Quyển 1 - Chương 24: Lấy việc giúp người làm niềm vui
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Phong Lăng Thiên Hạ03-07-2023 11:37:06
"Ai da, đàng hoàng mà nói, đối với chuyện tình ngày hôm trước của Lý Kiếm Ngâm sư huynh, ba người sư huynh đệ chúng ta cũng thật là đau lòng."
Sở Dương thở dài, vẻ mặt ủ rũ nói:
"Cho nên, đối với chuyện các ngươi tới hôm nay, đại sư huynh của chúng ta cũng không phản kháng, để mặc cho các ngươi xả giận, xem như là trả lại công đạo cho các ngươi."
Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:
"Nhưng làm người cũng không thể quá đáng được, các ngươi thật sự không nên gây chuyện tại Tử Trúc Viên như thế! Thử hỏi các ngươi làm vậy thì đem uy danh của Tử Trúc Viên vứt ở đâu?
Mọi người là đều là sư huynh đệ một nhà, hoa hồng và lá xanh vốn cùng một gốc, vì sao các ngươi lại bức bách chúng ta đến khổ như vậy?"
Thần sắc Sở Dương biến thành bi phẫn:
"Các ngươi đánh người... thì cũng được đi, vậy mà các ngươi hết lần này đến lần khác còn muốn biến mình thành người bị hại. Ngươi... ! Làm sao các ngươi lại vô sỉ đến như thế?"
Những lời này vừa được nói ra, gần như tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, tức đến muốn thổ huyết. Trong Tử Trúc Viên, ba người đang len lén quan sát cũng cảm thấy choáng váng tận óc!
Cùng là con người, sao có người lại vô sỉ đến như thế? Đã chiếm được tiện nghi rồi còn khóc lóc thảm thương.
"Các ngươi nhìn xem, chỉ cần chút công phu của ta đã giành chiến thắng nhẹ nhõm như thế, vậy công phu của Thạch Thiên Sơn đại sư huynh đã đạt tới mức nào? Huynh ấy so với ta còn mạnh hơn mấy lần đó!"
Sở Dương tức giận, ủy khuất nói:
"Võ công của đại sư huynh ta vượt xa các ngươi, nhưng huynh ấy lại không phản kháng, để cho các ngươi mặc tình mà đánh, các ngươi còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ còn cần phải giết người mới hả giận sao?"
Nghe hắn nói thế, bọn người Lưu Vân Viêm liền quay đầu nhìn lại Thạch Thiên Sơn đã hôn mê bất tỉnh ở đằng kia, trong lòng đã kiêng kị hơn vài phần.
Đúng vậy, võ công của sư đệ đã xuất quỷ nhập thần như thế, thì Thạch Thiên Sơn thân là đại sư huynh còn cao cường tới đâu nữa... Hắn há có thể là kẻ yếu được sao?
Xem ra, lần tranh đoạt vị trí Đại sư huynh sắp tới, Thạch Thiên Sơn sẽ trở thành một kình địch của mọi người a.
"Hôm nay, các ngươi làm ta bị tổn thương, nhưng ta cũng giúp lại các ngươi một đại ân. Mặc dù chúng ta đã phải nhật chút ít thiệt thòi, nhưng ta vốn không phải là người lấy oán trả ơn. Hơn nữa chúng ta còn là đồng môn sư huynh đệ, việc gì mà cứ phải gây gổ lẫn nhau chứ? Chúng ta cứ quyết định như thế này đi..."
Sở Dương khoan hồng độ lượng nói tiếp:
"Ta nể mặt nhị sư bá, nên sẽ không so đo với các người nữa!"
Bọn người Lưu Vân Viêm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ hồ là sắp ngạt thở mà chết đến nơi, suýt tí nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Ngươi đánh cho người ta máu me be bét, sống dở chết dở, vậy mà còn lên mặt nói xí xóa cho chúng ta? Hơn nữa còn dùng cái giọng điệu như là ta đây rất rộng lượng, cái gì mà nể mặt nhị sư bá chứ...
"Đương nhiên, nếu các vị sư huynh đệ muốn ta hỗ trợ, ta sẽ không cự tuyệt đâu. Ta luôn luôn tâm niệm giúp người làm niềm vui là một loại mỹ đức. Vì thế, ta vẫn một mực ghi nhớ những lời dạy bảo của sư môn."
Sở Dương xấu hổ cười cười:
"Tuy rằng những điều ta nói có chút mất ý tứ chứ, nhưng ta quả thực chính là người như vậy, luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, giờ nó đã thành thói quen thường ngày của ta rồi. Giúp người lúc cần thiết, cứu người lúc nguy nan, nhất là với các đồng môn sư huynh đệ, chúng ta vốn là người một nhà mà phải không. Ừm, dù cho đầu rơi máu chảy cũng phải giúp nhau cho hết lòng."
Lưu Vân Viêm nhìn Khúc Bình đang nằm sóng xoài trên sân mà rùng mình. Đây là cái mà ngươi gọi là giúp đó ư? Giúp cái con mẹ ngươi thì có... Bọn ta đâu phải là người ngu!
Ánh mắt mấy người còn lại đều nhìn vào Lưu Vân Viêm. Rõ ràng đều đang chờ ý kiến của hắn, nhưng Lưu Vân Viêm bây giờ đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống. Bản thân hắn mặc dù đứng ở hạng thứ mười, luận về công lực chắc chắn còn cao siêu hơn Khúc Bình nhiều , nhưng sau khi nhìn thấy Sở Dương chiến đấu, hắn đã biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Dương!
Phương thức chiến đấu quỷ dị như vậy, cho dù là hắn thì cũng có khả năng no đòn!
Nếu tiến lên, chẳng may lại thua dưới tay Sở Dương, lúc đó sẽ tạo thành đả kích trầm trọng đối với sư môn!
Hơn nữa, trách nhiệm này mình có muốn cũng gánh không nổi.
"Sở Dương, ngươi rất giỏi! Chuyện hôm nay dừng tại đây thôi!"
Lưu Vân Viêm suy nghĩ một chút rồi quyết định thật nhanh, âm lãnh nói:
"Sơn bất chuyển thì thủy chuyển, tranh tuyển vị trí dành cho đệ tử đời thứ tám của Thiên Ngoại Lâu sắp bắt đầu, đến lúc đó Tụ Vân Phong chúng ta sẽ cùng Tử Trúc Viên chạm mặt nhau. Lúc đó, chúng ta quyết một phen sống mái ngay trước mặt cả đại môn phái!
"Chúng ta đi!"
Bảy người khiêng Khúc Bình lên, quay lại đường cũ mà đi. Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Sở Dương một lần mà trong lòng cảm thấy sợ hãi, kiêng kị... các loại xúc cảm lại tăng lên vài phần.
Cùng là đồng môn huynh đệ, có ai dám chính thức hạ độc thủ với nhau? Cho dù bọn họ có đánh Thạch Thiên Sơn thì cũng có chừng mực, không đánh vào chỗ hiểm hay phế bỏ, chẳng qua chỉ làm cho hắn gãy mấy cái xương đùi, để cho hắn chịu chút đau khổ tạ tội mà thôi.
Nhưng Sở Dương vừa ra tay lại đồng thời xuyên thủng cả tay lẫn chân người ta! Thủ đoạn như vậy thật sự là rất tàn nhẫn, ai cũng không dám dùng tới.
Sở Dương nhìn thân ảnh bảy người đang dần đi xa, sắc mặt âm trầm, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Trận chiến này, Sở Dương đã hoàn toàn chiến thắng. Thắng không thể bàn cãi!
Nhưng không có ai biết được, trong trận chiến này Sở Dương lại nhận ra nhược điểm của chính mình.
Trận chiến này, về mặt kỹ xảo hay kinh nghiệm đều không có gì đáng nói! Kỹ xảo cùng kinh nghiệm của Sở Dương so với Lưu Vân Viêm thì chênh lệch tới vài chục năm, nên mỗi lúc đối phương ra chiêu hắn đều có thể đoán trước và nghĩ ra đối sách, chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sở Dương vẫn cho là, tuy bọn hắn có công lực cao hơn mình một chút, nhưng dựa vào kinh nghiệm cùng kỹ xảo của mình, muốn chiến thắng bọn hắn thì tuyệt đối không có bất kỳ khó khăn gì.
Nhưng một trận chiến này lại cho hắn biết, hắn đã sai rồi!
Kỹ xảo cùng kinh nghiệm thì ra cũng không thể đại diện cho tất cả.
Cũng giống như lúc Khúc Bình cuồng nộ hướng thẳng ngực hắn đâm tới, Sở Dương biết rõ chỉ cần một ngón tay của mình dán lên mũi kiếm của hắn thêm ba bốn chỉ, là có thể đem kiếm của hắn đẩy nghiêng qua một bên, đem Khúc Bình đặt vào hiểm cảnh không có đường lui, sau đó tiến lên một bước là có thể mạnh mẽ đạp nát đan điền hắn!
Trên thực tế hắn cũng đã làm như vậy. Chỉ có điều lúc ngón tay của hắn ấn sâu vào, thậm chí là cả nửa cánh tay đều dán lên, cố gắng đẩy tới nhưng lại không thể làm được điều gì!
Tuy Khúc Bình chỉ là Võ Sĩ cấp hai, nhưng so với một tên Võ Đồ cấp ba như hắn lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Với công lực của hắn, cho dù là dùng xảo phá lực, chính diện giao thủ thì cũng không là đối thủ của Khúc Bình!
Cho nên Sở Dương mới bất đắc dĩ mà xuất kiếm! Bởi vì nếu đơn thuần chỉ bằng quyền cước, hắn căn bản không thể tạo thành thương tổn cho đối phương.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Sở Dương vận dụng Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ thiên biến vạn hóa, động tác tiêu sái phiêu dật, tựa hồ cũng không phải xuất toàn lực, nhưng không một ai biết áp lực của việc thi triển đó đối với Sở Dương trầm trọng đến mức nào!
Thậm chí ngay cả bản thân Khúc Bình cũng không biết, tại trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó Sở Dương đã thăm dò mình bao nhiêu lần, thay đổi bao nhiêu đối sách, có thể làm cho Sở Dương phải sử dụng kiếm thì hắn đã có thể kiêu ngạo rồi.
Thậm chí sau khi xuất kiếm, Sở Dương cũng không dám lưu tình. Một khi lưu tình, sẽ bị đối phương điên cuồng chống trả! Mà lúc đó kiếm chiêu của hắn đã tận, muốn đỡ cũng không được nữa.
Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ một khi tu luyện đến đỉnh phong sẽ khiến người khác không cách nào công kích được, nhưng lúc công kích người khác thì nhất định sẽ lộ ra sơ hở! Tuy Khúc Bình không nắm được cơ hội đó, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không nắm được!
Né tránh thì tuyệt đối xảo diệu, nhưng nếu chỉ một mực né tránh thì còn lâu mới có thể thủ thắng. Muốn thắng, biện pháp duy nhất chỉ có tấn công mà thôi. Nhưng khi tấn công sẽ không thể bảo trì trạng thái hoàn mĩ của bộ pháp, chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Mọi thứ đều có liên quan lẫn nhau, lúc ngươi công kích yếu điểm của người khác thì chỗ yếu hại của ngươi cũng lộ ra cho kẻ địch công kích!
Trong lòng Sở Dương vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt lóe ra một tia cháy bỏng:
"Lực lượng! Lực lượng mới là trọng yếu!"
Kỹ xảo chỉ thích hợp với đối thủ đồng cấp hoặc là kém hơn. Nhưng đối mặt với lực lượng tuyệt đối, kỹ xảo cũng chỉ là một trò hề!
Mà lực lượng, chính là thứ Sở Dương thiếu nhất lúc này.
Đàm Đàm đứng ở một bên sớm đã ngây người. Giờ phút này hắn đột nhiên hưng phấn hét lên:
"Sở Dương, huynh thật đúng là quá... quá đẹp trai... quá xuất sắc rồi..."
Suy nghĩ một chút, hắn lại tặng thêm một câu:
"Tất nhiên là so với ta còn kém một chút xíu..."
"Đẹp trai... Hừ hừ..."
Sở Dương hừ lạnh:
"Đàm Đàm, bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm mỗi ngày ngươi với ta cùng luyện công. Ta hi vọng, có một ngày ta sẽ đẹp trai như ngươi a!"
Sắc mặt Đàm Đàm lập tức ảo não, cười hề hề mà nói:
"Huynh... Vậy huynh đẹp trai hơn ta còn không được sao?"
Sở Dương cười cười, nói:
"Đàm Đàm, ngươi xem, hiện tại trong Thiên Ngoại Lâu chỉ toàn là những tên chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, dám làm nhưng không dám nhận. Đã sắp tới đại hội luận võ của môn phái, những người này sẽ là người kế thừa Thiên Ngoại Lâu trong tương lai đấy."
Thanh âm Sở Dương thoáng cao thêm một tí, tựa hồ cố ý nói cho người nào đó. Trong khẩu khí của hắn tựa như mang theo sự mỉa mai, cười lạnh nói:
"Gánh nặng của Thiên Ngoại Lâu trước sau gì cũng rơi vào trên vai những người này, nhưng chỉ bằng những kẻ như thế thì há có thể giữ được Thiên Ngoại Lâu sao? Ta e rằng họ mang tới họa diệt môn thì có! Đàm Đàm, ta hi vọng ngươi có thể mạnh lên, tự bảo vệ được chính mình và không liên lụy đến những người khác, không để họ chết một cách vô ích!"