Quyển 8 - Chương 293: Huynh đệ, là ngươi sao?

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:24

Mạc Khinh Vũ hừ hừ, nói: "Hừ, ta chính là đại lão bà của Sở Dương ca ca của các ngươi, hỏi thăm một chút có cái gì đâu?" "Cái gì?" "Ngươi nói nhảm." "Tuyệt đối không phải là như vậy !" "Ngươi không phải là!" "Tuyệt đối không phải là ngươi!" Cả đám tiểu tử tức thì gân cổ phản đối, còn có một loại cảm giác như đồ trân quý nhất bị người đoạt đi, đầy mất mát cùng ghen tỵ. Mạc Khinh Vũ lơ đễnh dương dương đắc ý mà lấy ra Tinh Mộng Khinh Vũ Đao nói: "Xem một chút này, đây cũng là do Sở Dương ca ca tặng cho ta đó, mà cũng chỉ có ta mới có được bảo bối." "Xem một chút, cái này cũng là hắn đưa." "Còn có cái này, còn có cái này. Vừa đưa vừa thầm nghĩ, các ngươi là 1 đám tiểu nha đầu, mới mấy tuổi lại còn muốn ăn dấm chưa với ta, xem ra Sở Dương thật là một tên hoa tâm, ngay cả mấy cô bé nhỏ như vậy cũng không buông tha, chẳng lẽ thật sự là từ đứa bé tám tuổi đến bà già tám mươi tuổi... Phi, nghĩ gì thế, chờ khi ta gặp hắn, phải hảo hảo thu thập hắn một bữa... Đây cũng là quá oan uổng cho Sở Dương rồi... Về phần chuyện Sở Dương bị đuổi giết, Mạc Khinh Vũ mặc dù cũng lo lắng nhưng cũng không phải quá lo. Nếu là nói trên cõi đời này ai tin Sở Dương nhất thì không phải là ai khác mà chính là Mạc Khinh Vũ! Sở Dương nhất định không có việc gì! Hoặc là trong quá trình đó có một chút hung hiểm, nhưng, tuyệt đối sẽ không có việc gì! Bằng không, hắn cũng không phải là Sở Dương... Nhưng thực lực của ta cần gia tăng nhanh hơn, nghe nói Sở Dương hiện tại cũng là Thiên Nhân cấp, ta không thể kém hắn quá nhiều, cố gắng lên... Cho nên, Mạc Khinh Vũ mỗi khi luyện công mệt mỏi lại tới nơi này nghỉ ngơi một chút, nhìn không thấy hắn, nghe được tin tức của hắn cũng là tốt. "Ha ha ha. Hôm nay ta vừa tiến bộ rất nhiều rất nhiều..." Mạc Khinh Vũ mỗi lần đến đều cố ý đem đám tiểu tử này đả kích một bữa. Kết quả là tất cả mọi người liều mạng, không riêng gì so sánh với Mạc Khinh Vũ mà cả đám với nhau trong lúc đó cũng so nhau, ai cũng muốn tranh đoạt đệ nhất. Dù nói thể nào cũng không có thể làm cho Sở Dương ca ca mất thể diện... Một chỗ khác. Mạc Thiên Cơ từ trong mật thất đi ra, cảm thụ được tu vi của mình tiến bộ, không nhịn được trong lòng vui mừng nói: "Thiên Khuyết linh dược quả nhiên bất phàm, trong khoảng thời gian này linh dược cướp được thật đúng là hữu dụng." Nhưng ngay sau đó lại nghe được tin có liên quan đến Sở Dương. Thay vì so sánh với Sở Dương, trong lòng Mạc Thiên Cơ một chút xíu cảm giác thành tựu mới vừa dâng lên trong phút chốc đã tan thành mây khói: Sở Dương đã đến trình độ này rồi sao. Tiến bộ của ta còn chưa đủ a. Còn phải tiếp tục cố gắng lên a. Cố gắng lên! Mạc Thiên Cơ tàn bạo hạ lệnh. Hiện tại, Mạc Thiên Cơ đại nhân đã là đại cường đạo đầu lĩnh với hơn một vạn thủ hạ, cho tới bây giờ hắn vẫn là đại đầu lĩnh ôn văn nho nhã, nay rốt cục lần đầu tiên phát ra nghiêm lệnh! "Tiếp tục cướp bóc khắp thiên địa cho ta! quản hắn là khỉ gió gì! Phía chính phủ cũng giống nhau!" Đội ngũ của Mạc Thiên Cơ càng lớn mạnh thì dĩ nhiên bảo bối cũng càng ngày càng nhiều... "Ngao ô — không thể nào! ?" La Khắc Địch tru một tiếng nói: "Lão đại làm sao lại lợi hại như thế chứ? Xong rồi, ta lại bị bỏ rơi ở phía sau rồi... ta làm sao lại đen đủi như vậy! Đều tại ngươi, đám hỗn đản kia, không đoạt được một chút đồ hữu dụng nào, mau tiếp tục hành động cho ta..." Thủ hạ bị cường đạo đầu lĩnh mắng vậy thì khóc không ra nước mắt, muốn nói lại thôi. Đại ca ngài nói lời này có còn điểm lương tâm nào hay không: Chúng ta trong khoảng thời gian này đồ cướp được cũng đã đưa ngài đẩy tới Thiên cấp đỉnh, ngài lại còn chưa đủ sao. Ngươi rốt cuộc là người gì... "Tiếp tục đoạt! Tiếp tục đoạt a a a a a! !" La Khắc Địch giống như điên rồi nói: "Lão tử muốn tiến lên, nhanh chóng tiến bộ a a a..." "Xem ra lại càng phải thêm liều mạng rồi..." Cố Độc Hành đứng ở nơi nào đó cạnh bờ sông nói. Bất kể người ở chỗ nào, tất cả Cửu Kiếp huynh đệ giờ khắc này đều có phản ứng nhất trí: đéo đỡ được! Lão tử lại rơi ở phía sau rồi! ! Còn rơi xa như vậy? ! Vậy cũng không được! ! Mau nắm thời gian mà tiến bộ, đuổi theo a! ! ! ! Duy nhất có một chuyện giống nhau là bất kể là Mạc Thiên Cơ hay là Cố Độc Hành hoặc là Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh bọn họ... Bọn họ mỗi người đối với việc Sở Dương bị đuổi giết đều không để ở trong lòng. Cũng không phải là bọn họ quá mức vô tình vô nghĩa hay hoặc là không có tim không có phổi! Thật sự là do bọn họ đối với Sở Dương quá có lòng tin ! Sở Dương lão đại bị đuổi giết? Bình thường! Quá bình thường! Lão đại nếu không bị đuổi giết, đây mới thực sự là chuyện không bình thường. Còn lại là Sở Dương mới đi tới thiên địa này, muốn đánh trận mở màn ra mắt, mở ra cục diện, lấy được địa bàn thì làm sao có thể không bị người đuổi giết đây? Bị đuổi giết chính là đương nhiên. Theo lý thường phải làm, chuyện tất yếu! Về phần có hay không có việc gì... Buồn cười! Cái vấn đề này còn cần hỏi sao? Lão đại làm sao có thể sẽ có chuyện chứ? Bao nhiêu lần bị truy sát rồi? Lần nào mà không phải là bị đuổi giết, đuổi giết đến cuối cùng ngược lại là thành toàn cho lão đại! Lão đại là Cửu Kiếp Kiếm chủ mà! Cái chúng ta muốn chính là cố gắng gia tăng tự thân thực lực; tương lai có một ngày, chúng ta sẽ cùng lão đại tụ hợp cùng một chỗ! Chúng ta sẽ cùng nhau sóng vai chiến đấu. Nhưng cũng không phải là lúc này, lấy chút tu vi này của mình, có đi theo lão đại cũng chỉ tăng thêm gánh nặng mà thôi! Dĩ nhiên, trừ Cửu Kiếp huynh đệ ra, cũng có những người khác khi nghe được tin tức kia thì bắt đầu có động tác riêng của mình. Bọn họ từ thiên địa của mình một dường như bay, xông thẳng về hướng Yêu Hoàng Thiên. Trong đám người kia có 1 Bạch y thiếu nữ, mi mục như vẽ, thanh lệ khó tả, thân thủ mạn diệu, khó mà miêu tả hết được. Một độc thân thiếu nữ như vậy đi trên giang hồ đương nhiên là quá khiến người khác nhìn chăm chú ! Vô số lũ tiểu tử như Cuồng Phong Lãng Điệp, hoặc là cho là mình có tiền, có gia thể hay có thể lực, tự nhiên trong lòng không ít kẻ có suy nghĩ biển thái. Nhưng trên đường cô gái xinh đẹp này đi qua, phàm là ai dám can đảm khiêu khích hay đùa giỡn cũng đã hóa thành bãi xương trắng. Những thế lực tự cho là nhà đại thế lớn kia dứt khoát chính là cả nhà hóa thành nghĩa địa! Cũng không thấy nàng có động tác như thế nào nhưng đợi nàng đi qua rồi, mọi người sẽ phát hiện ra, tất cả ai đắc tội với nàng, toàn bộ cũng biển thành xương trắng. Đoạn đường này nàng được giang hồ xưng là "Vạn dặm quan ải vạn dặm đồ, Thần quỷ né tránh Thần quỷ khóc!' Cái tên Thiên Độc Đại Tiểu Thư từ dọc theo con đường này trong lúc bất chợt vang dội Cửu Trọng Thiên Khuyết! Còn có một người, một đường chạy nhanh đi, thậm chí, ngay cả cơ nghiệp không nhỏ do hắn một tay sáng lập ra cũng hoàn toàn không để ý đến. Người này hình thù rất là kỳ quái, một đường đi qua phía sau toàn là gió tanh mưa máu. "Độc công của ta đã gần như đã đại thành, tu vi đã nhanh chóng tăng trưởng, ta đến nhất định là có thể giúp được đại ca." Bạch y thiếu nữ nghĩ như thế. "Ma công của ta đã đại thành, ta đã cảm thấy người anh tuấn tiêu sái như ta nhất định sẽ hữu dụng, cho dù là giết không được những tên khốn kiếp kia nhưng bị ta làm cho mê mệt mà chết thì vẫn còn là rất nắm chắc, về điểm này thì ta vẫn tự tin". Ở 1 nơi khác tại Thiên Khuyết. Vũ Tuyệt Thành áo vải trường sam ngồi ở trong tửu lâu uống rượu. Nơi này cách Tử Tiêu Thiên là chốn quần ma loạn vũ, chiến đấu kịch liệt tới cực điểm cũng chỉ bất quá ngàn dặm lộ trình. Vũ Tuyệt Thành một đường tu luyện, một đường lên đường. Cuối cùng lựa chọn ở chỗ này định cư. Ở chỗ này, tối thiểu khoảng cách gần các huynh đệ của ta một chút ít. Lúc này ngưng thần lắng nghe kể về chuyện Sở Dương đại chiến Mặc Vân Thiên mà Vũ Tuyệt Thành mặt mỉm cười, không bình luận. Ngay tại lúc này có ba người dắt tay nhau đi vào tửu lâu, một vừa cười vừa nói: "Ha ha. Lão Bát, ngươi nói cái tiểu tử này cũng thật đúng là đủ sức lực, đáng tiếc quá xa xôi, chúng ta chức trách trong người nên không đi được đến bên kia, nếu không ta cũng muốn đi giúp hắn một chút!" "đâu chỉ là ngươi, lão tử làm sao không muốn đi đây." "Ha ha... Gần đây nghe người ta nói một câu nói, rất là tân kỳ, ta vẫn nhớ kỹ, vừa lúc phù hợp với trạng huống hiện tại, là nói như thế này: tưởng tượng thì rất hay nhưng thực tế thì chưa hẳn như vậy! Chúng ta nên mau ăn cơm thôi, ăn xong cơm còn phải đi về, chiến cuộc không biết như thế nào rồi, vạn nhất bại bởi những đám người kia, huynh đệ chúng ta có thể bị mất thể diện đó." Vũ Tuyệt Thành tự rót uống một mình, mặt lạnh nhạt, tựa hồ mọi sự vạn vật không liên quan gì đến hắn song vừa nghe được người nọ nói chuyện thì cơ hồ là theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua. Vừa nhìn thấy người này, Vũ Tuyệt Thành đột nhiên sắc mặt đại biến! Mặt của hắn mạnh mẽ trở nên trắng như tuyết. Ngay sau đó, Vũ Tuyệt Thành mặt đột nhiên trưởng đỏ bừng, toàn thân run rẩy, chén rượu trong tay "Ba " một tiếng rơi trên mặt đất! Rơi nát bấy. Bờ môi của hắn run run, muốn nói điều gì, thế nhưng lại không nói ra lời. Ba người kia cũng đã nhận ra điều dị thường mà đồng thời quay đầu nhìn ra. Sau một khắc, ba người cùng kêu lên kinh hô! Ở trong mắt ba người, một người thân võ vàng, một thân bạch y như tuyết, phong độ tiêu sái, một người trung niên văn sĩ khuôn mặt anh tuấn, vẫn như năm đó, như ở trong mộng. Giờ phút này, trung niên văn sĩ kia trên mặt mừng như điên, vẻ như không thể tin được, thần sắc trong mắt rõ ràng là biển cả hóa nương dâu. Ba người đồng thời cảm giác được hốc mắt nóng lên, đồng thời hét lên điên cuồng. "Nhị ca! ! !"r Trong tiếng hô điên cuồng đó, ba tam hán tử nước mắt chảy ròng ròng. Sở Dương ở trên Vụ Giang phiêu lãng hơn bảy ngày mới cuối cùng đi đến địa vực đối diện. Con sông này rốt cuộc rộng bao nhiêu, Sở Dương thật lòng không biết, sâu bao nhiêu Sở Dương cũng không biết. Nhưng rốt cục khi bước lên bở bên kia, trong lòng Sở Dương chỉ có một câu thơ: Tha nhật vân đoan như tương kiến, thỉnh quân Giang nam tảo lạc hoa Tạm dịch: Ngày khác nếu bèo mây gặp nhau, mời chàng tới Giang Nam quét hoa rơi! Giang Nam, nơi này là Giang Nam sao? Trong lòng Sở Dương đột nhiên như có lửa nóng. Yêu Hoàng Thiên! Sở Dương ta tới rồi. Ai có thể nghĩ đến, Sở Dương ta mang theo một thân phiền toái, mang theo hai phương thiên địa cừu hận đến nơi này! Đợi chờ ta nơi này là cái gì? Là kỳ ngộ hay nguy cơ? Chuyển cơ hay thời cơ? Là hiểm trở hay thiện tại? Là Nhân họa hay kiếp nạn? Hay hoặc giả là những thứ khác... Mới vừa lên bờ, Sở Dương đã "Nhạy cảm" phát hiện ra, Yêu Hoàng Thiên này đích xác không giống như Đông Hoàng Thiên. Yêu Hoàng Thiên nhìn ra tất cả đều là người nhưng người này với người kia lại là bất đồng thật lớn. Nhìn lại, người trên Địa giới Yêu Hoàng Thiên cũng thật quái dị; Sở Dương rõ ràng thấy nơi xa, trong một cái tửu lâu có một người to cao lảo đảo đi ra, người này tai to mặt lớn, béo phệ, cả khuôn đỏ bừng, ánh mắt mê ly, rất hiển nhiên là uống nhiều quá. Ở trong tửu lâu ăn uống no say, uống nhiều quá, thậm chí có ói ra cũng rất bình thường, không đáng giá có cái gì có thể ngạc nhiên, tỷ như thằng này bị năm sáu người khiêng ra, bị gió thổi rồi "Wow" một tiếng, tìm góc tường mà bắt đầu ói ra sau đó thân thể mềm nhũn ngã xuống. Đến đây vẫn hết thảy là chuyên rất tầm thường, chẳng qua là sau một khắc, ngoài dự đoán của mọi người là tên ngã xuống kia trong nháy mắt, rất đột ngột biển thành một chỗn to con sau đó sưu một tiếng không biết chui đi đâu... "Cái này thật Vâng, mẹ nó..." Sở Dương trợn mắt hốc mồm, mắt mũi trợn tròn nói. Cái này cũng được sao! Người giật mình cũng chỉ có Sở đại quan nhân mà thôi! Mới vừa lên bờ đã sớm cảm thấy nơi này yêu khí tràn ngập, che khuất bầu trời. Nhưng nếu là những "Người" kia không chủ động biển thân, hắn còn tưởng là Nhân tộc và Yêu Tộc không có gì khác nhau. "Yêu Hoàng Thiên... Thật sự chính là Yêu Hoàng Thiên a..." Xa Húc Sơ trừng tròng mắt nhìn con chôn kia rời đi sách sách xưng kỳ nói: "người này nếu là rơi vào Mặc Vân Thiên, sợ rằng này sớm đã bị bắt lột da ; ở chỗ này lại đối xử như không thấy." Bạch Vũ Thần khóe miệng khẽ cong, buồn cười, rồi lại cảnh cáo nói: "Tiểu Xa, lời như thế tiểu tử ngươi cũng không nên tùy tiện nói lung tung ở Yêu Hoàng Thiên... người nơi này, tùy tiện một ai vừa hiện ra nguyên hình đã bị lột da, ở Mặc Vân Thiên cũng là rất đáng tiền." Xa Húc Sơ ách ách luôn miệng. Mọi người lúc này cũng lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng. Lúc mới xuống thuyền cũng đã đổi y phục sạch sẽ chỉnh tề, hiện tại người người ai nấy quần áo ngăn nắp, áo mũ chỉnh tề, hòa vào trong đám người. Thoáng nhìn qua thì so với người Yêu Hoàng Thiên bổn thổ cũng không có gì khác nhau. Một nhóm hơn ba mươi người, cười cười nói nói, lấy tư thái thoải mái trước nay chưa từng có đi vào Yêu Hoàng Thiên. Sở Dương vừa đi mà trong lòng vẫn không ngừng nổi lên nghi vấn lúc trước kia: Giang Nam này có phải là Giang Nam kia không ? Ở tiến vào trước mặt này tòa thành trì sau, Đám người Sở Dương lập tức tách ra, phân tán hành động, từ cửa thành bắc đi vào. Ở trong thời gian cực ngắn nhanh chóng qua thành, đợi đến khi mọi người một lần nữa hội hợp thì mọi người đã nhất tề ở ngoài cửa thành phía nam, nhưng ngay sau đó lại bỏ đi, cũng không có dừng lại. Hội hợp xong, sau khi sơ bộ thương nghị, toàn bộ đội ngũ lại một lần nữa tách ra. Lần tách ra này cũng là tách ra trong phạm vi lớn, tung tích khuếch tán trải rộng hơn phân nửa Yêu Hoàng Thiên. Trong phạm vi rộng như vậy hoàn toàn tách ra, tùy ý mà đi với lộ trình không xác định. Cả lộ trình đi qua không dưới một vạn dặm đường, cuối cùng tại một cái tiểu trấn nhỏ, mọi người lại một lần nữa hội hợp lại. Cái tiểu trấn nhỏ này diện tích không lớn nhưng không phải là đất tầm thường. Ngược lại đây chính là trọng yếu địa vực của Yêu Hoàng Thiên, bởi vì cách đó hơn ba nghìn dặm chính là nơi đặt cơ quan quyền lực cao nhất của Yêu Hoàng Thiên: Thiên Hậu cung! Thiên Hậu, cái này danh hiệu chính là cách tôn xưng của tất cả thần dân Yêu Hoàng Thiên đối với người đứng đầu Yêu Hoàng Thiên là Yêu Hậu. Như dân Đông Hoàng Thiên quen gọi Tuyết Lệ Hàn là "Đông Hoàng" vậy! Vì cầu làm hết sức ẩn nặc tự thân dấu vết, đám người Sở Dương tất cả mọi người cũng thay đổi tự thân hình dáng và tướng mạo. Không thay đổi lại tự thân hình thái là không được, có lẽ là bởi vì lúc ban đầu khi tiếp xúc với cái thành phố kia, cơ hồ tất cả đều là "Người" nên đám người Sở Dương cũng không có quá chú ý đến hình tượng, song theo một đường đi tới, càng ngày càng đến gần trọng yếu địa vực của Yêu Hoàng Thiên."Người" dường như càng ngày càng ít, yêu càng ngày càng nhiều, giống như là cái trấn nhỏ trước mặt này không ít người, cố nhiên vẫn là có người có yêu nhưng cũng là yêu nhiều hơn người, thậm chí trong đó có thật nhiều "Người" mà tất cả đều là do yêu Hóa Hình mà thành. Đám người Sở Dương nếu không chú ý tự thay đổi hình tượng, thật sự là rất dễ dàng bại lộ mục tiêu. Trước hết đã tới nơi này Sở Dương mua một tòa hoang phế đã lâu căn phòng lớn, sau đó trong sân đào một cái giếng nước bình thường, dưới giếng nước lại đào một cái giếng khác nối thẳng tới một khu vực dân nghèo khác. Nếu nói thỏ khôn có ba hang, lối đi ra ngoại giới tự nhiên không chỉ có mấy cái này, phía dưới bốn phương thông suốt, nối liền các căn nhà của Sở Dương. Đây cũng là khu vực có nhân khẩu nhiều nhất khu vực. đ Mơ hồ là 1 thành phố. Đám người Sở Dương ở chỗ này tạm thời an trí xuống. Bên ngoài nhìn vào, người người đều là đến đây an cư lạc nghiệp, nhưng kì thực mỗi người đều đang nắm chặt thời gian luyện công tu hành, mong trước khi một lớp địch nhân mới đến có thể có được đột phá mới. Nhất là Bạch Vũ Thần bị đứt đi một cánh tay, bởi vì mục tiêu của hắn nhất rõ ràng nhất, từ đó chân không bước ra khỏi nhà, sống ở trong mê cung địa đạo mà dốc lòng tu luyện. Trong khoảng thời gian này, Sở Dương vẫn đều mơ tưởng nếm thử mở ra Cửu Kiếp Không Gian, nhưng vẫn không thể như nguyện, thật không biết là lá bài chủ chốt này rốt cuộc tới khi nào mới có thể lần nữa bắt đầu dùng được đây. Duy nhất một điểm khả quan chính là linh khí tiết ra đã dần dần giảm bớt, cũng không còn vô cùng vô tận như lúc trước nữa; điều này làm cho Sở Dương trong lòng có chút an ủi: Có cái dấu hiệu này là tốt rồi, hẳn Vâng. . Nhanh lên đi? ! Không phải là Sở Dương không có kiên nhẫn đợi chờ, thật sự là hiện tại rất thiếu dược liệu! Luyện công, tăng lên tu vi, trị liệu, bổ dưỡng, thiếu hụt dược liệu đều không được! Sở Dương muốn mở ra Cửu Kiếp Không Gian cũng chính bởi vì cái này. Hiện nay, Cửu Trọng Đan hoàn toàn dùng hết cạn sạch, về phần siêu cấp Cửu Trọng Đan, mặc dù còn có hai khỏa nhưng phải lưu lại cho tình huống khẩn cấp, ngoại trừ cái đó ra, triệt đầu triệt đuôi hắn đã nghèo rớt mùng tơi rồi. Đúng làriệt đầu triệt đuôi nghèo rớt mùng tơi, tuy nhiên đó là chưa nói tới bảy mươi vạn Tử Hà Tệ. Trên một loại ý nghĩa mà nói, đây cũng là một khoản tiền lớn. Kiếp Nạn Thần hồn trong khoảng thời gian này từ trong chiến đấu gần như không gián đoạn mà hút lấy tử khí và hơi khôi phục được một chút, dù sao người hai bên chết ít nhất cũng là Thánh vị cấp cao thủ, đối với Kiếp Nạn Thần hồn mà nói không thể nghi ngờ là rất có ích lợi; nhưng nói đến hoàn toàn khôi phục, không có đại lượng tử khí thì vẫn là vô vọng. Muốn có được đại lượng tử khí này không thể nghi ngờ là vô cùng khó khăn. Kiếp Nạn Thần hồn yêu cầu tử khí. Chẳng những phải có số lượng lớn mà chất lượng cũng không thể hàm hồ, một loại sinh linh tử khí của võ giả bình thường đối với Kiếp Nạn Thần hồn mà nói, hiệu quả gần như bằng không, cao thủ ít nhất phải đến Thiên cấp thì tử linh chi khí mới có một chút hiệu quả. Từ lúc lúc trước hoàn toàn thoát khỏi Mặc Vân Thiên truy binh sau, Kiếp Nạn Thần hồn không còn tài nguyên chữa thương nữa, chỉ có thể dựa vào Sở Dương tự thân cung cấp ra 1 lượng tử linh chi khí nhất định mà điều trị trạng huống. Bất quá loại tình huống này sau khi đi tới trấn nhỏ này thì lần nữa có thay đổi. Ở nơi này, về phía nam không tới một nghìn dặm có 1 địa phương chính là mộ địa của Yêu Tộc Tổ mộ! Nó có diện tích cực kỳ khổng lồ, từ bao nhiêu năm tới nay, tất cả phụ cận Yêu Tộc chỉ muốn tử vong. Thi thể cũng sẽ bị chôn cất vào Trong Tổ mộ hoặc là dứt khoát trực tiếp ném vào. Cái chỗ này đối với Kiếp Nạn Thần hồn mà nói, không nghi ngờ chút nào chính là chỗ bổ siêu cấp lớn. Trên thực tế, đây cũng là lý do Sở Dương lựa chọn đặt chân nơi này; dĩ nhiên, lúc trước đi qua mười mấy thành thị Yêu Tộc quanh đây, tất cả cũng có địa phương tương tự, trong đó còn có mấy chỗ thậm chí so sánh với nơi này kích thước còn muốn lớn hơn. Nhưng Sở Dương tuyệt đối không dám ở lại địa phương này. Bởi vì, mục tiêu thật sự quá lớn! Bất kể thể nào nói, hiện tại rốt cục tạm thời an tĩnh xuống. Mặc dù thời gian này có thể rất ngắn nhưng cũng vẫn có thể đủ thở gấp mấy cái. ít nhất có thể đem sự lo âu cùng cấp bách trong đoạn thời gian bị đuổi giết trước đây làm dịu đi. Trong đó không ít người sau khi an tĩnh được ngày thứ nhất thì buổi tối hôm sau đã lấy từ trong lòng Sở Dương ra 1 túi Tử Hà Tệ mà đi ra ngoài. Lý do là đi quan sát phong tình nước khác. Thật ra thì tất cả mọi người hiểu. Mấy tên này chính là đi dạo kỹ Sở Dương hoặc là không biết, hoặc là trong lòng sớm có dự đoán. Ngay khi hắn đặt chân đến Cô Trúc thành. Mặc Vân Thiên phương diện đã tăng viện đại quân, đã chia ra năm đường tiến vào Yêu Hoàng Thiên. Còn có ba đại môn phái dốc toàn bộ chiến lực, dốc toàn bộ lực lượng đi tới Yêu Hoàng Thiên. Bọn họ không thể không đến, không dám không đến! "Giết chết những người đó, bắt được Sở Dương, liền coi như các ngươi lấy công chuộc tội. Nếu là không hoàn thành được nhiệm vụ này, ba đại môn phái từ đó vĩnh viễn biến mất ở Mặc Vân Thiên!" Đây là tối hậu thư mà Mặc Vân Thiên phía chính phủ gửi cho ba đại môn phái. Hay hoặc là nói là Tử vong thông điệp! Cho nên lần này ba đại môn phái ai nấy đều toàn bộ phải liều mạng. Không có ai thật sự coi việc Thiên Đế uy hiếp cho rằng nói giỡn. Lần này các môn phái xuất động cao thủ, ngoại trừ chưởng môn nhân trấn giữ trong nhà ra, những người khác, hoàn toàn dốc toàn bộ lực lượng. Tính ra cao thủ của ba đại môn phái này sẽ có hơn hai vạn người xông vào Yêu Hoàng Thiên. Tuy nhiên đến đây phải nói đến một câu chuyện khác. Sau khi tin Mộng Vô Nhai cầu viện trở về Mặc Vân Thiên, cả triều đình Mặc Vân Thiên hơi bị chấn động. Lúc trước cho dù ai cũng không nghĩ tới, đường đường Phong Lôi Đại tướng Mộng Vô Nhai lại bị thất thủ! Lại có người hắn không địch lại! Còn muốn bị địch nhân dồn đến trình độ bực này. Phải hướng về lão gia cầu viện?! Đây là Mộng Vô Nhai trong tin tức hoàn toàn không có đề cập tới đủ loại ủy khuất ở Đông Hoàng Thiên, hắn sẽ không nói lại càng không dám nói. Tại thời khắc nhạy cảm bực này, Mộng Vô Nhai biết tin tức như thế có thể khiển cho xảy ra một cuộc động đất! Động đất đủ để chấn động cả Cửu Trọng Thiên Khuyết. Nhưng cho dù hắn không đề cập tới, cam tâm nuốt vào những biệt khuất này, chỉ riêng tin chiến bại truyền về cũng đã làm cho Nguyên Thiên Hạn giận tím mặt. " Sở Dương này xem ra không đơn giản." Nguyên Thiên Hạn nói. "Người này khống chế, hậu hoạn vô cùng!" "Mối thù giết con, bất cộng đái thiên!" Mặc Vân Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn cơ hồ trước tiên đã có quyết định. "Mặc Vân Thiên phó soái Vũ Trì Trì, suất lĩnh mười Đại tướng dưới trướng cùng ba nghìn Mặc Vân Hoàng vệ quân, bản bộ tinh nhuệ binh mã ba vạn, ngoài ra còn có hai vạn nhân mã Huyết sát quân đội chia ra làm năm đường tiến vào Yêu Hoàng Thiên, hội hợp Mộng Vô Nhai, toàn lực tập nã Sở Dương!" "Mộng Vô Nhai xuất chiến bất lợi, làm mất uy thế của Mặc Vân Thiên, cắt quan chức 1 cấp, phạt bổng ba năm, nếu lập công chuộc tội sẽ xem xét sau!" Mặc Vân Thiên Đế ra lệnh một tiếng, Mặc Vân Thiên phong vân chấn động!