Quyển 7 - Chương 357: Mưa gió nổi lên.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:38:26

Tử Tà Tình ở trong Lăng Hương viên, nhưng thân thức lại bao phủ toàn bộ Thiên Cơ thành. Dù sau cũng không yên lòng về trận đấu của Sở Dương, thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh trong cuộc đấu. Chỉ cần hơi có dị thường, là lập tức xé rách không gian chạy tới. Nào ngờ trong lúc vô ý lại phát hiện Pháp Tôn rời đi. Bố Lưu Tình ở đối diện với nàng, chỉ nhìn Mạc Khinh Vũ luyện tập từng chiêu từng thức, không yên lòng nói: "Rời đi... thì rời đi. Cái này cũng không có gì quan trọng cả. Hắn ở đây cũng chẳng để làm gì." Tử Tà Tình nhíu mày, nói: "Nhưng hắn cũng không nên rời đi vào thời điểm này. Rời đi lúc này, nhất định là có chuyện quan trọng. Mà hiện giờ, trong Thiên Cơ thành, có thể uy hiếp tới Pháp Tôn cũng chỉ có mấy người chúng ta. Cho nên nếu như hắn rời đi, chỉ sợ là để đối phó chúng ta." Bố Lưu Tình cười ha ha: "Bất quá, ta vẫn không tin, ở trên Cửu Trọng Thiên đại lục này, còn có lực lượng làm gì được chúng ta." Cũng không thể trách Bố Lưu Tình tự tin như vậy. Pháp Tôn hiện tại rõ ràng không phải là đối thủ của mình, hơn nữa ở đây còn có Phong Nguyệt. Mà càng trọng yếu hơn là còn có Tử Tà Tình, vị siêu cấp cao thủ mà ngay cả mình cũng khó nhìn thấy được bóng lưng. Cho dù là một mình Bố Lưu Tình, cũng có tin tưởng giết bảy vào bảy ra. Huống chi có nhiều siêu cấp cao thủ như thế tụ hợp? Bố Lưu Tình tự phụ nói: "Yên tâm đi. Chỉ cần đầu Pháp Tôn không bị lừa đá, hắn sẽ lựa chọn đối phó chúng ta tại thời điểm này. Dù nói thế nào, cũng phải tách chúng ta ra, sau đó tiêu diệt từng bộ phận. Đó là biện pháp duy nhất, nhưng hắn còn phải cân nhắc, xem có thể chịu đựng nổi hậu quả hay không nữa." Tử Tà Tình nhíu mày, chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, cho dù là vây công, bọn họ cũng chỉ có nắm chắc vây công một người. Nếu như cũng vây toàn bộ chúng ta... Chỉ sợ, có dốc toàn bộ lực lượng của Cửu Trọng Thiên này, cũng không thể ngăn cản chúng ta thoát thân rời đi." Bố Lưu Tình hài lòng nhìn chiêu số Mạc Khinh Vũ càng ngày càng thuần thục. Cười ha hả, không hề để ý trong lòng, nói: "Không cần để ý bọn hắn. Cho dù ngươi ly khai, cũng không cần để ý." Tử Tà Tình khẽ gật gật đầu. Bố Lưu Tình nhìn mấy người trẻ tuổi luyện công, có chút cảm khái nói: "Không thể không nói, tên tiểu tử Sở Dương này vẫn có mấy phần ánh mắt. Ngươi xem Đồng Vô Thương này, thành tựu tương lai chỉ sợ tuyệt đối không thua kém lão Ninh." Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Không chỉ như vậy. Tương lai Ô Thiến Thiến, Mạc Khinh Vũ, Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi, Nhuế Bất Thông, Mặc Lệ Nhi... Chỉ sợ còn vượt xa các ngươi. Tuyệt đối là nhân vật phong vân Cửu Trọng Thiên Khuyết." Bố Lưu Tình ngạc nhiên nói: "Đồng Vô Thương, Tiểu Vũ và Thiến Thiến nói vậy thì cũng thôi. Bất quá Nhuế Bất Thông này, tư chất cũng quá bình thường mà? Ngươi làm sao lại đề cao hắn như vậy?" Tử Tà Tình mỉm cười, truyền âm nói: "Ngươi nhìn nhầm rồi. Nhuế Bất Thông này chính là một con phượng hoàng. Huyết mạch phượng hoàng, đã thức tỉnh sáu bảy phần mười..." Bố Lưu Tình lập tức há hốc miệng, nửa ngày mà không biết nói gì. Phượng hoàng. Trong đám huynh đệ của Sở Dương, không ngờ lại có một con phượng hoàng. Chuyện này thật sự quá bất ngờ rồi. Đã bao nhiêu năm rồi Bố Lưu tinh không cảm được cảm nhận tư vị chấn kinh như vậy. Hôm nay rốt cuộc cũng được nếm thử rồi. Chỉ cảm thấy trái tim cũng gần như ngừng đập... Sau một hồi lâu, miệng ngậm chặt lại, cạch một tiếng, suýt chút nữa thì cắn vào đầu luõi, vội vàng truyền âm nói: "Nghe nói long phượng không tách rời. Nói như vậy, chẳng bên trong đám huynh đệ Sở Dương, nhất định còn có một người là kim long?" Tử Tà Tình lặng lẽ gật đầu: "Không chỉ như vậy, Sở Dương còn có Sinh Linh tuyền thủy. Sinh Linh tuyền thủy tiến thêm một bước chính là chí bảo của Tinh linh tộc, Sinh Mệnh chi tuyền." Bố Lưu Tình choáng váng, có chút lắp bắp nói: "Con hàng này, không phải muốn tề tựu toàn bộ cửu đại chủng tộc đã biến mất chứ?" Tử Tà Tình khẽ mỉm cười nhàn nhạt: "Nghe nói Sở Dương có một vị sư đệ, chính là Vương của Tam Tinh Thánh tộc chuyển thế." Bố Lưu Tình mặt vàng như nghệ, lập tức bị tin tức này dọa cho nhảy dựng lên. Tròng mắt trừng lên một hồi lâu mà không nói ra lời. Thật lâu sau đó mới gượng phun ra được một câu: "Thế đạo bây giờ, thay đổi rồi..." Lúc này mới phát hiện Tử Tà Tình đã sớm đi xa rồi. Ầm một tiếng, cửa phòng Sở Nhạc Nhi đột nhiên vỡ nát, lập tức liền nhìn thấy Sở Nhạc Nhi sưu một tiếng đã lao vọt ra. tất cả mọi người đều sợ hãi than một tiếng: "Vừa mới bắt đầu tu luyện, không ngờ đã có tốc độ bậc này." Nhưng lập tức... Ba... Thân thể nhỏ nhắn của Sở Nhạc Nhi đã đụng vào giả sơn đối diện. Ầm một tiếng, ngọn giả sơn đã bị đụng bay một khối lớn, đá vụn bay tán loạn. Mọi người đều trợn mắt há hốc miệng. Tiểu nha đầu lập tức đứng lên, lau lau bụi trên mặt, tiện tay đẩy nhẹ một cái. Rầm, giả sơn đổ nghiêng ngả. "Sao lại thế này..." Tiểu nha đầu hốt hoảng dậm chân một cái. Oanh một tiếng, mặt đất khẽ chấn động, ở dưới chân nàng rõ ràng xuất hiện một cái lỗ giống hệt với bàn chân nàng, tối om không nhìn thấy nông sâu. Ngay sau đó, từ trong cái lỗ đó chợt phốc một tiếng, nước phun ra như suối. Tiểu nha đầu trợn mắt há hốc miệng mà đứng, trốn không kịp, lập tức cả người ướt đẫm. "Ha ha ha..." Mạc Khinh Vũ ôm bụng cười ngặt nghẽo, quá sảng khoái. Tiểu nha đầu kia sau khi xuất quan, không ngờ hết đụng cái nọ lại đụng cái kia. Thật chưa bao giờ thấy qua, tự mình đạp một cước, bị nước ngầm phun cho ướt hết cả người... Đám người Đồng Vô Thương cũng nhịn không được mà lộ vẻ tươi cười. Bố Lưu cùng Phong Nguyệt lại lộ sắc mặt kinh ngạc. Ba người bọn họ đều biết lợi hại bên trong. Loại tu vi này, nói thế nào cũng phải là thánh cấp. Ba ngày trước còn chưa không biết võ công, hiện tại lại một bước lên trời, trở thành thánh cấp? Cái này... Nhanh như vậy? Cho dù là thần tiên, cũng không thể nào nhanh như vậy chứ? Cái gì là một bước lên mây? Giờ khắc này, ba người thật sự hiểu được hàm nghĩa của bốn chữ này rồi. Ba người đương nhiên biết, đây là do Sở Nhạc Nhi chân chính không có nửa điểm tu vi, giờ phút này đột nhiên có được lực lượng cường đại, cho nên mới không biết thu liễm như thế. Chính bởi vì như thế, cho nên mới càng chấn kinh. "Nhạc Nhi, thế nào?" Tử Tà Tình mỉm cười, hỏi: "Cảm thấy thân thể thoải mái không?" Sở Nhạc Nhi nhíu mày, kiểm tra toàn thân mình lại một lần, đột nhiên phát hiện, cảm giác khó chịu trong lòng ngực đã biến mất. Huyệt cấm trên đỉnh đầu giờ phút này cũng cực kỳ nhẹ nhàng khoan khái. Toàn thân giống như đã bị đánh tan, tổ hợp lại một lần, khắp nơi đều cảm thấy sảng khoái, dễ chịu. "Ta... ta khỏe rồi?" Sở Nhạc Nhi không tin tưởng nổi nhìn bàn tay mình, lại dùng sức nhéo cánh tay mình một cái, đau ái ui một tiếng, trong mắt đã xuất hiện ánh lệ vui mừng. "Được rồi, khỏi hẳn là tốt rồi. Rốt cuộc cũng không cần lo lắng bệnh của ngươi nữa." Tử Tà Tình cười ha hả, nói: "Tiểu nha đầu ngươi đó, thật đúng là khiến ta mất nhiều công sức." "Oa oa... Đại ca thật sự quá giỏi." Sở Nhạc Nhi giơ tay lên hoan hô: "Đại ca rốt cuộc cũng chữa khỏi bệnh của ta rồi... Đại ca vạn tuế, đại ca vĩ đại nhất. Ha ha..." Trán Tử Tà Tình nổi đầy gân xanh, càng thêm buồn bực. Vẻ tươi cười ôn nhu trên mặt cũng cứng ngắc lại trên mặt. Tiểu nha đầu này. Ta mất bao nhiêu công sức như vậy mới có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi, càng tạo nền tảng tiền đồ cho ngươi, gây dựng nên trụ cột vững chắc, khiến thể chất ngươi thoát thai hoán cốt, lại đem thần hồn ngươi ngưng kết lại, đem ý thức của ngươi khuếch trương tới cực hạn, đem kinh mạch ngươi tạo thành tổn tại mà cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng phải đỏ mắt, đem đan điền ngươi trực tiếp biến thành động không đáy... Không ngờ ngươi không hề đề cập tới ta, vừa nghe khỏi bệnh, liền lập tức cảm tạ ca ca ngươi... Trừ đại ca ngươi ra, không ngờ không đề cập tới một cai nói... Thật sự là không thể tha thứ. "Cũng chỉ có đại ca ngươi tốt?" Mặt Tử Tà Tình đen lại. "Ách ách..." Sở Nhạc Nhi đảo tròng mắt, bổ nhào vào trong lòng nàng, nụng nịu nói: "Đại tẩu cũng tốt. Hì hì..." Tử Tà Tình lập tức mặt đỏ tía tai, tức giận nói: "Ngươi gọi ai là đại tẩu. Còn không mau luyện công, làm quen lực lượng." Mạc Khinh Vũ xoa xoa tay nhảy tới: "Nhạc Nhi, đại tẩu tiểu nha đầu ngươi ở chỗ này. Tới đây, đại tẩu luận bàn với ngươi một chút." "Ngươi lông còn chưa mọc, không ngờ đã muốn làm đại tẩu ta." Sở Nhạc Nhi cười nhạt: "Ta đang muốn giáo huấn ngươi." Cừu nhân gặp lại, lập tức đỏ mắt. Trong phút chốc đã quyền qua cước lại, hai tiểu nha đầu cuốn chặt lấy nhau, đánh lộn không ngừng. Sở Nhạc Nhi Vừa mới khỏi bệnh, còn chưa quen thuộc lực lượng, làm sao là đối thủ của Mạc Khinh Vũ đã thuần thục kỹ xảo? Vừa giao thủ liền lập tức chịu thiệt. Bố Lưu Tình muốn tiến lên khuyên can, lại bị Tử Tà Tình giữ lại: "Chỉ có tự bản thân nàng nghĩ ra phương pháp dùng lực, mới là thiên tính của nàng. Hiện giờ, không nên ngăn cản. Cứ để các nàng đánh. Đánh xong trận này, sẽ dạy cho Sở Nhạc Nhi phương pháp dùng lực, năng lực khống chế, mới có thể lập tức in sâu vào trong lòng, không thể quên được." Khi Sở Dương trở về, nhìn thấy trong Lăng Hương viên bụi đất ngập trời, hai tiểu nha đầu đang hô to gọi nhỏ, đánh nhau không ngừng, không khỏi trợn mắt há hốc miệng: "Đây đây đây... Đây là chuyện gì vậy?" Bố Lưu Tình hừ một tiếng, quay đầu không nói lời nào. Đồ đệ mình một lòng muốn làm lão bà tiểu tử này... Thật sự là nhìn hắn không vừa mắt. Tử Tà Tình hừ một tiếng, mặt lạnh như băng, mặc kệ. Sở Dương xoa xoa tay, khụ khụ hai tiếng, nói: "Đệ nhất, ta là đệ nhất." Không ai để ý tới hắn. Mặc kệ Sở ngự tọa mặt đỏ xấu hổ, đi tới ngoài vòng chiến của hai tiểu la lỵ, quan sát... Mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người đều luyện công khí thế ngất trời. Được Tử Tà Tình chỉ dạy, tiến bộ của Sở Nhạc Nhi đúng là tiến triển cực nhanh, giống như diều gặp gió. Sở Dương rốt cuộc cũng lấy ra Thiên Hạ Độc cương bản đầy đủ từ chỗ kiếm linh. Sở Nhạc Nhi tựa như có thiên tính, đối với các loại thi độc dụng độc phối độc cảm thấy hết sức hứng thú. Mấy ngày nay đều học tập như đói. Mỗi ngày có rất ít thời gian luyện công, đả tọa, một nửa thời gian đều là học tâm Thiên Hạ Độc cương. Còn lại chính là giao thủ với Mạc Khinh Vũ, cùng Ô Thiến Thiến luận bàn, cùng Đồng Vô Thương chiến đấu... Cuộc sống phong phú vô cùng. Nhưng trong Thiên Cơ thành mấy ngày nay cũng rất yên bình, tĩnh lặng giống như một đầm nước chết, không có nửa điểm gợn sóng xuất hiện. Loại an tĩnh này, không ngờ lại dị thường tới dọa người, có một loại áp lực giống như gió thổi mưa giông trước cơn bão... Sở Dương đột nhiên nhớ tới ngày đó, sau đấu giá hội, Đệ Ngũ Khinh Nhu từng nhắc nhở. "Nội tình địch nhân, so với ngươi tưởng tượng, cường đại hơn nhiều." Ngay trong loại an tĩnh tới quỷ dị này, Sở Dương lại nhớ tới lời nhắc nhở của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Trong Vạn Dược đại điển, mỗi một lần đều là cạnh tranh kịch liệt, ám thủ bí mật ùn ùn, nhưng lần này thế nào lại an tĩnh như vậy. Tựa hồ cửu đại gia tộc đột nhiên nhớ tới vạn năm giao tình, bắt đầu huynh lui đệ kính vậy. Hơn nữa, ân oán trước kia tựa hồ cũng hoàn toàn biến mất. Loại tình huống này tuyệt đối không nên xuất hiện. Đây tuyệt đối là không hợp với lẽ thường. Phía sau sóng êm gió lặng, nhất định ẩn giấu sóng to gió lớn. Kinh nghiệm hai kiếp đã nói với Sở Dương như vậy. Tình huống như thế, quá quỷ dị. Cửu đại gia tộc cùng chấp pháp giả, nhất định là có mưu đồ khác. Hơn nữa, lời nhắc nhở của Đệ Ngũ Khinh Nhu, cũng tuyệt đối không thể làm bắn tên không đích. Phải biết rằng, dưới loại tình huống này, Đệ Ngũ Khinh Nhu công nhiên đứng ra nói chuyện với mình, nhắc nhở mình một câu, đã phải chịu bao nhiêu áp lực và phiêu lưu. Nhưng chính là như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn muốn nhắc nhở vậy. Chứng tỏ Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất định đã cho rằng: Nguy hiểm. Hơn nữa phần nguy hiểm này còn quan hệ tới an nguy của Sở Dương. Mà an nguy của Sở Dương, lại liên quan tới đại kế của Đệ Ngũ gia tộc. Cho nên cho dù mạo hiểm, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đứng ra, nói một câu như vậy. Hiện tại, Sở Dương cũng có cảm giác giống như Đệ Ngũ Khinh Nhu: Nguy hiểm. Sau một phen trù tính, mình chẳng khác nào đã thay đổi thân phận. Rũ bỏ hoàn toàn thân phận Cửu Kiếp kiếm chủ này ra khỏi người, thay hình đổi dạng, có thể quang minh chính đại phát triển ở Thượng Tam Thiên. Thân phận từ tối thành sáng, đây là một chuyện tốt. Nhưng cái giá phải trả chính là, mình phải chính diện đối mặt với cửu đại gia tộc chèn ép, hơn nữa mâu thuẫn giữa cửu đại gia tộc cũng chuyển thành ngấm ngầm, tạm thời không bạo phát ra nữa. Sở Dương vốn đã chuẩn bị trong lòng đối với loại tình huống này. Nhưng giờ phút này hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ. Hắn thật không ngờ tới, người đầu tiên gặp phải nguy cơ lại chính là các bằng hữu của hắn. Bởi vì tu vi cái thế của Tử Tà Tình, khiến cho Sở Dương trước đó vẫn xem nhẹ cái nguy cơ này. Nhưng hiện tại, ở trong tình cảnh an tĩnh quỷ dị này, lại khiến cho Sở Dương không tự chủ được ý thức được điều này. Hắn không khỏi tự hỏi: Nếu như ta là cửu đại gia tộc, ta sẽ làm thế nào? Nếu như ta là Pháp Tôn, ta sẽ làm thế nào? Sở Dương trầm tư. Trời đã tối, hắn vẫn một mình ngồi trên nóc nhà, nhìn bầu trời đêm âm u, mờ mịt, rét lạnh cảm thấy đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, trước nay chưa từng có. "Kiếm linh, ngươi giúp ta suy nghĩ một chút, giải thích nghi hoặc." Sở Dương nhẹ giọng nói. "Chuyện gì?" kiếm linh nói: "Ta cũngó một chuyện không hiểu chút nào. Đang muốn thương nghị với ngươi." Sở Dương ngẩn ra: "Ngươi có chuyện gì?" Kiếm linh trầm giọng nói: "Kiếm cương của Cửu Kiếp kiếm chủ, rõ ràng là ở Thiên Cơ thành. Mấy vạn năm nay, đều là tìm được ở cùng một chỗ. Vì sao lần này, lại không có phản ứng chút nào?" Kiếm linh nhíu mày: "Cái này không đúng nha. Trước kia, chỉ cần chúng ta tiến vào khu vực này, kiếm cương lập tức có thể cảm ứng được ta, cảm ứng được Cửu Kiếp kiếm triệu hoán. Mà ta cũng có thể cảm ứng được rõ ràng vị trí của kiếm cương. Nhưng lần này lại không có. Ta vốn tưởng đây là do Gia Cát gia tộc che giấu thiên cơ. Nhưng hiện tại xem ra Gia Cát gia tộc không hề làm chuyện này... Đây là vì sao?" Sở Dương trầm ngâm nói: "Vậy... Có thể là do người khác nhanh chân tới trước rồi hay không?" "Điều này không có khả năng." Kiếm linh quả quyết phủ nhận: "Kiếm cương của Cửu Kiếp kiếm chủ liên quan tới thiên cơ Cửu Trọng Thiên đại lục vận hành, ai có thể nhanh chân đoạt trước? Cho dù là chí tôn, cũng nhất định sẽ bị phản phệ tới chết. Mà sau khi kẻ đó chết, kiếm cương sẽ tự động quay trở về chỗ cũ. Chuyện nhanh chân đoạt được, tuyệt đối không có bất cứ một tia khả năng nào." "Cái này cũng chưa chắc." Sở Dương thản nhiên nói: "Một trong cửu kiếp, có thể thu kiếm cương không?" Kiếm linh cười xùy một tiếng, nói: "Ý ngươi là... Pháp Tôn? Tuyệt đối không thể. Nếu như hắn tu luyện thêm một vạn năm nữa, may ra còn có thể tạm thời thu kiếm cương sử dụng. Nhưng hiện tại thì tuyệt đối không có khả năng." "Pháp Tôn không có khảăng... Vậy Vũ Tuyệt Thành thì sao?" Sở Dương hỏi: "Lịch đại cửu kiếp, có biết sự tồn tại của ngươi?" Kiếm linh trầm ngâm một chút: "Sự tồn tại của kiếm linh, chính là tuyệt mật một mình Cửu Kiếp kiếm chủ biết được. Nhưng cửu kiếp khác tuyệt đối không có khả năng biết được." "Nói cách khác, bọn họ chỉ biết tới Cửu Kiếp kiếm, mà không biết bên trong Cửu Kiếp kiếm kỳ thật còn có kiếm linh." Sở Dương trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì. "Ừm." Kiếm linh nói: "Vừa rồi ngươi nhắc tới Vũ Tuyệt Thành... Nếu như là Vũ Tuyệt Thành... e rằng... Có khả năng..." Sở Dương nặng nề nói: "Vậy thì đúng rồi. kiếm cương nhất định đã lọt vào tay Vũ Tuyệt Thành." Kiếm linh thở dài: "Nếu là như vậy, chúng ta nhất định phải thu hồi. Kiếm cương của Cửu Kiếp kiếm, chính là bộ phận quan trọng thành thực lực của Cửu Kiếp kiếm. Mấy ngày trước, Tử Tà Tình đã nói chuyện Cửu Trọng Thiên Khuyết, vậy ta lại nói cho ngươi biết. Kiếm cương... ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, rất quan trọng." Sở Dương gật đầu. Mỗi một phần Cửu Kiếp kiếm, đều rất quan trọng. Sở Dương càng ngày càng cảm giác được, bên trong Cửu Kiếp kiếm ẩn chứa đại bí mật kinh thiên động địa. Thiếu một phần, đều tuyệt đối không được. Chỉ là, đoạt kiếm cương từ trong tay loại người như Vũ Tuyệt Thành, nói dễ hơn làm. Kiếm linh cũng trở nên trầm mặc. Vũ Tuyệt Thành hiện tại còn chưa biết đi đâu. Muốn tìm được hắn cũng khó, huống chi tu vi người này đã sớm xuất thần nhập hóa, cho dù tìm được hắn rồi, dưới tình huống hắn không muốn, làm sao mà thu hồi được kiếm cương? Nếu thật sự rơi vào trong Vũ Tuyệt Thành, chuyện này đúng là cực kỳ khó giải quyết. "Ngươi có chuyện gì khó hiểu?" Kiếm linh đổi đề tài. "Nếu như ngươi là pháp tôn, hoặc là đám người cửu đại gia tộc. Ngươi sẽ làm thế nào?" Sở Dương nhíu mày nói: "Mấy ngày nay quá an tĩnh, trong nội tâm ta luôn có một loại dự cảm không tốt. "Không tốt?" Kiếm linh cười lớn: "Đám người Pháp Tôn làm sao là đối thủ của Tử Tà Tình, Bố Lưu Tình, Phong Vũ Nhu, Nguyệt Linh Tuyết chứ? Yên tâm đi, không có việc gì đâu." "Không đúng." Sở Dương nghiêm nghị nói: "Những lời này quá mức cảm tính. Không thể chọc vào thì sẽ không chọc sao? Không thể trêu vào, chẳng lẽ lại đem lợi ích, chắp tay nhường cho người khác sao?" Kiếm linh ngẩn ra: "Không thể chọc vào mà còn chọc? Vậy không phải là muốn chết ư?" Sở Dương thản nhiên nói: "Nếu như ta là đám người Pháp Tôn, đứng trên lập trường bọn hắn, nhìn thấy Sở Dương có hậu thuẫn và còn bài chưa lật hùng hậu như vậy, trong lòng sẽ chấn kinh, sẽ nghi kỵ, sẽ ăn không ngon ngủ không yên." "Cứ như vậy, ta liền suy nghĩ, đã có bốn người này trợ giúp, Sở Dương làm chuyện gì mà không thành? Một thế lực mới quật khởi đã là điều tất nhiên. Nhưng toàn bộ Thượng Tam Thiên hiện tại đã phân chia thế lực rõ ràng rồi. Thế lực mới xuất hiện, đương nhiên phải cướp đoạt thế lực vốn có. Hơn nữa, quyền uy của chấp pháp giả cũng bị khiêu chiến nghiêm trọng. Nếu như Sở Dương thật sự quật khởi, chẳng phải nói với thế nhân, chỉ cần ngươi có thực lực, là có thể khiến chấp pháp giả nhượng bộ?" "Bởi vậy, thực lực và thanh danh của Sở Dương sẽ cao hơn cả chấp pháp giả." "Mà loại sự tình này, thân là Pháp Tôn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ." "Hắn bây giờ không thể trêu vào chúng ta, nhưng càng không thể trêu vào, thì lại càng phải diệt trừ, cho nên, trong tình huống như thế, hắn nhất định phải nghĩ ra một kế sách, diệt trừ hết những nhân vật quyền uy nhất Cửu Trọng Thiên này." Sở Dương nhíu chặt mày, nói: "vấn đề là ở chỗ này. Hắn có biện pháp nào có thể diệt trừ Tử Tà Tình, bit, Phong Vũ Nhu, Nguyệt Linh Tuyết chứ?" "Có thể nói, ở Cửu Trọng Thiên đại lục này, có biện pháp nào, mới có thể giết chết đám người Tử Tà Tình và Bố Lưu Tình?" Kiếm linh trầm ngâm, nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng lắc đầu, nói: "Quả thực không có cách nào cả." Kiếm linh trầm tư: "Ngươi xem, bốn người này bất động, bọn họ tuyệt đối không dám động tới ngươi. Bởi vì người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Tử Tà Tình là thuộc phe của ngươi, là sư phụ Sở Nhạc Nhi, mà ngươi lại là đại ca Sở Nhạc Nhi. Bố Lưu Tình ở đây, là bởi vì Mạc Khinh Vũ thích ngươi, Bố Lưu Tình vì đồ đệ, không thể không giúp ngươi. Phong Nguyệt sở dĩ ở đây, cũng là vì Tử Tà Tình. Về phương diện, khác, lại là vì Ô Thiến Thiến chung tình với ngươi." "Cho nên, mấy đại cường giả đều bởi vì ngươi mà ở chung một chỗ. Ngươi chết rồi, đám cường giả này tuy sẽ tách ra, nhưng nếu những người này trả thù, cho dù là Pháp Tôn cũng chịu không thấu. Cho nên bọn họ sẽ không đối phó ngươi, cũng sẽ không đối phó đám người Mạc Khinh Vũ. Mà trực tiếp diệt trừ căn nguyên." "Nếu như đám người Tử Tà Tình và Bố Lưu Tình chết, Sở Dương ngươi cùng Mạc Khinh Vũ, Ô Thiến Thiến tuy có tiềm lực kinh người, nhưng dù sao cũng chưa trưởng thành, đến lúc đó, tùy tiện treo giải thưởng là có thể khiến các ngươi chết không có chỗ chôn." "Cho nên, muốn đối phó các ngươi quật khởi, chỉ có thể giết Tử Tà Tình trước. Giết Tử Tà Tình rồi, lại giết Bố Lưu Tình. Trên cơ bản, đại thế của ngươi đã mất. Nhưng làm thế nào mới giết được hai người bọn họ, thì hiện tại ta cũng chưa nghĩ ra cách nào." "Không nói Tử Tà Tình, cho dù là Bố Lưu Tình, muốn chạy trốn, cho dù là lão tổ tông đời đầu tiên của cửu đại gia tộc cùng Pháp Tôn liên thủ, còn có toàn bộ cung phụng, trưởng lão của chấp pháp giả đồng loạt xuất thủ, đánh lén Bố Lưu Tình trọng thương trước... Nhưng chỉ cần Bố Lưu Tình muốn chạy, cho dù hắn còn lại một hơi thở, cũng có thể thoát thân bất cứ lúc nào." "Đây là năng lực của chí tôn cửu phẩm đỉnh phong." "Có thể đánh bại, nhưng muốn ngăn hắn bỏ chạy, tuyệt đối không thể." . "Cho nên lo lắng của ngươi, căn bản là dư thừa." Kiếm linh đưa ra kết luận. "Không đúng." Sở Dương nói: "Nếu như trước đó tạo ra một loại tình thế, khiến bọn họ không thể thối lui, chỉ có thể ứng chiến thì sao? "Phải là thế cục gì mà khiến bọn họ đến thối lui cũng không làm được? Cố kỵ? Có thể cố kỵ cái gì?" Kiếm linh hỏi. "Nếu như ta cùng Mạc Khinh Vũ Ô Thiến Thiến đều bị khống chế... Trước khi cứu được, chỉ sợ bọn họ sẽ không đi." Sở Dương trầm giọng nói ra điều cố kỵ lớn nhất. "Mà, liên hợp tất cả lực lượng của cửu đại gia tộc và chấp pháp giả trên Cửu Trọng Thiên này lại, vị tất đã không thể..." Sở Dương lo lắng nói: "Cửu đại gia tộc cùng chấp pháp giả, tuyệt đối không chỉ có chút lực lượng bề ngoài như vậy."