Quyển 2 - Chương 33: Nội gián

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:07

Đêm đã khuya, đã gần tới canh ba, Sở Dương ngồi bó gối trên một tảng đá lớn, trầm mình trong hồi ức, tà áo phất phơ trong gió đêm ôm lấy thân hình trầm ổn như gốc tùng vững chãi. Qua canh bốn, bầu trời lúc này là tối nhất trong đêm. Sở Dương đang muốn đứng dậy trở về phòng thì đột nhiên cảm thấy tựa hồ có gì đó khác thường ! Ánh mắt của hắn vụt trở nên sắc bén, hướng về phía phải của sơn đạo nhìn lại. Bên phải là một con đường nhỏ từ một dãy núi khác vào Thiên Ngoại Lâu, vô cùng ít người biết. Dưới ánh mắt chăm chú của Sở Dương, dưới vách núi mịt mờ bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo bóng đen nhanh chóng lướt tới như gió, trong bóng đêm thoắt ẩn thoắt hiện tựa u linh rồi biến mất ở hướng sâu trong Thiên Ngoại Lâu. Sở Dương khẽ chau mày, canh bốn chính là thời điểm có lợi nhất cho dạ hành nhân hành động! Hơn nữa lúc này sắc trời tối nhất, chỉ có không đến nửa canh giờ. Mấy người này rõ ràng cũng đã sớm núp ở chỗ này để chờ tới giờ này mà bắt đầu hành động. Tuyệt đối là ý xấu! Nhớ tới lời Mạnh Siêu Nhiên nói về bảo hộ Thiên Ngoại Lâu, Sở Dương ánh mắt ngưng tụ, trở người đứng dậy, thân hình tựa lưu tinh vút đi, đạp trên vách núi dựng đứng mượn lực vài lần đã xuống tới chân núi, sau đó nhờ cây cối che dấu hành tung, bằng tốc độ nhanh nhất hướng về địa phương ba người nọ biến mất đuổi theo. Sở Dương hiện tại tuy chỉ là nhất phẩm Võ sĩ, nhưng lại không e sợ chút nào! Ngay cả đánh không lại thì chạy trối chết hắn vẫn có nắm chắc. Nếu là mấy người này thật sự có ý đồ gì bất lương, Sở Dương cảm thấy mình cần phải nhúng tay phá hoại cho tròn đạo nghĩa với sư phụ và môn phái. Một đường đuổi theo, phút chốc đã qua vài dặm đường. Sở Dương thân pháp nhẹ nhàng, linh hoạt tựa làn khói, nếu có cao thủ ở một bên nhìn thấy hẳn sẽ chấn động. Mỗi một nơi đặt chân của Sở Dương đều nằm vào góc chết tuyệt đối của tầm mắt, tốc độ mặc dù cực nhanh nhưng cũng liên tục rơi vào những nơi có ngoại hình để che lấp đi thân hình. Hắn tựa hồ mới chỉ tức thời tìm chỗ ẩn dấu nhưng mỗi một lần đều là tuyệt hảo không chê vào đâu được! Còn đang ở ngoài mấy trượng mà chỉ liếc mắt đã có thể thấy rõ ràng địa hình mấy trượng phía trước rồi cũng đã đưa ra ngay kế hoạch di chuyển hoàn mỹ! Sở Dương một đường phi tới, đuổi theo khoảng năm sáu dặm đường thì xa xa đã thấy lối vào Thiên Ngoại Lâu. Chợt hắn như bỗng nhận ra cái gì, khựng lại cước bộ, thân mình nhoáng lên một cái đã muốn hòa vào bóng đêm. Sau đó thân hình thoắt ẩn thoắt hiện trên triền núi, từ từ di chuyển lên phía trên, tuy rằng chậm đi nhưng lại tuyệt đối không phát ra ngoài tới nửa điểm âm thanh nào... Ba bóng đen đang náu tại một góc chỗ khe núi lẳng lặng chờ. Không xa trước mặt bọn hắn chính là cửa vào của Thiên Ngoại Lâu, nơi đó có đệ tử trực ngày đêm trông coi, hơn nữa nhân số không ít, chín đại phong mỗi nơi cử ra một người để giám sát, chế ước lẫn nhau đồng thời cũng cùng nhau trông coi lối vào. Thiên Ngoại Lâu ngoại trừ bỏ Tử Trúc viên ra thì chín đại phong khác đều ở trong dãy núi. Mấy người này hiển nhiên là không dám nghênh ngang xông vào, tuy rằng nếu nói về mặt thực lực thì bọn hắn cũng không hề sợ đám đệ tử trông cửa này, nhưng nếu va chạm thì lại sẽ đả thảo kinh xà. Xem ra là đang chờ đợi, hay là sẽ có hành động ở ngay đây? Sở Dương tính toán trong lòng, thân hình cực kỳ cẩn thận xê dịch từng tí một, chậm rãi đi tới thêm ba trượng, lúc này khoảng cách giữa hắn với ba người kia đã chỉ còn có không đến mười trượng. Ba người đều mang khăn đen che mặt, cẩn thận thu mình sau một khối đá cực lớn. Sở Dương thấy nơi bọn hắn ẩn thân thì cũng không khỏi tán thưởng một tiếng, ba gã này xem ra cũng là người từng trải. Địa phương bọn hắn lựa chọn để ẩn thân ba mặt đều là góc chết, hơn nữa duy nhất một mặt đi ra ngoài lại có hai con đường, một đường lại khá bí ẩn, nói cách khác cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn bọn hắn cũng có thể nhanh chóng chạy trốn mà sẽ không bị địch nhân vây kín. Sở Dương ngừng hô hấp, thân thể giống như mọc ra từ trên tảng đá, lẳng lặng chờ đợi. Nếu nói về kiên nhẫn thì hắn rất tự tin mình có thể cùng bất luận kẻ nào trong thiên hạ so bì mà không hề e ngại! Thời gian chậm rãi trôi, trong ba người có một gã thân hình hơi gầy tựa hồ có chút không kiên nhẫn, khẽ điều chỉnh một chút tư thế thấp giọng nói: "Sao đây hả? Không phải đã hẹn kỹ giờ giấc sao? Cái tên đáng chết kia sao còn chưa tới chứ?" "Kiên nhẫn một chút, chớ vội nóng nảy." Một hắc y nhân khác cảnh giác nhìn chung quanh, cúi đầu cảnh cáo. Sau đó hắn lại ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh hồ nghi nói : "Sao ta cảm thấy như có chút động tĩnh nhỉ?" Nghe vậy, hai người khác cũng cảnh giác lên, dựng đứng cái lổ tai nghe ngóng tình hình chung quanh. Sở Dương bảo trì nhịp hô hấp không thay đổi, coi lời nói của bọn kia như cái rắm thoảng qua. Vẫn không nhúc nhích. Đây là một loại cảm ứng, giống như là một mình trời tối đi trên đường, nếu phía sau có người đi theo thì dù không quay đầu lại cũng có thể có loại cảm ứng này. Không cần nói là võ giả mà dù là cả người thường cũng có loại năng lực cảm ứng này. Nhưng nếu quay đầu lại mà không nhìn thấy cái gì thì cũng sẽ chỉ cho rằng mình cảm giác sai mà thôi. Quả nhiên, ba người dò xét chung quanh một phen xong thì đều yên lòng lại, Hắc y nhân lúc trước nói có động tĩnh kia cười cười tự giễu nói : "Là ta đa nghi." "Thận trọng vẫn luôn là điều tốt." Hai người còn lại thấp giọng nói. Đúng lúc này, từ lối vào môn phái truyền đến một trận động tĩnh, một thanh âm quát hỏi vang lên: "Ai đó?" Một âm thanh vững vàng trầm thấp trả lời: "Là ta!" "Nga, nguyên là nhị sư bá. Đệ tử thất kính." "Ừ." "Nhị sư bá ngài lại đi luyện công sao?" "Không sai, luyện công chính là phải dụng tâm, các ngươi cũng cần ghi nhớ rằng có công mài sắt có ngày nên kim. Thiên địa linh khí vào lúc bình minh là sẽ nồng hậu nhất. Đây cũng là lúc luyện công tốt nhất." "Vâng, cẩn tuân nhị sư bá dạy bảo." Một bóng đen chậm rãi đi qua cửa. Đằng sau, vị đệ tử trông cửa kia vẫn còn đang tán thưởng: "Nhị sư bá không hổ là đại nhân vật trong môn phái chúng ta a, công phu cao siêu lại bình dị gần gũi, hơn nữa còn cực kỳ siêng năng, mỗi ngày vào lúc này đều đúng giờ đi luyện công, phần nghị lực này quả là đáng khâm phục. Đổi lại là ta khẳng định làm không nổi." Một thanh âm khác nói: "Còn phải nói, nhị sư bá là nhân vật cỡ nào, ngươi so được sao?" Sở Dương trong lòng chấn động, người này vậy mà lại là nhị sư bá Lý Kính Tùng! Phụ thân của Lý Kiếm Ngâm - đứng đầu Tỏa Vân Phong trong Thiên Ngoại Lâu, nhân vật số hai của môn phái! Lý Kính Tùng một thân trang phục gọn gàng, lưng đeo trường kiếm, bộ dáng ra vẻ đi luyện kiếm. Hắn khoan thai ra khỏi sơn môn, tung người một cái bay vút đi, họa xuất thành một đường cong duyên dáng, phía sau lại dậy lên một tràng vỗ mông ngựa rối rít... Mà Lý Kính Tùng vút đi vài cái đã tới gần chỗ kia, vòng vo mấy vòng rồi mới ngựa quen đường cũ đi tới sau khối đá lớn nọ. "Xem ra bọn hắn liên hệ đã không chỉ một hai lần", Sở Dương thầm nghĩ, hơn nữa đệ tử trông cửa kia vừa nói: 'Mỗi ngày vào lúc này đều đúng giờ đi luyện công' đã đủ để tỏ rõ rằng Lý Kính Tùng đã âm thầm làm việc này nhiều lần. "Sao giờ mới đến? Có tin tức gì mới không?" Người gầy trong ba người nọ có chút nhanh nhảu thấp giọng hỏi. "Muộn sao?" Lý Kính Tùng hừ một tiếng, hiển nhiên đối với chất vấn của người kia có chút bất mãn, nói tiếp: "Đồ vật đó đã mang tới chứ?" "Đồ vật kia không vội." Một người khác nhanh chóng hoà giải nói : "Lý huynh, nhanh nói tình huống gần đây có cái gì biến hóa sao?" Lý Kính Tùng hừ một tiếng, đè thấp âm thanh nói : "Tình huống có gì đó rất quỷ dị, ta đang muốn hỏi ngoại trừ bọn ngươi ra thì có còn người khác ở đánh chủ ý vào Thiên Ngoại Lâu hay không đây?" Ba Hắc y nhân cũng ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau nói : "Cái này thật ra chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Bất quá Thiên Ngoại Lâu hiện tại bấp bênh, hẳn người muốn nhúng chàm rất nhiều." Lý Kính Tùng "Nga" một tiếng, nói : "Ở đoạn thời gian trước, Ô Vân Lương đã phái lão cửu Bạo Cuồng Lôi mang theo hai đệ tử nổi bật của môn phái cùng với con gái của hắn đi Thiết Vân quốc." "Thiết Vân quốc?" Ba người đồng thời thốt lên. "Không sai, hơn nữa... Hành động này phi thường bí ẩn, vậy mà theo ta được biết thì bốn người bọn họ ở trên đường lại gặp phải không chỉ một lần chặn đánh! Hiển nhiên, là có người không muốn để cho bọn hắn tới nơi. Hơn nữa, những người đó tin tức quả thực rất linh thông đi." Lý Kính Tùng vẻ mặt bình tĩnh nói. Sở Dương ở đằng sau trong lòng chấn động. Xem ra, nội gián tuyệt đối không chỉ có một Lý Kính Tùng mà thôi! "Mục đích đi Thiết Vân Quốc là gì?" Ba người kia hiển nhiên cũng không quan tâm an toàn của đám người Bạo Cuồng Lôi mà chỉ cần biết nguyên nhân là đủ. "Không biết." Lý Kính Tùng nhíu mày, lập tức nói : "Bất quá, mặc kệ thế nào thì bọn hắn cũng đã đi Thiết Vân, đối với chúng ta mà nói thì mục đích liền đã đạt được một nửa." "Không sai, Thiên Ngoại Lâu vốn ở trong cảnh nội của Đại Triệu chúng ta, vậy mà Ô Vân Lương hắn cũng dám phái người đi cấu kết với Thiết Vân! Hắn thật to gan!" Một hắc y nhân âm trầm nói. "Chỉ cần một tin này cũng đã đáng để cho ba người chúng ta lặn lội một chuyến rồi. Lý huynh, ngươi lần này cũng coi như lập được một chút công lao không nhỏ a." Một Hắc y nhân khác tuy rằng che mặt, nhưng chỉ dựa vào âm thanh cũng có thể nghe ra được cái loại biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười này hắn. "Không dám, chẳng qua các ngươi đã đáp ứng gì đó cũng nên thể hiện ra một chút rồi." Lý Kính Tùng trầm trầm nói: "Các ngươi là quân đội triều đình, đối với điều kiện đã đáp ứng rồi hẳn sẽ không lơ đi coi như không có chứ. Huống chi, chúng ta âm thầm tạo áp lực khiến cho Ô Vân Lương ngả về phía Thiết Vân, tuy rằng còn chưa tới bước cuối cùng nhưng cơ hồ cũng chẳng khác gì sứ mạng của ta đã muốn hoàn thành rồi a..." Sở Dương trong lòng thầm cả kinh. Người của quân đội triều đình? Thiên Ngoại Lâu chỉ là một môn phái giang hồ, cùng quân đội triều đình có quan hệ chứ? Mà cái triều đình này lại còn là triều đình Đại Triệu! Sở Dương mơ hồ cảm thấy được một âm mưu to bằng trời đang vận hành. Chỉ sợ kiếp trước Thiên Ngoại Lâu bị tàn sát cũng cùng chuyện này có quan hệ cực lớn! *********