"Những điều này sẽ là lợi thế để chúng ta cùng Mặc Vân Thiên đàm phán, chúng ta dù sao cũng không phải là thủ phạm, tin tưởng sẽ có đường sống
"Đúng".
" huống chi trong lúc này, chỉ cần bọn họ muốn có manh mối truy tung thì sẽ lưu lại chúng ta!"
" không sai, cho nên chúng ta có cơ hội sống sót rất lớn, không cần phải chờ đợi lo lắng như vậy nữa ".
" bất quá, cứ như vậy bán đứng bọn họ, trong lòng có chút khó chịu, dù sao, trong đó có rất nhiều người đều là... Bằng hữu, đồng môn một của chúng ta Có người có chút chần chờ nói.
" đầu óc ngươi hỏng mất rồi ?" có người quát lớn nói: " cho dù chúng ta không làm, bọn họ thủy chung cũng khó thoát khỏi cái chết, hơn nữa chúng ta cũng đều phải chết, nhưng làm như vậy, chúng ta hoặc là có thể sống sót, so với toàn bộ chết sạch vẫn hơn a ?"
" nói cũng đúng. Nếu chú định phải chết rồi, như vậy, dùng cái chết của bọn hắn đổi lấy sinh cơ của chúng ta, cho dù là phế vật vẫn có thể lợi dụng được mà ?"
" chính là như vậy
" vậy chúng ta cái gì cũng không làm, cứ ở chỗ này chờ sao?"
" đương nhiên, chẳng lẽ ngươi còn muốn chủ động ra ngoài, làm cho đối phương tưởng rằng chúng ta đang muốn gây hấn sao ?"
" ách. .".
Mặt khác," đào vong đội " rời khỏi Sở gia đại viện, từ phía tây một đường thẳng tắp rời khỏi Tử Hà thành rồi Sở Dương dừng bước, sau một tiếng thét ra lệnh, mọi người đem 5 người trong đội ngũ kéo ra ngoài rồi đao thương nhất tề chém xuống.
Năm người kia, ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp, ngay khi đó chết oan chết uổng.
" còn có nữa... hay không ?" Sở Dương sắc mặt trầm trọng hỏi.
" đã không còn ". Mọi người biết rỗ đây là đại sự sống còn nên lập tức trả lời.
" kiểm kê nhân số ".
" tổng cộng, có bốn trăm mười người".
Sở Dương nhíu mày nói: " các ngươi trước kia không phải là đã phân tán ra đi tìm hiểu tin tức rồi sao ? Như thế nào còn lưu lại trong đại trạch?" hắn hỏi chính là thủ hạ của đám Phích Lịch Cuồng Đao.
Hai trăm người, giờ phút này không ngờ toàn bộ đều đang ở đây. Kết quả này khiến Sở Dương thập phần tức giận.
" chúng ta biết, trang chủ sai chúng ta đi tìm hiểu tin kỳ thực là muốn chúng ta đào thoát đại nạn này , dù sao chúng ta đều là người lạ hoắc, không có quá nhiều người biết được chúng ta kì thực là thủ hạ của trang chủ, nhưng chúng ta lại không thể cứ như vậy mà đi được
Một đại hán cầm đầu ngang nhiên nói: " chúng ta mặc dù thân phận tầm thường, tu vi thấp kém, cùng trang chủ đại nhân tiếp xúc thời gian cùng ngắn, nhưng, chúng ta còn biết ai chân chính tốt với chúng ta ".
" kẻ sĩ chết vì ngươi tri kỷ !"
" chúng ta thực lực thấp kém, mặc dù không thể giúp được cái gì lớn, hơn nữa mang theo chúng ta còn tăng thêm vướng víu, nhưng dưới tình huống này, đối với việc phân tán một chút sự chú ý của địch nhân thì chúng ta vẫn có thể làm được ".
Hai trăm tên đại hán đồng thời khom người ôm quyền nói: "huynh đệ chúng ta tại đây bái biệt trang chủ! Nếu ngày sau may mắn có thể lưu lại mệnh, tất nhiên trở về dưới trướng trang chủ, cùng các huynh đệ cùng sinh tử, chung vinh hoa!"
Nói xong, vung tay lên nói: " các huynh đệ, chúng ta chia làm năm đội, theo bất đồng phương hướng tiến lên! Nếu cuối cùng có thể lưu lại mệnh hãy trở về nơi đây chờ, nếu chết vậy thì kiếp sau làm huynh đệ tiếp!"
Hai trăm người cũng không đợi Sở Dương nói chuyện, đồng thời trầm thấp kêu một tiếng, oanh một tiếng, tự động chia làm 5 đội ngũ, giải tán lập tức!
Mỗi một đội, bốn mươi người.
Nhìn đám nhiệt huyết hán tử này hốc mắt Sở Dương có chút nóng lên, hắn thâm thâm trường thán, nói: " chư vị đều xin bảo trọng, chờ mong cùng chư quân có ngày gặp lại!"
Hắn cũng không có lên tiếng ngăn trở, vì, bây giờ đi theo mình mới chính thức là đường chết. Nếu bọn họ có thể chủ động hấp dẫn kẻ địch, chẳng lẽ ta không thể vì bọn họ dẫn đi toàn bộ kẻ địch sao?
Huynh đệ, cũng không phải chỉ các ngươi mới hiểu được việc trả giá.
Ta, cũng sẽ như vậy !
" đi!" Sở Dương hét lớn một tiếng.
Còn lại còn có hai trăm mười người đi theo sau lưng Sở Dương, tựa như một mũi tên nhọn, cực tốc bắn về phía xa, trong lòng mỗi người cũng biết, chuyến đi này, sinh tử chưa biết, chuyến đi này, cửu tử nhất sinh.
Chính xác có thể tìm được đường sống trong chỗ chết sao? thật không phải là thập tử vô sinh sao?
Đối mặt với cả Mặc Vân Thiên tinh nhuệ tử vong truy sát, chúng ta đến cùng có thể đi đến một bước kia ? Chúng ta có thể chạy trốn tới một bước kia sao ?
Chỉ hi vọng, người dẫn đầu này của chúng ta có thể dẫn chúng ta đi được xa một ít... Thời gian lâu một chút!
Thiên Khuyết lịch, đệ thất Thánh Quân Kỷ.
Năm thứ sáu trăm bảy mươi vạn hai ngàn một trăm mười chín. Đầu tháng 10.
Thu phong rơi, thiên địa lá vàng rơi. Sở Dương dẫn theo hai trăm mười tên thuộc hạ còn chưa quen thuộc mà cũng chưa đồng lòng, bắt đầu đi vào Cửu Trọng Thiên khuyết, bắt đầu cuộc trường chinh chạy trốn dàng dặc! Trốn tránh thuộc hạ của Mặc Vân Thiên đế Nguyên Thiên Hạn kiệt lực đuổi giết, hai bên thực lực cách nhau xa từ đó triển khai sinh tử chi quyết.
Thiên Khuyết phong vân từ đó về sau thay đổi.
Tự một ngày đó, Mặc Vân Thiên bắt đầu suy tàn mà truyền thuyết về Quỳnh Tiêu ngự tòa bắt đầu chính thức quật khởi tại Cửu Trọng Thiên Khuyết!
Ngày đó, trời xanh máu nhuộm, Màn Thiên Hồng Diệp.
"Thiên Khuyết phong vân ký thực lục" Ngô Bộ Hiểu ghi.
Ngay khi Sở Dương mang người đi được một đoạn đường, khi trèo lên một tòa núi cao thì đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Thanh âm cực lớn, khiến đám Sở Dương ở phía xa vài trăm dặm cũng cảm thấy được chấn động dị thường mãnh liệt đánh sâu vào, tất cả mọi người gần như té ngã trên đất!
Ngay khi lên trên đỉnh núi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía Thương Mang Sơn, một đám mây hình nấm cực lớn rủ xuống, ở giữa là vô số phong Lôi Thiểm điện lóe lên liên tiếp!
Chỗ đám mây hình nấm dâng lên là Thương Mang Sơn!
Thần Nguyên chi Cảnh!
Triệt để bị hủy diệt! Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài nặng nề nói: " Phong Lôi Diệt!"
Mọi người nghe thấy đều biến sắc.
Thân là người Mặc Vân Thiên, nhất là nhân vật trong siêu cấp môn phái, là người bản thổ, bọn họ tất nhiên hơn người thiên địa khác ở chỗ hiểu rất rỗ 3 chữ" Phong Lôi Diệt" kia đại biểu cho cái gì!
Một đạo khói đen, gần như với tốc độ siêu việt cực hạn cực tốc bay tới bám đến trên người Sở Dương.
Sở Dương lắp bắp kinh hãi. Người đến đúng là Kiếp Nạn Thần hồn!
Nhưng, giờ phút này Kiếp Nạn Thần hồn biểu hiện rất suy yếu đến mức Sở Dương khó có thể tin được.
" Thần Nguyên chi Cảnh bị triệt để nứt vỡ, đám người Mặc Vân Thiên kia điên rồi. .". Kiếp Nạn Thần hồn gian nan thở nói: " ta cần lập tức chữa thương. Cho ta một cái không gian độc lập. .".
" cái gì không gian độc lập?" Sở Dương vội vàng hỏi.
Ta bây giờ không gian độc lập không phải là không có mà là mở không ra được!
" không gian giới chỉ cùng được!" Kiếp Nạn Thần hồn Mai Thượng Nhân cảm thấy cực kỳ không may. Chờ đợi mấy chục vạn, trên trăm vạn năm, thật vất vả mới giải trừ được phong ấn giam cầm, thật vất vả lại thấy được ánh mặt trời, còn đã trở thành Kiếp Nạn Thần hồn trong truyền thuyết, càng có Thánh Nhân trình tự thực lực mạnh mẽ nhưng mà liền tiếp không thuận, bị người ngược đãi, bị người giáo huấn, bị người đánh, giờ phút này càng bị đánh gần như hấp hối!
Phong Lôi Diệt, bảo bối của nhất phương Thiên Đế quả nhiên không phải tầm thường!
Nếu như không phải là vừa rồi hắn sớm lưu ở trên người Sở Dương độc môn thần hồn ấn ký thì bản thân chỉ sợ là thật không thể bôn ba xa như vậy mà tìm được hắn. Nói như vậy, rất có khả năng cứ như vậy mà thần hồn triệt để tiêu tán ở trong thiên địa...
Nhờ có ấn ký kia, Kiếp Nạn Thần hồn có thể trong thời gian ngắn nhất đi tới chỗ Sở Dương. Thậm chí, khi hắn đến bên cạnh Sở Dương thì đám Mộng Vô Nhai vẫn còn đứng ngay tại chỗ, còn đang bị tiếng nổ này làm cho choáng váng!
" thật xin lỗi, trong thời gian ngắn chỉ sợ là không thể giúp ngài chiếu cố. Bất quá vị Mộng tướng quân kia cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn cũng đã bị ta đánh cho trọng thương, cho dù có thể khống chế được Phong Lôi Diệt đả thương ta nhưng cũng không thể tránh né bị ta tuyệt địa cắn trả. .". Kiếp Nạn Thần hồn lưu lại một câu rồi tiến vào trong không gian giới chỉ của Sở Dương !
Trong lòng Sở Dương cười khổ.
Chuyện này thật là.
Trước là Cửu Kiếp kiếm bị phong ấn, Kiếm Linh không cách nào sử dụng được, Cửu Kiếp Không Gian cùng bị phong tòa, tất cả trợ thủ của bản thân đều bị phong ấn ở trong Cửu Kiếp Không Gian.
Hôm nay, ở bên ngoài có được trợ lực duy nhất, là trợ lực cường hoành thì Kiếp Nạn Thần hồn nay cũng không cách nào chiến đấu được nữa!
Chẳng lẽ Cửu Trọng Thiên khuyết chính xác là tương khắc với ta, phải đùa chơi chết ta mới thôi sao ?
Dường như vẻn vẹn một Ngôn Như Sơn cùng bị Mộng Vô Nhai sử dụng một lời thệ ước mà ước thúc!
Nếu như thiên vị mình, chểnh mảng nhiệm vụ thì trực tiếp phải bị thiên địa lực lượng cắn trả. Sở Dương cười khổ, mang người lướt qua núi cao.
" trang chủ, chúng ta muốn chạy đi đâu ?" có người hỏi.
" chúng ta đi vòng về hướng nam!" Sở Dương tỉnh táo nói. Ngay sau đó trong lòng nhớ tới hai chữ: Giang Nam! Mà không tự chủ được hỏi nói: " tại Cửu Trọng Thiên Khuyết con sông lớn nhất tên gọi là gì ?"
" ngài có phải nói về Thiên Khuyết đệ nhất giang, là Vụ Giang sao ?" Bạch Vũ Thần hỏi.
" Vụ Giang ?" Sở Dương nghi vấn nhìn hắn.
" Vụ Giang, chính là Cửu Trọng Thiên Khuyết đệ nhất giang, mặt sông cực kỳ rộng lớn, cho dù là khi trời quang mây tạnh, tinh không vạn lí thì trên mặt sông cũng vẫn có nồng đậm vụ khí không tiêu tan nên được gọi là Vụ giang. Nó uốn lượn lưu động quanh cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, từ xưa đến nay, cho tới bây giờ vẫn không có ai biết được Vụ Giang này có nguồn gốc ở nơi nào, cũng không người nào biết được con sông này cuối cùng chảy về phương nào
Bạch Vũ Thần trầm giọng nói: " con sông này, quỷ dị nhất là khi... Nó xuyên qua Trung Cực Thiên thì chính là chảy về hướng đó, khi xuyên việt qua Mặc Vân Thiên thì có hướng chảy về đó, xuyên việt qua Thiên Khuyết khác cũng đều là chảy về hướng đó. Mà dạng tình hình này vốn là tuyệt đối không nên tồn tại, nhưng sự thật lại chính là như thế! Cho nên con sông này lại được gọi là "Mê giang".
" ngoại trừ cái chỗ quỷ dị này ra, còn có chỗ kỳ dị khác là, địa thế Cửu Trọng Thiên Khuyết vốn là Tây cao mà đông thấp, cho nên, từ trước đến nay có câu: "Nhất Giang Xuân Thủy Hướng Đông Lưu" (chảy về đông) nhưng Vụiang này lại chảy từ Đông sang Tây cho nên lại được xưng là "Tây giang"!
" con sông này còn có một chỗ đặc sắc khác, vì nó chảy qua thật sự rất nhiều chỗ, tựa như có một ngàn con sông khác nhau phân bố ở các địa vực khác nhau cho nên lại được xưng là "Thiên Giang"!
Bạch Vũ Thần cười khổ nói: " con sông này, được xưng là mê giang, tại Cửu Trọng Thiên Khuyết từ xưa đến nay không người nào có thể khám phá được ".
" hơn nữa mặc kệ ở nơi nào, trên mặt sông đều có một tầng vụ khí đậm đặc bao phủ, trong trời đông giá rét, không quản khí trời lạnh ra sao nhưng mặt sông vĩnh viễn không kết băng, ở trên sông thấy trăng lại có một phen tư tưởng khác mà có người ca ngợi: Thiên Giang Hữu Thủy Thiên Giang Nguyệt, Thiên Giang Hữu Vụ Nguyệt Thiên Giang!"
" Trong vụ khí trên sông, cao thủ dưới Thiên cấp, căn bản không cách nào đề tụ được tu vi, đây cũng là bình chướng quan trọng nhất giữa các đại thiên địa ". Xa Húc Sơ bổ sung một câu.
Sở Dương khẽ gật đầu, hít một hơi dài, trong mắt bắn ra thần thái trầm giọng nói: " chúng ta phải đi Vụ Giang! Đi Giang Nam!"
Trong lòng Sở Dương thản nhiên thăng lên một tràng cảnh mà đột nhiên trong lòng như có lửa nóng!
Một bạch y giai nhân, tay áo bồng bềnh dừng lại ở giữa không trung, mi mục như vẽ, tình cảnh như mộng.
Chích thân cô lữ đàng thiên nhai:
Tha nhật vân đoan như tương kiến,
Thỉnh Quân Giang Nam Tảo Lạc Hoa!
Giang Nam!
Giang Nam!
Sở Dương hít một hơi thật sâu, nói: " chúng ta đi về nam, đi về phía Giang Nam!"
Đám Sở Dương gần như với cực hạn tốc độ hăng hái chạy đi như bay.
Vì, ai cũng biết, trước mắt đây là một chút thời gian ngắn ngủi được an toàn, sau đó kẻ địch tùy thời đều có thể truy đuổi đến!
Có lẽ bọn họ sẽ bởi vì biến cố lúc trước, vì bị lừa gạt đến trễ nhưng một khi bọn họ chính thức bắt đầu triển khai truy tung, như vậy, tuyệt đối sẽ trong thời gian ngắn nhất phát hiện ra tung tích của đám người mình, hơn nữa với tốc độ nhanh nhất đuổi theo!
Tốc độ và sự bền bỉ của tàu cao tốc tuyệt đối không là một "Người nào có khả năng so sánh với được.
Sở Dương vì lần này trốn chết nên đã chuyên môn nghiên cứu qua bản đồ mà xác định lộ tuyến đào vong.
Lần đi Giang Nam này, trước khi đến bờ sông có tất cả chín mục tiêu có thể lợi dụng được, mỗi một mục tiêu, Sở Dương đều muốn lợi dụng đến tận cùng.
Nhất là những địa hình địa điểm phức tạp kia càng có thể lợi dụng nên hắn cố bố nghi trận mà từng bước một rời xa sự truy tung.
Mà chỗ có thể được xưng tụng là chỗ an toàn nhất, không thể nghi ngờ là vụ khí trên sông!
Lúc vượt sông, nơi đó vụ khí tiếp liền thiên địa, cho dù là người có tu vi Thánh Nhân trình tự ở trong đó cũng không xác định được đâu là Đông Nam Tây Bắc. Chỉ có ở nơi đó mới đúng là địa điểm an toàn đầu tiên để tạm thời nghỉ ngơi.
Mà bản thân đám người này, đến cùng có thể an toàn đến được chỗ kia hay không.
Sở Dương không có nắm chắc, hoàn toàn không có nắm chắc!
Đây đã là lộ tuyến trước mắt có cơ hội chạy trốn lớn nhất, Sở Dương không có cái nào khác. Chỉ có thể dùng tánh mạng đi thử một chút!
Bây giờ việc duy nhất có thể làm, cũng chỉ có thể có... Trốn!
Liều mạng trốn! Xuất ra lực khí bú sữa mẹ trốn!
Chỉ cần có thể trước khi truy binh đuổi tới đến được Vụ Giang, tiến vào trong phạm vi Vụ Giang thì cục diện bị động đuổi giết ác liệt sẽ triệt để thay đổi!
Trên Thương Mang Sơn, một đóa mây hình nấm nhấc kia vừa nổi lên, người ở bên trong thình lình phát hiện ra, cả Thần Nguyên chi Cảnh không gian tức thì hòng mất! Ở phía trên Thương Mang Sơn vừa sụp đổ, không gian dưới núi đá như trở thành loạn lưu.
Bởi vì Mộng Vô Nhai phát động Phong Lôi Diệt quá đột ngột, không chi... Kiếp Nạn Thần hồn không quá đề phòng, mà người các đại môn phái ở trong Thần Nguyên chi Cảnh đồng dạng không kịp đề phòng, biến cố đột nhiên nên cái chết tự nhiên là không thể tránh được.
Chỉ là số thương vong này quá lớn đi, người các đại môn phái tu vi tương đối cao thì tuyệt đại đa số đều trốn ra được, mặc dù chật vật muốn dạng và bởi vì dư âm vụ nổ quá lớn nên bị chấn đắc đầu váng mắt hoa, thất khiếu chảy máu, tuy nhiên những người này đã là hạnh vận rồi. Tối thiểu bọn họ cuối cùng đã toàn thân trở ra,
Lần này thảm trọng nhất lại là những thanh niên đi theo lần này, như đám hậu bối của Trung Cực Thiên, Thanh Tiêu Thiên, Đại La thiên rất nhiều. Tình hình chung mà nói, khi bọn họ tham dự hành động đều có sư môn trường bối hộ vệ, dù có hung hiểm cũng khó ảnh hưởng tới tánh mạng.
Nhưng lần này sự cố quá nguy hiểm và đột ngột. Đây là chiến đấu giữa các Thánh Nhân trình tự, còn nữa biến cố tới quá mức đột nhiên. Trong các đại môn phái, các nhân vật cấp trưởng lão thực lực người mạnh nhất cũng chỉ bất quá như Tuyết tiên tử vậy, Thiên nhân đỉnh phong, nửa bước Thánh Nhân mà thôi. Đối mặt với biến cố như vậy, ngay cả bản thân bọn họ đều gặp nguy hiểm, như thế nào còn có thể bận tâm quá nhiều đến những người khác!
Lúc này đây, ngoại trừ đám Vân Trung Thiên, Mạch Lộ, Tử Hoàng là các đệ tử trọng yếu nhất ra, đám hậu bối khác đều tử thương vô số!
" Mộng Vô Nhai!" Mộc Thương Tuyết triệt để nổi đóa.
Sau một tiếng trường khiếu liền lao đến trước mặt Mộng Đại tướng quân quát: " Mộng Đại tướng quân, xin hỏi ngươi đây là ý gì ?"
Người cầm đầu các đại môn phái khác cũng đều lao đến, nhìn Mộng Vô Nhai trợn mắt, bọn họ lần này tổn thất thật sự quá lớn.
Bọn họ vừa mới tiến vào Thần Nguyên chi Cảnh, vừa mới bắt đầu nếm được một chút ngon ngọt, phần thu hoạch này mới bắt đầu thì cả Thần Nguyên chi Cảnh liền bị hủy diệt!
Thậm chí có ít người mới vừa tiến vào một loại thần kỳ động phủ thì đã bị đánh ra ngoài và thật nhiều người trực tiếp bị nổ chết!.
Chuyện này là như thế nào ?
Mặc Vân Thiên các ngươi ngưu! Cái này chúng ta cũng biết, nhưng các ngươi cũng không thể ngưu đến mức không nói lý lẽ như vậy chứ?
Hải Dương Ba cười lạnh hắc hắc, nói: " dù thế nào ? Người Mặc Vân Thiên chính là bá đạo như vậy... Ha ha ha... Các ngươi không chiếm được, người khác cùng đừng nghĩ đến ? Có phải là ý tứ như vậy không ? người các ngươi chết đi, người thiên địa khác cũng phải chết theo, muốn theo các ngươi chôn cùng Cửu Thái Tử của các ngươi sao ".
Không thể không nói, Mộng Đại tướng quân vì bảo vệ thuộc hạ, bất đắc dĩ khởi động Phong Lôi Diệt, càng toàn lực rót vào bản thân tu vi tất công tại nhất dịch. Quá trình này hắn đương nhiên là bất đắc dĩ. Vì, dựa theo tư thế của Kiếp Nạn Thần hồn trước đó bổ nhào về phía trước, chỉ cần dính vào, ít nhất cũng phải có mấy trăm người chết oan chết uổng!
Đó đều là bộ hạ cũ ngàn vạn năm của bản thân mà! Ngay lúc đó Kiếp Nạn Thần hồn rất rõ ràng là muốn liều mạng!
Ngay cả Mộng Vô Nhai, tự hỏi cùng ngăn cản không được.
Hắn bị ép vào đường cùng, cũng chỉ có thể khởi động Phong Lôi Diệt, toàn lực ứng phó với Kiếp Nạn Thần hồn!
Kiếp Nạn Thần hồn đạt tới Thánh Nhân trình tự, ngay cả là với Phong Lôi Diệt mạnh mẽ uy năng cũng chưa chắc đã có thể toàn diện khắc chế được. Chỉ có do người có cùng Thánh Nhân trình tự là Mộng Vô Nhai ra tay thì mới có thể phát huy ra uy năng lớn nhất mà triệt để phá hủy Kiếp Nạn Thần hồn có bất diệt hồn thể.
Nhưng mà chính vì như thế, thử nghĩ xuố, uy năng có thể hủy diệt Thánh Nhân trình tự đã đạt tới trình độ nào, cho dù là chủ yếu đều dùng để đối phó và hủy diệt Kiếp Nạn Thần hồn. Dư ba cho dù chỉ còn khoảng hai thành thì người ở trong Thần Nguyên chi Cảnh cũng không có ai có thể chịu đựng được.
Mộng Vô Nhai sau khi toàn lực phát công Phong Lôi Diệt đồng thời cùng phải thừa nhận sự phản kích mạnh nhất đến từ chính Kiếp Nạn Thần hồn. Thậm chí sau đó còn vì bảo vệ Mặc Vân Thiên binh sĩ, ngạnh kháng dư ba của Phong Lôi Diệt cùng đòn đánh của Kiếp Nạn Thần hồn nên Mộng Vô Nhai bị thương khá nặng. Thậm chí so với dự đoán của Kiếp Nạn Thần hồn còn muốn nghiêm trọng hơn!
Nhưng loại tình huống này, bây giờ trong mắt người bên ngoài thì lại có hàm nghĩa khác biệt!: thứ nhất là thế cục diễn biến đến tận đây, tất cả bảo vật trong Thần Nguyên chi Cảnh này, Mặc Vân Thiên nhất định không có phần, nếu bên ta không chiếm được, vậy các ngươi cũng khỏi phải nghĩ đến!
Thứ hai, ở đây ngoài các nhân vật thế hệ trước đã thành danh ra còn có đại lượng tinh nhuệ đệ tử mà tất cả tông môn dốc lòng bồi dưỡng, nay đại đa số tinh nhuệ đệ tử của các tông môn đều chết trong biên cố này, trong đó lại không có người nào thuộc về Mặc Vân Thiên. Như vậy há không phải nói mấy trăm năm sau, Mặc Vân Thiên muốn chúng ta xuống dốc hết sao?
Điều này sao có thể. Cho nên, nếu để tạo ra sự cố " ngoài ý muốn " này. Tinh nhuệ môn nhân của các ngươi cùng nên chết một nhóm lớn chứ! Nếu không như thế, nếu là tai hoạ sát nách, Mộng Vô Nhai vì cầu hoàn thành đã phát động công kích diệt sạch nhưng quanh hắn, Mặc Vân Thiên binh sĩ làm sao lại không ai chết cả ?
Bọn họ đối diện với dư ba lan tới, hiển nhiên là sớm đã có chuẩn bị, quả nhiên là có kỳ tâm khả tru rồi! Đáng giận đến cực điểm! Trong lòng các đại môn phái, cỗ tử oán khí này quả thực là lớn đến mức sùi bọt mép!
Thật ra Mộng Vô Nhai là thật rất oan uổng. Trước toàn lực ứng phó, đem bản thân chín thành tu vi rót vào Phong Lôi Diệt trong, khởi động Phong Lôi Diệt chung cực uy năng, rốt cuộc trọng thương Kiếp Nạn Thần hồn. Nhưng ở Kiếp Nạn Thần hồn cắn trả phía dưới, mình cùng bị trọng thương. Sau còn muốn đón đỡ xung đột dư ba, thật sự không phải là hắn không muốn tiếp được càng nhiều là xung đột dư ba, mà lại thật là hữu tâm vô lực.
Thánh Nhân cấp Kiếp Nạn Thần hồn liều mạng, uy lực cự đại đến mức nào chứ?
Giờ phút này Mộng Vô Nhai mặt như giấy vàng, trong lúc nhất thời không ngờ hoàn toàn nói không ra lời. Chỉ cảm thấy vừa há miệng ra, ngũ tạng lục phủ muốn từ miệng phun ra. Hắn đành miễn cưỡng đứng thẳng thân hình, hờ hững nhìn đám Mộc Thương Tuyết không nói một lời, cố gắng điều tức nguyên lực trong lồng ngực đã loạn thành nhất đoàn.
Nhưng vẻ mặt như thế thấy lọt vào mắt các hữu tâm nhân khác lại thành một tầng hàm nghĩa khác.
Tốt, ngươi làm chuyện lớn như vậy, không ngờ ngay cả một câu giải thích, một câu công đạo cũng không có ?
Ngươi xuất lực hủy diệt Kiếp Nạn Thần hồn hồn thể, xuất lực bảo vệ người của ngươi trước dư ba, gây ra tai họa chết nhiều người như vậy, đây đều là tính toán, người không vì mình, trời tru đất diệt, chúng ta cùng có thể lý giải nhưng ngươi không thể làm bộ dáng một chút sao, sao không giả bộ thổ khẩu huyết gì đó, bày ra vẻ ngươi là hữu tâm vô lực!
Nay cứ đứng đực ra đó, muốn khoe khoang với chúng ta hả? Ngươi có Thánh Nhân tu vi, ngươi sử dụng Phong Lôi Diệt giết chết một đối thủ cùng trình tự, còn làm nhiều tinh nhuệ đệ tử của chúng ta chết đi như vậynay còn muốn biểu hiện ngươi rất tuyệt vời cỡ nào sao, không ngờ lông tóc vô thương ?
Chúng ta tất cả mọi người nhớ kỹ ngươi
Tất cả mọi người tức nổ bụng. Mất thấy mọi người liền muốn liều lĩnh ra tay sống mái với nhau.
Phần phật một tiếng, Ngân Giáp Binh thực lực bảo tồn được " khá hoàn hảo " chỉnh tề lao lên, cả đám đao kiếm ra khỏi vỏ, khuôn mặt lạnh lẽo đem Mộng Đại tướng quân bảo hộ tại sau lưng.
Nhãn tình như ưng nhìn chăm chú vào người các siêu cấp môn phái trước mặt, hiển nhiên, người trước mắt dám can đảm tiến lên một bước, sẽ rút đao mà chiến!
Rất nhiều người con mắt đều đỏ lên, đại bạo tạc lần này làm chết rất nhiều người, thậm chí không riêng gì hậu bối thanh niên đệ tử, trong đó còn có thật nhiều trưởng lão cấp cao thủ vì muốn chu toàn môn nhân nhà mình mà hy sinh, những người này có người nào không phải là lão huynh đệ ngàn vạn năm?
Cảm tình há có thể không sâu ?
Hậu bối đệ tử chết mặc dù đáng tiếc, mặc dù rất nhiều tâm huyết trôi theo nước chảy nhưng đối với các tông môn mà nói, chỉ cần không phải là hạch tâm đệ tử chết đi, mọi chuyện đều dễ nói, lại bồi dưỡng ra là được.
Đây cũng là do đám hạch tâm đệ tử như Vân Trung Thiên, Mạch Lộ, Tử Hoàng toàn bộ đều có thể toàn thân trở ra nhưng mà những trưởng lão cấp cao thủ rơi rụng kia lại làm cho tông môn chính thức tổn thất lớn. Tổn thất bất kỳ ai đều làm cho chỉnh thể thực lực của tông môn giảm xuống, lần ngoài ý muốn này, trong tất cả tông môn sô trưởng lão rơi rụng cộng lại đến hơn hai mươi người, con số này chân chính quá lớn rồi!
Hơn nữa tâm nguyện về bào tàng đã triệt để thành vô ích, tất cả mọi người trong lòng liền giống như là vừa rồi ăn đại tiện rồi lại bị người ta ấn vào hố phân. Cơn tức này không cách nào đè xuống được.