Quyển 2 - Chương 35: Đệ Ngũ Khinh Nhu

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:07

Sở Dương cũng theo đi vào thì mới phát hiện bên trong đó có một cái bệ đá nho nhỏ bề mặt bóng loáng, dường như để làm thành một băng ghế ngồi. Tựa hồ thường xuyên có người tới nơi này ngồi một chút. Quả nhiên, Ô Vân Lương phất ống tay áo một cái ngồi xuống bên trên, ngẩng đầu nhìn Sở Dương, chăm chú nhìn soi mói cẩn thận một lát, khóe miệng khẽ mỉm cười, thậm chí bộ dạng mang chút vẻ thân thiết. "Ngươi không tệ." Ô Vân Lương câu đầu tiên nói ngắn gọn. "Ba người kia là người của Kim Mã kỵ sĩ đường của Đại Triệu. Mà Kim Mã kỵ sĩ đường chỉ chuyên thuộc về Tể tướng đương triều Đệ Ngũ Khinh Nhu quản lý, chính là một cơ cấu tuyệt đối bí ẩn!" Ô Vân Lương không chờ Sở Dương nói chuyện mà đã bắt đầu giải thích. "Kim Mã kỵ sĩ đường, Đệ Ngũ Khinh Nhu. . ." Sở Dương như có điều suy nghĩ, hai cái danh tự này tại kiếp trước của hắn cũng là đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai! Kim Mã kỵ sĩ đường, trên thực tế chính là vũ khí bí mật của triều đình Đại Triệu. ( Ân, tại đây không cần giải thích nhiều thêm nữa, mọi người có thể tưởng tượng qua một cái Đông xưởng cùng với Cẩm Y Vệ của Minh triều, cơ bản là cùng loại. ) Đệ Ngũ Khinh Nhu tên nghe qua mặc dù nhu hòa, nhưng thật ra chính là một nhân vật hùng tài đại lược, kiêu hùng cái thế! Tục truyền rằng người này không hiểu võ đạo, nhưng ba tuổi bắt đầu đèn sách, năm tuổi đỗ tú tài, mười ba tuổi đã lấy tài văn chương mà danh chấn thiên hạ. Mười sáu tuổi đã nhập quan trường, quản lý cả một châu huyện ngay ngắn rõ ràng; hai mươi tuổi đã là Đông Nam tuần sát sứ của toàn bộ Đại Triệu đế quốc. Hai mươi lăm tuổi chính thức gia nhập Nội các, tham gia xử lý công việc trên toàn bộ lãnh thổ Đại Triệu đế quốc, ba mươi tuổi leo lên ngôi vị Tể tướng. Người này năm nay chưa đến 35 tuổi đã là quyền khuynh triều dã, tại Đại Triệu đế quốc chỉ dưới một người mà trên vạn người, hô phong hoán vũ, thống soái hai hàng quan lại văn võ, hiệu lệnh thiên hạ! Thành tựu như vậy, thiên cổ một người! Từ trước văn thần đều cùng võ tướng có mâu thuẫn, nhưng vị Đệ Ngũ Tể tướng này lại đem cả hai ban văn võ đại thần đều thu thập ngoan ngoãn. Đây cũng bởi vì hắn không chỉ có năng lực chấp chính một phương mà còn ôm cả dã tâm mở mang bờ cõi! Thống nhất thiên hạ là mơ ước lớn nhất của Đệ Ngũ Khinh Nhu ! Ở kiếp trước, cái tên Đệ Ngũ Khinh Nhu này chính là bao trùm lên cả Hạ Tam Thiên đại lục! Trên toàn Hạ Tam Thiên tựa hồ không có có âm mưu nào mà không có bóng dáng cùng ảnh hưởng của vị Đệ Ngũ Khinh Nhu này! Đúng là dưới sự sắp đặt thiết kế của Đệ Ngũ Khinh Nhu, do Kim Mã kỵ sĩ đường âm thầm bố cục thi hành mà một vị được công nhận là minh chủ đời sau của Thiết Vân quốc - thái tử Thiết Bổ Thiên bị ám sát chết mất. Sau đó thiết kỵ Đại Triệu đế quốc hung hãn thần tốc tiến quân một mạch tiêu diệt Thiết Vân. Nhất thời Đại Triệu thanh thế như mặt trời ban trưa, sau mượn nhờ dư uy mà nhất cử chiếm nốt Vô Cực quốc. Từ đó tại toàn bộ Hạ Tam Thiên thì Đại Triệu trở thành bá chủ tuyệt đối! Điểm lợi hại nhất của Đệ Ngũ Khinh Nhu chính là ở chỗ hắn không chỉ lợi dụng lực lượng chính trị của triều đình mà ngay cả lực lượng của các đại môn phái giang hồ cũng bị hắn lợi dụng mâu thuẫn hay lợi ích giữa các bên, để gây ra hỗn loạn hoặc kết đồng minh, phát huy thủ đoạn vô cùng nhuần nhuyễn tinh tế, rồi từng bước dẫn dắt bọn họ trong lúc vô tình mà trợ giúp Đại Triệu hoàn thành rất nhiều chuyện triều đình không làm được hoặc là bất tiện làm. . . Hơn nữa lợi hại hơn chính là sau đó còn không có người phát giác, nếu không phải sau chính bản thân hắn nói ra thì chỉ sợ các đại môn phái còn bị hắn làm cho mơ mơ màng màng không biết bao lâu mới tỉnh! Trước lúc, vào thời điểm Sở Dương đi Thượng Tam Thiên tìm kiếm Cửu Kiếp kiếm, thiết kỵ Đại Triệu đế quốc đã diệt Thiết Vân cùng Vô Cực, lại bắt đầu đánh Đông dẹp Bắc, từng bước mở mang bờ cõi. Còn danh tự Kim Mã kỵ sĩ đường cũng nhờ diệt hai quốc gia này mà danh chấn thiên hạ. Ô Vân Lương tự nhiên không rõ Sở Dương đã sớm biết những chuyện này mà vẫn giải thích một phen cái gì gọi là Kim Mã kỵ sĩ đường cho hắn. "Đệ tử chỉ muốn biết vì sao ngài không ngăn cản?" Sở Dương nhíu mày. "Ta vì sao phải ngăn cản?" Ô Vân Lương hơi nở nụ cười. "Ách?" "Mấy năm này, ta một mực cùng lão Nhị đều vào lúc tảng sáng đến cái chỗ luyện công kia." Ô Vân Lương mỉa mai cười cười: "Tuy hắn vẫn không biết nhưng từ khi bọn hắn liên hệ lần đầu vào năm năm trước thì ta đã biết rất rõ." Sở Dương lại càng hoảng sợ, nhìn xem khuôn mặt ấm áp uy nghiêm của Ô Vân Lương mà nhịn không được dâng lên một tràng cảm giác mất mát trong lòng. Ở kiếp trước bởi vì tông môn bị diệt, hơn nữa Sở Dương cùng vị tông chủ này cũng chưa từng tiếp xúc qua nên trong nội tâm hắn quả thật là có chút xem thường người này. Một tên tông chủ mà để cho môn phái bị diệt môn trong tay mình, tông chủ như vậy thì có cái gì đáng nói đây? Nhưng hiện giờ hắn mới biết vị tông chủ Ô Vân Lương này thật sự chính là tâm cơ thâm trầm. Ai nếu coi hắn là kẻ đần, vậy đó mới thực sự là kẻ đần đi! Kỳ thật ngẫm lại, có thể làm tông chủ một môn phái thì có ai là đèn cạn dầu đây. Nhưng Ô Vân Lương lại có thể dễ dàng dung túng cho một âm mưu tồn tại dưới đáy mắt mình phát triển đến năm năm! Vì sao? Sở Dương nhìn Ô Vân Lương vẻ mặt trầm ổn, trong nội tâm bỗng lờ mờ hiểu được chút gì đó. "Đầu tiên, bọn hắn muốn xách động nội loạn bên trong Thiên Ngoại lâu... Thật ra kể từ khi ta lên làm chưởng môn Thiên Ngoại lâu thì các sư huynh đệ vốn đã không phục, các trưởng bối của sư môn khi đó cũng chia phe lập phái... nội loạn đã bộc phát rồi còn đâu. Tình hình này cũng cần phải trải qua tẩy trừ thì mới có thể bắt đầu lớn mạnh." Ô Vân Lương nặng nề nói: "Cho nên ta mới dung túng hắn làm như vậy. Nếu không thành công thì cùng lắm là bị hủy diệt, không còn đường nào khác." "Nhưng đến năm thứ hai, bọn hắn mới dần dần lộ ra mục đích thật sự, chính là lợi dụng danh nghĩa môn phái Thiên Ngoại lâu cấu kết bên ngoài để khơi mào đại chiến giữa hai nước Đại Triệu - Thiết Vân, mượn cớ tìm cách có thể trả giá nhỏ nhất mà thôn tính tiêu diệt Thiết Vân, bảo tồn thực lực để tiếp đó thống nhất thiên hạ." "Điều này sao có thể?" Sở Dương kinh hãi nói: "Thiên Ngoại lâu mặc dù mạnh mẽ hơn nữa thì cũng chỉ là một tông môn mà thôi, có tư cách gì đi khơi mào đại chiến hai nước chứ?" "Thế sự không có gì là không thể, quan trọng là có làm hay không, và làm như thế nào." Ô Vân Lương cười lạnh lẽo. "Ách, chưởng môn sư bá, sao hôm nay ngài lại nói với đệ tử những... cái này chứ? Hình như hai chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt a?" Sở Dương càng nghe càng đứng ngồi không yên, tựa hồ có một loại cảm giác như mình đang bị lôi vào vũng bùn của một âm mưu to lớn, thậm chí còn cảm thấy hai chân đã ngập trong bùn không cách nào rút ra được nữa. "Bình tĩnh chớ vội, ta nói cho ngươi tự nhiên là có lý do. Ngồi xuống đi đã." Ô Vân Lương trừng mắt. Sở Dương bất đắc dĩ nhướn mày, dứt khoát tìm một tảng đá ngồi lên. Cũng không biết là cố tình hay chỉ là vô ý mà tảng đá hắn ngồi lên đem so với tảng đá Ô Vân Lương đang ngồi thì rõ ràng cao rộng hơn. Vốn vừa rồi hắn đứng còn Ô Vân Lương ngồi thì giống như một loại hình thức cấp dưới nghe cấp trên phân phó. Nhưng hiện tại hắn ngồi xuống kiểu này thì mặc dù độ cao so với khi đứng cũng không khác biệt bao nhiêu, nhưng trên hình thức lại rõ ràng đổi ngược thành từ trên cao nhìn xuống. Chưởng môn đại nhân lại ngồi ở phía dưới của hắn, loại trạng thái này quả thực là ngược đời. Ô Vân Lương nhướng mày, cười mà như không cười nhìn nhìn Sở Dương một chút, không ngờ không để ý sự vô lễ của hắn chút nào mà chỉ tiếp tục nói. Sở Dương cười khổ trong lòng, chỉ cần Ô Vân Lương nói dù một câu bất mãn là hắn có thể lấy cớ lập tức cáo lui, rời khỏi cái vũng bùn này rồi. Nhưng không ngờ lão thành tinh này lại coi như không có gì. Tò mò hại chết người ah, lời này thật sự không giả. Sở Dương đã hối hận, ta nói tự nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà đuổi theo ba người kia chứ? Không phải mua dây buộc mình thì là gì. . . "Thiết Vân thái tử Thiết Bổ Thiên tuy còn trẻ, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi nhưng hùng tài đại lược, hơn nữa cũng phi thường chú trọng tới các lực lượng giang hồ bên ngoài triều đình, nhất là lực lượng tử sĩ. Tự tay hắn đã thành lập một cái gọi là Bổ Thiên Các, bên trong chính là nơi thu nạp toàn bộ anh hùng hào kiệt khắp chân trời góc bể! Dễ thấy người này chiêu hiền đãi sĩ, đã có khí phách hùng bá thiên hạ, cũng có được sự độ lượng rộng rãi có thể chứa người, là một thiếu niên hàng đầu hiếm có! Quốc vương Thiết Thế Thành của Thiết Vân quanh năm ốm đau nằm liệt giường, toàn bộ quốc gia đều nhờ vào Thiết Bổ Thiên chống đỡ vận hành... , hắn mặc dù chưa đăng cơ nhưng trên thực tế đã làm chủ Thiết Vân rồi, cũng là trụ cột tinh thần của quân đội Thiết Vân!" "Có thể nói, nếu Thiết Bổ Thiên chết, Thiết Vân quốc chắc chắn sụp đổ!" Sở Dương ỉu xìu ậm ừ một tiếng. Tuổi trẻ lợi hại thì như thế nào? Qua hơn ba năm nữa cũng còn không phải là bị người giết sao? Nước cũng bị diệt theo. Sở Dương còn nhớ rõ cái chết của thái tử Thiết Vân quốc kiếp trước chính là do Đại Triệu xuất động hơn năm trăm cao thủ, còn bỏ ra một số tiền lớn thuê thêm mấy cái tổ chức sát thủ cùng hành động mới có thể thành công. Nhưng sau đó, những người này không một ai sống sót! Lúc ấy chuyện này đã chấn động cả thiên hạ, sau đó Thiết Vân quốc cũng trả thù cực kỳ tàn khốc đẫm máu, biên cảnh Đại Triệu toàn bộ bốn châu huyện tính ra mấy chục vạn người - chó gà không tha! Bởi vậy có thể thấy được uy vọng của vị thái tử Thiết Vân này tới cỡ nào rồi. . .