Quyển 7 - Chương 742: Một lần thua cuộc một trăm năm

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:38:50

Lê Hoa pha! 72 vị cao thủ Lệ gia ẩn mình thật sâu trong tầng tuyết, che giấu tất cả khí tức. Cả đám ngay cả ánh mắt cũng không lộ ra, tu vi bị áp chế toàn bộ, chỉ lưu lại công năng nguyên thủy nhất của lỗ tai trên cơ thể mà thôi. Trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm xúc tàn ngược. Trong khoảng thời gian này, bị áp chế quá thê thảm. Hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội phản kích rồi! Nói như vậy là bởi vì liên tục nửa năm qua, người của Lệ gia đã bị nghẹn khuất tới chỉ muốn chửi mẹ nó. Cả đám có lực mà không có chỗ dùng, chỉ bị động bị đánh, uất ức tới đỏ lừ cả mắt lên rồi. Một khi tiếp chiến, thế tất như địa liệt sơn băng! Khuynh tất lực lượng! Mạc Thiên Cơ thần cơ diệu toán khiến bọn hắn tin tưởng nhiều lắm. Quân sư vô địch... Cuối cùng cũng có rồi! Con mẹ nó. Tất cả cảm giác tuyệt vọng lúc trước đều biến thành hư không. Phương xa, trong tuyết rơi trắng xóa, có rất nhiều bóng người màu trắng cấp tốc bay tới. Ba chi đội ngũ đã tiến hành biến trận hai lần, càng thêm khó bề phân biệt. Mục tiêu của ba đội ngũ cũng trở nên mơ hồ, khiến cho người ta nhìn vào mà cảm thấy, đối phương có thể tấn công nơi này, nhưng cũng rất có khả năng sẽ tấn công bên kia! Cho dù là công kích mục tiêu thứ ba cũng không chừng. Ba chi đội ngũ đều mang theo niềm tin tất thắng, cùng một loại tư thái tràn ngập niềm tin, áp tới như một tia chớp! Khoảng cách đã rất gần rồi, trước trận doanh địch năm mươi dặm, ba chi đội ngũ sẽ tách ra. Trong đó một đội cắt đứt liên lạc giữa Ngô Công lĩnh và Bạch Tuyết nhai. chủ yếu đánh cơ động. Một đội khác đánh nghi binh Bạch Tuyết nhai. Hai đôi ngũ này đều chỉ là phô trương thanh thế, bởi vì cho dù có đánh hạ được Ngô Công lĩnh và Bạch Tuyết nhai, bị đối phương giáp công ba mặt thì cũng không thủ được. hơn nữa, đó lại là nơi yếu hại của Lệ gia, nhất định phải liều mạng cướp lại. Mà một kiếm sắc bén chân chính, lại nhắm thẳng vào Lê Hoa pha. Lần hành động này được Đệ Ngũ Khinh Nhu đặt tên là: Tam kiếm đoạt Lê Hoa pha! Phái ra nhiều cao thủ như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu gần như quyết tâm lấy được Lê Hoa pha! "Chuẩn bị xong chưa?" Mặc kệ bạo tuyết quất lên mặt, Tiêu Tránh Ngôn không thèm để ý chút nào, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng hỏi. "Xong rồi!" Trần Kiếm Long cười hắc hắc tàn khốc. Bên phía Thạch gia, một người bi phẫn nói: "Máu của Thạch gia chúng ta sẽ không chảy vô ích. Hai vị tiền bối, đa tạ các ngươi lược trận!" "Ừm, không cần khách khí! Món nợ máu của Thạch Khải Thư huynh đệ sẽ phải đòi lại trong trận chiến này!" Tiêu Tránh Ngôn hung hãn cười: "Lên đường cẩn trọng, chúc các ngươi mã đáo thành công!" Hơn sáu mươi vị cao thủ Thạch gia cùng ôm quyền: "Đa tạ Tiêu tiền bối!" Trong lúc nói chuyện, tất cả đã phóng vụt ra ngoài mấy ngàn trượng. Khoảng cách năm mươi dặm, nếu như là quân đội bình thường của Hạ Tam Thiên, tiến quân ít nhất cũng phải mất nửa ngày, mà trong thời tiết băng tuyết thế này, một ngày cũng chưa chắc đã tới nơi!ị Nhưng đối với những cao thủ này, chỉ mất thời gian nửa nén hương! Thậm chí còn không tới. "Tách ra!" Tiêu Tránh Ngôn hạ lệnh một tiếng, đội ngũ của Tiêu gia mạnh mẽ tách ra khỏi đại đội ngũ, giống như một mũi lợi tiễn, đâm về phía bên phải. Trần Kiếm Long ra lệnh một tiếng, Truy Phong thú của Trần gia liền lao đi, cuốn theo bụi tuyết ngập trời, đột tiến chính giữa. Người của Thạch gia mang theo một lòng quyết tâm, tiến mạnh cánh trái! Tiếng quát của Tiêu Tránh Ngôn vẫn còn vang vọng trên không trung, ba chi đội ngũ đã hoàn toàn tách ra! Trong gió tuyết, ba mũi lợi tiễn đoạt mệnh trắng như tuyết, hung hãn phóng tới. Chỉ trong thời gian mấy cái nháy mắt đã tiến dược mấy trăm trượng, biến mất trong gió tuyết. Theo tốc độ nhanh như chớp của ba chi đội ngũ, khoảng cách giữa bọn hắn cũng càng lúc càng lớn... Lê Hoa pha! Trong đám cao thủ mai phục của Lệ gia, một vị chí tôn bát phẩm cùng một vị chí tôn thất phẩm cầm đầu, liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu truyền âm nói chuyện. "Đến rồi!" "Mục tiêu của đối phương, quả nhiên chính là Lê Hoa pha! Vị Mạc quân sư kia đúng là thần rồi!" "Nói nhảm, không thần thì làm được cửu kiếp trí nang sao?" "Nói cũng đúng." "Bất quá, tới không nhất đ83;nh là Thạch gia! Nếu thật là người của Thạch gia, lão tử đúng là bội phục sát đất luôn, trở về thế nào cũng phải dập đầu hắn vài cái." "Ta phỏng chừng tám chín phần mười... Cái đầu của ngươi phải dập xuống đất rồi." Tiếp đó hai người lập tức truyền lệnh: "Tung tích địch nhân đã lộ, chuẩn bị chiến đấu!" Chiến ý trong lòng mọi người lập tức bốc lên hừng hực. Rốt cuộc cũng tới. ... Trên đỉnh núi ngay bên cạnh Lê Hoa pha, trong mây mù tràn ngập, đại tuyết vẫn rơi không ngừng. Sở Dương, Mạc Khinh Vũ, Mặc Lệ Nhi, Đồng Vô Thương đang ẩn mình trên một gốc tùng, lẳng lặng nhìn xuống dưới. "Ta chẳng hiểu gì cả, lão đại ngươi chạy tới chỗ này làm gì..." Đồng Vô Thương có chút bất mãn: "Nơi này rõ ràng đến chim cũng chẳng thèm la. Nhiều vị trí yếu hại như vậy đều có thể phát sinh chiến đấu, ngươi lại đi lựa chọn nơi này." Sở Dương hừ hừ hai tiếng, trợn trắng mắt không đáp lại. Hắn biết Đồng Vô Thương chỉ muốn kiếm người cãi nhau mà thôi. Hơn nữa Sở Dương còn phát hiện một vấn đề, chỉ cần có Mặc Lệ Nhi ở bên cạnh, Đồng Vô Thương nhất định sẽ nói nhiều hơn bình thường, hơn nữa còn có một loại biểu hiện hiếu thắng. Điểm này, thường xuất hiện trong tình yêu của thanh niên. Nhưng Sở Dương thật không nghĩ tới, loại đầu gỗ như Đồng Vô Thương mà cũng có loại biểu hiện này. Trong lòng thầm cao hứng cho hắn, xem ra Đồng Vô Thương thật sự yêu mất rồi. Mạc Khinh Vũ vênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Vô Thương ca ca, Sở Dương chọn nơi này tất sẽ có đạo lý. Không bằng chúng ta đánh cược đi?" Đồng Vô Thương cười nói: "Cược cái gì?" "Nếu như nơi này thật sự phát sinh chiến đấu như Sở Dương dự liệu, Vô Thương ca ca ngươi thua cuộc. Tương lai, ngươi kiếm được bao nhiêu nội hạch linh thú, đều phải đưa hết cho ta, ta muốn nuôi Tiểu Tuyết." Mạc Khinh Vũ nghiêm túc nói. Nàng có một loại tin tưởng hoàn toàn mù quáng với Sở Dương. Sở Dương nói nơi này có đánh nhau, vậy nhất định sẽ đánh! Đồng Vô Thương nhướng mày nói: "Nội thạch linh thú tương lai?" Sở Dương mỉm cười một chút: "Như vậy thì chẳng phải là khiến Đồng Vô Thương cả đời kiếm nội hạch cho ngươi sao? Không bằng đổi thành một trăm năm thời gian đi." Cái miệng hồng nhuận của Mạc Khinh Vũ khẽ chu lên. Ác quá. . Thật ra ta chỉ muốn một năm... Đồng Vô Thương nói sang sảng: "Không thành vấn đề. Nhưng nếu ngươi thua thì sao?" Mạc Khinh Vũ nhướng mày: "Nếu như ta thua..." Sở Dương lại nói: "Nếu Khinh Vũ thua, ta tặng hai người các ngươi một đôi Cửu Trọng đan hoàn chỉnh." Hai mắt Đồng Vô Thương sáng lên: "Một lời đã định!" Mạc Khinh Vũ phùng má lên: "Bổn cô nương không bao giờ quỵt nợ!" "Thành giao!" Đồng Vô Thương hớn hớ, hắn chẳng để ý tới bản thân lắm, nhưng Mặc Lệ Nhi lại khác nha. Nếu như có hai viên Cửu Trọng đan hoàn chỉnh trong tay, chẳng khác nào Mặc Lệ Nhi có thêm hai cái mạng. "Vỗ tay lập thệ!" Mạc Khinh Vũ giơ bàn tay lên, Đồng Vô Thương vội vàng đập một cái: "Đổ ước thành lập, không được đổi ý!" Sở Dương mỉm cười nhìn. Tiểu tử ngốc này bị lừa rồi. uổng ngươi đi khôn vặt, tranh thủ đồ tốt cho lão bà của mình. Chẳng lẽ không có lần đánh cược này, ta còn có thể bạc đãi lão bà ngươi sao? Hừ hừ, bất quá đã như vậy, tiểu tử ngươi cứ chuẩn bị làm công cho Khinh Vũ một trăm năm đi... "Đừng cược..."Mặc Lệ Nhi vẫn một mực chú ý bên ngoài đột nhiên phát hiện ra có điều không ổn, vội vàng quay đầu lại ngăn cản, nhưng chỉ nhận được bốn chữ trong lúc Đồng Vô Thương đang cao hứng hớn hở: "Đổ ước đã thành! không được đổi ý!" Mặc Lệ Nhi đưa tay ôm mặt. Mình lấy phải dạng phu quân đầu gốc gì thế này... Vừa bị kích bác vài câu đã bán cả bản thân đi rồi... Cánh tay phải giơ ra lập thệ của Đồng Vô Thương còn chưa kịp thu về, đã ngây ngốc nhìn xuống phía dưới, hoàn toàn trợn mắt há hốc miệng, biến thành một pho tượng tuyết! Miệng há hốc, thần tình đặc sắc vạn phần. Tuyệt đối không ngờ tới, đ93; ước vừa mới thành, mình đã thua cuộc rồi! Thậm chí không có bất cứ thời gian giảm xóc nào! Điều này cũng quá phũ phàng, chẳng trách Đồng Vô Thương không chịu nổi. Đổi lại bất cứ người nào, chỉ sợ cũng phải luống cuống! Nhìn bàn tay giơ ra lập thệ vẫn còn chưa kịp thu về, Đồng Vô Thương khóc không ra nước mắt, chỉ hận không thể chặt tay mình đi! Quá hãm hại người mà... Bởi vì đúng lúc này, phía dưới chợt có một cỗ sát khí khủng bố tràn thẳng tới! Giống như nộ hải gào thét, trong phút chốc đã càn quét hơn mười dặm! Đúng là người của Thạch gia, chính thức phát động tấn công rồi! Khoảng cách tới Lê Hoa pha chỉ còn năm sáu dặm, đúng là thời điểm xung phong thích hợp nhất. Lửa hận thù trong lòng người của Thạch gia đã lên tới đỉnh điểm, đạt tới đột cao gần như nổ tung. Xông tới giống như núi lở sóng thần! Lê Hoa pha vô luận thế nào cũng phải đoạt lấy! 67 người giống như gió lốc cuốn tới! Khoảng cách tới Lê Hoa pha chỉ còn không tới hai trăm nượng! Thậm chí hiện tại đã có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của đám cao thủ trú đóng ở Lê Hoa pha, điên cuồng rống lên: "Không xong rồi..." Nghe thấy thanh âm hoảng sợ của đối phương, trên mặt đám người Thạch gia liền lộ vẻ tàn nhẫn! Không xong? Con mẹ các ngươi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Ánh mắt tất cả người Thạch gia đều tập trung lên Lê Hoa pha, xốc lên tinh thần, càng hăng hái xông lên. Đúng vào lúc này! Vô số đao quang kiếm ảnh đột nhiên chớp động, hơn nữa còn bạo phát ngay giữa đội ngũ của Thạch gia! Giờ khắc này, cao thủ Lệ gia mai phục từ lâu, rốt cuộc cũng xuất thủ. Hơn nữa ai nấy vừa xuất thủ là dốc toàn lực, dùng hết khí lực từ khi bú tí mẹ! Nhất thời đều là nhân kiếm hợp nhất nhân đao hợp nhất... Còn có người vừa xông lên đã thế như liều mạng! Bất ngờ không đề phòng, đám người Thạch gia đang chìm đắm trong cảm xúc hận thù tàn ngược, đột nhiên phải nghênh đón một hồi đả kích như cuồng phong bão tố! Từ dưới chân, hai bên, nơi mà tất cả đám người Thạch gia không hề đề phòng, đều có bạch y nhân nhảy ra, điên cuồng chém giết chúng vị cao thủ của Thạch gia đang tập trung toàn bộ tinh khí thần lên Lê Hoa pha phía trước, chẳng khác nào chặt dưa thái rau. "Có mai phục!" Một thanh âm chói tai, thê lương vang lên! Nhưng quá muộn rồi. Đám người Lệ gia chỉ còn oán hận trong đầu, không nói một lời liền chém giết. Chỉ qua một lần va chạm, người của Thạch gia đã bị mất một nửa quân số rồi! Hơn nữa, còn có đại bộ phận là trọng thương! Vị chí tôn thất phẩm lại càng được một vị chí tôn bát phẩm và một vị chí tôn thất phẩm ần cần chiếu cố, toàn lực xuất thủ, ba ba ba, trên người bị đối phương táng như nổi trống, cuồng đấm ba mươi quyền, cuồng chém mười tám đao, cuồng đá chín mươi sáu cước! Một tiếng cũng không kịp rên, đã bị đánh bay lên giữa không trung! Phanh! Phía trên, Đồng Vô Thương nghiến răng nghiến lợi: "Giết hay lắm! Chết tốt lắm! Đám hỗn đản này... làm ta thua một trăm năm..." Chiến đấu quá bất ngờ! Đám người Thạch gia hoàn toàn bất ngờ, không kịp phản ứng! Lúc xuất phát, quân sư từng nói qua một câu: "Ta có nắm chắc bảy thành, lực lượng đồn trú tại Lê Hoa pha của Lệ gia sẽ không quá nhiều. Hơn nữa, bên trong có cao thủ chí tôn hay không thì còn phải xem xét!" Mọi người đều biết, Đệ Ngũ Khinh Nhu tổng chỉ huy chưa bao giờ nói ngoa. Hắn nói nắm chắc một thành thì việc này có thể sẽ thành. Bởi vì hắn nói... Có nắm chắc! Khi hắn nói nắm chắc bảy thành, gần như tương đương với nói ván đã đóng thuyền rồi! Hơn nữa lần này, đám người Thạch gia cũng hiểu rõ, hành động lần này thuần túy chỉ là tổng chỉ huy muốn trấn an đám người mình, cho nên mới hạ quyết định mà thôi. Thú nhất là để đám người mình đi giết người xả giận, thứ hai cũng là tặng không công lớn vào tay đám người mình. Sau này tiêu diệt Lệ gia, luận công ban thưởng, trận chiến Lê Hoa pha này, thế nào cũng là mấu chốt! Mọi người hứng trí bừng bừng, đằng đằng sát khí mà tới, nhưng nằm mơ cũng không ngờ tới, đối phương không ngờ lại giống như biết trước, thiết hạ mai phục ở nơi này! Lúc trước biến trận nhiều lầm, căn bản khó bề phân biệt mục tiêu, đối phương làm thế nào lại biết? Còn mai phục ở đây? Bọn họ làm sao có thể xác định, phe mình nhất định sẽ tấn công nơi này? Một vị chí tôn lục phẩm của Thạch gia vừa xông lên đã bị thương, giờ phút này chật vật chống đỡ một vị chí tôn lục phẩm và hai vị chí tôn ngũ phẩm của Lệ gia vây công, thê lương hét lớn: "Vì sao? Vì sao nơi này có mai phục? Là ai để lộ tin tức của chúng ta..." Thanh chấn trường không, truyền đi thật xa! Trong thanh âm lộ ra một loại bi phẫn, nghẹn khuất cùng phẫn nộ, tuyệt vọng cực độ khi bị bán đứng! Bát phẩm chí tôn cầm đầu Lệ gia thân hình như gió, trên mặt tràn đầy sát khí, một đường điên cuồng càn quét, mỗi một lần xuất thủ đều là toàn lực! Thạch gia do hai vị chí tôn thất phẩm dẫn đầu, thực lực hai bên vốn đã chênh lệch một khoảng lớn, vừa tới đã bị tập kích phủ đầu, chết một còn một, lại càng là độc mộc khó chống được lâu đài. Liều mạng ngăn cản nhưng thủ hạ phe mình lại càng lúc càng ít! Trong máu tươi bay khắp nơi, không ngừng có người của Thạch gia ngã xuống. Chẳng mấy chốc, hơn sáu mươi người của Thạch gia chỉ còn lại năm sáu người, toàn thân trọng thương, khổ sở chống đỡ! Vị chí tôn thất phẩm này trợn trừng mắt như muốn rách cả mí, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Dừng tay! Ta có chuyện muốn nói!" Chỉ là vừa nói được mấy chữ này, lại có một vị chí tôn tứ phẩm vị chém liên tiếp bảy tám đao kiếm, băm thành thịt nát. Vị bát phẩm chí tôn của Lệ gia kia vung tay lên, hơn năm mươi người của Lệ gia đã quây thành một vòng lớn, bao vây năm người này vào giữa, thản nhiên nói: "Giang hồ chém giết, khống sống là chết, hiện giờ đã tới nước này, ngươi còn gì để nói?" Vị chí tôn Thạch gia này ưỡn cao ngực, trên trán máu tươi đầm đìa, không ngừng rơi xuống, nhưng hắn cũng không thèm lau, chỉ nghiêm mặt nhìn chằm chằm vị chí tôn bát phẩm của Lệ gia, hung hãn hỏi: "Sinh tử vốn vô thường, từ khi vãn bối bước chân vào giang hồ, đã không mong ước có thể chết già. Nhưng việc hôm nay quá mức quỷ dị, cho nên muốn được chết rõ ràng! Lệ đại nhân, vãn bối chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện!" Chòm râu của vị chí tôn Lệ gia kia khẽ phất phơ, hai mắt híp lại, nói: "Ngươi hỏi đi! Có thể trả lời, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!" Vị chí tôn Thạch gia kia ngửa mặt lên trời cười dài: "Được! Thạch Vân Mặc ta tin tưởng Lệ Khinh Lôi lão đại nhân! Vãn bối hôm nay đã không còn đường sống! Chỉ cầu có thể chết rõ ràng! Giải bỏ nghi hoặc trong lòng ta, Thạch Vân Mặc cũng không cần Lệ lão đại nhân động thủ, ta tự mình kết thúc ở nơi này!" Hắn dừng lại một chút, nói ra từng chữ một: "Lần này tấn công Lê Hoa pha, các ngươi làm sao lại biết?" Không đợi trả lời, hắn đã bồi thêm một câu: "Có phải có kẻ bán rẻ chúng ta?" Lần hành động này, có thể nói là tuyệt mật. Nếu không phải trước đó đã có kẻ để lộ, Thạch Vân Mặc tin tưởng, bất luận kẻ nào cũng không thể đoán được kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu! Cho nên việc đầu tiên là hắn hoài nghi tới bên người có nội gian. Bát phẩm chí tôn Lệ gia Lệ Khinh Lôi đối diện đang định trả lời, đột nhiên trong lòng khẽ động, ha hả cười nói: "Vân Mặc đoán không sai, là có người sớm thông báo tin tức cho chúng ta rồi. Đã tới thời điểm này, lão phu cũng không giấu giếm nữa." Thạch Vân Mặc chậm rãi gật đầu, ánh mắt xung huyết: "Đa tạ Lệ lão đại nhân! Xin hỏi... Người này là ai?" Năm người còn sót lại của Thạch gia đều nhìn chằm chằm Lệ Khinh Lôi. Thần sắc trong mắt đều là phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi. Chết trận không đáng sợ! Nhưng bị người ta bán đứng mà chết, đó chính là uất ức lớn nhất rồi. Bất luận người giang hồ nào, cũng không chịu được cái chết như vậy! Nhất là khi mình đã chết, kẻ bán đứng mình vẫn còn nhởn nhơ sống tốt, càng khiến người ta không thể nào tiếp nhận được! Ánh mắt Lệ Khinh Lôi chợt lóe lên, nói: "Thạch gia các ngươi, hình như có thù với Trần gia nhỉ?" Toàn thân Thạch Vân Mặc chấn động: "Trần gia?" Lệ Khinh Lôi lạnh lùng gật đầu, thương xót nói: "Có một số việc, ta cũng không muốn, nhưng các ngươi tới tấn công Lệ gia ta, cho nên... Cho dù làm thế hơi độc ác một chút, nhưng ta cũng không thể không làm."... Phía trên, Sở Dương không nghe nổi nữa. "Lão đầu nhi của Lệ gia này quả nhiên là vô sỉ! Rõ ràng là kế hoạch của Thiên Cơ, hắn lại nói là Trần gia tiết lộ tin tức, càng khiến người ta phẫn nộ chính là... Năm người này không thể nào sống sót trở về, tất chết không phải nghi ngờ, hắn nói chân tướng cho người ta, tôn trọng đối phương một chút thì có làm sao? Cần gì khiến người ta đến lúc chết mà vẫn ma oán hận xuống suối vàng?" Đồng Vô Thương trừng mắt lên, nói: "Lão đại, lão bất tử này, ta nhìn không ưa! Có cơ hội, ta nhất định phải chém hắn một đao!" Sở Dương chậm rãi gật đầu: "Chém hắn một đao, ta cũng không phản đối, bất quá, ngươi không nhất định có cơ hội đâu. Hắn chưa chắc đã sống tới lúc ngươi chém được hắn." Đồng Vô Thương hừ một tiếng, bàn tay phải khẽ siết lấy chuôi đao! Với tính cách của Đồng Vô Thương, quả thực không thể nhẫn nhịn được Lệ Khinh Lôi lừa gạt người sắp chết như thế! Hắn thậm chí còn cảm giác, cái này không phải là đê tiện vô sỉ nữa rồi, mà là một loại ti tiện vô hạn từ sâu trong xương cốt! Nhân tính ti tiện! Bản tính ti tiện!... Thạch Vân Mặc ngẩn ngơ, đột nhiên cười rống lên thê thảm: "Thì ra là thế... Uổng ta còn tưởng lần này đồng tâm hiệp lực... ha ha ha... Thật sự là buồn cười! Giang hồ giang hồ, cửu đại gia tộc cửu dại gia tộc! Ha ha ha!... Đáng cười! Đáng cười!" Vừa khàn giọng cười lớn, khí tức khủng bố đột nhiên tràn ra. Đối diện, Lệ Khinh Lôi vốn đang xem trò vui, đột nhiên cả kinh, quát lớn: "Bọn chuột nhắt ngươi dám!" Vội vàng phi thân tới ngăn cản, hét lớn: "Mọi người tản ra!" Thạch Vân Mặc thê lương cười lớn: "Ta nói rồi, ta sẽ tự kết thúc! Ta thực hiện lời hứa rồi! Ha ha ha... Lệ gia, cho vài người đi cùng ta thôi! Trên đường hoàng tuyền cũng không á tích mịch! ha ha ha..." Theo tiếng cười lớn, ầm một tiếng nổ, toàn bộ thiên địa tựa hồ cũng phải chấn động kịch liệt. Tự bạo! Thạch Vân Mặc tự kết thúc, lại là tự bạo! Một vị chí tôn thất phẩm tự bạo, uy lực quả thực khiến người ta rùng mình. Bốn vị cao thủ Thạch gia bên cạnh hắn cùng bị tạc cho thành mảnh vụn đầy trời. Sóng xung kích tỏa ra, có gần hai mươi vị cao thủ Lệ gia không tránh kịp, hét thảm một tiếng, hóa thành một làn khói nhẹ! Lệ Khinh Lôi toàn lực ngăn trở, nhưng chỉ ngăn được hai mặt, bản thân cũng bị sóng xung kích thôi bay ra ngoài, trên mặt thoáng ửng hồng! Vụ nổ kết thúc, Thạch Vân Mặc đã sớm hóa thành thịt nát, trên mặt đất, trong vòng năm trăm trượng không còn lại một thứ gì, chỉ để lại một cái hố sâu hoắm, còn có chút khói xanh từ dưới đáy phiêu lãng bay lên, giống như là thông đạo dẫn tới hoàng tuyền u minh, quỷ khí dày đặc. Lệ Khinh Lôi ngửa mặt lên trời rống lớn: "Chết tiệt chết tiệt! Đáng chết!" Đại cục đã định rồi, không ngờ còn để đối phương tự bạo! Quả thực là nhục nhã vô cùng! Lệ Khinh Lôi cảm thấy mất hết cả mặt mũi rồi. 72 người, chết trận chỉ có mười tám người. Vậy mà bây giờ lại có tới 19 người chết trong vụ bạo tạc này. Thất sách như vậy, quả thực không thể tha thứ! Lệ Khinh Lôi chỉ hận không thể hung hãn tát cho mình mấy cái. "Đây chính là kết cục của kẻ bản tính ti tiện!" Phía trên, cây đại thụ mà dám người Sở Dương ẩn mình cũng khí sóng xung kích thôi cho lung lay. Nếu không phải đám người Sở Dương dùng tu vi bảo vệ, chỉ sợ cái cây này cũng đổ gục rồi. Sở Dương nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lạnh như băng: "Đối phương tất phải chết, nếu như hắn giải thích xong liền lập tức xuất thủ, cũng không phải trả giá như vậy. Lệ Khinh Lôi hoàn toàn có thể ngăn cản được." "Nhưng bản tính hắn quá ti tiện, đã nói dối đả kích người sắp chết, không ngờ còn muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng bi phẫn của đối phương, gia tăng khoái cảm cho mình. Như vậy mới cho đối phương cơ hội tự bạo!" Mặc Lệ Nhi chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, nếu hắn đã đả kích bọn họ thì nhất định muốn nhìn xem thành quả." "Cho nên vụ tự bạo này, Lệ Khinh Lôi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!" Sở Dương lắc đầu cười lạnh: "Thật sự là buồn cười, chiến đấu kích liệt như vậy cũng chỉ chết 18 người. Một hồi tự bạo vốn không nên phát sinh, không ngờ lại chết tới 19 người. Đúng là châm chọc..." "Nếu để cho Mạc Thiên Cơ biết, chỉ sợ lão hàng này phải ăn gạch vào mồm..." Đồng Vô Thương có chút vui sướng khi kẻ khác gặp họa. Sở Dương nhíu mày lắc đầu: "Lão hàng tuyệt thé như vậy, Mạc Thiên Cơ làm sao cho hắn ăn gạch được? Hắn còn phải bảo vệ nữa là, giúp lão hàng này một tay, tạo ra mấy lần tình huống như thế này nữa..." Mặc Lệ Nhi mỉm cười... Phía dưới, đám người Lệ gia thất hồn lạc phách, 72 người, chỉ còn lại 35 người. Lệ Khinh Lôi cắn răng, cuối cùng nhớ tới lời Mạc Thiên Cơ: Đánh xong lập tức rút lui! Vung tay lên, nói: "Rut!" 35 người thậm chí còn không thu thập thi thể, trực triếp bỏ chạy nhanh như chớp, tiến vào Lê Hoa pha. ... Một phương khác! Trần Kiếm Long đang đánh Bạch Tuyết nhai nghi binh cách đó trăm dặm, kiềm chế quân lực đối phương. Trong gió tuyết loáng thoáng nghe được tiếng thét dài kinh thiên từ Lê Hoa pha truyền tới, cũng chỉ nghĩ rằng chiến đấu bắt đầu, không để trong lòng. Mãi đến khi vụ bạo tạc khủng bố kia xuất hiện, Trần Kiếm Long mới nhíu mày. Không đúng, thanh âm như vậy, rõ ràng là cao thủ tự bạo! Hơn nữa thấp nhất cũng là cao thủ chí tôn ngũ lục phẩm trở lên. Mà theo tình báo, quân đồn trú bên đó ngay cả cao thủ chí tôn cũng không có, thế nào lại có tự bạo kinh thiên động địa như vậy? Chẳng có lẽ có biến. Trần Kiếm Long nhíu mày, lập tức ngửa mặt lên trời huýt dài, Mấy vị chí tôn bên người cùng nhau ngửa cổ gầm thét, xuyên không mà lên, thanh chấn mấy trăm dặm! Bên kia, Tiêu Tránh Ngôn nhíu mày, thế nào lại phát tin hiệu tụ hợp? Tiếp đó vung tay lên, quát: "Bỏ qua bên này, qua đó xem!"