Mạnh Siêu Nhiên nghe Ô Vân Lương tán dương Sở Dương thì cũng cảm thấy có chút hư vinh, nhưng sau khi nghe được câu 'đủ để đền bù tất cả' kia thì hắn lập tức dở khóc dở cười mà nói:
- Đại sư huynh! Huynh có vẻ rất cao hứng nhỉ, đến giờ này rồi mà vẫn còn khua môi múa mép cho được.
- Thế chẳng lẽ lại bắt ta phải khóc à?
Tuy Ô Vân Lương vẫn nói năng dí dỏm, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc. Hắn chậm rãi nói:
- Tên Sở Dương này... Đệ cần phải bồi dưỡng hắn cho tốt. Tại Thiên Ngoại Lâu chúng ta, số người được như hắn thật sự là quá ít.
Mạnh Siêu Nhiên gật gật đầu, thở dài nói:
- Cũng không còn cách nào khác! Từ khi chúng ta bị bãi bỏ danh hiệu 'Hộ quốc môn phái' của đế quốc Đại Triệu, cộng thêm thực lực tổn thất trầm trọng, trong triều đình không có ai chống đỡ, quan phủ thì phân biệt đối xử, đại môn phái thì ức hiếp. Dù có một vài nhân tài, nhưng nếu không phải là bị cướp đi thì cũng bị giết chết trong những lần luận võ. Vận mệnh Thiên Ngoại Lâu chúng ta đang rất bấp bênh... Nếu như không thể bảo vệ cho những nhân tài của bản môn thì sợ là sau thế hệ chúng ta, Thiên Ngoại Lâu cũng không thể nào tồn tại được nữa.
Trong lời nói của Mạnh Siêu Nhiên bao hàm cả ý tứ nhắc nhở và cảnh cáo rất nghiêm túc.
Trên gương mặt âm trầm của Ô Vân Lương lộ ra một nụ cười khổ, hắn và Khổng Kinh Phong nhìn nhau sau đó khuôn mặt già nua mới từ từ giãn ra, cười nói:
- Tên ma mãnh kia, chẳng lẽ sợ hai chúng ta đem đệ tử đắc ý của ngươi bán đi sao?
Mạnh Siêu Nhiên hừ một tiếng, nói:
- Không thể không đề phòng! Thiên Ngoại Lâu hiện giờ đã không còn so được với trước kia nữa rồi.
Ô Vân Lương thở dài, nói:
- Ta biết! Các ngươi vẫn có sự bất mãn đối với việc luận võ của đám đệ tử trong môn phái. Quả thực, hiện giờ Thiên Ngoại Lâu ta ngày càng sa sút, nếu lại cử hành luận võ như thế này, chắc hẳn sẽ để lộ những đệ tử ưu tú của chúng ta cho địch nhân thấy và khiến bọn hắn gặp nguy hiểm. Nhưng... đây cũng là việc không thể không làm.
Mạnh Siêu Nhiên chắp tay sau lưng, khẽ hừ nhẹ một tiếng:
- Ta thấy huynh cũng chỉ là muốn duy trì mấy cái phong tục cổ hủ của Thiên Ngoại Lâu mà thôi. Đã không dám hạ quyết tâm thay đổi thì chúng ta còn nói cái gì nữa chứ.
Mạnh Siêu Nhiên tính tình vốn rất ôn hòa, nhưng bây giờ hắn lại nói ra những lời hà khắc như thế này, Ô Vân Lương làm đồng môn với hắn mấy chục năm nay cũng chưa từng nghe qua. Giờ phút này nghe hắn nói như vậy, Ô Vân Lương chợt hiểu ra trong nội tâm vị tiểu sư đệ này đang rất bất mãn.
Than nhẹ một tiếng, Ô Vân Lương nặng nề nói:
- Nếu như thực sự muốn thay đổi thì ta chỉ cần nói một câu là xong, nhưng sở dĩ ta vẫn duy trì cái môn quy này, chính là bởi vì muốn luyện ra chân kim từ bên trong hỏa ngục.
Sắc mặt Ô Vân Lương lạnh xuống, lão chậm rãi nói:
- Đời thứ tám của Thiên Ngoại Lâu có tám trăm đệ tử, đời thứ bảy của chúng ta thì còn có bảy mươi người. Các sư phụ, sư thúc đời thứ sáu chỉ còn lại có không đến mười người. Về phần tổ sư đời thứ năm thì chỉ còn lại duy nhất một mình Cửu sư thúc tổ...
Cơ mặt hắn khẽ co lại, cắn răng nói:
- Nếu như tính toán của ta thành công thì trong hơn ngàn người của Thiên Ngoại Lâu hiện tại, những kẻ có khả năng còn sống sót quyết không quá một trăm người. Mà những người này chính là nền tảng để Thiên Ngoại Lâu chúng ta bước lên thời kỳ đỉnh cao huy hoàng.
- Phế vật không cần giữ lại! Kẻ tầm thường thì càng không cần!!!
Ô Vân Lương chậm rãi bước hai bước, thanh âm trầm thấp của hắn khiến người ta khiếp sợ:
- Thậm chí kể cả Ô Vân Lương ta, vào thời điểm cần hy sinh cũng phải hy sinh!
- Một môn phái xuống dốc không phanh, lý do không phải là bị khắp nơi chèn ép, mà chính là do sự tranh chấp nội bộ gây mất đoàn kết trong tông môn. Điểm này thì Thiên Ngoại Lâu chúng ta chính là một ví dụ điển hình.
Ô Vân Lương sâu kín nói:
- Vậy nên môn phái muốn quật khởi được phải từ trong gió tanh mưa máu mà dục hỏa trùng sinh!!!
Mạnh Siêu Nhiên thở dài.
- Những người đệ tử ưu tú này, nếu lọt vào trong tầm mắt của địch nhân thì chính là chúng ta đã đẩy bọn hắn vào tình thế nguy hiểm, nhưng việc này cũng đi kèm với vô số kỳ ngộ. Chỉ có thể vượt qua tất cả những thứ này, bọn họ mới có thể trở thành trụ cột của môn phái được.
Ô Vân Lương thản nhiên nói:
- Nếu như không thể vượt qua được, tất cả đều bị giết chết, như vậy thì từ nay về sau cũng không còn Thiên Ngoại Lâu nữa. Cái ta muốn không phải chỉ là kéo dài chút hơi tàn, mà chính là phong vân độc vũ!!!
Khổng Kinh Phong gật gật đầu, nói:
- Đại sư huynh nói không sai. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm!
Đồng tử trong mắt Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên co lại:
- Đại sư huynh! Sự xuống dốc của bản môn có quan hệ rất lớn tới triều đình Đại Triệu, bây giờ huynh có ý định phục hưng môn phái. Chẳng lẽ là... ?
- Đúng thế!
Ô Vân Lương thần sắc âm trầm:
- Mười năm nay, trong lúc ta không ở trong tông môn thì ở quốc nội Thiết Vân quốc, triều đình Đại Triệu luôn chèn ép chúng ta. Chúng ta cần gì mà cứ phải cố bám lấy chúng? Đại Triệu sao? Cũng chưa chắc sẽ mãi mãi trường thịnh, mãi mãi không suy bại.
Trong lòng Mạnh Siêu Nhiên chấn động mãnh liệt, nhưng thấy Khổng Kinh Phong bên cạnh rất bình tĩnh, hắn liền hiểu Khổng sư huynh cũng đã biết chuyện này.
- Đại sư huynh, việc này quá mạo hiểm!
Mạnh Siêu Nhiên hít một hơi thật sâu, trên mặt hắn hiện lên vẻ lo lắng.
- Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Ô Vân Lương nhàn nhạt nói:
- Một môn phái lần đầu quật khởi tuy khó, nhưng không phải là không thể làm được. Chỉ là sau khi huy hoàng lại sa sút mà muốn quật khởi một lần nữa thì khó càng thêm khó. Chúng ta cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng nếu môn phái bị diệt vong.
Mạnh Siêu Nhiên thở dài, không nói thêm gì nữa.
- Ba ngày trước ta đã phái Cửu sư đệ mang theo Thiến Thiến với mấy người Tuyết Dạ, Mộ Thương bí mật đi tới Thiết Vân quốc. Thứ nhất là có chuyện muốn làm, thứ hai cũng coi như là lần đầu tiên chúng đi lịch duyệt giang hồ, tiện thể hiểu thêm chút đạo lý.
Khổng Kinh Phong nghe thấy liền kinh hãi thất sắc:
- Đại sư huynh, sao huynh có thể để Thiến Thiến đi như thế được?!
- Ta tin rằng nếu đệ biết nhất định sẽ ngăn cản việc này, vì vậy nên mới không nói.
Ô Vân Lương thản nhiên đáp:
- Đến hôm nay cũng đã được ba ngày, dù đệ có muốn gọi nó về thì cũng không làm được nữa rồi.
Khổng Kinh Phong liền lớn tiếng:
- Cửu sư đệ mang theo Tuyết Dạ và Mộ Thương thì ta không có gì để nói, nhưng vì sao huynh lại để cho Thiến Thiến đi cùng nữa? Chuyến đi này rất hung hiểm, hơn nữa các đại môn phái đều như hổ rình chúng ta, vạn nhất...
- Đó chính là số mệnh!!!
Ô Vân Lương lạnh lùng nói:
- Mấy hôm trước lúc ta và đệ nói chuyện về những nữ đệ tử trong môn phái thì ta cũng đã nghĩ đến chuyện này. Hôm nay để Thiến Thiến đi ra ngoài ma luyện một phen vậy...
- Ma luyện giang hồ... Thiên Ngoại Lâu chúng ta có nhiều nữ đệ tử như vậy, người có tư sắc như Thiến Thiến cũng không ít, nhưng tại sao huynh lại phải phái Thiến Thiến đi?
Khổng Kinh Phong phẫn nộ:
- Nó chính là con gái ruột của huynh đấy.
- Nó là con gái ruột của ta, vậy chẳng lẽ những nữ đệ tử khác trong phái lại đều là con hoang sao? Chẳng lẽ chúng không có cha mẹ? Chẳng lẽ các nữ đệ tử ấy không phải là bảo bối của những người làm cha làm mẹ sao?
Ô Vân Lương nặng nề nói:
- Con gái của Ô Vân Lương ta chẳng lẽ cứ phải nuông chiều mãi vậy?
Khổng Kinh Phong phẫn nộ dẫm chân, ánh mắt hắn như bốc lửa nhìn chằm chằm đại sư huynh của mình:
- Nó không chỉ là con gái của huynh, mà còn là cháu gái của bọn đệ. Huynh không nên để nó phải mạo hiểm như thế.
- Chính vì là con gái ta, cho nên nó cũng phải có trách nhiệm đối với những nữ đệ tử trong môn phái này.
Ô Vân Lương lạnh lùng nói:
- Con gái ta không phải là công chúa cành vàng lá ngọc. Nếu nó tránh ở phía sau mà để cho những tỷ muội khác dùng sinh mạng cùng khí tiết của họ để mạo hiểm... Vậy thì ta tình nguyện không có đứa con gái này... ... Thiên Ngoại Lâu đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, ngọn lửa đó dần cháy to. Nếu muốn có thể quật khởi một lần nữa thì không thể không trả một cái giá lớn được. Cũng không có người nào là không thể hy sinh cả, cho dù là ta, là các ngươi, kể cả con gái của ta cũng không ngoại lệ!!!
Ô Vân Lương nói xong liền xoay người lại, cả người thẳng tắp, nhưng hai người kia lại không thể nhìn thấy, khóe mắt của hắn tựa hồ như đang run rẩy.
Chỉ mong là... Thiến Thiến có thể bình an vô sự trở về.
Thân làm cha, vậy mà lại nhẫn tâm phái đứa con gái ruột của mình ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế. Chẳng lẽ ta thật sự vô tình như vậy sao?
Nhưng ta cũng không chỉ là cha của một đứa con gái, mà còn là tông chủ của hơn ngàn đệ tử Thiên Ngoại Lâu nữa.
Lúc cần hi sinh, cho dù có hi sinh tất cả cũng đành phải làm. Nhưng nếu như chỉ cần hi sinh một người, vậy... , vậy thì hi sinh chính con gái của ta đi. Bởi vì ta chính là tông chủ của Thiên Ngoại Lâu.
Ô Vân Lương cắn chặt răng, quai hàm hắn rơi run rẩy rồi khôi phục lại bình thường. Hắn cũng không quay người lại, chỉ là thanh âm hơi khàn khàn:
- Lão đệ, ngươi nên dạy dỗ cho tốt tên đệ tử Sở Dương đó. Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ kia...
Hắn dừng lại một chút, thoáng trầm tư rồi chầm chậm nói:
- Cứ để hắn luyện tập cho tốt, có bí quyết gì... Để hắn nắm giữ cũng được, mà cả hai thầy trò các ngươi cùng nắm giữ cũng không sao. Nhưng phải nhớ, tuyệt đối không được để cho người thứ ba biết.
Mạnh Siêu Nhiên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chẳng lẽ không thể phổ biến cho cả môn phái sao? Huynh phải biết rằng, nếu như phổ biến công pháp này, nói không chừng chiến lực của Thiên Ngoại Lâu chúng ta sẽ tăng lên gấp bội đó. Đây cũng chỉ là dự đoán mà thôi...