"Vẫn không hiểu gì hết. Không phải càng toàn diện càng tốt sao?" Sở Dương nhướng mày.
"Lý luận của ngươi là lý luận kiểu gì thế? vớ vẩn! Nói ví dụ thế này, Cố Độc Hành dốc lòng vào kiếm, Đồng Vô Thương dốc lòng vào đao, cho nên tiến cảnh nhanh hơn người cùng luyện đao kiếm. Hơn nữa uy lực cũng lợi hại, tinh thuần hơn người kia. Nếu như một người cùng tu luyện cả đao thương kiếm kích phủ việt câu xoa... sẽ như thế nào đây?"
Kiếm linh nói: "Mà thể chất ngươi chính là như vậy. sau này đợi đến khi thật sự đột phá tầng cấp mới, bảy phương diện của ngươi phải đồng thời sóng vai mà tiến, khi toàn bộ đạt tới trình độ nhất định, mới có thể tiến một bậc!"
"Cũng giống như đọc sách, ngươi khác đọc một quyển là đủ tư cách, ngươi lại phải đọc tới bảy quyển." kiếm linh nói: "Ngươi còn cho rằng ngươi có thể nhanh hơn người khác sao?"
Sở Dương trợn mắt líu lưỡi: "Hả? Lại còn như thế?"
Kiếm linh cũng không hiểu: "Ta cũng không rõ ràng lắm, vì sao vị Cửu Kiếp kiếm chủ cuối cùng lại kỳ lạ như thế?"
Sở Dương cẩn thận hỏi: "Thể chất giống như ta, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết có bao nhiêu?"
"Trong lịch sử Cửu Trọng Thiên Khuyết, trước sau trăm vạn năm, loại thể chất siêu cấp thiên tài như Mạc Khinh Vũ chưa bao giờ xuất hiện, tuyên cổ không có..."
Kiếm linh có chút không xác định nói: "Tình huống ngươi và Mạc Khinh Vũ giống nhau, đều rất hiếm có, đều là mấy trăm vạn năm không có một người. Thể chất phế vật, rác rưởi tới cực điểm lại còn vô dụng tới mức khiến người ta giận sôi, cũng chưa bao giờ xuất hiện qua. Đại khái là như thế..." kiếm linh có chút thổn thức.
Huyệt thái dương Sở Dương nhảy lên bang bang, nghiến răng nghiến lợi: "Thế ngươi giải thích thế nào, tiến cảnh của ta lại cực nhanh, hiện tại đã là chí tôn lục phẩm đỉnh phong, mắt thấy sắp đột phá chí tôn thất phẩm! Phóng mắt khắp Cửu Trọng Thiên đại lục này, mười vạn năm qua, ai có thể vượt qua ta!"
Kiếm linh khinh thường nói: "Ngươi nói đúng sự thật, nhưng sự thật còn có một điểm ngươi phải chú ý, tiến cảnh ngươi nhanh nhất Cửu Trọng Thiên đại lục chứ không phải là Cửu Trọng Thiên Khuyết! Chờ ngươi lên đó rồi, ngươi sẽ biết chênh lệch chỗ nào."
Nói xong, kiếm linh cười hắc hắc: "Kiếm chủ đại nhân, ngươi cảm thấy nào? Mất mát phải không?"
Sở Dương hừ một tiếng: "Cho dù thể chất ta thật sự rác rưởi thì sao. Ta vẫn có thể khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn. Huống chi, thể chất ta vị tất đã tồi tệ như ngươi nói."
Sở Dương nói mấy câu này, tới chín thành đều là giận dỗi. Nhưng chính hắn và kiếm linh... Đều không ý thức được, lọai thể chất rác rưởi mấy trăm vạn năm chưa bao giờ xuất hiện của hắn, rốt cuộc là. . loại thể chất gì!
Tuyên cổ chưa thấy, há là bình thường. Bất quá, chuyện này cứ để sau này rồi nói tiếp...
Kiếm linh lắc đầu nguầy nguậy: "Vị tất? Lại còn vị tất? Sự thật đã bày ra trước mắt, lại còn tự lừa mình đối người. ngươi nói như vậy, ngươi tin tưởng sao?"
Sở Dương cả giận nói: "Ta thế nào lại lừa đối chính mình, ta hỏi ngươi, tiêu chuẩn của ta hiện tại, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết tương ứng với cấp bậc nào?"
"Huyền cấp thượng phẩm." kiếm linh nói: "Coi như không tệ, tạm được."
"Giai vị Cửu Trọng Thiên Khuyết rốt cuộc như thế nào? Nói rõ ràng cho ta một chút!" Sở Dương kiệm chữ như vàng, cắn răng hỏi.
"Huyền cấp, linh cấp, nhân cấp, địa cấp, thiên cấp, thánh cấp, thiên nhân cấp, thánh nhân cấp." kiếm linh nói: "Chủ thượng hiện tại có thể nói là thánh nhân cấp."
"Cao hơn nữa thì sao?" Sở Dương hỏi.
"Cao hơn nữa, ta thật sự không biết rồi!" kiếm linh nói: "Bất quá Cửu Trọng Thiên Khuyết Thánh Quân hẳn là đạt tới trình độ mới rồi. Về phần cụ thể mạnh bao nhiêu, chuyện đó lại vượt qua khả năng lý giải của ta rồi."
"Thì ra, ta hiện tại, áp dụng tiêu chuẩn của Cửu Trọng Thiên Khuyết, chính là xếp cuối. Tạm như hợp cách..." Sở Dương hít một hơi, không biết có cảm giác gì nữa, cười khổ nói một tiếng.
"Cũng không thể nói là xếp cuối, hơi tiêu cực rồi." kiếm linh nói: "Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, ta từng nghe lén người ta nói rằng, chỉ cần hạ giới đạt tới huyền cấp, nhất định phải tiến vào Cửu Trọng Thiên Khuyết. Nhưng chẳng biết tại sao, ở Cửu Trọng Thiên đại lục này lại có chút bất đồng. Ngươi hiện tại đã là huyền cấp thượng phẩm rồi, đợi đến khi tiến thêm một bước nữa, chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, cũng chính là linh cấp hạ phẩm, mới có tư cách thăng cấp phi thăng. Ta cũng không biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Kiếm linh nhíu mày: "Lẽ ra, nếu người như vậy còn ở lại thế giới này, nhất định có thể ảnh hưởng tới cân bằng rồi..."
Trong đầu Sở Dương chợt lóe linh quang, nói: "Ý ngươi là... hẳn là huyền cấp? Hạ phẩm là có thể lên Thiên Khuyết?"
"Không phải, chỉ cần nhập môn huyền cấp đã có thể phi thăng rồi." kiếm linh cũng vô cùng khó hiểu, nói: "Nói cách khác... Chí tôn nhất phẩm theo cách nói của các ngươi, đã không thể dừng lại nhân gian nữa rồi. Bởi vì cảnh giới đó đã vượt qua tiêu chuẩn giới hạn..."
Sở Dương thở ra một hơi thật dài, hoàn toàn trợn mắt há hốc miệng rồi.
Thì ra, ở vị diện khác, chí tôn nhất phẩm đã có thể băng linh hãm thiên phá toái hư không rồi. Còn ở Cửu Trọng Thiên đại lục, không ngờ phải đạt tới chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, mới có tư cách dẫn đ̓ng thiên tượng...
Hơn nữa còn có thể nán lại, thậm chí là nán lại tới ngàn năm, mấy vạn năm...
Như vậy đâu chỉ là phá hỏng cân thằng thôi?
Sở Dương vốn từng nghĩ tới, tu vi tầng cấp này có thể bài sơn đảo hải, hai vị chí tôn đánh nhau hở ra một cái là nhấc núi đập nhau... Chuyện này hiển nhiên không nên xuất hiện ở trên đời này. Bởi vì người như vậy, hoàn toàn có năng lực quyết định vương triều hưng suy dưới Hạ Tam Thiên.
Chỉ bằng lực lượng một người, dùng vũ lực tuyệt đối là có thể làm được!
Cho nên Sở Dương cho rằng chuyện này rất bất thường!
Nhưng vốn cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.
Nhưng bây giờ trong lúc vô tình chứng thực điểm này rồi.
Căn bản là... không nên có chuyện này!
Nhưng nó lại xuất hiện, tồn tại vô cùng chân thực!
Kiếm linh hiển nhiên đã hao tốn nhiều tâm trí ở chuyện này: "Từ khi ngươi lấy mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ bảy, trí nhớ của ta đã khôi phục rất nhiều, nhưng nghĩ tới chuyện này, vẫn không thể nào hiểu được..."
Sở Dương trầm trọng gật đầu. câu chuyện hôm nay hiển nhiên khiến hắn chấn động rất lớn.
Trong lòng hắn đã nghĩ tới một việc khác, lẩm bẩm nói: "Liệu có phải... bản thân Cửu Trọng Thiên đại lục này đã khác với nơi khác? Không gian chí cao vô thượng tên là Cửu Trọng Thiên Khuyết... mà nơi này lại có tên Cửu Trọng Thiên đại lục... gần như trùng tên..."
Kiếm linh vẻ mặt sợ hãi cả kinh, bị một lời Sở Dương khiến cho bừng tỉnh, cũng không khỏi lâm vào trầm tư.
Mảnh đại lục này đúng là độc đáo dị thường, rốt cuộc là vì sao chứ?
Sở Dương vẫn lâm vào trong trầm tư, nhưng trong lòng kiếm linh đã ẩn ước xuất hiện một suy đoán, ngay cả chính bản thân hắn cũng có chút không dám tin tưởng, chẳng lẽ đại lục này dị thường, chính là vì Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp của hắn? !"
Hai người trầm tư, rất lâu...
Sau đó Sở Dương đột nhiên khôi phục tỉnh táo, phát hiện Sinh Mệnh chi tuyền đã bắt đầu chậm rãi bình ổn trở lại, cuối cùng đình chỉ dẫng trào.
Theo Sinh Mệnh chi tuyền bình ôn' trở lại, khí tức sinh mệnh vốn tràn ngập trong không khí cũng theo đó mà hạ xuống, rơi xuống trên tử tinh, rơi xuống trên cửu đại kỳ dược, rơi xuống... dược điền rộng lớn mà kiếm linh vất vả chăm sóc...
Tất cả dược liệu thực vật thiên tài địa bảo có sinh mệnh, vào giờ khắc này đều trở nên sáng bóng dị thường, chớp động chớp động.
Giờ phút này, Sở Dương cũng không thèm quan sát dị tượng trong Cửu Kiếp không gian, ý thức lập tức trở về, nhìn Mạc Khinh Vũ trong lòng mình.
Chỉ thấy hàng mi cong vút của Mạc Khinh Vũ đang bao trùm đôi mắt, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn, khuôn mặt ửng hồng, thần tình hạnh phúc vô hạn... không ngờ đã ngủ say từ khi nào rồi.
Hai cánh tay giống như ngó sen non của nàng vẫn ôm lấy cánh tay Sở Dương, tựa hồ chỉ cần có nó, nàng sẽ hạnh phúc thỏa mãn như thế...
Mạc Khinh Vũ giờ phút này, toàn thân lộ ra mị lực kinh nhân, tựa như một đóa danh hoa tuyệt thế, sau cơn mưa phùn buổi sớm, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại giọt sương trong suốt ướt át, khiến cho người ta đành lòng kinh động. Tựa hồ chỉ cần hít một thật sâu cũng phá hủy vẻ đẹp này.
Sở Dương nhìn mà không khỏi ngây người.
Trong lòng đột nhiên nhớ tới lời kiếm linh vừa nói: Sau khi lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, tình địch của ngươi tràn ngập khắp nơi, rất nhiều, rất nhiều, vô cùng nhiều!
Khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, thầm nghĩ: Cho dù tình địch tràn ngập khắp nơi thì sao, có nhiều hơn nữa thì đã sao? Sở Dương có sợ gì? Khinh Vũ là của ta, vĩnh viễn của ta!
Thiên dịa cũng không thể thay đổi điều này!
Sở diêm vương ta, chẳng lẽ lại sợ tình địch!
Một tia nguyên khí tiến vào kinh mạch Mạc Khinh Vũ, Sở Dương kinh hỉ phát hiện, kinh mạch trong cơ thể Mạc Khinh Vũ lại một lần nữa xuất hiện đại biến hóa, khắp nơi đều tràn ngập sinh cơ. Loại lực lượng sinh mệnh tinh thuần tới cực điểm này, không ngờ tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ trong cơ thể Mạc Khinh Vũ.
Kinh mạch trong cơ thể nàng đều lộ ra một ánh sáng trong suốt, tựa hồ đang phát ra quang mang lộng lẫy nhất.
Sở Dương thở phào một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hoàn toàn an tâm.
Xem ra, tiểu nha đầu lần này thu được lợi ích không nhỏ!
Tới phiên mình... Sở Dương triển khai nội thị, lại chán nản phát hiện, ố kinh mạch mình không ngờ vẫn như cũ...
Phải biết rằng, sinh mệnh chi khí chính là từ trong cơ thể mình truyền ra. Số lượng sinh mệnh chi khí mình hấp thụ được tất nhiên nhiều hơn xa Mạc Khinh Vũ. Nhưng... nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có bất cứ thay đổi nào... Chẳng lẽ thể chất mình thật sự tồi tệ như thế? !
Sở Dương lắc dầu thầm nghĩ: người với người quả nhiên không giống nhau.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã bỏ qua chuyện này.
Mặc kệ kiếm linh nói thế nào, Sở Dương vẫn kiên định cho rằng: Thể chất của mình, độc nhất vô nhị!
Cho dù phế vật tới cực hạn thì sao. Ta chính là tuyệt phẩm phế vật mấy trăm vạn năm chưa bao giờ xuất hiện, nếu phen này xuất hiện, nhất định không thể cứ tầm thường như vậy.
Bằng không, Cửu Kiếp kiếm lại coi trọng lão tử? !
Trong lòng Sở Dương tự tin, đúng là chưa bao giờ dao động!...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Trời còn sáng rõ, Mạc Thiên Cơ đã đi tới đi lui trong sân, nôn nóng không thôi.
Đợi đến khi Sở Dương và Mạc Khinh Vũ hai người ra khỏi cửa, Mạc Thiên Cơ đã đi lòng vòng mấy trăm vòng rồi. Vừa quay đầu nhìn thấy hai người đi ra, lập tức lao tới.
Tiếp đó lại khẽ hử một tiếng, kinh nghi bất định quan sát hai người kia. Càng nhìn càng cảm thấy hai người đối phương căn bản không giống hôm qua. Nhưng rốt cuộc thay đổi chỗ nào thì lại không nói nên lời.
Tựa hồ... Đó là một loại thay đổi bản chất!...
"Nhị ca, mới sáng sớm ngươi đã làm gì vậy?" Mạc Khinh Vũ đỏ hồng hai má, bị nhị ca nhìn cho xấu hổ. nghĩ tới đêm qua mình ngủ cùng Sở Dương một đêm, trong lòng lại ngưỡng ngùng vô cùng. Tuy thật sự không làm gì cả, nhưng dù sao da mặt cũng mỏng, không khỏi giận dỗi nói một câu.
"Ách..." Mạc Thiên Cơ hít sâu một hơi: "Tiểu muội, ngươi hình như không giống với hôm qua, rất không giống..."
Mạc Thiên Cơ là quan tâm thật lòng, nhưng Mạc Khinh Vũ lại hiểu sai ý, nghĩ rằng Mạc Thiên Cơ đang ám chỉ cái khác, nói móc mình, mi liễu mắt hạnh lập tức trợn lên, đuổi theo Mạc Thiên Cơ không chịu bỏ qua, triển khai truy sát.
Một đường đuổi đánh mà đi.
Đáng thương cửu kiếp trí nang, thần bàn quỷ tính Mạc Thiên Cơ tu vi hiện tại còn không bằng muội muội mình, lần này bị đánh cho chật vật không chịu nổi, khiến cho Sở Dương đứng bên cạnh nhìn mà sảng khoái vô cùng, nhất là nhìn cái lỗ tai Mạc Thiên Cơ bị Mạc Khinh Vũ xoáy cho đỏ rực, càng cười lớn vui vẻ không thôi.
Sáng sớm, mọi người dùng qua điểm tâm, mấy huynh đệ liền cáo biệt đám người Tam Tinh thánh tộc, chuẩn bị xuôi nam, đi Thánh Linh chi tuyền.
Nhưng khi đang tìm kiếm Sở Nhạc Nhi, với được Vạn Nhân Kiệt báo cho biết: Đêm qua, Vũ Tuyệt Thành mang theo Sở Nhạc Nhi lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi nơi này. Hiện giờ đã sớm không biết đi nơi nào rồi.
Nghe tin Vũ Tuyệt Thành không cáo mà biệt, Sở Dương chỉ biết cười khổ, các huynh đệ cãi nhau mà đi, không ai phát hiện ra, trong một khắc biết tên Vũ Tuyệt Thành dẫn Sở Nhạc Nhi rời đi, ở sâu trong mắt Mạc Thiên Cơ lại lóe lên một tia buồn bã...
Bất quá, nới tới chuyện khiến Mạc Thiên Cơ buồn bực nhất, cũng không phải là Sở Nhạc Nhi không cáo mà biệt.
Hình như Sở Nhạc Nhi cũng không hoàn toàn tính là không cáo mà biệt, bởi vì...
Trong phòng Sở Nhạc Nhi, để lại một tờ giấy cáo biệt: Đại ca, ta cùng sư phụ đi đây. Ngươi cũng phải bảo trọng, ta có thể sẽ xuất hiện bên cạnh bất cứ lúc nào. Nhớ, mỗi ngày đều phải nghĩ tới ta nha. Muội muội... Nhạc Nhi.
Cầm trong tay bức thư từ biệt ngắn gọn, trên mặt Sở Dương chỉ có ý cười nhàn nhạt, trong lòng lại dâng lên ấm áp vô hạn.
Mạc Thiên Cơ bên cạnh thò đầu vào nhìn, bộ dáng giống như rất muốn hỏi lại không dám hỏi. Cơ trí thâm trầm ngày thường đều vất lên cửu tiêu vân ngoại rồi. Sở Dương thấy thế trong lòng thầm sảng khoái, lại ra vẻ lạnh nhạt nói: "Là thư Nhạc Nhi lưu lại!"
Ở sâu trong đáy mắt Mạc Thiên Cơ lộ ra một tia khát vọng từ đáy lòng, cũng ra vẻ lạnh nhạt à một tiếng, giống như rất tùy ý, vô tình nói: "Là thư cáo biệt à?"
Sở Dương gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Mạc Thiên Cơ cũng không truy vấn nữa, chỉ nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi."
Thấy vẻ lạnh nhạt của Sở Dương, Mạc Thiên Cơ cũng khôi phục cơ trí trầm ổn ngày thường. hắn đã kết luận, trên thư nhất định không nói gì tới mình, bởi vì nếu nhắc tới, Sở Dương nhất định sẽ nói, đây chính là cơ hội đá xoáy mình tốt nhất, Sở diêm vương tuyệt sẽ không bỏ qua.
Nếu Sở Dương không nói gì, vậy Sở Nhạc Nhi khẳng định không nhắc tới mình trong thư.
Đây là sự thật rất dễ dàng suy đoán ra, không cần nhìn cũng biết.
Ba người Vạn Nhân Kiệt cũng vừa vặn cáo biệt đám người Sở Dương. Bọn họ biết được, đám người Hình Nhất đều đi Đông Nam rồi, đương nhiên muốn hội hợp với Hình Nhất. Sở Dương hành động bên này, không phải ngoại nhân có thể tham gia. Tuy bọn họ cũng không thể tính là ngoại nhân, nhưng vẫn không đủ tư cách tham dự những hoạt động cơ mật trọng yếu này. Thực lực bản thân bọn họ vẫn còn quá yếu, khó có thể tạo thành trợ lực, đi Đông Nam vẫn là đúng đắn nhất.
"Ba huynh đệ chúng ta trước mắt thực lực không đủ, khó giúp được gì. Trước mắt về Đông Nam dốc lòng tu luyện, ngày khác khi giết tới Trần gia, chúng ta vô luận thế nào cũng phải xuất thủ!"
Ba người chưa bao giờ quên huyết cừu của Ngụy Vô Nhan, sau khi để lại một câu như vậy, liền một đường cải trang giả dạng, hướng về phía Đông Nam mà đi. Ba người bọn họ đều là người lão luyện, tiềm hành mà đi Đông Nam, căn bản không cần lo lắng an toàn.
"Ta nhất định sẽ đi tìm các ngươi!"
Trong tiếng quát lớn giống như là tuyên thệ, Sở Dương cùng mọi người lao ra khỏi Tây Bắc giống như mười hai mũi lợi tiễn. Ở trên tuyết nguyên, hướng về phía Nam mà lao đi nhanh như chớp.
Khi đi qua chiến trường, mười hai người đều nán lại một chút.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, nơi này không ngờ đã chỉ còn lại tuyết trắng xóe, hoàn toàn khôi phục diện mạo trước đạ chiến. Vô hạn viêm dương hôm trước, đến một chút cũng không còn. Gió tuyết vô tạn đã chôn vùi tất cả dấu vết rồi.
Mọi người xuất thần nhìn tuyết nguyên trắng muốt không nhiễm một hạt bụi, tựa hồ bên tai vẫn còn vang vọng tiếng gào thét của ngàn vạn người, thanh âm mệt mỏi mà đạm mạc của Lệ Xuân Ba, tựa hồ vẫn thấy những đệ tử Lệ gia, liều chết đồng vu quy tận tới địch nhân, thảm liệt vô hạn!
Khẽ thở dài một hơi, mọi người không hẹn mà cùng cúi người, hướng về mảnh chiến trường này mà cúi đầu thi lễ.
Tạm biệt, Tây Bắc đại địa, phong tuyết chi địa!
Ngay sau đó, mười hai người giống như một làn khói nhẹ, trong nháy mắt đã biến mất phía cuối thiên địa.
Đại chiến Tây Bắc kết thúc, nhưng phong vân vẫn không hề dừng lại.
Trong khoảng thời gian này, trên giang hồ lại một lần nhấc lên sóng gió ngập trời, tin tức kinh thiên lần này còn chấn động hơn cả lần trước!
Chuyện thứ nhất, đương nhiên chính là Cửu Kiếp kiếm chủ cuối cùng cũng hiển lộ chân thân!
Thân phận Cửu Kiếp kiếm chủ rốt cuộc hoàn toàn bại lộ, hơn nữa còn là Cửu Kiếp kiếm chủ tự mình chủ động để lộ! Chuyện này khiến cả giang hồ đều sôi trào!
Nguyên nhân Lệ gia bị diệt, có khả năng rất lớn là vì Lệ gia thu lưu Lệ Hùng Đồ, mà Lệ Hùng Đồ lại là một trong cửu kiếp được cao tầng thế công nhận. Lệ gia có Lệ Hùng Đồ, tương đương sẽ xác lập thế đứng không bao giờ bị diệt, lại có vận mệnh hưng thịnh vạn năm. Cho nên mới dẫn tới liên quân thế gia đại chiến Lệ gia. Xét dến cùng, vẫn là vì truyền thuyết cửu kiếp!
Trước mắt, Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương ngang trời xuất thế, mang theo huynh đệ cửu kiếp của hắn dương oai Tây Bắc, cùng bát đại gia tộc so chiêu. Chuyện này đương nhiên trở thành tin tức chấn động lớn nhất hiện giờ.
Mà theo tin tức này xuất hiện, rất nhiều người cũng suy đoán trong lòng, nghi ngờ một chuyện: Lúc trước Pháp Tôn đại nhân nói Sở Dương chính là vực ngoại thiên ma, kêu gọi toàn bộ thiên hạ bao vây tiêu diệt...
Mà hiện giờ, Sở Dương lại hoàn toàn biến hóa, trở thành nhất đại Cửu Kiếp kiếm chủ.
Cửu Kiếp kiếm chủ làm sao có thể là vực ngoại thiên ma? Hoàn toàn trống đánh xuôi kèn thôi ngược rồi. Chuyện này, rốt cuộc là Pháp Tôn đại nhân nhầm lẫn, hay là... bên trong còn có ẩn tình gì khác?
Dần dần, lời đồn đãi này bắt đầu lan tràn ra... Rất nhiều đã bắt đầu hoài nghi dụng tâm của Pháp Tôn.
Bao nhiêu vạn năm qua, uy tín của Pháp Tôn lần đầu tiên bị nghi ngờ! Hơn nữa, lòng nghi ngờ còn không thể ngăn chặn, càng lúc càng lớn...
Về phần chuyện thứ hai khiến giang hồ chấn động, đương nhiên chính là Tam Tinh thánh tộc lặng lẽ mấy chục vạn năm đột nhiên tái xuất giang hồ! Hơn nữa vừa xuất hiện đã hùng cứ chiếm lấy Tây Bắc. Chỉ cùng mấy câu đã bức lui liên quân chấp pháp giả và bát đại gia tộc!
Cũng có lời đồn, Tam Tinh thánh tộc kiêu ngạo ngập trời, rất giống như muốn quân lâm toàn bộ Thượng Tam Thiên...
Về phần tin tức chấn động thứ ba, chính là... Lệ gia chiếm cứ Tây Bắc một vạn năm, cũng đứng trong hàng ngũ cửu đại gia tộc, đi theo chân Lan gia, tuyên cáo chính thức bị diệt.
Lệ gia sơ đại thủy thổ Lệ Xuân Ba, cũng không thể may mắn thoát nạn, thần hồn câu diệt, không còn trên nhân thế!
Đây là gia tộc thứ hai trong cửu đại gia tộc bị diệt!
Giang hồ đã bắt dầu hỗn loạn, một vòng tuần hoàn tẩy trừ đang từ từ triển khai.
Toàn bộ giang hồ, lòng người bàng hoang.
Tới ngày thứ sáu sau khi đám người Sở Dương rời khỏi Tây Bắc đại địa, lại chấn kinh nhận được tin tức mới!
Tin tức này quá kinh người, khiến cho Mạc Thiên Cơ luôn luôn trầm ổn, lúc vừa nghe được tin tức này, cũng không nhịn được mà vấp chân ngã lăn lông lốc.
Bởi vì, tin tức này thật sự quá chấn động, chấn động tới mức khiến người ta không dám tin!
Biểu hiển của đám người Sở Dương cũng không khá hơn Mạc Thiên Cơ, trợn mắt líu lưỡi, trợn mắt há hốc miệng, mờ mịt không hiểu ra làm sao, đủ loại biểu tình quái dị, loại nào cũng có!
Thật ra nội dung tin tức này rất đơn giản - Thạch gia trong cửu đại gia tộc - đã không còn tồn tại!
Không còn tồn tại? Dây là ý gì? Ý tứ rất đơn giản, Thạch gia đã bị diệt sạch, hoàn toàn tan biến khỏi Thượng Tam Thiên!
Nhưng chuyện này quá mức đơn giản, khiến cho cả giang hồ cũng không dám tin!
Tin tức này khiến giang hồ lại một lần nữa sôi trào! Hoàn toàn sôi trào rồi!
Thạch gia là ai? Là một trong cửu đại gia tộc, à một trong những gia tộc đứng đầu Thượng Tam Thiên!
Vị trí Lệ gia ở chính bắc hơi chếch phía tây, cho nên từ trước tới nay vẫn gọi là Tây Bắc. Mà ở gần Lệ gia nhất chính là Thạch gia, ở chính tây hơi chếch về phía nam, ở gần phía tây nhất, cho nên lần này đại chiến tiêu diệt Lệ gia, gia tộc tới nơi đầu tiên đương nhiên là Thạch gia!
Nhưng sau khi tiêu diệt Lệ gia, người của Thạch gia trở về thì lại bất ngờ phát hiện, gia tộc mình đã biến thành bình địa rồi.
Không còn một người sống. Đừng nói người sống, cho dù là một chút dấu hiệu sinh mệnh cũng không có, quả thực là bị người ta giết sạch từ ngoài vào trong, chó gà không tha. Bởi vì không riêng gì người, ngay cả con chó con mèo cũng bị giết. tất cả sinh mệnh đều hoàn toàn biến mất!
Cảnh tượng khủng bố này khiến ấy trăm cao thủ Thạch gia mới trở về, trực tiếp hoàn toàn sụp đổ!
Đám người mình hưng phấn kiêu ngạo xuất phát, muốn diệt gia tộc khác. Kết quả đúng là Lệ gia xem như bị diệt rồi. Tuy phụ nữ hài tử Lệ gia vẫn còn sống sót, nhưng Lệ gia lúc trước đã không còn trên hậu thế nữa rồi, là thắng lợi đáng để chúc mừng. Đám người mình mang thắng lợi trở về gia viên, lại gặp phải cảnh tượng hoang tàn như thế. Hình như gia tộc mình, mới chân chính là bị đồ sát chó gà không tha!
Luận tời dân cư toàn tộc, Thạch gia còn đông hơn cả Lệ gia, ước chừng hơn bốn mươi vạn người. Chỉ là, không ngờ tới, không còn một người nào sống sót.
Trên không trung lãnh địa Dạ gia, mây đen bao phủ, không khí trầm lặng!
Vô số xác người la liệt, trên mặt bao phủ một tầng hắc khí nồng đậm. r
Cái này đại biểu cho điều gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mọi người giống như nổi điên, điên cuồng tìm kiếm hung thủ, tìm kiếm manh mối, càng hi vọng có thể tìm được một người may mắn sống sót, nhưng cuối cùng lại phát hiện, toàn bộ gia tộc, tất cả đều không có một người sống sót. Trừ sơ đại lão tổ Thạch Bào Hao không biết tung tích ra, những người khác, đều không ai sống sót!
Thậm chí không phải mất tích, tất cả đều chết ở nơi này!
Bị giết một cách bất ngờ, thần bí, quỷ dị, hoàn toàn không có chút manh mối!
Không ngờ không có chút manh mối, rốt cuộc là ai hạ độc thủ!
Trước đó cũng không hề có dấu hiệu báo trước, cứ như vậy bị giết một cách thần bí!