Quyển 8 - Chương 163: Lần này chết chắc!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:17

Sở Dương đối với tình hình chiến đấu nay trong lòng phân tích: Thiểm Điện Xà này tựa hồ là muốn tới giết mình? Mà Lôi Đình Cuồng Đao kia là tới ngăn trở hắn. Mà Cự Linh Đao thì thuần túy là một kẻ e sợ thiên hạ bất loạn... Nhưng không thể không nói ba người này phương thức chiến đấu không giống nhau, nhưng sự hiểu biết đối với Đao Đạo mỗi người đều có cái riêng của mình, đều có sự thần kỳ tinh diệu riêng. Mặc dù chỉ là ngắn ngủi xem cuộc chiến, thậm chí còn không phải thấy được rất rõ ràng nhưng cũng đã có được ích lợi không nhỏ. Duy nhất không hiểu rõ là: Thiểm Điện Xà này khí lượng cũng quá hẹp hòi đi? Cũng chỉ vì ngày đó mình nói một câu ngăn cản hắn báo giá lung tung, không ngờ liền muốn giết ta? Đây cũng quá kiêu ngạo đi! Dám gây sự với ta không sợ chết sao? Không biết Thiết Huyết mình kia bởi vì một người trong bọn họ động sát cơ với ta mà bị diệt mình sao? Ân, việc này thật đúng là không mấy người biết đến, trên thực tế việc Thiết Huyết mình bị diệt đối với cao tầng Đông Hoàng Thiên không phải là bí mật nhưng đối với hạ tầng võ giả mà nói thì vẫn là cơ mật lớn lao! Ngay tại lúc này Thiểm Điện Xà đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài 1 tiếng, vô số đao khí từ trên người hắn, từ trên đao của hắn như thủy triều phún ra và giận dữ hét to: "đã như vầy các ngươi liền đi chết đi!". Thân thể gầy yếu của hắn trong lúc đó chợt sáng lên, vô số phong duệ đao khí tức thì ngưng tụ thành thực chất, thành từng luồng sóng bay ra ngoài nhưng thân thể của hắn lại lâm vào trạng thái bất động. Chỉ có chuôi trường xà đao trong tay hắn lại giống như ngọn đèn vậy, càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt! Lôi Đình Cuồng Đao cùng Cự Linh đối diện với 1 đao uy thế như thế thì đều nhanh chóng lui về phía sau một bước biết được Thiểm Điện Xà chỉ sợ đã muốn phải liều mạng nên trong lòng 2 người đều vạn phần chú ý. Một tiếng rống to! Sở Dương ngưng tụ toàn bộ tinh thần dõi mắt nhìn lại. Quanh thân Thiểm Điện Xà lúc này như có ngàn con linh xà, không phải là đao khí mạnh mẽ phá thể mà ra, lại có con như thôn phệ thiên địa Cự Mãng hướng về hai người đối diện như tia chớp đánh tới! Tất cả đao khí với tốc độ hoặc nhanh hoặc chậm quỷ dị từ các loại góc độ khác nhau dần dần lao tới gần, đúng làheo trình tự rõ ràng mà hết lần này tới lần khác điểm rơi của mỗi một đạo đao khí lại không thay đổi, đó là các bộ vị trí mạng của 2 người kia! Hảo tinh diệu nhất đao! Sở Dương thấy được thì ánh mắt tỏa sáng, nếu không có vấn đề lập trường thì Sở Dương quả thực muốn lớn tiếng ca ngợi một đao kia rồi! Một đao kia hoặc nói là trận chiến này... Nếu có thể cho Đồng Vô Thương nhìn thấy thì sẽ có nhiều tốt? Đối với hắn ích lợi mới là lớn nhất! Đối diện hai người đồng thời rống to! Vạn Xà Phệ Thiên! Đây là liều mạng chiêu số của Thiểm Điện Xà cũng là tối cường sát chiêu của hắn, hai người này trước đó cũng thực sự không ngờ người này cư nhiên bị dồn đến loại tình trạng này rồi. Hai người bọn họ ngươi tới ta đi đánh nhau cao hứng bừng bừng chỉ có Thiểm Điện Xà là có chút không chống đỡ nổi vì tuyệt đại bộ phận áp lực của cuộc chiến đều do Thiểm Điện Xà thừa nhận... Mà kết quả này khiến cho Thiểm Điện Xà há có thể không giận được? Hai người các ngươi thoải mái rồi, chỉ có lão tử là không nuốt được cái kết cục 1 chọi 2! Chỉ khi tới lúc lão tử không chịu nổi thì các ngươi mới cho lão tử một điểm thở dốc cơ hội. Chờ lão tử có lực lại thì lại đánh tiếp, các ngươi bắt nạt người như vậy! Coi ta là tiểu tử ngốc sao? Đã như vậy các ngươi muốn chơi lão tử liền chơi với các ngươi xem rốt cuộc ai đùa chơi chết ai! Mãnh liệt chiêu hàng lâm Phích Lịch Cuồng Đao và Cự Linh Đao tất nhiên là sẽ không ngồi chờ chết mà đều ra chiêu phản kích! Từng đạo đao khí sắc bén từ phía hai người, từ trên đao phóng ra ngoài hướng về phía Thiểm Điện Xà lao tới. Rõ ràng tốc độ đao khí đã nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi nhưng ở trong mắt người xem lại vô cùng chậm! Chậm đến cực điểm! Sở Dương khẩn trương nhìn vào trong tràng, hắn biết thắng bại liền ở một chiêu này mà xuất hiện! Như chậm mà như thực nhanh! Oành! Ba đạo đao khí sắc bén cùng một thời gian mãnh liệt va chạm! Đồng thời ba người đồng thanh gào thét trường đao trong tay không biết vào giờ khắc này đã bổ ra nhiều ít bao nhiêu đao, chỉ thấy khắp thiên địa đã bị ánh đao hoàn toàn tràn ngập! Từ xa nhìn lại chỉ thấy trong này là một quả cầu sặc sỡ sáng chói nổ tung! Sưu sưu sưu... Phốc phốc phốc... Vô số đao khí cũng đã không được khống chế mà văng ra tung tóe, rừng cây nhỏ nơi xảy ra giao chiến xem như gặp nạn! Gần như tất cả cây cối, không, không phải gần như mà là tất cả cây cối trong khoảnh khắc đó tức thì hoàn toàn biến thành bột mịn mà tung bay trên không trung! Nương theo thanh âm nặng nề, ba tiếng kêu rên nặng nề cũng không phân trước sau vang lên. Phải một lát sau bụi mù mới tán đi. Ba phương hướng có ba người còng lưng đứng ở nơi đó nắm giữ trong tay trường Đao của mình mà trên người chậm rãi chảy ra máu tươi nhưng cả đám vẫn hung hãn ngẩng đầu, 2 con mắt gắt gao nhìn chăm chú vào đối thủ, xem thử rốt cuộc là ai... ngã xuống trước! Trên bầu trời lúc này vô số bụi bặm mới bắt đầu rơi xuống, bay bổng giống như là một hồi đầy trời đại tuyết vậy! Một hồi lâu sau. Phốc! Thân hình gầy yếu của Thiểm Điện Xà dẫn đầu lay động một chút, trên người của hắn đầy vết đao, áng chừng bảy tám chục đạo nhưng cái chính thức khiến hắn đứng không vững lại ở trên đầu gối, một vết đao chém sâu đủ để thấy xương. Miễn cưỡng áp lực miễn cưỡng chèo chống cuối cùng cũng có cực hạn, khi đè nén không được thì máu tươi giống như là suối phun lao ra. Thân thể của hắn kịch liệt loạng choạng, hắn cắn răng cường chống không để cho mình ngã xuống nhưng thân thể lay động càng ngày càng mạnh, rốt cuộc hắn trầm giọng thở dài rồi phù một tiếng ngồi bệt xuống đất. Theo tư thế thay đổi chân của hắn gập lại trên đầu gối máu tươi phun ra đồng thời hoàn toàn có thể thấy được xương cốt trắng hếu thò ra. Thiểm Điện Xà mặc dù ra chiêu trước chiếm được chủ động nhưng đối mặt với hai người liên thủ, hơn nữa tùy tiện một người nào thực thực cũng không kém hơn hắn, lấy một địch hai có thể nào bất bại! Chỉ là hai người kia thương thế thực sự không khá hơn hắn bao nhiêu. Phía đối diện, thân hình khôi ngô của Lôi Đình Cuồng Đao trước mắt thật giống như là một con nhím máu, trên người không ngừng xuất hiện huyết sắc tế tuyến, mấy trăm đạo dây nhỏ giăng khắp nơi. Bên kia Cự Linh Đao cũng không khá hơn chút nào, trên người vết thương quả thật không nhiều lắm nhưng xương sườn lại bị chém đứt hai cái, còn có 1 bên bả vai cũng thiếu chút bị đánh gãy... h Trước sau hai người cũng đồng thời ngồi bệt xuống. Đúng là kết quả ba bại đều thương! Một đám máu tươi từ dưới thân 3 người thong thả chảy ra. Ba người đồng thời cảm giác được đầu óc của mình kịch liệt choáng váng. Đây là do mất máu quá nhiều. Loại thương thế này chưa hẳn đã trí mạng nhưng dù là cao thủ cao minh hơn cũng không cách nào tránh khỏi loại hiện trạng này! Dùng sức lắc đầu muốn làm cho mình thanh tỉnh lại một điểm rồi lại lơ đãng động vào vết thương trên cổ, Lôi Đình Cuồng Đao đau đến mức hừ một tiếng mắng: "Con rắn chết kia... Ngươi mẹ kiếp... sao lại liều mạng như vậy..."... Cự Linh Đao thở hào hển cười khổ nói: "Con rắn chết này không phải là điên rồi chứ..."... Hai người vừa nói chuyện vừa lấy từ trong lòng lấy ra dược hoàn để ăn vào tất cả mọi người là tên vong mệnh, trên người sao có thể không có thuốc bảo vệ tánh mạng chứ? "phóng rắm các ngươi!". Thiểm Điện Xà run rẩy lấy từ trong lòng ra một chai thuốc hướng lên cổ họng, đem hơn mười khỏa đan dược ăn vào rồi thở hào hển nói: "hai tên thối các ngươi không biết xấu hổ... Hai đánh một... Lão tử... Lão tử không liều mạng... Có thể sao?". "Ngươi liều mạng của mình đương nhiên được". Cự Linh Đao cười khổ nói: "nhưng ngươi nhìn bọn ta như bây giờ. Không ai có thể động đậy được... Tùy tiện có 1 võ giả Huyền cấp hay Linh cấp đến là liền có thể lấy được mệnh chúng ta... Nếu thật sự oan khuất như vậy mà chết đi thì lão tử có xuống Địa ngục cũng phải nguyền rủa ngươi!". Thiểm Điện Xà trừng mắt nhưng ngay sau đó mềm xuống nói: "làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ". Lôi Đình Cuồng Đao hầm hừ nói: "Chuyên thế gian cho tới bây giờ đều không thể ngờ được, nếu quả thật khéo như vậy thì sao?". Thiểm Điện Xà lớn tiếng nói: "Cho dù lật thuyền trong mương chết thì cũng không chỉ có mình ta, mọi người kết bạn ra đi đi!". Hai người im lặng không nói gì mà trong lòng âm thầm cầu nguyện tại lúc này ngàn vạn lần đừng có người khác đến. Tuy nhiên trên đời này, từ trước đến nay ngươi sợ cái gì thì nó lại sẽ tới. Ngay khi ba người cầu nguyện thì một cái thanh âm già nua thản nhiên vang lên: "là ai đó... Là ai hủy rừng cây nhỏ của ta như vậy?". Ba người lập tức lông tóc dựng đứng! Cái thanh âm này đột nhiên xuất hiện, bồng bềnh phiêu miểu tựa như trong hư không đột nhiên có người khai thanh thuyết thoại. Với tu vi của ba người này mà không ngờ là căn bản không hề phát hiện ra người này đến đây lúc nào! Không... Phải nói là cho đến bây giờ cũng không phát hiện ra, người này rốt cuộc ở nơi nào? Chỉ là bằng vào thanh âm mà phán đoán thì người nọ nên ở gần trong gang tấc nhưng nhìn không ra người! Chẳng lẽ gặp quỷ?! Sự thực như vậy khiến ba người trong lòng lạnh toát, chỉ cảm thấy trên sống lưng lạnh lẽo, từng đợt mồ hôi lạnh túa ra bên ngoài. Vào lúc này cho dù chỉ là một võ giả cấp thấp cũng có thể đem ba người tàn sát hết, lại không nghĩ rằng làm sao lúc này lại có một đối thủ đáng sợ như vậy đến chứ! Hơn nữa nghe khẩu khí của người này thì khi ba người chiến đấu đã phá hủy rừng cây của người này. Xem ra chuyện còn đáng sợ hơn? Miễn cưỡng quay đầu nhìn bốn phía mà không khỏi khóc không ra nước mắt nghĩ: ông trời của ta ơi, hiện nơi này nào còn có rừng cây gì chứ? Ngay cả rễ cây cũng bị mất rồi, đây không phải là cần phải mạng già sao... "ai.", trên không trung truyền đến một tiếng thở dài già nua nói: "lão phu hiện nay đã lập thệ là không tái nhiễm hồng trần tục sự, lúc này ẩn cư... Đã trải vài ngàn năm tuế nguyệt, không ngờ ba trăm năm trước nhất thời cao hứng trông 1 rừng cây nhỏ để thêm hai phần cảnh trí, không ngờ hôm nay lại bị hủy ở trong tay các ngươi". "đáng tiếc rừng cây của ta... Đáng tiếc cho linh dược của ta, vài ngàn năm tâm huyết bị hủy hoại chỉ trong chốc lát..."... Thanh âm kia liên tục thở dài, trong thanh âm tràn ngập vô hạn phiền muộn. Xong rồi đây còn là rừng cây do vị cường giả này tự tay trông nữa! Cái này lại có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Chớ nói chỉ là phía dưới còn có linh dược trông vài ngàn năm trước. Ô - chết chắc rồi! Lần này nhất định là chết chắc rồi! Ba người hoàn toàn không có hoài nghi lời vị tiền bối kia, chỉ từ chiêu thức từ trong hư không phát ra tiếng ấy, phỏng chừng bản thân ba người đây có tu luyện thêm ba năm vạn năm nữa cũng không thành, nhân gia đáng giá để mạnh miệng lừa gạt ba người mình sao? Chưa nói xong cái này không giống như là lấy cớ, cho dù không hề lấy cớ, chỉ cần nhìn ngươi không vừa mắt cũng không phải là lý do tốt để giết người sao? "Cái này... Kia, vị tiền bối này... Lôi Đình Cuồng Đao lắp bắp nói: "Chuyện này... Chúng ta thật sự là không ngờ, ngài... Vừa nghe đến câu 'ẩn cư vài ngàn năm tuế nguyệt ", vậy chắc chắn chính là tiền bối rồi, không chừng đó là tiền bối trong tiền bối... "Không ngờ ", hết thảy đều có định số, ha ha... Đại để người không biết không trách, hủy thì hủy thôi... Trong hư không người nọ ha ha cười, ba người đều cảm giác được những lời này vang tại bên tai của mình lên nói, thậm chí là lỗ tai của mình còn có thể cảm nhận được nhiệt khí trong miệng đối phương phả ra... Nhưng hết lần này tới lần khác thủy chung nhìn không ra cái gì khiến cả 3 không khỏi đều nổi da gà, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán bị hù mà chết. Cho dù là thân thể hoàn hảo thì giờ phút này chỉ sợ cũng bị hù dọa không dám động... Có điều ba người nhiều ít buông lỏng tâm tư, tiền bối cao nhân chính là tiền bối cao nhân, không ngờ không hề trực tiếp nổi giận đem mình xử lý, phần khí độ này, nếu không tại sao nhân gia là tiền bối cao nhân chứ, lúc này chỉ sợ là còn có dư địa để hòa hoãn! "Không trách tội các ngươi là một chuyện nhưng các ngươi thủy chung đã làm tổn hại rừng cây của ta tổng yếu vẫn nên có điểm thuyết pháp chứ?"thanh âm kia nói. "Vâng, đúng, cực kỳ đúng! Nhất định là phải bồi thường", ba người vui mừng quá đỗi, bồi thường ư? Đây còn không là chuyện dễ dàng sao? "Đúng, nếu nguyện ý bồi thường, vậy thì nói chuyện bồi thường, những linh dược kia cũng thì thôi, mặc dù đều là vạn năm linh dược nhưng cũng không đáng gì, chỉ là cái phiến rừng cây kia theo lão nhân gia ta đã mấy trăm năm, lại có chút không nỡ các ngươi đã là vô tâm thì thôi, ta cũng không làm khó các ngươi nữa nhưng các ngươi ba người tạm thời cũng đừng có đi nữa, ở tại chỗ này một lần nữa trông cây cho ta, chỉ cần nuôi đến lúc phiến rừng cây đó lớn như cũ là được rồi. Thời gian cũng không quá dài đâu, năm trăm năm quang âm nháy mắt là trôi qua thôi". Thanh âm già nua kia thản nhiên nói: "lão nhân gia ta trong khoảng thời gian này tâm tình mà không tốt thì liền giết toàn gia các ngươi. Trông cây năm trăm năm? Ba người hai mặt nhìn nhau. Chúng ta cũng chỉ là chém mấy cái cây thôi, làm sao lại muốn ba Thánh cấp đỉnh phong đao khách ở trong này làm nô bộc năm trăm năm? Đây... Đây là một cái giá quá cao đi? Hơn nữa nếu ở trong này trông cây năm trăm năm... Như vậy, rau cúc đều vàng rồi... Chúng ta cũng còn có chuyện của mình mà. "Tiền bối, kính xin châm chước lại đi... Ba người cùng cầu khẩn. "Được... Thanh âm già nua kia nói: "Dù sao lão nhân gia ta tâm tình cũng đang tốt, nếu muốn châm chước thì cũng có thể, chỉ sợ các ngươi không muốn thôi". Ba người gật đầu như mổ thóc nói: "nguyện ý, nguyện ý, chắc chắn nguyện ý rồi! Chỉ cần không cần trông cây thì đều dễ nói cả!". "Được, đã như vậy các ngươi liền giúp ta làm 1 việc khác a... Thanh âm già nua nói xong thì đột nhiên trên không trung "lạch cạch "một tiếng rồi lăng không rơi xuống một cái bình ngọc. "Trong bình ngọc có ba khỏa đan dược có thể vì các ngươi trị thương! Ăn vào đi..."Thanh âm già nua nói. Ba người hai mặt nhìn nhau nhìn cái bình ngọc gần trong gang tấc mà không ai đưa tay ra. Thanh âm già nua kia thở dài nói: "ngó đám không có tiền đồ các ngươi kìa, các ngươi bây giờ có bộ dạng gì chứ... Ta muốn giết các ngươi còn cần hạ độc sao? Lão nhân thôi 1 hơi cũng có thể diệt các ngươi rồi, bọn các ngươi có bị thương hay không không đối với ta có gì khác nhau sao?". Ba người sợ hãi chấn động! Lời này cũng không sai! Nhân gia muốn giết chúng ta có thể không cần động 1 ngón tay mà thôi 1 hơi cũng không sai biệt lắm rồi... Còn hạ cái gì độc chứ? Lôi Đình Cuồng Đao dẫn đầu cầm lấy bình ngọc, dùng sức mở ra ba người đồng thời chun mũi chà lên. Quá thơm! Chỉ là ngửi được cỗ mùi thơm này mà toàn thân đã thoải mái, cảm giác thương thế lại có chút giảm bớt đi. Đây là thần dược bậc nào a? Cự Linh Đao đã sớm không nhịn được vươn tay ra nói: "ta ăn trước một khỏa linh hiệu như thế, cho dù là độc dược ta cũng nhận biết được Nói xong đưa tay đoạt lấy một khỏa cho vào mồm nuốt xuống. Ngay sau đó hắn mở to hai mắt nhìn. Không chỉ là hắn mở to hai mắt nhìn, mặt khác Thiểm Điện Xà cùng Lôi Đình Cuồng Đao cũng đồng dạng con mắt trợn tròn. Vì sau khi ăn vào được hai cái hô hấp, mặt Cự Linh Đao không ngờ lại không khó coi mà ẩn ẩn có chút đỏ ửng. Trên đầu của hắn đằng đằng xuất hiện bạch khí: trên người thương thế trầm trọng như vậy không ngờ lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thu nhỏ miệng lại, những chỗ cơ thể bị phá hư kia như huyết quản đều có thể tự động nhúc nhích, tự động liền lại, sau đó đều được hảo cơ nhục vây quanh, ngay sau đó mặt ngoài bì phu tốt hơn. Chỉ một lát sau không ngờ lại trơn bóng như mới. Cự Linh Đao trơ mắt nhìn biến hóa trên người mình, há miệng to như quả trứng vịt lẩm bẩm nói: "đây tình huống nào? Ngay cả vết thươmng cũ ba năm trước đây... Cũng không còn sẹo... "Nhanh cho ta một khỏa!"Thiểm Điện Xà nổi giận đùng đùng thúc giục. "sùng sục!"Lôi Đình Cuồng Đao bản thân nuốt 1 khỏa trước rồi trợn trắng mắt nói: "Sao phải cho ngươi trước? Ta phục dùng một khỏa trước, thử xem dược tính đã, xác định không có độc mới cho ngươi ăn, ta là suy nghĩ cho ngươi thôi". "Ngươi tên khốn kiếp!"Thiểm Điện Xà tức giận đến gần như ngất đi. Đã như vậy mà còn kêu ta là rắn độc! Trong khi thương thế của ta là nặng nhất mà. Một hồi lâu sau. Ba người đều kinh ngạc đứng ở nơi đó nhìn trên người của mình, tất cả ngoại thương mới vừa rồi còn khủng bố khiến người ta khó có thể chịu được, huyết nhục đầm đìa nhưng bây giờ, tất cả da thịt đều đã trơn mềm giống như trứng gà bóc vậy. Không ngờ một điểm dấu vết cũng nhìn không thấy, phi, không phải là nhìn không thấy mà triệt để biến mất rồi. Thậm chí ngay cả nội thương trầm trọng dị thường cũng trong khoảnh khắc tốt hơn ít nhất ba thành! Đây là thuốc gì? Thuốc này hiệu quả quả thực chính là nghịch thiên! Ba người đều có chút ít mờ mịt, thứ nhất là vì thần kỳ dược hiệu: Cả đời chưa thấy qua loại thuốc nào thần kỳ như vậy. Thứ hai chính là vô duyên vô cớ được người ta cho ân huệ lớn như vậy, hơn nữa trước đó còn đắc tội với nhân gia, hủy rừng cây của người ta, thậm chí trong đó còn có thật nhiều "vạn năm linh dược"... Nhân gia lại đại độ như thế, bảo ngươi làm cái gì cũng không nói, trước tiên đã ban thưởng tiên đan linh dược rồi. Nhân tình này thật sự đúng là quá lớn đi. Ba người ngây người hồi lâu mới nhớ tới nói lời cảm tạ nhưng lại là mơ hồ vì đối phương sau khi ném ra thuốc ra thì lại không nói một câu nào nữa. "Tiền bối... Ngài còn có ở đây không?"Lôi Đình Cuồng Đao có chút cẩn thận nói. "Nói gì vậy lão phu vẫn đang ở đây, chỉ là các ngươi tu vi không cao nên không thể nào phát hiện ra thôi, các ngươi chữa thương không nên hộ pháp sao?!"thanh âm già nua kia nói ra một câu nói lập tức khiến ba người cảm giác tra nước mắt... Đừng trách vừa rồi ngay cả trùng tử cũng không thấy, hóa ra là vị cường đại tồn tại này đang hộ pháp cho chúng ta. "Xin hỏi tiền bối muốn chúng ta làm chuyện gì? Chỉ cần có thể có năng lực, tuyệt không hai lời!"Thiểm Điện Xà cung kính hỏi. "Thật ra cũng không có chuyện gì, linh dược là chuyện nhỏ không có cũng không sao, lão phu cùng phiến rừng cây này mặc dù có chút cảm tình nhưng cánh rừng thủy chung chỉ là cánh rừng mà thôi, ta quả thật không muốn làm khó mấy người các ngươi, ai... Không có thì sẽ không có đi... Thanh âm già nua kia mang theo sự ngơ ngẩn rầu rĩ thổn thức, lão nói xong câu đó thì lại trầm mặc xuống. Ba người đồng thời áy náy đến tột đỉnh nói không ra lời. Rừng cây không đáng tiền nhưng là tự tay trông, mấy trăm năm thủ hộ, lớn lên như vậy nhiều ít tâm huyết cùng tinh lực nên có cảm tình a? Đã bị bản thân một đao hủy đi. Còn có những thứ "vạn năm linh dược" kia nữa, ba người này một chút cũng không hoài nghi, ngay vừa rồi vài khỏa thuốc kia nếu không phải có vạn năm linh dược phối trí ra thì làm sao có thể có được thần hiệu kinh người như thế!? Ai... Đáng chết a. gi "Các ngươi đã có lòng đền bù tổn thất thì lão nhân cũng không nên cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, chỉ là lão nhân thực sự không có việc gì cần đến các ngươi. Ân, như vậy đi ta có 1 hậu bối ở Tử Hà thành này, thực lực của hắn còn thấp, bây giờ Tử Hà thành gió nổi mây phun, long bàn hổ cứ, lão phu lại không kiên nhẫn mỗi ngày trông coi hắn. Các ngươi nếu là có tâm thì liền giúp ta chiếu cố hắn một chút... Nếu không muốn, không tiện cái gì, lão phu cũng không miễn cưỡng". Thanh âm già nua có chút mờ ảo và rầu rĩ nói. "Xin hỏi tiền bối vị hậu bối này tên gọi là gì?"Thiểm Điện Xà cắn răng một cái hỏi. Giờ khắc này trong lòng của hắn đã quyết định, đã vô duyên vô cớ được ân huệ như vậy, thiếu nhân tình to như vậy, sao cũng phải chiếu cố tốt cho hậu bối nhà người ta! "Đúng, tên của hắn... Gọi là Sở Dương. Rất tốt, bây giờ là chủ nhân của Thiên Binh Phách Mại Đường... Tiểu tử kia thực lực quá yếu, tuổi còn rất trẻ nên không hiểu chuyện cho lắm... Thanh âm già nua kia cảm thán, lẩm bẩm nói: "Thanh niên bây giờ... Khi nào thì mới có thể chân chánh lớn lên mà hiểu chuyện chứ... Thiểm Điện Xà thì đã sửng sốt! Cái gì? Sở Dương? Chủ nhân Phách Mại đường? Chính là người mà bản thân vừa rồi còn kêu gào muốn giết kia sao? Trong sát na, Thiểm Điện Xà chỉ cảm giác được da mặt của mình nóng như bắt lửa. Cái này thực sự là mắc cỡ chết đi được. Sau đó nghĩ lại mà sợ chính thức nghĩ mà sợ, bản thân mình vận khí quá may mắn đi, nếu không phải là cùng hai gia hỏa kia đánh nhau dập đầu, nếu để cho tiền bối này biết được ước nguyện ban đầu của mình thì phỏng chừng bản thân đã chết tám trăm lần rồi! May mắn quá đi! Bên kia Lôi Đình Cuồng Đao cùng Cự Linh Đao đều là thầm nở nụ cười nhìn mình có chút hả hê. "Đúng, hậu bối này của ta cũng không biết sự tồn tại của lão phu... Thanh âm già nuạ có chút tự giễu cười cười nói: "được rồi, cứ như vậy đi, ba vị nếu là có tâm thì liền giúp lão hũ cái này... Nếu không muốn vậy cũng không sao. Lão thổn thức thở dài một hơi rồi nói: "Lão phu đi vậy". "Hô!". Một trận gió lên. "Tiền bối! Tiền bối!"ba người đồng thời kêu to, chỉ là trong không trung đã không còn thấy thanh âm già nua kia nữa, trong nháy mắt này giống như là vị thần bí lão nhân chưa bao giờ lộ diện kia đã chạy tới chân trời góc biển rồi vậy. Ba người đồng thời trong lòng ngơ ngẩn rầu rĩ. Giang hồ tiền bối như vậy há có thể không làm cho người kính trọng? Phong độ như vậy, nhân phẩm như vậy, phong thái như vậy, mặc dù còn chưa từng thấy mặt nhưng chỉ bằng vào sự rộng lượng này cũng đã triệt để khuất phục ba người rồi. "Ta quyết định!"Thiểm Điện Xà thanh âm u ám mờ ảo nhưng mà nghiêm túc nói: "Ta đây phải đi tìm Sở Dương! Sau đó lưu ở bên cạnh hắn! Bảo vệ hắn!". Thiểm Điện Xà cười hắc hắc nói: "Thiểm Điện Xà ta cả đời này, có người hận, có người sợ, có người chán ghét nhưng mà không có ai tín nhiệm ta như vậy. Chỉ riêng bằng vào phần tín nhiệm của tiền bối này ta cũng phải bảo hộ cho hậu nhân của hắn được chu toàn!