Quyển 1 - Chương 28: Người giám sát bá đạo

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:06

"Bốn vị cứ tạm thời ở lại nơi đây. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ tự mình bẩm báo chuyện này với phụ vương. Nếu phụ vương đồng ý thì chúng ta sẽ lập tức tiến hành." Thiết Bổ Thiên mỉm cười, nói. Vừa rồi, dáng vẻ của hắn giống như một thanh kiếm tỏa ra khí thế ngạo thị thiên địa, nhưng mà sau nụ cười này thì dường như khí chất toàn thân hắn đã đột nhiên biến chuyển thành một vẻ hiền lành thân thiết, bình dị gần gũi, khiến cho người khác cảm thấy thư thái như đang được tắm trong gió xuân. Hắn thậm chí không cần dùng đến bất cứ một thủ đoạn gì để lôi kéo lòng người, mà chỉ cần chính sự bình thản đó thôi, cũng đã làm cho những người tiếp xúc với hắn đều cảm thấy tiếc nuối khi không được phục vụ hết mình vì hắn. "Vâng!" Bạo Cuồng Lôi khẽ rùng mình, trong lòng hắn lúc này không nhịn được việc phải đánh giá lại vị thái tử Thiết Vân này cao hơn một bậc. Vị thái tử này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại không hề đơn giản. Từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ, Bạo Cuồng Lôi đã tiếp xúc với rất nhiều hạng người, thế nhưng hắn vẫn chưa gặp được ai có thể sánh bằng vị thái tử này. Khó trách người này lại được khen là thiếu niên đệ nhất thiên tài của Hạ Tam Thiên từ xưa tới nay, hắn quả thật là một vị vương giả trời sinh. Trước khi gặp mặt Thiết Bổ Thiên, Bạo Cuồng Lôi đối với những lời ca tụng đó của mọi người cũng không để ý cho lắm: "Trên đời này làm gì có vương giả trời sinh? Chẳng qua là có xuất thân tốt, tiếp nhận được sự dạy dỗ nhiều hơn so với người bình thường, ngay từ nhỏ đã học đạo làm vua, tích lũy lâu dài thì sinh ra khí thế hơn người mà thôi." Về phần đệ nhất thiên tài... Trên thế giới này thiếu gì thiên tài? Nhưng giờ phút này hắn lại tin. Sự ưu nhã trong tận xương cốt, sự uy nghiêm trong linh hồn, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tự nhiên, toát ra phong phạm vương giả khiến cho một gã giang hồ dũng mãnh như Bạo Cuồng Lôi cũng phải run rẩy cả linh hồn. ********** Tử Trúc Viên của Thiên Ngoại Lâu - Sáng sớm hôm sau. Đàm Đàm nằm dạng hai tay hai chân trên mặt đất thở hổn hển, rồi trợn mắt kêu lên: "Sở... Dương, ta. . ta... thừa nhận huynh đẹp trai hơn ta rất nhiều, nhưng mà mấy ngày qua huynh cũng thật là độc ác, bắt ta tập luyện mệt tới chết..." Những ngày này Sở Dương chỉ muốn luyện công nên hắn kéo Đàm Đàm đi cùng, khiến cho Đàm Đàm lần nào cũng đều mệt đến mức chết đi sống lại. Chính vì thế mà chỉ sau mấy ngày, Đàm Đàm hễ nhìn thấy Sở Dương là sợ tới mức toàn thân run lên cầm cập. Mỗi lần luyện tập, Sở Dương cũng tính toán rất kỹ. Hắn biết rõ sau bao lâu thì thân thể Đàm Đàm sẽ đạt đến cực hạn, thế nên sau mỗi lần luyện công, Đàm Đàm tuy không thể đứng dậy nổi nhưng thân thể cũng sẽ không bị tổn hại gì. Mà Đàm Đàm mỗi khi nhìn thấy Sở Dương thì cứ như gặp phải quỷ. Lúc trước hắn còn hay khoác lác, tự luyến ái bản thân, nhưng hiện tại ngay cả thời gian để luyến ái cũng còn không có. Sở Dương hít một hơi dài, thu công đứng lên. Trong hai mươi ngày vừa qua, hắn không hề lơi lỏng việc tu luyện của mình một chút nào. Trước mắt hắn đã đề thăng tu vi của mình lên Võ Đồ cấp chín, chỉ thiếu một chút nữa thôi là hắn có thể bước vào hàng ngũ Võ Sĩ rồi. Cảm nhận được những biến hóa trong cơ thể mình, Sở Dương khẽ mỉm cười. Chỉ khi nào tiến vào hàng ngũ Võ Sĩ thì hắn mới có thể chính thức bắt đầu rèn luyện cơ thể của mình. Nếu như thực lực chưa đạt đến Võ Sĩ mà cưỡng ép thân thể rèn luyện quá mức thì cho dù là gân cốt hay nội tạng cũng sẽ bị tổn hại trầm trọng. Cho nên ở Hạ Tam Thiên mới lưu truyền một câu nói "văn chương thiên thu trị, vũ giả giáp tử hưu", chính là nói về việc người luyện võ thường sống không quá sáu mươi tuổi. Tuy nhiên, đạo lí này dường như vẫn chưa đúng đắn lắm, bởi vì những lời này mặc dù có ý trọng văn khinh võ nhưng việc nói võ giả chỉ sống được khoảng sáu mươi năm kia cũng chỉ là đoán bừa. Chỉ có điều, hàng năm vẫn có không ít Võ Đồ muốn nhanh chóng nâng cao cảnh giới của mình mà liều mạng luyện công. Nhưng điều đó cũng sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, rồi dẫn đến một sự mệt mỏi quá độ khiến cho thân thể của Võ Đồ không chịu đựng nổi. Tuy cảnh giới có tăng lên, nhưng những mệt mỏi đó sẽ tích tụ trong thân thể, rồi đến khoảng năm mươi tuổi thì chúng mới mãnh liệt bạo phát. Mà tới khi nhận biết ra thì thân thể cũng đã bị tàn phá đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi. Chính vì thế, Võ giả nào cũng thường tiêu tốn thời gian nhất vào việc rèn luyện thân thể, đặt nền móng vững chắc ở cấp bậc Võ Đồ này. Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là trở thành Võ Sĩ, đến lúc đó mới đủ điều kiện để tu luyện thần công bên trong Cửu Kiếm kiếm - Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên! Thực ra không riêng gì Cửu Kiếp kiếm, mà ngay cả một số công pháp ở Trung Tam Thiên cũng viết rõ ràng ngay từ đầu: Dưới Võ Sĩ không được phép tu luyện. Đan điền của Sở Dương khẽ động, hắn vất vả từ sáng đến tận trưa mới luyện hóa ra được một ít nguyên khí cho Cửu Kiếp kiếm nuốt vào, rồi chỉ một lát sau nó sẽ lại nhả ra. Tuy lượng nguyên khí nhả ra đã ít đi rất nhiều nhưng cực kỳ tinh thuần. Mặc dù nguyên khí này vẫn còn chưa bằng Tiên Thiên nguyên khí nhưng về sự tinh thuần thì nó còn hơn Tiên Thiên nguyên khí rất nhiều lần, còn Hậu Thiên chân lực mà đem so với nó thì đúng là cách biệt một trời một vực. Những ngày này, sau mỗi lần tu luyện làm công lực được tăng lên thì Sở Dương lại cảm thấy Cửu Kiếm kiếm trong cơ thể sẽ khẽ động đậy một chút. Hắn thấy việc đó cũng không có gì là bất thường nên dần dần cũng không để ý đến nữa, coi như thành một thói quen. Điều làm hắn băn khoăn nhất trong lúc này chính là miếng Tử Tinh Ngọc Tủy đeo ở trên cổ vẫn lẳng lặng không chút phản ứng. Đối với mảnh Tử Tinh Ngọc Tủy này, Sở Dương cũng không tìm ra phương án để giải quyết. Lần đầu tiên hắn sử dụng mảnh Tử Tinh Ngọc Tủy này là lúc hắn muốn khôi phục lại thể lực, nhưng hắn vẫn chưa kịp hưởng thụ được gì thì Cửu Kiếp kiếm hồn đột nhiên xung động mãnh liệt ở bên trong đan điền, rồi cắt đứt liên hệ với hắn. Sở Dương có thử lại mấy lần nhưng cũng không có kết quả. Rõ ràng Cửu Kiếp kiếm muốn hắn tự dựa vào sức lực của bản thân mà tu luyện, chứ tuyệt đối không được dựa vào ngoại lực tác động! Kể cả là khi hắn dùng để khôi phục thể lực trong lúc đối địch, thì Cửu Kiếp Kiếm hồn vẫn cứ mặc kệ, không thèm để ý. Tuy rằng lúc trước, hắn có sử dụng một lần vào thời điểm đối phó với Khúc Bình, khi ấy Cửu Kiếp kiếm hồn hoàn toàn không có phản ứng gì, nhưng sau trận chiến ấy thì lại không cho hắn sử dụng nữa. Gặp phải một vị giám sát thiết diện vô tư, cực kỳ bá đạo như thế khiến cho Sở Dương chỉ còn nước khuất phục. Vì vậy mà hắn đành phải dập tắt ý định sử dụng Tử Tinh Ngọc Tủy trong lúc luyện tập vậy. Nghiêng đầu sang nhìn bộ dạng chật vật của Đàm Đàm, Sở Dương thiếu chút nữa thì bật cười, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đệ nghỉ ngơi một chút đi." Đàm Đàm nghe được những lời này giống như được ban cho đặc ân, cảm kích đến nỗi thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Hắn liền bò dậy một cách khó khăn, hai tay hai chân cố lết qua một bên, rồi mới thở dài một hơi thoải mái. Trong sân, Sở Dương vẫn đang tiếp tục tập luyện những động tác xuất kiếm, thu kiếm đơn giản. Tuy việc này vô cùng nhàm chán nhưng hắn hết sức chăm chú vào mỗi một chiêu thức, cố gắng luyện đi luyện lại sao cho nhuần nhuyễn. Lúc này từ hướng đông, mặt trời cũng đang dần dần ló rạng khiến toàn thân Sở Dương nóng rực, từng giọt mồ hôi trên người hắn không ngừng rơi xuống, thấm đầy mặt đất. Thể lực của Đàm Đàm rốt cuộc cũng đã hồi phục lại, hắn liền quay sang nhìn Sở Dương luyện công. Khi Đàm Đàm thấy những động tác của Sở Dương thì hắn dần dần phát hiện ra một điểm kỳ lạ, tuy Sở Dương vẫn một mực lặp đi lặp lại một động tác cả trăm lần, nhưng sau mỗi một lần lặp lại như thế thì động tác của Sở Dương đều có sự khác biệt nho nhỏ bên trong! Dường như Sở Dương vẫn đang liên tục điều chỉnh, từ lúc mới bắt đầu thì có vẻ chưa được tự nhiên lắm, nhưng càng về sau lại càng lưu loát hơn. Đến cuối cùng như đã biến thành một vệt sáng. Xuất kiếm khỏi vỏ, rồi thu kiếm vào, cứ liên tục tuần hoàn như vậy, mà âm thanh sau mỗi lần xuất kiếm cũng dần dần nhỏ hơn. Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng thực sự là nhỏ đi từng chút một. "Sở Dương, cánh tay của huynh sưng lên rồi kìa!" Đàm Đàm nhìn Sở Dương luyện công một hồi lâu, đang tán thưởng trong lòng thì đột nhiên phát hiện giữa khuỷu tay và bả vai Sở Dương bị sưng phù lên một cách dị thường, liền hoảng hốt kêu lớn. Nhưng sắc mặt Sở Dương vẫn hờ hững như không có chuyện gì xảy ra, mà động tác cũng không bởi vì thế mà dừng lại, miệng dửng dưng nói: "Không sao, luyện nhiều thì sẽ hết thôi. Nếu như bị sưng mà ngừng lại, rồi chờ nó tự hết thì lâu lắm Đàm Đàm à! Tốt nhất là nên cố gắng tập cho quen dần, như vậy thì chỗ sưng sẽ tự hết thôi. Đến lúc đó đệ mới tiến bộ được!" "Hic. ." Những lời của Sở Dương làm cho Đàm Đàm cảm thấy rất xấu hổ, chỉ biết đứng ngẩn người tại chỗ. Sau đó, khi thấy mình đã khôi phục được một ít sức lực, thì hắn liền lập tức đứng lên, bắt đầu luyện tập. Ở một góc bên trong Tử Trúc Lâm, Mạnh Siêu Nhiên đang lẳng lặng quan sát hai sư huynh đệ luyện công, trên khóe miệng lộ ra nét vui mừng. Cùng lúc đó, trong phòng đang không ngừng truyền ra từng tiếng rên rỉ, đó chính là thanh âm của Thạch Thiên Sơn đang bị dày vò trong sự đau đớn. Hắn đã nằm trên giường hai mươi ngày nay rồi. Đám người Khúc Bình ra tay vô cùng tàn nhẫn, hôm đó chúng đã trực tiếp đánh gãy xương sườn và xương đùi của Thạch Thiên Sơn. Ít nhất là trong ba tháng tới, Thạch Thiên Sơn đừng nghĩ tới việc tu luyện, đồng thời trong vòng nửa năm cũng sẽ không thể sử dụng võ công. Mà nửa năm sau thì khảo thí giữa các đệ tử Thiên Ngoại Lâu có lẽ cũng đã xong rồi. Lần bị thương này chẳng khác nào đã đem hủy sạch tất cả tiền đồ của Thạch Thiên Sơn tại Thiên Ngoại Lâu! Sự đau đớn về thể xác sẽ không bao giờ bằng nỗi đau trong tâm hồn, chính vì thế nên Thạch Thiên Sơn rất hận. Nhưng kỳ quái là hắn không hận người đã đả thương mình, mà lại hận nhất là Sở Dương. Trong tâm trí của Thạch Thiên Sơn luôn cho rằng, nếu không có Sở Dương thì hắn đã có được một tương lai sáng lạn tuyệt đối!