Tấm bia cuối cùng có một hàng chữ, hiển nhiên là thêm vào cuối cùng vì bút tích tuyệt không giống nhau.
" Ta là đương thế Dược Vương, muốn đem truyền thừa này tạo phúc thiên hạ. Bất đắc dĩ nghe đồn vực ngoại Thiên Ma tàn sát bừa bãi, huynh đệ thương nghị vứt bỏ mà đi, tàn sát Thiên Ma, Thiên Ma không hết, ta cũng không về!"
Thấy được hàng chữ này Sở Dương đột nhiên trong lòng quặn đau.
Thiên Ma!
Lại là Thiên Ma!
Từ xưa đến nay, bao nhiêu anh hùng hảo hán đều vì tàn sát Thiên Ma mà biến mất trong cuộc sống ? Mà vị Dược Vương này, cứ như vậy mà đi, bây giờ vẫn chưa về.
Chẳng lẽ Thiên Ma tàn sát mãi không hết sao?
Tấm bia khác, chữ viết lại như giương cung bạt kiếm, loại chữ này, Sở Dương trước đây đã gặp rồi, đúng là của Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào.
" Tử Hào ta, may mắn lấy được Dược Vương Thần Cung này, vì Dược Vương Thần cung mà phát dương quang đại. Cũng vì Dược Vương Đại Nhân mà chém hết Thiên Ma!. .".
Nhìn đến đây, Sở Dương không khỏi xúc động thở dài. Dược Vương Thần cung chính là nơi ở của Thượng cổ Dược Vương.
Trong đó có trường Sinh thuật, Kim Đan thuật, Tạo Hóa Thuật, Thiên Vận Thuật... vân vân, hơn mười loại thần kỳ công pháp người vô duyên căn bản nhìn không thấy, tùy tiện một loại nào cũng có thể thay đổi vận mệnh của người hữu duyên.
Mà Dược Vương chính là vì phát hiện ra dã tâm của vực ngoại Thiên Ma nhất tộc nên mới cùng vài huynh đệ viễn độ thương khung, đi tiêu diệt Thiên Ma, đáng tiếc là đi chưa về.
Mà trước khi đi, giống như đã có giác ngộ, ở nhân gian mà lưu lại truyền thừa của mình, cũng là vì tương lai mà lưu lại một mồi lửa, một phần hi vọng.
Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào nói mấy câu đó rất rõ. Bản thân Tử Hào chính là người đầu tiên nhận được thừa kế của vị Dược Vương này.
Tử Hào sau khi chiếm được Dược Vương Thần cung thì bắt đầu nhanh chóng quật khởi; lợi dụng Kim Đan thuật, Tạo Hóa Thuật... Các loại... , ở trong thời gian cực ngắn trưởng thành nhất phương Thiên Đế, mà hắn cũng không vi phạm lời hứa của mình, cũng đích xác cùng Thiên Ma chiến đấu đến khi tánh mạng kết thúc.
Duy nhất tiếc nuối là Tử Tiêu Thiên Đế không thể sửa được nhân tâm, cuối cùng bởi vì nhân tâm nhân tính ti tiện mà bại vong.
" nếu nói như vậy. Vực ngoại Thiên Ma chi hoạn chỉ sợ đã có từ xưa đến nay. Nếu như không phải lúc trước đã có Dược Vương tiền bối quét sạch thì chỉ sợ hôm nay Thiên Ma phát triển còn nhanh hơn nữa; mà bây giờ Thiên Khuyết đã sớm không biết biến thành bộ dáng gì nữa rồi. Hoặc là nói, Dược Vương tiền bối mặc dù không có trở về nhưng vẫn thành công trì hoãn cước bộ của vực ngoại Thiên Ma vài trăm vạn năm! Bọn họ hy sinh thật sự có giá trị nhưng phần giá trị này lại bị người đời thờ ơ!"
Sở Dương trầm giọng nói: " ta nói như vậy... Có đạo lý hay không ? Có có chút cực đoan hay không !"
Kiếm Linh trầm tư một hồi, nói: " không, việc vốn là như thế. Những tiền bối này vì thiên hạ mà đổ máu, bỏ mạng tha hương. Kết quả là người trong thiên hạ lại có được mấy người nhớ về họ ?"
Sở Dương cười lạnh hắc hắc.
"Về sau Tử Tiêu Thiên Đế một mình chống lại Thiên Ma, mặc dù cuối cùng bị diệt nhưng tin tưởng là đã có thể làm tổn thương nguyên khí của vực ngoại Thiên Ma. Thế cho nên Thiên Ma mãi đến bây giờ chỉ có thể chiếm giữ Tử Tiêu thiên mà không tiến thêm được một bước nào nữa. Ta thậm chí hoài nghi, không phải là bọn họ không muốn khuếch trương mà là không đủ sức thôi; ta giải thích như vậy có phù hợp không ?" Sở Dương lần nữa hỏi.
" dù có sai lệch thì ta tin tưởng cũng không khác sự thật bao nhiêu ". Kiếm Linh gật mạnh đầu nói.
"Tử Tiêu Thiên Đế đã chết được bao nhiêu năm rồi ?" Sở Dương hỏi.
" ân, đại để gần trăm vạn năm. .". Kiếm Linh thổn thức một tiếng nói.
" trăm vạn năm dài dằng dặc tuế nguyệt, đủ để nghỉ ngơi lấy lại sức rồi, tích súc sinh lực rồi, vực ngoại Thiên Ma trải qua khoảng thời gian này nghỉ ngơi lấy lại sức, tin tưởng là sắp khôi phục lại nguyên khí rồi, thậm chí có thể đã khôi phục nguyên khí nhưng tạm thời không động, chỉ chờ một cơ hội phát động, nói cách khác, Cửu Trọng Thiên Khuyết sắp đối mặt với Thiên Ma đại kiếp nạn rồi!"
Sở Dương thanh âm trầm trọng, từ đáy lòng dâng lên một loại cảm giác nguy cơ.
Kiếm Linh đồng dạng trầm trọng nói: " ai, ta mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng căn cứ thời gian để phán đoán, đích thật là không sai biệt lắm, trăm vạn năm đủ để xóa đi bất luận tổn thất gì".
Sở Dương thở dài một tiếng, ở trước hai tấm bia cúi người chào sau đó sải bước đi vào Dược Vương Thần cung. Bên trong có bản đồ rất tường tận.
Linh dược khu.
Điển Tịch Khu.
Tu luyện khu.
Khu cư trú.
Tất cả các phương tiện, cái gì cần có đều có, chỉ cần ngươi có thể nghĩ đến nơi này đều có thể tìm được!
Sở Dương trước tiên tiến vào Điển Tịch Khu. Nơi này mới đúng là hạch tâm khu vực, cũng mạch máu của nhất phương thế lực ở đây.
Đi vào xem xét thì chỉ thấy một cái gian phòng trống rỗng lớn, bên trong dường như cũng chỉ có năm cái giá, trên từng cái cũng chỉ có một khối ngọc mà thôi, nói là một gian lưu gửi điển tịch thật sự có chút nói hơi quá, hữu danh vô thực.
Sở Dương không chút nào chậm trễ đi đến gần cái giá đầu tiên, ánh mắt tập trung vào khối ngọc kia, đập vào mắt có thể thấy được, trên khối ngọc có khắc mấy chữ, cũng chỉ có mấy chữ mà thôi. Sở Dương mới vừa vặn ngưng thần nhìn vào thì lại tức thời cảm giác một cỗ Đao ý muốn Phá Thiên, chém Phá Thương khung đập vào mặt đến.
" ta chính là Đao vương! Thiên Thượng Địa Hạ vô song Nhận, Tuyên cổ Thương Khung Đệ Nhất Đao; lần đó đi^Quỳnh Tiêu chiến Thiên ma mà đem một tay vứt đi! Đao vương truyền thừa này, hậu bối có được phải làm Đao Vương chi danh bất diệt! Lấy máu tươi làm vật dẫn, linh hồn thế giai; đao khí nhập thể, được truyền thừa của ta !"
" Đao vương truyền thừa! Đúng là Đao vương truyền thừa!" Sở Dương tâm thần chấn động. Ngay sau đó đưa tay cầm lấy khối ngọc kia, cũng lấy chỉ làm đao cắt đứt ngón trỏ, đem mấy giọt máu tươi nhỏ vào khối Bạch Ngọc kia.
Ngay sau đó, một đạo đao khí lăng không hiển hiện, suýt xảy ra tai nạn cứ như vậy lao thẳng vào ấn đường của Sở Dương, với tu vi của Sở Dương hiện tại lại không thể né tránh được.
Đao!
Sở Dương trong óc tức thì hiển hiện một chữ to.
Thô sơ giản lược xem xét, chỉ thấy bên trong chỉ dẫn làm như thế nào để vận đao, như thế nào để xuất đao, như thế nào để dưỡng Đao... hết thảy về Đao, cái gì có quan hệ đến Đao, vô số pháp môn, bên trong cái gì cần có đều có, hơn nữa còn lộ vẻ tinh túy tinh hoa!
Sở Dương dĩ vãng đối với Đao không hiểu nhiều, bây giờ chỉ thô sơ giản lược như vậy mà lại cảm giác rộng mở trong sáng hơn rất nhiều.
" quả nhiên không hổ là Đao vương truyền thừa!"
" Đao vương truyền thừa này đối với Vô Thương là hữu dụng nhất. Sau này gặp mặt, nhất định phải luận bàn, đem phần truyền thừa này đưa cho hắn, cho ta sử dụng dường như hơi lãng phí ". Sở Dương hít một hơi thật sâu, ổn định một chút tâm tình rồi đi về cái giá gỗ thứ hai.
Còn chưa đi đến trước mặt, một đám phong duệ sắc bén kiếm khí dĩ nhiên đã đến.
" ta chính là Kiếm Vương! Kiếm Trung chi Vương! Kiếm Vương truyền thừa, tất cả trong đó ".
Sở Dương tâm thần chấn động. Kiếm Vương truyền thừa, đối với chính mình và đám Cố Độc Hành, La Khắc Địch, Kỷ Mặc, Ngạo Tà Vân đều hữu dụng !
Ngay sau đó giống như trước mà thu lấy Kiếm Vương truyền thừa rồi Sở Dương lần nữa đi phía trước. Kế tiếp chính là Độc Vương, Độc Vương truyền thừa.
Sau đó là Thương Vương!
Cuối cùng, thì lại là Dược Vương.
" Độc Vương truyền thừa, thích hợp với Nhạc nhi nhất, còn có Vũ Tuyệt Thành nữa, cả hai đều là nhân tuyển thích hợp, về phần Thương Vương truyền thừa này lại chưa có nhân tuyển thích hợp, tạm gác lại chờ người hữu duyên đi ". Sở Dương vừa thu, vừa suy nghĩ.
Sau khi được Dược Vương truyền thừa, Sở Dương rốt cuộc nhìn thẳng vào.
Tử Tiêu Thiên Đế, chính là dựa vào cái này, cuối cùng thành tựu nhất đại Thiên Đế. Dựa theo tình hình trước mắt xem thì Tử Tiêu Thiên Đế năm đó cho dù là thời kỳ tối cường thịnh thì chỉ sợ cũng chưa đạt tới tình trạng của Dược Vương.
Trong lòng Sở Dương cảm khái vạn phần, đây quả nhiên là vận mệnh.
Nếu Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào lúc trước không phải là thụ phong Tử Tiêu thiên mà lại là thiên địa khác thì chỉ cần cho hắn đủ thời gian, chỉ sợ với một mảnh thiên địa lực lượng hắn đã có thể chống lại Thiên Ma, thậm chí là tàn sát Thiên Ma!
Chỉ tiếc, hắn thụ phong lại đúng vào Tử Tiêu thiên đứng mũi chịu sào nhưng Sở Dương nghĩ lại: với tính của Tử Tiêu Thiên Đế, cho dù cho hắn lựa chọn cơ hội, hẳn cũng chưa chắc đã chọn thiên địa khác a ? Hắn sẽ lựa chọn nơi gần kẻ địch nhất là Tử Tiêu thiên!
Nếu như không phải là như vậy thì hắn cũng đã không phải là Tử Tiêu Thiên Đế!
Đối mặt với di tích, Sở Dương than thở ngàn vạn lần.
" Kiếm Linh, ta muốn tìm Dược Linh của Tử Tiêu Thiên Đế, có cơ hội lớn là sẽ lấy được tại nơi này ". Sở Dương rốt cuộc minh bạch cái gì nói: " mà lúc trước ta cảm giác được khí tức quen thuộc, nên là khí tức Dược Linh của Tử Hào còn sót lại ".
Kiếm Linh cũng lập tức tỉnh ngộ nói: " không sai, có nhiều khả năng là như vậy!"
" ta muốn tìm bản thể của Dược Linh kia, rất có thể ở chỗ này. Mà Dược Linh hóa thân năm đó theo Tử Tiêu Thiên Đế cùng biến mất, nơi này bản thể của Dược Linh cũng tức thời hóa thành tro bụi nhưng dược lực bên trong lại chưa tiêu tán. Điều này cũng tạo thành kỳ dị hiện tượng nơi này ".
Sở Dương chậm rãi dự đoán.
" ân, nên là như thế ". Kiếm Linh đối với dự đoán của Sở Dương hoàn toàn đồng ý.
" mà vài người huynh đệ kết nghĩa cùng Tử Tiêu Thiên Đế đi cứu nguy đất nước nên tu luyện công pháp của các vị Đao Vương, Kiếm vương và Độc Vương. .". Sở Dương nói: " cho nên, huynh đệ bọn họ, mấy người có thể sóng vai, thành lập công huân hiển hách, không lọt vào tục lưu ".
" cho dù trước kia có trụ cột nhưng thời điểm chính thức quật khởi cũng có thể là sau khi chiếm được những truyền thừa này
"Đúng! Chỉ có như thế mới hợp tình lý!" Kiếm Linh liên tục đồng ý nói.
" Dược Vương Thần cung, không những trông đại lượng dược liệu mà bên trong không gian cũng dị thường rộng lớn ". Sở Dương nói: " ngoại trừ trông dược liệu ra, bên trong còn có thể dung nạp thiên quân vạn mã! Tử Tiêu Thiên Đế sao lại đem nó để ở chỗ này, để đây cũng không có ích cho chiến sự, có cái không gian này, hắn có khả năng vận dụng chiến thuật càng thêm thần diệu, cái này lại khiến cho người ta không rõ!"
Kiếm Linh nói: " quả thật, cái này ta cũng là trăm mối vẫn không có cách giải. Nhìn bố trí bên trong, Tử Tiêu Thiên Đế năm đó chỉ sợ thật sự đã trú quân tại đây, nhưng sao cái bảo bối này cuối cùng lại lưu lạc đến cái biên duyên tiểu thành này, nguyên nhân trong chuyện này thật sự là mờ mịt khó hiểu ".
" bất quá. .". Kiếm Linh muốn nói lại thôi.
" bất quá cái gì ?" Sở Dương mẫn cảm quay đầu lại hỏi.
" trong truyền thuyết, có một loại bổn mạng không gian, đại khái là tương đương với Cửu Kiếp Không Gian của chúng ta ; tu vi sau khi đến trình độ nhất định cho dù bản thân vẫn lạc thì không gian vẫn có thể tồn tại độc lập, hơn nữa có thể trở về nơi ban đầu nó tồn tại
" loại không gian này theo cổ xưa tương truyền thì được xưng là "Tự Khai Vũ trụ"!"
" Nói cách khác người này đã sắp đến trình độ bản thân có thể Sáng Thể... Lại vẫn vẫn lạc ". Kiếm Linh chua xót cười nói: " thuyết pháp này nhiều ít có chút không may mắn ".
Sở Dương cười nhạt nói: " phi, cái gì không may chứ, cho dù là Sáng Thể chi thần, lúc nên rơi xuống và bị thiêu cháy thì cũng phải rơi xuống và bị thiêu cháy! Có cái gì không may chứ? Mà với tình huống như bây giờ cũng chỉ có cách giải thích này mới thông, cái gì là không may chứ".
Hai người vừa thảo luận vừa đi về phía trước, từ từ đi tới chính đường của Dược Vương Thần cung.
Chỉ thấy trong chính đường không chia trên dưới, phân loại có năm chỗ ngồi tạo làm thành một cái vòng tròn, ở giữa vòng tròn là một cái bàn trà nho nhỏ tản mát ra quang mang màu đỏ sậm.
" đúng là Tuyên cổ Bất Diệt Thiên Tinh Ngọc!" Kiếm Linh mở to hai mắt nhìn nói.
Sở Dương cũng không hối, mặc dù biết rõ thứ có thể làm cho Kiếm Linh kinh ngạc như thế tất nhiên là thứ tốt cực khó được nhưng hắn giờ phút này tâm thần lại hoàn toàn không để ý đến cái đó.
Sở Dương giờ phút này chú ý đến năm cái chỗ ngồi kia mà đột nhiên có chút cảm động. Bởi vì 5 chỗ ngồi này lại làm Sở Dương nhớ tới các huynh đệ đã lâu không gặp.
Nhóm người mình khi ở cùng một chỗ cũng không phân tôn ti lớn nhỏ mà cứ như vậy ngồi thành một đoàn, thậm chí là nằm hay bò cũng được, rất thoải mái.
Mà năm chỗ ngồi này có biểu lộ ra cái dạng này.
Chỉ cần nhìn vị trí của năm chỗ ngồi này, Sở Dương hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, lúc trước 5 Dược Vương huynh đệ ở cùng một chỗ vui sướng dường nào, hòa hợp khăng khít cỡ nào, tự tại Tiêu Dao ra sao!
Giữa bọn họ căn bản là không có bất luận khoảng cách gì. Năm người ngồi lần lượt như vậy thì chắc là chỗ ngồi tùy ý, tùy tiện vừa đưa tay ra đã có thể chạm vào những người khác!
Bọn họ ở cùng một chỗ, khi ngồi xuống lại tiếp xúc rất gần nhau, điều đó chứng tỏ bọn họ với nhau, hoàn toàn không có tâm phòng bị.
Tuyên cổ Bất Diệt Thiền Tinh Ngọc này cứ như vậy lẳng lặng chứng kiến tình nghĩa của bọn họ không biết bao nhiêu vạn năm rồi.
Cứ như vậy nhìn vào, Sở Dương chỉ cảm thấy một tình cảm chân thành tha thiết dâng lên!uy
Ở bên trên Thiên Tinh Ngọc bàn trà có một vật hơi nhô lên và phát ra lấp lánh bạch quang.
Sở Dương mang lòng tôn kính đi qua rồi ngồi vào một cái ghế. Từ trong Cửu Kiếp Không Gian lấy ra năm chén rượu, lần lượt rót đầy rượu ngon rồi cỗi lòng cảm khái nói: " năm vị tiền bối, hậu bối tiểu tử Sở Dương kính các ngươi một ly! Các tiền bối mặc dù không ở chỗ này nhưng anh linh bất diệt, hi vọng có thể cảm nhận được tâm ý của ta, tình nghĩa giữa các ngươi ta... Rất muốn có được! Mà ta cũng đã có được!"
" ta hi vọng, tình nghĩ giữa ta cùng các huynh đệ cũng có thể như các ngươi vậy, dài đằng đẵng!"
Sở Dương cầm vò rượu một hơi cạn sạch nói: " chư vị tiền bối, tiểu tử uống trước vì kính trọng. Chúng ta uống nào!"
Đột nhiên, trước mặt năm cái chén rượu đồng thời động rồi từ từ bay lên khẽ nghiêng đi, bên trong rượu trong nháy mắt một giọt đều không còn. Giống như có người đang giơ lên mà một hơi cạn sạch.
Năm cái chén rượu đồng thời hạ xuống chỗ cũ lù lù bất động! Tình cảnh này thập phần quỷ dị; thậm chí cũng thập phần làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng Sở Dương lại phảng phất như cái gì cũng không thấy, lại giống như là sớm đã tập mãi thành thói quen cười nói: " đa tạ! Đa tạ năm vị tiền bối đã uống, xin lại uống một ly nữa!"
Như thế một ly rồi một ly, đợi đến khi uống xong tuần rượu thứ chín thì chén rượu không bao giờ... Động nữa!
Chín!
Thiên trường địa cửu!
Lâu dài!
Cửu là số chí cực, uống xong chín tuần rượu, đời đời kiếp kiếp tận lâu dài!
Trong cái này có ngụ ý gì, Sở Dương chẳng những hiểu rõ mà càng có nhận thức sâu. Hơn nữa, hắn loáng thoáng từ 5 chỗ ngồi kia và từ năm cái chén rượu trống không cảm nhận được một sự vui mừng!
Giống như năm người bạn tốt đang mỉm cười. Loại cảm giác này khiến cho Sở Dương không ngờ không nhịn được có chút lệ nóng doanh tròng.
" ta không biết các ngươi còn ở đó hay không, nhưng nếu các ngươi còn đang ở đây, ta hi vọng, có thể cùng các ngươi... Một ngày kia, đoàn tụ , nâng chén say cả thiên địa!"
Sở Dương chân thành nói.
Sau đó, hắn liền nhìn vào vật nhô lên giữa bàn trà kia. Cái này làm cho Sở Dương có một loại cảm giác rất thần kỳ: vật này có lẽ, hoặc là mấu chốt của Dược Vương Thần Cung này!
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, dùng sức ấn ấn nhưng lại không chút sứt mẻ.
Phương pháp khởi động xem ra không phải là ấn xuống ? Sở Dương lại thử nghiệm dùng sức nhắc lên nhưng chỉ là hơi chút giật giật, lại như cũ không có gì biến hóa. Đột nhiên, phía trên nổi lên một vầng sáng, trong vầng sáng ẩn ẩn xuất hiện một thiên văn tự.
" Thiên chi Tinh, Ngọc chi hồn; Thành Tựu Thiên Tinh. Vạn vật chi linh; đại khả dung thiên, tiểu khả nặc giới; máu huyết đổ vào, thu được Thần cung của ta !"
Sở Dương tâm thần chấn động.
Hắn rốt cuộc đã minh bạch lai lịch của Dược Vương Thần cung này.
Tòa Thần cung này về bản chất là một thế giới sau khi bị hủy diệt thì đem tinh hoa cực độ áp súc lại, như đem một cái đại thế giới như Cửu Trọng Thiên Khuyết vậy ngưng tụ thành một cái Dược Vương Thần cung.
Mà cái nút trên bàn trà chính là đầu mối then chốt của cả Dược Vương Thần cung. Dựa theo vầng sáng kia nhắc nhở, chỉ cần mình nhỏ lên máu tươi là có thể đem cả Dược Vương Thần cung này thu làm của riêng.
Mà vật trọng yếu như vậy, Dược Vương lại lưu lại chỗ hắn cùng các huynh đệ uống trà uống rượu. Đây là sự tín nhiệm bực nào chứ? Lại là tình nghĩa bực nào chứ?
Mang một loại sùng kính tự đáy lòng và sự mong ước Sở Dương lần nữa cắt đứt ngón trỏ của mình ! Máu tươi nhỏ lên cái nút.
Lấp lánh bạch quang dần dần chuyển thành màu hồng phấn nhưng tạm thời vẫn còn không có biến hóa gì, Sở Dương thúc dục nguyên khí, cổ động máu duy trì liên tục chảy ra, cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cái nút ấy.
Nhìn máu của mình chậm rãi chảy ra là một loại cảm giác gì? Sở Dương trước mắt lại đang chìm đắm trong loại cảm giác kỳ diệu này.
Cũng không biết rốt cuộc là sau khi chảy mất bao nhiêu máu nhưng trong cảm giác của Sở Dương tối thiểu nhất cũng phải đến hai bát nước lớn khiến hắn không ngừng choáng váng đầu. Đây là hiện tượng do mất máu quá nhiều, Sở Dương cho dù thực lực như thế nào, thủy chung vẫn là thân thể phàm thai, còn là thân người, thì trong cơ thể máu huyết có hạn, tu vi cao tới đâu cũng không có thể trừ khử được cái quy luật này.
Đối mặt với lượng máu chảy ra lớn như vậy, Sở Dương cũng chỉ có thể không ngừng an ủi mình: máu của lão tử nhất định có thể duy trì cuồn cuộn không dứt, rất giỏi đợi lát nữa ta lãng phí một khỏa Cửu Trọng Đan là lại bổ sung trở về, bằng không mạng của ta liền biến thành Diêm vương gia...
Ngay khi Sở Dương không ngừng oán thầm, không ngừng an ủi bản thân thì phía dưới, trong thoáng chốc quang mang màu hồng phấn lóe lên rồi ngay sau đó biến thành chói mắt bạch quang!
Ngay sau đó, cái nút làm bằng Thiên Tinh Ngọc kia đột nhiên nhô lên và càng tản mát ra thất thải quang mang. Cả không gian giống như đang cấp tốc thu nhỏ lại.
Cái nút kia ở trên không trung cấp tốc xoay tròn. Mỗi lần xoay tròn được một vòng thì tòa Dược Vương Thần cung liền thu nhỏ lại một phần.
Rốt cuộc, Sở Dương bản thân cũng cảm thấy có chút chật chội! Không phải là có chút chật chội mà nên là rất chật chội mới đúng!
Sở Dương quyết định thật nhanh, nhanh chóng rời khỏi phòng lớn, rời khỏi Dược Vương Thần cung trực tiếp bay lên không trung.
Sau đó hắn kinh hãi phát hiện ra, cả Dược Vương Thần cung, liền tại dưới chân mình, nguyên bản chiếm diện tích ngàn mẫu giờ phút này không ngờ chỉ lớn bằng một tòa nhà nhỏ của một người dân bình thường, không ngờ đã rút nhỏ lại ngàn vạn lần!
Nhưng mà trên đỉnh đầu của mình, cái nút kia vẫn tồn tại và vẫn cấp tốc xoay tròn phát ra oánh oánh bạch quang.
Nhưng Sở Dương kinh ngạc phát hiện ra, người qua đường đối với hết thảy cái này vẫn như không thấy.
" chẳng lẽ chỉ có bản thân ta mới có thể thấy được ?" Sở Dương có chút buồn bực nói.
" đương nhiên a ". Kiếm Linh cảm thấy Kiếm chủ đại nhân hỏi vấn đề này rất ngu ngốc nên nói: " chẳng lẽ ngươi còn muốn khiến kinh thiên động địa khiến tất cả mọi người đều biết ngươi có chỗ tốt sao?"
" không phải là như vậy, đạo lý này tự nhiên là hiểu rõ, nhưng bây giờ vấn đề chính yếu nhất là... Tử Hà Vương phủ lớn như vậy đã biến mất... Chẳng lẽ nói, sẽ không ai chú ý tới sao? Đây là chuyện rất không có khả năng?" Sở Dương chỉ vào phía dưới nói: " nếu đổi lại là ngươi, nếu là ngươi ở trong thành thị, trước nhà của ngươi có một tòa núi, có một ngày ngọn núi này đột nhiên sẽ biến mất, chẳng lẽ ngươi tuyệt không kinh ngạc ?"
Kiếm Linh thở dài nói: " thực không thể tin được ngài là một nhất đại truyền kỳ, Cửu Kiếp kiếm chủ trong truyền thuyết, đợi xong việc thì ngươi xuống dưới mà nhìn lại ".
Sở Dương đầy bụng hồ nghi ách một tiếng.
Ngay sau đó, một hồi chói mắt cường quang ở trước mắt dâng lên, Tử Hà Vương phủ kia đột nhiên trực tiếp thu nhỏ lại bằng một quả trứng gà và ở trên mặt đất bay lên mà xoay tròn.
Thu nhỏ lại bằng quả trứng gà dường như còn chưa xong, nó còn đang liên tục thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, khi đến trước mặt Sở Dương thì đã biến thành cỡ hạt vừng, cả " điểm " Thần cung tức thì hóa thành một đạo lưu quang và cùng cái nút kia một đạo xông vào thân thể Sở Dương.
Sở Dương chỉ cảm giác được tâm thần của mình ầm ầm vừa chuyển, trong sát na không biết Đông Nam Tây Bắc là gì mà từng đợt hoảng hốt, nếu không phải có Kiếm Linh tại bên người, hắn đang ở giữa không trung chắc chắn sẽ biểu diễn " vật rơi tự do trong không trung " một lần nữa, khiến cư dân bản địa lại được mở tầm mắt một lần nữa.
Mà Dược Vương Thần cung kia lần này đã tiến vào trong Cửu Kiếp Không Gian của Sở Dương.
Tử Tiêu Thiên Đế Tử Tiêu tháp chậm rãi bay lên tiến nhập vào Dược Vương Thần cung. Sau đó trong Dược Vương thần cung kia liền có thêm một cái kiến trúc hình cái tháp.
Sở Dương trong ý thức nhìn được sự biến hóa này mà không nhịn được thì thào nói: " chỉ sợ đây mới là hình thái đích thực?"
Ngay sau đó, hắn liền phát hiện ra một loại cảm giác kỳ dị thản nhiên dâng lên.
Kiếm Linh kinh hỉ nói: " Kiếm chủ đại nhân, Dược Vương Thần Cung này có không gian lực vô cùng đặc biệt mà Cửu Kiếp Không Gian cũng có không gian lực đặc biệt. Hai bên tuy có phân cao thấp nhưng bản chất lại giống nhau, rất dễ dung hợp. Mà Cửu Kiếp Không Gian của chúng ta về năng lực và cấp bậc rõ ràng là cao hơn Dược Vương Thần cung, cho nên bây giờ Dược Vương Thần cung đang hướng về Cửu Kiếp Không Gian dung hợp vào. .".
"Sau khi dung hợp sẽ có biến hóa gì? Hoặc là, có công dụng mới gì?" Sở Dương hưng phấn hỏi.