Quyển 8 - Chương 133: Siêu cấp tông môn tính toán

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:15

Ba người Thiết Huyết mình này một đường đi tới nhìn như ngang ngược càn rỡ, hoành hành không cố kỵ, tựa hồ là hoàn toàn không có tâm cơ, tác oai tác quái, là ác đồ nhưng nếu thật sự nghĩ như vậy thì đó chính là mười phần sai rồi, sự nham hiểm của chúng tuyệt đối làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được. Nếu thật sự chỉ coi bọn họ cho rằng đó là một loại mãnh phu để đối đãi thì thật sự có thể chết như thế nào cũng không biết. "Lần này lục đại bảo bối, toàn bộ sẽ thuộc về ta!". người chủ trì của Thiết Huyết mình ha ha cuồng tiếu nói: "Nói đến đây, quả nhiên là trời nguyện theo người phù hộ, đã tới đây lại còn có thêm bảo bối bực này nữa, đã nghiền quá đi!". Đang nói chuyện thì chỉ thấy phía trước có áo đen tung bay rồi một đội nhân mã từ phía đối diện chạy tới đây, một người trong đó cười lạnh nói: "Thiết Huyết mình nguyên lai đã đến sao, nhiều tiền lắm sao mà lại có ý đồ ở giữa các thế lực độc tài trân phẩm? Quả nhiên là có lòng tin a!". "Ha hả, nguyên lai là đại trưởng lão ngài đã tới... Lần này quý môn phái thế tới hung hung, thế Lôi Đình Vạn Quân, nghĩ đến cũng đúng là bắt buộc phải có!", người nọ ở Thiết Huyết mình cười khan hai tiếng, trong khẩu khí có mấy phần cung kính cùng kiêng kỵ nói. Hiển nhiên người tới tuyệt không phải hạng người hơi hợt, ít nhất là có thể làm cho người chủ trì Thiết Huyết mình phải kiêng kỵ mấy phần! "Ừ, làm sao, ngươi có ý kiến gì sao?", phía đối diện, vị đại trưởng lão râu bạc trắng phiêu dương kia đáp lại đồng thời không chút khách khí hỏi. "Không dám, không dám", ba người Thiết Huyết mình cười khan hai tiếng rồi bước nhanh đi vào. Đám người vừa vặn hỏi người Thiết Huyết mình kia cũng là siêu cấp đại tông môn đứng hàng thứ hai ở Đông Hoàng Thiên, là Lăng Tiêu Môn! Thiết Huyết mình ở Đông Hoàng Thiên xếp hạng xa xa không bằng Lăng Tiêu Môn, tông môn thực lực cũng là 1 trời 1 vực, đối mặt với thế lực lớn như vậy, cho dù là Thiết Huyết mình cũng không dám tùy tiện trêu chọc. "Đám người Thiết Huyết mình kia trong khoảng thời gian này càng ngày càng ương ngạnh". Hắc y nhân kia nhẹ nói. Đại trưởng lão râu bạc trắng phiêu dương thản nhiên nói: "Không cần để ý đến bọn hắn! Nếu quả thật ở Trấn hồn Thạch xảy ra xung đột thì nói cũng không muộn, nếu quả thật thiếu đi đám du côn chuyên phá rối thì biến số ít đi hơn rất nhiều mà chưa chắc đã có lợi". "Dạ". Đang lúc nói chuyện thì lại thấy đối diện bạch y bồng bềnh rồi ba thanh lệ nữ nhân phiêu nhiên như tiên bước chậm đến. Là người Hồng Trần Như Mộng Hiên! Ba người bạch y bồng bềnh, đang ở giữa dòng người ồn ào náo động bước chậm đến nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như ba bạch y tiên tử bước chậm trên đám mây, bộ dáng cao quý, cao không thể chạm tới. Làm cho người ta một mắt nhìn tới mà không kìm lòng được có sự tự ti mặc cảm. Đại trưởng lão trong mắt tinh quang chợt lóe, cũng là người đầu tiên tiến lên một bước nói: "Hẳn là Tuyết tiên tử tự mình đến đây? Lão hũ Hải Dương Ba hữu lễ". Đối diện, trung niên mỹ phụ lớn tuổi nhất trong ba người dịu dàng cười cười nói: "Hải lão khách khí rồi. Từ biệt mấy năm, Hải lão càng già càng dẻo dai, phong thái không giảm so với năm đó! Thật đáng mừng". Đại trưởng lão Hải Dương Ba thở dài một tiếng nói: "Tuyết tiên tử mới thật sự là phong thái không đổi, lão hũ cũng đã dần dần già đi, làm gì còn được như năm đó vẫn nhớ năm đó mà cũng không khỏi thổn thức". "Ha hả... Tuyết tiên tử căng thẳng cười cười, nói: "Hải lão này, ngài đến đây cũng là vì cái đó sao?". "Ừ, chính là vì thế". Hải Dương Ba tự nhiên hiểu, cái 'Vì cái đó" cũng không phải là ám chỉ đấu giá bảo vật sắp tới mà là Thương Mang sơn, Trấn hồn Thạch ngoài ngàn dặm. "Ừ, đại lục khác tựa hồ cũng có người tới". Tuyết tiên tử chau đôi mi thanh tú nói. "Không phải là có người tới mà ít nhất đã có bảy tám nhà tới rồi". Hải lão thanh âm hơi trầm thấp nói: "Bất quá Thiên Kiếm mình còn chưa tới, hoặc là người ta không thèm nhìn tới nơi này nên không tới cũng chưa biết chừng". Các thế lực ở Đại lục khác ngay cả đường xá xa xôi tuy nhiên vẫn có bảy tám cỗ thế lực đã tới mà bảy tám nhà này thế lực chính đủ để tạo thành đối trọng với thế lực của Lăng Tiêu môn và Hồng Trần Như Mộng Hiên, bực siêu cấp tông môn này rồi. Qua đó có thể thấy được thực lực của bảy tám nhà kia đã đủ để cho người ta hãi dị! Bất quá môn phái có thực lực mạnh nhất là Thiên Kiếm mình lại chưa tới, cuối cũng là sự may mắn trong bất hạnh hay sao! "Chỉ sợ chưa chắc!". Tuyết tiên tử trầm giọng nói: "Theo ta được biết, Địa Tâm Các giờ phút này đã trên đường tới đây mà vấn Tâm Kiếm Các cũng đang đến. Nếu mấy nhà kia đã xác nhận là đến đây, như vậy thìên Kiếm mình tự nhiên cũng không thể không tới". Trong mắt phượng của nàng quang mang chợt lóe nói: "Hải lão nếu là muốn tiết kiệm 1 chút sức lực thì... Sợ rằng không tiết kiệm nổi đâu". Hải lão sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống, một tia sầu lo hiện lên trên trán, lão trầm ngâm chốc lát nhưng ngay sau đó quả quyết nói: "Tuyết tiên tử có ý tứ là phải. Hải đại trưởng lão hiển nhiên là người rất quyết đoán, lập tức có lập trường rõ ràng, thế cục rõ ràng, Tuyết tiên tử nếu chịu đem tin tức quan trọng như vậy nói ra, ý ở ngoài lời không cần nói cũng hiểu. Tuyết tiên tử dịu dàng cười nói: "Hải lão là người biết chuyên, Trấn hồn Thạch này dù sao cũng xuất hiện ở Đông Hoàng Thiên chúng ta". Nàng đem 5 chữ "Đông Hoàng Thiên chúng ta" nhấn rất mạnh nói! Hải lão tử từ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nếp nhăn trên mặt vào giờ khắc này tựa hồ càng sâu hơn mà chậm rãi nói: "Tuyết tiên tử nói không sai, ngay cả chúng ta không muốn đánh nhau sống chết nhưng cuối cùng người thu lợi đúng là vẫn nên là người Đông Hoàng Thiên". Tuyết tiên tử giống như cười một tiếng nói: "Hải lão nói có lý, bản thân ta cũng đồng ý". Thân ảnh khô gầy của Hải Dương Ba đứng ở chỗ này, gió đêm thôi tới tựa như là muốn đem lão hất bay lên, một hồi lâu sau lão rốt cục khô khốc nói: "Tuyết tiên tử, nếu như thế, cần chiến thì chiến đi". Khi nói đến 2 chữ "Cần chiến", thanh âm của hắn dừng lại một chút, rõ ràng là sau khi châm chước hồi lâu đã hạ quyết tâm rồi tuy nhiên vẫn khó có thể dễ dàng nói ra được. Mà Tuyết tiên tử khi thấy lão nói ra hai chữ này thì nhẹ nhàng mà ôn nhu mỉm cười gật đầu rồi cũng không nói gì nữa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, mắt Hải Dương Ba chính là giống như 1 cái cổ đầm sâu thẳm yên lặng mà trong mắt Tuyết tiên tử lại là một mảnh um tùm băng hàn xẹt qua. Vào giờ khắc này, trong Tử Hà thành, trong lòng mọi người đột nhiên cùng lúc cảm thấy một trận ớn lạnh mà tim không khỏi đập nhanh hơn! Một khắc này giống như là có Hồng Hoang cự thú nào đó đột ngột phủ xuống Tử Hà thành! Ngay cả Sở Dương trong Phách Mại Đường cũng không nhịn được mà trong lòng rùng mình. Trong ngực của hắn, Hổ ca toàn thân lông lá dựng lên một chút! Sau đó Tuyết tiên tử cùng Hải Dương Ba đồng thời cất bước đi, Tuyết tiên tử đi phía trước, Hải Dương Ba ở phía sau, một trước một sau tiến vào Thiên Binh Phách Mại Đường. Hai người đưa mắt nhìn nhau cũng đã làm ra quyết định đối với sự kiện lần này. Lăng Tiêu Môn mặc dù là được xưng là đại tông môn thực lực thứ hai nhưng thực lực chân thật so với Hồng Trần Như Mộng Hiên hiển nhiên vẫn có chênh lệch. Bởi vì Hồng Trần Như Mộng Hiên ngay cả là ở cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng được xếp hạng Top 3, là quái vật lớn. Mà Lăng Tiêu Môn nếu là quả thật xét trong cả Cửu Trọng Thiên Khuyết thì xếp hạng sợ rằng đã sớm bị hất ra khỏi Top 10! "Đại trưởng lão, ngài hạ quyết định như vậy không khỏi qua loa sao!". Một Hắc y nhân vừa đi lên hướng về Hải Dương Ba truyền âm nói. Hải Dương Ba râu bạc trắng một trận phiêu đãng rồi trầm giọng truyền âm nói: "Vô luận lúc nào cũng nên nhớ, nơi này là Đông Hoàng Thiên!". Sau đó nặng nề nói: "Đó là gia viên của chúng ta!". Sau đó hắn nhẹ giọng hỏi nói: "Cái gì là... Gia viên?". "Dạ!". Hắc y nhân biến sắc kia, cả người nhất thời thẳng tắp. Nhà! Từ này cho tới bây giờ vẫn là một từ rất thần thánh! Vô luận bất luận kẻ nào cũng không thể từ trong nhà của ta đoạt đồ đi! Đó là nhà của chúng ta! Nhà của ta! Cao giữa không trung Ngôn Như Sơn vẻ mặt túc mục vẫy tay, hai mảnh niệm lực một cách tự nhiên bay vào trong tay hắn. Đây là cao tầng võ giả ăn ý ước hẹn! Tuyết tiên tử cùng Hải Dương Ba ở trong nháy mắt đã tạo thành sự ăn ý giữa cao tầng hai đại bang phái! Ngôn Như Sơn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chuyện lần này chỉ sợ có chút hơi lớn đây. Hắn đang cau mày thì lại thấy từ rất xa tử quang lóe lên. Là đại quân Đông Hoàng Thiên phía chính phủ tiếp cận đến. Ngôn Như Sơn phi thân đến chào: "Ty chức tham kiến Lam Đại tướng quân! Tướng quân vạn an!". Ngôn Như Sơn khom mình hành lễ mà trong lòng buông lỏng. Nếu Lam Đại tướng quân đã đến đây trấn giữ, nơi đây rốt cục đã có người chủ sự chân chính. Mình cũng có thể yên tâm bỏ đi tảng đá lớn này. "Tình huống trước mắt như thế nào?". Lam Đại tướng quân uy nghiêm hỏi. "Tình huống phức tạp cực kỳ, một lời khó nói hết!". Ngôn Như Sơn nói: "Theo tình huống trước mắt, trong các môn phái xếp hạng Top 100 Cửu Trọng Thiên Khuyết đã có bảy nhà đến nơi này, trong đó bao gồm Hồng Trần Như Mộng Hiên, Lăng Tiêu Môn, Thiết Huyết mình các loại... mà Trung Vực hai đại môn phái, cũng đang tới nơi này, chậm nhất là ngày mai có thể chạy tới. Nhiều môn phái ở các thiên địa khác cũng đang rối rít chạy tới". Ngôn Như Sơn hít một hơi thật sâu nói: "Theo ty chức suy đoán, cuối cùng số lượng môn phái tới đây chỉ sợ sẽ không thấp hơn... Bảy mươi nhà!". "Bảy mươi nhà!?". Lam Đại tướng quân chân mày khẽ chau lên, chậm rãi nói: "Nói như vậy, cuối cùng số lượng môn phái lớn nhỏ tới đây ít nhất cũng phải vượt qua ba trăm nhà trở lên?". Ngôn Như Sơn tinh tế tính toán, nói: "Đúng". Trong lòng có chút bội phục. Lam Đại tướng quân mới vừa vặn đi tới, bất quá là nghe mình báo cáo chút tin tình báo thế nhưng đã nhanh chóng suy tính ra mấy cái này, trí khôn như vậy tất nhiên là đáng kinh ngạc. Có thể suy tính ra mấy cái này tuyệt không phải dễ dàng bởi vì trong đó có rất nhiều biến số phức tạp, cho nên số lượng môn phái tụ về đây, Ngôn Như Sơn sau mấy phen tự châm chước thì cuối cùng suy đoán ra là khoảng hai trăm bảy tám đến ba trăm nhà. Cửu Trọng Thiên Khuyết dĩ nhiên cũng không phải chỉ có một chút ít tông môn như vậy. Đừng bảo là ba trăm nhà, coi như là ba vạn nhà cũng vẫn chưa đủ. Đây là bởi vì Trấn hồn Thạch vừa ra, các môn phái ở gần tự nhiên đã điên cuồng chạy tới, những môn phái này đại để cũng đều là ở địa giới Đông Hoàng Thiên. Mà chờ thêm một thời gian sau, đám quái vật lớn như Thiên Kiếm mình, Hồng Trần Như Mộng Hiên, Địa Tâm Các, Môn Tâm Kiếm các, Lăng Tiêu Môn cũng tụ tập ở chỗ này, dĩ nhiên là sẽ có đại đa số các trung và tiểu môn phái bỏ đi ý định đến đây. Nhiều Cự Vô Bá đều ở đây, còn tới đây làm gì? Nhổ răng cọp sao? Bỗng dưng muốn chết sao?! Cho dù thật sự tới thì đoán chừng kết quả cũng chỉ là đem mình mai táng ở chỗ này thôi. Cho nên cuối cùng đến đây chỉ có thể là những Đại tông phái này. Trung và tiểu tông môn tuyệt sẽ không tới đây. Mà dám lúc trước đã tới nơi đây, nay đi thì không bỏ được, lưu lại thì cần mạo hiểm, sau khi suy nghĩ liên tục đoán chừng cũng có một số sẽ rời đi cuối cùng số lượng lưu lại đại để cũng chính là chừng ba trăm nhà. Ngôn Như Sơn trong lòng thán phục: Lam Đại tướng quân suy đoán ra cái này chẳng những phải đem sự tình phát triển tính toán ra hết, vấn đề là ở trong một cái chớp mắt đã nhân tâm tự định giá được rõ ràng, nếu không người ta tại sao là Đại tướng quân mà mình chẳng qua là "Ty chức" thôi! "Mở ra Di Thiên La Tán, Tụ phong vân đóng". Lam Đại tướng quân ra lệnh một tiếng, trên bầu trời phong vân bắt đầu khởi động. "Nhớ kỹ một điểm này: Giang hồ là giang hồ, quan phủ là quan phủ!". "Giang hồ là môn phái giang hồ, quan phủ là quan phủ của dân chúng!". "Nếu các môn phái đó có thể tuân thủ các quy củ thì không cần can thiệp, tùy ý bọn họ đánh sống đánh chết, nếu là có bất luận kẻ nào dám can đảm không tuân theo quy định, bất kể là ai, cũng phải đuổi giết không tha!". Lam Đại tướng quân đằng đằng sát khí ra lệnh! "Dạ!". "Đại tướng quân". Ngôn Như Sơn muốn nói lại thôi. "Có chuyện gì? Thống khoái nói đi!". Lam Đại tướng quân quay đầu hỏi. "Nếu là... Lần này... Người Trung Vực". Ngôn Như Sơn có chút khó khăn hỏi nói: "Lần này nếu kết quả cuối cũng là người Trung Vực cầm đi... Cái bảo tàng này chúng ta phải làm như thế nào?". Lam Đại tướng quân nghiêm mặt, trong phút chốc hiện ra mấy phần vẻ lo lắng, hắn trầm mặt một hồi lâu không có lên tiếng nhưng sau cùng nói: "Đông Hoàng Thiên chúng ta, thực lực các môn phái so sánh với đối phương mà nói kém hơn!". Ngôn Như Sơn một hơi nói ra: "Nếu lần này bị đánh bại, thậm chí bị... Lấy đi... Như vậy". "Ngươi nói... Sau này Đông Hoàng Thiên chỉ sợ là khó có thể ngẩng đầu lên được sao!?". Lam Đại tướng quân bỗng nhiên xoay người hỏi. "Dạ!". Ngôn Như Sơn ngẩng đầu, chính diện trả lời. "Nhưng là, đây chẳng qua là giang hồ!". Lam Đại tướng quân thanh âm rất nghiêm nghị nói. "Ngay cả là giang hồ nhưng vẫn là thực lực của Đông Hoàng Thiên!". Ngôn Như Sơn trầm giọng nói: "Thứ cho ty chức nói thẳng giang hồ thế lực so đấu mà thua thì cái mất cũng là thể diện của Đông Hoàng bệ hạ!". "Càn rỡ!". Lam Đại tướng quân gầm lên một tiếng. Trên bầu trời phong vân đột nhiên chấn động một chút. "Chín Đại Đế Quân cùng Thánh Quân các hạ đế đã định minh ước, chuyện giang hồ cũng chỉ là chuyện giang hồ!". Lam Đại tướng quân thanh âm rất nặng nói: "Nếu làm trái với minh ước này, Đông Hoàng bệ hạ cũng bị lăng nhục! Hơn nữa chỉ sợ sẽ tạo thành tiền lệ cho những địa phương khác học theo, lấy thế lực của chính phủ can thiệp vào chuyện giang hồ, di hoạn thật sâu xa!". "Dạ". Ngôn Như Sơn trong lòng rùng mình, Lam Đại tướng quân băn khoăn hiển nhiên có đạo lý. "Còn nữa... Nơi này thủy chung là Đông Hoàng Thiên!". Lam Đại tướng quân nói: "Chính là nhà của Hồng Trần Như Mộng Hiên cùng Lăng Tiêu Môn! Sự kiện lúc này tin tưởng bọn họ sẽ không thể không ra đại lực được. Nếu như cuối cùng vẫn bị đối phương cầm đi bảo tàng dưới Trấn hồn Thạch". Lam Đại tướng quân cất bước xoay người, lạnh lùng nói: "Đó cũng là bọn họ không có tiền đồ, hơn nữa còn không phải là không có tiền đồ bình thường!". Lam Đại tướng quân nặng nề nói một câu, nhưng ngay sau đó chắc chắn nói: "Chuyện có liên quan thảo luận đến đây chấm dứt, không cần nhiều lời nữa!". Ngôn Như Sơn sắc mặt trầm trọng dị thường nhưng một hồi lâu sau, hắn lại đột nhiên ánh mắt sáng ngời. Lam Đại tướng quân nói những lời này rất có chút ít ý vị thâm trường. Nhà của môn phái?! "Tướng quân nói có lý, suy nghĩ chu đáo, là ty chức sơ sót". Ngôn Như Sơn nói. "Ta nói gì rồi? Ta không nói gì rồi!". Lam Đại tướng quân trên mặt nghiêm túc hỏi. "Dạ!". Ngôn Như Sơn nghiêm nét mặt nói: "Giang hồ là giang hồ. Quan phủ là quan phủ!". Lam Đại tướng quân hài lòng gật đầu nói: "Hiện tại phía dưới đang làm cái gì? Sao ở trong thành các môn phái lớn nhỏ toàn bộ đều tụ tập với nhau thế?". "Đang có một cuộc đấu giá. Thanh thế thật là không nhỏ". Ngôn Như Sơn vừa nói mà trên mặt lộ ra một tia ấm áp nói: "Hơn nữa, lần này người chủ trì đấu giá tương đối thú vị". "Nga? Người chủ trì Đấu giá thú vị?". Lam Đại tướng quân nhướng nhướng mày hỏi: "Thú vị như thế nào mà có thể làm cho ngươi mặt co quắp nói đến bốn chữ tương đối thú vị này. Tất nhiên là có chút không dễ dàng!". "Người này lúc trước đã cứu mạng ta". Ngôn Như Sơn trịnh trọng nói: "Đó là huynh đệ kết nghĩa mới nhất của ta". "Huynh đệ kết nghĩa?". Lam Đại tướng quân nhiều hứng thú quay đầu nói: "Hắn hiện tại bao nhiêu tuổi? Tầng thứ tu vi như thế nào? Có vật gì tốt? Có cái gì đáng giá để ngươi coi trọng như thế?". Không trách Lam Đại tướng quân tò mò, thật sự là bọn họ những người này. Ai nấy cũng có 1 thân tu vi tinh nhuệ và kiêu ngạo cùng với võ giả tôn nghiêm, tùy tiện một người nào cũng là mắt cao hơn đầu, từ trước đến giờ không coi giang hồ nhân sĩ đặt ở trong mắt. Hơn nữa Đông Hoàng Thiên tự có ước thúc, người trong quan phủ không được cùng người trong giang hồ có quá nhiều quan hệ, mà Ngôn Như Sơn tính cách phương chính, chính thức là người thi hành cái mệnh lệnh này nghiêm khắc nhất. Nhưng người này lại có thể có được sự thừa nhận của Ngôn Như Sơn? Cũng là chuyện ngoài ý muốn đi. "Tuổi hả... Chỉ là ngoài hai mươi tuổi mà thôi, đã có Địa cấp sơ giai tu vi". Ngôn Như Sơn trong lúc nhất thời không biết nên giới thiệu như thế nào. Chẳng lẽ nói thẳng ra... hảo huynh đệ kết nghĩa của ta thật ra là 1 siêu cấp phế vật? "Ừ!". Lam Đại tướng quân cười nhạt nói: "Mới hai mươi tuổi, cũng đã là Địa cấp sơ giai... Không tệ không tệ, Ngôn Như Sơn, ánh mắt của ngươi quả nhiên là khác người!". Nghe vậy chung quanh các vị quan quân nhất tề một trận hống tiểu. Địa cấp sơ giai... trong mắt những người này quả thực là so sánh với con kiến hôi còn muốn con kiến hôi hơn chớ đừng nói chỉ là mới hai mươi tuổi, đây là sự chênh lệch tuổi tác quá xa! Ngôn Như Sơn lại cùng một người trẻ tuổi như vậy kết nghĩa. Đây cơ hồ chính là lão tổ tông cùng cháu chất vạn đời kết bái, bối phận ít nhất cách xa nhau vạn dặm! Quả thực chính là... Có chút phát rồ. rồi. Ngôn Như Sơn đối mặt với sự chế giễu của mọi người thản nhiên bình tĩnh nói: "vị huynh đệ kia của ta... Một ngày nào đó, các ngươi sẽ phải hâm mộ ta đó, tự đáy lòng hâm mộ ta đó". "Ha ha ha". Mọi người cười to. Không có ai để ý cơ hồ tất cả mọi người đều cho là Ngôn Như Sơn là vịt chết còn mạnh miệng, chỉ là một Địa cấp sơ giai đồ bỏ đi, có cái gì đáng hâm mộ chứ! Lam Đại tướng quân sờ sờ cằm, chém xéo mắt nhìn Ngôn Như Sơn một chút mà trong lòng có chút ý động, có nên đi xuống xem một chút hay không? Bất quá ý định này lại không thể để cho người khác biết được... Trên bầu trời đang nói cười thì phía bên dưới buổi đấu giá đã kéo ra màn che. Sở Ngự Tọa tự thân xuất mã, đứng ở trên đài đấu giá. Trong tay cầm hoà âm chuy (kiểu mic) nghiễm nhiên một bộ đấu giá sư thâm niên. Ngồi phía dưới có khoảng hơn ba trăm người. Mà những người này tùy tiện 1 người nào thực lực cũng hơn xa Sở Ngự Tọa nhưng Sở Dương bây giờ nhìn những người này với ánh mắt giống như là nhìn mấy trăm vạn hoặc mấy ngàn vạn Tử Hà Tệ! Bọn người kia mới thật sự là người có tiền! Toàn bộ cũng là đại khoản, khoản tiền lớn đó! Không hung hãn làm thịt ba năm bảy đao làm sao có thể chịu được chứ. Cầu phú quý trong nguy hiểm cho nên Sở Dương ý chí chiến đấu sục sôi đứng dậy nói: "Hoan nghênh chư vị khách quý đến Thiên Binh Phách Mại Đường, Thiên Binh Phách Mại Đường hôm nay mở ra cuộc đấu giá này khá đột ngột, ta tin tưởng là mọi người cũng bất ngờ, thậm chí ngay cả chính ta mấy ngày trước cũng không nghĩ tới". Sở Dương lên tiếng rất ngoài dự liệu của mọi người, không như các buổi buổi đấu giá bình thường khác, người chủ trì thường giải thích về vật phẩm đấu giá chứ cũng không có ai vừa lên đã nói chuyện tào lao. Nhưng phía dưới mọi người cũng không có bất cứ người nào nói gì. Cái Phách Mại Đường này vốn có chút ít quái dị nên mọi người đang theo dõi. "Dựa theo ý của ta thì vốn định nửa năm sau mới khai trương. Hơn nữa chúng ta là tiểu gia tộc mới phát, thực lực cũng trăm triệu lần không có món đồ nào đủ để cho chư vị động tâm". Sở Dương tiếp tục nói nhăng nói cuội nói: "Nhưng ba ngày trước, có một vị thần bí khách nhân tìm tới ta". "Vị thần bí khách nhân này thực lực cường đại! Lấy tu vi của ta căn bản là nhìn không ra cái gì... Cho nên đành phải thừa mệnh đi làm". Sở Dương nói hàm hồ nhưng phía dưới, tất cả mọi người nhìn nhau cười một tiếng, thầm nghĩ con hàng này xem ra là bị bắt buộc làm? Cái này thật sự có chút ý tứ. "Vị thần bí khách nhân này yêu cầu ta phải tiến hành đấu giá trong vòng ba ngày hơn nữa còn tại chỗ đưa ra sáu món bảo vật! Sáu bảo vật này, tùy tiện một cái cũng là hãn thế dị bảo ta trước đây chưa từng gặp, những bảo bối này nếu như là thuộc về tại hạ mà cũng không cần là toàn bộ thuộc về ta, cho dù chỉ 1 thứ trong đó thật sự thuộc về ta, đối với tiểu nhân vật như ta mà nói, một khi để tiết lộ ra ngoài thật sự là họa chứ không phải là phúc, là mầm mống tai họa mà thôi!". Sở Dương ăn nói lung tung, nhưng thần tình trên mặt cũng là dị thường nghiêm túc, hơn nữa còn vô cùng trần khẩn. Mọi người tại đây không ai nghi ngờ gì lời Sở Dương giải thích, trên thực tế Sở Dương lần này giải thích mới là hợp tình lý nhất. Mọi người tại đây là ai chứ, thân phận lai lịch của Sở Dương cùng với những sự kiện gần đây của hắn đã sớm bị bọn họ nắm bắt không bỏ sót gì, lấy bản thân thực lực cùng thân gia của Sở Dương thật sự không nên có buổi đấu giá với sáu vật bảo vật kia. Cũng tuyệt đối vô lực giữ được. Coi như là bán, bán đi rồi kiếm được chút ít tài phú thì đối với Sở Dương mà nói, vẫn đủ để cả nhà bị tiêu diệt. "Vị thần bí khách nhân này nói... tất cả vật phẩm đấu giá này, giá do ngươi quy định, do một mình ngươi định ra, cuối cùng bán ra bao nhiêu cũng không sao cả". Sở Dương ngang nhiên nói: "Mà yêu cầu duy nhất của vị thần bí khách nhân này là thời điểm đấu giá nhất định phải diễn ra trước khi sự kiện Trấn hồn Thạch Thương Mang sơn hoàn toàn bùng nổ!". "Hơn nữa còn muốn càng sớm càng tốt!". Sở Dương nói tới đây thì ngừng lại. Nhưng những người phía dưới thì không ai có thể giữ vững được sự trấn định lúc trước nữa. Bởi vì... Chút lời nói kia, mọi người chẳng những có thể lý giải hơn nữa còn có thể có một loại suy đoán không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ mặc dù không hoài nghi lời Sở Dương nhưng đối với yêu cầu của vị khách nhân kia thì rất có suy nghĩ! Cái gì gọi là giá không trọng yếu, giá cuối cùng cũng không trọng yếu, trọng yếu chẳng qua là thời gian... Tại sao như vậy? Cử động của người này không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là có ý vị như thế nào đây?! Tuyết tiên tử cùng Lăng Tiêu Môn Hải Dương Ba đại trưởng lão ngồi gần nhau, khoảng cách cũng là vài chục trượng mà thôi. Nghe đến đó, hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau. Chuyện khác thường tất có nguyên nhân! Như vậy, rốt cuộc là nguyên nhân gì đây? "Đại trưởng lão nghĩ như thế nào?". Tuyết tiên tử môi bất động nhưng một tia âm thanh đã truyền đến tai Hải Dương Ba. "Vị thần bí khách nhân này rất có thể là người Đông Hoàng Thiên chúng ta". Hải Dương Ba thần sắc bất động, truyền âm trở về. "Chính xác, ta cũng nghĩ như vậy". Tuyết tiên tử gật đầu nói: "Hơn nữa, hiện tại tiến hành đấu giá thần binh lợi khí mục đích là vì trợ giúp các môn phái ở Đông Hoàng Thiên, mong chúng ta trong sự kiện Trấn hồn Thạch lúc này có được phương tiện mà đại công cáo thành". "Về điểm này thì xác thực là không thể nghi ngờ". Hải Dương Ba tỏ vẻ đồng ý gật đầu nói.