Nhưng không ngờ, Kiếp Nạn Thần hồn dường như so với Sở Dương còn muốn giật mình hơn, hắn trực tiếp phi thân mà chạy, vừa trốn vừa gọi nói: "Không phải là ta, không phải là ta. .".
"Xoạt" một tiếng rồi vô tung vô ảnh. Con mẹ nó, ta đâu có chọc vào vị tiểu tổ tông kia ?
Không nói là thanh kiếm kia đang ở chỗ này, không nói đến quái vật khủng bố bên trong kiếm kia, chỉ riêng Đông Hoàng Đế Quân Tuyết Lệ Hàn... Ta cũng không thể trêu vào được rồi.
Ta vừa rồi sao nhịn không được, không nhịn được cùng phải nhịn, ta làm sao lại không nhịn được ? !
Tiểu tổ tông, ngài cũng đừng chơi ta nữa, ta đây gì thứ tốt cũng không có nữa, là thật, thật lòng mà...
Ngài đi nhanh đi. Ngài đi nhanh lên, ta sẽ không tiễn!
Không phải là ta ?
Đây là cái gì hả trời ?
Là tình huống gì ? !
Sở Dương nhíu mày thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi mới xảy ra chuyện gì mà ta không biết ? Không có đạo lý a, không có đạo lý nào mà Kiếp Nạn Thần hồn này lại sợ hãi ta như thế...
Chẳng lẽ là vừa rồi Tuyết Lệ Hàn đã cho hắn ăn đau khổ ? Ân, chuyện tất nhiên là như thế rồi.
"Uy, ngươi quay lại đây!" trong lòng Sở Dương nghĩ, khó có được cơ hội cáo mượn oai hùm, há có thể không lợi dụng ? Nếu không lợi dụng, ta còn là Sở Đại thiện nhân sao ?
Kiếp Nạn Thần hồn cũng không quay đầu lại, đã sớm chạy đến nơi nào rồi, đừng nói là không có nghe được Sở Dương nói, cho dù thực sự nghe được cùng phải làm bộ không có nghe được, xuất hiện thì có phiền toái, không xuất hiện dĩ nhiên là không có phiền toái!.
Sở Dương ha ha nở nụ cười, trong lòng tính toán nên lợi dụng chuyện này như thế nào đây?
Về phần vừa rồi cùng Tuyết Lệ Hàn trang mô tác dạng, xác thực là Sở Dương cố ý; cũng không thể vừa tỉnh lại liền nước mắt chảy ra hô: đại ca đa tạ ngươi đã cứu ta... A ?
" Sở Dương!" Thiết Bổ Thiên kinh hỉ kêu lên nói: " người xem xem, tu vi của ta đã tiến bộ rất nhiều rồi! Đây là chuyện gì ?"
" tu vi tiến bộ rất nhiều ?" Sở Dương hồ nghi quay đầu nói: " rất nhiều là bao nhiêu ? Nói cụ thể một điểm đi".
Thiết Bổ Thiên liền vận công. Sở Dương lập tức cảm thấy hoa mắt, hoàn toàn không cách nào tin được. Đây cũng quá huyễn hoặc một điểm đi ? Trước kia tu vi Thiết Bổ Thiên nhiều nhất cùng chính là Nhân cấp đỉnh phong nhưng hôm nay ...
Trước mắt, một cỗ quang mang như tuyết trắng, như Đại Hải dậy sóng triều đột nhiên che kín bầu trời mà phát sáng lên, lấy thân thể Thiết Bổ Thiên làm khởi điểm dần dần phát tán ra!
Sau khi khuếch trương ra chín trăm trượng thì đột nhiên mạnh thu liễm rồi toàn bộ trở về thân thể Thiết Bổ Thiên.
" thế nào ?" Thiết Bổ Thiên hưng phấn cực kỳ, ngửa đầu như tiểu cô nương vậy nhìn Sở Dương chờ mong nói: " ta bây giờ cảm giác so với trước kia mạnh ít nhất gấp đôi... Ta hiện tại đã đến cảnh giới gì? Nói cho ta biết đi!"
Sở Dương đờ đẫn. Hắn bị khiếp sợ tới cứng người
Ít nhất gấp đôi ?
Như vậy quả thực là nói giỡn mà, ngươi từ Nhân cấp tăng lên gấp đôi thì có thể đến bước này sao? Nhân cấp tăng lên gấp đôi thì nhiều nhất vẫn là Nhân cấp thôi! Dường như ngay cả Địa cấp đều chưa đạt tới!
Mà cô đây toàn thân bạch quang lượn lờ lại như tia chớp thu về, tối thiểu cũng đã là Thánh cấp rồi, đúng là Thánh cấp trung phẩm!
Ông trời của ta ơi, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Bây giờ Thiết Bổ Thiên, cho dù là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết dường như cũng đã có thể xưng là cao thủ trong cao thủ rồi, Đoạn Thương Không tu luyện cả đời. Trước mắt cũng chỉ là Thánh cấp mà thôi.
Mà Thiết Bổ Thiên bây giờ đơn thuần luận về tu vi thì ít nhất đã hơn Đoạn Thương Không cả đời tiềm tu rồi.
Từ Nhân cấp, đến Nhân cấp trung giai, thượng giai; đến Địa cấp, sơ giai, trung giai, thượng giai, đỉnh phong sau đó đến Thiên cấp, sơ giai, trung giai, cao giai, đỉnh phong; rồi đến Thánh cấp, sơ phẩm, trung phẩm...
Sở Dương đột nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa.
Mẹ ơi.
Cuối cùng là tăng lên bao nhiêu đây? Tuyết Lệ Hàn rốt cuộc vận dụng vật gì để cứu sống hai người? Công hiệu cùng thật sự là quá dọa người?
Đây mới thực chân chính là " một bước lên trời "? !
Thiết Bổ Thiên vừa rồi tăng lên tu vi, có chút hưng phấn, nhất là khi phát hiện ra mình không ngờ có thể lại lần nữa bay lên giữa không trung, ở trên không trung dừng lại và có thể tùy ý làm ra các động tác thì càng thêm hưng phấn không kềm chế được.
Sau khi đi vào Cửu Trọng Thiên khuyết, vì trọng lực kém quá lớn nên nàng không thể ở trên không trung tự do bay lượn nữa, nàng hỏi đám Miêu Nị Nị, Đoạn Thương Không thì biết tu vi ít nhất phải là Thánh cấp thì mới có thể lại lần nữa được bay lượn trên không trung. Thiết Bổ Thiên đối với cái này có vài phần mất mát.
Mà giờ khắc này chỉ có Sở Dương ở bên cạnh, Thiết Bổ Thiên lại có được năng lực bay lượn đã mất lâu nay, tức thì thả lỏng không chút che dấu bản thân xông lên thiên không, không ngừng ở trên bầu trời bay tới bay lui, tự do mở rộng thân thể của mình, không ngừng mà phát ra khoan khoái tiểu thanh.
Đây là 1 ngày trong cả đời mà Thiết Bổ Thiên cảm giác thoải mái nhất!
Cũng là một ngày vui sướng nhất!
Càng là một ngày buông lỏng nhất!
Đã từng vì gia quốc trọng nhiệm, quyền cao chức trọng mà phải tự kìm nén bản thân, đã từng là thiếu nữ lo được lo mất... Cho dù cùng Sở Dương đến Cửu Trọng Thiên Khuyết, Thiết Bổ Thiên cũng thủy chung cảm giác được mình không phải là người yêu nhất trong lòngSở Dương nên khó tránh khỏi có một loại áp lực chôn sâu nơi đáy lòng.
Nhưng bây giờ, giờ phút này, nàng minh bạch tâm tư của mình và cũng hiểu rõ Sở Dương tâm. Giờ phút này nàng thật tâm chân ý buông xuống hết thảy sự băn khoăn, tự do tự tại hưởng thụ tánh mạng của mình
Giờ phút nàỵ Thiết Bổ Thiên mới chánh thức có được loại bộ dáng của nữ tử trẻ tuổi!
Sở Dương nhìn Thiết Bổ Thiên đang chơi đùa mà trong ánh mắt không nhịn được nổi lên thần sắc yêu thương, hắn có thể cảm giác được rõ ràng: giờ phút này Thiết Bổ Thiên mới chân chính khoái hoạt thoải mái!
Sở Dương từ khi biết Thiết Bổ Thiên đến nay, qua thời gian lâu như vậy, dường như cũng chỉ có hôm nay mới nhìn thấy Thiết Bổ Thiên thực tâm buông lỏng như vậy.
Thiết Bổ Thiên ở một bên chơi đùa phi thường cao hứng mà Sở Dương thì động tâm tư: ngay cả Thiết bổ Thiên cùng có thể tăng lên nhiều như vậy, không có đạo lý nào mình là chính chủ lại tăng lên ít hơn. Như vậy, ta tăng lên bao nhiêu ?
Hắn liền thử vận công thì chỉ cảm thấy Cửu Trọng Thiên thần công giống như núi thở biển gầm vậy cuồng mãnh phát động; Sở Dương chính thức hoảng sợ vội vàng tán đi.
" Sao dễ dàng như vậy ? Nguyên lai phải hạ đại lực khí mới có thể khu động công thể... Hiện tại lại đảo ngược lại, còn chưa kịp dùng sức, không ngờ đã như ba đào cuồn cuộn rồi. Tình huống này dường như tốt quá mức đi, cần thích ứng một chút đã". Sở Dương lẩm bẩm lầu bầu nói.
Kiềm chế tâm thần, Sở Dương trước tiên triển khai nội thị quan trắc một chút về tình huống hiện tại.
Sở Dương không có quên. Trước kia khi phát động Băng Hủy Vạn Kiếp, chín cái đan điền đã đồng thời bạo nát, nay xem xét lại thì càng hoảng sợ, hắn chính thức sợ hãi kêu lên một tiếng!
Chỉ thấy chín cái đan điền của mình chẳng những đều nguyên vẹn mà lại đều tràn đầy; ngoài ra, tất cả đan điền đều tỏa ra kim thải tiên diễm, tản mát ra nhu hòa hờ hừng hào quang.
" đây là chuyện gì ?" Sở Dương nhìn vào thần dị quang mang trong thân thể mà như Nhị hòa thượng sờ không tới đầu óc.
Thử đụng vào thì thấy nó mềm dẻo co dãn khiến Sở Dương vui mừng quá đỗi. Vì cái này chứng từ nơi đây quả thực là còn không gian khai quật thêm rất lớn!
Sở Dương cười lệch miệng: Chết qua một lần mà không ngờ còn có lợi ích như vậy ?
Nói như vậy. Có phải là nên chết nhiều hơn mấy lần nữa không ?
Sở Dương đột nhiên nhớ tới Nhuế Bất Thông mà sờ cằm lẩm bẩm nói: " đây quả thực chính là Phượng Hoàng niết bàn siêu cấp gia tăng đây. .".
Ngay sau đó hắn thử chậm rãi vận chuỵển Cửu Trọng Thiên thần công, cảm giác được trong cơ thể mình giống như là một cái trường giang đại hà hoàn toàn bất động, sau khi bản thân thúc dục tu vi thì bắt đầu chậm rãi vận chuyển. Bắt đầu lưu động!
Sau đó liền thông thuận chảy đi, vòng đi vòng lại, tuần hoàn không thôi, tốc độ càng lúc càng nhanh, từ lúc nhẹ nhàng cho đến lúc mãnh liệt lao nhanh như nộ hải cuồng đao mà tất cả chi mất thời gian ngắn ngủn trong một cái hô hấp và đó là thời gian hô hấp của 1 thường nhân.
Trình độ bực này, so với bản thân trước khi chết là Thiên cấp sơ giai thì tu vi nay đã cường đại hơn đâu chi gấp mười hay trăm lần, thậm chí là nghìn lần ấy chứ? !
Nhìn theo mình luyện công, cả Thần Nguyên chi Cảnh đều được bạch quang nhu hòa tràn ngập, Sở Dương ngưng trọng nhẹ nhàng thơ' ra một hơi. Thánh Vị đỉnh phong!
Hơn nữa, nói tu vi mình trước mắt là Thánh Vị đỉnh phong thì vẫn là thận trọng vì Sở Dương có thể cảm giác được rõ ràng, vẫn có 1 cỗ khổng lồ lực lượng đang ẩn dấu trong thân thể của mình, chờ khai phá thêm một bước nữa!
Ẩn núp trong mỗi một tấc của cơ thể mình, trong mỗi một điểm kinh mạch, trong mỗi một giọt máu tươi nhưng những lực lượng này là hoàn toàn lạ lẫm! Trước kia chưa bao giờ thấy.
Nói cách khác, những lực lượng này đều là vì lần này mà có!
Sở Dương suy đoán do Tuyết Lệ Hàn cứu bản thân mà sử dụng nghịch thiên siêu cấp thần dược nào đó; mà thân thể của mình căn bản là không thể thừa nhận tất cả dược lực, cho nên số còn lại đều được phong ấn trong thân thể của mình.
Loại thuốc này đến cao tầng gì thì khó mà nói, ít nhất là cùng đã vượt qua phạm trù lý giải của Sở Dương. Trong trí nhớ của Sở Dương, trong tất cả linh dược, linh quả, thiên tài địa bảo mà hắn biết thì dường như cũng cũng chỉ có Thiên Địa Huyền Hoàng Quả kia là miễn cưỡng bằng được, thậm chí còn kém khá xa!
Hiện tại, việc trong thân thể của mình có ẩn núp lực lượng rất dễ giải thích; hơn nữa không khó giải quyết; chỉ cần theo bản thân tiến bộ lên thì những lực lượng này có thể hoàn toàn phát huy ra, toàn bộ hóa thành bản thân chiến lực!
Dường nhưú trong thân thể Thiết Bổ Thiên cũng có cùng loại lực lượng ẩn núp.
Tin tưởng đợi đến khi đem cổ lực lượng này hoàn toàn hấp thu xong, mình tuyệt đối có thể cường đại đến một mức trước đó không mơ tưởng đến. Hơn nữa, quá trình này chắc không quá dài!
Ông trời quả nhiên hay là chiếu cố ta, biết ta có nhu cầu cấp bách tăng lên lực lượng nên đã cho tới rồi! Vậy cũng là nhân họa đắc phúc a ?
Sở Dương toàn thân sảng khoái! Có thực lực như vậy, bản thân rốt cuộc có thể tạm thời buông lòng một hơi rồi.
Hơn nữa đám người Qủy Vực, lần này đã bị mình giết sạch sẽ, tiểu tử chán ghét kia rốt cuộc đã biến mất, tâm tỉnh hắn thoải mái không nhịn được trường Khiếu một tiếng.
Kiếp Nạn Thần hồn tròng mắt gần như rớt ra ngoài.
Gia hỏa này, dường như lần trước mới là Thiên cấp, bây giờ không ngờ đã là Thánh cấp đỉnh phong, chỉ cách Thiên Nhân cấp có một bước ngắn, hơn nữa còn là tùy thời đều có thể đột phá!
Trước sau chưa tới thời gian một ngày đó!
Tốc độ tiến bộ như vậy, chẳng lẽ ta không phải là Qủy hồn, hắn mới đúng là Quỷ hồn phải sao ?
Mẹ kiếp!
Người so với người khác quả thực là quái thai.