Tuyết Lệ Hàn cau mày nói:
- Nga?
- Sau đó... Rất đúng dịp chính là nguyên Thanh Tiêu Thiên Đế Mạch Thanh Thanh dọc đường gặp phải lập tức xuất thủ... Thánh Hậu Tuyết Tiên Nhi... Thân thể bị hủy...
Thừa tướng vừa nói, vừa nói lắp.
Trong lòng hắn nguyền rủa... hắn tại sao chính là người đưa tin tức tới? Làm hại bản Thừa tướng trì hoãn một hồi, sau đó hưng phấn trùng trùng đến đây bẩm báo tin tức, nhưng trước đó lại được nghe Đông Hoàng bệ hạ nói một đoạn chuyện xưa...
Chân chính vấn đề này cũng đang làm cho... Cái chuyện xưa này sau khi nghe xong, đối với tin tức mình mới vừa lấy được lại như là cùng trong miệng chứa bom vậy.
Thật vất vả nói xong, Thừa tướng đại nhân tâm tình thấp thỏm cúi đầu, chờ Đông Hoàng bệ hạ phản ứng.
- Một cái kết quả cũng tốt.
Tuyết Lệ Hàn thở dài một tiếng, nhưng ngay sau đó trầm mặc hạ xuống, nói:
- Rồi hãy nói... Nàng còn có phân thân cũng không chết được... Hơn nữa coi như là Mạch Thanh Thanh chính xác giết nàng, cũng là nàng trừng phạt đúng tội, báo ứng trước mắt, chẳng lẽ ta còn có thể đi tìm Mạch Thanh Thanh vì nàng báo thù sao? Bổn đế ngay cả điểm thị phi này cũng không có sao, Thừa tướng suy nghĩ nhiều rồi!
Thừa tướng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Bệ hạ anh minh, hạ thần ngu dốt.
Mới vừa rồi Đông Hoàng trầm mặc một hồi, Thừa tướng đại nhân cơ hồ chính là mồ hôi đầm đìa!
May mà, Đông Hoàng bệ hạ phản ứng, cũng không có kịch liệt.
- Đúng rồi, Mạch Thanh Thanh làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ đó?
Tuyết Lệ Hàn nhưng ngay sau đó lại có chút ít kinh ngạc hỏi.
- Cái này ... Hạ thần không biết.
Thừa tướng đối với cái này cũng rất mờ mịt.
Tuy nhiên vào thời khắc này lại nghe được thị vệ ra cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, nguyên Thanh Tiêu Thiên Thiên Đế Mạch Thanh Thanh bệ hạ ở bên ngoài cầu kiến.
Một nghe được câu này, nơi đây bốn người đồng thời ngây ngẩn cả người.
Mạch Thanh Thanh đột nhiên đến, để ýan cầu gặp Tuyết Lệ Hàn làm cái gì?
Nhất là Thừa tướng cùng Lam đại tướng quân, càng thêm là có chút không biết nên khóc hay cười, thậm chí cảm giác được thế sự tất nhiên kỳ diệu cực kỳ: Gia hỏa này mới vừa giết chết thân muội muội người ta, tiếp theo lại tới cầu kiến thân ca ca, nơi hay là có hai thân ca ca... Thật là... Thuộc loại trâu bò a...
- Mau mời vào!
Tuyết Lệ Hàn mau nói.
Bất kể như thế nào, Mạch Thanh Thanh lần này đến cũng là khách quý.
- Tuyết huynh.
Mạch Thanh Thanh ở ngoài Đông Hoàng điện đứng chắp tay nói.
Vị đã từng một đời Thiên Đế này giờ phút này cũng là một thân quần áo trắng, thanh y bồng bềnh, rất có một cỗ khí tức xuất trần thoát tục siêu nhiên.
Thấy vậy Tuyết Lệ Hàn trong lòng lại có mấy phần hâm mộ.
Thấy Tuyết Lệ Hàn đi ra ngoài, Mạch Thanh Thanh mỉm cười chắp tay nói:
- Còn làm phiền Tuyết huynh tự mình ra nghênh đón, Mạch Thanh Thanh thật là thẹn không dám nhận... Được sủng ái mà lo sợ a ha ha ha...
- Khó được Mạch huynh đường xa tới chơi Đông Hoàng Thiên, vẻ vang cho kẻ hn mới là thật.
Tuyết Lệ Hàn nhiệt tình đem Mạch Thanh Thanh đón đi vào, hàn huyên mấy câu, hỏi nói:
- Nhưng không biết, Mạch huynh lần này đến có việc gì không?
- Không hắn là có. Chỉ là tiểu đệ mê quyền ham chức, đến đây xin Tuyết huynh một chức đại quan để làm.
Mạch Thanh Thanh khẽ mỉm cười, nói:
- Xin Tuyết huynh bổ nhiệm ta là Đông Hoàng Thiên binh mã đại nguyên soái... Như thế nào?
"Khụ khụ khụ..."
Những lời này vừa ra tới, Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn và một Thừa tướng cùng một Đại tướng quân đồng thời ho khan.
Thừa tướng cùng Lam đại tướng quân quả nhiên là nằm mơ cũng không nghĩ ra, Mạch Thanh Thanh lại sẽ nói ra một câu như vậy.
Đây cũng quá trực tiếp đi ah!
Một đời Thiên Đế, ngay cả chẳng qua là tiền nhậm Thiên Đế, cũng tuyệt đối không thể nào chạy đến phương thiên địa khác thỉnh cầu đảm nhiệm cái gì binh mã đại nguyên soái!
Nhưng, Mạch Thanh Thanh đã làm. Hơn nữa làm thản nhiên và trắng trợn. Đang ở trước mặt Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn làm như thế!
Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn nhìn chăm chú vào Mạch Thanh Thanh, hai người tương đối đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, một hồi lâu im lặng.
Tuyết Lệ Hàn đột nhiên thoải mái mà nở nụ cười.
"Mạch huynh."
Tuyết Lệ Hàn mỉm cười nói:
- Theo đạo lý mà nói, mọi người là huynh đệ nhiều năm, ngươi nay đòi địa vị thấp hơn trước đây, ta vốn là không có khả năng không đồng ý. Chẳng qua là... Hiện ở tình huống này thì không được.
Mạch Thanh Thanh sắc mặt không thay đổi, trầm giọng hỏi nói:
- Nga? Làm sao không được đây?
Tuyết Lệ Hàn cười ha ha nói:
- Bởi vì Mạch huynh tới thật sự không khéo, mới vừa rồi, chốc lát lúc trước, ta mới vừa vặn từ trong tay Lam Thiên Kiều đem chức binh mà đại nguyên soái Đông Hoàng Thiên cướp lại vào trong tay mình.
Tuyết Lệ Hàn cười lớn nói:
- Bất quá nếu Mạch huynh không ngần ngại lui thêm một bước, ta sẽ lấy bổ nhiệm ngươi làm Đông Hoàng Thiên binh mã phó soái! Như thế nào?
Mạch Thanh Thanh nghe vậy kinh ngạc, chỉ vào Tuyết Lệ Hàn, cười ha ha nói:
- Tốt ngươi Tuyết Lệ Hàn, lại giành trước ta một bước, tốt, tốt, tốt, tu vi ta không cao bằng ngươi, tâm kế cũng không bằng ngươi, làm trợ thủ cho ngươi cũng được, phó soái thì phó soái! Phó soái ta cũng làm.
Tuyết Lệ Hàn ôm chầm vai hắn, cười nói:
- Chỉ sợ không phải là không ngần ngại làm phó soái, ta xem ngươi a... Coi như là một tiểu tốt ngươi cũng làm. Tiêu diệt thiên ma chi dịch, làm một tiểu tốt cūng làm phó soái hay nguyên soái cũng không ngoài là vì Thiên Khuyết xuất lực, bất quá chính là một danh hiệu mà thôi!
Mạch Thanh Thanh cười ha ha, hiển nhiên chưa từng để ý chút nào mình rốt cuộc là nguyên soái, phó soái hay thậm chí là tiểu tốt.
Mọi người cũng là trăm vạn năm lão bằng hữu, đối phương nghĩ cái gì, chỉ cần không phải cố ý giấu diếm, có thể nói là liếc thấy được ra, một câu nói cũng đủ để nói rõ quá nhiều thứ rồi.
Mạch Thanh Thanh có nguyện vọng, rất đơn thuần chính là hy vọng đi trước Tử Tiêu Thiên chiến trường cùng Vực ngoại thiên ma quyết nhất tử chiến.
Nhưng, Mạch Thanh Thanh tự mình biết bản thân, lấy năng lực thống soái của mình nếu chỉ đơn thuần đi làm một tiểu tốt, thật là có chút quá đáng tiếc, dùng dao mổ trâu giết gà!
Nếu quyết chiến Thiên Ma, nên đem tự thân năng lực, lực chiến đấu phát huy đến cực hạn! Vào lúc này, chân chính không hề bận tâm đến vấn đề mặt mũi. Như thế nào mới có thể có hiệu suất lớn nhất, đây mới đúng là chuyện Vương giả cần suy nghĩ.
Mà Tuyết Lệ Hàn, khi Mạch Thanh Thanh há mồm nói ra câu nói đầu tiên đã biết ý đồ của hắn.
Chẳng qua là, trận chiến này người thống quân cũng không phải là Lam Thiên Kiều, mà là Tuyết Lệ Hàn. Mạch Thanh Thanh có năng lực hoặc là ở trên Lam Thiên Kiều, tự nhiên làm được cái Đại nguyên soái nhưng bây giờ người cầm binh đổi thành Tuyết Lệ Hàn, đó chính là hai việc khác nhau.
Mà Tuyết Lệ Hàn mời Mạch Thanh Thanh đảm nhiệm vị trí trợ thủ của mình, không riêng gì ứng thừa yêu cầu của Mạch Thanh Thanh tham chiến mà cũng là hy vọng có Mạch Thanh Thanh trợ thủ, đền bù thiếu sót của mình.
Tuyết Lệ Hàn bản thân cũng là binh pháp đại gia, nhưng hắn thân là đế vương năm tháng thật sự quá trường cửu, sớm thành thói quen càn cương độc đoá không có thói quen nghe lời khó nghe. Trên thực tế, ở Đông Hoàng Thiên thật sự không có người nào dám nói với hắn lời khó nghe, nhưng ở trên chiến trường, nhất thời sơ hốt có thể tạo thành tính tan tác toàn diện, mà Mạch Thanh Thanh đúng lúc đến là một sự bổ túc tốt nhất cho Tuyết Lệ Hàn !
Nếu Mạch Thanh Thanh làm đại soái, cũng có đồng dạng băn khoăn, hai người ở chung một chỗ, chính là quần anh tụ hội, bù đắp cho nhau, qua lại nhắc nhở, làm được vạn vô nhất thất.
Phía sau, Thừa tướng cùng Lam đại tướng quân cũng là hỉ hiện ra sắc.
Thật là trên không trung té xuống tuyệt đại trợ giúp!
Mạch Thanh Thanh không có chút nào ngăn cách cười lớn, phất tay một cái nói:
- Nếu như ta là phó soái, làm sao cũng phải có chút thực lực, bên ngoài tới đây nghe theo Đông Hoàng bệ hạ an bài, tiến vào trong quân đội, nên làm gì thì đi làm.
Theo hắn vung tay lên, ở trên bầu trời mấy vạn đại quân đang nghỉ chân đều xôn xao hạ xuống.
Một chi quân đội này chính là bộ đội trực thuộc Mạch Thanh Thanh, cũng là bộ hạ trung thành nhất của hắn.
Ban đầu sau khi Ngạo Tà Vân chiếm lĩnh Thanh Tiêu Thiên, đi lên Thiên Đế vị. Mạch Thanh Thanh đã từng tự mình tận tình khuyên bảo trợ giúp Ngạo Tà Vân lưu người, tuyệt đại đa số Thanh Tiêu Thiên cao thủ, cũng lưu lại, nhưng chỉ có mấy vạn người này cũng là thà rằng chết cũng không chịu tiếp tục lưu lại Thanh Tiêu Thiên, vì Ngạo Tà Vân hiệu lực!
- Chúng ta là người của Thanh Tiêu Thiên Đế Mạch Thanh Thanh, vĩnh viễn là như vậy! Vĩnh viễn cũng sẽ không là người của Tà Vân Đại Đế, chết cũng sẽ không là như vậy !
Những người này có thái độ cực kỳ kiên quyết.
Nếu không cho chúng ta đi theo, thà rằng tập thể tự vận bỏ mình tuẫn mạng, cũng sẽ không đổi chủ!
Sau khi khuyên không có hiệu quả, Mạch Thanh Thanh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đem những người này rời khỏi Thanh Tiêu Thiên.
Những người này ngoại trừ là trung thành với Mạch Thanh Thanh ra, ai nấy cũng là cao thủ, bất kỳ một người nào ít nhất cũng có thực lực trên thánh vị. Ban đầu nếu Mạch Thanh Thanh thật sự cùng Ngạo Tà Vân liều chết, không cần gì khác, chỉ cần những người này đã làm cho nhân mã của Ngạo Tà Vân vẫn lạc rất nhiều!
Những người này tổng thể thực lực, tổng hợp tố chất, có thể thấy được!
Tuyết Lệ Hàn thở thật dài nói:
- Các vị tướng quân, các vị huynh đệ, các ngươi ở chỗ này, cũng không phải là bộ hạ của ta, mọi người từ giờ khắc này chính là huynh đệ một chiến hào! Cùng đi ra! Cùng nhau tiêu diệt thiên ma! Cùng nhau khôi phục Tử Tiêu Thiên! Đây là mục đích nhất trí của mọi người!
- Cùng đi ra! Cùng nhau tiêu diệt thiên ma! Cùng nhau khôi phục Tử Tiêu Thiên! Vì mục đích chưng phấn đấu!
Tất cả Thanh Tiêu Thiên tướng sĩ vung tay hô to, thanh thế phô thiên cái địa!
Vốn là mọi người khi tới đây, trong lòng cũng có sự cố kỵ, mọi người đối với Đông Hoàng Thiên mà nói dù sao cũng là ngoại nhân, số lượng lại lớn, mỗi người thực lực cũng bất tục, tùy tiện đi tới đâu, chủ nhà có chút phòng bị có chút băn khoăn đều là hợp tình lý.
Nhất là... Tục truyền nói, Thiên Đế bệ hạ chúng ta cùng Đông Hoàng năm đó là tình địch... Mặc dù không biết đây là chuyện như thế nào nhưng lời đồn đãi cũng là người người cùng nghe được.
Nhưng Đông Hoàng vừa nói một câu, hết thảy băn khoăn, hết thảy nghi ngờ đều ở trong nháy mắt, tan thành mây khói!
- Chờ sau đại chiến, mọi người có thể tự do rời khỏi!
Tuyết Lệ Hàn lớn tiếng nói:
- Nhưng, lão tử từ tục tĩu nói ở phía trước, người nào trước khi rời khỏi, không đến uống rượu tiễn đưa của ta, bổn hoàng cho dù đi khắp thiên hạ, cũng muốn bắt được, trực tiếp dùng rượu rót chết! Lão tử nói được làm được, xem ai dám đến thử rượu của lão tử có đủ nhiều hay không, có đủ sức lực hay không!