Quyển 2 - Chương 32: Tẩy kinh

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:37:06

Sở Dương chỉ mới đột phá Võ sĩ mà thôi, sao lại có thể bức ra tạp chất trong kinh mạch chứ? Ta thu phải một gã đồ đệ yêu quái gì đây chứ? Mạnh Siêu Nhiên hoàn toàn giật mình! Có thể làm cho Mạnh Siêu Nhiên vốn luôn vân đạm phong khinh, trời sập cũng không chớp tới nửa con mắt phải khiếp sợ đến loại tình trạng này, ở Thiên Ngoại Lâu đã tuyệt đối là trước nay chưa từng có! Nếu đám người Ô Vân Lương biết, chỉ sợ con ngươi cũng sẽ từ biệt hốc mắt mà đi du lịch ngay tức thì! Bình thường đột phá Võ sĩ cũng đều chỉ bức ra một ít tạp chất trong thân thể, mà quá trình loại bỏ tạp chất này sau được gọi chung là Hậu thiên, cả quá trình được gọi là "Hóa thân". Chín cấp bậc Võ sĩ cứ từng bậc từng bậc tu luyện cho tới Võ sĩ đỉnh phong, cơ bản sẽ đem tạp chất ở mặt ngoài thân thể loại trừ tới mức gần như không còn. Sau đó là Võ sư, Võ sư đột phá đồng dạng cũng là từng chút một bức ra tạp chất trong thân thể, để khiến cho thân thể càng thêm thích hợp với con đường tu luyện. Mà loại tạp chất Võ sư bức ra chính là từ ngũ tạng trong cơ thể, đây đồng dạng cũng là Hậu thiên tạp chất! Mà quá trình này gọi là "Hóa thể". Sau nữa, Võ tông đột phá cũng bức ra tạp chất, đó là tạp chất bên trong kinh mạch, tạp chất này cũng là một loại tạp chất Hậu thiên. Mà phải tới lúc này mới bắt đầu thật sự bước chân vào con đường tu luyện. Quá trình này lại gọi là "Tẩy kinh". Bên trên Võ tông, tới cảnh giới Võ tôn, khi tu luyện mới có thể bức ra tạp chất từ chỗ sâu nhất trong thân thể - tạp chất bên trong tuỷ gây bất lợi cho việc tu luyện. Lúc này mới là "Phạt tủy"! Phạt tủy, cũng là bước cuối cùng trong quá trình luyện thể! Hiện giờ, Sở Dương mới chỉ đột phá Võ sĩ đã có thể ở vào cảnh giới Tẩy kinh, Mạnh Siêu Nhiên không sợ hãi mới là lạ? Phải biết rằng hiện tại Mạnh Siêu Nhiên cũng mới chỉ tới Tẩy kinh hậu kỳ mà thôi! Sở Dương thở hắt một hơi nhẹ nhõm, rốt cục cũng đột phá tới Võ sĩ! Nói cách khác, hiện chỉ cần lấy được đoạn thứ nhất của Cửu Kiếp Kiếm là mình có thể lập tức tu luyện Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên thần công! Mạnh Siêu Nhiên kinh ngạc, Sở Dương lại tuyệt không kinh ngạc. Mỗi ngày từ sáng sớm hắn đều kiên trì luyện qua một loạt động tác nọ chính là không lúc nào ngơi nghỉ bài trừ tạp chất trong thân thể. Tạp chất ở tầng ngoài thân thể cùng tạp chất trong cơ thể, trong khung xương đã sớm bị bài trừ gần hết. Đó là động tác thần diệu đến từ Cửu Kiếp Kiếm, chuyên nhắm vào các điểm huyền bí của cơ thể con người, tuy rằng chỉ là một bộ động tác nhưng lại có thể khiến cho cả thân thể từ trong ra ngoài đồng thời hoạt động, hơn nữa đồng thời sinh ra lực lượng áp súc tới mấy lần, đem tạp chất bài trừ ra ngoài! Chỉ có một bộ động tác thoạt nhìn tầm thường vô kỳ hết mức này cũng đã là vạn kim khó cầu, có thể nói là trân bảo của giới võ giả! Sở Dương đứng dậy, hai chân như đóng đinh cắm vững vàng trên mặt đất, thân trên chậm rãi ngửa ra sau, vòng eo như là gẫy rời hẳn ra, đầu chui vào giữa hai chân rồi sau đó hai tay vòng lại ôm lấy cằm, tiếp đó hắn dùng một chút lực, cả thân thể đột nhiên tựa như một cái vòng tròn từ trên mặt đất phóng vọt lên. Quay tít trên không trung. Mạnh Siêu Nhiên chú ý thấy, mặc dù Sở Dương một mặt không ngừng chuyển động trên không, nhưng mỗi một bộ phận cơ thể lại vẫn có thể làm ra những động tác khác, từ đầu cho đến ngón chân đều đồng thời phát ra những tiếng lách cách của các khớp xương, hết đợt này đến đợt khác. Mạnh Siêu Nhiên trong lòng hoảng sợ, tuy hắn không biết công hiệu của động tác này nhưng lại có thể rõ ràng rằng động tác này cực khó, đổi làm chính mình lần đầu tiên làm cũng sẽ tuyệt đối là không làm nổi! Sở Dương trên không trung xoay tròn bảy tám vòng mới hạ xuống, lộn tròn một vòng trên mặt đất, sau đó thân thể đột nhiên giãn ra, tựa như là một chú gà con từ bên trong trứng vươn mình. Các khớp xương phát ra tiếng vang càng thêm kịch liệt. Rồi hắn chậm rãi đứng lên, cả thân thể chuyển động theo một tư thế chập chững tựa như trẻ con mới tập bước đi, hai chân dần đứng thẳng lên đồng thời cũng run rẩy không dưới trăm ngàn cái, mỗi một lần run rẩy đều vang lên một tràng tiếng thanh thúy vọng ra từ sâu trong khung xương. Đến cuối cùng, Sở Dương đứng vữngthẳng thân thể, tiếng vang từ các khớp xương toàn thân yếu bớt, hai cái cánh tay cũng theo một tư thế kỳ quái chậm rãi vung vẩy, lại một tràng tiếng lách cách từ các khớp xương trên cánh tay truyền ra! "Ba... ba... ba..." Mạnh Siêu Nhiên cơ hồ nhìn tới ngây ngẩn, rốt cục hắn cũng mơ hồ hiểu được hàm ý của bộ động tác này. Nhưng chính hiểu được như vậy nên mới khiến hắn càng kinh hãi! Bộ động tác này, không ngờ lại là sinh mệnh quỹ tích! Mỗi một động tác nhìn qua đều cực kỳ quái dị, không thể lý giải, nhưng lại đều tràn ngập dấu vết của đại đạo! Từ không thành có, trong trứng, trưởng thành, phá vỏ, bay lên... Đây là sinh mệnh quỹ tích của các loài chim bay! Sở Dương làm xong bốn động tác này thì dừng lại. Đây cũng là một bộ động tác ẩn chứa bên trong Cửu Kiếp Kiếm. Chỉ sau khi tiến vào cảnh giới Võ sĩ mới có thể luyện, nếu ở cảnh giới Võ đồ mà đã luyện bộ động tác này thì chỉ sợ sẽ đem toàn thân xương cốt của mình đập nát vụn từng đoạn một. Sự thống khổ phải thừa nhận khi luyện bộ động tác này đã cơ hồ không kém là mấy so với việc bị rút xương, hơn nữa lại là liên tục đau đớn, đau tận xương cốt. Vậy mà từ đầu đến cuối, Sở Dương lại một tiếng cũng không phát ra cổ họng. Chỉ cần hắn mở miệng một cái là sẽ khiến nguyên khí tràn ra, hiệu quả của bộ động tác sẽ bị giảm đi một mảnh lớn. Sau khi được sống lại thì Sở Dương đã sớm hạ quyết tâm, hoặc là không làm, đã làm thì sẽ làm tốt nhất! Xong xuôi đâu đó, Sở Dương vươn mình hít một hơi thật sâu, cả người lúc này mới mãnh liệt xuất hiện đầm đìa mồ hôi. Mặt đất chỗ hắn đứng thì bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng bị thấm ướt. "Sư phụ, bốn động tác này được mệnh danh là 'Càn Khôn Vô Cực Đạo', bên trong có rất nhiều huyền bí, đệ tử chỉ có thể vẽ vời qua loa đại khái như vậy. Kính xin sư phụ chỉ ra chỗ sai!" Sở Dương không cần quay đầu lại mà thản nhiên nói. Hắn biết sư phụ nhất định ở đây để hộ pháp cho mình, tuy mình không cảm giác ra được nhưng chắc chắn là Mạnh Siêu Nhiên sẽ chỉ ở quanh đây mà thôi. Bởi vì ở kiếp trước tính đến bốn năm sau chính hắn cũng đã biết được, mỗi một lần ba sư huynh đệ mình đột phá thì Mạnh Siêu Nhiên tuy rằng mặt ngoài thờ ơ nhưng thật ra lại so với đám đệ tử còn muốn lo lắng hơn nhiều! Mỗi một lần sư phụ đều phải căng ra toàn bộ tinh thần đề phòng để âm thầm hộ pháp cho ba người. Đám người mình khi đột phá, chỉ cần cố gắng là có thể, đâu có biết sư phụ lại đang âm thầm chịu dày vò tới vài ngày liền. Mạnh Siêu Nhiên sẽ không nói, hắn là kiểu người chỉ làm không nói. Kiếp trước đợi tới khi Sở Dương biết được sư phụ dụng tâm lương khổ thì cũng đã quá muộn. Đời này, hắn sao có thể bỏ qua như không biết a? Mạnh Siêu Nhiên cười ha hả, từ trong Tử Trúc Lâm đi ra hỏi: "Làm sao ngươi biết ta ở đây?" Sở Dương cười cười, trong mắt toát lên cảm tình sâu đậm, nói: "Mỗi một lần chúng con đột phá, sư phụ đều đi đâu chứ? Chúng con luyện công chưa khi nào bị quấy rầy, lúc đột phá thì bên người lại tuyệt đối tĩnh lặng ngay cả sâu muỗi cũng đều không có một con, càng không phải nói cái gì rắn chuột các loại... Ở trong Tử Trúc Lâm này mà xảy ra chuyện như vậy, chẳng phải khiến cho người ta kinh ngạc sao?" Mạnh Siêu Nhiên vui mừng nở nụ cười: "Chính ngươi cố gắng, đột phá là tự bản lãnh của ngươi, vi sư cũng chỉ âm thầm nhìn xem mà thôi." Mạnh Siêu Nhiên ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã thật là cảm động. Hắn biết bộ động tác kia của Sở Dương là cố ý diễn cho mình xem, để mình cũng có thể luyện tập, đề cao năng lực tự bảo vệ. Có một bộ động tác tràn ngập dấu vết đại đạo như vậy tuyệt đối sẽ đem lại lợi ích cực lớn cho con đường tìm hiểu võ đạo, Mạnh Siêu Nhiên cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ. Bộ động tác này tuyệt đối là bảo bối, thật không biết Sở Dương học được ở chỗ nào... bất quá Mạnh Siêu Nhiên cũng không hỏi nhiều. Mỗi người đều có bí mật của mình, nếu Sở Dương đã không định chủ động nói ra thì hắn cũng sẽ không hỏi. Hắn tôn trọng sự riêng tư của đồ đệ. Sở Dương là đồ đệ của ta. Biết vậy là đủ rồi! **************************** Mạnh Siêu Nhiên đứng một hồi rồi cũng quay trở về. Mấy ngày này Sở Dương chuẩn bị đột phá, sao hắn có thể không biết chứ? Mỗi ngày đều chăm chú quan sát động tĩnh của Sở Dương, liên tục mấy ngày liền cũng khiến tinh thần của hắn mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng Sở Dương chỉ vừa mới đột phá nên lại không hề buồn ngủ. Đêm khuya, Sở Dương một mình ngồi bó gối trên đỉnh núi, nhìn vào bóng đêm đen thẳm, trong lòng gợn sóng. Khinh Vũ, ta đã tấn cấp Võ sĩ! Rất nhanh sẽ có thể tu luyện Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên, có được lực lượng để bảo hộ nàng, che chở cho nàng. Ta quyết sẽ không để cho nàng bị chút thương tổn nào. Giờ phút này, nàng ở nơi nào? (Trả lời : hiện nàng nằm ở hai chục chương tiếp theo nhé... ) Hiện giờ Khinh Vũ mới chỉ có mười tuổi thôi sao? Sở Dương nghĩ tới đây nhịn không được mà ôn nhu nở nụ cười nhẹ nhõm... không biết lúc này bộ dáng Khinh Vũ là như thế nào nữa? Hẳn vẫn là một cô nhóc nhí nhảnh? Mà có khi còn đang tết tóc đuôi sam nữa nhỉ? Kiếp trước, chín năm sau khi mình gặp Mạc Khinh Vũ, khi đó nàng mới có mười chín tuổi... mình cũng đã hai mươi lăm tuổi. Nhớ tới Mạc Khinh Vũ lúc đó, tâm hồn Sở Dương như lại bay về kiếp trước... Hắn nhớ rõ, Mạc Khinh Vũ cũng thích trúc tía, mà chính mình do tưởng niệm sự ấm áp thời thơ ấu mà lựa chọn nơi bế quan tu luyện cũng muốn tìm một khoảng rừng trúc tía thăm thẳm. Bởi vậy, ngay tại một mảnh Tử Trúc Lâm trên Thiên Vụ Phong ở Niết Bàn sơn kia, mình với Mạc Khinh Vũ đã lần đầu tiên gặp được nhau. Mà cuối cùng, Mạc Khinh Vũ bị tập kích cũng ở gần Tử Trúc Lâm Thiên Vụ Phong. Ở nơi đó còn có mấy gian nhà trúc mà mình cùng Mạc Khinh Vũ chung tay dựng lên... Còn có vài ngọn trúc non... Mạc Khinh Vũ đem chúng nó cẩn thận tự tay đem từng ngọn một chôn tại quãng đường mình hay đi qua, mình hay nhìn qua. Khi đó nàng còn nói: "Sở Dương, nếu có một ngày ta chết, xin chàng đem cơ thể của ta đốt thành tro, rải lên trên con đường này... để đem tâm của ta, hồn của ta hòa lẫn vào con đường này... để sau này mỗi khi chàng đi qua nơi này có thể dẫm lên ta, ta tình nguyện để cho chàng dẫm lên ta... cho dù chàng không định đến thăm ta mà chỉ đến xem trúc tía ở chỗ này cũng tốt... Chỉ cần chàng để cho ta cảm thấy được chàng đã đến dù chỉ một chút... một chút thôi là tốt rồi." Khinh Vũ, Khinh Vũ... Sở Dương thầm chua xót gọi trong lòng, nở nụ cười ôn nhu, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong!