân chi lực, có thể thoát thai hoán cốt. Trước mắt tuy tu vi ngươi thấp, nhưng thánh nhân chi lực lại đang củng cố cơ thể ngươi, đồng thời tu thành Tử Huyền đan... Điểm này, bất đồng với yêu tộc Cửu Trọng Thiên Khuyết ta. Cho nên ta mới yêu cầu ngươi hỗ trợ. Bằng không, ta cùng khômng đi coi trọng một Tử điêu nho nhỏ như ngươi! - Ngươi nên biết, ta chỉ lấy một chút tinh huyết của ngươi, cần một chút đan nguyên của ngươi, chữa bệnh cho nhi tử ta. Tuy sẽ tổn hại nhiều tới thân thể ngươi, nhưng lại không khiến ngươi đánh mất căn nguyên, càng không thương tổn tới tính mạng ngươi! ngược lại sẽ còn báo đáp ngươi! -Ngươi giữ lại căn nguyên. Ta sai người bảo hộ ngươi cho tới khi khôi phục... Như vậy, ngươi lại có thể tiếu ngạo Cửu Trọng Thiên Khuyết! Ánh mắt Yêu Hậu càng lúc càng trở nên lạnh lẽo như băng, tỏa ra sát khí băng lãnh: - Tuy ngươi che giấu thực lực, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra được, ngươi không phải là loại nhân vật cấp bậc đế quân, nhiều nhất cũng chỉ là thiên cấp, hơn nữa chỉ là sơ giai. Ta coi trọng ngươi, cũng là bởi vì thánh nhân chi lực trong cơ thể ngươi có thể cứu mạng Thái tử. Không hơn. Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Điều này, ta đã sớm biết." Yêu Hậu cả giận nói: - Ta cũng không phải đang nói nhảm với ngươi! Mà là muốn cho ngươi biết, tu vi ngươi hiện tại tuy thấp, nhưng chỉ cần dâng lên tinh huyết đan nguyên, đợi đến khi khôi phục xong, cùng Thái tử song tu, nhất định trong khoảm thời gian cực ngắn sẽ giúp ngươi vượt qua mười mấy vạn năm không có bình chướng, mượn lấy lực lượnghuyết mạch của yêu tộc hoàng tộc, kích phát thánh nhân chi lực trong cơ thể ngươi, ngươi có thể trở thành một ngôi sao mới, tiền đồ vô lượng của yêu tộc Cửu Trọng Thiên Khuyết ta! - Ta còn muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi đáp ứng, chờ đến khi ta buông tay quy thiên, chỉ cần ngươi còn sống đến lúc đó, vị trí Yêu Hậu thế hệ tiếp theo sẽ là của ngươi! Điểm này, cho dù là Đế Quân Thiên Khuyết cũng không thể thay đổi! - Đến lúc đó, bá chủ một phương, ngạo thị thiên hạ! Phất tay trăng sao cúi đầu, giận dữ phong vân biến sắc! Chính là mộng tưởng lớn nhất trong đời của vô số người Cửu Trọng Thiên Khuyết! - Ngươi có hiểu không? - Ta hiểu! Chỉ là ta... vẫn muốn làm người! Tử Tà Tình thấp giọng trả lời, nhưng vẫn kiên quyết nói: - Phế vật! Yêu Hậu khó chịu trong lòng, trong mắt lóe lên hai đạo bạch quang, nhìn thẳng vào hai mắt Tử Tà Tình: - Tử Tà Tình, ngươi nhìn thẳng vào mắt ta mà nói. Nàng dùng bạch quang trong mắt nhìn chằm chằm Tử Tà Tình, nói từng chữ một: - Ngươi thật sự muốn làm người? Không làm yêu? Trên khuôn mặt Tử Tà Tình lộ vẻ mơ hồ, tựa hồ thần trí vào giờ khắc này đã hoàn toàn bị mê hoặc, chỉ do bản tâm nói ra. Thanh âm của nàng vang lên, tuy mơ hồ, nhưng cũng rõ ràng: Thân thể Yêu Hậu chấn động, bạch quang trong mắt thu lại, thở dài một tiếng: - Ngươi thật khiến ta thất vọng... Trong tam phương chiến đấu hiện giờ, yêu tộc liên tiếp bại trận... Ta thật vất vả đợi ngươi trở về hồi tâm chuyển ý, thậm chí hôm nay còn phải thuấn di về gặp ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại nói cho ta một câu như vậy: Ngươi muốn làm người? Thanh âm của nàng trầm thấp, không ngờ không thể che giấu vẻ đau lòng. Thần trí Tử Tà Tình khôi phục, nàng có chút áy náy nói: - Chỉ xin Yêu Hậu thành toàn! Yêu Hậu thở thật dài. - Ta nói lại một lần cuối cùng cho ngươi! Thanh âm Yêu Hậu trầm trọng, ngoảnh mặt đi, nói: - Thứ nhất, từ yêu thân biến thành nhân thân, không qua luân hồi, trước tiên phải trải qua Phân hồn thai, trải qua nỗi thống khổ phân hồn liệt phách, chín chín tam mươi mốt lần, sau đó tiến vào ToáTâm tuyền, trải qua chín chín tám mươi mốt lần thống khổ trái tim tan vỡ, cuối cùng tiến vào Đoàn Yêu quật, trải qua chín chín lần Diệt Yêu Lôi tôi luyện, xóa sạch một thân yêu khí. Mới có thể trở thành nhân thân! - Quá trình này, chớ nói là ngươi, cho dù là ta... Yêu Hậu hít thật sâu một hơi: - Cũng chưa chắc đã chịu đựng nổi. Ngươi có biết không? "Ta biết." Tử Tà Tình thấp giọng nói: - Hơn nữa ta cũng biết, Phân hồn thai, Toái Tâm tuyền, Đoàn Yêu quật, cũng chỉ chỗ Yêu Hậu ngài mới có, hơn nữa cũng chỉ có ngài mới có thể khai mở. - Vậy ngươi có biết, một khi hạ quyết định này thì chẳng khác nào phản bội toàn bộ yêu tộc? Nhất là Tử điêu nhất tộc Cửu Trọng Thiên Khuyết lại càng nhục nhã vô cùng! Từ đó về sau, vạn yêu yêu tộc đều lấy ngươi làm nỗi nhục hổ thẹn, chỉ muốn giết cho thống khoái! Cuộc đời ngươi từ nay về sau, sẽ là địch nhân cả thiên hạ? Yêu Hậu trầm giọng nói. "Ta biết." Tử Tà Tình kiên quyết nói. - Ngươi có biết, một khi ngươi lấy ra một phần bản mạng tinh huyết và đan nguyên, cho dù có thể vượt qua được Phân hồn thai và Toái Tâm tuyền, Đoàn Yêu quật thì một thân tu vi của ngươi cả mười chẳng còn lại một? Cần phải có ba năm mới có thể khôi phục? Nàng không đợi Tử Tà Tình trả lời, lại nói tiếp: - Đừng cho rằng ba năm là ngắn. Ở cái thế giới này, cho dù là ba cái chớp mắt cũng là thương hải tang điền. Trong một cái nháy mắt trước, có thể là vui mừng khôn xiết, nhưng khi mở mắt ra, đã có thể là xương khô dựng núi. Mà ngươi, bảy vạn năm trước tung hoành Cửu Trọng Thiên Khuyết, đắc tội bao nhiêu người, chính ngươi tự hiểu rõ trong lòng. - Hơn nữa, tất cả yêu tộc trong thiên hạ đều vây công tiêu diệt ngươi, ngươi cảm thấy, ngươi nắm chắc được mấy thành sống sót? Yêu Hậu lạnh lùng nói. - Nửa thành cũng không có. Tử Tà Tình thẳng thắn nói. - Một khi đã vậy, ngươi sẽ thay đổi quyết định? Yêu Hậu thở phào nhẹ nhõm. - Mặc dù ta không có nửa thành nắm chắc, nhưng ta... dù chết cũng không hối hận! Tử Tà Tình ưỡn thẳng tấm lưng thanh tú. Yêu Hậu đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn nàng. Tử Tà tinh không nói một lời, môi mím chặt, ánh mắt chỉ có một vẻ kiên quyết. Bên người Yêu Hậu, một bạch y nữ tử tuyệt sắc vẫn ngồi im, lẳng lặng lắng nghe, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: - Tử Tà Tình, ta muốn biết, vì sao ngươi phải làm như thế, nguyên nhân, là vì cái gì? Tử Tà Tình đỏ mặt, cúi đầu. Thanh âm bạch y nừ tử thực bình tĩnh, thản nhiên nói: - Là vì một nam nhân? Tử Tà Tình cắn môi, chậm rãi gật đầu. - Nhưng cho dù ngươi vẫn duy trì yêu thân, vẫn có thể thành thân với hắn. Tuy nhân và yêu hai tộc không thể dễ dàng tha thứ, nhưng chỉ cần làm bí mật một chút... vẫn còn có cơ hội. Bạch y nữ tử nhíu đôi mi thanh tú: - Tội gì nhất quyết lựa chọn diệt vong như vậy? Tử Tà Tình cắn chặt răng vào đôi môi hồng nhuận, thật lâu sau, nàng mới gian nan nói: - Bảy vạn năm ngàn năm trước, Bạch Tố Tố... Thân thể Yêu Hậu cùng bạch y nữ tử lập tức khẽ chấn động, không biết nói gì. Bạch Tố Tố chính là một truyền thuyết của yêu tộc Bạch Tố Tố chính là đệ nhất thiên tài của Bạch Hồ nhất tộc năm đó, sau khi hóa hình, bước chân vào giang hồ, trong lúc vô tình gặp được một vị truyền nhân của Lăng Phong Thiên các, hai người sóng vai phiêu bạt giang hồ, tình đầu ý hợp. Bạch Tố Tố tự biết nhân - yêu thế bất lưỡng cập, che giấu thân phận của mình, dứt khoát gả cho nam tử kia làm vợ. Nhưng bi kịch rốt cuộc cùng xuất hiện, mấy năm sau, hài tử hai người sinh ra, đứa nhỏ này không ngờ lại là thân người đuôi cáo! Vừa ra đời, đã tỏa ra yêu khí tứ phía! Vị đệ tử Lăng Phong thiên các kia giống như bị lôi điện đánh trúng, gặng hỏi thê tử. Bạch Tố Tố rơi vào đường cùng, phải thừa nhận thân phận của mình. Nam tử kia coi như có tình có nghĩa, ngay trong đêm hôm đó đã mang theo thê tử và hài nhi rời khỏi sư môn, tuyệt tích chân trời. Nhưng nhân - yêu hai tộc chẳng thể chấp nhận chuyện như vậy tồn tại, hợp lực đuổi giết, rốt cuộc cả nhà bọn họ bị giết chết dưới chân Thương Lan sơn! Nghe nói, khi sắp chết, Trưởng lão hổ tộc hỏi Bạch Tố Tố, có từng hối hận? - Ta hối hận, vì sao lúc trước khôm dám vượt qua Phân hồn thai, Đoàn Yêu quật... gây ra cục diện bây giờ, liên lụy trượng phu và hài nhi vô tội mà chết... Nhưng làm thê tử của hắn, ta không hối hận! -cũng không dám hối hận, càng không thể hối hận! Ta không bao giờ hối hận! Nói xong câu đó, Bạch Tố Tố liền hươm tiêu ngọc vẫn. Chúng vị cao thủ đuổi giết cảm động phần tình ý này, cuối cùng đem bọn họ hạ táng. Từ đó về sau đặt tên cho tà cốc này là Bất Hối hạp. Cũng chính bắt đầu từ đó, tuy bề ngoài vẫn cấm riết không cho nhân yêu thông hôn, nhưng thực chất, cho dù thực sự phát hiện, mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Không hề đuổi tận giết tuyệt! Bởi vì tất cả đều rõ ràng: "Trừ phi yêu tới cực điểm, nếu không, chẳng có ai lại muốn đụng chạm vào cấm kỵ như vậy" Đó cũng là Bạch Tố Tố dùng tính mạng của mình, vì một tình yêu vượt qua thế tục, mở ra một cánh cửa mới. Tuy chính nàng cũng không được hưởng thụ, nhưng mỗi khi có yêu tộc và nhân tộc lớn gan yêu đến không thể thoát ra được mà thành thân, đều nhất quyết phải tới Bất Hối hạp bái tế Bạch Tố Tố. Trong Bất Hối hạp tuy vẫn vắng vẻ, nhưng không ngờ quanh năm đều không dứt hương khói. Hiện giờ, Tử Tà Tình nhắc tới Bạch Tố Tố, hai nữ nhân đối diện lập tức đều hiểu ra Tử Tà Tình băn khoăn điều gì. Tử Tà tinh không muốn vì mình mà khiến cho nam nhân nàng yêu hổ thẹn, không muốn vì mình mà khiến cho nam nhân mình yêu trở thành trò cười của thế nhân, nhưng cũng không thể buông tay, không thể vứt bỏ, cho nên dứt khoát lựa chọn con đường ngàn nan vạn khó, trở thành nhân thân! Bạch y nữ tử ảm đạm thở dài, không biết đang suy nghĩ gì, thật lâu sau mới nói: - Đại tỷ, ngươi thành toàn cho nàng đi. - Ngươi quyết định? Yêu Hậu thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Tử Tà Tình có chút phức tạp. - Quyết định! Tử Tà Tình kiên quyết gật đầu. - Hắn đáng? Bạch y nữ tử hỏi. - Ta cho là hắn đáng, cho dù không đáng cũng đáng. Tử Tà Tình thấp giọng trả lời. - Hay cho một câu không đáng cũng đáng! Hàn quang trong mắt Yêu Hậu rực sáng: - Một ngày kia, bản thân ta muốn xem người này, rốt cuộc đáng giá thế nào? Nàng xoay mười như gió lốc, nói ra từng chữ một: - Được rồi! Nếu ngươi đã khư khư cố chấp, toàn bộ hậu quả, một mình ngươi thừa nhận! Chỉ cần ngươi cứu sống nhi tử ta, ta đáp ứng nguyện vọng của ngươi! - Đa tạ Yêu Hậu thành toàn! Tử Tà Tình cảm kích nói. - Không cần cảm tạ ta! Yêu Hậu thản nhiên nói: - Đây là một cuộc giao dịch. Ta chỉ muốn nhi tử ta sống lại, mà ngươi, lại muốn... thành người! Hắc hắc hắc... Làm người! Ngươi cứu nhi tử ta, ta thành toàn cho ngươi làm người! Tiền trao cháo múc, rõ ràng rành mạch, không ai nợ ai! - Vâng! Hai hàng lông mày Tử Tà Tình khẽ giãn ra, im lặng không nói, tựa hồ bốn chữ "Không ai nợ ai" đã nói lên tiếng lòng nàng. Ánh mắt bạch y nữ tử phức tạp nhìn Tử Tà Tình, không nói một lời. - Còn có yêu cầu gì nữa không? Yêu Hậu hỏi. - Sau khi Thái tử tỉnh lại. Xin Yêu Hậu hãy phái người mang ta tới Giang Nam cổ cư. Yêu Hậu nhíu mày: - Đây vốn thuộc ước định. Ta là hỏi ngươi, có yêu cầu gì khác? - Trừ cái đó ra, không còn yêu cầu gì nữa. Tử Tà Tình cụp ánh mắt xuống. "Tốt!" Yêu Hậu cắn răng, rít qua kẽ răng một câu: - Một khi đã vậy, ngươi hãy chờ chết ở Giang Nam đi! Thân ảnh nàng nhoáng lên một cái, đã biến mất khỏi đại điện, thanh âm văng vẳng vọng lại: - Sáng sớm ngày mai, cứu nhi tử ta, ta đưa ngươi tới Phân hồn thai! Bạch y nữ tử đứng một hồi, nhẹ giọng, nói: - Ngươi không nên cự tuyệt hảo ý của Yêu Hậu. Tử Tà Tình trầm mặc, thấp giọng nói: - Thiếu nợ hôm nay, không thể hoàn trả. - Chỉ mong sau này ngươi sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay. Bạch y nữ tử khẽ thở dài một tiếng: - Nam nhân kia, hiện tại đang ở đâu? Tử Tà Tình cắn môi, nói: - Hắn... tu vi của hắn... Còn chưa đủ lên đây. Bạch y nữ tử ngẩn ra, nhìn nàng một cái thật sâu, thở dài: -Ngươi thật liều lĩnh. Tử Tà Tình mỉm cười, nói: - Ta không liều lĩnh. Bởi vì trải qua việc này, ta đã cắt đứt tất cả đường lui của mình rồi. Bạch y nữ tử ngẩn ra, cười ha hả, nói: - Thì ra là thế. Tử Tà Tình, chờ ngươi trở về Giang Nam, có lẽ ta sẽ tới làm khách. Tử Tà Tình mỉm cười: - lúc nào cũng hoan nghênh. Bạch y nữ tử khẽ cười, dưới chân đột nhiên bốc lên một làn sương mù màu trắng, không ngờ có thể nâng cả người nàng lên, phiêu diêu bay ra ngoài. Tử Tà Tình im lặng đứng đó, khóe miệng lộ ra một ý cười ôn nhu. Sáng sớm hôm sau. Tử Tà Tình đang đả tọa trong phòng, trong lòng bỗng nghe thấy thanh âm Yêu Hậu truyền tới: - Tới hậu điện, tầm cung Thái tử. Hết thảy đã chuẩn bị xong. Tử Tà Tình rời khỏi tầm cung, sắc mặt tái nhợt không còn huyết sắc. Yêu Hậu có chút thở dài, khẽ nói: - Hảo tôn của ngươi quá lớn... Nhi tử ta mặc dù đã khỏi bệnh, nhưng hiện tại ngươi tới Phân hồn thai cũng chỉ có đường chết thôi. Hay là đợi buổi chiều đi. Tử Tà Tình nói: "Vâng." Trở lại chỗ ở tạm thời của mình, nàng lấy từ trong lòng ra một viên đan dược màu tím, trong mắt lộ ra một tia ôn nhu, nuốt xuống. Chính là Cửu Trọng đan bản siêu cấp mà Sở Dương luyện chế cho nàng. Cũng chỉ có dùng bây giờ, khôi phục một chút, một khi tiến vào Phân hồn thai, Toái Tâm tuyền và Đoàn yêu quật, tuyệt đối không được dùng bất cứ dược vật nào. Đến nơi đó, vốn là để tán công, nếu còn muốn khôi phục thì mất đi ý nghĩa. Khả năng nhẫn nại của Yêu Hậu rõ ràng tốt hơn rất nhiều, không ngờ mãi cho tới khi trời tối đen mới gọi Tử Tà Tình tới, cổ ý để cho nàng có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Thấy Tử Tà Tình đến, Yêu Hậu cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi: - Ngươi chuẩn bị xong chưa? Tử Tà Tình gật gật đầu: - Chuẩn bị xong. - Ngươi còn có một cơ hội hối hận cuối cùng! Yêu Hậu không ôm chút hi vọng nào. "Tuyệt không hối hận!" Câu trả lời của Tử Tà Tình, cũng giống như dự đoán của Yêu Hậu. Yêu Hậu ngậm miệng lại, nhắm hai mắt, không nói một lời. Sau đó, nàng khẽ quát một tiếng: - Phân hồn thai, thiên địa mở! Thiên yêu hồn phách muốn phân khai, cửu cửu phân hồn cửu cửu khổ, lòng mang oán hận chớ tiến vào! Hai tay khẽ nâng lên, trong nháy mắt, một chiếc đài cao đen kịt đã xuất hiện trước mặt. Bậc đá đen kịt kéo dài tới tận chân Tử Tà Tình. "Đa tạ!" Tử Tà Tình khẽ khom người, thân thể yêu kiều ưỡn thẳng, gót sen nhẹ nhàng bước lên bậc thang thứ nhất, thoáng dừng lại một chút. Ánh mắt Yêu Hậu chợt lóe, ẩn ước có quang mang hi vọng. Nhưng chân phải Tử Tà Tình đã bước lên, từng bước từng bước, vững vàng đi lên, một thân bạch y, không ngờ không hề lay động. Rốt cuộc cũng tới trên Phân hồn thai. Ánh mắt Yêu Hậu lăng lệ, hai tay cùng vỗ! Trên Phân hồn thai, ngọn lửa đen kịt bốc lên, hoàn toàn bao phủ thân thể mềm mại, gầy yếu của Tử Tà Tình!... Trung Tam thiên! Bên Vong Mệnh hồ! Một cái động tối đen đột nhiên xuất hiện trong băng tuyết, tiếp đó, một cái đầu người thò ra. Sở Dương, một thân hắc y, vù một tiếng đã từ trong cái động nhảy ra. Sở Dương liếc mắt một cái đã nhận ra nơi này, chủ yếu là do tấm bia đá của hai vị Thần Phong và Lưu Vân quá mức khiến người ta chú ý. Lập tức, hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng. -Đỉnh núi thế nào lại thấp như vậy? Mực nước lại dâng cao rồi... Nhưng hắn lại không biết, khi hắn vừa mới mất tích, các huynh đệ vì tìm hắn mà gần như hủy đi cả ngọn núi, cả đám ôm đá lớn đá nhỏ nhảy xuống. Lâu dần, không ngờ đã ném cả nửa ngọn núi vào Vong Mệnh hồ rồi. Như vậy mực nước không dâng cao ... mới là lạ đó. - Kệ, ta tìm bọn hắn trước đã. Sở Dương ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thanh âm kinh thiên động địa, ầm ầm bốn phía khiến cho băng đá ầm ầm sụp đổ: "Ta đã trở về!" Khắp nơi hoang vu, chỉ có tiếng nói không ngừng vang vọng trong sơn cốc: "Ta đã trở về... trở về... trở về... !" Thân hình Sở Dương như điện, lao vụt về phía chân núi. Nơi này cách Ngạo gia và Tạ gia cũng không xa, cho nên Sỏ Dương hiện tại đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Tạ gia. Hắn không quên, mình chỉcó ba tháng thời gian. Thời gian quá gấp gáp, cho nên một nửa khắc cũng không thể lãng phí, đầu tiên là phải xem xem các huynh đệ hiện tại thế nào rồi. Tu vi như thế nào? Trung Tam thiên như thế nào? Một đường lao đi như bay, đi qua một số nơi, Sở Dương kinh ngạc phát hiện, trật tự Trung Tam Thiên vô cùng tốt, một đường di chuyển mà không gặp chuyện gì. Thường xuyên có người mặc phục sức màu thiên thanh bận rộn chạy tới chạy lui, có khi kết thành đoàn đội, còn có hắc y nhân lúc ẩn lúc hiện... Trên y phục hắc y nhân đều có ký hiệu một cây trúc, đó là người của Ám Trúc, không thể nghi ngờ. Nhưng, phục sức màu thiên thanh là ai? Rốt cuộc cùng vượt qua một cái sơn khẩu, chạy tới Tạ gia, lúc này, người mặc y phục thiên thanh càng ngày càng nhiều. Sở Dương rốt cuộc cũng dừng lại, chận một người lại hỏi: -Hỏi thăm một chút. - Chuyện gì? Đó là một hán tử hơn ba mươi tuổi, trợn mắt nhìn Sở Dương. - Các ngươi là tổ chức gì thế? Sở Dương hỏi. - Không nhìn thấy cái này à? Hán tử thanh y kiêu ngạo, chỉ chỉ vào y phục của mình. - Cái này? Sở Dương vẻ mặt buồn bực. - Không nhìn thấy bộ quần áo này à? Màu gì? Hán tử thanh y lườm xéo. - Màu thiên thanh. Sở Dương cực kỳ buồn bực. Hán tử thanh y như nhìn thấy người ngoài hành tinh: - Ngươi thấy nó mà còn không biết ta là ai? - Ta phải biết sao? Hán tử thanh y quái dị nhìn hắn, hai người trừng mắt nhìn nhau, đột nhiên hán tử kia rống lớn một tiếng: - Các huynh đệ, tiểu tử này không ngờ dám xem thường Thiên Binh các chúng ta! Khinh thường Thiên Binh các chính là khinh thường Sở lão đại! Ngươi đâu, giáo huấn hắn! Lập tức một đám thanh y nhân xoa xoa tay nhảy tới. Sở Dương vội vàng bỏ chạy. Tổ chức cường đại như vậy, thì ra là Thiên Binh các. Ta kháo, xem ra mấy tên gia hỏa kia cũng không nhàn rỗi nha. Thiên Binh các không ngờ đã phát triển tới quy mô như thế rồi... Bất quá, nếu như mấy tên tiểu tử vừa rồi biết được, tên gia hỏa bị hắn đuổi chạy té khói kia chính là Sở lão đại trong miệng hắn, không biết sẽcó cảm tưởng thế nào nữa? Tạ gia, Sở Dương mới biết được một năm trước Tạ Đan Quỳnh đã chạy tới Ngạo gia. Không chỉ có hắn, đám người Kỳ Mặc, La Khắc Địch, Cố Độc Hành cùng đi. Bế quan đã hơn một năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa đi ra. Sở Dương vội vàng rời khỏi Tạ gia, đi Ngạo gia. Ngạo gia cũng mặt mày lúng túng: - Mấy người kia tiến vào mật địa long tộc xong, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện. Sở Dương ngây cả người. Mình thiên tân vạn khổ mò xuống, không ngờ đến một mạng cũng không gặp được? Chạy tới nơi đám người Ngạo Tà Vân tiến vào lúc trước, Sở Dương nóng nảy một quyền táng thẳng ra ngoài. Với tu vi của hắn hiện tại, không ngờ sau một quyền, đã đánh thông cả nửa ngọn núi rồi. Cái gì cũng không có. Ta fuck, ta vất vả lắm mới xuống được dưới này, tiếp đó phải đi tìm đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu rồi, đám người này lại không hẹn mà cùng bế quan? - mật địa long tộc, một khi tiến vào sẽ tự thành không gian. Trừ khi1; đợi đến khi bọn họ tự xuất quan, nếu không chúng ta không thể tìm được bọn hắn. Ngạo Thiên Hành cùng lộ vẻ bất đắc dĩ. -Phỏng chừng bao nhiêu lâu mới ra được? -Cái này... không biết được. Sở Dương thất vọng rời đi, trước khi đi, dùng nắm tay đánh ra mấy chữ trên vách núi: "Cố Độc Hành, Mạc Thiên Cơ, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh! Bố tức rồi đấy! Lần này gặp mặt, đặc huấn từng người từng người một! Viết xong, Sở Dương hỏi Ngạo Thiên Hành đang đầu đầy mồ hỏi lạnh: - Sư đệ Đàm Đàm ta đâu? Ngạo gia chủ đang khiếp sợ vô cùng. Sở Dương này thế nào lại kinh khủng như thế? Trời đất ơi, nhìn Sở Dương một quyền đánh ra một cái động sâu mấy chục dặm trong lòng núi, Ngạo gia chủ chỉ cảm thấy hai bắp chân như muốn nhũn ra. Mẹ nó, sau này khi trời chuyển đại hạ nóng bức, toàn bộ Ngạo gia có thể chuyển tới đây tránh nóng rồi... - Cũng không biết. Sau trận chiến Vong Mệnh hồ, hắn liền mất tích. Ngạo Thiên Hành nói. -Mất tích? Sở Dương buồn bực. Không lời từ biệt Ngạo Thiên Hành, Sở Dương chỉ để lại một câu: "Hai tháng sau sau ta sẽ trở lại xem sao." Sưu một tiếng đã biến mất không thấy bóng dáng. Tốc độ cao nhất chạy tới Hạ Tam Thiên. Hạ Tam Thiên, còn có một vị tức phụ hoàng đế đang chờ, còn có một nhi tử chưa gặp mặt đang chờ... Mà nói chính xác, tức phụ này của mình, còn chưa chân chính gặp qua... Gia gia nó, đây là cái chuyện gì chứ... Tốc độ Sở Dương siêu nhanh, lại tiến vào thông đạo, sau đó một đường chạy xuống Hạ Tam Thiên. Lúc chui ra, đúng vào buổi sáng sớm. Đạp trên ánh bình minh, Sở Dương ngự phong mà đi, rốt cuộc cùng chạy tới Thiết Vân thành khi mặt trời vừa lên tới đỉnh. Một lần nữa trở về, Sở Dương nhất thời cảm khái vô cùng. Nhớ tới năm đó đấu trí đấu dũng ở nơi này, chém giết đẫm máu, trong lúc nhất thời lại có cảm giác giống như một giấc mộng. Chậm bước vào Thiết Vân thành, chỉ thấy Thiết Vân thành phồn hoa cực thịnh, hơn nữa, cả toà thành trì, so với thời điểm ban đầu cũng lớn hơn gấp ba lần. Sở Dương mất rất nhiều công sức, mới tìm được chỗ Bổ Thiên các khi trước. Bổ Thiên các vẫn là Bổ Thiên các. Sở Dương phiêu phiêu thốt thốt đi tới, lập tức bị hai hắc y thị vệ ngăn cản: - Đứng lại! Ngươi là ai? Sở Dương cười tủm tỉm, hỏi thăm: - Xin hỏi, hai người Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng có ở đây không? - Cái gì, ngươi tìm hai vị các tọa của chúng ta? Chỉ bằng ngươi? Thị vệ giận dữ, tái mặt nói. Sở Dương không hề tức giận, nói: - Làm phiền thông báo, có một người họ Sở, tên Sở Dương tới cầu kiến... à, hai vị các tọa...