Quyển 7 - Chương 709: Cửu kiếp đệ thất.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:38:48

Phiêu Miễu Thiên Tinh được kiếm linh đưa trực tiếp vào Sinh Linh chi tuyền. Trong phút chốc, nước suối bên trong Sinh Linh chi tuyền đã bắt đầu xoay chuyển cuồn cuộn, từ màu trắng ngà ban đầu, trong nháy mắt đã dung hợp với Phiêu Miễu Thiên Tinh. Chuyển hóa thành một loại trắng nhũ trong suốt. Loại nhan sắc này giống như nhan sắc của Không Thanh linh nhũ vạn năm, nhưng so ra lại càng tinh khiết hơn. Mặc dù là trắng nhũ, hơi đục, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác giống như trong suốt, không có bất cứ chút tạp chất nào, cực kỳ kỳ lạ! Một mùi hương ẩn ước phiêu tán bên trên Sinh Linh chi tuyền, khiến cho ta người ta vừa ngửi được đã thấy toàn thân thoải mái không nói nên lời! Hiện giờ, chỉ cần có mầm mống sinh mệnh của tinh linh là nó lập tức sẽ biến thành thiên địa chí bảo, so với Sinh Mệnh chi tuyền còn quý giá hơn, thứ mà Tinh Linh tộc từ xưa tới nay cũng không dám mơ tới. Mà mầm mống sinh mệnh kia, Sở Dương đã sớm nắm chắc có được rồi. Bởi vì thứ đó đang ở trong tay Úy công tử! Mà Úy công tử lại là bằng hữu của Sở Dương! Cái này chẳng khác nào tương đương với nằm sẵn trong tay áo rồi. Phiêu Miễu Thiên Tinh và Tà Huyễn Ngọc Tinh tới tay, Sở Dương cũng cảm nhận được một cỗ khí tức uy mãnh từ mặt đất dưới lòng bàn chân mạnh mẽ dâng lên. Cỗ khí tức này, không giống với Cửu Kiếp kiếm phong duệ sát khó, mà là một loại cảm giác như ổn trọng ngưng thực. Thậm chí còn có một loại ý vị... Khờ khạo thành thật. Sở Dương bị loại cảm giác này khiến cho chấn kinh một chút. Đây tất nhiên chính là mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ bảy. Chỉ là trong Cửu Kiếp kiếm chém lìa Cửu Trọng Thiên kia, không ngờ lại có một thành viên như vậy? Tiếp đó liền nhìn thấy đất đá hai bên rào rào tách ra hai bên, một cái gì đó tròn tròn trồi lên. Sở Dương không nhịn được, hai mắt như muốn lôi ra ngoài. Mình từng lấy được sáu mảnh Cửu Kiếp kiếm, nhưng chưa từng thấy qua mảnh nào lại tự mình xuất hiện. Nhưng mảnh trước mắt này, lại đang tự mình trồi lên, xuất hiện trước mắt mình. Cái này cũng quá... Cái thứ tròn tròn kia vừa mới trồi ra, lập tức khiến cho Cửu Kiếp kiếm cảm ứng. Trong phút chốc, một tiếng kiếm ngâm vang vọng... Thương... thương... thương... Kiếm tiêm, kiếm phong, kiếm nhận, kiếm cách, kiếm thiệt, kiếm bính, sáu mảnh cùng nối đuôi nhau mà ra. Kiếm cương gào thét như rồng, hưng phấn bay lượn phía trên. Mà sáu mảnh kiếm đã sớm cùng gia hỏa mới xuất hiện quấn quýt lấy nhau, bay lượn không ngừng! Một đám bay tới bay lui, xoay quanh tên gia hỏa kia trên không trung, kiếm ngâm vang lên từng chập. Tựa hồ chúng đang dùng ngôn ngữ của mình để nói chuyện gì đó. Gia hỏa kia lại có chút chất phác, có chút bộ dáng ngốc nghếch, giống như một người thành thật không biết nói dối, trong lúc bất chợt bị một đám mỹ nữ nhanh mồm nhanh miệng vây lại, ứng phó được người này thì đắc tội người kia. Ấp a ấp úng nửa ngày trời mà không đánh nổi cái rắm. Trong lòng Sở Dương vừa động, nắm tên gia hỏa này vào trong tay. Tên gia hỏa tròn tròn này liền thành thật lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, tựa hồ lo lắng chờ hắn kiểm duyệt, cực kỳ thành thật và khờ khạo. Một dòng tin tức tràn vào trong não hải Sở Dương. Sở Dương lúc này mới hiểu được, tặc lưỡi. Nha, lão tử thiếu chút nữa bị gia hỏa này lửa rồi. Gia hỏa thoạt nhìn vô cùng khờ khạo thành thật chất phác này, không ngờ chính là kiếm đôn! Cửu Kiếp kiếm giới thiệu. Kiếm đôn, là đầu kiếm bính, còn được gọi là kiếm thủ! Trên có lỗ tròn để xỏ kiếm tuệ. Công kích chủ yếu: Đập, giáng, nện. hình thức công kích giống như cũi chỏ con người, không sắc bén nhưng lực đạo lại lớn nhất! hơn nữa cũng có tác dụng cân bằng toàn bộ Cửu Kiếp kiếm. Trong tất cả chiêu thức kiếm pháp, có thể dùng tới kiếm đôn ít ỏi không có mất, nhưng một khi dùng đến thì chính là một kích trí mệnh, như lôi đình vạn quân! Kiếm đôn bình thường ẩn mình ở cuối thân kiếm, bất hiện sơn bất lộ thủy, không bén bọn như kiếm tiêm, không sắc bén như kiếm nhận, chỉ rất giản dị, rất lặng lẽ duy trì cân bằng của cả thanh kiếm. Nhưng chỉ cần có yêu cầu là nó sẽ xuất kỳ bất ý phóng ra! Hơn nữa, chỉ cần nó xuất hiện thì đó chính là tuyệt sát! So sánh mà nói, đây mới là bộ dáng sát thủ chân chính! Nó không nhất định tung một kích rồi bỏ chạy, nhưng lại là một kích tất sát thật sự! Sở Dương nắm kiếm đôn, ý thức của mình đang lặng lẽ trao đối với nó. Lúc này mới phát hiện, con hàng này thật sự cũng chất phác thành thật. Được Sở Dương hoan nghênh, an ủi, gia hỏa này chỉ khúm núm tiếp nhận, thậm chí còn có một chút cảm xúc giống như gấp gáp... Sở Dương buồn cười, tùy tiện ném kiếm đôn lên không trung, quát: "Cửu Kiếp kiếm! Hợp!" Một tiếng kiếm ngâm, kiếm bính dẫn đầu bay lên, cùng hợp lại với kiếm đôn, kiếm thiệt là mảnh thứ hai bay lên, hợp lại với kiếm đôn. Kiếm cách cạch một tiếng, áp vào bảo hộ hai bên. Kiếm phong xé gió bay lên, thương một tiếng, rơi vào chỗ của mình. Kiếm nhận cũng xoạt một tiếng bay lên, hàn quang lẫm liệt, cuối cùng kiếm tiêm dùng tốc độ lăng lệ nhất, trực tiếp nối vào! Oanh một tiếng, một cỗ khí lưu ẩn ước từ trên thân Cửu Kiếp kiếm bay lên, ít nhất là nhìn từ vẻ bề ngoài, thanh kiếm này đã là đầy đủ! Cả thanh kiếm dựng đứng giữa không trung, uy thế lẫm liệt. Cho dù yên lặng bất động cũng khiến cho Sở Dương cảm nhận được cái loại khí khái bễ nghễ thiên hạ, tinh khí thần tràn đầy của Cửu Kiếp kiếm. Trong lòng Sở Dương bỗng có một loại ngộ ra. Có lẽ, Cửu Kiếp kiếm hiện tại mới là hình thái chiến đấu đầy đủ! Cũng là trạng thái hoàn mỹ. Bởi vì hiện tại, các bộ phần cần thiết của trường kiếm đã hội tụ đủ rồi. Cửu Kiếp kiếm hiện tại mới là Cửu Kiếp kiếm vừa mới sơ khai! Về phần kiếm tuệ và kiếm hồn thì lúc đó khó có khả năng tồn tại. Kiếm tuệ không thể nào bố trí từ lúc đúc kiếm được. Về phần kiếm hồn thì lại càng không có khả năng xuất hiện trên một thanh kiếm vừa mới ra đời! Cho nên, Cửu Kiếp kiếm hiện tại tuyệt đối không có uy lực cường đại nhất, nhưng nhất định là thuần túy nhất. Sở Dương chậm rãi vươn tay, Cửu Kiếp kiếm ngân vang một tiếng vui mừng, chậm rãi hạ xuống, giống như có người nhẹ nhàng cầm lấy, đặt vào trong tay Sở Dương. Trong một khắc khi Sở Dương cầm lấy kiếm bính, kiếm cương vờn quanh trên không trung rốt cuộc mới hạ xuống, bám vào trên thân Cửu Kiếp kiếm, phát ra thanh âm ô ô, tựa hồ đang ủy khuất. Bởi vì vừa rồi nó bị bài xích ra bên ngoài. Cửu Kiếp kiếm thuần túy khi mới ra đời, trừ kiếm tuệ và kiếm hồn thì không có bất cứ thứ gì có thể lưu lại bên trên. cho dù là kiếm cương do bản thân diễn hóa ra, cũng không được! Bởi vì nếu muốn có kiếm cương thì nhất định phải có người sử dụng, có người tu luyện, mới có thể hình thành. Nhưng cái này... lại không thuộc về bộ phận thân kiếm. Sở Dương khẽ thở dài. Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ bảy rốt cuộc cũng tới tay. Đồng thời trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc. Cửu Kiếp kiếm theo như lời Tuyết Lệ Hàn nói, vị đại năng kia chỉ giao cho hắn tám miếng sắt nhỏ. Nhưng nếu là tám thì tại sao lại nói ra cửu kiếp? Kiếm hồn dù sao cũng vô tung vô ảnh... Muốn tìm, phải đi đâu tìm? "kiếm linh, khi lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ tìm kiếm Cửu Kiếp kiếm, đều tìm kiếm kiếm hồn sao?" Sở Dương thấp giọng hỏi trong Cửu Kiếp không gian. Kiếm linh vốn đang vui mừng hớn hở, vừa nghe Sở Dương hỏi xong liền ngây ngẩn ra một chút, quay lưng lại, chậm rãi nói: "Đúng. Lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ đều tìm kiếm kiếm hồn!" Khi nói những lời này, biểu tình trên mặt hắn rất kỳ quái. Như khóc như cười, lại giống như chua xót trong lòng. Nhưng hắn quay lưng về phía Sở Dương, Sở Dương lại không nhìn thấy biểu tình của hắn lúc này. Nhíu mày, Sở Dương thì thào tự nói: "Vậy cũng thật quái... Tám mảnh trước, tốt xấu gì cũng là có thực thể. Nếu như tìm kiếm là có thể tìm được. Nhưng kiếm hồn... tìm kiếm như thế nào?" Kiếm linh tựa hồ cười cười, thấp giọng nói: "Chờ ngươi tìm được mảnh thứ tám rồi, ngươi sẽ biết phải đi đâu mới tìm được kiếm hồn." Sở Dương im lặng gật đầu. Kiếm linh xốc lại tinh thần một chút, nói: "Bây giờ là kiếm pháp của mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ bảy. ngươi nhìn kỹ, ta sẽ diễn luyện cho ngươi một lần!" Sở Dương lập tức ném chuyện kiếm hồn sang một bên, mở to hai mắt ra nhìn. Kiếm linh nhanh chóng bay ra, cầm lấy Cửu Kiếp kiếm trong tay, nghiêm nghị mà đứng. Giờ phút này, thân thể của hắn nhìn qua đã giống như thật thể 100%. Lúc này lại ôm kiếm mà đứng, lập tức một cỗ khí tức hùng hồn tựa như đầm sâu núi lớn tràn ra. Một cỗ kiếm ý thê lương chậm rãi dâng lên, dần dần biến thành hùng hậu, mênh mông. Ngay sau đó, kiếm linh chỉ kiếm về phía trước, vẽ một hình cung, toàn thân xoay phắt lại, kiếm thủ xoạt một tiếng từ dưới cánh tay hắn trượt về phía sau, để tay hắn giữ kiếm tiêm. Quả nhiên chỉ dùng kiếm thủ để công kích! Nhưng một kích quỷ dị này cũng khiến cho Sở Dương nhìn mà da đầu run lên. "Đại chuyết vô phong thiên dục trầm!" "Đây là tên chiêu thứ nhất của kiếm đôn. Kiếm đôn thoạt nhìn giản dị tự nhiên, không sắc không nhọn, nhưng nếu thật sự phát huy toàn bộ lực lượng, lại khiến cho thanh thiên phải sụp đổ!" Kiếm linh nhanh chóng giải thích, tiếp đó lại đánh ra một chiêu. "Vô nhận vô hàn kiếm ý sâm!" "Đây là chiêu thứ hai. Kiếm thủ kiếm tiêm ẩn mà không lộ, tựa hồ là thủ thế, nhưng một chiêu này lại có thể phát ra kiếm ý, cũng là một chiêu tối cường trong tất cả kiếm pháp Cửu Kiếp kiếm!" Kiếm linh chậm rãi vũ động: "Nhìn! Chiêu thứ ba! Sinh tử phương hiểu kiếm thủ lệ!" "Một chiêu này là nói, tất cả mọi người đều xem nhẹ uy lực của kiếm thủ. Nhưng người xem nhẹ nó ngay từ đầu, cả đời sẽ không có cơ hội nhân thức một lần nữa. Bởi vì khi hắn ận ra sự lợi hại của kiếm đôn thì hắn đã là một người chết!" Sở Dương tập trung tinh thần quan sát, chậm rãi gật đầu. Mình đã đoán đúng. Kiếm đôn mới là sát thủ ẩn giấu sâu nhất trong Cửu Kiếp kiếm! "Chiêu thứ tư, tang thương tài tri trầm mặc hồn!" "Kiếm đôn từ trước đến nay bất hiển sơn bất lộ thủy, vẫn trầm mặc, nhưng cổ nhân có câu, im lặng là vàng! Mà trên võ đạo, thiên đạo chi lộ, lại càng như thế! Người trầm mặc, bình thường tâm tính đều rất cứng cỏi! Hơn nữa người trầm mặc cũng càng khiến địch nhân không rõ hư thực, nên biết, nói nhiều tất nói hớ!" Kiếm linh nói: "Cho nên, chỉ có trải qua thế gian tang thương biến hóa mới biết được hàm nghĩa hai chữ trầm mặc. Nhưng đến lúc đó đã quá muộn rồi." Thanh âm kiếm linh có chút mỉa mai. Sở Dương ngấu nghiến từng chữ này, không ngờ miệng phòng cả lên. Bốn chiêu kiếm pháp này, chính là đạo lý làm người. Nhưng Sở Dương thật không ngờ, kiếm chiêu chủ giết chóc thế này, lại có thể ẩn chứa đạo lýnhư vậy... Tựa hồ có chút châm chọc rồi... Hơn nữa, kiếm đôn nhìn như trầm mặc cổ phác, nhưng bốn chiêu kiếm pháp của kiếm đôn, không ngờ tất cả đều là loại sát chiêu âm hiểm độc ác! Mỗi một chiêu đều khiến vị Cửu Kiếp kiếm chủ như Sở Dương nhìn thấy cũng phải dựng tóc gáy lên rồi chứ đừng nói là địch nhân... T Sở Dương thì thào lẩm bẩm bốn câu kiếm chiêu, sau đó nhắm mắt lại, rút kiếm vũ động! Nháy mắt đã chìm đắm vào trong đó. . "Đại chuyết vô phong thiên dục trầm, Vô nhận vô hàn kiếm ý sâm; Sinh tử phương hiểu kiếm thủ lệ, Thương tang tài tri trầm mặc hồn!" Sở Dương vũ động trường kiếm, trong lúc nhất thời, trong lòng không ngờ lại bỗng nhiên dâng lên hào tình vạn trượng. Tựa hồ cảm thấy mình cùng Cửu Kiếp kiếm trong tay đã dung thành một thể. Đó là một loại cảm giác giao hòa đan xen, tựa hồ vào giờ khắc này, người chính là kiếm, kiếm chính là người. Cho nên, tuy hắn không dùng nguyên lực vận kiếm, nhưng từng chỗ thâm ảo nhỏ nhất trong kiếm pháp lại giống như những con suối nhỏ trong suốt, chảy qua trong thức hải, không thiếu sót chút nào. Ngay khi một điểm kiếm thuật huyền bí cuối cùng tan biến vào trong lòng Sở Dương, Sở Dương thu kiếm mà đứng. Trước sau hai mươi tám chỉêu Cửu Kiếp kiếm kiếm pháp lần lượt hiện lên trong lòng. Chậm rãi, xâu chuỗi lại. Ánh mắt Sở Dương càng lúc càng sáng, sau một hồi lâu nín thở, đợt đến khi một chiêu Thương tang tài tri trầm mặc hồn' cuối cùng hiện lên trong lòng, Sở Dương bỗng nhiên cảm thấy từ trên thân Cửu Kiếp kiếm có một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên dũng mãnh tràn ra. Tiến vào kinh mạch của mình, tiến vào đan điền của mình. Tiếp đó, trong đan điền, long phượng chi lực cũng bị dẫn động, đột nhiên cuồn cuộn sôi trào trong kinh mạch cả người giống như muốn nổ tung. Sở Dương chỉ cảm thấy có lực lượng không ngừng tràn vào kinh mạch của mình, không dừng lại một khắc, vô tận giống như phong ba sóng biển. Dần dần, kinh mạch tựa hồ cũng phình ra, tựa như muốn nổ tung thân thể mình. Hắn tựa hồ lại có đột phá, nhưng lúc này Sở Dương đã không có thời gian thăm dò xem mình đột phá cái gì, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu! Phải lập tức đình chỉnh! Nhưng hắn dừng không được! Rốt cuộc, hắn chỉ cảm thấy trước mắt sáo trắng lấp lánh, muốn kêu lớn một tiếng mà kêu không ra. Đột nhiên, trong đan điền ầm ầm chấn động, tựa hồ đã nổ tung. Sở Dương hự một tiếng trầm thấp, thân hình ngã ngửa ra đằng sau, hôn mê bất tỉnh. Bên ngoài, Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông vẫn hôn mê, những người khác đều ở bên cạnh trông nom, chờ đợi. Mạc Thiên Cơ chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui một bên, thần sắc thoải mái, khóe miệng thoáng ẩn hiện ý cười. Mạc Khinh Vũ cứ thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía chỗ Sở Dương biến mất, sau đó lại quay đi, sau một lát lại đưa mắt nhìn sang. Cuối cùng trực tiếp xoay người, hai tay chống cằm nhìn về nơi đó, chờ Sở Dương đi ra. Sau một hồi lâu, đã qua bốn canh giờ, sắc trời từ hôn ám biến thành sáng ngời. lại một đêm trôi qua. Nhưng Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông vẫn hôn mê, không nhúc nhích. Mọi ngườn bên cạnh đều chìm vào luyện công. tất cả mọi người không phát hiện ra gì dị thường cho nên cũng không động. Mạc Thiên Cơ lại có chút trở nên bất an. Hai hàng lông màynhíu lại, trong lòng thầm nói. Tìm kiếm Cửu Kiếp kiếm có lẽ cần rất nhiều thời gian. Nhưng Sở Dương từ trước tới giờ vẫn hành sự ổn trọng, tuyệt đối không để các huynh đệ ngây ngốc chờ như vậy. Nếu thật sự cần nhiều thời gian, trước khi đi Sở Dương nhaát định sẽ báo trước một tiếng. Nhưng, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy gì. Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì bên trong đó? Mạc Thiên Cơ lo lắng trong lòng, nhưng miệng đương nhiên sẽ không nói ra. Ngược lại, hắn còn ra vẻ như càng lúc càng thư thả, tránh khiến mọi người lo lắng. Đã đến giữa trưa! Sở Dương vẫn không đi ra! Mạc Thiên Cơ hít sâu một hơi, rốt cuộc khẳng định, nhất định xảy ra điều gì đó bất ngờ rồi. Đang định bảo các huynh đệ vào xem thì ngay trong một khắc hắn vừa hé miệng ra, thiên địa đột nhiên tối sầm! Mạc Thiên Cơ nhíu mày. Chúng huynh đệ cũng có chút kinh dị, ngẩng đầu lên nhìn thiên không. Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên. Chỉ thấy một đạo thất thải quang mang giống như một con thất thải cự long từ trong động lao ra, khi lướt qua bên người mọi người, còn lượn một vòng, tiếp đó liền vù một tiếng xông ra ngoài. Ở cửa động, Nguyệt Linh Tuyết vẫn trầm ổn đả tọa, chỉ cần bên trong không cầu cứu, hắn vẫn trông chừng ở chỗ này. Trong sát na bầu trời tối sầm lại, Nguyệt Linh Tuyết híp mắt lại, tựa hồ cảm nhận được chuyện kinh thế hãi tục nào đó sắp phát sinh... Sau đó liền nhìn thấy một đạo thất thải quang mang uốn lượn như rồng, từ dưới lòng đất mãnh liệt lao ra. Thân hình Nguyệt Linh Tuyết chợt lóe, đạo quang mang kia liền lao ra khỏi cửa động, xông lên bầu trời đang hôn ám! Phải biết rằng, hiện tại chính là giữa trưa. Nhưng bầu trời lại đột nhiên tối đen, cũng đã là một đạo kỳ sự trong thiên địa. Giờ khắc này, không ngờ giống như thiên thần đốt pháo hoa, phun ra một đạo thất thải quang mang. Thất thải quang mang hướng lên thiên không, tiến thẳng vào trong chín tầng mây, lên càng cao, không ngờ lại càng lớn! Dần dần, ngàn vạn dăm phạm vi giữa không trung đều biến thành thất thải sắc. Một khúc nhạc như mộng như ảo, tựa như không tồn tại đột nhiên vang lên. Tất cả những người nghe được đều không thể nào phân biệt được, điệu âm nhạc kỳ diệu này rốt cuộc là xuất phát từ trong lòng mình? Hay là đừ bầu trời? Nói cũng nói không rõ, thậm chí còn có một loại cảm giác giống như nằm mơ. Thất thải chuyển động không ngừng trên bầu trời, sau đó chậm rãi biến thành bảy đạo quang mang. Xích chanh hoàng lục thanh lam tử. Bảy thứ nhan sắc, tách ra thành những màu sắc thuần túy nhất. mỗi một đạo đều rộng trăm trượng, dài vạn trượng, vắt ngang Cửu Trọng Thiên! Trải rộng trong không gian, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc trời tối đen như trước. Bảy đạo quang mang hùng vũ dựng đứng giữa thiên địa, sau đó một lát mới bắt đầu chuyển động. Trong đó, hồng quang chợt lóe, hóa thành một mũi nhọn, giống như kiếm tiêm. chỉ là so với trường kiếm bình thường thì lớn hơn vô số lần. Sau đó thanh sắc kiếm phong, lam sắc kiếm nhận, chanh sắc kiếm cách, lục sắc kiếm bính, tử sắc kiếm thiệt, hoàng sắc kiếm đôn! Không ngờ lại một lần nữa diễn hóa quá trình Cửu Kiếp kiếm thành hình giữa không trung! Giờ khắc này, toàn bộ đại lục đều ngẩng đầu, trợn tròn mắt mà nhìn. Không có bất cứ tư liệu nào nói thanh kiếm này là kiếm gì, nhưng trong lòng tất cả người thiên hạ đều rõ ràng một chuyện: Thanh kiếm này chính là Cửu Kiếp kiếm! Chính là chủ nhân Cửu Trọng Thiên! Cửu Kiếp kiếm rốt cuộc hình thành, chậm rãi lượn một vòng trên không trung, sau đó kiếm tiêm chỉ thiên, kiếm đôn chỉ địa, đứng thẳng tắp giữa không trung hắc ám, giống như liệt dương nhô cao, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cứ như vậy dừng lại trong chốc lát, cuối cùng thanh kiếm này đột nhiên chậm rãi khởi động, càng lúc càng nhanh, lao thẳng lên trời cao vô tận! Càng bay lên, tốc độ càng nhanh hơn! Rốt cuộc khi tiếp xúc với tấm quang mạc hắc sắc bao phủ khắp không trung kia, Cửu Kiếp kiếm vẫn không hề dừng lại, chém rách quang mạc giống như nghiền nát, thẳng tắp xông lên. Nơi nó đi qua, bóng tối liền tan vỡ, tản mát về bốn phía! Nhưng Cửu Kiếp kiếm vẫn đang bay lên, rốt cuộc biến mất vào hư không. Lần này, cũng không hề xuất hiện mấy chữ lớn trên bầu trời như những lần trước, hết thảy đều diễn ra trong im lặng. Toàn bộ quá trình đều giống như một vở kịch câm không tiếng động. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu được. Cửu kiếp kiếm xuất, ai dám tranh phong? Cửu kiếp kiếm xuất, thứ gì căn nổi! Cửu kiếp kiếm xuất, chém đôi thiên địa! Đúng vậy, không cần giải thích gì cả, tất cả mọi người đều hiểu được điểm này...